Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trên mặt sao lại ẩm ướt thế, ta trong mơ màng mở choàng mắt ra. Thì ra là Hắc Long đang liếm ta. Ta cười vỗ về cái đầu lớn của nó, nói: "Ngoan! Giờ là mấy giờ rồi!" Nói xong, ta mới nhớ ra, nó không trả lời ta được. Ta lại cho nó ăn chút gì đó, rồi bản thân trở vào trong lữ điếm tắm rửa rồi ăn uống no nê. Sau đó trở lại phòng tiếp tục đánh cờ với Chu công.
Khi tỉnh lại thì đã là nửa đêm. Ta dãn gân dãn cốt, đi ra sân đánh một lượt Cuồng Lôi thập tam quyền. Trải qua một ngày nghỉ ngơi, thể lực của ta về cơ bản đã khôi phục. Hai ngày qua nếu không nhờ vào lực hắc ám của Thiên Ma công, có lẽ hiện giờ ta cũng chưa thể xuống giường được. Không biết các đợt kiểm tra khác sẽ ra sao.
Ta xếp bằng ngồi trên giường bắt đầu luyện tập Thiên Ma công. Hắc ám ma pháp không thể sử dụng bừa bãi tại Long Thần đế quốc. Tuy ở đây cũng có hắc ám ma pháp sư, nhưng số lượng ít phi thường. Nếu bị phát hiện ra ta cũng có hắc ám ma pháp, nói không chừng sẽ bị coi là gian tế của Ma tộc phái đến. Trải qua hai thời thần tu luyện, hắc ám lực trong thể nội ta đã đạt đến trạng thái cao nhất. Ta giơ cao hữu thủ ngâm giọng nói: "Thần Hắc ám vĩ đại, lấy linh hồn ta làm tế lễ, lấy tính mạng ta làm cầu dẫn, hãy ban cho ta thần lực vô tận của ngài, để tạo lập thành luỹ vững chắc, bảo hộ cho kẻ nô bộc của ngài - Hắc ám bình chướng."
Theo chú ngữ xướng ngâm, lấy ta làm trung tâm, xung quanh ta một mét bắt đầu xuất hiện hắc vụ đậm đặc quây lấy ta. Đó là hắc ám ma pháp mạnh nhất mà ta có thể sử dụng vào lúc này. Nó cũng rất giống với hắc ám bình chường của hắc ám ma pháp sư. Nhưng lực phòng ngự lại mạnh hơn nhiều, có thể chống cự lại được sự công kích của ma pháp trung cấp.
Không sai, có hắc ám bình chướng này, lực phòng ngự của ta sẽ mạnh hơn nhiều. Ta từ từ thu hắc ám ma lực lại. Đầu óc choáng váng một trận khiến cho thân hình không chịu nổi phải run lên. Sự phản phệ của Hắc ám ma pháp thật là rất lợi hại. Với thể phách vững mạnh như thế của ta mà vẫn có chút chịu không nổi. Ta vội vận hành Thiên Ma công, cảm giác choáng váng mới dần dần biến mất.
Trời đã sáng. Ta trước tiên đến chuồng ngựa vỗ về Hắc Long. Ai biết được cuộc khảo thì lần này sẽ mất bao nhiêu thời gian.
Trong thao trường của Thiên Đô học viện tụ tập tất cả một ngàn người tham gia vòng phục thí, xếp thành trước sau hai mươi hàng theo bài hiệu, hình thành một trận hình vuông to lớn.
Âm thanh như lần trước lại vang lên: "Các vị thí sinh, hôm nay là vòng phục thí. Từ vòng phục thí này sẽ từ một ngàn người các ngươi tuyển chọn ra ba trăm người. Hy vọng mọi người đều mang hết thực lực ra. Phía trước mỗi hàng đều cố một lão sư giám khảo. Xin mọi người theo bài hiệu của mình tuần tự tiến hành trắc thí."
Phía trước thao trường có một hàng bàn ghế. Trên các bàn đều đặt một khối thép rất lớn dày gần ba phân. Ngồi phía sau mỗi bàn là một lão sư giám khảo.
Ta là người đầu tiên tiến lên. Lão sư giám khảo cầm danh sách nói: "Ngươi là Lôi Tường mang số hiệu một ư?"
"Đúng thế."
"Tốt. Nội dung khảo thí là tấm thép trên bàn này. Trong ô vuông có số bài hiệu của ngươi, ngươi phải lưu lại một ký hiệu, càng sâu càng tốt. Không được dùng vũ khí, còn ma pháp và đấu khí thì đều được. Bây giờ bắt đầu. Thời gian là nửa phút."
Ta cúi đầu nhìn. Trên cái tấm thép lớn này có năm mươi ô vuông, bên trên ghi số bài hiệu. Cái này cũng quá đơn giản nhỉ. Tấm thép dưới tay của ta so với đậu hũ không có gì khác biệt. Khoé miệng ta hé lộ ra một nụ cười khinh thường. Ta đưa ngón trỏ bàn tay phải đặt lên tấm thép, chuẩn bị ấn lên đó một vết lõm. Lão sư giám khảo bắt gặp nụ cười khinh thường của ta, trong lòng cũng thầm cười lạnh. Ông ta nghĩ thầm tên tiểu tử ngươi cứ đợi xem rồi mà xấu hổ. Tấm thép này là dùng ma pháp để tăng cường kết giới.
Ngón tay của ta sau khi đâm vào trong tấm thép được hai phân thì cảm giác không ấn tiếp nổi nữa. Một cỗ khí lưu vô hình tiếp theo đó thâm nhập ngược trở lại ta. Ta lập tức giật mình hiểu ra. Thì ra là có ẩn ý khác. Ta đã nói mà, cũng không thể đơn giản như thế. Năng lượng Thiên Lôi Tá Giáp từ tự hội tụ trên ngón trỏ, ta hét to một tiếng: "Phá!", rồi dùng sức ấn xuống. Ta có thể cảm giác được sự ma xát kịch liệt giữa ngón trỏ của ta và cỗ khí lưu kia. Ngón tay từ từ ấn xuống từng phân từng phân. Mức độ bền vững của cố khí lưu vượt quá sự tưởng tượng của ta. Tấm thép vì khí lưu bị lõm lại đã dần tạo thành một vết càng lúc càng sâu.
Đã vô pháp đột phá khí lưu này như thế, ta lại cố gắng thêm nữa, ta đưa lực hắc ám trong nội thể ra ngón tay. Trên ngón tay hắc khí loé lên. Tiếp theo là một tiếng "Phác!", khí lưu bị xuyên thủng. Không có sự bảo hộ của khí lưu, tấm thép chỉ có thể để ta thuận lợi đục thành một lỗ thủng. Ngay cả mặt bàn phía dưới cũng không may mắn hơn.
Lão sư giám khảo miệng biến thành chữ o. Bởi vì, cho dù là ông ta muốn xuyên phá kết giới cũng rất khó khăn. Một tân sinh như ta lại bất ngờ làm đuợc.
Ta trầm khí về đan điền, từ từ thu hồi ngón tay, giọng lạnh lùng nói: "Lão sư, đã được chưa?"
Lão sư giám khảo chỉ khi đó mới có phản ứng, nói: "Được rồi. Ta làm giám khảo nhiều năm nay, chưa từng có một người nào có sức mạnh như ngươi. Ngươi vừa sử dụng công phu gì, sao ngón tay lại biến thành đen vậy." Rồi thuận tay viết xuống danh sách đánh giá về ta. Vì ta thân hình cao lớn, cho nên ta có thể thấy đại khái. Dường như là viết là tấm thép bị xuyên thấu, thí sinh này có sức lực rất mạnh mẽ.
Ta đã sớm nghĩ ra câu trả lời, bèn nói: "Đó là ta học được từ một lão nhân. Nghe ông ta nói đó là Huyền Thiên chỉ. Không nghĩ đến hôm nay lại có công dụng."
Lão sư giám khảo cầm lấy tấm thép nói: "Cái này không thể dùng được nữa. Kết giới đã bị phá, ta phải đi đổi một cái khác. Ngươi trước hết hãy xuống thao trường nghỉ ngơi. Đợi tất cả trắc thí xong sẽ tuyên bố kết quả."
Ta cúi người thi lễ rồi đứng sang một bên. Ta không muốn chạy ra quá xa, vì ta còn muốn xem thực lực của các thí sinh khác thế nào, để có thể xác định xem bản thân có khả năng được tuyển hay không.
Không đầy một lát sau, lão sư giám khảo kia đã thay đổi xong tấm thép, rồi gọi một thí sinh khác lên tiến hành trắc thí. Ta nhìn hơn chục người, thấy không có ai có thể so sánh với ta. Nhiều nhất cũng là làm cho tấm thép bị lõm vào khoảng một phân. Lại có một thí sinh nực cười khác, gã có lẽ là học ma pháp hoả hệ, liên tiếp tạo thành hoả cầu xung kích không ngừng tấm thép, lại không lưu lại một vết tích nào. Gã thấy thời gian trôi nhanh, bèn ngâm lên: "Hỡi hoả chi tinh linh có mặt khắp nơi, hãy cho ta ngọn lửa vô tận, thiêu đốt mọi thứ trước mặt - Bạo viêm!". Đó là ma pháp hoả hệ trung cấp. Nhìn qua uy lực đúng là rất lớn. Lão sư giám khảo vội tạo ra một mặt nạ phòng vệ thuỷ hệ. Sau khi Bạo viêm phát ra một tiếng "Oanh!", khiến cho toàn thể thí sinh tại thao trường đều quay sang nhìn. Ngoại trừ cái bàn bị sập xuống, tấm thép lại không có một chút hư tổn nào.
Thí sinh kia gặp phải tình huống như thế, biết không có hy vọng gì, giở khóc giở cười quay mình bỏ đi. Rất nhiều thí sinh đều cười khúc khích. Càng giở khóc giở cười hơn cả chính là lão sư giám khảo. Vừa viết lời bình cho thí sinh đó, vừa lẩm bẩm nói: "Hôm nay ta sao gặp toàn quái vật. Một tên thì đánh vỡ tấm thép. Một tên lại thiêu rụi cả cái bàn. Thật là ... "
Ta nghĩ bản thân có thể vượt qua cuộc thi, bèn không quan sát các thí sinh khác nữa, đi sang một bên tìm một nơi có bóng cây ngồi xuống, ngửi mùi hương thơm ngát của cỏ cây, chờ đợi tuyên bố kết quả.
Ta đang bế mục dưỡng thần, đột nhiên phát hiện bên cạnh dường như có thêm một người khác. Ta mở mắt ra nhìn. Chính là gã bằng hữu vừa mới thiêu cháy cái bàn kia.
Gã ngồi ở bên cạnh ngắm nhìn ta. Thấy ta mở mắt ra thì nói: "Vị đại ca này, huynh thật giỏi. Ta vừa rồi thấy huynh đâm thủng tấm thép, ta thì không sao làm được. Loay hoay cả nửa ngày chỉ làm hỏng được cái bàn, còn tấm thép thì chẳng bị sao." Nói xong khuôn mặt tràn đầy thần tình bất lực.
Ta liếc nhìn gã, thấy lời nói của gã khiến ta có cảm giác buồn cười. Ta bèn nói: "Sức lực tập trung một điểm." Nói xong ta lại nhắm mắt lại. Tuy ta chỉ nói có sáu từ, nhưng đối với với gã lại gợi mở ra rất lớn.
Gã vỗ vỗ vào đầu mình, nói: "Đúng thế, ta sao không nghĩ đến. Ngẫm lại, ta còn có ma pháp tạo thành cái đục lửa, có lẽ sẽ thành công. Ta lại ra thi đây." Nói xong gã liền bỏ chạy.
Ta lắc lắc đầu, không biết lão sư giám khảo có để cho gã thi lại lần nữa hay không. Ta bắt đầu nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi.
Chẳng biết bao lâu đã trôi qua, tiếng phát thanh lại vang lên: "Các vị thí sinh, xin hãy xếp theo đội hình lúc đầu, để có thể tuyên bố kết quả của các thí sinh."
Ta mở mắt ra. Thì ra tất cả đều đã thi xong hết, đang túm năm tụm ba, lang thang ở trong thao trường. Ta đi đến vị trí của mình, thầm nghĩ, khẳng định lần này có thể qua được.
Quả nhiên, lão sư giám khảo vừa rồi đi đến, bên cạnh ông ta lại có cả thí sinh vừa làm cháy cả cái bàn. Gã thí sinh kia nhìn thấy ta liền làm một dấu hiệu thành công ở tay.
Lão sư giám khảo nhìn gã bất lực, nói: "Đi đi, đứng vào hàng lối đi." Gã nhún vai, chạy về phía sau.
"Tốt lắm, ta tuyên bố danh sách vượt qua cuộc khảo thí lần này. Lôi Tường, đạt. Hoa Tùng, đạt. ... "Ông ta nêu tiếp hơn chục cái tên. Lão sư giám khảo khép danh sách trên tay lại nói: "Người nào được nêu tên thì lưu lại. Ai không có tên có thể quay về. Nếu chưa quá mười tám tuổi, sang năm có thể tới thi lại."
Rất nhiều thí sinh gục đầu ủ rũ chuyển thân bỏ đi. Các đội khác cũng đã tuyên bố xong hết. Trên thao trường chỉ còn lại ba trăm người vượt qua cuộc khảo thí.
Hai mươi hàng thí sinh đứng lộn xộn ở trên thao trường. Trải qua thời gian một bữa ăn, lại có một vài lão sư tuổi tác còn cao hơn đi đến, có lẽ chức vị cũng cao hơn.
Trong đó có một lão sư chừng hơn năm mươi tuổi, mặc ma pháp bào, cất tiếng: "Tốt lắm! Mọi người yên tĩnh một chút, ta là Chủ nhiệm Giáo đạo của học viện Trương Phong. Chúc mừng các vị thí sinh đã vào bản học viện. Sau đây, xin mời ma đạo sư Nguyệt Hàn viện trưởng tôn kính của chúng ta có đôi lời với mọi người." Từ âm thanh mà ta nghe thấy, ông ta chính là người đã phát thanh.
Các thí sinh trên thao trường vỗ tay rào rào. Một lão ma pháp sư đại khái khoảng sáu, bảy mươi tuổi đứng ra. Ông ta trước tiên ho khan hai tiếng, rồi nói: "Ta là viện trưởng của bản học viện. Đầu tiên, ta đại diện cho học viện hoan nghênh các ngươi đã trở thành tân sinh năm thứ nhất. Tiếp theo, ta hy vọng các ngươi sau này học tập không sợ khó khăn gian khổ, cố gắng tiến lên, tranh thủ nhanh chóng nâng cao bản thân. Học viện từng có hơn hai trăm ba mươi long kỵ sĩ, là đệ nhất đại học viện của Long Thần đế quốc. (Về sau, ta mới biết được, mỗi học viện trong tứ đại học viện đều tự xưng là đệ nhất đại học viện). Hi vọng, trong các ngươi có thể tìm được người mang danh hiệu quang vinh này. Sau cùng, cũng là yêu cầu của ta đối với mọi người, cấm chỉ nam nữ kết giao bằng hữu tại học viện. Tốt! Lời ta muốn nói đã hết." Rồi chuyển thân quay vào Giáo học lâu.
Lời nói vừa rồi đặc biệt là đoạn về long kỵ sĩ khiến cho đại bộ phận học viên nghe thấy đều sục sôi nhiệt huyết (đại bộ phân là muốn ám chỉ ngoại trừ ta, Long tộc không thể chấp nhận kẻ không phải là nhân loại.), hận không thể lập tức cưỡi lên phi long diễu võ dương oai một chút. Đến khi nghe thấy điều sau cùng thì mọi người đều lộn ngửa. Mười sáu mười bảy tuổi chính là giai đoạn mông mông lung lung đối với việc nam nữ. Tất cả đều tràn đầy ảo tưởng. Nghe thấy lời của viện trưởng không khỏi có chút bất mãn. Tức thì trên thao trường nghị luận nổ ra rầm rĩ.
Chủ nhiệm Giáo đạo liếc nhìn bóng lưng của viện trưởng có chút bất mãn, hiển nhiên là bất mãn với cách nói của viện trưởng, bèn lớn tiếng: "Mọi người yên lặng, mọi người yên lặng. Lời của viện trưởng rất đúng đắn. Để cho mọi người có thể càng tu luyện tốt hơn tại học viện, cho nên không được phát sinh tình cảm ảnh hưởng đến học nghiệp. Bây giờ bắt đầu phân lớp. Ai học tập vũ kĩ thì đứng sang bên tây, ai học tập ma pháp thì đứng sang bên đông, còn ai học ma vũ thì đứng ở giữa."
Tất cả các tân sinh lục tục phân khai. Ta ngẫm nghĩ, đã là học trộm thì cái gì cũng học thì tốt hơn là chỉ học một thứ, bèn đứng lại ở giữa. Nhiều nhất là bên học vũ kĩ, chiếm đến một nửa số người. Học ma pháp cũng có hơn trăm người. Ma vũ song tu chỉ có hơn bốn mươi người. Sau khi phân lớp, tổng cộng phân thành sáu lớp. Vũ kĩ có ba lớp, ma pháp hai lớp, còn ma vũ song tu một lớp.
Sau khi phân lớp xong, Chủ nhiệm Giáo đạo nói: "Tốt, phân lớp kết thúc. Hôm nay, mọi người trở về thu dọn đồ đạc. Ngày mai mang các vật dụng sinh hoạt đến học viện báo danh. Sau này, ngoại trừ có việc phải trở về nhà, tất cả đều phải sống trong học viện. Bây giờ giải tán!"
Thừa lúc Trương chủ nhiệm chưa đi, sau khi giải tán ta vội chạy qua nói: "Trương chủ nhiệm, ngựa của ta có thể mang đến học viện nuôi dưỡng hay không?" Ta cần phải tìm một nơi tốt cho Hắc Long.
Chủ nhiệm Giáo đạo nhíu mày, nghiêm túc nói: "Ngươi tốt nhất là tìm cách để xử lí việc này. Hoặc bán đi, hoặc phải đưa đi nuôi dưỡng ở nơi khác."
Ta nói: "Ngựa của ta chỉ ăn thực vật mà ta mang đến. Nó là một thớt hảo mã. Ta nguyện ý nộp thêm nhiều học phí. Ngài xem, có thể nới lỏng quy định một chút không?" Vì Hắc Long, ta dù cao ngạo cũng không thể không hạ giọng.
Vừa nghe thấy ta muốn nộp thêm tiền, ánh mắt của Chủ nhiệm Giáo đạo lập tức sáng hẳn lên, ông ta suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ngày mai mang ngựa của ngươi tới đây. Ta sẽ giúp ngươi an bài với lão sư quản lý chuồng ngựa." Nói xong quay người bỏ đi. Các lão sư bây giờ đều thế hay sao? Đối với tiền vàng lại hứng thú như vậy.
Ta lại kéo ông ta lại một lần nữa. Ông ta nói không vui: "Lại có chuyện gì nữa đây?"
"Ngựa của ta khá hung tợn. Tốt nhất là an bài một nơi đơn độc trong chuồng ngựa. Nếu không ta sợ nó sẽ đá tổn thương các con ngựa khác."
Trương chủ nhiệm không kiên nhẫn nói giọng khó chịu: "Được rồi, bất quá phải đưa nhiều tiền, mỗi tháng ba đồng vàng." Ông ta lại có thể nói ra những lời xấu xa này. Học phí nửa năm mới có hai mươi đồng vàng. Tiền phí cho chuồng ngựa lại không kém học phí là bao nhiêu. May sao, ta lại có không ít tiền. Khi ra đi, phụ thân đã mở cho ta một kim tạp ở Long Thần đế quốc, trong đó có năm ngàn đồng vàng, tuỳ cho ta sử dụng.
"Được, đa tạ Chủ nhiệm. Ngày mau ta sẽ mang nó tới. Ta xin đi trước." Chủ nhiệm nhìn thân ảnh ta rời khỏi nở nụ cười âm u, lẩm bẩm nói: "Xem ra có thể phát tài thêm rồi."
Quay lại lữ điếm,ta thu thập hành trang của mình, rồi đi đến kim lâu lấy ra hai trăm đồng vàng để sử dụng. Sau đó mới tới chuồng ngựa tắm rửa sạch sẽ cho Hắc Long.
Cuối cùng ta cũng bằng bản sự của chính mình vượt qua cuộc thi của Thiên Đô học viện, đặt bước chân đầu tiên thực hiện nhiệm vụ, trong lòng có một tâm tình hưng phấn chưa từng có.
Ta dắt theo Hắc Long đi đến Thiên Đô học viện, vừa mới tới cổng đã bị người gác cổng chặn lại.
"Ngươi là học sinh hả, Thiên Đô học viện không cho mang ngựa đến chỗ học, ngươi không biết sao?"
Ta lạnh lùng nói: "Không biết, ta chỉ biết là Trương chủ nhiệm của giáo đạo cho phép ta mang đến."
Người gác cổng tức thì á khẩu. Ta kéo Hắc Long đi vào bên trong, bên tai ẩn hiện nghe thấy lời nói bất mãn của người gác cổng: "Chẳng qua là tân sinh, ngạo mạn cái gì chứ."
Đến học viện, ta đi thẳng đến Giáo học lâu, để Hắc Long đợi ta bên ngoài, ta tiến vào trong làm thủ tục nhập học, rồi sau đó mới đi an trí cho nó. Ta đi đến phòng của Giáo đạo, gõ cửa, bên trong vọng ra âm thanh của Trương chủ nhiệm: "Vào đi!"
Ta đẩy cửa tiến vào nơi làm việc của Giáo đạo. Ở đây thật lớn, bên trong đặt tám cái bàn, mỗi một cái đều có một lão sư đang ngồi. Ta vốn nghĩ mình đến rất sớm, nhưng trong phòng đã có sáu, bảy học viên. Vừa thấy bóng dáng tân sinh này, Trương chủ nhiên hiển nhiên nhớ đến tiền tô cho chuồng ngựa của gã, vội chủ động chào hỏi: "Ngươi đã đến rồi. Ta đã đợi ngươi cả nửa ngày. Ngươi hãy làm thủ tục nhập học trước nhé. Ngươi tên là gì?" Tất cả các tân sinh khác đều ngoảnh mặt nhìn ta, bọn họ đều là nam sinh. Có một gã nam sinh nói: "Chúng ta đến trước sao lại có thể nhường hắn làm trước được." Chủ nhiệm Giáo đạo liếc ngang nhìn gã một cái, gã liền không dám nói tiếp nữa.
"Ta tên là Lôi Tường." Ta bình thản nói.
"Lôi Tường, được rồi." Chủ nhiệm Giáo đạo mở danh sách, rồi nhìn ta nói: "Học phí mỗi một học kỳ là hai mươi đồng vàng, phí ở trọ là năm đồng vàng, phí ăn uống là năm đồng vàng, phí sách vở là một đồng vàng, các phí khác là hai đồng vàng. Ngươi lại có cả ngựa nữa, ta trước tiên thu ngươi mười tám đồng vàng nửa năm. Tổng cộng là, ta tính xem nào ... , tổng cộng là năm mươi mốt đồng vàng. Đưa tiền ra đây."
Các học sinh khác đều kinh ngạc, đưa ánh mắt kinh dị nhìn Chủ nhiệm Giáo đạo như muốn nói điều gì. Trương Phong đáp lại bằng ánh mắt lăng lệ, khiến bọn họ đều nuốt lại lời nói đã ra đến cửa miệng.
Ta biết, ông ta nhất định là đang đào mỏ ta. Để có thể thuận lợi sau này tại học viện, ta giả như không biết, từ trong ngực rút ra năm mươi mốt đồng vàng đưa tới.
Trương chủ nhiệm lập tức khuôn mặt trở nên tươi cười, bắt đầu đếm đồng vàng. Sau một lúc, ông ta mới từ trong sự say mê đống vàng mà tỉnh lại, xuất ra một chiếc chìa khoá, nói: "Cho ngươi, đây là chìa khoá túc xá của ngươi. Trên chìa khoá có ghi số phòng của ngươi. Ngươi tự tìm nhé. Ngày mai đến tầng một, phòng một lẻ sáu của Giáo học lâu."
Ta nhận lấy chìa khoá rồi nói: "Tốt, vậy ngựa của ta thì an bài ở đâu."
Loá mắt vì tiền, Trương chủ nhiệm vốn đã quên khuấy mất vấn đề này. Ông ta cười ngượng nghịu, vội vã nói: "Ta bây giờ sẽ đưa ngươi đi. Các ngươi chờ ta một chút."
Ta theo ông ta ra khỏi Giáo học lâu. Vừa mới đi tới cửa cả hai người đã nhảy dựng cả lên. Ngoài cửa có hàng chục học sinh, đại bộ phận đều đang thì thầm nói chuyện.
Ta dùng cánh tay cường tráng gạt mọi người ra rồi tiến lên. Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, bị vây quanh chính là Hắc Long. Tất cả mọi người đang bình đầu luận chân của nó. Lại có một nữ sinh đảm lượng lớn đi đến gần nói nói: "Ngươi thật tốt, tiểu hắc mã (ta thiếu điều muốn ngất, Hắc Long dài một trượng hai, cao tám thước, lại là tiểu hắc mã, nàng ta cũng quá ngây thơ nhỉ), chủ nhân của ngươi là ai? Để ta chạm vào ngươi một cái nhé." Ta vừa muốn ngăn cản, thì đã chậm một bước.
Hắc Long hí một tiếng dài phẫn nộ, vó trước cất cao lên, muốn hướng nữ sinh kia đập xuống. Nữ sinh kia gặp phải tình huống đột ngột, hoảng sợ ngã lăn xuống đất. Khi mắt thấy tất phải thành oan hồn thứ hai dưới vó của Hắc Long thì ta xuất hiện.
Ta phóng như thiểm điện tới, đỡ lấy hai vó đạp tới của nó, giống như lúc ta chinh phục nó. Bởi vì quá vội vã, ta bị xung lực cường đại của Hắc Long chấn lui lại phía sau một bước. Hắc Long nhìn ra là ta, hí lên một tiếng vui mừng, ta mới thả vó trước của nó ra. Ta quay đầu nhìn nữ sinh hoảng sợ ngã nhào kia quát: "Ngươi muốn chết ư, chạm vào người nó làm gì."
Nữ sinh kia từ trên mặt đất đứng dậy, đúng là một tiểu cô nương rất khả ái. Mái tóc màu tím dài đến tận hông, thân hình nhỏ nhắn yêu kiều, dáng điệu rất đẹp, làn da như bạch ngọc. Trong đôi mắt tròn to tràn đầy vụ khí, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, run rẩy nói: "Xin thứ lỗi." Nước mắt vòng quanh khoé mắt trào ra, ta phiền não vội phẩy tay nói: "Từ sau cách xa Hắc Long ra."
"Tiểu tử này là ai, khí lực mạnh thật."
"Gã thật là hung tợn, lần đầu tiên thấy có kẻ đối với Tử Tuyết hung dữ như thế."
Ta kéo cương ngựa bước đi, từ bên trên chạy ra vài học sinh lớp cao hơn, đứng đầu là một kẻ thân cao một mét tám, rất anh tuấn. Nhưng từ ánh mắt có thể thấy được là một gã rất tàn bạo. Gã đưa một tay ra chặn ta lại nói: "Mau xin lỗi Tử Tuyết tiểu thư, ngươi doạ nạt nàng sợ đến vậy mà còn muốn bỏ đi ư?"
Ta đưa tay hất tay của gã xuống, lạnh lùng nói: "Ngươi quản việc này ư?"
Gã lập tức phẫn nộ, cất giọng cuồng ngạo: "Chỉ cần kẻ nào dám khi phụ Tử Tuyết thì sẽ là địch nhân của ta. Ta cho ngươi biết!" Nói xong như muốn xông tới.
Một âm thanh rành rọt vang lên: "Đợi một chút, Hoa Luân, ngươi sao lại làm nhốn nháo mọi việc lên như thế, mau đi đi, ta không truy cứu. Bằng không ngươi sẽ phải đến Giáo đạo của ta chịu hình phạt đứng."
Thiếu niên tên là Hoa Luân kia thấy có Chủ nhiệm Giáo đạo ra mặt, thì hừ một tiếng hậm hực, gầm gừ nói tàn nhẫn: "Tiểu tử ngươi cứ đợi đấy, sau này ngươi sẽ thấy."
Ta cười khinh miệt: "Lúc nào cũng phụng bồi, bất quá, ta phải cho ngươi biết, tay của ta vốn nặng, nếu ngươi bị mất tay hay gãy chân cũng đừng trách ta."
Con mắt Hoa Luân đều như muốn bắn ra, hét lớn: "Ngươi ... "
Trương Phong nói: "Được rồi, không cãi nhau nữa. Còn cãi nhau thì tất cả sẽ bị nhốt lại."
Hoa Luân lúc này mới cùng bọn thủ hạ hậm hực chầm chậm bỏ đi. Gã thí sinh đã thiêu cháy cả cái bàn ngày hôm qua cũng đến, gã lặng lẽ đến bên cạnh ta nói: "Đợi sau ta sẽ tìm huynh." Ta quay đầu lại liếc nhìn gã, nhưng cũng không trả lời.
Trương Phong đi đến trước mặt Tử Tuyết hỏi: "Tử Tuyết không sao chứ. Sau này không được lỗ mãng như thế nữa."
Tử Tuyết cúi đầu nói: "Vâng, chủ nhiệm."
"Được rồi, ngươi đi trước đi. Mọi người cũng giải tán đi. Lôi Tường, đi theo ta."
Ta liếc mắt nhìn Tử Tuyết, nàng cũng đang nhìn ta. Bốn mắt gặp nhau, Tử Tuyết vội cúi đầu xuống, trên mặt xuất hiện một áng đỏ, thần sắc khả ái không nói lên lời. Khiến ta ngây ngốc đứng nhìn. Nghe thấy tiếng gọi của Trương chủ nhiệm, ta mới quay người dắt Hắc Long đi theo.
Trên đường, Trương Phong vừa nhìn Hắc Long vừa tán thưởng: "Thớt ngựa này của ngươi thật tốt. Bất quá đúng là quá nóng nảy. Xem ra, thật sự phải kiếm cho ngươi một chuồng ngựa riêng biệt. Ngươi sau này phải cẩn thận. Phải tăng cường sự tích cực trong học tập tu luyện. Học viện cho phép việc luận võ công bằng." Không ngờ Chủ nhiệm Giáo đạo hám lợi như vậy mà cũng quan tâm đến ta. Nghe ông ta nói câu này, ta có cảm giác ông ta cũng có một ít phong phạm của một người bề trên.
"Được, ta sẽ chú ý, đa tạ ngài."
An bài cho Hắc Long xong, ta muốn đi tìm nơi mà ta chuẩn bị phải ở lâu dài. Ta nhìn chiếc chìa khoá trong tay, bên trên có khắc sáu - ba - bốn. Không biết là cái gì?
Đang đi, gã tân sinh thiêu cháy bàn chạy tới, thở hổn hển nói: "Cuối cùng cũng tìm được huynh, nơi ở cho ngựa của huynh tốt lắm."
Ta "ân" một tiếng.
"Huynh ở tại túc xá nào."
Ta đưa chìa khoá của ta cho hắn xem, hắn nói: "Sáu - Ba - Bốn, quá tốt rồi, chúng ta cùng một túc xá, là toà nhà số sáu, tầng ba, phòng bốn. Đi đi đi. Ta vừa mới từ đó đi ra."
"Ta tên là Phong Vân, huynh tên là gì?"
"Lôi Tường!"
"A! Chúng ta thật là có duyên phận, một phong một lôi. Chuyện ngày hôm đó, ta còn chưa tạ ơn huynh. Phương pháp huynh dạy cho ta thật hữu dụng. Ta đã đâm tấm thép sâu hơn một phân."
Ta kỳ quái hỏi: "Ngươi làm thế nào mà khiến cho lão sư giám khảo đồng ý cho ngươi thi thêm một lần nữa."
Gã cười thần bí, vê vê ngón cái và ngón trỏ vào nhau cười gian xảo nói: "Hắc hắc, tiền vàng vạn năng mà. Đã phải chi một khoản mà ta phải làm cả tháng mới kiếm được."
Ta choáng váng, các lão sư học giáo đều như vậy hay sao? Chỉ nhận tiền.
"Lôi Tường, huynh cao lớn như thế, trong nhân loại ít thấy có người cao như vậy."
"Ồ!" Ngươi còn chưa nhìn thấy người của tộc ta đâu. Tất cả đều cao hơn bốn mét. Bất quá chưa nhìn thấy lại hay, nếu không sẽ phải chuẩn bị để bọn họ xé xác. Ý! Vì cái gì mà ta lại quan tâm đến tiểu tử vừa mới quen biết này. Ta lắc lắc đầu, muốn vất bỏ cái ý nghĩ đó.
"Ngựa của huynh vẫn còn là một con ngựa non nhỉ."
"Vậy sao? Sao ngươi biết." Nghe hắn nói đến Hắc Long, ta đã có chút hưng phấn.
"Ta có học thuật nhìn ngựa. Thớt mã đó của huynh mới được có hơn một năm tuổi. Hắc Long của huynh là con ngựa tốt nhất ta từng thấy qua."
"Kỳ thật ta cũng không biết nó bao nhiêu tuổi. Ta mua được nó từ mã trường."
"Mã trường còn bán những con ngựa tốt như vậy sao. Sau này có cơ hội ta cũng phải đi xem. Được rồi, tới rồi. Đây chính là phòng sau này của chúng ta. Nhanh lên nào." Ta bị gã kéo vào túc xá.
Điều kiện của túc xá còn tốt, trong cùng có hai chiếc giường hai tầng. Chăn đệm mới tính. Xem ra phải có bốn người ở đây. Hiện giờ chỉ có ta và Phong Vân. Ngoài giường còn có hai bàn viết ở một bên. Phía bên kia là bốn cái hòm sắt, để bỏ các thứ vật dụng vào. Ở góc có chổi quét phòng, bồn rửa mặt và một đống vật dụng thường ngày.
Phong Vân chỉ vào tầng dưới của chiếc giường bên phải nói: "Ta ngủ ở đây, Lôi Tường, huynh ngủ ở kia nhé?"
Ta chỉ tầng phía trên của gã nói: "Ta sẽ ngủ bên trên ngươi." Ta chọn một cái hòm, bỏ các vật dụng vào.
Phong Vân nói: "Gã vừa mới gây phiền phức cho huynh chónh là kẻ rất có lai lịch. Đó là học sinh năm thứ ba, hình như là học vũ kĩ. Hắn xuất thân quý tộc, cha của hắn là tử tước gì đó. Để sau sẽ tìm hiểu thêm."
"Quý tộc lại ngạo mạn như thế sao?"
Phong Vân thầm nghĩ, sự ngạo mạn của ngươi cũng chẳng ít hơn hắn là bao nhiêu, mở miệng nói: "Đúng thế, giai cấp thống trị của Long Thần đế quốc rất mạnh. Quý tộc có rất nhiều điều kiện ưu việt. Đại bộ phận người ở đây đều là muốn luyện công phu cho tốt. Để sau này có thể gia nhập vào quân đội hoà mình vào với các quý tộc."
"Tiểu cô nương tóc tím kia có lai lịch gì?"
"Nàng ta à! Đó là công chúa trong lòng rất nhiều người trong học viện. Nàng là học sinh năm thứ hai, là một trong các bông hoa của học viện, còn gọi là viện hoa. Có không ít người theo đuổi. Bất quá, học viện không cho phép nam nữ kết giao bằng hữu. Cho nên đến hiện giờ vẫn là vô chủ. Thế nào, huynh chấm nàng rồi hay sao."
Ta trầm giọng nói: "Đừng nói bừa." Trước mắt ta lại xuất hiện khuôn mặt khả ái của Tử Tuyết kia. Viện hoa, mấy từ này khiến ta cảm thấy rất mới mẻ, liền hỏi tiếp: "Trong viện hoa còn có các viện hoa khác ư?"
"Có chứ, học viện tổng cộng có hai ngàn người. Trong đó có bát đại mỹ nữ. Tử Tuyết đứng hàng thứ sáu. Sau này gặp được ta sẽ lại giới thiệu với huynh."
Ta kỳ quái hỏi: "Ngươi sao lại hiểu biết về học viện đến vậy, ngươi chẳng phải là tân sinh ư?"
Gã cười ngượng ngập, nhỏ giọng nói: "Ta nói cho huynh biết, huynh không được nói cho người khác hay đấy. Ta năm trước làm tạp dịch ở học viện này một năm. Cho nên mới hiểu biết về học viện như vậy."
Ta lúc này mới giật mình hiểu ra. Xem ra gã đối với việc thi vào đây thật sự đã bỏ ra không ít công phu.
Lúc này phía sau có hai người từ bên ngoài tiến vào. Điều khiến ta kinh hãi chính là hai người này không ngờ lại giống nhau như đúc. Đây chính là song sinh của nhân loại hay sao? Ta trong lòng thầm phỏng đoán.
Phong Vân thấy bọn họ bèn chủ động tiến lại chào hỏi nói: "Các huynh cũng ở trong tẩm thất này hả?"
Một người phía trước nói: "Đúng vậy, ta là Hoả Hành, hắn là Hoả Tinh. Chúng ta là song sinh từ Côn Ti thành tới."
Phong Vân cao hứng nói: "Sau này chúng ta đã là bạn cùng phòng. Ta là Phong Vân, từ Cáp Lâm thành tới. Huynh này là Lôi Tường. A! Lôi Tường, huynh là từ đâu tới?"
Ta trong lòng thầm kinh sợ, nói: "Ta không có gia đình, lưu lạc bốn phương."
Phong Vân nói: "Ôi! Cuộc sống của huynh nhất định rất khổ cực. Hai vị huynh đệ bằng hữu, các huynh ở hai tầng giường bên kia nhé. Các huynh thế này thì làm sao phân biệt được đây."
Hoả thị huynh đệ cùng cười. Hoả Hành nói: "Ta là lão đại, khoé mắt bên trái có một mụm ruồi nhỏ. Đệ đệ của ta không có."
"A, vậy thì tốt rồi. Các huynh đều tên là Hoả, có phải là theo học ma pháp hoả hệ không?"
Hoả Tinh gật đầu nói: "Chúng ta là ma vũ song tu. Dùng ma pháp hoả hệ phối hợp với kiếm pháp." Thì ra bọn họ cũng giống như ta. Nhìn từ bề ngoài, bọn họ đều có thực lực không tầm thường.
Phong Vân nói: "Thế nhất định là rất lợi hại. Các huynh đều là ma pháp chiến sĩ, còn mỗi ta là một ma pháp sư."
Hoả Hành nói: "Lôi Tường cũng là ma vũ song tu sao? Huynh học ma pháp gì?"
Ta lạnh lùng nói: "Ta chưa học qua ma pháp. Ta sẽ học sau."
"A! Chưa học qua ma pháp thì huynh sao lại vào lớp ma pháp chiến sĩ."
Gã này sao nói lời thừa như vậy, so với Phong Vân không khác là bao. Ta không kiên nhẫn, tỏ ra phiền phức nói: "Ta thích ma pháp, học sau lại không được sao."
Phong Vân thấy không khí có chút khẩn trương, vội cắt ngang nói: "Đi nào, đi ăn cơm đã, ta đã đói quá rồi."
...
Nằm ở trên giường, ta nhìn trần nhà cách mặt chưa đến một mét. Ta thầm nghĩ, bước đầu tiên thi hành nhiệm vụ cuối cùng đã bước ra. Sau này chính là học nhiều tu luyện nhiều. Ta tĩnh tâm lại, bắt đầu tu luyện Thiên Ma công của ta. Vì không để bọn họ phát hiện, ta chỉ nằm mà luyện. Tuy có chút không thích ứng, nhưng hiệu quả cũng không tồi.
Sáng sớm, ta tỉnh dậy. Bọn họ vẫn còn ngủ. Trời mới sáng mờ mờ. Ta một mình đi ra cửa túc xá, luyện một vòng Cuồng Lôi thập tam quyền cho thư thái gân cốt. Phòng ăn còn chưa mở cửa. Ta liền chạy đến chuồng ngựa. Hắc Long vẫn còn ngủ. Ta vỗ vỗ uý lạo nó rồi mới kéo nó ra, cưỡi nó phi thẳng ra thao trường chạy vài vòng. Cho đến khi sắc trời sáng hẳn, ta mời đưa nó trở về.
Trở lại túc xá, ba gã bọn họ đều đã dậy. Thấy ta trở về, Phong Vân hỏi: "Lôi Tường, huynh đi đâu sớm vậy."
"Ta đi cưỡi ngựa."
Huynh đệ Hoả thị ngạc nhiên hỏi: "Học viện lại có thể cho mang ngựa vào sao?"
Nghĩ tới chuồng ngựa đắt đỏ kiam ta cười khổ nói: "Ta phải trả mười tám đồng vàng tiền phí chuồng ngựa cho một học kỳ."
Phong Vân mở mắt trừng trừng nhìn ta, kêu lên kinh hãi: "Mười tám đồng vàng. Học viện cũng quá xấu xa."
Ta thở dài nói: "Cũng chẳng có biện pháp gì. Chẳng lẽ ta lại không thuê? Hắc Long căn bản không thể rời ta. Cũng chẳng sao cả."
Phong Vân cảm thán nói: "huynh thật là kẻ có tiền. Đi thôi, ăn sáng nào. Sau đó mới lên lớp. Ngày đầu tiên lên lớp chúng ta đừng nên tới muộn."
Ăn sáng xong, Phong Vân chia tay chúng ta tại Giáo học lâu. Gã ở lớp số một lẻ bốn, mà chúng ta lại ở lớp một lẻ sáu.