Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Vũ Động Thiên Hà
  3. Chương 44 : Lòng oán hận
Trước /680 Sau

[Dịch] Vũ Động Thiên Hà

Chương 44 : Lòng oán hận

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tuyết Ông Tiên Sinh mang theo Đường Linh Vũ và Đường Linh Toa lặng yên không một tiếng động rời khỏi Đồ phủ, không ai biết bọn họ rời khỏi từ lúc nào.

Nhưng đêm hôm đó Vân Thiên Hà nghe được tiếng thanh minh không muốn của Vân Tường.

Đường Linh Vũ và Đường Linh Toa giống như hai vị khách qua đường, vội vã đến, lại vội vã đi, để lại một đoạn hồi ức khắc thật sâu trong đầu mỗi người.

Sau đó vài ngày, khi người của Đồ phủ phát hiện ra ba người khách đến từ Kinh Thành trong lúc không ai phát hiện lặng yên rời khỏi Đồ phủ, mới bắt đầu nghị luận sôi nổi, những người này đến Lợi Châu một tháng, rốt cuộc là làm cái gì?

Trong Đồ phủ cực ít người biết, huống chi là người bên ngoài.

Vân Thiên Hà tuy rằng đã suy đoán được đại khái mục đích Tuyết Ông Tiên Sinh mang theo hai huynh muội đến Đồ phủ, nhưng hắn không muốn suy nghĩ chuyện này quá nhiều, cũng không phải là chuyện hắn nên quan tâm.

Vì vậy sau khi hai huynh muội Đường Linh Vũ rời khỏi, tuy rằng có để lại trong lòng hắn một đoạn hồi ức, nhưng cũng không hề sinh ra bất cứ gợn sóng nào.

Hắn đã sớm có thói quen cô độc, vẫn như cũ, sáng sớm mỗi ngày, sau khi tới võ đường tu luyện, buổi tối trở về tiếp tục tu luyện...Cứ duy trì nếp sinh hoạt đơn điệu như thế này.

Tuy rằng tu luyện Tuyết Ngọc Tam Thức cần phải trả một cái giá cực lớn, thế nhưng mỗi ngày hắn đều cảm nhận được chính mình tiến bộ rõ ràng, tuy rằng thân thể đau nhức, nhưng nội tâm vô cùng vui vẻ!

...

Đồ phủ đối với chuyện mấy vị khách quý rời khỏi, Đồ Thiên Lạc là người phiền muộn nhất, từ khi Đường Linh Toa tới Đồ phủ, từ lầu đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, liền vừa gặp đã thương.

Tuy rằng đã đáp ứng với mấy vị bằng hữu bên ngoài vừa mới kết bạn một thời gian, nghĩ biện pháp thu được Đường Linh Toa vào tay, nhưng dù sao hắn cũng mới chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi, không hề có kinh nghiệm ma luyện qua cảm tình, còn rất ngây thơ non nớt, cũng không biết chọc vui Đường Linh Toa như thế nào, ngược lại khiến nàng càng thêm chán ghét chính mình.

Hắn không rõ, vì sao một kẻ bình thường ai cũng không phản ứng như Đồ Thiên Hà, Đường Linh Toa lại thích kề cận hắn, thậm chí vị anh cả của nàng cũng giống như vậy, vì sao một đứa con vợ kế ti tiện lại có thể kết giao bằng hữu với Vương gia và quận chúa, mà hắn thì ngược lại, vì sao chính mình lại bị cấm đoán, mà cái tên hèn mọn kia lại nhận được sự coi trọng.

Một cỗ oán hận dần dần sinh ra trong lòng thiếu niên, cũng bắt đầu dần dần bành trướng trưởng thành.

Thế nhưng gần đây bị cấm đoán, thiếu niên đã từng hưởng qua tư vị nhục dục, trong lòng thực sự là bốc lửa khó có thể cưỡng lại, trong lòng cực kỳ tưởng niệm vị Hương nhi cô nương trong Di Hồng Lâu kia, làn da trắng mịn kia, dáng người mềm mại thướt tha kia, còn có tư vị vô cùng tuyệt vời làm hắn tiêu hồn kia, giống như một con mãnh thú và dòng nước lũ, khơi dậy sóng tràn trong lòng hắn.

Không có việc gì để làm, chỉ loanh quanh bên trong Đồ phủ, nhìn bọn nha hoàn tuổi còn trẻ trong phủ, tuy rằng cũng muốn đến phát tiết dục hỏa một chút, thế nhưng tư sắc của đám nha hoàn này thực sự rất bình thường, căn bản không làm cho hắn dậy nổi dục vọng.

Sau khi vượt qua Tây Viện, bất tri bất giác đã tới Bắc Viện, Bắc Viện hôm nay có vẻ rất hiu quạnh vắng vẻ, hắn không khỏi nghĩ tới vị nhị thúc đã biến thành thái giám của mình, tuy rằng mấy tháng qua thương thế đã chuyển biến tốt đẹp, thế nhưng chỉ có thể nằm trên giường không thể động, lại càng không thể nào làm chuyện sảng khoái của con người, chẳng phải là để mấy vị tiểu thiếp còn trẻ tuổi xinh đẹp của hắn vắng vẻ hay sao?

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồ Thiên Lạc bỗng nhiên nhảy lên, nuốt khan nước bọt vài cái, nhanh chóng nảy sinh ý niệm tà ác trong đầu, dự định rời khỏi nơi đây.

Chỉ là vừa mới bước vài bước, đột nhiên nghe thấy tiếng cánh cửa mở, một vú già bưng thuốc bước ra ngoài, thấy Đồ Thiên Lạc liền cung kính hành lễ:

- Lạc thiếu gia, người tới thăm nhị lão gia sao? Thực đúng là có lòng!

- A, đúng vậy!

Đồ Thiên Lạc sửng sốt, lập tức lên tiếng, nhìn vị vú già này, chính là Triệu thẩm, người được mẫu thân của mình rất tín nhiệm, không khỏi có chút kỳ quái:

- Triệu thẩm, ngươi như thế nào lại chạy tới chỗ nhị thúc đây?

Thần sắc Triệu thẩm hiện lên một tia kinh hoàng, nói:

- Ách, Trần mụ ngày hôm nay tại phòng bếp còn có chuyện muốn làm, không thể mang thuốc đến cho nhị gia, vì vậy nô nỳ tiền tự mình mang tới!

Đồ Thiên Lạc không có suy nghĩ gì nhiều, chỉ là có chút kỳ quái, mẫu thân bình thường mặc dù có chút tiếp xúc với nhị thúc, nhưng hiện tại nhị thúc đã là một phế nhân, trong phủ không có ai để ý tới, mẫu thân cần gì phải khách khí đối với hắn như vậy.

Triệu thẩm xin cáo lui trước, rời đi có chút nhanh, Đồ Thiên Lạc cũng dự định theo sau ra ngoài, lại nghe trong phòng truyền tới một thanh âm suy yếu:

- Là Thiên Lạc sao, vào đi!

Đồ Thiên Hà không thể làm gì khác hơn là kiên trì vào trong phòng, nhìn thấy sắc mặt Đồ Chính Lâm mười phần tái nhợt, nằm trên giường tỏ rõ bộ dạng bệnh tật, hữu khí vô lực, giống như là rất nhanh sẽ bệnh chết đi, hắn bước tới cạnh giường nói:

- Nhị thúc, thân thể khỏe hơn hay không?

Trong thần sắc Đồ Chính Lâm hiện lên một tia oán hận và tiêu điều, nói:

- Thiên Lạc, nhị thúc hôm nay là một phế nhân, trong phủ, cháu là người thứ nhất tới thăm, nếu cháu là con thân sinh...Ai...

Nói đến đây, Đồ Chính Lâm đột nhiên ngậm miệng không nói, chỉ là thở dài một hơi.

- Gia gia không tới xem qua hay sao?

Đồ Thiên Lạc hỏi.

- Lão già kia không giết ta đã là một chuyện may mắn rồi, thế nào có khả năng tới thăm!

Oán khí của Đồ Chính Lâm mười phần cường liệt, nói:

- Đối với đôi mẫu tử ti tiện kia, chờ ta khỏe hơn, nhất định phải cho bọn chúng thiên đao vạn quả!

Đồ Thiên Lạc cũng oán hận nói:

- Nhị thúc, Vân Nương kia đã trở về kinh thành, chỉ còn tiểu tạp chủng ở lại trong phủ, hiện tại gia gia rất coi trọng hắn!

Hai người hàn huyên một hồi, Đồ Chính Lâm vẫn nghe Đồ Thiên Lạc báo oán...

- Thiên Lạc, cháu có thể giúp nhị thúc làm một chuyện hay không?

Đồ Chính Lâm nhìn ra Đồ Thiên Lạc cũng có oán hận đối với Đồ Thiên Hà, trong lòng khẽ động, nói:

- Cháu có bất cứ điều kiện nào, nhị thúc cũng sẽ tìm cách thỏa mãn!

- Nhị, nhị thúc, người sẽ không phải là muốn?...

Đồ Thiên Lạc cả kinh, thần sắc có chút kinh hoàng.

- Nhị thúc, cháu còn có việc phải cáo từ trước, hôm nào lại tới thăm người...

Nói xong, Đồ Thiên Lạc xoay người liền đi ra ngoài, nếu như Đồ Chính Lâm muốn hắn trả thù Đồ Thiên Hà, để hắn đi làm đao phủ, hắn còn không ngốc như vậy.

- Ai nha!

Chỉ là vừa mới đi ra cửa, liền va chạm vào một đoàn mềm mại, thậm chí là ôn ngọc đầy cõi lòng, Đồ Thiên Hà vừa nhìn, cư nhiên chính là tiểu thiếp Vương thị của Đồ Chính Lâm, nhưng lòng bàn tay đã bắt trúng đoàn mềm mại trước ngực đối phương, làm hắn nhất thời ngẩn ngơ, ngốc người tại chỗ.

Vương thị đụng vào Đồ Thiên Lạc, cũng sửng sốt, lập tức kinh hô một tiếng, lập tức đẩy hắn ra, trước ngực bị tập kích, làm cho khuôn mặt của nàng nhất thời đỏ bừng, nhưng có một cỗ cảm giác dị dạng, làm cho nàng cảm thấy rất kích thích, nàng đã rất lâu không được nếm thử cảm giác nam nữ chi hoan, Đồ Chính Lâm không thể giúp nàng, nàng sao có thể chịu đựng được xuân khuê tịch mịch, phải sống như quả phụ, nàng vốn định lần này tới cáo từ Đồ Chính Lâm trở về nhà mẹ đẻ, nếu như cần thiết, nàng cũng không dự định trở về ngôi nhà này, muốn môt lần nữa tìm nam nhân.

Đồ Thiên Lạc tỉnh lại tinh thần, xoay mặt nhìn thấy Vương thị, thấy nàng dáng dấp tư sắc rất mê người, mặc la sam để vòng eo thon nhỏ lộ rõ, đường cong lồi lõm phụ trợ thu hút, hơn nữa còn có biểu tình xấu hổ kinh hoàng hiện tại, hiện ra vài phần quyến rũ phong tình, Đồ Thiên Lạc không khỏi ngẩn ngơ.

- Khụ khụ...

Lúc này đột nhiên có tiếng ho khan phát ra, làm cho Đồ Thiên Lạc đang đờ ra nhìn Vương thị giật mình tỉnh giấc, hồi phục lại tinh thần, lúc này mới ý thức được cái gì, lập tức nói một câu xin lỗi rồi vội vã rời khỏi phòng, nhưng khi vừa mới ra cửa, hình bóng Vương thị quyến rũ phong tình lại xâm nhập vào thật sâu trong đầu hắn không thể nào tan đi.

Một màn này làm cho Đồ Chính Lâm nằm trên giường nhìn thấy hết vào trong mắt, chỉ thấy mắt hắn hiện lên một tia tinh quang, liền quay đầu liếc nhìn Vương thị, lạnh lùng nói:

- Chạy đến chỗ ta có chuyện gì?

Vương thị lập tức đi tới bên giường, khóc lóc kể lể nói:

- Lão gia, gần đây thiếp nhận được thư, nói bệnh tình gia mẫu nguy kịch, thiếp thân nóng lòng như lửa đốt, nghĩ đến xin phép lão gia, trở về nhà xem, xin lão gia ân chuẩn!

- Đúng không?

Đồ Chính Lâm cười lạnh nói:

- Đừng cho là ta không biết đồ tiểu đê tiện ngươi nghĩ cái gì, vào cửa Đồ phủ ta, ngươi cho ta mình có thể bay ra ngoài hay sao? Ngươi muốn rời đi cũng có thể, trừ phi là nằm trong chiếu bọc, tìm một chỗ hoang vu dã ngoại nằm nghỉ...

Vương thị vừa nghe, sợ đến cả người run rẩy mãnh liệt, vội vàng khóc cầu nói:

- Lão gia bớt giận, thiếp thân thực sự chỉ là muốn về thăm người thân mà thôi!

Đồ Chính Lâm thấy Vương thị đã chịu thua, lại nói:

- Lão gia ta hiện tại là phế nhân, ngươi cho là đã không còn thu thập được tiểu tiện nhân ngươi nữa rồi, người nhà ngươi được bản lão gia cho đủ chỗ tốt, hưởng thụ vinh hoa phú quý, phải biết rằng bản lão gia đạp chết bọn họ, cũng đơn giản giống như đạp chết con kiến, ngươi hiểu ý tứ của ta chứ?

Vương thị kinh khủng không còn ý niệm rời khỏi Đồ phủ trong đầu, nhân tiện nói:

- Lão gia, thiếp thân cũng không dám...nữa rồi, cầu...

Đồ Chính Lâm cắt đứt lời của Vương thị, lại nói:

- Hiện tại có một việc muốn ngươi đi làm, đưa lỗ tai qua đây!

Vương thị kề sát bên người Đồ Chính Lâm, sau khi nghe Đồ Chính Lâm nói xong, đầu tiên là cả kinh, lập tức sắc mặt đỏ bừng, nói:

- Lão gia, thiếp thân sao có thể làm được chuyện như vậy, nếu là bị...

- Cứ theo lời ta mà làm, tự nhiên không thể thiếu chỗ tốt của ngươi, bằng không cho toàn gia vì ngươi chôn cùng!

Đồ Chính Lâm hung hăng ác độc nói:

- Trong lòng đồ tiểu tiện nhân ngươi không có những suy nghĩ này sao?

Vương thị do dự chỉ chốc lát, nhìn nhãn thần âm trầm của Đồ Chính Lâm, không thể làm gì khác hơn là khúm núm gật đầu đáp ứng, lập tức đứng dậy bước ra khỏi cửa.

Đồ Chính Lâm nằm trên giường, thần sắc thâm độc nhìn trần nhà, khuôn mặt tái nhợt kia, lúc này càng thêm có vẻ vặn vẹo, dữ tợn!

Quảng cáo
Trước /680 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trùng Sinh Chi Hắc Thiết Đích Vinh Diệu

Copyright © 2022 - MTruyện.net