Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Độc Nhất Sủng Hôn
  3. Chương 25: 2-25.html
Trước /99 Sau

Độc Nhất Sủng Hôn

Chương 25: 2-25.html

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Truyện được đăng tại mTruyen.net

Độc nhất sủng hôn - Chương 25: Doanh Kình Thương trong ngoài bất nhất

"Xem ra cô rất thích ăn mặc thế này nhỉ? Tôi có nên cho người đặt thêm vài bộ nội y không?"

Tân Tình ngẩn ra. Hắn lại nổi điên gì vậy?

Doanh Kình Thương nhận ra mình mất bình tĩnh trước mặt Tân Tình thì giọng điệu lại càng khó chịu:

"Cô đã mặc thế này để mờ gọi tôi thì tôi cũng không khách khí."

"Anh có ý gì?"

Tân Tình cũng nổi giận, cô quay người định bỏ đi nhưng Doanh Kình Thương đã kịp túm cô, lôi vào phòng. Tân Tình suýt đập đầu vào tường, cô còn chưa kịp ngồi xuống thì váy đã bị xé nát.

Thấy cô cau mày, Doanh Kình Thương tưởng cô tiếc váy nên lạnh lùng nói:

"Cô yên tâm, chỉ là một chiếc váy thôi, nếu cô thích thì tôi mua cho cô nguyên một tủ."

"Hôm nay không phải đêm rằm mà..."

Tân Tình muốn đẩy hắn ra.

Doanh Kình Thương cười lạnh:

"Tôi nhớ là trong thỏa thuận có khoản phối hợp bất cứ lúc nào, tin rằng cô hiểu được thế nào là ‘phối hợp bất cứ lúc nào’ chứ nhỉ?"

/////Cua đồng bò qua/////

Tân Tình cắn răng, cô thực sự muốn đá chết Doanh Kình Thương. Lúc này, cô đang cảm thấy rất khó chịu.

"Ôi..."

Cô nhịn không cho nước mắt chảy ra, đặt gối đầu che kín mặt, hoàn toàn không muốn nhìn thấy gương mặt của Doanh Kình Thương.

Doanh Kình Thương bị thái độ này của cô chọc giận nên đóng sập cửa ra ngoài. Tân Tình vất vả đứng lên, lê từng bước về phòng, sau đó cô đứng trên lan can, gào lên một câu với chiếc xe đang chuẩn bị lao đi:

"Nguyền rủa cho anh gãy tay gãy chân... Hừ!"

Chẳng biết là câu nguyền rủa của Tân Tình có tác dụng hay Doanh Kình Thương đen đủi mà chỉ mấy ngày sau, hắn thật sự bị người ta khiêng về. Khi Doanh Kình Thương về nhà thì cũng là lúc Tân Tình và Tân Ngữ Điệp đang ở trong phòng hiệu trưởng.

"Các em đều biết chuyện này chứ hả?"

Hiệu trưởng cầm một xấp tài liệu, phát cho hai người.

Sang năm là cuộc thi thiết kế trang sức của CK, trước lễ Giáng Sinh, họ sẽ tuyển chọn những người ưu tú nhất trên toàn thế giới. Cách thức tranh tài của thành phố S là các suất tiến cử từ trường đại học hoặc các công ty trang sức. Trong trường của Tân Tình chỉ có một suất tiến cử, mà lần trước tác phẩm của Tân Ngữ Điệp đã có được thành tích tốt, vậy nên nhà trường đang không biết chọn ai giữa hai người họ.

"Chúng tôi quyết định hai em sẽ thiết kế thêm tác phẩm, của ai tốt hơn thì người đó sẽ được đi."

Rời khỏi phòng hiệu trưởng, Tân Tình cảm thấy thật nhẹ nhõm, thậm chí cô còn nhìn sang Tân Ngữ Điệp vài lần, thấy người kia cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó. Sau khi nhận ra ánh mắt của cô, Tân Ngữ Điệp đột nhiên mỉm cười.

Tân Tình lập tức nhìn cô ta bằng ánh mắt cảnh giác, Tân Ngữ Điệp bước lại vài bước, nói:

"Chị với Đỗ Trạch Khải chia tay rồi."

"Chẳng liên quan gì đến tôi cả."

Tân Tình lùi về phía sau để cách xa Tân Ngữ Điệp.

Tân Ngữ Điệp lại ra vẻ như bạn cũ của cô, mím môi cười khẽ:

"Dù em có thừa nhận hay không thì chị cũng biết Đỗ Trạch Khải muốn ở bên em, nếu không thì cậu ấy đã không tìm em, phải không?"

Quả nhiên cô ta đã lừa dối Đỗ Trạch Khải, Tân Tình nhấp môi:

"Nói xong chưa?"

Cô chuẩn bị bỏ đi thì nghe Tân Ngữ Điệp gọi giật lại:

"Tân Tình, dù sao đi nữa thì chúng ta cũng là chị em cùng cha khác mẹ, chị mong là em có thể tha thứ cho những hành động trước đây của chị."

Tân Ngữ Điệp chân thành nói:

"Xin lỗi vì đã đổ lỗi cho em về thời thơ ấu đen tối mà chị phải chịu đựng, đó không phải lỗi của em. Chúng ta có thể trở thành chị em tốt không?"

Thời thơ ấu đen tối hả? Tân Tình nghe thấy mấy chữ này thì cảm thấy máu mình như đang sôi lên, cô chỉ muốn bước lại, xé nát miệng Tân Ngữ Điệp. Khi còn bé, cô luôn nghĩ Tân Bằng Phi ít về nhà là do công việc bận rộn, lạnh nhạt với cô là do trọng nam khinh nữ. Nhưng cái chết của mẹ đã khiến cô hiểu rõ tất cả những điều đó là do ông ta còn một gia đình khác, có một đứa con trai và một đứa con gái mà ông ta yêu thương hơn.

Tôi không tính những thứ này lên đầu cô, vậy mà cô còn có mặt mũi để nói mấy lời đó trước mặt tôi?

"Mẹ tôi chỉ sinh một mình tôi thôi."

Tân Tình cố gắng kìm nén căm phẫn, nhìn Tân Ngữ Điệp, cười như không cười rồi nói:

"Tác phẩm trước do cô thiết kế được khen ngợi lắm mà? Lần này cố lên nhé, tôi rất chờ mong cô đánh bại được tôi đấy."

Nói xong, cô hất tay Tân Ngữ Điệp ra, sải bước bỏ đi.

Không thể lấy trộm thiết kế của mình, làm sao Tân Ngữ Điệp có thể thiết kế ra tác phẩm ra hồn. Tân Tình bắt đầu chờ mong kết quả thi đấu một tháng sau.

Tân Ngữ Điệp thấy Tân Tình bỏ đi thì khuôn mặt vốn dịu dàng lập tức trở nên dữ tợn, cô ta muốn hòa giải với Tân Tình nhưng không phải với mục đích cho cuộc thi. Trình độ bản thân thế nào cô ta vẫn tự mình biết, không thể nào thắng nổi Tân Tình. Mục đích của cô ta chính là tiếp cận với Doanh Kình Thương, có một mục tiêu như hắn thì làm sao kẻ như Đỗ Trạch Khải có thể thỏa mãn yêu cầu của cô ta được nữa?

Nhưng rõ ràng là Tân Tình không có ý định để mắt đến cô ta, Tân Ngữ Điệp siết tay, nếu vậy thì cô ta cần nghĩ cách khác. Chỉ cần để Doanh Kình Thương biết Tân Tình dây dưa với người đàn ông khác thôi, cô ta chắc chắn hắn sẽ không cần đến Tân Tình nữa. Hừ, còn cuộc thi ấy à...

Tân Tình ơi Tân Tình, mày đừng mơ thắng được tao!

Trên đường đón Tân Tình về nhà, A Triệt báo với cô việc bang phái của cậu Thẩm xảy ra nội đấu, Doanh Kình Thương cũng liên lụy nên chân bị thương, hắn sẽ phải ở nhà dưỡng thương trong vài ngày. Tân Tình cười trên nỗi đau của người khác, gãy thật mới hay kìa.

Sau khi vào nhà, cậu Thẩm đang ngồi đối diện Doanh Kình Thương, thấy Tân Tình thì bước tới nháy mắt với cô. Tân Tình lén liếc nhìn Doanh Kình Thương, thấy chân trái hắn phải quấn băng trắng từ cổ chân lên tới tận đầu gối.

"Tiểu Tình Tình, em mau qua xem đi, Doanh Kình Thương gãy chân rồi."

Cậu Thẩm bình thản tới không thể bình thản hơn.

Gãy thật à? Tân Tình ngạc nhiên nhưng vẫn vòng qua salon nhìn một lát, sau đó cô toét miệng cười:

"Thật đáng tiếc, gãy mỗi một cái."

Cậu Thẩm nhìn chằm chằm vào Doanh Kình Thương như muốn hỏi:

"Tặng bao nhiêu túi xách rồi đồ tráng sức mà sao thái độ vẫn thế này?"

Doanh Kình Thương mặc kệ y, hắn nhìn Tân Tình, cười lạnh:

"Ngại quá, chẳng gãy cái nào cả, chỉ trật khớp thôi."

Trật khớp thì quấn kín thế làm gì? Tân Tình liếc mắt rồi định lên gác.

"Nhưng mà..."

Doanh Kình Thương lại lên tiếng:

"Tối nay phải phiền cô rồi."

Tân Tình dừng bước, cô quay đầu nhìn lại, ý hỏi xem hắn định nói gì. Phiền gì cơ?

"Hôm nay là ngày rằm đấy."

Doanh Kình Thương nói.

...

Tân Tình sập cửa ầm một tiếng rồi vùi cả người vào chăn. Cô xin thề khi Doanh Kình Thương nhắc tới đêm rằm, dù mặt hắn không có biểu tình gì nhưng trong mắt hắn toàn là đắc ý.

"Cậu không thấy mình ngây thơ quá à?"

Cậu Thẩm nhìn bạn mình.

Doanh Kình Thương vui vẻ nhướn mày:

"Thế à?"

"Với người chưa bao giờ yêu đương như cậu, đồng thời cũng là một người đàn ông chẳng biết gì về phụ nữ nữa, hành vi của cậu bây giờ có thể dùng từ ngây thơ để hình dung."

Nếu người ngoài mà thấy cậu thế này chắc bị dọa chết mất.

Doanh Kình Thương luôn nổi tiếng máu lạnh trên thường trường, xưa nay hắn không nhân từ, không nương tay, dù đối phương cầu xin đường sống, hắn cũng không bao giờ nể tình mà lùi bước.

Ai cũng nghĩ hắn ghét phụ nữ do tính hướng, nhưng chỉ có một số ít người thân cận mới biết nguyên nhân thực sự. Tân Tình lại đột ngột xuất hiện trong cuộc đời hắn khiến hắn trở tay không kịp, cũng không biết phải sống chung với cô thế nào, lại càng không hiểu tình cảm của mình với cô bây giờ là gì.

Cậu Thẩm thầm nghĩ mình là người từng trải trên tình trường, phản ứng này của Doanh Kình Thương rõ ràng là để ý đến người ta, nhưng đáng thương thay chính bản thân hắn cũng không biết điều đó.

"Sao cậu còn chưa đi?"

Doanh Kình Thương cảm thấy y thật chướng mắt, nếu không phải y rêu rao khắp nơi thì làm sao có người tới ám sát, lại còn ảnh hưởng tới mình.

Cậu Thẩm lại thốt lên:

"Tôi còn muốn ở lại ăn tối mà!"

"Cậu còn có lòng dạ ăn uống cơ đấy, bắt được người rồi à?"

"Không chạy được đâu, cứ để cho chúng nó nhảy nhót chút đi, đến thời điểm thì giải quyết cả thể."

Mắt cậu Thẩm lóe sáng, ông già thả mình ra với điều kiện là phải thu phục được các thế lực ngầm ở Trung Quốc, thế nhưng luôn có vài kẻ không nghe lời muốn xuất đầu lộ diện, thôi thì coi như rèn luyện cũng được.

"Nếu không phải cậu ngày ngày chỉ lo lên giường với đàn bà thì chúng nó cũng không dám coi thường cậu như vậy."

Doanh Kình Thương đau cả đầu, thằng này không ở New York luôn đi, về nước làm gì không biết?

Cậu Thẩm cười cười:

"Nếu không làm vậy thì sao họ yên tâm để tôi vươn tay ra được."

Mèo thì không bao giờ coi chuột là đối thủ, cùng lắm cũng chỉ là đồ chơi thôi.

Cuối cùng thì y cũng không ăn chực cơm chiều được mà bị Doanh Kình Thương đuổi đi. Tân Tình muốn tìm tư liệu cho thiết kế nên cũng không xuống ăn cơm. Mãi tới mười giờ tối, cô mới len lén ra khỏi phòng, chạy xuống bếp tìm đồ ăn.

Đồ ăn vẫn được đặt trong hộp giữ nhiệt nên còn nóng hổi, Tân Tình vừa ăn vừa phải thừa nhận mình chỉ không muốn ăn cơm với Doanh Kình Thương thôi chứ chẳng phải tìm tư liệu gì hết, việc tìm tư liệu chỉ là cái cớ mà thôi.

"Cô chủ."

Bác Phúc đột nhiên đứng ở cửa ra vào gọi cô làm Tân Tình giật bắn người, cô vội vàng đặt đũa xuống rồi quay ra nhìn ông.

Bác Phúc cười:

"Lúc ăn tối, thiếu gia có dặn nếu cô xuống ăn cơm thì bảo tôi nhắn với cô là ăn xong thì lên phòng cậu ấy."

"Khụ khụ..."

Tân Tình suýt thì phun cả miếng sườn trong miệng ra, tên cầm thú kia chắc chắn cô sẽ xuống bếp sao? Tân Tình ấm ức vứt bát đũa xuống rồi vùng vằng đi lên gác, vùng vằng đẩy cửa phòng Doanh Kình Thương ra.

Tôi sẽ không tắm, hôi chết anh luôn!

"Ăn no rồi thì qua đây."

Doanh Kình Thương dựa vào thành giường, thấy cô bước vào thì ném tờ báo trong tay sang một bên.

Tân Tình nhích nhích tới gần.

"Cởi khuy cho tôi."

"Anh không biết tự cởi à?"

Tân Tình bộp lại ngay.

Doanh Kình Thương nhìn cô, lạnh lùng đáp:

"Cô cảm thấy chân tôi có thể cử động được à?"

"Trước đây anh cũng không tự cởi."

Tân Tình không tin.

"Đấy là lúc trước, bây giờ khác!"

Doanh Kình Thương không chờ nổi nữa, hắn kéo tay Tân Tình khiến cô hét lên một tiếng.

Bác Phúc quản gia đứng ngoài cửa nghe ngóng nửa ngày, dì Điền thấy thế thì bảo:

"Được rồi, tôi thấy là ổn rồi."

"Tại sao không có tiếng động gì cả?"

Ông lão không yên tâm:

"Chân thiếu gia có cử động được đâu!"

Dì Điền trợn mắt:

"Ông già không biết xấu hổ này, ông muốn nghe thấy cái gì hả?"

"Bà đi đâu đấy? Tôi sợ thiếu gia bị thương mà."

Bác Phúc lại nghe một lát, thấy có âm thanh khiến ông hài lòng thì gật đầu:

"Được rồi, đi thôi đi thôi."

Quảng cáo
Trước /99 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lần Tỏ Tình Thứ 99

Copyright © 2022 - MTruyện.net