Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Witcher Saga #2: Time Of Contempt - Czas Pogardy
  3. Chương 16 : CHƯƠNG V.IV
Trước /21 Sau

[Dịch] Witcher Saga #2: Time Of Contempt - Czas Pogardy

Chương 16 : CHƯƠNG V.IV

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

***

Sự mệt mỏi sau cả ngày du hành đã hiện rõ. Dandelion bất chợt thức dậy và nhận ra, hình như mình đã ngủ gật trong lúc kể chuyện. Cậu di chuyển một chút và lăn khỏi đống cành cây. Geralt không còn nằm bên cạnh cậu nữa và chỗ ngủ của họ trông có vẻ mất cân đối.

“Tôi đang....” cậu ngồi xuống và hắng giọng. “Tôi đang nói tới đâu rồi nhỉ? À, các pháp sư....Geralt? Anh đi đâu rồi?”

“Đây” witcher vô hình nói vọng ra từ trong bóng tối. “Xin hãy tiếp tục đi. Cậu đang chuẩn bị nói tới Yennefer.”

“Nghe này,” nhà thi sĩ trả lời, biết rõ rằng cậu sẽ không hé nửa lời về nhận vật vừa được nhắc đến. “Tôi thật sự không....”

“Đừng nói dối. Tôi hiểu cậu.”

“Nếu anh hiểu tôi đến vậy,” nhà thơ giận dữ lên tiếng, “thì tại sao anh lại ép tôi nói ra. Anh biết rõ tôi như lòng bàn tay, vậy thì anh khắc hiểu tại sao tôi phải im lặng, tại sao tôi lại không nhắc lại mấy câu chuyện buôn dưa lê và đồn thổi! Anh khắc phải biết những câu chuyện đó như thế nào và tại sao tôi lại muốn anh không phải nghe chúng!”

“Que suecc’s?” một người dryad thức dậy vì tiếng la của cậu.

“Xin lỗi,” witcher nói khẽ.

Những ánh đèn Brokilon đang lịm dần, chỉ còn lại vài cái lập lòe.

“Geralt,” Dandelion phá vỡ sự im lặng. “Anh luôn nói, rằng anh đứng bên lề, rằng anh không quan tâm về thứ gì hết....Nhưng cô ấy có lẽ đã tin. Cô ấy có lẽ đã tin vào điều đó khi tham gia trò chơi của Vilgefortz....”

“Đủ rồi,” Geralt ngắt lời cậu. “Đừng nói thêm gì cả. Tôi mà còn nghe thấy từ “trò chơi” một lần nữa là sẽ có người bị siết cổ đến chết đấy. Đưa tôi cái dao cạo của cậu, tôi muốn cạo phứt đám râu này đi.”

“Bây giờ sao? Trong bóng tối....”

“Chẳng bao giờ là tối với tôi cả. Tôi là một người đột biến....”

Witcher bước ra chỗ cái giếng. Dandelion nhận ra rằng cơn buồn ngủ của cậu đã hoàn toàn biến mất. Trời đang sáng dần lên, bình minh sắp tới rồi. Cậu đứng dậy và bước đi dưới những tán cây, cẩn thận tránh các dryad đang yên giấc.

“Anh có phải là một trong những người đã gây ra chuyện đó không?”

Cậu quay lại. Người dryad đang tựa vào cây thông có mái tóc ánh bạc, cậu có thể nhìn rõ ngay cả khi trời vẫn đang chập choạng.

“Một cảnh tượng không mấy vui vẻ,” cô nói và bắt chéo tay trước ngực. “Người mà mất mọi thứ. Thật thú vị, nhà thơ à, bởi vì tôi đã từng tin rằng không ai có thể mất đi mọi thứ được, rằng luôn phải còn lại một cái gì đó. Luôn luôn. Ngay cả trong thời đại khinh miệt, khi mà những kẻ ngây thơ cũng có thể báo thù theo cách tàn bạo nhất, người ta cũng không thể mất đi mọi thứ được.....Anh ấy đã mất rất nhiều máu, khả năng đi lại bình thường, một phần khả năng di chuyển tay trái, thanh kiếm witcher, người phụ nữ mình yêu thương, đứa con gái mình đã tìm lại được một cách kỳ diệu, sự tự tin, lòng kiêu hãnh....Tôi đã tự nhủ, rằng phải có thứ gì đấy anh ấy vẫn chưa mất. Nhưng tôi đã nhầm, anh ấy chẳng còn gì, kể cả một cái dao cạo.”

Dandelion im lặng. Người dryad không di chuyển.

“Tôi hỏi, liệu anh có góp phần gây ra chuyện đó không.” Cô nói sau một hồi. “Có lẽ câu hỏi của tôi là vô nghĩa. Rõ ràng một phần lỗi cũng thuộc về anh. Nếu một người có bạn, nhưng vẫn mất tất cả, thì bạn họ cũng có tội. Vì những gì họ đã làm, hoặc không làm. Có tội vì không biết họ phải làm gì.”

“Tôi thì làm được gì chứ?” Cậu thì thầm. “Tôi có thể thay đổi được điều gì đây?”

“Tôi không biết.” Người dryad trả lời.

“Tôi đã không nói hết với anh ấy.....”

“Cái đó thì tôi biết.”

“Tôi không có tội.”

“Nhưng đúng là anh có tội.”

“Không! Tôi không có tội tình gì hết!”

Cậu nhảy dựng lên, những cành cây đan thành chiếc giường tạm bợ của họ gãy răng rắc. Geralt đang ngồi cạnh cậu và lau mặt. Anh có mùi xà phòng.

“Cậu không có tội sao?” Anh hỏi. “Cậu đang tưởng tượng ra cái gì đấy? Rằng mình là một hoàng tử ếch à? Bình tĩnh lại đi, cậu không phải đâu. Hay cậu là một người ăn mày? Nếu thế thì có lẽ đấy là một điềm báo đó.”

Dandelion nhìn xung quanh. Họ đang ở một mình.

“Họ...họ đi đâu rồi?”

“Ngoài bìa rừng. Gói đồ đi, đến lúc rồi.”

“Geralt, phút trước tôi vừa mới nói chuyện với một dryad. Cô ấy nói bằng ngôn ngữ chung mà không có âm điệu. Cô ấy bảo tôi....”

“Không có dryad nào trong đội này nói ngôn ngữ chung mà không có âm điệu cả. Cậu tưởng tượng rồi, Dandelion. Đây là Brokilon, cậu có thể thấy đủ mọi thứ ở đây.”

***

Chỉ có một người dryad duy nhất đợi họ ngoài bìa rừng. Dandelion nhận ra cô ngay tức thì. Đó chính là người tóc xanh đã mang cho họ ánh đèn và muốn nghe cậu hát thêm tối hôm qua. Cô ra hiệu cho họ dừng lại. Một cây cung nằm trong tay kia của cô. Geralt đặt tay lên vai nhà thơ và ấn cậu ngồi xuống.

“Có chuyện gì à?” Dandelion hỏi khẽ.

“Đương nhiên rồi. Im lặng đi và ngồi yên đấy.”

Lớp sương mù dày đặc trên dòng Ribbon giấu đi những âm thanh và giọng nói, nhưng chưa đủ, vì Dandelion vẫn nghe được tiếng bì bõm. Một con ngựa đang lội qua sông.

“Elves,” cậu đoán. “Scoia’tael. Họ đang tới Brokilon để trốn đúng không? Cả một biệt đội...”

“Không.” Geralt nói, nhìn vào màn sương. Nhà thơ biết rằng các giác quan của witcher cực kỳ nhạy bén, mặc dù cậu không biết lúc này anh đang dùng đến thị giác hay thính giác. “Đó không phải một biệt đội, chỉ là những người còn sống sót thôi. Năm hoặc sáu người, thêm ba con ngựa nữa. Ở yên đây, Dandelion. Tôi sẽ ra đó.”

“Gar’ean,” dryad tóc xanh cảnh báo và giơ cung lên. “N’te va, Gwynbleidd! Ki’rin!”

“Thaess aep, Fauve,” witcher ngắt lời bằng một giọng cáu kỉnh bất ngờ. “Aespar que va’en, ell’ea? Thích thì cứ việc bắn đi. Nếu không thì hãy im lặng và đừng cố dọa tôi làm gì cả. Chẳng còn gì làm tôi sợ được nữa. Tôi phải nói chuyện với Maria Barring và tôi sẽ làm, mặc kệ cô có thích hay không! Đợi ở đây, Dandelion.”

Người dryad cúi đầu. Và hạ cung xuống.

Chín con ngựa hiện ra từ làn sương. Dandelion để ý thấy đúng là chỉ có 6 người cưỡi. Cậu nhận ra bóng dáng của các dryad đang rời khỏi nơi ẩn nấp và tiến về phía họ. Cậu để ý, rằng ba người cần giúp để xuống khỏi yên ngựa và dìu đi. Các dryad khác chạy vào làn sương và biến mất như những bóng ma. Từ bờ bên kia vọng lại những tiếng la hét, bì bõm và ngựa hý trong một lúc. Cậu cũng có cảm giác rằng mình nghe thấy tiếng tên bay, nhưng không chắc lắm.

“Họ đang bị bám đuôi....” cậu thở dài. Fauve quay lại. Ngón tay cô vẫn đặt trên dây cung.

“Hát một bài đi, taedh” cô rít lên. “N’te shaent a’minne, không phải về Ettariel. Không phải về tình yêu. Không, không phải bây giờ. Giờ là lúc chém giết. Vậy hãy hát một bài tương tự đi!”

“Tôi, tôi,” cậu lắp bắp. “Tôi không gây ra những việc này.....”

Người tóc xanh im lặng trong một lúc và quay mặt đi.

“Cả tôi cũng vậy,” cô trả lời rồi biến mất dưới những tán lá.

Witcher quay lại sau khoảng một tiếng. Anh dắt theo hai con ngựa, Pegasus và một con màu nâu. Máu bám trên người chúng.

“Đây là một con ngựa của elves phải không? Của những người vượt qua sông?”

“Phải,” Geralt xác nhận. Gương mặt anh bất động và giọng nói trở nên khác thường. “Đây là một con ngựa cái. Tôi sẽ lấy nó. Khi có cơ hội, tôi sẽ đổi nó lấy một con khác. Một con ngựa mà biết mang một người bị thương, và nếu anh ta có ngã khỏi yên thì nó cũng biết ở lại đó. Họ không dạy con ngựa này như vậy.”

“Chúng ta sẽ đi sao?”

“Cậu sẽ đi,” witcher trao dây cương cho nhà thơ. “Tạm biệt Dandelion. Các dryad sẽ hộ tống cậu hai dặm lên thượng nguồn và từ đó cậu có thể đi an toàn mà không sợ rơi vào tay các lính đánh thuê Brugge, lúc này có thể vẫn đang ở bờ bên kia.”

“Còn anh? Anh sẽ ở lại đây sao?”

“Không.”

“Anh đã nghe được tin gì à? Từ Sóc? Gì đó về Ciri?”

“Chúc may mắn, Dandelion.”

“Geralt! Nghe này....”

“Tôi phải nghe cái gì đây?” witcher la lên và giọng anh vỡ òa. “Tôi không thể....tôi không thể để mặc con bé cho số phận được. Nó đang đơn độc....nó không thể đơn độc, Dandelion! Cậu không thể hiểu được điều đó. Không ai có thể hiểu được, nhưng tôi thì biết....Nếu con bé đơn độc, chuyện sẽ lại xảy ra giống như trước...Những gì đã từng xảy ra với tôi....Cậu không hiểu đâu....”

“Tôi hiểu. Đó là lý do tôi sẽ đi cùng anh.”

“Cậu mất trí rồi à? Cậu có biết tôi sẽ đi đâu không?”

“Tôi biết, Geralt. Tôi....tôi đã không nói hết với anh. Tôi....tôi cảm thấy có tội. Tôi đã không làm gì, đã không biết phải làm gì....Nhưng giờ thì tôi biết rồi. Tôi sẽ đi cùng anh. Anh là bạn của tôi. Vậy mà tôi đã không kể cho anh những gì tôi nghe được về Ciri. Tôi có bạn ở Kovir, mà đã chính tai nghe tin từ sứ giả của Nilfgaard....Tôi nghĩ rằng những tin tức đó có lẽ cũng đến được với Sóc. Rằng anh cũng đã biết hết mọi chuyện từ những người elves vượt qua dòng Ribbon rồi. Nhưng hãy để....hãy để tôi....là người kể hết cho anh....”

Witcher đứng im lặng suy ngẫm.

“Lên ngựa đi,” cuối cùng anh nói. “Cậu sẽ kể cho tôi nghe trên đường.”

***

Buổi sáng hôm đó, một sự phấn khích bất thường bao trùm lên lâu đài Loc Grim, cung điện mùa hè của Hoàng đế. Càng bất thường hơn bởi vì phấn khích và nóng nảy chắc chắn không phải là thói quen của giới quý tộc Nilfgaard, và mọi biểu hiện như vậy đều được coi là thiếu đứng đắn. Ngay thậm chí cả các thanh thiếu niên cũng phải xấu hổ mỗi khi tỏ ra kích động, và đều được dạy bảo phải học cách kiềm chế chúng.

Buổi sáng hôm đó ở Loc Grim, không thanh thiếu niên nào có mặt cả, bởi vì họ chẳng có nhiệm vụ gì ở đó. Phòng chính điện đầy ắp các nhân vật quan trọng, hiệp sĩ và hầu cận, tất cả đều mặc áo triều đình truyền thống màu đen với viền cổ và tay áo trắng, tất cả đều nghiêm trang và tập trung. Những người đàn ông cũng được tháp tùng bởi các quý cô nghiêm trang và tập trung tương tự, mà quy tắc cho phép họ được trang trí những chiếc váy đen của mình bằng nữ trang. Tất cả trông đều kiêu hãnh, cứng rắn và lạnh lùng. Nhưng thực ra, họ đang rất phấn khích.

“Họ nói cô ta xấu lắm. Xấu và gầy.”

“Nhưng đó phải là dòng máu hoàng gia.”

“Từ một cuộc hôn nhân bất hợp pháp.”

“Không phải như vậy. Cô ta không phải con hoang đâu.”

“Liệu cô ta có ngồi lên ngai vàng không?”

“Hoàng đế sẽ quyết định....”

“Chết tiệt, nhìn Ardal aep Dahy và bá tước de Wett kìa....nhìn mặt họ mà xem....Trông cứ như vừa uống hết một chai giấm vậy....”

“Im lặng đi, Graf....Ông ngạc nhiên sao? Nếu những lời đồn là đúng thì Emhyr đang vả vào mặt các dòng tộc lâu đời. Ông ấy sẽ sỉ nhục họ....”

“Đồn đại chỉ là đồn đại mà thôi. Hoàng đế sẽ không cưới đứa con hoang đó đâu! Ông ấy không thể làm vậy được....”

“Emhyr có thể làm bất cứ thứ gì mà ông ấy muốn. Cẩn thận lời nói đấy, nam tước. Đã từng có những người nói Hoàng đế không được làm cái nọ, không được làm cái kia. Kết cục của họ đều là giá treo cổ.”

“Tôi nghe nói ông ấy đã ký lệnh rồi, ngay sau khi quyết định mức thu nhập. 300 đồng một tháng. Tưởng tượng được không?”

“Và tước hiệu Công chúa. Có ai trong số các ông từng nhìn thấy cô ta chưa?”

“Ngay sau khi đến nơi, cô ta đã được giao cho Nữ bá tước Liddertal. Nhà bà ấy giờ đang được canh gác rồi.”

“Nữ bá tước chắc đã được lệnh dạy dỗ con nhãi đó một chút phép tắc. Người ta nói Công chúa mới cư xử như một đứa con gái nông dân.”

“Thế thì có gì là ngạc nhiên? Cô ta đến từ phía bắc, từ Cintra. Đất nước man rợ đó....”

“Càng nhiều lời đồn thì đám cưới của Emhyr càng ít có khả năng diễn ra. Không, không, điều đó là không thể. Hoàng đế sẽ cưới con gái út của de Wett như đã định. Ông ta sẽ không cưới một cô công chúa tự phong đâu!”

“Cũng đến lúc ông ấy cưới ai đó rồi. Vì vương triều....Đến lúc Nilfgaard có một hoàng tử rồi....”

“Vậy thì cứ để ông ta cưới. Miễn sao không phải với kẻ man rợ kia là được!”

“Trật tự đi, đừng nói to thế! Tôi đảm bảo với các ngài rằng điều đó sẽ không xảy ra. Một cuộc hôn nhân như vậy thì được lợi lộc gì chứ?”

“Chính trị, thưa bá tước phu nhân. Chúng ta đang trong thời chiến. Một cuộc hôn nhân như vậy sẽ có giá trị cả về chính trị và chiến thuật....Vương triều, mà Công chúa mới đến từ, có chủ quyền được xác nhận với những vùng đất phía hạ lưu Yarra. Nếu cô ta trở thành vợ của Hoàng đế....Ha, đó sẽ là một nước đi xuất sắc! Nhìn các sứ giả của Esterad kìa, nhìn xem họ đang rì rầm xôn xao chưa....”

“Tôi hy vọng là giả thiết kỳ cục của ngài không nghiêm túc đó chứ? Hay là chính ngài đã khuyên Emhyr nên làm vậy?”

“Tôi có nghiêm túc hay không thì là việc của tôi. Còn về quyết định của Hoàng đế, các ngài tốt nhất là đừng nên thắc mắc. Tất cả mọi người đều nên thế.”

“Vậy là ông ấy đã quyết rồi?”

“Tôi nghĩ vậy.”

“Thế thì ngài sai rồi.”

“Bà có ý gì, thưa công nương?”

“Emhyr đã trục xuất nam tước phu nhân Tarnham khỏi triều đình. Ông ấy đã ra lệnh cho cô ta quay về với chồng.”

“Ông ấy đã đuổi Dervla Tryffin Broine đi ư? Không thể nào! Ông ấy đã sủng ái cô ta trong suốt ba năm liền....”

“Tôi nhắc lại, ông ấy đã đuổi cô ta khỏi triều đình.”

“Đó là sự thật. Tôi nghe nói là Dervla Tóc Vàng gây ra một cảnh tượng hỗn loạn lắm. Bốn lính gác đã phải ép cô ta lên xe ngựa....”

“Chồng cô ta sẽ rất vui cho mà xem.”

“Tôi nghi ngờ đấy.”

“Mặt Trời Vĩ Đại ơi! Emhyr từ chối Dervla ư? Đuổi cô ta ra chỉ vì đứa con hoang kia? Bởi vì kẻ man rợ đến từ phương Bắc kia?”

“Trật tự đi! Trật tự đi, chết tiệt....”

“Ai đứng đằng sau chuyện đó? Phe nào?”

“Làm ơn nói bé thôi. Họ đang theo dõi chúng ta....”

“Con điếm bé nhỏ ấy....ý tôi là công chúa....được đồn là rất xấu xí. Một khi Hoàng đế trông thấy cô ta....”

“Ý bà là, ông ấy vẫn chưa thấy mặt cô ta sao?”

“Ông ấy không có thời gian. Ông ấy vừa mới từ Darn Ruach về một giờ trước.”

“Emhyr chưa bao giờ chọn một người xấu xí. Aine Dermott....Clara aep Gwyndolyn .....Dervla Tryffin Broine.....tất cả đều rất xinh đẹp....”

“Có thể kẻ man rợ đó sẽ trở nên đẹp thì sao?”

“Sau khi cô ta được tắm rửa ư? Tôi nghe nói là các quý tộc phương Bắc không hay tắm...”

“Cẩn thận cái mồm. Có thể ông đang nói về vợ tương lai của Hoàng đế đấy....”

“Cô ta vẫn chỉ là một đứa trẻ con. Cô ta còn chưa lên 15.”

“Đó chắc chắn sẽ là một cuộc hôn nhân chính trị....Đơn thuần là hình thức....”

“Nếu đó là sự thật thì Dervla Tóc Vàng sẽ vẫn còn ở triều đình. Đứa con gái Cintra sẽ đứng bên ngai vàng của Emhyr vào ban ngày....Và ban đêm, Emhyr sẽ đưa vương miện cho cô ta chơi rồi biến mất vào phòng ngủ của Dervla....Ít nhất là cho đến khi cô ta đủ tuổi để cho Hoàng đế một người nối dõi.”

“Hmm....có thể bà nói đúng. Thế tên của....cô công chúa này là gì?”

“Xerella hay gì đó đại loại thế.”

“Không, không. Là....Zirilla. Phải, Zirilla.”

“Một cái tên man rợ!”

“Nói bé thôi, chết tiệt!”

“Ra vẻ nghiêm túc chút đi. Các ông đang hành xử như một lũ ngốc vậy.”

“Ông dám à! Tôi có thể coi đó là một lời sỉ nhục!”

“Nếu ông muốn giải quyết, hiệp sĩ, ông biết tìm tôi ở đâu rồi đấy!”

“Trật tự đi. Hoàng đế đang vào....”

Người xướng tên không phải làm gì nhiều: một cái gõ của cây gậy lên sàn là đủ để những cái đầu của các quý tộc và hiệp sĩ cúi rạp xuống như lúa mì vào một ngày nổi gió. Phòng chính điện im lặng tới nỗi anh ta không cần phải cao giọng:

“Emhyr var Emreis, Deithwen Addan yn Carn aep Morvudd!”

Ngọn Lửa Trắng Nhảy Múa Trên Ngôi Mộ Của Kẻ Thù bước vào. Với phong thái như mọi khi, tay phải vẫy chào, bước qua một hành lang các quý tộc. Bộ quần áo đen của Hoàng đế trông không khác với mọi người lắm, mặc dù cổ áo và vòng tay không có màu trắng. Mái tóc đen của ông ta, không bao giờ làm xoăn, được buộc bởi một dải băng vàng. Một sợi dây chuyền với biểu tượng hoàng gia ánh lên trên cổ Hoàng đế.

Emhyr bước qua đại sảnh và ngồi lên ngai vàng, đặt khuỷu tay lên chỗ dựa và chống cằm. Ông ta vẫn chưa dựa chân lên tay vịn bên kia, thế có nghĩa là nghi lễ vẫn đang diễn ra. Không có cái đầu nào dám nhúc nhích dù chỉ một phân.

Hoàng đế hắng giọng. Các khách mời thở phào và đứng thẳng lên. Người xướng tên lại gõ lên sàn lần thứ hai.

“Cirilla Fiona Elen Riannon, Nữ hoàng của Cintra, Công chúa xứ Brugge và Nữ công tước của Sodden, người thừa kế của Inis Ard Skellig và Inis An Skellig, lãnh chúa của Attre và Abb Yarra!”

Mọi con mắt đổ dồn về phía cửa, nơi Stella Congreve, bá tước phu nhân của Liddertal cao ráo, nghiêm nghị đang đứng. Bên cạnh bá tước là chủ nhân của những tước hiệu vừa mới được xướng lên. Tóc vàng, nhợt nhạt, mảnh khảnh, lưng hơi còng, mặc một chiếc váy xanh dài mà trông rõ ràng là rất khó chịu.

Emhyr Deithwen ngồi thẳng dậy trên ngai vàng. Các khách mời ngay lập tức cúi đầu. Stella Congreve kín đáo đẩy cô gái tóc vàng lên phía trước và cả hai bước qua đại sảnh các quý tộc đang cúi chào, đại diện cho các gia đình quyền lực nhất của Nilfgaard. Cô gái bước đi cứng nhắc và không chắc chắn. Cô cố bắt chước nữ bá tước.

Cirilla Fiona Elen Riannon vấp ngã.

Xấu xí và gày gò, bá tước phu nhân nghĩ thầm trên đường đến ngai vàng. Vụng về và thậm chí còn chẳng thông minh cho lắm. Nhưng ta sẽ biến con bé thành một quý cô. Ta sẽ biến con bé thành một Công chúa, như Emhyr giao phó.

Ngọn Lửa Trắng của Nilfgaard quan sát cô từ trên ngai vàng. Như mọi khi, đôi mắt ông ta hơi nheo lại, một nụ cười giả tạo nở nhẹ trên môi.

Nữ hoàng của Cintra lại vấp ngã lần nữa. Hoàng đế ngả ra sau và đặt một ngón tay lên má. Ông đang mỉm cười. Stella Congreve đủ nhạy bén để đánh giá nụ cười đó. Bà đông cứng vì sợ. Có gì đó không ổn, bà chợt nhận ra, hoảng loạn. Có gì đó không ổn. Mặt Trời Vĩ Đại ơi, vài cái đầu sẽ phải rơi rồi....

Bà cố giữ vẻ bình tĩnh, cúi chào, và bắt cô gái làm theo.

Emhyr var Emreis không đứng dậy. Nhưng ông khẽ gật đầu. Các vị khách nín thở.

“Công chúa,” Hoàng đế cất lời. Cô gái rụt người lại. Emhyr không nhìn cô mà chăm chú quan sát các quý tộc đang tụ tập trong đại sảnh.

“Công chúa,” ông ta lặp lại lời chào. “Ta rất mừng được chào đón nàng tại đây, tòa lâu đài của ta và vương quốc của ta. Ta đảm bảo với nàng rằng, thề trên ngai vàng của ta, cái ngày mà tất cả các tước hiệu thuộc về nàng, cùng tất cả đất đai mà nàng có quyền thừa kế đều quay về với nàng, sẽ sớm đến thôi. Những kẻ soán ngôi, mà đã chiếm lấy vương quốc của nàng, đã tuyên chiến với ta. Chúng dám tấn công Đế chế, lấy danh nghĩa bảo vệ quyền thừa kế của gia tộc nàng. Hãy để cả thế giới đều biết, rằng nàng đã đến tìm ta, chứ không phải chúng, để cầu xin giúp đỡ. Hãy để cả thế giới đều biết, rằng tại đây, tại vương quốc của ta, nàng được chào đón nồng nhiệt, với đầy đủ tước hiệu, trong khi chỉ là một kẻ lưu đầy trên vùng đất của kẻ thù ta. Hãy để cả thế giới đều biết, rằng tại đây, nàng sẽ được an toàn, trong khi kẻ thù của ta không chỉ muốn vương miện của nàng, mà còn cả tính mạng của nàng.”

Ánh nhìn của Hoàng đế dừng lại trên gương mặt các sứ giả của Esterad Thyssen, vua của Kovir và các sứ giả của Niedamir, người trị vì của Hengfors.

“Hãy để cả thế giới, bao gồm các vị vua vẫn còn đang lưỡng lự chưa biết bên nào mới là luật pháp và công lý, đều biết. Ta tuyên bố, trước toàn thế giới, rằng trợ giúp sẽ đến, kẻ thù của nàng và ta sẽ bị tiêu diệt. Ở Cintra, Brugge và Sodden, ở Attre, trên quần đảo Skellige và châu thổ vùng Yarra, hòa bình sẽ được lập lại, và nàng sẽ ngồi lên ngai vàng cùng với lòng yêu mến của mọi người dân và những con người yêu chuộng công lý.”

Cô gái trong bộ váy xanh nhạt cúi đầu thấp hơn nữa.

“Cho tới khi ngày đó đến,” Emhyr tiếp tục, “nàng sẽ được đối xử với tất cả sự tôn trọng từ ta và thần dân của ta. Và bởi vì trên vương quốc của nàng, ngọn lửa chiến tranh vẫn đang thiêu đốt, nên ta ban cho nàng tước hiệu Công chúa của Rowan và Ymlac, như bằng chứng về sự tôn trọng và tình bạn của Nilfgaard. Nàng sẽ là nữ chủ nhân của lâu đài Darn Rowan, nơi mà nàng sẽ đến bây giờ, để chờ đợi những ngày tháng hạnh phúc và yên bình hơn.”

Stella Congreve kiểm soát bản thân một cách hoàn hảo, bà thậm chí không để lộ ra một nét mặt ngạc nhiên. Ông ấy không để con bé lại đây, bà nghĩ, ông ấy đang gửi con bé đến Darn Rowan, đến tận cùng thế giới, nơi mà ông ấy sẽ chẳng bao giờ đặt chân tới. Quá rõ ràng là ông ấy sẽ không quyến rũ con bé và thậm chí chẳng hề nghĩ đến hôn nhân. Như thể ông ấy còn không muốn nhìn mặt con bé vậy. Thế tại sao ông ấy lại đuổi Dervla đi? Ông ấy đang che giấu điều gì chứ?

Bà lập tức chấn chỉnh lại, nhanh chóng túm lấy tay công chúa. Buổi diện kiến kết thúc. Khi họ rời khỏi phòng, các vị khách vẫn đang cúi chào, nhưng Hoàng đế không nhìn họ nữa.

Sau khi hai người rời đi, Emhyr var Emreis dựa chân lên tay vịn bên kia.

“Caellach,” ông ta ra lệnh. “Lại đây.”

Quan nhiếp chính dừng lại ở một khoảng cách được cho phép và cúi chào.

“Lại gần hơn,” Emhyr ra lệnh. “Lại gần hơn, Caellach. Ta sẽ nói thầm. Những gì ta sắp nói chỉ dành riêng cho ngươi thôi.”

“Thưa hoàng đế....”

“Hôm nay còn công việc gì nữa?”

“Ngài cần xem qua các giấy tờ ủy thác và cấp giấy chấp ngoại cho sứ giả của vua Niedamir xứ Hengfors.” Quan nhiếp chính nói nhanh. “Lễ phong tước cho các thống đốc, trưởng ban và hiệp sĩ. Chứng thực lãnh thổ của các bá tước và thời gian giao hạn để....”

“Chúng ta sẽ cấp giấy chấp ngoại cho sứ giả và ta sẽ tiếp họ vào một buổi chầu riêng. Những việc khác để ngày mai đi.”

“Tuân lệnh, thưa hoàng đế.”

“Nói với tử tước Eiddon và Skellen là ngay sau buổi chầu, ta đợi họ ở trong thư viện. Một cuộc họp bí mật. Ngươi cũng sẽ có mặt ở đó. Và ngươi sẽ đem theo cái gã pháp sư hay tiên tri gì đó nổi tiếng của mình theo cùng. Tên lão ta là gì nhỉ?”

“Xarthisius, thưa hoàng đế. Ông ta sống trong tòa tháp gần thành phố.”

“Ta không quan tâm lão ta sống ở đâu. Đưa lão đến phòng của ta. Bí mật, và im lặng.”

“Thưa hoàng đế....có khôn ngoan không khi để tay chiêm tinh đó...”

“Ta đã đưa cho ngươi một mệnh lệnh, Caellach.”

“Vâng, thưa hoàng đế.”

Trong vòng chưa đến ba giờ, tất cả những người được triệu tập đều đã có mặt tại thư viện hoàng gia. Lời mời đã không làm ngạc nhiên Vattier de Rideaux, tử tước của Eiddon. Vattier là người đứng đầu cơ quan tình báo của quân đội và Emhyr dạo này cho gọi ông ta khá nhiều – sau cùng thì, Nilfgaard đang có chiến tranh mà. Lời mời cũng không làm ngạc nhiên Stefan Skellen, còn gọi là Kalous. Hoàng đế đã bổ nhiệm ông ta làm trưởng ban thanh tra – một chuyên gia đảm nhiệm thực hiện các nhiệm vụ đặc biệt và khác thường. Bởi lẽ đó, Kalous không bao giờ ngạc nhiên trước bất cứ điều gì.

Tuy nhiên, người khách thứ ba lại vô cùng bất ngờ và kinh hãi. Thậm chí còn hơn nữa, bởi vì Hoàng đế mở lời với ông ta đầu tiên.

“Ngài Xarthisius....”

“Thưa hoàng đế....”

“Ta cần phải xác định vị trí của một người. Một người đã mất tích hoặc đang lẩn trốn. Có lẽ người này đang bị giam giữ. Tất cả các pháp sư mà ta đã giao phó nhiệm vụ này đều thất bại. Ông sẽ chịu trách nhiệm lần này.”

“Người này....người này liệu cách đây bao xa?”

“Nếu ta biết thì đã chẳng cần đến ông.”

“Tôi xin lỗi, thưa hoàng đế....” Tay chiêm tinh nghẹn họng. “Vấn đề là khoảng cách lớn khiến cho thuật chiêm tinh trở nên rất khó thực hiện và....và nếu người đó đang được bảo vệ bằng ma thuật....tôi có thể thử, nhưng....”

“Nói thẳng ra đi.”

“Tôi cần thời gian....để chuẩn bị....nếu các ngôi sao hội tụ đúng vị trí....Uhm.....Hoàng đế đã yêu cầu một nhiệm vụ rất khó khăn. Tôi cần thời gian....”

Chỉ thêm một giây nữa thôi, và Emhyr sẽ cho đóng đinh lão ta lên một cái cây, Kalous nghĩ. Nếu tay pháp sư đó không ngậm mồm lại....

“Ngài Xarthisius,” Hoàng đế nói bằng một giọng điềm tĩnh đến bất ngờ, và tử tế. “Ông sẽ có mọi thứ mình cần. Kể cả thời gian. Đương nhiên là trong giới hạn cho phép.”

“Tôi sẽ làm hết sức có thể,” Nhà chiêm tinh chắc chắn. “Nhưng tôi chỉ có thể xác định được một vị trí tương đối. Có nghĩa là trong một vùng hoặc khu vực....”

“Cái gì?”

“Thuật chiêm tinh....” Xarthisius nghẹn ứ cổ. “Thuật chiêm tinh chỉ có thể xác định được một vùng ở một khoảng cách xa....với sai số khá lớn....rất lớn. Tôi không biết liệu tôi có thể....”

“Ông sẽ làm được, thưa ngài.” Hoàng đế lên tiếng, đôi mắt đen láy của ông ta sáng lên nghi ngại. “Ta hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của ông. Còn về sai số của ông càng nhỏ thì lòng khoan dung của ta càng lớn.”

Xarthisius run rẩy.

“Tôi sẽ cần ngày sinh của người đó,” ông ta lắp bắp. “Nếu có giờ chính xác thì càng tốt. Một vật gì đó thuộc về người này cũng rất có ích.”

“Tóc,” Emhyr nói khẽ. “Một lọn tóc có được không?”

“Ha!” Nhà chiêm tinh thở phào. “Tóc! Sẽ rất có ích thưa ngài...Nếu tôi có mẫu nước tiểu hoặc phân....”

Ông ta nhìn vào mắt Emhyr và ngay lập tức ngậm mồm và quỳ xuống.

“Xin hoàng đế thứ lỗi...” Ông ta nghẹn ngào. “Làm ơn....Đương nhiên một lọn tóc là đủ rồi ạ. Tôi có thể tìm chúng ở đâu?”

“Chúng sẽ được chuyển đến ông ngày hôm nay, cùng với ngày và giờ sinh chính xác. Ngài chiêm tinh, ta không muốn làm phiền ông thêm nữa. Hãy trở về tòa tháp của ông và bắt đầu quan sát các hành tinh đi.”

“Cầu cho Mặt Trời Vĩ Đại mãi soi sáng Hoàng đế....”

“Rồi, rồi. Ông được miễn.”

Giờ thì đến lượt chúng ta, Kalous nghĩ. Cái gì đang chờ đợi ta đây?

“Nếu ai trong các ngươi,” Hoàng đế nói chậm rãi từng từ một, “hé nửa lời về cuộc họp này, kẻ đó sẽ được phanh thây làm bốn. Vattier!”

“Tôi đang nghe đây, thưa hoàng đế.”

“Làm sao mà cô...Công chúa này lại đến được đây? Ai đã lo liệu việc đó?”

“Từ pháo đài Nastrog,” người đứng đầu cơ quan tình báo nhăn mày. “Cô ta đã được lính của ngài áp tải dưới sự chỉ huy của....”

“Tiện nhắc đến, tại sao cô ta lại xuất hiện ở Nastrog, Verden? Ai đã đưa cô ta đến lâu đài? Kẻ mà đã gửi báo cáo đó sao? Cái tay Godyvron nào đó?”

“Godyvron Pitcair,” Vattier de Rideaux ngay lập tức trả lời. “Anh ta đương nhiên là đã được cho biết về nhiệm vụ mà Rience và Cahir aep Caellach đang phải đảm nhận. Ba ngày sau sự kiện trên Đảo Thanedd, hai người xuất hiện tại Nastrog. Nói chính xác hơn thì là một người và một nửa-elves. Chúng có vẻ như đã được nhận lệnh từ Rience và bá tước Cahir và giao đứa trẻ cho trung tá Godyvron.”

“Aha,” Hoàng đế mỉm cười, khiến Kalous phải thấy lạnh xương sống. “Vilgefortz đã hứa với ta là sẽ bắt được Cirilla trên Thanedd. Rience cũng đảm bảo với ta tương tự. Cahir Mawr Dyffryn aep Caellach đã nhận được mệnh lệnh chi tiết. Và nhìn xem, ba ngày sau sự kiện trên hòn đảo của pháp sư đó, chúng đã mang Cirilla đến Nastrog. Không phải Vilgefortz, chẳng phải Rience hay Cahir, mà là một con người và một kẻ nửa-elves. Godyvron đương nhiên là đã không nghĩ đến việc bắt giam chúng lại phải không?”

“Không. Có nên trừng phạt hắn vì tội đó không, thưa ngài?”

“Không cần.”

Kalous nuốt nước bọt. Emhyr tỏ ra im lặng, tay xoa trán, viên đá trên chiếc nhẫn của ông ta lấp lánh như một ngôi sao. Hoàng đế ngẩng đầu lên.

“Vattier.”

“Vâng, thưa hoàng đế?”

“Phát lệnh cảnh báo đến toàn bộ thuộc hạ của ngươi. Ta ra lệnh bắt giữ Rience và Cahir. Ta cho rằng cả hai giờ đang trốn trong các khu vực không thuộc quyền kiểm soát của chúng ta, có lẽ là với Scoia’tael hay người elves của Enid Findabair. Cả hai đều phải bị bắt giữ, và ngay lập tức giải đến Darn Ruach để tra tấn và hỏi cung.”

“Ta nên hỏi chúng gì đây, thưa ngài?” Vattier nheo mắt, giả vờ không để ý đến Quan nhiếp chính Caellach đang tái nhợt đi.

“Không gì cả. Sau khi chúng đã mềm ra rồi, đích thân ta sẽ tra hỏi chúng. Skellen!”

“Tôi đang nghe đây.”

“Ngay khi Xarthisius tìm ra được cái gì – đó là nếu cái lão già ngu xuẩn lắp bắp ấy thực sự làm được việc ta yêu cầu – thì ngay lập tức tổ chức một đội tìm kiếm trong khu vực đã được xác định. Ngươi sẽ nhận được bản mô tả cụ thể. Rất có khả năng là tay chiêm tinh sẽ xác định ra một vị trí nằm dưới quyền kiểm soát của chúng ta. Trong trường hợp đó, tất cả những ai sống trong khu vực đấy sẽ thuộc quyền quản lý của ngươi – mọi dân thường và các sĩ quan quân đội. Đây là vấn đề ưu tiên hàng đầu. Ngươi có hiểu không?”

“Vâng. Liệu tôi có thể....”

“Không, ngươi không thể. Ngồi im đó và nghe đi, Kalous. Xarthisius chắc sẽ không tìm ra được gì đâu. Người mà chúng ta đang tìm kiếm chắc chắn đang ở trên một vùng đất ngoại bang và được bảo vệ bởi ma thuật. Ta cược là cùng nơi mà người bạn bí ẩn Vilgefortz vùng Roggeveen của chúng đã biến mất. Vì lẽ đó, Skellen, ngươi sẽ chuẩn bị và huấn luyện một đội đặc nhiệm, mà dưới quyền chỉ huy của ngươi. Ngươi sẽ chọn ra những người giỏi nhất. Họ phải chuẩn bị sẵn sàng cho mọi thứ - và không ai được phép mê tín dị đoan. Nghĩa là không ai sợ ma thuật cả.”

Kalous nhướng một bên lông mày lên.

“Đội đặc nhiệm mới của ngươi,” Emhyr nói nốt, “sẽ chịu trách nhiệm đột nhập và vây bắt nơi trú ẩn hiện tại vẫn chưa rõ, nhưng chắc chắn được che giấu rất tài tình và canh gác nghiêm ngặt, của tên pháp sư Vilgefortz, người bạn và đồng minh cũ của ta.”

“Tôi hiểu,” Kalous nói điềm tĩnh. “Và nếu tôi hiểu đúng, nếu người mà chúng ta đang tìm kiếm được tìm thấy tại nơi này, không một sợi tóc nào trên đầu người đó được phép rụng xuống?”

“Ngươi hiểu đúng đấy.”

“Vậy còn Vilgefortz?”

“Hắn thì có thể,” Hoàng đế mỉm cười tàn độc. “Tóc của hắn phải rụng, cùng với cái đầu. Điều này cũng áp dụng với mọi pháp sư đang ẩn náu tại đó. Không ngoại lệ.”

“Tôi hiểu. Ai sẽ chịu trách nhiệm tìm kiếm nơi trú ẩn của Vilgefortz đây?”

“Là ngươi đó, Kalous.”

Stefan Skellen và Vattier de Rideaux trao đổi một cái liếc mắt thật nhanh. Emhyr thoải mái tựa ra sau ghế.

“Mọi thứ đã rõ chưa? Vậy thì....có vấn đề gì thế Caellach?”

“Thưa hoàng đế....” Quan nhiếp chính, đến lúc này mới tham gia cuộc trò chuyện, cất giọng van nài. “Tôi cầu xin lòng khoan dung của ngài....”

“Không khoan dung với những kẻ phản bội. Không dung thứ cho những kẻ không thực hiện được ý nguyện của ta.”

“Cahir....con trai tôi....”

“Con trai ngươi,” Đôi mắt Emhyr nheo lại. “Ta vẫn chưa biết con trai ngươi đã gây ra tội gì. Ta muốn tin rằng hành động của hắn chỉ là do sự ngu dốt và vô dụng chứ không phải cố ý tạo phản. Nếu đó là sự thật thì hắn sẽ được chặt đầu, chứ không bị tra tấn trên bánh xe.”

“Thưa hoàng đế! Cahir không phải kẻ phản bội đâu....nó chỉ....”

“Đủ rồi, Caellach, không một lời nào nữa. Kẻ có tội sẽ bị trừng phạt thích đáng! Chúng định gạt ta và điều đó là không thể tha thứ được. Vattier, Skellen, trong một giờ nữa, các ngươi sẽ quay lại đây nhận mệnh lệnh, chỉ dẫn và quyền ủy thác có chữ ký của ta, sau đó ngay lập tức thi hành nhiệm vụ. Và thêm một điều nữa: ta hy vọng không cần phải nói với các ngươi rằng đứa con gái mà các ngươi trông thấy hôm nay trong phòng chính điện phải được gọi là Cirilla, Nữ hoàng của Cintra, Công chúa của Rowan. Bởi tất cả mọi người. Đây là một bí mật quốc gia!”

Những ai đứng trong phòng lúc đó đều nhìn Hoàng đế với vẻ kinh ngạc. Deithwen Addan yn Carn aep Morvudd mỉm cười.

“Các ngươi không hiểu sao? Thay vì Cirilla xứ Cintra thực sự, chúng đã đưa đến cho ta một kẻ giả mạo. Lũ phản bội đó, có lẽ nghĩ rằng ta không nhận ra con bé. Nhưng ta biết Ciri thực sự. Ta sẽ nhận ra con bé ngay cả khi đến ngày tận thế và trong bóng tối của địa ngục!”

Quảng cáo
Trước /21 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngàn Năm Chờ Đợi

Copyright © 2022 - MTruyện.net