Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Võng Du Chi Ưng Trảo Vương
  3. Chương 9 : Bắt đầu ở chung
Trước /24 Sau

[Dịch] Võng Du Chi Ưng Trảo Vương

Chương 9 : Bắt đầu ở chung

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trong tâm trạng vui vẻ, ba cô gái trả một trăm năm mươi đồng rồi mang theo phần hợp đồng của các nàng cùng với vài chiếc chìa khóa rời đi.

Dương Chấn nhìn bản hợp đồng trên bàn trà thủy tinh trước mặt, ánh mắt rơi vào chữ “Trần Tĩnh”, trên mặt nở một nụ cười.

Mặc dù không thể có được nàng nhưng chỉ cần có thể trông thấy nàng mỗi ngày cũng là một việc sung sướng cả thể xác và tinh thần.

Bây giờ các nàng trở về trường học thu xếp hành lý rồi nhanh chóng chuyển tới đây.

Trước khi các nàng đến, Dương Chấn có một việc muốn làm.

Trong phòng đọc sách có một vài đồ vật, các nàng đã muốn thuê nó thì mình cũng nên thu lại những vật kia, trả lại nơi này cho các nàng..

Trong phòng khách có giường và cũng có một cái bàn.

Nhưng trong phòng đọc sách chỉ có bàn mà không có giường.

Phòng đọc sách nhỏ hơn so với phòng khách, trong phòng khách là giường đôi, xem ra cũng nên mua thêm cho phòng đọc sách một chiếc giường đơn.

Cũng nên mua một chiếc giường đơn.

Dương Chấn đi xuống các cửa hàng gần bên cạnh khu nhà, rồi mua một chiếc giường đơn giá thép có thể gấp lại.

Sau khi mua giường về, Dương Chấn vừa mang nó đặt vào phòng đọc sách thì cửa chính bị người bên ngoài mở ra, sau đó đột nhiên truyền vào tiếng nói ríu ra ríu rít của Phiền Tố Quyên.

“Đào Tinh, buổi tối khi cậu ngủ thường hay ngáy, phòng đọc sách là nơi tốt nhất cho một mình cậu, mình cùng Trần Tĩnh ngủ ở phòng khách này, cậu không có ý kiến gì chứ?”

“Mình muốn mà không được ý chứ. Sau này các cậu đừng hối hận là được, hắc hắc.” Đào Tinh không có tức giận vì Phiền Tố Quyên nói buổi tối nàng ngủ hay ngáy, âm thanh trả lời rất vui vẻ.

Dương Chấn vẫn chưa nghe được thanh âm của Trần Tĩnh.

Hắn từ trong phòng đọc sách đi ra liền trông thấy bao lớn bao nhỏ của ba cô gái mang vào phòng khách.

Trong đó đồ đạc của Đào Tinh là nhiều nhất, trên tay để xuống một chiếc cặp da lớn, bên cạnh cặp da còn có một cái túi hành lý màu đen, ngoài ra trên lưng của nàng đeo một túi hành lý lớn, tay trái còn mang theo ba bốn bao quần áo nữa.

Đồ đạc của Phiền Tố Quyên cũng không ít, một chiếc rương da màu đen cùng một túi hành lý, còn vác trên lưng một chiếc bọc nhỏ màu trắng.

Trần Tĩnh là người có ít đồ đạc nhất.

Có lẽ nàng tự biết mình không có nhiều sức lực hoặc cũng có thể nàng không có nhiều đồ đạc lắm.

Nàng có một chiếc rương nhỏ nhất màu hồng phấn, trên lưng chật vật mang theo một chiếc ba lô. Trong tay ôm hai chiếc bọc quần áo nhỏ.

Phiền Tố Quyên cùng Đào Tinh vừa đi vừa đấu võ mồm, còn Trần Tĩnh thì cũng như khi lần đầu tiên gặp Dương Chấn, nàng chỉ mỉm cười.

“Anh à, chúng em đã đến! Sau này anh quan tâm nhiều hơn tới ba sinh viên khóa sau bọn em nhé.”

Trông thấy Dương Chấn đi ra từ phòng đọc sách, Phiền Tố Quyên – cô gái có tính cách hướng ngoại là người đầu tiên chào hỏi.

Đào Tinh và Trần Tĩnh đều mỉm cười gật đầu chào Dương Chấn.

Dương Chấn cũng mỉm cười gật gật đầu với các nàng, thuận miệng nói: “Chào mừng các em.”

“Oa…Anh Dương mua giường mới cho tớ này, thật là tốt quá! Mình rất thích, hắc hắc.”

Đào Tinh vừa đi vào phòng đọc sách liền vui mừng hô lên một tiếng.

Dẫn tới Phiền Tố Quyên cùng Trần Tĩnh ở phòng khách bên cạnh đều qua xem giường mới như nào.

Dương Chấn ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, mỉm cười châm một điếu thuốc để hút, trong tai nghe thấy tiếng chạy chậm vào phòng đọc sách của Phiền Tố Quyên, rồi lại nghe thấy tiếng thét kinh hãi của nàng: “Ồ, thật sự là giường mới.”

“Hắc hắc, có hâm mộ không? Mình nói với cậu rồi, Quyên tử, hâm mộ cũng không được, trên đường đến đây tớ đã nói mấy lần rồi, gian phòng này thuộc về tớ. Hắc hắc, hiện tại hối hận ư? Đã muộn rồi!”

“Thôi đi, mình hối hận cái rắm! Giường đơn nhỏ như vậy thì hâm mộ cái gì chứ, buổi tối mình có thể ôm người A Tĩnh thơm ngọt ngào ngủ, cậu hiểu ôm là thế nào không? Hừ, mình hâm mộ ư, người hâm mộ là cậu mới phải!”

……

Nghe ba cô gái cãi nhau ầm ĩ trong phòng đọc sách, Dương Chấn mỉm cười phát hiện từ khi Chu Dĩnh ra đi, căn phòng nhỏ này cuối cùng cũng có một chút sinh khí cùng sức sống.

Sau khi Chu Dĩnh ra đi trong nhà không có một âm thanh vui vẻ nào.

Nhưng hôm nay, ngoại trừ chính hắn tạo ra một ít động tĩnh, liền không nghe được bất kỳ âm thanh nào như vậy.

Không khí nặng nề không thể làm tâm tình hắn tốt lên được.

Bây giờ nghe được âm thanh hi hi ha ha của ba cô gái, nhất là có thể ngẫu nhiên nghe được thanh âm ôn nhu mềm mại của Trần Tĩnh, trong lòng hắn cảm thấy rất vui vẻ.

Trên mặt cũng không khỏi lộ ra nụ cười.

Còn không hút xong một điếu thuốc, Dương Chấn không nhịn được liền ngáp to một cái.

Cái ngáp này làm hắn nhớ tới từ lúc logout khỏi trò chơi, hắn đều rất bận.

Đầu tiên là đi ra ngoài mua sắm nhiều thứ, sau dó là việc thuê phòng của ba cô gái này. Bây giờ đã đến giữa trưa rồi, làm sao hắn không mệt chứ?

Vì vậy, hắn lập tức đem thuốc là dụi vào gạt tàn trên bàn trà, đứng dậy đi về phía phòng ngủ của mình để nghỉ ngơi.

Buổi tối còn muốn login luyện Bài Vân Chưởng.

….

Dương Chấn đi vào phòng nghỉ ngơi không được mấy phút, mỹ nữ cao gầy Phiền Tố Quyên từ phòng khách đi ra, một tay cầm một quả táo lớn đỏ rực, một tay cầm hai quả quýt vàng, trên mặt nở nụ cười: “Anh Dương, chúng em có ít hoa quả, anh nếm thử xem…”

Lời nói vừa ra khỏi miệng nàng mới phát hiện Dương Chấn không còn ở trong phòng khách nữa.

“Ơ? Anh ấy đâu rồi?"

Nàng kỳ quái nhìn bốn phía xung quanh.

Nghe được âm thanh của nàng, Đào Tinh cùng Trần Tĩnh cũng từ trong phòng đi ra.

Khi phát hiện quả nhiên trong phòng khách không có Dương Chấn, Đào Tinh nói: "Có lẽ anh ấy trở về phòng!" Lúc nói chuyện, nàng dùng ngón tay chỉ về cửa phòng ngủ của Dương Chấn.

“Để mình đi gõ cửa…”

Phiền Tố Quyên nhanh chóng lại gần, gõ ba cái “Đông đông đông” lên cửa.

Đợi vài giây sau mà vẫn không có truyền ra tiếng Dương Chấn ở trong phòng.

Phiền Tố Quyên kỳ quái quay người nhìn Đào Tinh và Trần Tĩnh rồi lại quay đầu gõ hai cái “Thùng thùng” lên cửa, hai cái gõ này to hơn lần trước rất nhiều.

Nhưng sau khi đợi vài giây mà vẫn không có âm thanh của Dương Chấn truyền ra.

“Kỳ quái, chẳng lẽ anh ấy đi ra khỏi nhà rồi?”

Phiền Tố Quyên xoay người trở về phòng khách của nàng và Trần Tĩnh, nàng cho rằng Dương Chấn không ở trong phòng nên không tiếp tục gõ cửa nữa.

Phiền Tố Quyên ngồi xuống mép giường.

Đào Tinh cũng ngồi xuống bên cạnh nàng, mở miệng an ủi: “Không sao, Quyên tử, chờ anh ấy về rồi đưa cho anh ấy cũng được!”

Trần Tĩnh chỉ mỉm cười ngồi tại bàn đọc quyển sách mới của nàng.

Trên bìa quyển sách trên cùng trong đống sách mới có hàng chữ to”Nghệ thuật gấp giấy.”

Thật là một sở thích kỳ quái.

Cũng không biết nó có phải do nàng mua hay không?

“Ai! Quyên tử, A Tĩnh, các cậu nói anh Dương chủ là là dạng người thế nào?”

Khá rảnh rỗi, Đào Tinh – cô gái trông đầy đặn bắt đầu nói chuyện phiếm với Phiền Tố Quyên và Trần Tĩnh.

“Rất tốt! Anh ấy là người thành thật, nụ cười trên mặt rất bình thản, không giống với nụ cười giả tạo của bọn chuyên lừa đảo trong xã hội.” Phiền Tố Quyên cắn một miếng vào quả táo trên tay, đánh giá như vậy.

“A Tĩnh, cậu nghĩ thế nào?”

Nghe được đánh giá của Phiền Tố Quyên, Đào Tinh quay sang hỏi Trần Tĩnh còn đang đọc sách ở bàn.

“Mình ư?”

Trần Tĩnh có chút ngoài ý muốn, Đào Tinh lại hỏi nàng câu này.

Trông bộ dáng mờ mịt của nàng, không chỉ có Đào Tinh mà cả Phiền Tố Quyên cũng nổi lên hứng thú muốn biết.

“Đúng vậy, A Tĩnh, cậu cảm thấy anh Dương chủ nhà là người thế nào?”

“Anh ấy khá tốt, chắc là người tốt!”

Là người tốt.

Nếu Dương Chấn nghe được đánh giá này không biết sẽ vui mừng hay buồn bực nữa.

Người đàn ông tốt năm nay đều cơ bản nhất định sẽ thất bại trên tình trường. Là dạng thất bại kia.

“Tinh Tinh, còn cái nhìn của cậu thì sao?”

Nghe được câu trả lời của Trần Tĩnh, Phiền Tố Quyên lại hỏi Đào Tinh.

Trần Tĩnh lúc này cũng mỉm cười chờ nghe câu trả lời của Đào Tinh.

“Hắc hắc, Quyên tử, chẳng lẽ cậu không phát hiện chuyện gì sao?” Đào Tinh cười như tên trộm nhìn sang Trần Tĩnh bên bàn học, hỏi Phiền Tố Quyên.

“Cái gì?”

Trong chốc lát Phiền Tố Quyên không rõ nàng ám chỉ cái gì.

“Hắc hắc, Quyên tử. chẳng lẽ cậu không chú ý ánh mắt lúc anh Dương nhìn A Tĩnh và nhìn chúng ta hoàn toàn khác nhau sao?”

“A?” Trần Tĩnh không ngờ Đào Tinh sẽ nói như vậy, kinh ngạc hô lên một tiếng, trong nháy mắt trên gương mặt trắng nõn hiện lên vài tia đỏ ửng

“Cậu không nói thì tớ còn không chú ý. Nhưng nghe cậu nói như thế, A tinh à, chủ nhân phòng mới này thật có ý tứ như vậy. nếu không cậu giải thích thế nào về việc phòng ở tốt như vậy lại dễ dàng cho chúng ta thuê đây? Mình không tin phòng ở này gần trường chúng ta mà không có những người khác muốn thê với giá cao…”

“Các cậu nói bậy, đừng kéo mình vào trong đó…”

Ngoài miệng Trần Tĩnh nói như vậy nhưng trong nội tâm nàng cũng không khỏi nhớ lại ánh mắt của Dương Chấn lúc đó.

Con gái đối với phương diện này rất mẫn cảm.

Cẩn thận nghĩ một lúc lâu, trong lòng nàng cảm thấy Tinh Tinh và Quyên tử cũng không nói sai.

Nhưng so với nàng, trông bộ dáng anh quá già.

Hơn nữa anh ấy cũng không phải tuýp người nàng thích.

----------oOo----------

Quảng cáo
Trước /24 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vẫn Cứ Thích Em

Copyright © 2022 - MTruyện.net