Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Ngươi đang nói gì vậy?
Nét mặt Hồ Kiều Nhi không khỏi thay đổi, nàng gượng cười:
- Ta không hiểu.
Không phải hắn đã phát hiện ra mình không phải là tiểu muội chứ? Không thể nào, rõ ràng hắn chỉ mới ở Thối Thể cảnh tầng chín, còn mình đường đường là một võ giả Chân Nguyên cảnh, thủ đoạn của mình hắn sao có thể nhìn thấu? Huống hồ, mình và tiểu muội giống hệt nhau, bất kể giọng nói hay hình dáng đều không có khác biệt, cả những lão nhân trong bang còn thường xuyên nhầm lẫn hai tỷ muội với nhau, thế thì tại sao hắn lại có bản lĩnh này được?
Dương Khai điềm đạm nhìn nàng, khẽ cười:
- Cô nương nói vậy, tức là không muốn thừa nhận rồi?
- Thừa nhận cái gì chứ? Ta thật sự không biết ngươi đang nói gì cả.
Hồ Kiều Nhi cố gắng đến nước cuối cùng.
Dương Khai xoa trán, bất đắc dĩ nói:
- Vậy ta phải nói rõ ra rồi. Cô nương không phải là Hồ Mị Nhi, ta nghĩ... có thể cô nương là tỷ tỷ song sinh của nàng.
Hồ Kiều Nhi sững sờ, lập tức bật cười:
- Sao ngươi lại nói vậy?
Lần này nàng không kịch liệt phủ nhận nữa, mà thích thú nhìn Dương Khai. Nàng cũng muốn biết rốt cuộc mình lộ ra sơ hở ở điểm nào. Nếu Dương Khai không nói được lý do, vậy thì rõ ràng chỉ là mớm lời mình thôi.
Có thể hiện tại hắn ta chỉ nghi ngờ, không dám khẳng định, nên mới yêu cầu nàng tự thừa nhận. Hồ Kiều Nhi phỏng đoán.
- Cô nương nói vậy tức là muốn thử nhãn lực của ta rồi.
Dương Khai cũng không giận mà cười ha hả, xoay người bước đến bên bàn, nâng chén trà lúc nãy hắn đã uống lên, nhấp một ngụm rồi nói:
- Thật ra, ta vẫn luôn không khẳng định được rốt cuộc cô nương có phải Hồ Mị Nhi không, nhưng giờ thì ta có thể khẳng định được rồi, cô nương không phải là Hồ Mị Nhi!
Hồ Kiều Nhi ngẩn người, giận đến nghiến răng nghiến lợi, hóa ra câu nói lúc nãy là để thăm dò! Tức chết đi được! Bổn cô nương thân là một võ giả Chân Nguyên cảnh, vậy mà lại mất cảnh giác trước một tên tiểu tử Thối Thể cảnh. Đúng là vỡ từ trong trứng nước, mất hết cả thể diện.
Phủ nhận tiếp cũng chẳng làm có ý nghĩa gì, Hồ Kiều Nhi cười duyên một tiếng, nghiêng người ngồi trên giường, thân hình khêu gợi như ẩn như hiện, đưa mắt nhìn Dương Khai, nhẹ nhàng hỏi:
- Ngươi bắt đầu nghi ngờ từ lúc nào?
- Từ lúc uống trà.
Dương Khai gõ vào chén trà trên tay,
- Tuy hương trà rất dễ chịu, nhưng vẫn không thể che đậy được mùi hương nữ nhi trên chén, hơn nữa trên miệng chén còn có vết son môi mờ mờ. Ta nghĩ chắc là cách đây không lâu đã có người dùng qua? Hơn nữa, người đó mới đúng là Hồ Mị Nhi cô nương.
- Chỉ dựa vào điểm này, ngươi có thể nói ta không phải là Mị Nhi?
Hồ Kiều Nhi ngạc nhiên.
- Dĩ nhiên không chỉ thế.
Dương Khai chậm rãi lắc đầu,
- Điều thứ hai khiến ta nghi ngờ chính là khí chất của cô nương! Ta không nghĩ chỉ mới qua mười mấy ngày mà khí chất của một nữ nhân lại có thể thay đổi chóng mặt như vậy. Nói một câu khen ngợi, vẻ đẹp của Mị Nhi cô nương có phần non nớt, còn vẻ đẹp của cô nương lại như thiên phú.
- Câu này ta thích nghe.
Hồ Kiều Nhi che miệng cười khẽ,
- Nói tiếp đi, còn gì nữa?
- Thứ ba, mùi hương trên người cô nương và Mị Nhi cô nương rất giống nhau, nhưng cảm nhận kỹ thì lại có chỗ không giống. Hương thơm của Hồ Mị Nhi ngọt ngào, còn hương thơm của cô nương lại có phần thanh nhã.
- Tiểu thử thối!
Hồ Kiều Nhi mặt hơi ửng hồng. Câu nói trắng trợn này của Dương Khai khiến nàng không kiềm chế được. Nhớ lại lúc nãy vì thử lòng hắn mà phải hy sinh, Hồ Kiều Nhi chỉ muốn cho tên nam nhân ăn nói thẳng thừng này một cái tát.
- Thứ tư...
Dương Khai bỏ qua ánh mắt ăn tươi nuốt sống của Hồ Kiều Nhi, tiếp tục nói.
- Vẫn còn à...
Hồ Kiều Nhi kinh ngạc, nàng căn bản không thể ngờ được tên tiểu thử thối Thối Thể cảnh này lại có thể nhìn ra nhiều sơ hở đến thế. Nàng cứ tưởng là kế hoạch hoàn hảo lắm rồi chứ.
- Ha ha, điều thứ tư chính là vết thương ở chân cô nương. Vết thương đó nhìn thì giống do trẹo chân, nhưng thật ra là nội thương do chính cô nương vận công tạo thành. Đây chính là điểm sơ suất lớn nhất. Mị Nhi cô nương tuy chỉ là một thiếu nữ, nhưng cũng là một người luyện võ, sao có thể dễ dàng bị trẹo chân như vậy được?
- Đây đúng là sơ ý của ta.
Hồ Kiều Nhi khẽ gật đầu, lúc đó chỉ nghỉ làm sao để Dương Khai trúng kế, cũng không nghĩ xa đến vậy.
Ngẩng đầu lên, thấy Dương Khai vẫn còn đang trầm ngâm, Hồ Kiều Nhi nói thêm:
- Đừng có nói với ta là ngươi còn nhìn ra sơ hở gì nữa.
Hồ Kiều Nhi rất không phục. Tại sao một việc mà mình nghĩ là hoàn hảo, đến tay hắn thì lộ hết mọi sơ hở? Hắn lại phân tích rành rọt từng câu, khiến người ta không thể nào phản bác được.
Tên tiểu tử thối này thật đáng ghét!
Hắn mà dám nói thêm sơ hở nào nữa, bà đây thế nào cũng cho hắn thấy. Thật là không biết nhìn sắc mặt người khác.
- Vậy thì không nói nữa.
Dương Khai cau mày.
Nghe hắn nói vậy, Hồ Kiều Nhi lại không vừa ý, đôi mắt lạnh băng, miệng cười khan, nghiến chặt răng:
- Nói!
- Thôi không nói nữa!
Dương Khai lắc đầu.
Hồ Kiều Nhi nổi giận:
- Ta bảo ngươi nói thì ngươi nói, có kẻ nào lại thích khiêu khích người khác như ngươi chứ.
Dương Khai cười nhăn nhó:
-Ta sợ nói ra sẽ chọc giận cô nương.
Hồ Kiều Nhi nheo mắt:
- Chọc giận ta? Vậy nhất định không phải chuyện gì hay rồi?
- Đúng vậy.
- Vậy thì ta càng phải nghe.
- Nhưng phải hứa cô nương sẽ không giận mới được.
- Ngươi không nói thì làm sao ta biết mình có giận hay không?
- Vậy thì thôi.
- Ngươi... Tranh cãi với nữ nhi mà ngươi cũng không biết nhượng bộ à?
Hồ Kiều Nhi oán giận vô cùng, tên tiểu tử này nhìn thì tinh anh, nhưng thực chất chỉ là một kẻ không có đầu óc, không hiểu phong tình gì hết.
- Nhượng bộ thì ta sẽ bị thương, ta thấy... mình đánh không lại cô nương.
Dương Khai nghiêm túc.
- Coi như ngươi cũng thức thời! Hồ Kiều Nhi cười đắc ý, chuyển mình rời khỏi chiếc giường, bước chầm chậm về phía chiếc bàn, y phục nhẹ bay, ngồi xuống bên bàn nhìn Dương Khai đầy vẻ phong tình, trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Được thôi, ta hứa sẽ không nổi giận với ngươi.
- Cũng phải hứa là không đánh ta.
- Được!
Hồ Kiều Nhi nghiến răng,
- Nói cho ta biết, sơ hở cuối cùng là gì?
Dương Khai nghiêm mặt:
- Thật ra cũng không thể xem là sơ hở, chỉ tại cô nương và Mị Nhi cô nương không giống nhau lắm thôi.
- Không giống chỗ nào chứ?
Hồ Kiều Nhi ngạc nhiên, nàng và tiểu muội giống hệt như đúc từ một khuôn ra, sao lại có điểm nào khác biệt được?
Dương Khai chép miệng, do dự một hồi rồi thì thầm:
- Mông của cô nương một bên to, một bên nhỏ! Không đều đặn như Mị Nhi cô nương!
Câu này vừa dứt, Hồ Mị Nhi lập tức đỏ ửng mặt, nguyên khí Chân Nguyên cảnh hung hãn bộc phát, căn phòng lập tức nổi lên một trận cuồng phong.
- Phải nhớ lời hứa lúc nãy của cô nương chứ!
Dương Khai nét mặt vẫn không thay đổi, điềm đạm nhắc nhở.
Khí thế kinh người của Hồ Mị Nhi đột nhiên thu lại, nàng giận run người nhưng lại không thể phát tiết, nghiến chặt răng, một lúc sau mới đập bàn tức tối, quát:
- Thối tha!
Đường đường là tiểu thư nhà quyền quý, đến lời thô tục này cũng nói ra được, khỏi phải đoán Hồ Mị Nhi tức giận đến mức nào rồi.
Cái tên tiểu tử đáng chém thành trăm mảnh này lại dám đánh giá mông của mình một bên to, một bên nhỏ, đây là điều một tên nam nhân nên nói ra hay sao? Một bên to một bên nhỏ chỗ nào? Rõ ràng là rất cân xứng mà?
Tiểu tử thối, ngươi không biết chữ “tử” viết như thế nào đúng không?