Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Diệt Tận Trần Ai
  3. Quyển 2-Chương 1 : Thiện Đạo
Trước /455 Sau

Diệt Tận Trần Ai

Quyển 2-Chương 1 : Thiện Đạo

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

-----o0o-----

Vào mùa hạ khi nhiều loài hoa nở rộ ở Đại Diệp, khi mây mù quấn quanh trên núi Bất Chu Sơn, lúc một lứa học viên năm nay của Thu Đạo Học Viện vào núi. Các sư huynh sư tỷ ở trước sơn môn của Bất Chu Sơn tràn ngập lời nói vui vẻ, hoặc cười nhạt nhẹ nhàng nghênh đón tân sinh. Cũng không có như nguyện có thể nhìn thấy hai vị học viên từ trong học viện đàm luận, nổi tiếng nhất thành Thượng Lâm năm nay. Dương Trạch và Thượng Quan Yến.

Mà vận mệnh của thành Thượng Lâm lại bởi vì sự tác động của bọn họ mà thay đổi. Đại Diệp đúng là thời buổi rối loạn, Tây Đà thánh điện đám sứ giả nổi giận khi thánh nữ ở Đại Diệp đã bị khinh nhờn, này làm cho Đại Diệp tao ngộ rồi bên ngoài rất nhiều thế lực cùng biên giới áp lực. Ngự Sử Thượng Quan Vô Niệm thông đồng với địch phản quốc, đồng dạng để cho Đại Diệp quốc đã trở thành liên hợp Đế Quốc bên trong trong lúc nhất thời nghe phong phanh ngôn truyền đối tượng, ảnh hưởng không xong.

Đây là thời đại xấu nhất. Đồng thời cũng là thời đại tốt nhất.

Đại Diệp chưa từng có thời khắc nào như vậy, cảm giác vững vàng ngồi ở chính mình non sông phía trên. Vị kia Đại Diệp năng lực khiếm khuyết, nhưng đức hạnh vô song Đức Chiêu thiên tử, cũng chưa từng có lúc nào cảm giác được an tâm an ổn như vậy. Tuy rằng quốc lực không mạnh mẽ, nhưng mọi việc bình lặng, họa lớn bị gạt bỏ, lòng người được an tâm. Vẫn đang còn có hy vọng.

Mây khói lượn lờ trên đỉnh Bất Chu, nghi thức chào đón những học viên mới tới Thu Đạo Học Viện vừa hoàn tất. Có một nàng nữ tử vận áo lam lẳng lặng đứng sửng ở bên cạnh sơn môn, nhìn vào cánh cửa đang dần bị mờ nhạt đi ở dưới cấm chế.

Ánh mắt nàng tươi đẹp, lấp lánh mờ ảo, không biết suy nghĩ cái gì. Rất nhiều người ở phía sau đều nhìn về phía sơn môn, có chút người tưởng niệm cố hương, có chút người mong nhớ gia đình, mang theo cố hương đào tạo, người nhà chờ mong, đi lên Thu Đạo Học Viện tu hành, hướng về phía trên của tháp tu hành mà leo lên.

Nhưng cũng có rất ít người như nữ tử kia được rất nhiều người bên trong học viện chú ý.

"Nàng chính là cháu gái của Đổng Tư Mã, con gái của đương kim Thượng Thư lang, Đổng Huyên? Sớm nghe kể sẽ có mộtTiểu sư muội lai lịch như vậy tiến vào, hôm nay nhìn thấy quả nhiên danh bất hư y..."

"Hừ thân phận có cao tới đâu thì thế nào, vào Thu Đạo Học Viện, đó chính là vô luận địa vị xuất thân lúc trước ra sao, đều chỉ có một thân phận, đó chính là đệ tử trong học viện. Đều phải muốn tuân thủ thật tốt quy trình tu hành trong nội viện. Cố gắng bước trên rất cao con đường tu hành, thậm chí có thể có cơ hội đi lịch lãm rèn luyện ở Đế quốc tu hành viện..."

" Dạ dạ, sư huynh quản lý giới luật của học viện viện thứ ba, tự nhiên là ở kế bên Thủy Lâu Thai, có thể tiếp xúc nhiều hơn cùng Tiểu sư muội. Chỉ là không biết nàng là có phân đến học viện thứ ba của chúng ta hay không. Mỹ nữ bậc này, không chừng Vương sư huynh có thể sẽ xuống tay, hoặc là tên kia tiêu sái lỗi lạc trứ danh Trương Trạch Minh trong học viện hai, cũng là một đối thủ cạnh tranh rất mạnh ah. Đầu năm nay, sư muội xinh đẹp thì càng ngày càng ít. Cho dù có, cũng rất nhanh sẽ thành danh hoa có chủ. Chúng ta nên nhắc nhở nàng một chút về việc phòng cháy, phòng trộm, phòng các vị sư huynh ah..."

Không có để ý tới mấy vị sư huynh áo trắng đang nói chuyện với nhau kế bên rừng cây, Đổng Huyên vừa phát hiện sau lưng có người, xoay đầu lìên cảm thấy lòng nao nao.

Giờ phút này tâm tình nàng vô cùng phức tạp. Nàng vẫn hy vọng không nhìn thấy họ, rồi lại bất chợt không hiểu mong muốn gặp mặt. Hai người đến từ Kỳ Xuân Hầu phủ được trúng tuyển vào Thu Đạo Học Viện năm nay: Lưu Khiêm và Tiết Nhiễm.

Đôi mắt đẹp của Tiết Nhiễm cười nói,

"Mới vừa trông thấy ngươi đứng ở chỗ này rất lâu. Ta nhìn thấy Tư Mã đại nhân cùng Thượng Thư đại nhân đều tự mình đưa ngươi vào núi. Ta nghĩ ngươi dù sao cũng mới vừa vào núi, sẽ không liền bắt đầu nhớ nhung người nhà a. Hay là, ngươi đang nhớ về... Người kia?"

Đổng Huyên xoay đầu lại, hơi có chút sắc giận, nhìn thẳng Tiết Nhiễm. Không rõ những lời này của nàng là mang theo châm chọc, vẫn là ẩn hàm cười nhạo.

Lưu Khiêm đứng bên cạnh đều cảm thấy có chút không chống đỡ nổi ánh mắt tức giận của Đổng Huyên. Trước kia, Lưu Khiêm ở trong Hầu phủ, khi hắn được bầu thành người có thiên phú giỏi nhất trong đám con cháu thích hệ, cũng đã từng ngưỡng mộ qua cùng nàng Đổng Huyên có quan hệ thân quen với Hầu phủ. Tiếc là, Lưu Khiêm cũng chỉ có thể nhìn bóng hình xinh đẹp mặc áo xanh da trời đó đứng nhìn về nơi xa mà thôi. Bởi vậy đối với việc Dương Trạch là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, hắn mới cảm thấy tức giận.

Đổng Huyên cùng Tiết Nhiễm đối mặt, mặc dù ánh mắt hai nàng tuyệt đối yên tĩnh nhưng trong lúc đó lại phảng phất có điện quang, không ai muốn tránh đi trước, Đổng Huyên đột nhiên cười lên gật đầu nói,

"Hoàn toàn chính xác, ta vừa rồi đích thật là nghĩ về hắn nhưng ta chỉ là đang nghĩ, tuy rằng không biết hắn tại sao lại có thể ở trong thời gian ngắn lấy được tiến bộ lớn như vậy. Thế nhưng, khi hắn từ Địa Hải Chi Cảnh trở lại, cũng là lúc ta đã rất sớm vượt qua hắn..."

Nàng dứt lời, đi lên sơn đạo, lại xoay người, nói thêm,

"Hy vọng hắn đừng nên làm cho người khác rất thất vọng mới tốt."

Chứng kiến thân ảnh áo xanh kia bước trên đường núi đi xa. Tiết Nhiễm giật mình, sau đó lắc đầu cười

"Thật là một ni tử quật cường bướng bỉnh."

-----o0o-----

Khoái thuyền đem dụ lệnh đến từ Đại Diệp rất nhanh chặn đứng hai con thuyền một lớn một nhỏ hộ tống Dương Trạch ngay tại hải cảnh của Đại Diệp. Tuyên đọc vô số biến hóa cùng chấn động trong một khoảng thời gian ngắn sau khi Dương Trạch rời đi.

Ngày đó trên điện khi hắn bị tuyên bố lưu đày, sau đó lại được gọi vào thư phòng, gặp Đại Diệp quốc sư Cốc Lương Cực, Xu Mật Viện béo ục ịch viện trưởng Trương Bình, thậm chí cả Đức Chiêu thiên tử. Bọn họ cuối cùng lại còn phó thác hắn đi làm một chuyện.

Mà chuyện bí mật đó, chính là việc lần này ám sát Thượng Quan Yến. Khi đó Dương Trạch mới biết được, nguyên lai Đại Diệp quân vương đối với những sự tình phát sinh bên dưới, thực ra đều biết rõ. Trên cái thế giới này, kẻ có thễ dễ dàng bị lừa bịp nhất, có lẽ chính là một tên thủ lãnh như vậy, nhưng mà kẻ khó khăn nhất bị lừa bịp, cũng có thể là tên thủ lãnh đó.

Sớm xác định vấn đề của Thượng Quan Vô Niệm, Đức Chiêu thiên tử liền chỉ bằng cách đang âm thầm giám sát đề phòng, Xu Mật Viện là nơi có tình báo phát triển nhất ở trong Đại Diệp nhưng tất cả dấu vết, chứng cứ phản quốc mà Thượng Quan Vô Niệm thông đồng với địch đều bị đối phương che giấu cực kỳ cẩn thận. Có một số nhân vật mấu chốt bị mất tích, làm người nghe kinh sợ vân vân.

Các thám tử giỏi nhất ở địch quốc truyền lại tin tức, văn kiện quan trọng của địch quốc nghành đang được che giấu phát tới hướng Đại Diệp, nhưng sau đó lại mất hết dấu vết. Cho dù có thể tra được một ít, nhưng những công văn mấu chốt, trọng án ghi chép đều bị Ngự Sử đại nhân dấu đi, mặc dù biết những công vă mang tính chất mấu chốt quyết định kia đang được che giấu ở duy nhất một nơi mà Đại Diệp thiên tử điều tra không tới, Ngự Sử phủ.

Việc điều tra của Xu Mật Viện lại một lần lâm vào cục diện bế tắc.

Bởi vì cho dù biết rõ manh mối ở tại Ngự Sử phủ, Đức Chiêu thiên tử cũng không thể công nhiên vạch mặt xâm nhập điều tra. Không nói trước trong phủ những kia cấm chế bài trừ cũng đủ để làm cho người trong phủ cảnh giác, nếu như là cưỡng ép điều tra, Thượng Quan Vô Niệm cùng con hắn cũng có thể ở khẩn cấp nhất thời điểm thông qua khởi động cấm chế tiêu hủy những kia bí mật hiệp định. Để cho Đức Chiêu thiên tử tra không chỗ nào thực, ngược lại lâm vào vũng bùn loại hoàn cảnh.

Ngay trong lúc Thượng Quan Vô Niệm đi đến thượng tầng của liên hợp Đế Quốc, sự xuất hiện của Dương Trạch ở trong tầm mắt của các vị cao tầng bên trong Đại Diệp. Sự việc mới phát sinh những biến chuyển.

Thượng Quan Vô Niệm đã đi liên hợp Đế Quốc, Thượng Quan Yến ở trong phủ Ngự Sử, sự khôn khéo của hắn không ở dưới cha hắn. Nếu như là lúc này có thể trừ bỏ đi Thượng Quan Yến, làm cho đối phương mất đi đại não chỉ huy ứng biến. Xu Mật Viện lại lần nữa dùng danh nghĩa điều tra việc ám sát của nghịch tặc tiến vào Ngự Sử phủ lục soát liền thuận lý thành chương.

Cho nên để cho Dương Trạch ra tay, chính là phòng ngừa ám sát thất bại. Nếu hành động đến từ Xu Mật Viện quân phương sẽ bị đối phương biết được do đó cảnh giác, hoặc là đem nhược điểm trao cho kẻ khác. Khi quan Ngự Sử có bối cảnh của liên hợp Đế Quốc, hành động kiểu này đối với Đức Chiêu thiên tử cực kỳ bất lợi.

Mà Dương Trạch lúc này đã bị lưu đày, hành vi trả thù cá nhân của hắn cũng không liên quan đến Kỳ Xuân Hầu phủ. Trong khoảng thời gian hắn lưu vong, đủ để cho Đức Chiêu thiên tử đi xoay chuyển tình thế.

Bởi vậy vì ngăn ngừa nhược điểm ngày sau, Vương quốc Xu Mật Viện sẽ không tham dự đến ám sát bên trong, nhưng mà trước lúc đó cho Dương Trạch cung cấp lớn nhất thuận tiện. Kể cả cung cấp ám sát mục tiêu hành tung lộ tuyến, đang tại đoạn thời gian kia xảo diệu để lại kinh đô và vùng lân cận vệ, Thượng Lâm doãn vệ giao ban ngắn ngủi khe hở, thuận tiện Dương Trạch sau khi thất bại nhanh chóng rời đi.

Mà cùng ngày ám sát thành công, bảy chỗ cắm quân bí mật của Xu Mật Viện thành công thừa dịp trong phủ Ngự Sử đang rối loạn tiến vào. Quốc sư Cốc Lương Cực nhanh chóng dùng thần diệu Huyền Thuật bài trừ cấm chế. Lấy được tới những chứng cứ phạm tội bên dưới cấm chế. Ở dưới bằng chứng như núi, tập đoàn của Thượng Quan Vô Niệm tuyên cáo lật úp.

-----o0o-----

Chuyện của Dương Trạch nổi danh khắp Đại Diệp, mà bởi vậy Kỳ Xuân Hầu phủ cũng bị gia phong Vệ Quốc Đốc. Có thể nghĩ hiện tại trong Hầu phủ không khí nhiệt liệt như thế nào. Trước kia Dương Trạch đối với cái này không hề nửa phần cảm tình, lạnh lùng mà chống đỡ, mà bây giờ tưởng tượng trong phủ mấy cái kia náo nhiệt, lại có một chút ôn hòa.

Đưa đến Đại Diệp dụ lệnh quan viên mang đến đối với chính mình mà nói vô cùng tốt lưu vong chi đồ giảm phân nửa tin tức.

Ở trên mặt biển bình lặng không sóng, Dương Trạch nhìn về cự buồm của Hồng Lâu Thuyền đang bay phấp phới dưới ánh mặt trời, đang mở đường phía trước cho thuyền của mình, đối với Bán Tàng Đại Sư nói,

"Thượng Quan Yến bị chết thực oan."

"Có oan ức gì?"

Bán Tàng nửa mở mắt, nhìn vào Dương Trạch.

"Nhà Thượng Quan kỳ thật cũng không phải là tội ác chiến tranh, chỉ là vận khí không tốt lắm, đụng phải người có vận khí cứt chó tương đối khá như tôi đây mà thôi."

Dương Trạch nói,

"Thượng Quan Vô Niệm vì nữ nhi của mình mà đối với Đại Diệp thiên tử lòng mang cừu hận, bản thân việc này không có bất kỳ lỗi lầm gì. Thiên tính của Thượng Quan Yến cũng không phải tàn bạo, huống chi lại còn có tư chất ưu việt, tiền đồ gấm nhung. Cuối cùng lại chỉ có thể đạt được kết quả không may. Rất nhiều người vốn có lẽ không cần phải chết, nhưng bọn họ lại vì tôi mà chết."

Bán Tàng chậm rãi, mỉm cười,

"Nghiệt nhân nghiệt quả, thiên đạo tuần hoàn. Thị phi đúng sai, chính nghĩa cùng đạo đức vốn là vật quấy nhiễu người trần. Thượng Quan Vô Niệm phá vỡ Đại Diệp, sau này sẽ để cho sinh linh lầm than, cũng hoặc là bởi vì ngươi làm cho vô số người ở Đại Diệp hiện tại đang bị mất đầu, thậm chí còn sẽ có nhiều người hơn rơi đầu. Hai việc này suy đến tận cùng ai có đạo đức hơn, ai đáng giá được lòng trời thương xót?"

Dương Trạch giật mình nhìn Lão hòa thượng đang dùng những lời sắc bén với mình, nói,

"Đại sư là cao nhân hiểu thấu đáo thế sự. Hẳn là ngài biết rõ cho tới bây giờ, đạo đức cùng thị phi, cũng không được nắm giữ ở trên tay người bình thường. Mà có lẽ đây chẳng qua là một loại công cụ cho những người ở thượng tầng dùng để quản lý trói buộc ngôn hành và cử chỉ của người bên dưới. Đối với xã hội và văn minh này mà nói, công cụ như vậy có lẽ rất quan trọng. Nhưng đôi khi, có can đảm đánh vỡ loại trói buộc này, cũng rất quan trọng. Với ta mà nói, cái gì là đạo đức cùng quy phạm ở trên thế giới này, hẳn là đứng ở như thế nào lập trường, đẩy ngã Đức Chiêu thiên tử có hay không có thể làm cho Đại Diệp nhân dân trải qua rất tốt những thứ này đều cũng không trọng yếu, quan trọng là những tín niệm mà ta cho rằng trọng yếu và bảo vệ, liền không cho phép bất luận kẻ nào đi uy hiếp cùng làm bẩn."

Bán Tàng có chút thưởng thức nhìn Dương Trạch, lẩm bẩm nói,

"Như thế nào là đạo, như thế nào là thiền?"

Trong khi Dương Trạch sững sờ, thanh âm tự hỏi tự đáp của lão như trống chiều chuông sớm vang lên,

"Hữu danh phi đại đạo, thị phi câu bất thiền, dục thức cá trung ý... Hoàng diệp chỉ đề tiền."

Dương Trạch từ lan can boong tàu nhìn về hải âu đang bay lượn giữa trời cao biển rộng nơi xa xa, ánh mặt trời màu vàng đem mắt của hắn nhuộm sáng, rất nghiêm túc gật đầu nói,

"Đại sư điểm rất đúng. Mặc dù ta là tục nhân, ta cũng là muốn trở thành một loại người tầm thường nhưng rực rỡ sáng lạn. Với ta mà nói, đạo đức trong lòng chỉ là chiếc lá vàng. Mặc dù không phải vàng thật, nhưng nó chính là chân lý mà ta không ngừng truy cầu."

"Tiên dĩ dục câu khiên, hậu lệnh nhập phật trí."

Bán Tàng khẽ cười nói...

"Có tâm này cầu đạo, lo gì đại đạo không thành. Trong mắt của ta, ngày sau thành tựu của tiểu tử ngươi tất nhiên phi phàm."

"Đại sư tán thưởng."

Dương Trạch chắp tay trả lễ.

Bán Tàng nửa mở nửa khép đôi mắt trắng không còn chút máu, nói,

"Đã nội tâm mừng thầm, lại còn khiêm nhường như vậy. Có biết hay không ngươi. . . quá dối trá..."

-----o0o-----

Lúc này chân trời bay nhẹ, hải âu trắng vờn quanh, ngàn dặm không mây, hải dương xanh biếc mênh mông, gió biển thổi mặt trời rọi, liền phảng phất có thể đem những kia mở hết sức nhiều loại hoa đất liền bản đồ vứt chi sau đầu.

Xa xa, một hòn đảo Lạp Mạo cuối cùng ở bên trong hải cảnh của Đại Diệp liền hiện ra trong tầm mắt. Vượt qua hòn đảo này, liền chân chính vượt ra khỏi hải cảnh của Đại Diệp.

Trên hạm thuyền đều là thuyền sư, thủy binh tinh nhuệ của Đại Diệp. Họ nhìn về đảo nhỏ phía trước, đều có chút phấn chấn. Một thuyền viên tinh thông vùng biển này lại còn cùng mọi người giới thiệu nói,

"Phía trước đại khái là thôn xóm ở gần biên cảnh Đại Diệp, Lạp Mạo thôn của Lạp Mạo đảo..."

Hồng Lâu thuyền của Du Tiểu Tiểu đi vào bán đảo tiến vào hải khẩu, xa xa có thể chứng kiến không ít thuyền biển đỗ bến cảng thôn xóm. Một ít chiếc thuyền theo vẻ ngoài nhìn thấy phần lớn đều có chứa phong cách tạo hình để công kích , cũng không phải trong thôn làng có tàu chuyến hình thức, mọi người lập tức khẩn trương, đợi cho dần dần chạy nhanh gần bên cạnh bờ, tràng cảnh lọt vào trong tầm mắt, mọi người trợn tròn muốn nứt!

Vô số người tu hành ăn mặc quần áo của hải tặc Lộc Đảo quốc ở trên thôn xóm thiêu đốt đánh cướp, Dương Trạch trước hết nhất nhìn qua hình ảnh là một cái đeo thoa mạo tu giả trong tay hẹp dài trường đao kéo lê một đạo nửa hình cung đường cong, sau đó chui vào dưới mặt đất một cái còn đang bò sát thôn dân phía sau lưng. Động tác tiêu sái đến cực điểm, phảng phất tựu như cùng ngày bình thường luyện đao một bực như nhau, không chút nào đối với chạy nhanh gần Dương Trạch đám người đội thuyền con mắt nhìn nhau. Dương Trạch mãnh liệt nắm quyền, lúc này trên thuyền mỗi một người thuỷ binh đều biến sắc gầm lên,

"Là người tu hành của Thần Đạo Trai!"

Theo mắt thường nhìn kỹ lại, những thứ này trên đường động thủ tu giả áo bào về sau đều có một cái cũng hình trăng lưỡi liềm cửa nhú tiêu chí.

Trước kia vẫn biết rõ Đại Diệp biên cảnh đảo dân được Thần Đạo Trai ăn cướp tu giả nỗi khổ, khổ không thể tả, hiện tại mới hiểu được đối phương hoành hành tới rồi cái dạng gì đến bước như vậy.

Một người trong đó người tựa hồ là chúng tu người đứng đầu, quay đầu chứng kiến Dương Trạch đám người đội thuyền chạy phụ cận, trên thuyền Đại Diệp thuỷ binh thuyền viên mỗi người cầm giới, xúc động phẫn nộ ngoài, chuẩn bị xuống dưới làm lớn một hồi. Liền lạnh lùng cười, mạnh mẽ chạy mau hướng cập bờ thuyền vọt tới, sau đó ở bến cảng trên ván gỗ chỉa xuống đất bắn lên, cách không bay về phía đội thuyền.

Chỉ nhìn cảnh này, kẻ này cầm đầu tu giả chỉ sợ cũng đạt tới Tồn Ý lục phẩm cảnh giới.

Người tu hành sắp bay đến trên thân tàu. Bán Tàng Đại Sư lập tức vung lên tay áo, một đạo chân lực ngang tàng trút ra, phốc! Được một tiếng. Người tu giả này còn chưa nhào tới thuyền, ở giữa không trung cũng đã bị nghiệp hỏa đốt thành một đám khói xanh.

Phía dưới đang lấy áp đảo ưu thế cùng đảo dân chiến đấu là không thiếu tu giả mới bắt đầu nghiêm túc.

Thân thể của Bán Tàng Đại Sư lập tức rời ghế mà dậy, bay về hướng bờ đảo. Vài kẻ tu hành giả lập tức cầm đao, có lẽ còn không có kịp nhận ra tên đồng bọn vừa rồi biến đi đâu, gầm lên một tiếng liền hướng về vị trí Bán Tàng rơi xuống, xách đao chém tới. Bán Tàng mang theo một đoàn nghiệp hỏa bay tới, 5 người vừa chạm đến đã hóa thành tro bay!

Dương Trạch trên thuyền phối hợp lắc đầu,

"Những kẻ tu hành này tóm lại hơi có chút ngu xuẩn, chứng kiến đầu lĩnh biến mất lại còn không thông minh cơ linh một chút quá ư sợ hãi, cũng nên làm chút ít phụ trợ nhân vật chủ yếu như thế nào cao lớn uy mãnh chuyện tình đi ra..."

Dương Trạch vừa nhìn về phía phía dưới Bán Tàng Đại Sư, nghĩ thầm Đại Diệp Đức Chiêu thiên tử quả nhiên là phúc hậu cực kỳ, lại cho mình phối mạnh như vậy sư phụ. Xem ra lần này đi Địa Hải hành trình, có lẽ thật là hữu kinh vô hiểm.

Thuyền cập bờ, trên thuyền thủy thủ thuỷ thủ mỗi người xúc động, sớm được lệnh của Dương Trạch xông ra khỏi thuyền, hướng những kia sớm rét lạnh tấm lòng Thần Đạo Trai tu giả phóng đi.

Dương Trạch đi vào niệm kinh siêu độ vong hồn Bán Tàng bên người, trầm mặc một hồi lâu, mới ngẩng đầu nghi hoặc nói,

"Đại sư tham thiền nhập đạo, chẳng lẽ hành động lần này không tính phá sát giới?"

Bán Tàng có chút giơ cử động mí mắt, lườm xem Dương Trạch, nói,

"Trên đời tham si sân nộ vọng hận não đố, đều có thể nhập đạo. Vạn vật giai không, không chỗ không thiền. Hôm nay chính là ngươi khóa thứ nhất dùng sát sanh ngăn lại tội ác sát nghiệp, đây cũng là thiền."

Sửng sốt một hồi lâu, Dương Trạch nhìn vào mặt mo già nua Bán Tàng, rốt cục nói

"Ngươi quả nhiên rất trâu bò."

-----o0o-----

***Truyện***

Quảng cáo
Trước /455 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Qua Một Đời Chồng

Copyright © 2022 - MTruyện.net