Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Tru Tiên 2
  3. Chương 59 : Vãng tích (Hạ)
Trước /132 Sau

[Dịch] Tru Tiên 2

Chương 59 : Vãng tích (Hạ)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

[/CENTER]

Chương 59 (Hạ): Vãng tích

Chỗ Tô Tiểu Liên ở là viện mười bảy hàng chữ canh ở xa nhất, hơn nữa cùng là phòng chữ Hỏa như Vương Tông Cảnh. Cũng nên nhớ rằng Thanh Vân biệt viện có diện tích khá lớn, lại trải dài từ hàng chữ Ất đến chữ Canh, do đó muốn đi tới viện mười bảy của Tô Tiểu Liên thì cũng mất khá nhiều thời gian.

Khi đi tới lối vào của viện mười bảy thì đã thấy cửa viện mở toang. Nhìn sơ một chút thì có thể thấy nơi đây cũng không có mấy điểm khác biệt so với viện hai mươi ba ở hàng chữ ất của Vương Tông Cảnh. Nó cũng chia ra thành năm phòng Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ đều nhau, hành lang uốn lượn trong viện được bao bọc bởi lớp cỏ xung quanh, bóng cây rập rờn, ô cửa khép chặt, tất cả tạo nên một vẻ vắng lặng cho nơi này.

Cũng có thể là người ở đây đều thích yên tĩnh chứ không ưa cảnh ồn ào náo nhiệt! Vương Tông Cảnh đưa mắt quan sát, trong năm căn phòng ở đây thì có bốn nơi đang đóng kín cửa, nhưng thứ khiến hắn bất ngờ lại là căn phòng duy nhất đang mở bởi nó là phòng chữ Hỏa của cô gái trước nay luôn có tính tình quái gở Tô Tiểu Liên. Nhìn từ đằng xa thì có thể thấy trong đó ngoại trừ Tô Tiểu Liên còn thấp thoáng có bóng người đàn ông nào đó.

Đây là cảnh tượng mà Vương Tông Cảnh không muốn thấy nên nhất thời có chút do dự, cuối cùng, sau một lúc suy nghĩ thì hắn vẫn đi về phía đó. Khi tới bên ngoài phòng thì dù cho cánh cửa đã mở toang ra thì hắn vẫn từ tốn gõ cửa.

“Cộp, cộp..” Hai người đang ngồi đối diện ở cạnh chiếc bàn trong phòng cùng quay đầu lại nhìn. Một nam một nữ, vẻ mặt của nữ thì rất bình tĩnh nhưng sâu trong ánh mắt lại dường như có chút gì đó sợ hãi, đó chính là Tô Tiểu Liên. Còn người đàn ông ở đối diện nàng thì lại rất anh tuấn, hơn nữa cũng là người mà Vương Tông Cảnh từng gặp, nhưng quả thật là hắn không ngờ được lại có thể thấy người đó ở trong phòng Tô Tiểu Liên lúc này bởi y chính là một trong ngũ đại trưởng lão nổi tiếng của Thanh Vân môn, Tăng Thư Thư.

Đột nhiên gặp được Tăng Thư Thư ở đây nên Vương Tông Cảnh cũng có chút kinh ngạc, nhất thời không thốt nên lời mà chỉ đứng ở cửa mà không biết nên làm gì. Nhưng Tô Tiểu Liên ở trong phòng khi thấy hắn thì ánh mắt lại toát lên sự vui mừng, nàng vội đứng dậy gọi hắn:” Vương đại ca, sao huynh lại tới đây?”

Vương Tông Cảnh vừa đáp lại một tiếng thì đã thấy Tăng Thư Thư quay lại nhìn mình. Y nhìn hắn một lúc, rõ ràng là cũng có chút ấn tượng với Vương Tông Cảnh. Sau khi nhíu mày thì y nhẹ nhàng hỏi một câu không khác Tô Tiểu Liên lắm:”Sao ngươi lại tới đây?”

Vương Tông Cảnh tất nhiên không dám làm ngơ nên vội vàng kể lại quá trình quen biết của mình với Tô Tiểu Liên một cách đơn giản, sau cùng lại nói thêm rằng:”Ngày đó đệ tử thấy Tô cô nương vô cùng sợ hãi nên trong lòng có chút lo lắng, dù cho không phải quá thân thiết nhưng cũng có quen biết nên hôm nay mới tới đây hỏi thăm, không ngờ lại gặp được Tăng trưởng lão.”

Tăng Thư Thư gật nhẹ đầu rồi chuyển ánh mắt về Tô Tiểu Liên đồng thời nói:” Hóa ra là vậy, ta cũng chỉ tới đây hỏi vài câu thôi. Cái chết của Ba Hùng ngày đó có chút kì quặc, hơn nữa đến nay vẫn chưa tìm ra hung thủ nên ta mới đích thân tới đây hỏi ngươi một chút.”

Tô Tiểu Liên nhỏ giọng đáp:”Vâng, mời tiền bối cứ hỏi, đệ tử biết gì thì sẽ thưa rõ.”

Tăng Thư Thư cũng ừ một tiếng rồi đứng dậy đi lại trong phòng đồng thời đưa mắt quét qua căn phòng. Khi y nhìn thấy hồ lô Ích Cốc đan ở trên giường thì có hơi dừng lại một chút rồi lập tức chuyển mắt đi nơi khác.

“Câu hỏi lúc nãy của ta ngươi đã đáp là do sáng hôm đó không ngủ được tiếp nên mới đi dạo ở hậu hoa viên có phải không?”

Tô Tiểu Liên thành thật ngồi trên ghế, nàng cúi thấp đầu, nhỏ giọng đáp:” Vâng.”

Tăng Thư Thư vừa chắp tay sau lưng vừa quay người lại bình tĩnh nói:”Lúc đó ngươi có nói mình phát hiện thi thể Ba Hùng ở dưới vách núi, có điều nơi đó vô cùng vắng vẻ, rất ít khi có người qua lại, vậy tại sao ngươi lại đi tới đó?”

Vương Tông Cảnh đang đứng ở cửa nghe thấy vậy thì bỗng giật mình, ánh mắt cũng vô tình chuyển lên người Tô Tiểu Liên. Tô Tiểu Liên dường như cũng bị câu hỏi này làm giật mình nên cũng đưa mắt liếc nhìn Vương Tông Cảnh, sau khi hai ánh mắt tiếp xúc với nhau giữa không trung một lúc thì Tô Tiểu Liên mới rời mắt đi, sau khi im lặng một lúc thì nàng mới mở miệng đáp:”Thưa tiền bối, tính tình đệ tử không tốt nên cũng ít giao tiếp với người khác, do đó mỗi khi trong lòng cảm thấy không vui thì thường đi dạo trong hậu hoa viên, không ngờ lại tìm được nơi vô cùng vừa ý kia, mỗi khi đến thì đều cảm thấy.. cảm thấy lòng mình yên lại, tất cả những phiền muộn buồn bực trước đó đều biến mất như mây khói nên lại càng thường xuyên lui tới. ”

Nàng nhỏ giọng nói như thể đang kể lại một câu chuyện vô cùng bình thường, chỉ có điều khi vừa nói những lời ấy thì ánh mắt nàng cũng vô tình hướng về phía cửa phòng nơi có bóng dáng chàng trai đang mang theo gương mặt kinh ngạc đứng nghe kia.

Đang lúc Vương Tông Cảnh lưỡng lữ giữa việc đi hay ở lại thì Tăng Thư Thư dường như đã hỏi xong điều cần hỏi nên từ tốn nói:”Tốt, cứ vậy đi, ta cũng không có ý gì, chỉ là chuyện hôm đó quả thật quá kì lạ nên mới muốn điều tra kĩ một chút thôi.”

Tô Tiểu Liên cũng vội đứng dậy nói:”Đệ tử cũng hiểu mà, nếu như Tăng trưởng lão còn gì muốn hỏi thì bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm đệ tử.”

Tăng Thư Thư gật nhẹ đầu rồi xoay người rời đi. Nhưng ánh mắt của ông bỗng dưng hơi khựng lại, như thể là mới nhớ ra cái gì đó nên lại quay về nhìn Tô Tiểu Liên dịu dàng nói:”Phải rồi, ngày đó ngươi cũng vô cùng kinh hãi, không biết gần đây đã cảm thấy bình thường chưa?”

Tô Tiểu Liên nói:”Đa tạ trưởng lão quan tâm, đệ tử cảm thấy mọi chuyện đều đã ổn.”

Ánh mắt Tăng Thư Thư lại chuyển lên chiếc giường của nàng rồi ông nói:” Ngươi vẫn luôn ăn Tích Cốc đan sao?”

Tô Tiểu Liên ngây người ra một lúc rồi đáp:”Vâng”

Tăng Thư Thư tiến lên vài bước, dưới ánh nhìn chăm chú của Tô Tiểu Liên và Vương Tông Cảnh ông cầm hồ lô kia lên lắc vài cái, lập tức bên trong cũng lập tức vang lên tiếng đan dược va vào nhau. Hắn nghĩ ngợi một lúc rồi quay đầu lại nói với Tô Tiểu Liên:”Cơ thể ngươi quá suy nhược, ngày đó lại gặp phải chuyện đáng sợ như vậy, như vậy đi, nếu hôm nay ta đã tới đây thì cũng coi như có duyên, trong tay ta là bình Dưỡng Nguyên đan có công hiệu hơn Tích Cốc đan đôi chút, ngươi cầm lấy dung tạm đi.”

Lời vừa dứt, còn chưa kịp thấy hắn có động tác gì thì mắt hai người đã hoa lên, trong tay hắn đã có thêm một bình hồ lô. Hắn mỉm cười, đặt hồ lô lên bên gối rồi thản nhiên thu bình Tích Cốc đan kia lại.

Tô Tiểu Liên há to miệng kinh ngạc, thân thể cũng tự dưng run lên nhưng ngay sau đó đã bình thường trở lại. Nàng cúi đầu thật sâu, nói với vẻ cảm kích:”Đa tạ Tăng trưởng lão.”

Tăng Thư Thư mỉm cười vẫy tay chào rồi lập tức đi ra khỏi phòng. Lúc đi ngang qua người Vương Tông Cảnh hắn liếc mắt nhìn thật sâu nhưng cũng không nói thêm gì mà cứ thế lướt đi.

Vương Tông Cảnh quay đầu lại thì cũng vừa thấy Tô Tiểu Liên đi tới bên cửa, đến lúc này hẳn mới có thể nhìn kĩ Tô Tiểu Liên. Chỉ thấy dù trong đôi mắt của cô gái đã mấy hôm không gặp này vẫn thoáng nét buồn thì khí sắc cũng đã tốt hơn lúc mới gặp rất nhiều, giống như một đóa hoa đang xòe ra nụ hoa xinh đẹp, ngày càng tỏa ra vẻ xinh tươi.

Vốn trong lòng hắn còn có chút lo lắng nhưng lúc này nhìn thấy dung nhan của Tô Tiểu Liên thì cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, hắn cười nói với nàng:”Muội vẫn ổn chứ?”

Tô Tiểu Liên chăm chú nhìn hắn một lúc rồi bỗng khẽ mỉm cười ôn nhu:”Muội vẫn ổn, cảm ơn.. cảm ơn Tông Cảnh ca ca.”

Vương Tông Cảnh ngây người ra hỏi lại:”Sao lại cảm ơn huynh? ”

Tô Tiểu Liên mỉm cười nói:”Cảm ơn ca đã tới đây thăm muội.” Vừa dứt lời thì nàng cũng với tay ra kéo Vương Tông Cảnh vào phòng, sau đó lại dùng tay đóng cửa phòng lại. Khi hai cánh cửa phòng dần khép lại, ánh mắt của nàng cũng trở nên dịu dàng hơn, vẻ mặt tươi cười cũng biến mất. Nàng cứ vậy mà nhìn về phía cửa ra của viện, nơi không hề có một bóng người. Bóng của Tăng Thư Thư cũng đã biến mất từ lâu nhưng trong mắt nàng lại hiện lên vẻ suy tư, chỉ không rõ là trong lòng đang nghĩ tới điều gì.

****

‘Cạch’ một cái, cửa phòng hoàn toàn đóng lại, bên trong phòng cũng tối đi. Tô Tiểu Liên lập tức tới bên mở cửa sổ ra, ánh sáng lập tức tiến vào, căn phòng cũng lập tức sáng hẳn lên.

Vương Tông Cảnh đứng giữa phòng để quan sát chung quanh. Đây là lần đầu tiên hắn vào phòng của Tô Tiểu Liên nhưng bài trí nơi này cũng không khác gì chỗ hắn ở là mấy. Ngoài việc nơi này sạch sẽ hơn thì cũng không thấy có bất cứ thứ đồ nào của các thiếu nữ bình thường. Trong sự yên tĩnh này còn lẩn khuất đâu đó sự khổ tu cô đơn lạnh lẽo.

Vương Tông Cảnh nhíu mày. Tuy hắn tuổi không lớn nhưng cũng đã phải sống ba năm trong rừng rậm nên lại càng có thể hiểu được cảm giác này hơn người thường, chỉ là cái cảm giác cô đơn này đáng lẽ không nên có trên người một thiếu nữ thanh xuân như Tô Tiểu Liên. Hắn do dự một lúc nhưng cũng không biết nên khuyên Tô Tiểu Liên thế nào. Ở phía ngược lại, Tô Tiểu Liên lại đang nhìn hắn, bên trong ánh mắt chứa đầy sự vui vẻ, nàng mỉm cười mời hắn ngồi rồi hỏi:

“Tông Cảnh ca ca, chúng ta đã lâu lắm rồi không gặp, dạo này huynh thường làm gì vậy?”

“À, thật ra huynh cũng không làm gì, cũng không có gì khác ngoài việc ngồi trong phòng tu luyện, khi nó khó chịu thì lại đi ra bên ngoài dạo một lúc, nếu có thể thì sẽ đến khu rừng rậm ở hậu sơn trèo cây.”

Ánh mắt Tô Tiểu Liên bỗng sáng lên, dường như lúc nghe Vương Tông Cảnh nhắc tới khu rừng ở hậu sơn thì bỗng có một niềm vui sướng từ sâu trong long nàng tràn lên khiến nàng phải hỏi:”Tông Cảnh ca ca, khi nào huynh rảnh thì có thể lại đưa muội tới hậu sơn được không?”

Vương Tông Cảnh hơi do dự bởi hắn nghĩ tới việc gần đây Tiêu Dật Tài đều hẹn hắn ở trong khu rừng rậm đó, hơn nữa trong lần tập luyện gần đây nhất còn bất ngờ xuất hiện bốn con yêu thú, điều đó khiến hắn rất lo sợ. Nhưng hôm nay nghĩ lại thì hắn cảm thấy chuyện đó có khả năng lớn là do Tiêu Dật Tài sắp xếp nhằm kiểm tra bản lĩnh của hắn, dù vậy trong long hắn quả thật vẫn có chút không yên.

Hơn nữa, chẳng may lúc đưa Tô Tiểu Liên tới hậu sơn lại vô tình gặp phải Tiêu Dật Tài thì không phải sẽ rât phiền phức sao?

Cân nhắc một hồi thì hắn đã có quyết định. Hắn không đổi sắc mặt, do dự một chút, rồi lắc đầu nói với Tô Tiểu Liên:”Tiểu Liên, dạo này ta muốn tu luyện, không thể đến hậu sơn được. Đợi thêm một thời gian nữa, khoảng độ hai ba tháng sau, vào một ngày đẹp trời chúng ta sẽ cùng đi được không?”

Gương mặt Tô Tiểu Liện có chút thất vọng nhưng rất nhanh sau đó nàng lại tươi cười đồng thời nhìn Vương Tông Cảnh đầy trìu mến nói:

“Được, muội sẽ chờ huynh.”

Vương Tông cảnh mìm cười nhưng ngay sau đó lại bỗng nghĩ tới Tiêu Dật Tài, tới đám người trên Đại Trúc phong, đặc biệt là vị Trương Tiểu Phàm có thân phận khó lường kì, lại nghĩ tới mình đang phải bắt đầu tu luyện những công pháp kì dị thì trong long có chút hung phấn, gương mặt lộ ra vẻ mong đợi, hoàn toàn không nhận ra Tô Tiểu Liên ở bên cạnh đang yên lặng nhìn hắn.

Vẻ bình yên, trìu mến khác hẳn bộ dáng ngày thường của nàng. Tô Tiểu Liên cứ thế lặng yên ngắm nhìn người thanh niên kia.

Sau đó nàng chậm rãi cúi đầu.

Quảng cáo
Trước /132 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ma Cảnh Chúa Tể

Copyright © 2022 - MTruyện.net