Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Vô Tự Thiên Thư
  3. Chương 7 : Chân Nhân Phát Uy
Trước /209 Sau

[Dịch] Vô Tự Thiên Thư

Chương 7 : Chân Nhân Phát Uy

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hắn mở miệng đã gọi tên của Tùng Phong, nếu là người bên ngoài nghe được khẳng định là muốn lập tức quát lớn, hoàn hảo giờ phút này Hiểu Lâm mang theo mọi người sang bên cạnh nói chuyện với nhau, cuối cùng không tạo thành tao động. Hiểu Lâm nghe lời vô lễ của Mạt Chược chân nhân, vốn cũng muốn quát lớn, nhưng đối phương lại nói đúng ngay điểm tử huyệt, tiểu nha đầu nhất thời quên cả tức giận, trừng mắt hỏi: “ Sao ngươi biết cả việc này?”

Mạt Chược chân nhân nói: “ Xem ra quả nhiên là vậy, trách không được Vân Vụ Tán này không thuần.”

Hiểu Lâm mắng: “ Hoàng Sơn luyện dược thiên hạ đệ nhất, làm gì tới phiên ngươi hươ tay múa chân, thiên hạ luyện dược phương pháp đều là như vậy, chẳng lẽ còn biện pháp khác sao?”

Mạt Chược chân nhân cũng không vô nghĩa, đưa tay một chiêu, nhất thời chụp lấy ngọc giản trên bàn lăng không đi tới, vận khởi công lực, ở bên trên ngọc giản khắc xuống hơn mười chữ, Tiểu Khai liếc mắt, thấy đó là phương thuốc.

Tiểu đồ đệ đang bán thuốc bỗng nhiên không thấy ngọc giản, nhất thời quay đầu mắng: “ Tiểu tặc làm sao dám…”

Mắng được một nửa, Hiểu Lâm lại ác hung hăng trừng mắt, tiểu đồ đệ nhanh nhanh che miệng, quay đầu đi.

Mạt Chược chân nhân đối với việc này như không thấy, trực tiếp đưa ngọc giản cho Hiểu Lâm: “ Ngươi lấy phương thuốc này đưa cho Tùng Phong nhìn xem, nếu hắn có thể hiểu được, thì coi như thiên tư của hắn cũng được, nếu hắn xem không hiểu, đó là sỉ nhục của Hoàng Sơn.”

Lời này khẩu khí thật lớn, tiểu nha đầu ngược lại có điểm bị trấn át, ngạc nhiên nhìn Mạt Chược chân nhân, muốn hỏi hắn là ai, rồi lại chẳng biết hỏi từ đâu, Tiểu Khai ở bên cạnh nhìn thấy, nhanh tay kéo bốn vị chân nhân bỏ đi, trong miệng nói: “ Hiểu Lâm, không cần tiễn nữa.”

Mọi người đi ra bảy, tám bước, mới ẩn ẩn nghe được phía sau truyền đến tiếng hô yêu kiều của tiểu nha đầu.

Bên cạnh Hoàng Sơn là quầy hàng của Thanh Thành, mọi người liền thuận thế tiêu sái đi vào.

Đương kim tu chân giới có tứ đại linh dược, Nga Mi Tạo Hóa Đan, Hoàng Sơn Vân Vụ Tán, Thanh Thành Cửu U Hoàn, Lưu Vân Thủy Tạ Thiên Hương Phấn. Bốn thứ này đều là thứ người tu chân cầu mong có được, cũng là trường kỳ cung không ứng cầu, cho nên, muốn hỏi tiên đạo luận kiếm đại hội ai có số người đến xếp hàng cao nhất, đương nhiên là bốn phái này, ngay cả những linh dược giả mạo bên ngoài, cũng đã là giả mạo bốn phái này nhiều nhất, cho nên Côn Lôn và Thục Sơn, luôn luôn xưng danh nhờ công pháp và lịch sử lâu đời, về phần luyện dược, ngược lại không có chiêu bài gì.

Quầy bán thuốc của phái Thanh Thành xem ra đều là nhập môn đệ tử, nhìn bước chân yếu ớt, có lẽ chỉ vừa mới học được ngự kiếm phi hành. Đừng xem đám đệ tử này thực lực yếu kém, nhưng khí phái lại lớn, mỗi người đều dùng ánh mắt xem, người tu chân bên ngoài tay cầm thanh ngọc bạch ngọc, các màu bảo bối muốn mua thuốc, bọn họ dù bận rộn vẫn ung dung chậm rãi, ngẫu nhiên còn đứng nghỉ ngơi tâm sự một lát, Tiểu Khai mới liếc mắt nhìn, liền nhịn không được lắc đầu, nghĩ thầm: “ Thái độ này, thật là kém xa Hoàng Sơn.”

Đang muốn đi đến, chợt nghe được một thanh âm âm dương quái khí tức giận nói: “ Di, đây không phải Điền tông chủ của Linh Sơn phái hay sao, ngươi như thế nào lại đến đây nữa rồi?” Người nói chuyện, chính là một đệ tử của phái Thanh Thành.

Vẻ mặt Điền Tử Câm có vẻ nghiêm túc, vừa muốn nói chuyện, nghĩ nghĩ rồi im lặng, quay đầu nhìn Tiểu Khai.

Ánh mắt đệ tử này nhìn tới, nhìn thấy Tiểu Khai không ngờ còn cười to: “ Ha ha, các ngươi xem, Điền tông chủ còn hiềm một người không đủ mất mặt, lần này còn mang tới tiểu người hầu đây.” Phía sau có mấy đệ tử thò đầu nhìn thấy, nhất thời hống lên cười to.

Hiển nhiên, mấy đệ tử này chưa từng tham dự trận chiến Hãm Không Đảo, cũng chưa từng nhìn thấy qua dung mạo Tiểu Khai, điều này cũng khó trách, năm đó đi Hãm Không Đảo đều là cao thủ, làm gì có mấy con tôm mới nhập môn này.

Điền Tử Câm có điểm muốn cười, nhìn vẻ mặt Tiểu Khai, lại ẩn ẩn có điểm vì mấy đệ tử Thanh Thành lo lắng, còn muốn nói gì đó, liền cảm thấy trước mặt hoa lên: “ Ba ba ba ba” Cả mấy cái tát vang lên thanh thúy, lại ngẩng đầu nhìn, Bác Học chân nhân sắc mặt đã sầm xuống đứng ngay trước mặt mấy đệ tử Thanh Thành, không hề nghi vấn, vừa rồi mấy cái tát đều là do hắn làm ra.

Điền Tử Câm nhìn thấy trong lòng phát run, thân pháp vừa rồi, động tác kia, với thực lực nửa năm khổ luyện Thất Sắc tâm pháp của hắn, cư nhiên ngay cả một chút hình bóng cũng nắm bắt không được, bốn vị chân nhân này dĩ nhiên cũng có vai diễn vô cùng oai phong tới cực điểm.

Mấy Thanh Thành đệ tử bị đánh tới phát mộng, ôm mặt nửa ngày mới phản ứng tới, người thứ nhất chính là người đầu tiên lên tiếng, hắn ngẩng đầu lên mở to miệng mắng: “ ** Ngươi…”

“ Ba!”

“ Phốc!”

Tiếng mắng bị sanh sanh cắt đứt, sau đó phát ra hai thanh âm, tiếng đầu tiên là cái tát, tiếng thứ hai là cái răng bị văng ra rớt xuống mặt đất.

“ Ngươi…ngươi…” Vị nhân huynh này ôm miệng, thần tình đều là hoảng sợ, miệng ậm ừ không rõ quát: “ dĩ ứng cảm a ta( ngươi dám đánh ta)? Ta là hành tỉnh phái( ta chính là phái Thanh Thành đó.)”

Vẻ mặt Bác Học chân nhân lạnh đi, hừ nói: “ Phái Thanh Thành hôm nay, cư nhiên rơi xuống bậc này, ta chẳng những muốn đánh ngươi, ta còn muốn đánh hỗn trướng Thanh U kia, nếu không, mặt mũi những vị tiền bối phái Thanh Thành đều bị các ngươi làm mất sạch!”

Hắn nhìn Tiểu Khai gật gật đầu: “ Bần đạo nhịn không được muốn động thủ, mong rằng môn chủ đừng nên trách.”

Trong bốn vị chân nhân, Tiểu Khai kính trọng nhất chính là vị Bác Học chân nhân này, hôm nay chưởng môn Thanh Thành một ngàn năm trước muốn tự mình chỉnh đốn môn hộ, Tiểu Khai cao hứng còn không kịp, đương nhiên sẽ không kì quái, lập tức liên tục gật đầu: “ Ngươi tùy ý.”

Bác Học chân nhân liền tùy ý, vậy thực là không xong, hắn vừa ra tay, nhất thời Cửu U Hoàn hô lạp lạp bay vào trong tay, đảo mắt đã trảo được một bó to, đám người tu chân bên ngoài xếp hàng chờ mua thuốc còn tưởng rằng có cướp bóc, nhưng vị đạo nhân cổ quái này dùng sức bóp mạnh, nhất thời bóp nát Cửu U Hoàn trong tay thành bột phấn, năm ngón tay mở ra, mặc cho bột phấn nhẹ nhàng rơi xuống đầy đất.

“ Mẹ của ta ơi…chà đạp thiên vật sẽ bị trời phạt đó…” Giờ khắc này, thật nhiều người ở bên ngoài hít một hơi, thở dài, than thở, tiếc hận. Dù sao những viên Cửu U Hoàn này đều là linh dược cao nhất a!

Sau đó thì có người nhịn không được nữa: “ Uy, vị đạo hữu này, ngươi muốn cướp chúng ta ngăn không được, dù sao tu vi ngươi quá cao, nhưng bây giờ ngươi làm như vậy, cũng thật là quá phận đi, đây không phải là điển hình hại người không lợi cho mình hay sao chứ?”

Bác Học chân nhân mặc kệ hắn, lại xuất một chiêu, lại chụp một nắm Cửu U Hoàn, lại bóp nát thành bột phấn. Giờ phút này, trong đại sảnh phái Thanh Thành bay đầy hương thuốc, bột phấn trên mặt đất rắc thành một tầng, cả mặt đất đều bị nhiễm thành màu xanh biếc, nhìn qua còn cảm thấy thật xinh đẹp.

Lần này, người bên ngoài rốt cuộc nhịn không được nữa: “ Mẹ nó, chúng ta là đến mua thuốc, không phải đến xem ngươi hủy thuốc, dù sao là phái Thanh Thành đang bán, xem mặt mũi Thanh U chưởng môn chúng ta cũng không dám cướp, nhưng bây giờ sáng tỏ là ngươi muốn tiêu hủy Cửu U Hoàn, đại gia còn không lên đoạt, vậy không mua được, thì các huynh đệ cùng xông lên a!”

Một lời này, nói ra được tiếng lòng của mọi người.

“ Oanh long” một tiếng, mọi người ác hung hăng vọt đi tới, phi kiếm pháp bảo rối loạn toàn bộ ra tay, đi cướp Cửu U Hoàn còn lại trên bàn.

Bác Học chân nhân hừ lạnh một tiếng, trên người bỗng nhiên lóe lên một đạo kiếm quang đẹp mắt, phi kiếm phong ấn một ngàn năm rốt cuộc xuất trường!

Giờ phút này Bác Học chân nhân, có Ngũ Sắc Thần Thạch làm xương, có thần lực của Phi Thần thủ hộ, cảnh giới tu vi đã như cao đẳng ma tộc, đặt ở tu chân giới, vậy cũng giống như thất phẩm tiểu tiên Thiên Ma Tử nói: “ Người tu chân đều là con kiến hôi.”

Một kiếm này đi ra ngoài, khắp nơi đều là thanh âm đinh đương, tất cả phi kiếm đều bị chém thành hai nửa, Cửu U Hoàn trên bàn toàn bộ bị chém thành mảnh vỡ, cả một viên cũng không ai cướp được.

Những ai ra tay, có chút thanh kiếm bình thường thì thôi, còn phi kiếm lại cùng tâm thần tương liên, bị bổ như vậy, công lực toàn thân đều tan một nửa, có thể nói là bị thiệt thòi vô cùng thê thảm.

Một kiếm kinh thiên ra tay, nhất thời khắp nơi đều là tử tịch.

Bác Học chân nhân âm thanh lạnh lùng nói: “ Thanh Thành thánh dược vốn là tế thế cứu người, Thanh Thành tiền bối truyền xuống phương thuốc, cũng là vì sự phát triển hưng thịnh của tu chân giới, nhưng hôm nay Cửu U Hoàn lại biến thành thứ để đệ tử Thanh Thành dựa vào giương oai diệu võ với người khác, thánh dược như vậy, còn không bằng không cần tới!”

Những lời này vô cùng vang rền, vang vọng trong đại sảnh thật kích động, tất cả người tu chân đều cảm thấy trong lòng run lên, chỉ cảm thấy vị đạo nhân cổ quái này ẩn ẩn có một loại khí thế như núi non biển rộng, có người vốn còn muốn phản bác, lại bị Bác Học chân nhân đảo mắt qua, nhất thời liền ngậm miệng, cũng không còn dám nhổ ra thêm một chữ.

Bác Học chân nhân chậm rãi quay đầu, ánh mắt đảo qua trên mặt mấy đệ tử Thanh Thành, hốt nhiên khe khẽ thở dài: “ Các ngươi vốn đều là lương tài mỹ ngọc, nên có tiền đồ rất tốt, nhưng lại bị phái đi làm việc này, lại làm ra những việc vô sỉ như thế, hôm nay tâm cảnh đã long đong, căn cốt bạc nhược ô trọc, mặc dù có tu luyện như thế nào, có lẽ thiên đạo cũng khó thành. Huống chi thiên đạo vốn là ô trọc không chịu nổi, đã không còn gì hay để theo đuổi nữa, các ngươi không bằng trở về thế tục giới đi.”

Trong mắt mấy đệ tử Thanh Thành đồng thời lộ ra vẻ hoảng sợ, đều há mồm muốn cầu xin tha thứ, nhưng Bác Học chân nhân có tốc độ làm sao bọn hắn ngăn cản được, đạo kiếm quang sáng tuyết có chút chợt lóe, mấy vị đệ tử Thanh Thành nhất thời cùng “ a” một tiếng, té xuống.

Một kiếm này đã phá đi đan điền khí hải của bọn họ, còn muốn tu chân, có lẽ cả đời vô vọng.

Đừng xem Bác Học chân nhân thoạt nhìn tiên phong đạo cốt hiền lành hòa ái, nhưng lần này bộc phát lửa giận, quả thực ra tay thấy máu, Điền Tử Câm cuối cùng hiểu được bốn vị chân nhân này vì sao muốn đi cùng Tiểu Khai, nháo cả nửa ngày, mỗi người đều sánh vai diễn chỉ e thiên hạ không chịu loạn mà thôi.

Mối thù này, Linh Sơn cùng Thanh Thành, thật là kết càng sâu hơn…

Trong đại sảnh phái Thanh Thành mặc dù huyên náo, nhưng bên ngoài lại không có bao nhiêu động tĩnh, tiên đạo luận kiếm đại hội thật sự là quá nhiều người, quá náo nhiệt, chẳng những ở mỗi đại sảnh người vào ra tấp nập, ngay cả những quầy hàng bày trên đất cũng nghẹt người, thời thời khắc khắc đều có người tu chân mua nhầm hàng giả mà đi theo chủ hàng lý luận tranh cãi, nếu còn cãi không được, còn có thể rút kiếm đánh nhau, lại diễn ra những trận quyết đấu. Nói đến đây, là vì hoàn cảnh tu chân bây giờ quả thật quá tốt, hầu tử vừa đi, thiên địa linh khí bị áp lực nhiều năm không phải thất thoát, năm nay, tùy tiện tìm một danh sơn thắng cảnh, tìm một người ăn mặc cổ trang mà hỏi một chút, mười thì đã có bảy là người tu chân, còn lại là hai thứ giả, còn một là bệnh thần kinh.

Cho nên, sáu người bỏ lại những người đứng xem đang trợn mắt há hốc mồm, thản nhiên đi ra cửa, đi vào đại sảnh Côn Lôn phái cách vách.

Sau đó, thì có điểm phát ngây.

Quảng cáo
Trước /209 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Kiếm Vũ Lâu

Copyright © 2022 - MTruyện.net