Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Từ Dâm Tặc Đến Hiệp Khách (Mới Nhất: Quyển 1
  3. Chương 6 : Thanh lâu kinh diễm Phần 2
Trước /20 Sau

[Dịch] Từ Dâm Tặc Đến Hiệp Khách (Mới Nhất: Quyển 1

Chương 6 : Thanh lâu kinh diễm Phần 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Mặt trời ngã về tây, đường phố cũng lên đèn.

Trước Lâu Hoa Các, rất nhiều phong lưu tài tử đã đứng chờ từ sớm, phi thường náo nhiệt.

Đến lúc mọi người ở đây đợi đến không nhịn được nữa, các chủ Hoàng Ngọc Nương mang theo vài vị cô nương xuất hiện. Mọi người lập tức im lặng, nghĩ Lan Hương cô nương đã tới, tập trung nhìn vào, lại chỉ là những cô gái bình thường đều đã gặp qua. Hoàng Ngọc Nương thấy mọi người im ắng, liền mở miệng nói chuyện: "Các vị khách quan, Lan Hương mới đến Lưu Hoa, người muốn gặp nàng nhiều lắm, nhưng không thể được chiều ý hết được, liền nhờ thiếp thân đưa ra cho các vị ba đề tài, người vượt qua kiểm tra đêm nay có thể nhìn thấy Lan Hương cô nương."

Có người kêu lên: "Hoàng lão bản, mau mau ra đề, chúng ta đợi không nổi nữa rồi." Mọi người đều hưởng ứng hắn.

Hoàng Ngọc Nương nghe xong, nói: "Được, phía dưới ra đề thứ nhất - đoán câu đố (Sai mê 猜谜). Người đoán ra đáp án của câu đố có thể đến cô nương phía sau ta báo đáp án, người đoán đúng tiến vào đại sảnh đợi. Tiểu Hồng, đưa ra câu đố đi."

Mọi người vừa nghe đề thứ nhất là đoán câu đố, liền có người vui có người buồn. Tần Mộ Sở hướng Lâm Lập Thu nói: "Lâm đại ca, câu đố như vậy, không sợ bọn họ trao đổi với nhau sao?"

Lâm Lập Thu mặt lộ vẻ lo âu, đáp: "Mọi người ai không muốn là người thứ nhất nhìn thấy Lan Hương cô nương? Bọn họ đều hận không được chỉ có mình đoán đúng! Sao có thể trao đổi với nhau. Lan Hương cô nương thật là hiểu rõ lòng của nam nhân chúng ta."

Lúc này, cô nương gọi Tiểu Hồng đưa câu đố ra, Hoàng Ngọc Nương cũng nói một lần: "Câu đố là 'Vấn Quản Trọng' (Hỏi Quản Trọng là ai), chỉ một chữ. Thời gian một nén hương."

Trong đám người bắt đầu lộn xộn. Có người kêu to:

"Quản Trọng là ai? Nếu muốn hỏi hắn, đi mà gặp, ai biết Quản Trọng ở nơi nào?"

Chỉ nghe bốp một tiếng, thanh âm vừa rồi lại bảo: "A? Là ai đánh tao?"

Một thanh âm vang lên: "Là tao, nhãi con mày ngay cả Quản Trọng là ai cũng không biết, còn muốn gặp Lan Hương cô nương. Nói cho mày, Quản Trọng là cha của Tiểu Bạch nước Tề thời Xuân Thu chiến quốc, hắn sớm đã chết rồi. Oái! …… ai ném vậy? Thằng nào dùng trứng thối ném tao?"

Lại một thanh âm kêu lên: "Không đúng, không đúng, Quản Trọng là phu nhân của Tiểu Bạch! Ai Ui! …… giày của ta?"

Tần Mộ Sở nghe xong cười thầm, câu "Vấn quản trọng" này, hắn vừa nghe liền biết đáp án. Trả lời câu "Hỏi Quản Trọng là ai" có hai chữ "Nhân dã" (là con người). Hắn thấy Lâm Lập Thu bộ dạng khổ sở, liền bắt tay Lâm Lập Thu, ở lòng bàn tay hắn viết chữ "Tha" **. Lâm Lập Thu hiểu rồi, liền cùng Tần Mộ Sở đi về phía cô nương phía sau Hoàng Ngọc Nương. Cô nương nghe xong đáp án của bọn họ, liền để bọn họ vào đại sảnh.

** “Nhân dã” là “人也”, ghép lại thành chữ Tha“他“ gồm bộ nhân đứng và chữ “也” (dã)

Trong sảnh đã có mười mấy người, bọn họ hoặc ngồi hoặc đứng, nhưng không che dấu được nội tâm kích động của mình.

Một nén hương sau, Hoàng Ngọc Nương tiến đến, thấy có tám chín mươi người, chen kín cả đại sảnh. Có người thúc giục nàng nói ra đề thứ hai. Nàng cũng không chối từ, hướng mọi ngưòi nói: "Đề thứ hai của Lan Hương cô nương là Câu Đối. Nàng đã viết ra vế trên, Xuân Hoa, đưa thượng liên dán lên. Nếu đối được hoàn chỉnh, tự có cô nương xuống mời các ngươi lên lầu." Quả thực Lan Hương cô nương ở ngay trên lầu nghe.

Chỉ thấy cô nương gọi Xuân Hoa kia đưa vế đối thượng treo ở một cái cột trong sảnh. Mặt trước viết:

"Họa thượng hà hoa hòa thượng họa".

Họa thượng (画上) đồng âm khác nghĩa với từ Hòa thượng (和尚) ở phía sau, Họa thượng động từ nghĩa là “vẽ lên”.

Hà Hoa = hoa sen, chữ Họa cuối cùng là danh từ chỉ “bức vẽ”

Cả câu có nghĩa là Hoà thượng vẽ lên hoa sen - giống kiểu con ngựa đá đá con ngựa đá của mình ý mà.

Một người trong đó thấy, không khỏi đắc ý nở nụ cười: "Cư nhiên là thượng liên đơn giản như vậy, xem ra Lan Hương cô nương cũng không phải thông tuệ như đồn đại. Đưa bút đây, các ngươi nghe, hạ liên của ta là 'Sàng thượng cẩm bị ngọc thủ phô’ (nghĩa là Trên giường chăn gấm tay ngọc lộ ra)." Viết xong, một bộ dạng đắc ý.

Có vài người khác cũng đều đối ra hạ liên. Nhưng là vế sau của bọn họ đưa lên lầu bao lâu, cũng không có hồi âm. Hiển nhiên là đối không công chỉnh.

Tần Mộ Sở từ lúc nhìn thấy thượng liên, cũng có tâm tư như người khác. Nhưng tỉ mỉ suy nghĩ: "Nếu Lan Hương là một trong tứ đại danh kỹ cả nước, học thức của nàng chắc chắn sẽ không nông cạn như thế." Vì vậy hắn chăm chú nghiên cứu thượng liên một phen, sau đó trong miệng nói: "Thật sự là tài tình, Lan Hương cô nương quả nhiên là lan chất huệ tâm."

Lâm Lập Thu bên người hắn nghe xong, ngạc nhiên nói: "Thượng liên kia tài tình như thế nào?"

Tần Mộ Sở hướng Lâm Lập Thu nói: "Lâm đại ca, ngươi đem thượng liên đọc ngược một lần xem."

Lâm Lập Thu theo lời đọc ra: "Họa thượng hà hoa hòa thượng họa, họa thượng hòa hoa hà thượng họa, di! Thượng liên này xuôi ngược đọc đều giống nhau."

Tần Mộ Sở đáp: "Đúng vậy, loại này gọi là vế đối vòng, trước sau đọc đều là giống nhau." Hắn trong lòng lại đang suy nghĩ: "Thượng liên khó đối như vậy, nói không chừng là tuyệt đối?

Mọi người nghe xong, mới phát hiện câu thượng liên không tầm thường, đều không khỏi trong lòng suy tư hạ liên. Không lâu, có người tuyên bố bỏ cuộc, có người không rên một tiếng liền xoay người đi. Mà người đối hạ liên đầu tiên lúc này cả giận nói: "Đây là một cái tuyệt đối, không có khả năng đối ra, hừ, Lan Hương cô nương kia đang chêu đùa chúng ta." Nói xong liền đi tìm cô nương khác.

Có mấy người minh tư khổ tưởng, lại tựa hồ có hạ liên:

"Vũ thế như tiên như thị vũ."

(múa như tiên múa)

"Hoạt pha đông tuyết đông pha hoạt."

(đi lòng vòng tránh con dốc trơn bởi tuyết mùa đông.)

"Khổng minh đăng lí đăng minh khổng."

( Đèn Khổng Minh – đèn trời - thắp sáng đêm tối)

Trên lầu Lan Hương trong lòng than thở: "Thượng liên này chẳng lẽ thật sự là tuyệt đối? Ở kinh đô đã thế, không nghĩ rằng Giang Nam cũng chẳng có người đối được." Phải biết rằng, câu đối, hai vế tương đối lại phải liền mạch, phải đối trong ở âm thanh và tình cảm, mới xem như vế hay. Mà hạ liên trước mặt này hiển nhiên là không thể cùng thượng liên đối trọng.

Chỉ có Tần Mộ Sở, hắn cuối cùng thở một hơi, nói: "Ta có hạ liên rồi, tại hạ Tần Mộ Sở, thỉnh cô nương chỉ giáo." Sau đó chậm rãi nói ra hạ liên:

"Thư trung văn chương Văn Trung thư."

(Trong văn chương có sách của Văn Trung)

Kỳ thật, hạ liên này cũng không phải tối hoàn mỹ, song cùng thượng liên rất hòa hợp. Văn Trung là thụy hào (3) của Âu Dương Tu. Tuy không phải tối công chỉnh, nhưng cũng là khó được. Huống chi ngoại vật trên đời, lại có cái gì có thể xưng là hoàn mỹ? Không theo đuổi tốt nhất, chỉ theo đuổi rất tốt. Lan Hương trong lòng cảm khái vạn phần. Nàng hướng cô nương bên cạnh nói: "Tiểu Diệp, đi đưa vị Tần công tử dẫn tới."

Tiểu Diệp xuống, nói: "Tiểu thư mời mấy vị công tử lên lầu."

Tần Mộ Sở hướng Tiểu Diệp nói: "Cô nương, vị Lâm đại ca này của ta cũng muốn tới, chẳng biết ……" Lâm Lập Thu không đối ra hạ liên.

Tiểu Diệp nói: "Hắn đối ra hạ liên sao?" Tần Mộ Sở đáp: "Không có, nhưng hắn chỉ là muốn thấy phương dung Lan Hương cô nương thôi."

Tiểu Diệp đang muốn nói, chỉ nghe trên lầu truyền đến "Tiểu Diệp, bằng hữu của Tần công tử cũng mời lên." Tiểu Diệp đáp "Vâng", liền dẫn năm người còn lại lên lầu. Trên lầu có một hành lang hình chữ hồi (回), Tiểu Diệp mang theo bọn họ đi vào một phòng cách thang lầu không xa.

Có một cô gái ngồi ở cạnh bàn tròn lớn, năm người vừa vào đến cửa, đều không khỏi ánh mắt sáng ngời, mỗi người đều có một loại cảm giác đẹp quá mà sợ.

Cô nương kết tóc thời Đại Đường, khuôn mặt hoàn mĩ, mày lá liễu, mũi xinh xinh, miệng anh đào, trang điểm nhẹ nhàng, y phục màu xanh biếc. Nàng chậm rãi đứng lên, vóc người thon dài, hơn nữa hai hàng lông mày thoáng vẻ u buồn, quả thực tựa như hoa lan trong u cốc. Nàng hướng mọi người hành lễ, nói: "Thiếp thân Lan Hoa, ra mắt các vị công tử Giang Nam." Thanh âm tinh tế dịu dàng, tựa như hoa lan mang chút ướt át mà mùi thơm đặc biệt.

Tất cả mọi người ngây dại, ngay cả lễ cũng quên trả. Vẫn còn Tiểu Diệp gọi, bọn họ mới tỉnh lại, hành lễ với Lan Hoa cô nương . Lan Hoa nói: "Các vị mời ngồi, chẳng biết vị nào là Tần công tử?"

(3)Cổ đại sau khi cao quan đại thần chết, triều đình căn cứ hành vi bình sinh của họ mà ban cho một loại xưng hào khen chê tốt xấu, gọi là thụy hay thụy hào.

Quảng cáo
Trước /20 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tận Thế Tông Sư

Copyright © 2022 - MTruyện.net