Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Tru Tiên 2
  3. Chương 12 : Lư Dương Thành (Hạ)
Trước /132 Sau

[Dịch] Tru Tiên 2

Chương 12 : Lư Dương Thành (Hạ)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Vẫn còn nhiều câu khác nhưng không thể nghe được nữa rồi, chỉ thấy một đám người tập trung về phía trước, nhanh chóng tạo thành một vòng lớn. Vương Tông Cảnh nhíu mày nhìn đoàn người tầng tầng lớp lớp đang vây chặt xung quanh, khẽ lắc đầu rồi quay mình tiếp tục đi về phía trước, không để ý chuyện ở đây nữa. Tiếng bàn luận ồn ào lộn xộn của đám đông kia nhanh chóng lắng xuống, có lẽ những người này tụ tập quanh đây chỉ vì muốn xemcảnh náo nhiệt. Khi Vương Tông Cảnh đi tới gần họ liền nghe thấy rất rõ từ trong đoàn người truyền ra tiếng một người đàn ông có vẻ đang rất giận dữ, lạnh lùng quát lên:

- Tiện nhân, ngươi cố ý bêu xấu giữa đường, rắp tâm làm mất mặt Tô gia chúng ta phải không?

Vương Tông Cảnh hơi sửng sốt, bèn quay đầu liếc nhìn về phía đám người kia. Mặc dù tai mắt hắn rất nhạy bén nhưng vẫn không hề nghe thấy người bị nam tử kia chửi mắng đáp lại tiếng nào, cũng không rõ bên trong đám người này rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra. Vương Tông Cảnh do dự một chút, có lẽ nên tiếp tục bước chân đi về phía trước, dù sao chuyện này cũng chẳng hề liên quan gì đến mình. Cùng lúc đó, không biết có phải sự im lặng khác thường này đã chọc giận người đàn ông kia không mà tiếng mắng chửi càng lớn nữa, dường như người này đã nổi cơn thịnh nộ, vô cùng căm ghét người đang đứng trước mặt mình, thậm chí rất nhiều câu nói khó nghe cũng bắt đầu được phun ra hết.

- Ngươi đem cái bản mặt thối tha đó nhìn chằm chằm vào ta làm gì, tiểu tiện nhân, ngươi có gan thì cắn ta thử xem?

- Phì, lão tử nói cho ngươi biết, loại đàn bà đê tiện như mẫu thân ngươi có chết cũng đáng!

- Ả ta chết đúng là ông trời có mắt mà!

- Đáng đời, chết cũng không có chỗ chôn, sao nào, ta nói thế thì ngươi có thể làm gì được ta?

- Con mẹ nó, bản thiếu gia muốn nhìn thử con tiện phụ này khi chết đi trông xấu xí như thế nào, ngươi cút ngay cho ta… Á…!

- Con tiểu tiện nhân kia, lại dám cắn ta! Xem ta đánh chết ngươi đây…

Đám đông đột nhiên rối loạn, có người bắt đầu kêu lên hoảng sợ, bên trong vang lên tiếng gào thét vô cùng thê lương. Sau những âm thanh huyên náo lạ thường đó, người đàn ông bỗng cất cao giọng quát to một tiếng, giống như đang vô cùng tức tối. Đám đông lập tức hỗn loạn, người người chen lấn xô đẩy lẫn nhau, luống cuống tay chân lùi lại sang hai bên. Một bóng đen từ trong đám đông bay ra, lăn lộn một vòng rồi vừa vặn rơi xuống phía Vương Tông Cảnh.

Vương Tông Cảnh thân thủ nhanh nhẹn, lại thêm thứ kia dù bất ngờ bay ra nhưng tốc độ cũng không nhanh lắm, hắn liền nhảy lùi về phía sau theo bản năng. Chỉ nghe “ bịch” một tiếng, bóng đen nặng nề rơi xuống đất. Hắn vừa cúi đầu nhìn, lập tức cảm thấy kinh ngạc, nhất thời không thốt nên lời.

Cái vật màu đen vừa bay ra giờ đây đã có thể nhìn thấy rõ ràng. Hóa ra đó là thi thể một người đàn bà được bọc trong một cái chiếu rách nát dơ bẩn, sắc mặt người này trắng bệch không còn hột máu, hình như đã chết từ lâu rồi. Đúng lúc đó, trong đám đông bỗng có người hét lên một tiếng vô cùng thảm thiết, thanh âm thê lương tuyệt vọng. Một bóng người nhỏ bé vọt ra, lao tới thi thể của người phụ nữ, thân hình run lên bần bật, ôm chặt lấy thân thể người đã chết đó.

Đám người xung quanh lập tức tránh ra, trái lại Vương Tông Cảnh vẫn không hề nhúc nhích. Trong hai nữ tử một sống một chết trước mặt, hắn có thể nhận ra người sống mới chỉ là một tiểu cô nương mới hơn mười tuổi, mặt mũi dơ bẩn, không nhìn rõ dung mạo thật sự, quần áo trên người đã rách nát, có điều khi nhìn kĩ sẽ nhận ra chất liệu may áo là từ một loại tơ lụa rất tốt. Cô bé ôm chặt thi thể người phụ nữ trên mặt đất, hàm răng cắn chặt, khóe mắt ngấn lệ, đôi môi và cả thân thể đang không ngừng run rẩy, có lẽ tinh thần đã chịu một sự đả kích rất lớn. Cũng không biết vì lí do gì mà khi lâm vào hoàn cảnh như thế này, mặc dù ngón tay nắm chặt đến mức trắng bệch, khóe miệng rỉ máu nhưng cô vẫn không hề hé răng lấy nửa lời, mơ hồ ẩn chứa một ý chí kiên cường tàn khốc. Điều này khiến cho ngay cả Vương Tông Cảnh - người đã quen với việc nhìn thấy những con yêu thú hung ác trong khu rừng nguyên thủy trước đây cũng phải chấn động, phảng phất như nhìn thấy một con yêu thú cùng đường đang gào thét phẫn hận.

Đầu tóc cô bé rối bù, trên mái tóc đen cài mấy ngọn cỏ xanh. Vương Tông Cảnh nội tâm khẽ động, quay đầu nhìn về phía đám đông bên kia, quả nhiên thấy giữa đám người đó có một tờ giấy rách nát bị vứt sang một bên, bên trên viết bốn chữ: “Bán thân chôn mẹ.”

Một nam tử trẻ tuổi từ trong đám đông bước ra, sau lưng còn có bốn năm người, đám người đang xem kịch xung quanh vội vàng nhường đường. Nam tử đó đi thẳng tới bên cạnh cô bé, ánh mắt đảo xuống mặt đất, gương mặt lộ vẻ chán ghét vô cùng. Y nhìn lướt qua Vương Tông Cảnh đứng một bên cùng đám người đang xem cảnh náo nhiệt ồn ào, sau đó mặc kệ tất cả, hung hăng nhìn chằm chằm vào mắt cô bé rồi đột ngột lớn tiếng nói với mọi người xung quanh:

- Các người nghe cho rõ, con tiểu tiện nhân này chính là nghiệt chủng bị Tô gia chúng ta đuổi đi, còn ả đàn bà chết tiệt kia là thứ đã gây nên những chuyện dơ bẩn làm hỏng thuần phong mĩ tục. Kẻ nào giúp nó tức là đối nghịch với Tô gia chúng ta, các người nên tự mình cân nhắc cho kỹ càng.

Vị Ngũ thiếu gia của Tô gia này vừa dứt lời liền cười lạnh hai tiếng, sau đó cất bước nghênh ngang rời khỏi. Đám người xung quanh chỉ dám đứng tụ tập từ xa nhìn tới, xì xào bàn tán chứ không có ai dám tiến lại gần.

Một cơn gió lạnh thổi qua trên phố, cuốn bật một góc chiếu dơ bẩn rách nát lên.

- Hức hức hức hức….

Một chuỗi tiếng khóc nức nở rất khó nghe rõ từ bờ vai run run đó phát ra, nếu không phải tai mắt Vương Tông Cảnh nhạy bén hơn người thường chắc cũng không thể nghe thấy được. Lúc này, hắn nhìn khắp bốn phía nhưng không hề thấy ai có ý muốn tới an ủi hay giúp đỡ gì. Xem ra thế lực của nhà họ Tô trong thành Lư Dương quả thật rất lớn.

Chẳng qua mấy năm gần đây phải giành giật sự sống trong một khu rừng rậm đáng sợ, vì sinh tồn của bản thân mà hắn đã tự tay giết chết không ít yêu thú. Người nếu thường xuyên nhìn thấy sự tử vong, cho dù chỉ là những con yêu thú chết trong đau đớn đi nữa thì trái tim cũng vô tình trở nên cứng rắn. Tình cảm của nhân gian dù có thể làm hắn cảm động nhưng vẫn không đủ để Vương Tông Cảnh ra tay trượng nghĩa như những hiệp khách trong truyện cổ được, thậm chí gương mặt hắn cũng không hề có sự thay đổi gì, chỉ trầm mặc nhìn thêm một lát, rồi cũng giống như đại đa số những người khác chậm rãi bước lui.

Cô bé đang ngồi dưới đất lúc này từ từ ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt dính đầy bụi đất lại càng thêm thảm thương. Tay cô run rẩy, chậm rãi nhấc mảng chiếu rách trên mặt đất lên bọc lại thi thể của mẫu thân một lần nữa. Nơi này nằm chính giữa đường nên có rất nhiều người qua lại, nhưng khi bắt gặp cảnh tượng này, mọi người đều vòng sang một bên, để lại khoảng trống thật lớn dành cho hai mẹ con đã âm dương cách biệt.

Miễn cưỡng dùng manh chiếu rách bọc lấy thi thể mẫu thân, cô bé ngước nhìn xung quanh. Rõ ràng việc đặt thi thể giữa đường lớn như thế này không ổn chút nào, cô đảo mắt thấy một cái hẻm nhỏ bên kia đường, bên trong có một gốc cây cổ thụ xiêu vẹo. Con hẻm đó không quá sâu, ước chừng chỉ hơn một trượng là đã tới bức tường đổ ngăn cách. Trong hẻm cũng không có quá nhiều thứ linh tinh, đa phần là lá khô rơi đầy theo gió.

Tiểu cô nương cắn chặt răng, cố gắng ôm lấy thi thể mẫu thân đi về phía bên kia. Có điều sức lực của một tiểu cô nương bình thường thì có là bao, càng không tính đến bộ dạng vô cùng khốn khổ của cô, thật sự không biết mấy ngày vừa qua có được ăn cơm không nữa. Vì vậy, mặc cho cô đã dùng hết sức lực của mình cũng chỉ có thể đem thi thể mẫu thân dịch chuyển được ba thước, còn cách cái hẻm kia một đoạn khá xa.

Trong đám đông đứng quanh đó có người thở dài, có người khẽ lắc đầu, có kẻ buông lời châm chọc, cũng có người cười gượng bỏ đi. Tất cả bọn họ đều chỉ đứng nhìn, hững hờ theo dõi tiểu cô nương đang bất lực giữa đường, không hề có ai ra tay giúp đỡ.

Cô bé trông có vẻ đã mệt mỏi đến nỗi đờ đẫn cả người, khẽ quay đầu nhìn đám người đang đứng đầu đường cách xa kia. Cô cắn chặt răng, khuôn mặt tái nhợt, rồi đột nhiên quỳ xuống, hướng về đám đông dập đầu ba cái thật mạnh, sau đó cứ cúi đầu như thế không chịu đứng dậy nữa.

Từ đầu đến cuối, không hiểu tại sao cô vẫn không hề thốt ra một lời. Nhưng trong cái không khí kì lạ này, dường như ai cũng hiểu ý cô.

Ai cũng hiểu nhưng không ai ra mặt.

Đám đông dần dần tản đi. Mặc dù mỗi người đều có suy nghĩ riêng, nhưng trong tình cảnh này không ai dám tình nguyện dang tay ra giúp đỡ cô bé cả, chỉ là cứ thờ ơ đứng đó chế giễu thì người ta cũng không nỡ làm.

Tiếng bước chân lại vang lên, nhưng là bỏ đi xa dần, cô bé vẫn cúi thấp đầu lắng nghe những âm thanh hỗn loạn ấy. Cuối cùng, dường như đã hoàn toàn tuyệt vọng, cô chậm rãi xoay người, ngẩn ngơ nhìn thi thể mẫu thân đang nằm dưới đất rồi, sau đó thử di chuyển nó thêm lần nữa.

- Để ta!

Bỗng nhiên một giọng nói đàn ông bình thản vang lên bên tai làm toàn thân cô bé chấn động. Cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một gương mặt trông còn khá trẻ, một thiếu niên thân hình cao lớn vô cùng cường tráng không biết đã tới sau lưng cô từ lúc nào. Hắn khẽ liếc nhìn cô một lát, nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ cúi người cuốn chiếc chiếu rách kia lại, dang hai tay bế thi thể người phụ nữ đó lên.

Cô bé chợt ngây người ra, nhưng nhanh chóng có phản ứng, vội vàng đứng dậy nhìn Vương Tông Cảnh như muốn nói gì đó nhưng nhất thời không thốt nên lời. Dĩ nhiên Vương Tông Cảnh cũng không đợi cô mở miệng, dù sao hắn cũng đã thấy hết được tình cảnh lúc nãy rồi, bèn dứt khoát đi về phía con hẻm bên kia đường. Cô gái đi sát theo sau, nhìn người trai trẻ cao hơn mình một cái đầu kia, ánh mắt thoáng hiện vẻ cảm kích.

Rất nhanh đã tới đầu hẻm nhỏ, Vương Tông Cảnh chọn một góc tường khuất gió rồi nhẹ nhàng đặt thi thể cuốn trong manh chiếu rách xuống, sau đó xoay người lại, vừa vặn đối mặt với tiểu cô nương.

Có bé trông có chút khẩn trương, nhưng trên mặt tràn đầy cảm kích, hai tay cô nắm chặt lấy vạt áo, thấp giọng nói:

- Cảm ơn, cảm ơn huynh.

Vương Tông Cảnh lẳng lặng gật đầu, thở dài một tiếng rồi quay người định rời đi. Nhưng trong lúc thân hình đang chuyển động, hắn chợt thấy ở một góc ít người để ý trong hẻm nhỏ, ngay phía sau gốc cổ thụ xiêu vẹo kia bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng lay động, tiếp đó có một người đi ra.

Người này thân hình cao lớn, khí độ bất phàm, trông vô cùng có khí thế. Có điều trên mặt y lại có một lớp đỏ sậm kì di bao phủ, thần sắc vô cùng tiều tụy không hề có sức sống, giống như một con ác quỷ dưới địa ngục vừa dữ tợn lại vừa đáng sợ. Đường nét gương mặt này với Vương Tông Cảnh vô cùng quen thuộc, rõ ràng chính là người đã thay đổi vận mạng của hắn: Thương Tùng đạo nhân.

Vương Tông Cảnh giật nảy người, trong giây lát liền cảm thấy có một luồng khí lạnh từ sau đầu chạy ngược lên. Nếu là vì đạo sĩ khác thì không sao, đằng này lại là Thương Tùng đạo nhân, kẻ đối với hắn giống hệt một cơn ác mộng có thật, lại thêm việc từng được chứng kiến tận mắt đạo pháp thần thông kinh thiên động địa của y, so với Lâm Kinh Vũ cũng không hề thua kém. Cho nên phản ứng đầu tiên của Vương Tông Cảnh chính là quay người bỏ chạy, không hề quan tâm đến điều gì khác nữa, ngay cả cô bé bên cạnh đang muốn nói thêm vài lời cảm kích gì đó hắn cũng mặc kệ nốt.

Tiểu cô nương này lại càng hoảng hốt, hành động đột ngột bỏ chạy một cách kì quái của Vương Tông Cảnh đã làm cho cô kinh ngạc. Nhìn thấy thân hình của vị ân nhân kia đang chạy đi với một tốc độ khiến người khác phải giật mình, tựa như một con báo đang hoảng sợ lao vọt ra khỏi con ngõ nhỏ, nháy mắt đã biến mất ở cuối đoạn đường phía xa, cô nhất thời thẫn thờ. Sau một lúc lâu đột nhiên nghe thấy một tiếng rên nhỏ, cô bé ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy trong hẻm nhỏ không biết từ lúc nào đã có thêm một người đàn ông cao lớn. Sắc mặt người đó bao phủ một màu đỏ sậm kì quái, thân hình run rẩy bắt đầu vặn vẹo một cách bất thường, dường như đang chìm trong sự đau đớn tột cùng. Lại thêm một lúc lâu, màu đỏ phủ trên mặt y đột nhiên bùng phát, da thịt cơ bắp vặn vẹo, mạch máu lộ rõ, giống như có một dòng máu nóng sắp sửa nổ tung ra. Một lát sau, người đàn ông này gào lên một tiếng, mơ hồ giống như hai tiếng “ Tu La”, rồi sau đó cả thân hình y liền cứng ngắc lại, “ bịch” một tiếng ngã lăn ra đất, không thấy động đậy gì nữa.

----------oOo----------

Quảng cáo
Trước /132 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vợ Nhỏ Nhút Nhát, Chồng À! Anh Đừng Qua Đây

Copyright © 2022 - MTruyện.net