Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Vô Tự Thiên Thư
  3. Quyển 2-Chương 1 : TỨC NHẬT KHẢI TRÌNH
Trước /209 Sau

[Dịch] Vô Tự Thiên Thư

Quyển 2-Chương 1 : TỨC NHẬT KHẢI TRÌNH

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Trên núi Linh Sơn đêm nay trôi qua thật chậm, cũng không biết tình lữ gặp lại sau bao ngày cách biệt nồng nhiệt thế nào, đêm xuân luôn dài, thẳng đến khi mặt trời lên giữa đỉnh đầu, Tiểu Khai bọn họ mới từ trong phòng đi ra, Thiên Lộc và Thiên Vương bọn họ đã thức dậy từ sớm, nhìn thấy Tiểu Khai đi tới, hai người hai miệng đồng thanh nói: “ Báo cáo chưởng môn, thiên lôi sắp đến.”

Nhu tình mật ý Tiểu Khai bồi dưỡng cả đêm bị những lời này làm biến mất hoàn toàn, nhất thời nhớ tới tin tức do Trường Sinh tiết lộ ngày hôm qua, nghe nói hôm nay thiên lôi còn gấp bội, Tiểu Khai chỉ cười lạnh cũng không nói chuyện, chậm rãi đi ra ngoài, ngửa đầu nhìn bầu trời.

Tiểu Hùng Miêu đã sớm đứng bên ngoài, nhìn thấy Tiểu Khai đi ra, nhìn hắn hì hì cười, chỉ một lóng tay lên trên: “ Khai ca, ngươi xem, tên hôm qua lại đến nữa.”

Không phải vậy chứ, ngày hôm qua tên tiên nhân được Tiểu Khai tha mạng đang căng thẳng đứng sau tầng mây đen, trong tay cầm một Thiên Lôi Giác, hình dáng như khóc không ra nước mắt, gãi đầu kéo áo, nhìn qua phảng phất như đã một đêm không ngủ. Đứng phía trước hắn là ba vị tiên nhân có gương mặt mới, ba người này đang dương dương thần tình sát khí, thực tế vị đứng ngay phía trước, một thân khải giáp kim quang lòe lòe, nhìn qua vô cùng uy phong lẫm lẫm, còn hơn các vị Trấn Nguyên Thần Thị trong Trấn Nguyên Thạch, Thiên Lôi Giác trong tay hắn so với người khác còn lớn hơn một vòng.

Nhìn thấy Thiên Lôi Giác lớn này, trong lòng Tiểu Khai có chút vừa động, bỗng nhiên phát hiện một chút dị thường: Ngày hôm qua ba vị tiên nhân chỉ cầm theo một Thiên Lôi Giác, hôm nay cả bốn vị tiên nhân đều mang theo Thiên Lôi Giác.

Tiên nhân đứng phía trước hiển nhiên là đầu lĩnh của bốn người, chỉ nghe hắn hét lớn một tiếng: “ Mọi người tỉnh lại tinh thần, chuẩn bị hàng lôi!”

Mặt sau hai vị tiên nhân cùng hét lớn: “ Dạ!” Chỉ có vị cuối cùng hữu khí vô lực thở dài, ngược lại rụt súc cổ.

“ Cô Nhạn, tỉnh lại cho ta!” Tiên nhân đầu lĩnh cả giận nói: “ Ngươi xem nhìn ngươi, làm gì có nửa điểm phong phạm của thiên lôi sứ giả!”

Cô Nhạn cũng không tỉnh lại, ngược lại sâu kín thở dài: “ Vân Yên đại nhân, vị Linh Sơn chưởng môn phía dưới…Hắn thật sự rất lợi hại a…Ta xem, hôm nay chúng ta hàng lôi, hay là đừng đánh nữa.”

“ Ngươi thúi lắm!” Vân Yên đại nhân hét lớn một tiếng, mắng chửi Cô Nhạn đến phun nước bọt: “ Ngày hôm qua Vô Danh thượng tiên từng dặn dò ta, hôm nay phải hàng hạ gấp đôi thiên lôi, đánh nát Linh Sơn, ta há có thể phụ trọng thác của Vô Danh thượng tiên?”

“ Nhưng…nhưng là…” Cô Nhạn khóc tang nghiêm mặt nói: “ Ta không muốn chết a…”

Vân Yên đại nhân cười lạnh liên tục, căn bản không xem lời Cô Nhạn nói đặt trong lòng, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn hắn, lớn tiếng nói: “ Các vị chuẩn bị, một, hai, ba, hàng lôi!”

Cô Nhạn tuy không muốn, rốt cuộc không dám cãi mệnh lệnh, Thiên Lôi Giác trong tay giương lên, “ Ba” một đạo thiên lôi ầm vang rơi xuống, Thiên Lôi Giác lớn của Vân Yên đại nhân quả nhiên lợi hại, cũng đồng dạng giương tay lên, đã hạ xuống mười đạo thiên lôi, bốn vị tiên nhân cùng nhau phát lực, uy lực thiên lôi càng hơn hôm qua nhiều lần, quả thực là phải thập bội, Thiên Lộc và Thiên Vương cùng ngẩn đầu đồng loạt “ Oa” một tiếng, phát ra tiếng than sợ hãi từ tận đáy lòng.

Đương nhiên, bọn họ cũng không có ra tay, bởi vì Phá Tự Quyết của Tiểu Hùng Miêu đã phóng lên cao.

Thực lực chênh lệch đã rõ ràng, đối với mọi người trên Linh Sơn ngày hôm qua đã từng chứng kiến qua siêu cấp thiên kiếp mà nói, loại thiên lôi này chẳng có gì đáng xem xét, Tiểu Hùng Miêu một hơi phá sạch mười đạo thiên lôi, cũng hiểu được không đáng, đang muốn chủ động phóng ra, liền nhìn thấy một cánh tay trắng như tuyết bên cạnh càng vươn càng dài, một đường xuyên vào trong tầng mây, trảo bốn vị tiên nhân phảng phất như trảo con kiến tạo thành một đoàn, từ sau đám mây kéo xuống tới, ném ngay trước mặt Tiểu Khai.

Hiển nhiên, là Ngọc Hồ tới.

Bởi vì lĩnh ngộ âm dương chi đạo, Ngọc Hồ có vẻ càng ngày càng có nhân tính, trên gương mặt trắng bệch lại có chút hồng nhuận, nhìn qua khí sắc thật tốt nói không nên lời, nhìn Tiểu Khai gật đầu cười nói: “ Chủ nhân, ta đến chậm.”

Vân Yên đại nhân bị núi đá cứng rắn trên Linh Sơn chàng trúng đến choáng đầu hoa mắt, lảo đảo đứng lên, nhìn hướng đám người tu chân con kiến hôi phẫn nộ quát: “ Là ai? Ai dám ám toán bổn đại nhân?”

Lời còn chưa dứt, Cô Nhạn ở bên cạnh đã “ phác thông” quỳ xuống, kêu thảm thiết: “ Cao thủ tha mạng a, ta…ta là bị bách thôi a!”

“ Ta biết.” Tiểu Khai híp mắt dò xét Vân Yên đại nhân đứng trước mặt: “ Ngươi là người nào?”

“ Hừ, bản nhân chính là tiên giới chí cao vô thượng người chưởng quản ba mươi ba tầng trời Hỗn Nguyên Thiên Quân thuộc hạ Thiên Tiên Đường cấp dưới của Lạc Lôi Ti tam đẳng cục trường, đạo hào Vân Yên, nếu ngươi dám đụng đến một sợi lông của ta, cả tiên giới Lạc Lôi Ti nhất định phải cho Linh Sơn ngươi tan thành mây khói!” Vân Yên đại nhân lỗ mũi hướng lên trời giận dữ hét: “ Các ngươi đám nghiệt chướng to gan lớn mật, còn không mau dập đầu bồi tội cho ta.”

Một phen gào thật dài, muốn nói nửa điểm uy hiếp lực cũng không có, Tiểu Khai thật dài “ nga” một tiếng: “ Nguyên lai là dưới tay của dưới tay của dưới tay của Hỗn Nguyên Thiên Quân phế vật kia, vậy thực không có gì hay để lo lắng nữa.”

Khinh Hồng và Ngưng Hương ở bên cạnh nghe được thú vị, nhịn không được “ vèo” cười.

Vân Yên đại nhân thẹn quá thành giận, mắng: “ Nghiệt chướng, dám mạo phạm thiên giới uy nghiêm, chẳng lẽ không sợ thiên uy?”

Khinh Hồng lại xen vào: “ Tiểu Khai ca ca, chúng ta cũng muốn tiên tinh nga.”

Tiểu Khai gật gật đầu, bỗng nhiên đưa tay, một chưởng chụp lên ót Vân Yên đại nhân, đáng thương Vân Yên đại nhân lại đi đầu, khí thế tận trời, cư nhiên ngay cả ý niệm chống cự trong đầu cũng chưa có, đã nghĩ thấy toàn thân không còn, xương cốt chiết đoạn, bổn mạng tiên tinh của chính mình đã bị “ nghiệt chướng to gan lớn mật trước mặt” cướp đoạt đi rồi.

Hết thảy đám người luôn ỷ thế khinh người đều là bởi vì có chỗ dựa mạnh mới dám diệu võ dương oai, một khi phát hiện mình vô dụng, thì sự sợ hãi tự nhiên nảy sinh, Vân Yên đại nhân đúng là loại tình huống này, vừa thấy tiên tinh bị người lấy đi, cả thân thể đều nhuyễn xuống, “ phác thông” xụi lơ trên mặt đất, toàn thân đều run rẩy lên: “ Ngươi…ngươi cư nhiên…”

“ Đừng có gấp, còn chưa xong.” Tiểu Khai cười tủm tỉm nhìn Cô Nhạn gật gật đầu: “ Đến, ngươi nói cho hắn, ngày hôm qua ta nói qua cái gì với ngươi?”

Cô Nhạn run giọng nói: “ Theo hôm nay trở đi, không được phái người đến Linh Sơn đảo loạn, nếu không, đến một người, giết một người, đến hai người, giết một đôi, nếu dám đến mười hay tám, ta..ta cam đoan tuyệt sẽ không lưu lại một người sống!”

Trong mắt Vân Yên đại nhân toát ra vẻ tuyệt vọng: “ Ngươi…ngươi dám sát tiên?”

Tiểu Hùng Miêu nhìn có chút hả hê nói: “ Đừng tưởng rằng chỉ là hủy diệt thân thể ngươi nga, Khai ca nói giết người, là ý nói thần hồn câu diệt.”

Tiểu Khai ngạc nhiên nói: “ Cô Nhạn, ngày hôm qua ta bảo ngươi chuyển lời, chẳng lẽ ngươi không chuyển tới?”

Cô Nhạn khổ sở nói: “ Ta…ta làm gì có tư cách đưa lời cho tiên đế, lời của ngài, ta chỉ nói cùng Vân Yên đại nhân bọn họ nói qua mấy lần, nhưng là…nhưng là…”

Trong mắt Tiểu Khai chợt lóe sát khí, gật đầu nói: “ Vậy đủ rồi, xem ra là bọn hắn không xem lời nói của ta đặt vào trong lòng.”

Vân Yên đại nhân ngây người hồi lâu, bỗng nhiên kêu thảm một tiếng: “ Cao thủ tha mạng a, ta…ta cũng là phụng mệnh hàng lôi, thân bất do kỷ a!”

Tiểu Khai lắc đầu nói: “ Ngươi còn dám gạt ta, ngươi rõ ràng là được Vô Danh Tử nhắc nhở, vì muốn lấy lòng hắn, mới tự mình đến Linh Sơn hàng lôi.”

Vân Yên đại nhân trong mắt vừa khiếp sợ vừa tuyệt vọng, hắn vạn vạn không thể tưởng được ngay cả lời nói của mình sau tầng mây mà Tiểu Khai cũng có thể nghe được, đã như vậy, vậy tuyệt sẽ không may mắn thoát khỏi nữa, Vân Yên đại nhân giãy dụa nói: “ Chẳng lẽ ngươi thật sự không sợ Vô Danh thượng tiên trả thù?”

Tiểu Khai cười lạnh nói: “ Thật không dám giấu giếm, ta đang muốn xông lên trời, tìm hắn báo thù đây.”

Lời này nói ra, tất cả mọi người đứng phía sau nhẹ nhàng “ a” một tiếng, Tiêu Vận thấp giọng nói: “ Sư đệ, ngươi…ngươi là nói thật?”

Tiểu Khai gật đầu nói: “ Đương nhiên.”

Điền Tử Câm nhíu mày nói: “ Tiên giới không thể so với tu chân giới, chưởng môn cần gì nhất thời tức giận lại mạo hiểm lớn như vậy? Chẳng lẽ ngài tự nhận ngay cả tiên đế cũng không cần sợ hay sao?”

“ Đúng vậy, sư đệ, không thể xúc động a.” Tiêu Vận khuyên nhủ: “ Ngươi thật vất vả trở về, đã giải trừ được thiên lôi uy hiếp, nên tiêu dao ngày tháng mới đúng, làm gì phải đi mạo hiểm không cần thiết chứ?”

Tiểu Khai lắc đầu, muốn giải thích, nhưng căn bản không thể nào nói ra, giờ phút này gánh nặng trên người hắn, sớm không chỉ còn là sự an nguy của Linh Sơn và chúng nữ nhân mà thôi. An nguy của thiên địa năm giới, bí mật của sáng thế thần, mục tiêu con đường thần tuyển, hết thảy hết thảy đều cần hắn đi tham dự, phía trước có lẽ còn có kẻ thù cường đại không thể tưởng tượng đang chờ chính mình, năm đại thần tộc, tứ đại ma thần, có lẽ toàn bộ đều có quan hệ tới mình, hôm nay ngay cả tiên đế cũng bị người mạo danh giả dạng suốt ngàn năm, con đường thần tuyển của hắn, đâu còn quanh quẩn tại góc Linh Sơn mà thôi?

Có bao nhiêu quyền lực, thì sẽ có bao nhiêu trách nhiệm, chân lý trong cuộc sống này, đặt trong thiên địa năm giới, cũng là hợp dụng.

Nghĩ tới đây, Tiểu Khai ngay cả tâm tình trêu đùa đám tiên nhân này cũng không còn nữa, chỉ một tay đánh ra, nhất thời đem tiên tinh của ba vị tiên nhân còn lại lấy ra hết, Ngọc Hồ đưa tay chụp, “ ba ba ba ba” nhất thời chụp nát cả đầu lâu bốn tiên nhân. Trên mặt đất Linh Sơn nhiễm đầy màu kim hoàng sắc, chính là máu màu vàng kim.

Tiểu Khai đem bốn viên tiên tinh phân biệt giao cho Trữ Tình, Tiêu Vận, Khinh Hồng, Ngưng Hương, lúc này mới trầm giọng nói: “ Ta còn phải lên trời một chuyến mới được.”

Tiểu Khai người này, tính cách luôn tùy ngộ mà an, rất ít khi kiên trì chuyện gì, nhưng một khi hắn quyết định kiên trì, bình thường tuyệt sẽ không dao động, chúng nữ nhìn hắn nói thật nghiêm túc, mặc dù trong lòng thật không muốn, nhưng cũng không thể khuyên bảo, qua hồi lâu, Tiêu Vận mới nói: “ Vậy…sư đệ, chúng ta cùng đi với ngươi?”

Tiểu Khai nở nụ cười: “ Sư tỷ, thực lực các ngươi quá mỏng làm hổ thẹn.”

Tiêu Vận cũng là người hiểu lý, tinh tế suy nghĩ, đã gật đầu: “ Đúng vậy.”

Tiên giới từ trên xuống, có đại la kim tiên, có thiên tiên, có tiên nhân phân làm chín phẩm, mỗi phẩm phân thiên chánh, tính ra hơn hai mươi cấp bậc, hôm nay bị Tiểu Khai xử lý chỉ toàn là mấy sứ giả hàng lôi xem như là tồn tại thấp nhất của tiên giới, nhưng mặc dù là bọn họ, cũng là sự tồn tại cường đại mà tu chân giới khó có thể chống cự, có thể tưởng tượng mà biết tiên giới là địa phương đáng sợ cỡ nào.

Tiểu Hùng Miêu nói: “ Khai ca, ta và Ngọc Hồ đi cùng ngươi.”

Tiểu Khai lại lắc đầu: “ Các ngươi cũng không thể đi.”

Tiểu Hùng Miêu ngạc nhiên nói: “ Hai chúng ta là cao đẳng ma tộc nga, chẳng lẽ thực lực còn chưa đủ?”

Tiểu Khai cười nói: “ Nguyên nhân là vì các ngươi là cao đẳng ma tộc, cho nên các ngươi mới không thể đi tiên giới, nếu không vạn nhất ma tộc khí tức lộ ra ngoài, đem bọn người tiên đế đưa tới, thì phiền toái rồi.”

Khinh Hồng nói: “ Tiểu Khai ca ca, chẳng lẽ ngươi muốn đi một mình?”

Tiểu Khai cười mà không nói, ánh mắt lướt tới trên người bốn vị chân nhân.

Quảng cáo
Trước /209 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Twilight Series Tập 1: Chạng Vạng

Copyright © 2022 - MTruyện.net