Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ
  3. Chương 23 : Đi lại như chốn không người
Trước /74 Sau

[Dịch] Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 23 : Đi lại như chốn không người

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chiến sĩ thuẫn giáp thét to rồi xông lên. Gã đâm kiếm xuống. Phập, trên thân thủ lĩnh hươu sừng tấm bị toạc ra một vết rách lớn.

Hươu sừng tấm cũng tiến lên. Cặp sừng sắc lẻm của nó đánh về phía chiến sĩ thuẫn giáp.

Gã lùi lại một chút. Tấm khiên vẫn luôn được hắn chắn trước mặt. Rầm. Sừng hươu va vào tấm khiên gỗ phát ra một âm thanh trầm đục.

Cuồng kiếm sĩ và kỵ sĩ thánh ngôn nhanh chóng kẹp chặt hươu thủ lĩnh từ hai bên hông.

"Mọi người nhớ chú ý giá trị thù hận." Chiến sĩ thuẫn giáp không yên tâm lắm nên nhắc nhở. So với những nghề nghiệp khác thì chiến sĩ thuẫn giáp được mang thêm một tấm lá chắn, nên phòng ngự của họ tương đối cao. Mồi lần hươu sừng tấm tấn công, gã chỉ mất hơn mười điểm máu là cùng. Thế nhưng, nếu thù hận của hươu sừng tấm bị cuồng kiếm sĩ hoặc kỵ sĩ thánh ngôn thu hút thì có thể chỉ tầm năm đòn đánh thôi, hai người này sẽ chết không kịp ngáp.

Thường thì người nào tấn công quái vật trước, thù hận của nó sẽ ưu tiên tập trung vào người đó trước. Tuy nhiên, nếu như một trong số thành viên khác có sát thương quá cao, hoặc cấp quá thấp, thực lực không đủ, thì giá trị thù hận sẽ dời đến người đó.

"Bọn tôi biết mà. Anh yên tâm đi." Cuồng kiếm sĩ và kỵ sĩ thánh ngôn đồng thanh đáp.

Ở đằng xa, pháp sư thánh ngôn và pháp sư nguyên tố bắt đầu tung sát thương. Từng hồi phép thuật lần lượt được bắn ra.

Phối hợp của cả đội này rất có bài bản, thế nên chỉ cần một lúc nữa thôi bọn chúng sẽ giết được thủ lĩnh hươu sừng tấm. Tuy nhiên, chúng nào có ngờ được nguy hiểm thật sự vẫn đang lặng lẽ tới gần.

Nhiếp Ngôn tàng hình. Hắn đứng cách pháp sư thánh ngôn và pháp sư nguyên tố chỉ vài bước chân. Hai người kia tuy gần hắn là thế, nhưng chúng chỉ mải mê tấn công vào hươu sừng tấm ở phía xa thôi.

Chỉ tầm một phút nữa thì con hươu kia sẽ chầu diêm vương. Cả đội sẽ nhận được thêm một món trang bị tốt, thế nên cả đám bọn chúng vô cùng hưng phấn.

Suy nghĩ của pháp sư thánh ngôn và pháp sư nguyên tố đều bị Nhiếp Ngôn đoán được.

Hắn chầm chậm tiến lại gần. Khoảng cách càng ngắn, hắn lại càng di chuyển nhẹ nhàng hơn. Khi tiếp cận đối phương, đạo tặc nên luôn cẩn thận vẫn là tốt nhất. Nếu không, con mồi dù cho ở ngay trước mắt cũng có khả năng chạy mất.

Để đánh giá xem thử một đạo tặc có xứng chức hay không, tính nhẫn nại là một nhân tố rất trọng yếu. Phái đạo tặc muốn thành hay bại thường được quyết định ở đòn tấn công đầu tiên có thuận lợi hay không. Mà muốn là kẻ ra tay trước, thì đạo tặc phải triển khai một loạt các bước như là tàng hình, rồi tiếp cận đối phương. Kẻ nào mà không có tính nhẫn nại thì sẽ dễ dàng bị người khác phát hiện ra sơ hở.

Cuộc chiến giữa thủ lĩnh hươu sừng tấm và đám người nọ đã đến hồi gay cấn. Con thủ lĩnh hươu không ngừng húc vào chiến sĩ thuẫn giáp để gây sát thương. Chỉ chớp mắt, thanh máu của gã chỉ còn lại có hai phần ba. Gã đành phải lôi một lọ dược phẩm hồi máu tức thời dược phẩm hồi máu tức thời cấp thấp ra uống.

"Mọi người gia tăng tốc độ tấn công đi. Thủ lĩnh hươu sừng tấm chỉ còn có nửa máu thôi." Chiến sĩ thuẫn giáp nói. Gã vừa nâng tấm khiên lên để đón đỡ những đòn đánh từ con hươu, vừa vung kiếm chém xuống không ngừng.

Cuồng kiếm sĩ và thánh kỵ sĩ cũng nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ đánh. Cả đám đánh mất một lúc lâu mà thanh máu của hươu sừng tấm mới vơi đi phân nửa, trong đội, chỉ có pháp sư thánh ngôn và pháp sư nguyên tố là không bị mất giọt máu nào thôi.

"Lỗi Tử, cậu lùi về sau một chút. Đứng cao như thế làm gì?" Chiến sĩ thuẫn giáp quát cuồng kiếm sĩ.

"Tôi biết rồi." Cuồng kiếm sĩ vội vàng lui về phía sau.

Trong đám năm người này thì hiển nhiên chiến sĩ thuẫn giáp là người có nhiều kinh nghiệm chiến đấu nhất.

"Sau này, mấy cậu mà đi phụ bản thì phải nhớ cuồng kiếm sĩ và thánh kỵ sĩ tuyệt đối không được đứng quá cao, làm vậy chẳng khác nào đi tự sát cả. Xong chuyện của ngày hôm nay, ngày mai chúng ta sẽ đi đánh thử một phụ bản nhỏ để mọi người luyện cho quen tay. Một thời gian ngắn nữa thôi thì cả đám có thể cùng đoàn lớn đi đánh phụ bản lớn hơn." Chiến sĩ thuẫn giáp giải thích. Gã lùi về sau vài bước, dụ cho con hươu bị khóa giữa hai thân cây lớn.

"Hóa ra gần đây bang mình cũng có hoạt động gì hả?" Mắt cuồng kiếm sĩ sáng rực lên như hai cái đèn pha ô tô, gã hí hửng hỏi.

"Bang mình lúc nào mà chả có hoạt động. Hội trưởng vẫn thường xuyên đi đánh rừng Ma Cây và đầm Đen đấy. Cơ mà trình của mấy cậu đủ để bon chen theo chắc?" Chiến sĩ thuẫn giáp vặn ngược lại.

Đoàn đội đi đánh rừng Ma Cây và đầm Đen đều là những thành viên ưu tú trong Quang Minh Thánh Diễm. Những người này đều có phòng ngự, sát thương, máu, vân vân rất cao. Họ đều phải thông qua một loạt các yêu cầu hà khắc. Nếu trang bị của họ không tốt, kỹ thuật lại không cao thì đừng mơ được đi theo đánh hai phụ bản này. Năm người ở đây đúng là không nên viển vông tính chuyện xa vời làm gì.

"Vậy không ai đi mấy phụ bản cấp hai như động Chuột Sừng Nai và động Xương Khô sao?" Cuồng kiếm sĩ thắc mắc. Những phụ bản này cũng dành cho nhóm hai mươi người, nhưng yêu cầu thấp hơn, trang bị rớt ra cũng không tồi. Đợi đến lúc nhóm của chúng có trang bị tốt hơn thì sẽ tiến đánh các phụ bản cấp cao hơn.

“Mấy ngày nữa hội trưởng sẽ tổ chức cho bang mình đi mấy phụ bản đó. Nhưng mà hiện tại các cậu phỈ tập trung giết chết con hươu này trước đi đã, có thể nó sẽ rớt ra trang bị đấy.” Chiến sĩ thuẫn giáp vừa lùi về sau hai bước vừa nói. Thế nhưng nhịp chân của gã vẫn vô cùng vững vàng.

pháp sư thánh ngôn và pháp sư nguyên tố cũng theo đó mà lui về phía sau mấy bước.

Nhiếp Ngôn có thể nhìn ra gã chiến sĩ thuẫn giáp kia không phải tay mơ. Gã khống chế giá trị thù hận rất tốt. Mỗi lần gã thấy hươu sừng tấm muốn dời mục tiêu tấn công, gã liến nâng khiên lên kích hoạt kỹ năng Va Chạm để hấp dẫn thù hận của nó lần nữa.

Bởi vì gã dụ kèo tốt cho nên thủ lĩnh hươu sừng tấm không cách nào phát huy toàn bộ sức mạnh của nó được.

Nếu cái đội này mà thiếu mất tay chiến sĩ kia thì chúng đừng mơ đến việc đánh bại được thủ lĩnh hươu sừng tấm cấp ba.

Vì tránh bị linh mục và pháp sư phát hiện, Nhiếp Ngôn di chuyển lại càng dè chừng hơn. Hắn không ngờ hai người kia vậy mà lùi thẳng về phía hắn.

“Đúng là ông trời muốn giúp mình mà.” Nhiếp Ngôn thầm nghĩ. pháp sư thánh ngôn và pháp sư nguyên tố dừng chân ngay bên cạnh hắn.

Nhiếp Ngôn vung dao lên. Hắn nhắm vào gáy của pháp sư thánh ngôn mà đâm xuống.

"Làm Choáng Từ Sau!"

Bị Nhiếp Ngôn đánh trúng cho nên gã pháp sư thánh ngôn bị rơi vào trạng thái choáng váng.

“Có kẻ đánh le...” Gã pháp sư nguyên tố đứng gần đó nghe thấy tiếng động phía bên này nên nhìn qua và phát hiện Nhiếp Ngôn. Thế nhưng gã chỉ nói được có nửa câu thì bị dao của Nhiếp Ngôn đâm một nhát vào giữa trán. Làm Choáng Trực Diện!

Ra đòn làm choáng xong, Nhiếp Ngôn bồi thêm một chiêu Ám Sát và một chiêu Lóc Thịt rồi lại một chiêu Tấn Công Điểm Yếu nữa vào yết hầu của gã pháp sư.

Động tác của hắn nhanh thoăn thoắt, chỉ nháy mắt, hắn đã tung ra nhiều sát thương nhất có thể.

-20, -22, -29, -36. Bốn con số đỏ chót hiện lên từ trên đầu của pháp sư nguyên tố. Gã vừa mới tỉnh dậy chưa được bao lâu thì thấy thanh máu của mình chỉ còn có 18 điểm.

Gã liền cuống hết cả lên. Sát thương của Nhiếp Ngôn quả thật quá khủng bố.

-5, -5, lại thêm hai giá trị sát thương nữa bay lên từ trên đầu gã pháp sư.

Gã cuối cùng cũng móc ra được một lọ dược phẩm hồi máu tức thời cấp thấp. Gã muốn nhanh chóng nuốt vào nhưng dao găm của Nhiếp Ngôn lại nhẹ nhàng quét ngang người của gã. -8. Một con số đỏ chót bay lên.

Tay của gã pháp sư nguyên tố khựng lại giữa chừng. Thanh máu của gã đã cạn, gã bổ nhào ra nền đất.

"Xong một tên." Nhiếp Ngôn nói và nhặt trang bị rơi ra từ trên người gã pháp sư.

Pháp sư thánh ngôn vừa mở mắt ra thì pháp sư nguyên tố đã bị Nhiếp Ngôn thịt xong. Gã liền quay người bỏ chạy nhưng Nhiếp Ngôn làm sao mà cho gã có cơ hội đó chứ.

Nhiếp Ngôn bám theo, vung dao găm múa vài đường trên lưng của gã pháp sư thánh ngôn.

- 12, -13, -15. Tất cả kỹ năng của Nhiếp Ngôn đều bị dùng hết, thế nên giờ hắn chỉ còn nước phải đánh tay bình thường mà thôi. Tuy nhiên tốc độ tấn công của đạo tặc rất nhanh thế nên sát thương ra vẫn nhiều chán.

Pháp sư thánh ngôn quay đầu lại tung ra Vết Cắt Thần Thánh và Thần Giáng tính đánh trả. Gã thành công xóa mất 53 điểm máu của Nhiếp Ngôn.

Chiến sĩ thuẫn giáp, cuồng kiếm sĩ và kỵ sĩ thánh ngôn quá bận bịu vây quanh con hươu nên một lúc sau mới phát hiện pháp sư nguyên tố và pháp sư thánh ngôn nãy giờ không ra sát thương nữa.

"Có kẻ đánh lén. Là tên đạo tặc Niết Viêm kia đó!" Chiến sĩ thuẫn giáp sốt ruột kêu lên. Sao lại chờ đúng lúc bọn chúng đang đánh quái gay cấn như vậy thì người này lại xuất hiện chứ?!

Nhiếp Ngôn vẫn còn hơn hai mươi phút đồng hồ để tự vệ!

"Chúng ta nên làm gì đây?!" Cuồng kiếm sĩ liên tiếp bị đánh lùi về phía sau. Tình hình hiện tại của bọn họ chính là trước mặt có con hươu sừng tấm thủ lĩnh tấn công, phía sau có Nhiếp Ngôn móc lốp(1). Bởi vì nãy giờ ba người bọn chúng phải đối phó với con hươu thủ lĩnh cho nên thanh máu chỉ còn một nửa. Nếu bọn họ lơ là thì có thể cả năm người sẽ phải phơi thây nơi hoang dã thôi. Nhoáng một cái, pháp sư nguyên tố bị Nhiếp Ngôn hạ gục. Pháp sư thánh ngôn cũng đã quy tiên, bọn họ đang gặp nguy cơ rất lớn!

"Đánh chết con hươu sừng tấm thủ lĩnh này xong đi đã!" Chiến sĩ thuẫn giáp quát. Thù hận của con hươu này đều đang tập trung vào nhóm ba người chúng, nếu chúng không nhanh chong giải quyết nó cho xong mà xông qua kia đánh Nhiếp Ngôn thì con hươu này lại chả nhân cơ hội đó mà làm cho họ sống không yên ấy chứ.

Máu của hươu sừng tấm thủ lĩnh còn lại không bao nhiêu!

"Chém Ngọt!"

Chiến sĩ thuẫn giáp bổ kiếm xuống. Cuồng kiếm sĩ và kỵ sĩ thánh ngôn cũng nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ tấn công. Chúng không ngừng chặt chém con hươu thủ lĩnh.

"Liệt Diễm Trảm!"

"Thánh Quang Trảm!"

Cuồng kiếm sĩ và kỵ sĩ thánh ngôn đều xả hết các chiêu thức có sát thương mạnh nhất của mình ra. Các con số đỏ chót liên tục bay lên từ trên đầu của hươu sừng tấm thủ lĩnh.

Mỗi người bọn chúng đều phải giành giật từng giây.

Phía bên này, trận đánh giữa Nhiếp Ngôn và pháp sư thánh ngôn cũng đã tiến vào hồi gay cấn. Hai người vừa chạy vừa đánh. Nhiếp Ngôn chạy nhảy xung quanh pháp sư thánh ngôn. Hắn cứ nhắm sau lưng của gã mà đâm. Dao găm đâm vào chỗ nào thì máu tươi bắn ra tứ tung chỗ đó.

Pháp sư thánh ngôn thì vừa ráng trốn khỏi tầm đánh của Nhiếp Ngôn, vừa liên tiếp tung chiêu.

Thanh máu của cả hai cũng từ từ rút đi. Nhưng hiển nhiên là máu của gã pháp sư bị mất nhiều hơn. Gã vội vã lấy một lọ hồi máu tức thời cấp thấp ra uống, sau đó lại tu thêm một bình thuốc hồi máu từ từ nữa.

+3, +3.

Lọ thuốc hồi máu từ từ này có tác dụng chẳng được vài giây đã bị Nhiếp Ngôn một dao cắt đứt.

"Chạy về phía này này." Chiến sĩ thuẫn giáp vừa đánh hươu sừng tấm, vừa phải nhìn tình hình chiến đấu của Nhiếp Ngôn và pháp sư thánh ngôn. Gã như ngồi trên đống lửa. Gã biết được pháp sư thánh ngôn không phải là đối thủ của Nhiếp Ngôn.

-18, -15.

Thanh máu của pháp sư thánh ngôn chỉ còn có 36 điểm mà thôi.

"Tên đạo tặc chết bằm này. Đừng nói hắn là vì đội của ta mà tới nha?" Chiến sĩ thuẫn giáp mắng nhưng vẫn không quên từng kiếm chém xuống người hươu. Đầu tiên, tên Nhiếp Ngôn này giết chết nhóm của Điểm Thương, giờ hắn lại xuất hiện ở đây. Việc này không thể là trùng hợp được. Không lẽ Niết Viêm là người quen của đám Đường Nghiêu kia sao?

"Niết Viêm, ta sẽ nhớ kỹ tên ngươi. Bang Quang Minh Thánh Diễm của bọn ta sẽ không để cho ngươi sống yên ổn đâu." Cuồng kiếm sĩ hổn hển nói.

"Tôi rất lấy làm vinh dự nha, quý bang muốn tới thăm lúc nào cũng được." Nhiếp Ngôn thản nhiên trả lời. Bang Quang Minh Thánh Diễm hiện giờ mới chỉ là một bang hội nho nhỏ mà thôi. Chúng tổng cộng cũng không có quá một nghìn thành viên, chúng làm sao mà có đủ người để đi khắp nơi truy lùng hắn và Đường Nghiêu chứ? Mà cho dù chúng có tìm được thì cũng không thể đem cả bang phái tới giết hai người họ, mà cho dù có phái tới rồi thì họ lại không có chân mà chạy sao?

Kiếp trước, một mình Nhiếp Ngôn thôi đã đủ làm cho cả năm bang hội trực thuộc tập đoàn tài chính Thế Kỷ của Tào Húc gà bay chó sủa. Chúng có hơn mười vạn người đó, thế mà vẫn có gây khó dễ được gì hắn đâu, huống gì là cái bang Quang Minh Thánh Diễm nhỏ xíu này?

Sau khi sống lại, Nhiếp Ngôn càng khó đối phó hơn so với lúc trước.

Hắn có gì phải sợ đây?

"Xong tên thứ hai. Bây giờ các ngươi có kéo thêm người tới đây thì cũng chỉ làm thịt cá cho ta chặt chém thôi!" Nhiếp Ngôn khinh khỉnh nói. Dao găm của hắn cắm vào tim của pháp sư thánh ngôn, hạ gục gã. Nhiếp Ngôn nhìn lại thanh máu của mình, hắn vẫn còn dư lại hơn 50 điểm, hắn tính toán không sai khác là mấy.

Xong đâu đấy, Nhiếp Ngôn hướng đám cận chiến mà đánh tới. Hiện tại, thanh máu của hươu sừng tấm thủ lĩnh chỉ còn có 10%. Nó sắp chết. Nhiếp Ngôn đang chờ để phỗng tay trên trang bị mà con hươu kia sẽ rơi ra đây.

"Giết nó!" Chiến sĩ thuẫn giáp hét lớn một tiếng. Gã sử dụng Va Chạm, đẩy lùi con hươu sừng tấm.

Con hươu bị làm choáng nên bước chân có phần chao đảo.

"Một Đường Chém Xuống!" Thanh kiếm trong tay cuồng kiếm sĩ đâm một nhát vào người con hươu.

-15. Một chữ số thật to bay lên. Phát chém này được chí mạng(2)!

Thủ lĩnh hươu sừng tấm rống to rồi ngã vật ra đất.

Chiến sĩ thuẫn giáp cúi người nhanh chóng thu lại món trang bị rơi ra từ trên người hươu sừng tấm.

"Chậm mất rồi." Nhiếp Ngôn thấy vậy đành dừng bước, lùi lại.

Thanh máu của chiến sĩ thuẫn giáp còn 25%, của cuồng kiếm sĩ là 38% và kỵ sĩ thánh ngôn là 35%. Tuy rằng lượng máu của chúng nhìn không đáng là bao nhưng mà vì chúng thuộc phái cận chiến, cho nên nếu Nhiếp Ngôn muốn lấy một chọi một với từng tên không phải là việc dễ. Hơn nữa, chiến sĩ là chức nghiệp nhiều giáp, dao găm của đạo tặc không gây được bao nhiêu sát thương cho chúng cả. Nhiếp ngôn suy nghĩ cẩn thận, hắn thấy đi đối phó với ba người này cũng hơi mạo hiểm.

Về phần đám chiến sĩ bên này, chúng cũng không dám tùy tiện xông lên đánh Nhiếp Ngôn. Chúng chỉ dám đứng đó đợi thanh máu tự phục hồi. Bọn chúng thành công giết xong con thủ lĩnh hươu kia nhưng mà đồ nhặt được lại chỉ là một món trang bị đồng, còn chúng thì bị chết mất hai người. Việc này thật đúng là chẳng có lãi gì cả.

"Ngươi vừa giết thêm hai người nữa." Chiến sĩ thuẫn giáp nhìn Nhiếp Ngôn với cặp mắt hình viên đạn. Tổng cộng, năm người trong bang Quang Minh Thánh Diễm đã chết dưới tay của Nhiếp Ngôn.

Nhiếp Ngôn chỉ đứng cách bọn chúng một đoạn không xa, thế mà chiến sĩ thuẫn giáp, cuồng kiếm sĩ và cả kỵ sĩ thánh ngôn sáu mắt nhìn nhau nhưng không một ai dám ra tay trước. Máu của bọn chúng tuy không nhiều lắm, ba người hợp sức lại thì chắc chắn vẫn có thể đánh bại Nhiếp Ngôn. Tuy nhiên nếu chúng bị phân tán ra thì không ai nói trước được gì.

Ba tên đánh cận chiến bị một đạo tặc dọa cho không dám nhúc nhích. Đây quả là một mối sỉ nhục lớn lao. Mặt bọn chúng đều muốn đỏ hết lên rồi.

Nhiếp Ngôn giơ tay phải lên, chỉ ngón cái xuống dưới, làm động tác khinh bỉ.

"Ba người các ngươi không dám tới sao? Không tới thì ta đi đó." Nhiếp Ngôn nhìn lướt qua cả ba người, hắn cười lớn. Ánh mắt Nhiếp Ngôn chú ý phía xa xa bên kia cánh rừng, từ các phía Đông, Nam và Tây đều có tiếng lạo sạo. Hắn đoán là do người của bang Quang Minh Thánh Diễm từ các hướng khác bọc đánh sang đây hòng vây bắt hắn.

Nhiếp Ngôn không dám khinh thường cho nên hắn vội vã hướng phía khác chạy đi. Hắn lạng lách trong rừng nhanh như thỏ.

"Người trong bang mình tới rồi. Ngăn hắn lại, đừng để hắn chạy thoát!" Chiến sĩ thuẫn giáp liền đuổi theo hướng mà Nhiếp Ngôn vừa rời khỏi.

Cuồng kiếm sĩ và thánh kỵ sĩ cũng theo sát phía sau.

"Tại sao mọi người giờ này mới đến?" Chiến sĩ thuẫn giáp buồn bực hỏi trong bảng trò chuyện của đội.

"Bọn tôi bên này vừa tìm thấy chỗ mà tên pháp sư bí truyền kia trốn. Xém tí nữa là bắt được hắn rồi. Tại nhóm các anh sốt ruột kêu bọn tôi qua đây chứ không thì tên kia bỏ mạng là cái chắc. Thế bên nhóm các anh bị cái gì hả?"

"Đạo Tử và Hoàng Nê bị giết rồi." Chiến sĩ thuẫn giáp đáp.

"Chuyện gì nữa đây? Tôi tưởng hai người đó đi cùng với các anh mà."

"Thì tại cái gã đạo tặc Niết Viêm kia chứ ai. Hắn đánh lén bọn tôi, giết chết Đạo Tử và Hoàng Nê." Chiến sĩ thuẫn giáp trả lời. Dĩ nhiên là gã giấu nhẹm đi việc nhóm của gã vừa đánh chết thủ lĩnh hươu sừng tấm.

"Đậu xanh thật chứ. Lại là thằng tặc kia!"

Bọn chúng chưa từng gặp qua đạo tặc nào lại lợi hại như vậy. Người này hình như lại còn vì bọn chúng mà đặc biệt đến đây.

"Vậy trước hết chúng ta đi vây bắt bạn của đám kia trước(3). Chắc là hắn chạy về phía Bắc rồi, chúng ta đuổi theo thôi!"

Một đám người chạy nước rút ở trong rừng.

Tốc độ của Nhiếp Ngôn rất nhanh. Trong nháy mắt hắn đã bỏ xa đám người kia. Hiện tại, Nhiếp Ngôn không thể tiếp tục chạy về phía trước, phía sau hắn lại có người đuổi theo. Ngả nào của hắn cũng bị chặn mất rồi.

Nhiếp Ngôn trốn đằng sau một thân cây, hắn sử dụng Tàng Hình.

Nhóm của chiến sĩ thuẫn giáp chạy một đoạn thì lại gặp các thành viên khác trong bang.

"Ủa? Người đâu?" Chiến sĩ thuẫn giáp hỏi. Gã nhìn quanh chỉ thấy một mảng rừng hoang vắng, làm gì có bóng dáng của Nhiếp Ngôn.

"Hắn trốn thoát rồi sao?"

"Chắc là hắn tàng hình rồi, mọi người cẩn thận tìm đi."

Thế là đám người này chia nhau ra, kiểm tra khu vực quanh đây.

Nhiếp Ngôn nín thở, hướng ra ngoài bước đi.

Khắp nơi đều là người của bang Quang Minh Thánh Diễm, vẫn còn nguy hiểm.

"Bên cậu sao rồi?" Đường Nghiêu nhắn tin hỏi.

"Vừa giết thêm hai người." Nhiếp Ngôn nói. Hắn liếc mắt vào ba lô một chút. Hai người kia rơi ra hai món trang bị nhưng đều không phải là đồ tốt. Nhiếp Ngôn mà đem mấy thứ này ném vào sàn đấu giá thì cùng lắm cũng chỉ bán được vài đồng mà thôi.

"Cậu trâu bò thế. Tớ phục cậu sát đất rồi đấy." Đường Nghiêu khen ngợi. Người của bang Quang Minh Thánh Diễm đều đi theo nhóm lớn, hắn thật không tài nào có thể tưởng tượng được Nhiếp Ngôn làm sao có thể giết được tới năm người.

"Bây giờ cậu ở đâu?" Nhiếp Ngôn hỏi.

"Lúc nãy tớ vừa chạm trán với nhóm người bang Quang Minh Thánh Diễm, suýt nữa thì bị bọn chúng bắt được. Tớ đành phải chạy vào nơi sâu nhất trong hầm mỏ, kết quả là đám người kia chưa kịp đến đây thì phải đi ra. Trong này toàn là quái vật cấp 5, tớ không ra được." Đường Nghiêu kể lể. Chắc là do Nhiếp Ngôn giết thêm hai người bang bọn chúng thế nên bọn chúng mới rút đi, muốn bắt Nhiếp Ngôn. Vậy coi như Nhiếp Ngôn đã gián tiếp cứu hắn rồi. Vấn đề ở đây là hắn tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. Trong hầm mỏ này đều là nhện dung nham cấp 5. Hắn chỉ cần lơ là một chút thôi cũng có thể bỏ mạng như chơi.

"Cậu trốn cụ thể ở đâu. Tớ tới rồi đưa cho cậu một cuộn giấy về thành nhanh là xong."

"Cậu có giấy về thành nhanh hả? Vậy thì dễ hơn rồi. Cơ mà làm sao cậu vào đây được? Lối ra bị đám nhện dung nham chặn rồi."

"Để tớ tới đó rồi hẵng tính. Bên tớ có chút chuyện, cúp máy đã."

Chú thích của dịch giả:

1. Móc lốp nghĩa là đánh lén.

2. Chí mạng/tỷ lệ chí mạng là thuật ngữ trong trò chơi. Mỗi một đòn tấn công bất kỳ (phép thuật hay vật lý) đều có phần trăm nhận được chí mạng, nghĩa là thay vì đối phương sẽ nhận được sát thương thông thường A, phát chí mạng sẽ nhân lên phần trăm nhất định của sát thương chí mạng A = A x b%.

3. Ý nói Nhiếp Ngôn

Quảng cáo
Trước /74 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Việt Nam] Học Viện Ma Pháp

Copyright © 2022 - MTruyện.net