Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Dịu Dàng Trong Tim Đều Trao Em - Ninh Giai Kỳ
  3. Chương 14: Mấy năm không gặp, xa lạ vậy sao?
Trước /35 Sau

Dịu Dàng Trong Tim Đều Trao Em - Ninh Giai Kỳ

Chương 14: Mấy năm không gặp, xa lạ vậy sao?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Cảnh Nhược Đông “Vậy thì tốt, đi vào thôi.”

Mọi người cùng đi vào bên trong, đi được vài bước Cảnh Nhược Đông bỗng dừng lại “Ninh Giai Kỳ” .

Ninh Giai Kỳ đang rũ mắt đi theo, nghe tiếng gọi thì ngẩng đầu lên, ngây ngốc nhìn anh “Dạ?”

“Mấy năm không gặp, xa lạ vậy sao?” Cảnh Nhược Đông đột nhiên nói.

Ninh Giai Kỳ chớp chớp mắt, nhất thời không biết là nên lắc đầu hay nên gật đầu.

Cảnh Nhược Đông lại nở nụ cười, nụ cười xua tan bớt đi vẻ lạnh nhạt trên người mặt Xem ra là xa lạ rồi, ngay cả chào một tiếng cũng không thèm chào”

Ninh Giai Kỳ khẽ sửng sốt “Anh....Nhược, Nhược Đông.”

Thời điểm bọn họ đi đến cửa phòng bao,

Trương Nhất Manh cũng vừa lúc chạy tới, sau khi nhìn thấy Liễu Thanh Giang, hai người bọn họ lại ồn ào như cũ, tựa như ba năm qua đi không hề tồn tại. Ninh Giai Kỳ rất hâm mộ năng lực thích ứng nhanh chóng như thế của Trương Nhất Manh, không giống cô, vừa nhìn thấy Cảnh Nhược Đông đã căng thẳng muốn chết, ung dung bình tĩnh gì đó, không hề tồn tại chút nào.

Sau khi đi vào phòng bao, Ninh Giai Kỳ nhìn thấy được rất nhiều gương mặt quen thuộc, bao gồm cả Mạnh Di Di đã hot một góc trời kia. Rất nhiều người vây quanh nói chuyện với cô ta, cô ta hờ hững mỉm cười, mãi đến khi thấy bọn họ đi vào, mới giơ tay lên vẫy tay với bọn họ.

“Đi ra ngoài lâu như vậy, mọi người làm gì thế?”

Liễu Thanh Giang khoác lấy vai Trương Nhất Manh “Vừa khéo đi đón hai cô gái này đây”

Trương Nhất Manh vô cùng không thích Mạnh Di Di, cô ấy kéo tay Liễu Thanh Giang ra, lẩm bẩm. “Ai cần anh đón” .

“Mọi người ngồi đi” Mạnh Di Di gọi mọi người ngồi xuống, Ninh Giai Kỳ ngước mắt lên, vừa lúc đối diện với tầm mắt của cô ta, Mạnh Di Di khẽ cười với cô, trông rất giống quảng cáo trên màn hình LCD tại quảng trường lớn, chính

thức, độc đáo, xinh đẹp.

Ninh Giai Kỳ gật đầu lại với cô ta, sau đó chọn một góc nhỏ ngồi xuống. Trương Nhất Manh ngồi bên trái cô, mà bên phải, là Cảnh Nhược Đông.

“Hai đại anh hùng của chúng ta hiếm khi trở lại, đêm nay chúng ta không say không về

Liễu Thanh Giang “Vậy thôi đi, hai chúng tôi không uống rượu”.

Nghe Liễu Thanh Giang nói vậy, có người không vui lên tiếng “Đừng nghiêm túc như vậy chứ Liễu Thanh Giang, không phải đang nghỉ phép sao, ngay cả quân trang cũng đã cởi ra rồi, chẳng lẽ còn không thể uống vài ly” .

Liễu Thanh Giang gãi gãi ót “Câu này tôi không tiếp được đầu, cậu muốn mời rượu thì mời anh Cảnh đi, nếu cậu ta đồng ý thì tôi uống.”

Mọi người nghe vậy đều cười to nhìn Cảnh Nhược Đông, Cảnh Nhược Đông cười nhạt, nói: “Muốn rót thì rót cho cậu ta.”

“Này này, anh Cảnh, cậu có còn là người không?”

“Ha ha ha, đến đây nào Liễu Thanh Giang, đừng kiềm chế đừng kiềm chế!”

Nói là không say không về, thực tế lại không có ai thực sự rót rượu cho Liễu Thanh Giang và Cảnh Nhược Đông, dù hai người họ không mặc quân trang, nhưng nếu say rượu cũng sẽ rất khó coi. Mọi người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, làm việc đều có chừng mực.

Ninh Giai Kỳ cũng uống một ly, hiện tại cô cũng không còn là vị thành niên nữa, vậy nên vẫn phải uống. Tửu lượng của cô bình thường, sau khi uống một ly liền ngoan ngoãn ngồi một chỗ, ăn trái cây cắt sẵn đựng trong đĩa.

“Nghe nói em thi đậu đại học A.”

Trong không gian ồn ào, một giọng nam trầm thấp chợt vang lên bên tai, Ninh Giai Kỳ nghiêng đầu nhìn về phía Cảnh Nhược Đông, ý thức được anh đang nói chuyện với mình, cô khẽ cười, xấu hổ nói “Lúc trước anh nói, phải cố gắng” .

Cảnh Nhược Đông hơi nhếch khóe môi lên: “Ừ, em làm được rồi, rất lợi hại.”

Ánh sáng trong phòng bao hơi tối, dù vẻ mặt có ra sao cũng sẽ không bị phát hiện, vì thế, sau khi nghe được lời khích lệ của anh, trong lòng Ninh Giai Kỳ cực kỳ vui vẻ, gan cũng to hơn bắt đầu đánh giá anh.Anh hình như không hề thay đổi, nhưng hình như cũng có chỗ thay đổi, ngũ quan vẫn tuấn tú khôi ngô như trước, khí chất lại càng thêm sắc bén lạnh lùng.

“Mấy năm nay anh không hề liên lạc với trong nhà.” Ninh Giai Kỳ do dự một chút, rồi nói tiếp “Anh, không nhớ nhà sao.”

Cảnh Nhược Đông “Thỉnh thoảng sẽ nhớ, nhưng cũng không có cách nào?

“Vì sao chứ?”

“Bí mật quân sự.” “Bí mật? Không thể nói sao?”

“Sao vậy? Rất muốn biết à?” Cảnh Nhược Đông đưa tay vỗ vỗ đầu cô một cái, cảm giác quen thuộc này, dường như quay trở lại rất nhiều năm trước. Ninh Giai Kỳ trấn định giữ bình tĩnh, cô hơi hé miệng ra, nhưng lại không biết nói gì, chỉ đành phải lắc đầu, “Không có......”

“Nói ra sợ dọa đến em” Cảnh Nhược Đông vừa dứt lời thì thấy được vẻ mặt tò mò của cô gái nhỏ ngồi bên cạnh, vì thế bất đắc dĩ nói “Sau này có cơ hội sẽ nói cho em nghe”

“Thật sao?”

Mạnh Di Di ngày mai còn có công việc nên không thể uống nhiều rượu, cô ta ngồi trên sô pha, trong lúc nói chuyện với bạn bè thường thường “lơ đãng” liếc sang phía đối diện. Ngồi

phía đối diện là Cảnh Nhược Đông và Ninh Giai Kỳ.

Xung quanh có chút ồn ào, nên cô ta không thể nghe được hai người đang nói gì, nhưng cô ta nhìn thấy được.

Thời điểm Cảnh Nhược Đông nói chuyện, lắng nghe, dường như đều sẽ nghiêng người sang nhân nhượng người bên cạnh. Bình thường lúc anh nói chuyện, trên mặt luôn hiện lên vẻ lạnh lùng không thể hòa tan đi được, nhưng giờ phút này, khi nói chuyện với cô gái kia, trong mắt lại chứa đầy ý cười, thậm chí, Mạnh Di Di còn nhìn thấy được vẻ dịu dàng toát ra từ trong mắt anh.

Mạnh Di Di nhíu mày, nhưng rất nhanh lại giãn ra. Cô ta đứng dậy, tay phải cầm ly rượu vang ung dung đi tới chỗ Cảnh Nhược Đông, “Anh Nhược Đông, hôm qua gặp nhau không uống rượu, hôm nay coi như đón gió tẩy trần cho anh, uống một ly nhé?”

Cảnh Nhược Đông cũng rất nể mặt cô ta, cầm lấy ly rượu nhấp một ngụm, Mạnh Di Di ngồi xuống bên cạnh anh “Đúng rồi, ba em nói anh và Liễu Thanh Giang đều được điều quân khu Bắc Kinh, là bên khu phía nam sao?”

"Ù? Vậy sau này còn ra nước ngoài làm nhiệm vụ không?

“Cả tiểu đội đều được điều lại đây, làm nhiệm vụ vẫn sẽ cùng nhau làm”.

“Ô, chú Tiếu nói bên phía bộ đội...”

Ninh Giai Kỳ nhàm chán ngồi trên sô pha, vừa nghe Mạnh Di Di nói đến những chuyện cô nghe không hiểu, vừa ăn trái cây tự tìm việc chơi.

Trong lòng lại chua xót.

Anh chưa nói gì cả nhưng Mạnh Di Di đã biết hiện tại anh đang làm gì, hoặc sắp tới sẽ làm gì. Còn cô lại hoàn toàn mờ mịt không hay biết gì, thậm chí còn không thể chen vào một câu nào. Cảm giác vô lực thế này khiến nỗi vui sướng ngọt ngào vừa dâng lên dần dần nguội đi, trở về lại với ý nghĩ “tâm như nước lặng” khi anh chưa xuất hiện đừng mong đợi gì hơn nữa, đừng cố gắng đến gần anh nữa, càng đừng thích lại anh lần nữa.

Reng......

Đúng lúc này, điện thoại trong túi bỗng rung lên. Ninh Giai Kỳ lấy điện thoại ra thì nhìn thấy là Hạ Đình Kiêu đang gọi đến. Cô thả cái nĩa trên tay xuống, vội chen qua khỏi đám đông, đi ra khỏi phòng bao nhận điện thoại.

“Alo? Học trưởng” “Ninh Giai Kỳ, em đang ở đâu vậy?”

Ninh Giai Kỳ mờ mịt đáp “Ở đây, hình như tên là Mikkel, sao vậy ạ?”

“Mikkel?” Hạ Đình Kiêu rõ ràng có hơi bất ngờ, nhưng lại nhanh chóng nói tiếp “Vậy em và bạn em ăn cơm xong chưa?”.

“Sắp rồi.”

“Ừ,...thật ra anh cũng không bận gì, thấy trời sắp tối rồi, nếu em đi về một mình, anh tới đón em nhé.”

Ninh Giai Kỳ khẽ sửng sốt “Không cần đâu học trưởng, một mình em cũng có thể về.”.

“Không sao, thật ra anh cũng đang ở bên ngoài, vừa định đi về, lại nhớ đến em là con gái đi về một mình không an toàn, hai chúng ta cũng thuận đường mà.”

Hạ Đình Kiêu vẫn luôn chiếu cố cho cô, cô đương nhiên là cũng có chút cảm động, lại chợt nhớ đến lời Trương Nhất Manh nói lúc đứng dưới ký túc xá lần đó, Hạ Đình Kiêu thích cô. Cô đối với anh ấy, còn chưa đến được trình độ thích, yêu giữa nam và nữ, hoặc có thể làm bạn trai bạn gái nhau.

“Thật sự không cần đầu sư huynh, thật ra em cũng không biết bao giờ bọn em mới kết thúc.”

Trong phòng bao, Cảnh Nhược Đông nhìn thoáng ra ngoài cửa. Đã qua ba phút rồi, nhưng

Ninh Giai Kỳ vẫn chưa quay trở lại. Anh cầm lấy ly rượu trước mặt lên nhấp một ngụm, hương vị của rượu từ từ lan ra đầu lưỡi, ánh mắt anh cũng theo hương vị khẽ sâu lại.

Lúc nãy, anh nhìn thấy được Ninh Giai Kỳ lấy điện thoại ra, đương nhiên cũng nhìn thấy được tên người gọi đến trên điện thoại của cô.

Học trưởng Hạ Đình Kiêu.

Lại qua một lúc sau, cuối cùng cũng tan bữa tiệc. Mọi người cùng ra về, vì đa phần ai cũng có rượu trong người, thế nên mọi người gọi xe hoặc là gọi tài xế trong nhà đến lái.

“Hôm nay mọi người đều phải đi về nhà phải không?” Mạnh Di Di đội mũ và đeo khẩu trang lên, nói, “Tôi không lái xe, cho tôi đi nhờ với.”

Lúc nói chuyện như đang nói cho mọi người nghe, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Cảnh Nhược Đông. Đương nhiên có người sẵn lòng đưa Mạnh Di Di về, chỉ là người sáng suốt đều không muốn tự làm mình mất mặt mà thôi. Nhưng Cảnh Nhược Đông không trả lời, anh nhìn về phía Ninh Giai Kỳ, nói với giọng điệu đương nhiên “Tôi đưa em về trường học.”

“Đúng rồi, suýt chút nữa là quên Ninh Giai Kỳ cũng phải quay về trường học.” Mạnh Di Di cười nhạt, “Vậy cùng đi thôi, đưa em ấy về trường

trước rồi chúng ta lại về cũng được.”

“Không cần.” Ninh Giai Kỳ xua tay, “Cũng không thuận đường, em bắt xe về là được.”

“Cả người đầy mùi rượu.” Giọng điệu Cảnh Nhược Đông hơi bất mãn:“Lên xe, đưa em về.”

Ninh Giai Kỳ âm thầm cắn cắn môi, thật ra cô cũng không muốn đi cùng xe với bọn họ. Ngay khi cô còn đang tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong, đột nhiên có người gọi tên của cô “Ninh Giai Kỳ”.

Một giọng nói quen thuộc, Ninh Giai Kỳ quay đầu liền nhìn thấy Hạ Đình Kiêu đứng cạnh một trụ đá cẩm thạch cách đó không xa. Trong bóng đêm, anh ấy đứng thẳng người ở đó, vẫy vẫy tay Với cô, nhìn rất ấm áp và hiền hòa. Những người còn đang đứng ở cửa chưa đi cũng nhìn theo tầm mắt Ninh Giai Kỳ, vừa thấy thế, bèn rất tự giác nhìn về phía Cảnh Nhược Đông.

Ninh Giai Kỳ cũng không hề chú ý nhiều đến thái độ của người khác, cô còn đang kinh ngạc không biết tại sao Hạ Đình Kiêu lại xuất hiện ở đây.

“Học trưởng?”

Hạ Đình Kiêu đi về phía cô “Em xong rồi à? Phải về trường học đúng không?”

Ninh Giai Kỳ gật gật đầu.

“Vậy cùng đi thôi.”

Ninh Giai Kỳ “Sao anh lại ở đây?”

“Anh nghĩ lại vẫn nên đến đón em sẽ tốt hơn, thế nên mới đến đây đợi em.”

Lúc nãy trong điện thoại Ninh Giai Kỳ đã nói anh ấy không cần đến đây, vì chính cô cũng không biết khi nào mới kết thúc. Hiện tại cách lúc Hạ Đình Kiêu gọi điện thoại cho cô đã hơn một giờ, cho nên anh ấy trong tình huống hoặc là không biết cô có thật ở đây không, hoặc là không biết cô đến khi nào mới kết thúc đã ngốc nghếch đến đây chờ.

Tâm trạng Ninh Giai Kỳ nhất thời phức tạp, cũng không biết nên nói cái gì cho đúng.

Hạ Đình Kiêu gật đầu với đám người Cảnh Nhược Đông, sau đó lôi kéo tay áo của Ninh Giai Kỳ, “Đi thôi, về muộn thì ký túc xá sẽ đóng cửa mất.”

Cũng tốt, đi cùng Hạ Đình Kiêu thì không cần bọn họ đưa về.

Ninh Giai Kỳ “Ừ” một tiếng, quay đầu nói với Cảnh Nhược Đông “Vừa lúc hai người không cần đưa em, em về trường học trước đây”.

Cảnh Nhược Đông nhìn hai người, khẽ nhếch khóe miệng, không trả lời cũng không tỏ thái độ. Nhưng Mạnh Di Di lại có chút kinh ngạc nói

“Ninh Giai Kỳ, bạn trai em à?”.

Không biết có phải là ảo giác hay không, xung quanh dường như yên tĩnh đi vài phần.

“Không phải.”

“Ah! Là học trưởng à!” Trương Nhất Manh đã uống khá nhiều, đang vịn vào trên người Liễu Thanh Giang, nghe Mạnh Di Di nói thế thì cười hì hì nói, “Còn chưa phải là bạn trai đầu, có điều cũng sắp rồi! Học trưởng cố lên!”

Ninh Giai Kỳ“............

Sắc mặt Hạ Đình Kiêu hơi đỏ lên, có chút ngượng ngùng khẽ cười.

“Manh Manh, phải phiền anh đưa về rồi.” Trước mặt bao nhiêu người thế này, giải thích lại càng tỏ vẻ kỳ lạ, vì thế Ninh Giai Kỳ dứt khoát bỏ qua, nói xong câu cuối với Đường Tranh liền cùng Hạ Đình Kiêu rời đi. Hai bóng người một cao một thấp rất nhanh đã đi xa, đứng từ xa nhìn tới, hình như hai người họ đang ở ven đường đợi xe.

“Không ngờ được.”Mạnh Di Di cười nhẹ một tiếng, nhưng cũng không nói nhiều, chỉ nói “Vậy chúng ta đi thôi.”

“Đường Tranh, cậu đưa hai người họ về nhà đi, tôi còn có việc.” Cảnh Nhược Đông bình tĩnh nói xong liền tới chỗ đỗ xe, hai người họ” chính là Trương Nhất Manh và Mạnh Di Di.

1644199623832.png

Băng Tân Đồ “Sao tôi lại cảm thấy cậu là muốn hỏi cảm giác đội nón xanh như thế nào vậy nhỉ?”

Liễu Thanh Giang “Có gì khác nhau không?”

Băng Tân Đồ sâu kín cười “Ừ, hình như cũng không khác gì”.

Hạ Đình Kiêu và Ninh Giai Kỳ ngồi trên xe taxi trở về trường học, nửa giờ sau, taxi ngừng lại trước cổng trường Đại học A, hai người cùng đi vào bên trong, không hề hay biết có một chiếc xe đã đi theo bọn họ suốt cả đoạn đường, cuối cùng dừng lại dưới một gốc cây bên phải cổng trường.

“Tiên sinh, phải đợi ở đây hay đến nơi khác?” Tài xế ngồi ở ghế lái, nhìn lên kính chiếu hậu hỏi.

“Đợi một lát.”

“Được.”

Cảnh Nhược Đông ngồi ở ghế sau, xuyên qua cánh cửa sổ đã mở một nửa nhìn đôi nam nữ đi càng ngày càng xa. Trước cổng trường có vài sinh viên rải rác đi lại, hơn mười phút sau, sau khi xác định Ninh Giai Kỳ an toàn trở lại trường học không đi ra ngoài, Cảnh Nhược Đông lúc này mới phản ứng lại, vỗ trán cười khẽ.

Anh đang lo lắng cái gì thế này, chẳng lẽ còn sợ chàng trai kia lừa có cái gì hay sao?

“Đi thôi.”

“Cậu muốn đi đâu?” Cảnh Nhược Đông nói địa chỉ đại viện. Tài xế: “Được.”

Dưới lầu ký túc xá nữ, Ninh Giai Kỳ dừng bước, nói tiếng cảm ơn với Hạ Đình Kiêu.

“Em không cần khách sáo như vậy.”

Ninh Giai Kỳ “Lúc nãy anh đứng ở đó đợi bao lâu rồi?”.

“Cũng không lâu lắm” Hạ Đình Kiêu nhìn thấy ánh mắt không quá tin tưởng của Ninh Giai Kỳ, “Anh không biết khi nào thì em ra, lại sợ lúc anh đi rồi trùng hợp em vừa kết thúc thì làm sao đây?

Ninh Giai Kỳ phì cười “Nếu vậy thì anh có thể trực tiếp gọi cho em mà.”

Hạ Đình Kiêu “Anh không muốn làm phiền em."

Ninh Giai Kỳ không lên tiếng, cô không biết nên trả lời như thế nào.

Hạ Đình Kiêu dường như nhìn ra sự khó xử của cô “Ninh Giai Kỳ, anh nghĩ em nhìn ra được tâm tư của anh, nhưng....em tuyệt đối đừng cảm thấy áp lực, anh sẽ không ép em, việc anh làm đều là tự nguyện”.

Ninh Giai Kỳ ngước mắt nhìn anh ấy, dưới ánh đèn đường, khuôn mặt của chàng trai tràn đầy sự chân thành tha thiết.

Hạ Đình Kiêu tiếp tục nói “Xem như là cho anh cơ hội theo đuổi em nhé”

“Nhưng mà em...”

“Đừng đừng, hiện tại em đừng nói gì hết.” Hạ Đình Kiêu vội ngăn cô lại “hiện tại em không có cảm giác với anh, không có nghĩa là sau này cũng vậy. Chúng ta có thể từ từ tiến tới, từ từ tìm hiểu nhau.”

Ninh Giai Kỳ “học trưởng”

“Được rồi em mau vào đi, dù quản lí phải đóng cửa rồi.” Hạ Đình Kiêu xua tay một cái, sợ cô sẽ từ chối, vừa xoay người liền chạy mất.

Ninh Giai Kỳ nhìn bóng lưng vội vã của anh ấy, chậm rãi rũ mắt xuống. Trương Nhất Manh từng nói, người khác cũng rất tốt.

Rồi cô sẽ phát hiện cái tốt của người khác, sẽ có thôi!

Cuối tuần, Ninh Giai Kỳ trở về nhà họ Cảnh.

“Chào ông ạ.” Vừa đi vào cửa, Ninh Giai Kỳ liền thấy Cảnh Nhược Hành đang đi từ trên lầu xuống.

Cảnh Nhược Hành đi tới xoa đầu cô, vô cùng yêu thương nói “Về rồi à!”

“Vâng.”

“Nhược Đông đã về rồi, hai đứa đã gặp nhau chưa?”

Ninh Giai Kỳ gật gật đầu “Hai ngày trước vừa cùng ăn tối ạ.”

“Vậy thì tốt.” Cảnh Nhược Hành vừa nói vừa đi về phía phòng khách “Thằng nhóc thối này cuối cùng cũng được điều về rồi, sau này cũng không cần phải mấy năm không gặp nhau nữa.”

“Về sau không đi nữa ạ?”

“Sao có thể không đi, cấp trên giao nhiệm vụ xuống thì vẫn phải chạy khắp thế giới thôi. Đều là nó tự tìm cả, muốn khác người mà.”

Tuy rằng ngữ khí của Cảnh Nhược Hành rất bất mãn, nhưng trong ánh mắt lại ẩn giấu vẻ tự

hào, Ninh Giai Kỳ đoán, mấy năm nay chắc chắn Cảnh Nhược Đông chưa từng làm Cảnh Nhược Hành thất vọng. Lúc sau Ninh Giai Kỳ đi về căn gác nhỏ, đi vào nhà đặt va ly mang về xuống, sau đó đi vào phòng của Thẩm Giai Hàm.

"Mę."

Thẩm Giai Hàm đang bên ban công thêu thùa, nhiều năm qua, đây là việc bà thường xuyên làm cũng là việc bà cảm thấy hứng thú nhất trong lúc rảnh rỗi, “Con về rồi à” .

“Vâng.” Ninh Giai Kỳ đi đến bên cạnh bà, “Mẹ đang thêu gì vậy?”

“Hoa mẫu đơn” Thẩm Giai Hàm vừa dứt lời liền buông mảnh vải trong tay xuống, “Gặp Nhược Đông rồi?”.

Ninh Giai Kỳ “Không có, anh ấy đúng lúc không nhà”

"Ù." “Mẹ, con muốn nói với mẹ một chuyện.” “Chuyện gì?”.

“Là... Con muốn đi tìm việc làm thêm, mấy bạn học của con ai cũng đi làm thêm cả” Ninh Giai Kỳ quan sát vẻ mặt Thẩm Giai Hàm, chậm rãi nói “Vậy nên sau này cuối tuần có thể con không trở về đều đặn, mẹ thấy thế nào ạ?”

Thẩm Giai Hàm liếc mắt nhìn cô một cái, nhíu mày “Không chuyên tâm học hành, đi làm thêm làm cái gì, hiện tại con còn thiếu ăn thiếu mặc sao?”

“Con không thiếu ăn cũng không thiếu mặc, nhưng mấy thứ này lại không phải của chúng ta.”

"Con....."

“Mẹ, con đã trưởng thành, lúc trước ông Cảnh tốt bụng giúp đỡ chúng ta, nhưng chúng ta không thể dựa vào ông ấy cả đời, ở nơi này cả đời được. Con muốn tự kiếm tiền, từ từ trả lại”. Ninh Giai Kỳ vẫn luôn sợ hãi Thẩm Giai Hàm, vậy nên lúc vừa nói dứt câu tim cô cũng đập liên hồi.

Quả nhiên, Thẩm Giai Hàm hừ lạnh một tiếng, ngữ khí cũng trở nên bất mãn “Ý con là mẹ mặt dày dắt con ăn bám nhà bọn họ? Ninh Giai Kỳ tại sao con không nghĩ xem, nếu như lúc trước mẹ không làm vậy, con còn có thể sống đến bây giờ ư? Có thể học trường tốt như vậy, thi vào đại học tốt như vậy ư? Cánh cứng được một chút thì đã muốn bay đi sao?”

“Con không có ý này, con không trách mẹ.” Ngực Ninh Giai Kỳ run lên, “Ông Cảnh đối xử với con rất tốt, cả nhà họ Cảnh cũng rất tốt với chúng ta, nhưng con không muốn như thế này mãi mãi. Con muốn dựa vào chính mình, con không muốn người khác nghĩ rằng chúng ta rời khỏi bọn

họ là không sống được. Mẹ... Con biết bây giờ con còn chưa thể làm được, nhưng con vẫn muốn thử, từng bước một, rồi sẽ có ngày, Con có thể dựa vào chính bản thân mình nuôi mẹ”.

Thẩm Giai Hàm á khẩu không nói được gì, hơn nữa ngày sau mới nói tiếp “Hừ, con chỉ đang làm việc vô vẩn.”

Ninh Giai Kỳ bỗng nhiên cảm thấy vô cùng bất ức, nhưng vẫn cố chấp nói “Con sẽ chứng minh cho mẹ xem con không hề làm việc vớ vẩn.”

Nói xong liền quay người đi ra khỏi phòng. Sau khi trở lại phòng mình, Ninh Giai Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, cô đi làm thêm sau giờ học, vừa kiếm được tiền lại không phải đi làm chuyện xấu gì, vì sao mẹ không thể hiểu cho nỗi tự ti nhỏ bé trong lòng của cô vậy chứ.

Nếu vĩnh viễn cần sự giúp đỡ của người khác, thì cô nên làm thế nào để đi tiếp đây.

Ninh Giai Kỳ thở dài một hơi, ngã lưng lên chiếc giường to mềm mại. Từ lúc lên đại học, ông Cảnh liền cho người gửi tiền vào thẻ của cô theo định kỳ, bao gồm tiền học, tiền sinh hoạt, thậm chí còn có tiền mua quần áo, tiền đi chơi.

Mỗi lần đều là một khoản lớn.

Nhưng có rất ít khi dùng số tiền này, ngoại trừ học phí không thể không trả, các chi tiêu trong

sinh hoạt của cô đều rất tiết kiệm. Cô luôn nghĩ, tương lai rồi có một ngày cô sẽ trả tấm thẻ này cùng với tất cả số tiền đã từng dùng lại cho ông Cảnh. Sau đó sẽ dùng tiền chính mình kiếm được hiếu kính với ông, tất nhiên, ông vốn không cần chút tiền ấy của cô.

Nhưng như thế tốt xấu gì cũng là thay cho tâm ý và lòng biết ơn của cô.

Bởi vì Ninh Giai Kỳ bất ngờ trở về, cô cùng ăn Cơm tối với mọi người. Dì Tần bận rộn ở trong phòng bếp, Ninh Giai Kỳ đứng bên cạnh trợ giúp.

“Được rồi được rồi, con mau đi ra ngoài nghỉ ngơi, một mình dì có thể làm được.” Di Tần cười cười nói.

Ninh Giai Kỳ ở bên cạnh rửa rau “Không sao ạ, dù sao con cũng đang rảnh, con có thể ở đây học trò nghệ của dì”.

“Con bé này......”

“Con rửa xong rồi, cái này làm sao ạ?” Ninh Giai Kỳ đem rau đã rửa sạch đặt trên thớt.

nghe tiếng xe ở bên ngoài, hướng ra ngoài cửa sổ nhìn “Nhược Đông đã về rồi sao?”

Ninh Giai Kỳ theo tầm mắt của dì Tần nhìn ra hướng cửa sổ, vừa lúc thấy đuôi xe ngang qua.

Dì Tần “Con mau ra ngoài nhìn xem có phải là Nhược Đông đã về rồi không?”

Ninh Giai Kỳ ngoan ngoãn nghe lời, gật gật đầu. Nghe tiếng xe dừng lại ở cửa, Ninh Giai Kỳ rút một mảnh giấy vừa đi về phía trước vừa lau tay.

Dinh Dong - Tiếng chuông cửa reo lên, Ninh Giai Kỳ chạy nhanh vài bước mở cửa ra. Mặt trời sắp lặn, ánh nắng chiều tà ùa vào khi cánh cửa vừa mở. Ninh Giai Kỳ nhìn thấy một người đàn ông đang đứng ở cửa che khuất ánh sáng.

“Tôi quên mang chìa khóa” Anh nói.

Ninh Giai Kỳ sững người một chút, di chuyển qua một bên nhường lối cho anh, người đàn ông ở ngoài cửa đi vào.

Anh đi ngang qua cô, đang là mùa xuân nhưng Ninh Giai Kỳ cảm thấy mùi gió lạnh của mùa đông. Cô lặng lẽ nhìn anh, có lẽ anh vừa mới từ quân đội trở về, đồng phục quân đội màu xanh đậm, khoác lên trên người anh, nhìn anh càng đẹp trai hơn.

Chiếc quần quân đội ôm sát hai chân anh, thon dài và thẳng tắp, tỏa ra hơi thở của sự cấm kỵ làm người ta không thể giải thích. Hướng lên trên, đó là lưng và bờ vai nam tính có quân hàm ngôi sao nam cánh trên vai.

“Trong nhà hòm thuốc để ở đâu vậy?” Đột nhiên anh quay người lại, Ninh Giai Kỳ nghe anh hỏi có chút sững sờ, lập tức thu hồi ánh mắt.

Cảnh Nhược Đông“...”

Ninh Giai Kỳ quay lưng về phía sau, cô tự nhủ với chính mình, cô đúng thật là có tật giật mình mà?

Cảnh Nhược Đông “Ninh Giai Kỳ?”.

Quảng cáo
Trước /35 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Pháo Hôi Phát Hiện Cả Nhà Đều Là Vai Ác

Copyright © 2022 - MTruyện.net