Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ
  3. Chương 15 : Nhìn người bằng con mắt khác
Trước /74 Sau

[Dịch] Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 15 : Nhìn người bằng con mắt khác

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Thạch Phong đã đến sát bên cạnh Nhiếp Ngôn, thế nhưng hắn vẫn không phát hiện được gì.

"Gì thế này? Thằng nhãi kia ở đâu mới được chứ?" Thạch Phong tự hỏi. Hắn vẫn ngây thơ không biết rằng mình đã bị lộ.

Nhiếp Ngôn đi theo Thạch Phong, ánh mắt hắn khóa chặt vào giữa lưng gã. Dao găm trên tay của hắn nhanh như một tia chớp, đâm vào người Thạch Phong.

Thạch Phong cảm thấy có gì đó không đúng, gã quay đầu lại thì đã trễ, dao găm của Nhiếp Ngôn đã lún hết một nửa vào lưng của gã rồi.

Phập. Con dao rạch một đường trên người Thạch Phong, tạo thành 31 điểm sát thương. Rõ ràng là phòng ngự của gã chẳng có bao nhiêu. Vì một bên gây sát thương và một bên nhận sát thương, thế nên hiệu ứng tàng hình của cả hai người đều biến mất.

Thạch Phong giờ mới thấy được Nhiếp Ngôn. Gã xoay người hòng đâm Nhiếp Ngôn một dao. Nhưng mà Nhiếp Ngôn lại bước một bước về phía sau. Dao găm của gã chỉ quét ngang qua gò má của hắn. Đường dao của Thạch Phong quá ngắn, không chạm vào được Nhiếp Ngôn, còn cách tận một khoảng tầm một ngón tay.

"Tấn Công Điểm Yếu!"

Nhiếp Ngôn múa dao. Lưỡi dao của hắn nhanh như gió, rạch một đường trên cổ của Thạch Phong.

Hệ thống: Kỹ năng Tấn Công Điểm Yếu hoàn tất, vị trí công kích lệch 3%. Bạn được nhận thêm giá trị sát thương.

79 điểm máu còn sót lại trên thanh máu của Thạch Phong cuối cùng cũng bị Nhiếp Ngôn tẩy sạch. Vẻ mặt của Thạch Phong như vừa gặp ma. Mắt gã trừng lớn, đầy kinh ngạc. Cả người gã đổ sập xuống nền đất. Toàn bộ diễn biến của trận đấu chỉ vỏn vẹn có vài giây ngắn ngủi. Nhiếp Ngôn thậm chí còn chẳng mất lấy một giọt máu nào.

Nhiếp Ngôn nhếch môi cười. Đi đánh nhau với một tay lính mới thật đúng là chẳng bõ công. Cả hai người được dịch chuyển trở lại khán đài. 700 đồng trong thẻ của Thạch Phong tự động được chuyển vào tài khoản của Nhiếp Ngôn.

"Thạch Phong, lúc nãy là sao?"

"Ừ, sao mà cả hai người thoát ra nhanh thế?

Đám nhóc côn đồ vây quanh Thạch Phong hỏi han. Cảnh mà bọn chúng thấy, chỉ là Thạch Phong và Nhiếp Ngôn đều sử dụng kỹ năng để tàng hình, sau đó thì hai người đánh nhau. Vấn đề là mọi việc diễn ra nhanh đến nỗi chả ai nhìn rõ được rốt cục là như thế nào. Bọn chúng chỉ biết rằng, chớp mắt một cái thì Thạch Phong đã nằm sõng soài trên mặt đất rồi.

"Động tác của hắn nhanh lắm." Thạch Phong hồi tưởng lại.

Nhiếp Ngôn chỉ đánh có vài đường đơn giản, nhưng mà đường nào đường nấy đều có bài có bản. Hơn nữa, hắn đánh cú nào là hiểm cú nấy. Hắn chỉ nhắm vào điểm yếu của gã mà tấn công thôi. Mặc dù trong trò chơi thực tế ảo có quy định động tác của người chơi, nhưng năng lực phản ứng hay ý thức khi tấn công đều là từ bản năng của mỗi người. Nếu hai người đánh nhau trong đời thực mà trong tay của Nhiếp Ngôn có một cây dao thì Thạch Phong thật không dám tưởng tượng hậu quả của gã sẽ là gì.

Gã đưa mắt nhìn Nhiếp Ngôn. Gã nhớ lại trước đây, Nhiếp Ngôn là một kẻ sợ phiền phức, hắn luôn khúm núm, khiêm nhường. Nếu đó chỉ là lớp vỏ ngụy trang của Nhiếp Ngôn thì người này đúng là rất đáng sợ. Chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ làm cho Thạch Phong lạnh cóng người.

"Tôi thua rồi." Lúc này, Thạch Phong làm sao dám không nhận thua được chứ. Sự thật đã rành rành ngay trước mắt. Gã còn sợ phải đánh nhau thêm lần khác với Nhiếp Ngôn nữa kìa.

Những người luôn tỏ ra ta đây đều không đáng sợ. Bên ngoài thì bọn chúng giả vờ mạnh mẽ thế thôi, nhưng chẳng qua đó chỉ là cái vỏ bọc cho cái tôi hèn nhát của chúng. Thạch Phong chính là một trong số đó. Cái mà loại người này sợ nhất chính là những kẻ thực sự có năng lực, những kẻ kiên cường hơn người.

Thạch Phong nhớ lại tiệm cơm ở đầu thôn do ông tư Lôi mở. Ông ta là một người chất phác. Hồi đó, ở khu ông ấy sống, có một gã lưu manh nọ. Gã thường tới tiệm của ông đập phá đồ đạc. Ông Lôi vẫn luôn nén giận, không nói một lời. Có lần, Thạch Phong theo đám lưu manh tới chỗ ông tư Lôi ăn cơm. Nhóm của gã có hơn mười người. Đúng lúc, bọn chúng thấy con gái của ông tư Lôi đi đâu về. Cô nàng kia dáng người phải gọi là bốc lửa. Cho dù cô ta là gái chưa chồng nhưng mà nhìn tươi ngon mơn mởn đến lạ. Bọn chúng nhịn không được, liền táy máy tay chân trên người con gái ông Lôi.

Ông tư Lôi van nài bọn chúng buông tha cho con gái mình. Thế nhưng, bọn lưu manh này đâu có nghe. Bọn chúng bắt đầu cởi y phục của cô gái đó. Ông tư Lôi giận tím mặt. Ông cầm con dao thái rau lên, chém chết ba tên côn đồ trong đám. Ba gã lưu manh đã bỏ mạng. Ông Lôi không có dừng lại ở đó. Ông chặt luôn cánh tay của tên cầm đầu họ Duẫn, khiến cả người ông bê bết máu me. Sau đó, ông còn bình tĩnh nhờ một trong những vị khách ở đó gọi điện thoại báo công an nữa chứ. Thạch Phong bị dọa sợ tới mức suýt tè ra quần.

Mặc dù ông tư Lôi tấn công vì phòng vệ cho con gái của mình nhưng vẫn rất quá mức. Ông bị tòa tuyên án nửa năm tù. Sau này không ai dám đến chỗ ông làm ăn để gây rối nữa. Cũng không một kẻ nào dám động vào con gái của ông Lôi.

Những người tẩm ngẩm tầm ngầm mới đúng là kẻ đáng sợ nhất. Một khi họ mà không nén giận được nữa thì sẽ lộ ra bộ mặt dữ tợn hơn tất cả những người khác. Ai cũng không sánh được. Thạch Phong chỉ cần nhớ lại cái cảnh ở tiệm cơm là không kìm được mà run rẩy.

Sau lần đó, Thạch Phong cũng ráng ăn ở đàng hoàng được một đoạn. Nhưng mà đến lúc gặp được Ngụy Khải, cùng gã lăn lộn giang hồ một thời gian thì mèo lại hoàn mèo. Sự việc ngày hôm nay giống như một cú đánh chí mạng vào tâm hồn yếu đuối của gã. Nếu một ngày nào đó, bọn chúng lại đi bắt nạt Nhiếp Ngôn, có khi nào Nhiếp Ngôn sẽ bùng phát như ông tư Lôi, tặng cho mỗi thằng trong số chúng một nhát dao vào cổ hay không?

"Sau này đừng có chọc vào thằng đó nữa. Hắn không dễ đối phó đâu." Thạch Phong nói với đám bạn của gã. Gã muốn nghiêm túc cho bọn họ biết để còn tránh.

"Thạch Phong, đừng nói cậu thua hắn xong rồi sợ luôn nhé. Đừng có lẻo mép với ai là cậu quen tôi đâu đấy!" Một tên nhóc đứng cạnh gã mắng. Số còn lại cũng nhìn gã với ánh mắt khinh thường.

"Tôi sẽ trả tiền lại cho các cậu. Tôi thua là thua, cho qua đi." Thạch Phong nói.

Gã đột nhiên hiểu ra rằng, bắt nạt người khác thì đúng là sướng thân thật đấy, nhưng mà một khi bị người ta trả thù, sẽ như tên đầu đản họ Duẫn kia, mất đi một tay, phải đi nhặt rác kiếm sống qua ngày, hoặc sẽ như ba tên khác, bỏ mạng.

"Thối lắm. Cậu lặn đi cho nước nó trong."

Nhiếp Ngôn không thèm để ý tới đám nhóc Thạch Phong nữa. Hắn quay qua xem tình hình của trận đấu bên kia. Đường Nghiêu và Ngụy Khải đang ở trong trận thứ hai. Do địa hình được chọn là đồng bằng, thế nên Đường Nghiêu mất sạch ưu thế, bị Ngụy Khải vung kiếm chém chết một cách dễ dàng.

Họ đánh nhau thêm vài trận nữa, kết thúc mười ván đấu. Đường Nghiêu chỉ thắng được có hai trận, còn lại là Ngụy Khải thắng. Đường Nghiêu đương nhiên mất sạch 1200 đồng.

"Đậu xanh. Ai ngờ tên Ngụy Khải chết tiệt kia cũng học kỹ năng mới. Hắn học Vòng Sáng Kháng Phép của cuồng kiếm sĩ. Chơi muốn nản." Đường Nghiêu bực mình than thở.

Vòng Sáng Kháng Phép sẽ gia tăng sức đề kháng với phép thuật của người sử dụng. Cuồng kiếm sĩ nào mà học được Vòng Sáng Kháng Phép rồi thì chính là khắc tinh của phái pháp sư.

"Nói thật thì Vòng Sáng Kháng Phép chỉ giảm đi một chút sát thương thôi. Khi cậu PK ấy, là một pháp sư bí truyền thì phải có tốc độ thật nhanh, đầu ra sát thương phải ổn định và phản ứng phải nhạy bén nữa. Với cả lúc cậu đánh nhau, làm phép chả đúng thời điểm chút nào cả." Nhiếp Ngôn phân tích.

Bàn về thực lực thì nhân vật pháp sư bí truyền của Đường Nghiêu hơn hẳn nhân vật cuồng kiếm sĩ của Ngụy Khải. Tuy nhiên, Đường Nghiêu thua không phải là do kỹ thuật của Ngụy Khải cao, mà là do độ khó khi chơi pháp sư bí truyền là rất lớn. Một người chơi pháp sư bí truyền với kỹ thuật tốt sẽ có thể dễ dàng vờn chết một cuồng kiếm sĩ cùng cấp độ; ngược lại, người chơi pháp sư bí truyền dở sẽ bị cuồng kiếm sĩ ngang cấp chém chết dễ như trở bàn tay. Về phần chức nghiệp chỉ cần chém với chặt như cuồng kiếm sĩ thì người chơi không cần phải thực hiện quá nhiều thao tác.

"Không ngờ thằng nhóc như cậu cũng rành về trò này gớm nhỉ." Đường Nghiêu phục sát đất. Hắn cẩn thận đem lời của Nhiếp Ngôn nói so sánh với các trận chiến lúc nãy, đúng là không sai chút nào.

Đám người Ngụy Khải đẩy cửa bước vào gian trong, Thạch Phong đứng ở đằng sau chót. Gã nhìn nhìn thoáng qua Nhiếp Ngôn với ánh mắt phức tạp.

"Cậu ấm họ Đường à. Người anh em của cậu càng ngày càng có tiền đồ nha, đánh bại cả Thạch Phong nhà bọn tôi đấy." Ngụy Khải híp mắt nhìn Nhiếp Ngôn một cách đầy thâm ý.

Từ trước tới nay, Nhiếp Ngôn đều là "bao cát" cho bọn chúng đánh. Không ngờ rằng, hôm nay, tên này lại không còn như xưa nữa, cả trong lẫn ngoài đều như được lột xác vậy.

Ngụy Khải đưa đoạn băng ghi lại cảnh Nhiếp Ngôn đánh bại Thạch Phong lên màn hình lớn, các động tác đều được quay chậm lại. Đoạn băng này chỉ dài đúng ba giây. Thao tác của Nhiếp Ngôn hoàn hảo đến nỗi không chê vào đâu được. Đường Nghiêu xem xong chỉ còn biết há mồm trợn mắt nhìn Nhiếp Ngôn. Anh bạn này từ lúc nào trở nên mạnh mẽ đến vậy?

"Lúc nãy cậu đánh nhau với Thạch Phong hả?" Đường Nghiêu vẫn không thể tin, hỏi lại lần nữa. Người trong đoạn băng kia là Nhiếp Ngôn đó sao?

"Ừ, có đánh một trận. Hắn yếu như sên ấy." Nhiếp Ngôn bâng quơ đáp.

Ngụy Khải nháy mắt ra hiệu với một tên nhóc mặc áo sơ mi trắng bên cạnh. Nhiếp Ngôn đều nhìn thấy rõ. Gã này gọi là Lý Dương, cũng cùng một bọn với Ngụy Khải.

"Thằng ôn con kia, đừng có mà càn rỡ. Ngươi có tin ông đây sẽ quất ngươi bầm dập hay không." Lý Dương giơ chân muốn đá vào người Nhiếp Ngôn.

Gã tuy rằng nhỏ hơn Nhiếp Ngôn hai tuổi, nhưng mà thân hình gã lại đô con hơn nhiều. Đúng là Nhiếp Ngôn hơi thấp một tí, hơn nữa hắn ăn có đủ chất đâu, thế nên thể trạng hắn gầy yếu là chuyện bình thường.

Nhiếp Ngôn chỉ cười lạnh. Hắn ngáng chân phải của Lý Dương, đồng thời, đạp thẳng vào các đốt xương chân bên chân trái của gã. Hắn đã không còn là một cậu nhóc nhát gan, mặc cho người khác ức hiếp nữa.

Sức mạnh của hắn giờ đây có thể so sánh với một vận động viên tán thủ(1) cấp hai. Chẳng qua là thể hình của hắn vẫn còn hơi yếu. Nhưng nếu hắn muốn đối phó với một hai tên "lưu manh" như thế này thì vẫn dư giả chán.

Lý Dương thảm thiết rú lên một tiếng. Gã lảo đảo ngã trên mặt đất. Tiếng thét của gã khiến cho đám người trong phòng đều run lên.

Chính là cái loại tàn nhẫn này! Thạch Phong nhớ lại vụ ông tư Lôi. Gã bỗng dưng thầm ước, nếu gã được ngồi học ở trường, rồi làm một học sinh ngoan thì thật tốt biết bao.

"Ngươi muốn chết sao?" Đám nhóc đứng sau lưng Ngụy Khải đang tính xông lên đánh Nhiếp Ngôn thì bị Ngụy Khải ngăn lại.

Hành động của Lý Dương lúc nãy chẳng qua là do Ngụy Khải ra hiệu. Gã chỉ muốn thử Nhiếp Ngôn một chút thôi. Ai ngờ cái người vẫn thường nhát cáy như thỏ đế kia lại có bản lĩnh như vậy. Động tác của Nhiếp Ngôn rất nhanh. Gã chắc chắn chẳng mấy ai làm được như thế. Cách chiến đấu này không phải ngày một ngày hai mà người ta có thể luyện thành, hẳn là người đó phải được huấn luyện trong thời gian dài mới có thể thành thạo đến mức đó. Không lẽ thằng nhóc Nhiếp Ngôn nhút nhát trước kia chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài của hắn thôi sao? Nhiếp Ngôn của hiện tại sao lại cứ sai sai thế nào ấy?

Ngụy Khải không thèm liếc mắt đến Lý Dương đang ôm chân gào khóc ở dưới đất. Gã lại gần Nhiếp Ngôn, nói: "Nhiếp Ngôn này, cậu có hứng thú đấu với tôi một ván hay không?"

Gã sửa lại cách xưng hô với Nhiếp Ngôn. Gã đã ở ngoài xã hội bươn trải lâu như thế, đương nhiên gã hiểu rõ ai có thể động vào và ai nên tránh xa. Nhiếp Ngôn vừa bộc lộ tài nghệ đã khiến gã kinh hoảng không thôi.

"Chơi một hai trận cũng được. Nhưng mà nếu tiền đặt cược ít quá thì tôi không chơi đâu." Nhiếp Ngôn cũng ngạc nhiên.

Ngụy Khải đúng là một nhân vật đáng gờm. Nhiều tay trùm xã hội đen trong thế giới ngầm đều bộc lộ khả năng từ khi còn nhỏ. Hắn biết Ngụy Khải ở kiếp trước cũng có lúc rất có tiếng tăm. Sau này, gã không hiểu sao lại vướng vào một vụ um xùm lớn, để rồi biến mất từ đó.

"Cậu nói đấy nhé. Tôi cược 3000." Ngụy Khải nói. Đây là toàn bộ số tiền mà gã đang có.

"Như thế sao mà công bằng được. Ngươi là cuồng kiếm sĩ cấp 3 mà lại đi đấu với tật phong tặc cấp 2 là sao? Ngươi không thấy mình bắt nạt người ta quá đáng à?" Đường Nghiêu không phục nói. Ngụy Khải đã hơn Nhiếp Ngôn tận một cấp, còn là chức nghiệp nhiều giáp đấu với chức nghiệp ít giáp, ai mạnh ai yêu rõ ràng quá còn gì.

"3000 một trận thì 3000 một trận." Nhiếp Ngôn cắt ngang Đường Nghiêu.

"Được, chúng ta xuống đánh đi." Ngụy Khải vui vẻ. Gã không tin một tật phong tặc cấp hai có thể đánh thắng được gã.

"Nhiếp Ngôn, cậu bị chạm dây thần kinh hả?" Đường Nghiêu vội la lên. Tật phong tặc cấp 2 đi đánh với cuồng kiếm sĩ cấp ba chỉ có đường thua mà thôi, trừ khi cậu ta là một tay cao thủ cực kỳ biến thái thì họa may mới thắng được.

"Tớ chỉ có 1400 đồng thôi. Cậu có 1600 không? Cho tớ vay tí." Nhiếp Ngôn cười ha ha hỏi.

"Gì chứ, cậu tự chơi tự chịu chứ, sao lại còn kéo cả tớ vào nữa?!" Đường Nghiêu tức giận lẩm bẩm.

"Đợi tớ thắng cược sẽ trả lại cho cậu." Nhiếp Ngôn an ủi. Cha Đường Nghiêu đúng là có tiền thật đấy, nhưng mà tiền tiêu vặt của hắn cũng không có bao nhiêu. Hơn nữa, số tiền này đều là do Đường Nghiêu đi làm việc bán thời gian mới kiếm được. Thời đại này người ta đều muốn giáo dục con em theo hướng ưu tú mà. Trẻ con đều phải biết thế nào là "tay làm hàm nhai" mới tốt.

"Cậu chỉ giỏi nói phét. Thua thì thôi, ai cần cậu trả." Đường Nghiêu quẹt thẻ, chuyển khoản 1600 đồng cho Nhiếp Ngôn.

"Cảm ơn bạn hiền." Nhiếp Ngôn cười hì hì. Đường Nghiêu là kẻ khẩu xà tâm phật. Hắn biết, cho dù hắn thua thì Đường Nghiêu cũng sẽ không đòi hắn trả lại 1600 đâu.

Ở kiếp trước, Nhiếp Ngôn đã phải chịu bao nhiêu ân huệ của Đường Nghiêu rồi. Đường Nghiêu thà chịu thiệt cũng không muốn Nhiếp Ngôn báo đáp. Người như vậy mới là anh em chân chính.

"Đỡ Lý Dương dậy. Chúng ta đi qua phòng bên kia." Ngụy Khải nói. Đám người kia liền lục tục đi về phía ghế ngồi ở bên kia cửa kính.

"Thằng nhãi Nhiếp Ngôn sao mà đánh giỏi thế? Đau chết em rồi. Lần tới em nhất định phải tìm người đánh cho nó nhừ tử mới được." Lý Dương ngồi lên ghế sa lông. Gã vén ống quần lên nhìn thì chỉ thấy một mảng bầm tím trên chân.

"Còn chưa tỉnh ra sao? Hắn mà vô dụng thì đã không đạp chân của cậu đến mức gần gãy như vậy. Sau này lo mà nhớ lấy, đám các cậu liệu hồn, đừng có đi trêu chọc Nhiếp Ngôn. Các cậu thấy hắn ở đâu thì cứ tránh đi thật xa cho anh. Nếu đứa nào tự rước họa vào thân thì đừng trách anh đây không nể tình!" Ngụy Khải đe dọa.

Gã biết ở trường học đều dạy mấy môn như Đài quyền đạo, quyền anh, đô vật. Gã nhận ra chiêu thức mà Nhiếp Ngôn vừa sử dụng đúng là một trong những động tác của môn đô vật, chỉ có điều ngón đòn này hiểm hơn rất nhiều so với môn đô vật mà nhà trường hay dạy. Các đòn đánh mà Nhiếp Ngôn sử dụng đều là đòn chí mạng, rất tàn nhẫn. Thằng nhóc này là loại người gì mới được chứ? Gã nhớ lại cái tên Nhiếp Ngôn hèn nhát trước đây. Rõ ràng Nhiếp Ngôn là một kẻ rất khó lường, hắn có thể ngụy trang được lâu như vật. Ngụy Khải chỉ thấy trong lòng rét căm.

"Chúng ta cứ để hắn nhởn nhơ như thế sao?" Lý Dương không cam lòng hỏi.

"Chứ cậu còn muốn gì? Cậu đánh thắng được hắn sao? Sau này ráng mà học Đài quyền đạo cho tốt vào. Nếu cậu mà chăm chỉ học tập thì đã không bị đánh thảm thương như vậy!" Ngụy Khải mỉa mai.

"Lão đại, sắp bắt đầu rồi kìa." Một tên nhóc bên cạnh chen mồm giải vây.

Ngụy Khải đội mũ trò chơi lên.

Ở gian phòng kế bên, Đường Nghiêu nhìn nhìn Nhiếp Ngôn một chút, rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Nãy tớ quên mất, cậu trở nên mạnh như thế từ lúc nào đấy? Vậy mà vật ngã cả tên Lý Dương kia."

"Thì tớ ở nhà rèn luyện cực khổ. Đối phó với đám kia vẫn dư dả chán." Nhiếp Ngôn nói

Cơ thể hiện tại của hắn vẫn còn yếu, nếu không lực đạo của hắn còn mạnh hơn nữa kìa. Đám côn đồ như Lý Dương chỉ là tôm tép. Ngụy Khải thì có giỏi hơn một chút, nhưng nhìn chung vẫn không phải là đối thủ của hắn.

"Thằng nhãi nhà cậu khiến tớ thật sự phải nhìn bằng con mắt khác rồi đấy. Lúc nãy tớ còn tự hỏi không biết cậu có phải là cái tên Nhiếp Ngôn mà tớ quen từ nhỏ không nữa cơ." Đường Nghiêu bồi hồi nói như thể mẹ tiễn con gái đi lấy chồng.

"Cho dù tớ có thế nào thì vẫn là anh em của cậu." Nhiếp Ngôn cười cười.

Kiếp trước, ở thời điểm mà hắn khốn cùng nhất, Đường Nghiêu vẫn coi hắn như là anh em. Đúng là "đường dài mới biết ngựa hay, ở lâu mới biết người hay kẻ tà."

"Hay. Vì mấy lời này của cậu, đánh xong rồi chúng ta phải đi uống vài chén mới được." Đường Nghiêu vỗ vỗ vai Nhiếp Ngôn.

"Ngụy Khải còn đang chờ tớ trong game đấy."

"Mà cậu có chắc chắn không vậy?" Đường Nghiêu vẫn lo lắng hỏi.

"Cậu yên tâm đi. Cậu chỉ cần đứng xem là được rồi. Đừng nói với tớ là cậu đang sợ tớ cuỗm mất 1600 của cậu nhé." Nhiếp Ngôn nói đùa.

"Miệng nhà xí. Tiền là giấy, đốt là cháy. Tớ mất cũng không sao. Cậu mới là đứa chẳng có bao nhiêu tiền tiêu vặt. Nếu cậu thua hết 1400 tớ sẽ cười vào mặt cậu và nhìn cậu húp nước thay cơm tháng này."

"Chỉ là một tên cuồng kiếm sĩ cấp 3 thôi mà. Cậu mở to mắt ra mà xem tớ đùa hắn đến chết nhé!" Nhiếp Ngôn tự tin cười.

"Ừ, đùa đi. Đùa cho tốt vào. Thằng nhãi nhà cậu, càng lớn càng thần kinh." Đường Nghiêu vừa cười vừa mắng.

Xong đâu đấy, cả hai mới đội mũ trò chơi vào.

Nhiếp Ngôn xuất hiện tại một vùng thảo nguyên rộng lớn. Đồng cỏ xanh biếc dài mênh mông, đám cỏ rậm rạp, cao đến tận đầu gối.

Xui xẻo thế. Lại gặp trúng địa hình thảo nguyên mới đau. Nhiếp Ngôn nhíu mày. Tuy nhiên, cho dù là địa hình thảo nguyên thì hắn vẫn có cách để đối phó. Đồng cỏ xanh một màu, thuận tiện để đạo tặc tàng hình, tuy nhiên nó có một hạn chế chính là cỏ quá dày, có khả năng làm lộ hành tung của đạo tặc.

"Là địa hình thảo nguyên nha. Nếu cậu thấy không công bằng thì có thể đổi đấy." Ngụy Khải nói.

Chỉ đánh có một trận thì thắng thua được quyết định khá ngẫu nhiên vì hệ thống chọn địa hình không thông báo trước, mà địa hình khác nhau chỉ thuận tiện cho các chức nghiệp nhất định. Ví dụ, địa hình thảo nguyên thích hợp với loại chức nghiệp đánh đánh chém chém như cuồng kiếm sĩ. Mặc dù Ngụy Khải chỉ là một tên côn đồ nhưng hắn cũng rất thẳng thắn vô tư.

"Biết làm sao bây giờ. Thảo nguyên thì thảo nguyên vậy." Nhiếp Ngôn nắm chặt dao găm trong tay, sử dụng kỹ năng Tàng Hình. Hắn đã thay đổi cái nhìn về Ngụy Khải.

Một trận gió nhẹ thổi qua, đám cỏ bị thổi dạt về một hướng. Nhiếp Ngôn chậm rãi biến mất.

Kỹ thuật của tên Nhiếp Ngôn này cao đến thế sao? Ngụy Khải trầm mặt. Ánh mắt hắn trở nên chăm chú hơn. Hắn cố gắng quan sát xung quanh, hy vọng có thể tìm ra bóng dáng của Nhiếp Ngôn. Tuy nhiên, ở đâu cũng chỉ là cỏ, hắn chả tìm được chỗ nào khác thường cả. Nhiếp Ngôn đúng là có bài có bản thật. Ngụy Khải lăm lăm cây kiếm dài trong tay, từng bước tiến về phía trước. Khoảng cách càng ngắn thì gã càng dễ phát hiện ra Nhiếp Ngôn.

Cùng lúc này, Nhiếp Ngôn cũng từ từ di chuyển. Hắn theo hướng gió mà đi. Tốc độ của hắn lúc nhanh lúc chậm, cho dù hắn giẫm lên cỏ nhưng mà chỉ nhằm bụi nào bị gió thổi rạp mà thôi.

Chú thích của dịch giả:

1. Tán thủ (Sanda/Wushu sanda) là một bộ môn thể thao thi đấu đối kháng ở Trung Quốc.

Quảng cáo
Trước /74 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Copyright © 2022 - MTruyện.net