Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Độc Nhất Sủng Hôn
  3. Chương 38: 2-38.html
Trước /99 Sau

Độc Nhất Sủng Hôn

Chương 38: 2-38.html

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Truyện được đăng tại mTruyen.net

Độc nhất sủng hôn - Chương 38: Người đàn ông âm thầm hành động

Đến nguyên đán, trường học sẽ tổ chức dạ hội theo thông lệ. Hội học sinh phải nghĩ chủ đề từ sớm và sắp xếp, chuẩn bị các tiết mục. Điều khiến Tân Tình bất ngờ chính là cô không thấy Tân Ngữ Điệp ở hội học sinh.

"Cậu không biết à?"

Một nữ cán bộ khẽ nói:

"Không biết tin tức ở đâu truyền ra, nói cậu ta với mẹ mình đều là tiểu tam, còn đuổi cậu ra khỏi nhà. Còn việc dự thi ấy, chẳng phải cậu ta không thắng nổi cậu đấy à? Bây giờ cũng có tin người đạo ý tưởng là Tân Ngữ Điệp. Cuối tuần sẽ thi rồi, hình như nhà trường đã ra quyết định nếu thành tích cậu ta không tốt thì sẽ bị đuổi học."

Tân Tình cảm thấy mọi chuyện đổi hướng thật nhanh, thiết kế của Tân Ngữ Điệp cũng khá, không thể đến mức bị đuổi học được.

"Không nhắc đến đạo đức của cô ta thì thiết kế cũng không tồi."

Cô bạn kia lại hừ một tiếng:

"Cậu không biết rồi, những tác phẩm đó toàn là thiết kế của công ty nhà cậu ta cả đấy."

"Ai nói vậy?"

Tân Tình kinh ngạc:

"Chẳng phải cô ta cũng học chính quy còn gì?"

"Chính quy gì, giả hết đấy, toàn là dùng tiền để mua thôi chứ cậu ta chẳng biết cái gì cả."

Người là sinh vật thực tế, việc của Tân Ngữ Điệp vừa bị tiết lộ, mọi người lập tức tránh xa cô ta. Trong mắt các nam sinh, cô ta từ một bông hồng mỏng manh biến thành một mụ phù thủy độc ác.

Chỉ có một ngoại lệ chính là Đỗ Trạch Khải. Theo lời Trương Mật thì Đỗ Trạch Khải hẳn là bị Tân Ngữ Điệp hạ độc rồi nên mới chung tình với cô ta như vậy.

Còn với Tân Tình thì đây quả là một tin tức quá tốt, nếu Tân Ngữ Điệp bị đuổi học, vậy thì từ kỳ sau, cuộc sống ở trường của cô sẽ rất nhẹ nhàng và thoải mái. Thế nhưng cô quên mất Đỗ Trạch Khải, kẻ trung thành tuyệt đối với Tân Ngữ Điệp, cũng là người lúc này đang chặn đường cô.

"Tân Tình, cậu đúng là đồ độc ác, không biết xấu hổ."

Đỗ Trạch Khải lập tức mắng to:

"Những lời đồn ở trường có phải do cậu tung ra không? Cậu lại còn mua giám khảo để chiếm lấy giải nhất của Ngữ Điệp, rốt cuộc cậu có phải con người không? Sao cậu có thể tồi tệ đến như thế hả?"

Phản ứng đầu tiên của Tân Tình chính là nhà họ Đỗ có người con thế này, chắc bậc bề trên phải tức chết mất.

Tân Ngữ Điệp lảo đảo chạy tới, khóc nức nở rồi lao vào lòng cậu ta:

"A Trạch, anh đừng như thế, đừng như thế, cô ấy là em gái em, là em gái em!"

"Ngữ Điệp đừng sợ, loại em này không có cũng được, hôm nay anh nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em!"

Đỗ Trạch Khải căm tức nhìn Tân Tình:

"Bây giờ cậu lập tức đính chính với mọi người đi, những lời đồn đó không phải là sự thật, sau đó trả giải nhất cho Ngữ Điệp. Như vậy chúng tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của cậu, sau này mọi người vẫn có thể là bạn bè."

Tân Tình hoàn toàn không nổi giận, so đo với đồ thiểu năng trí tuệ thì có gì vui đâu. Cô khuyên Tân Ngữ Điệp:

"Ngoài việc IQ thấp ra thì cậu ta không tệ với cô đâu, thông minh thì cố mà trân trọng, đừng có giở trò nữa."

Tân Ngữ Điệp cắn răng, dùng ánh mắt độc ác nhìn Tân Tình, sau đó lại nhìn sang Đỗ Trạch Khải với đôi mắt ngấn lệ:

"A Trạch, thôi đi. Thật ra em nghỉ học cũng không sao cả, nhưng mà... sau này sẽ không thể ngày ngày ở bên anh nữa rồi."

Cô ta ôm ngực, ra vẻ cực kỳ đau lòng. Đỗ Trạch Khải thấy vậy thì chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, vội vàng túm lấy tay Tân Tình.

"Nếu hôm nay cậu không cho chúng tôi câu trả lời thì đừng hòng đi."

"Thả tôi ra."

Tân Tình nổi giận, hai đứa thần kinh này tự chơi với nhau là được rồi, hà cớ gì lôi mình vào.

Hai người lôi lôi kéo kéo, Tân Tình không khỏe như Đỗ Trạch Khải nên bị cậu ta kéo tới phía bồn hoa cạnh đó vài lần, Trương Mật và Thi Thiên ở gần đó nhìn thấy thế thì vội hô to rồi chạy qua.

Tân Ngữ Điệp thấy vậy nên vội nhìn thoáng qua sau lưng Tân Tình, sau đó lén lút thò chân ngáng phía trước Đỗ Trạch Khải. Cậu ta và Tân Tình đang người kéo kẻ lôi nên không chú ý mà trượt chân, lại thêm lực đẩy của Tân Tình nữa, vậy là cô lập tức ngã nhào vào khóm hoa, chảy máu đầu.

"Tân Tình!"

Trương Mật nhào tới, cô đẩy Đỗ Trạch Khải ra, còn Thi Thiên thì vội gọi xe cấp cứu. Thấy Tân Tình nằm đó không nhúc nhích, máu me đầy mặt, Đỗ Trạch Khải mới sợ hãi lắp bắp hỏi:

"Không... không phải tôi, là cậu ta... cậu ta tự ngã."

"Khốn nạn, chúng tôi đều nhìn thấy là cậu đẩy cậu ấy, nếu cậu ấy có làm sao thì cậu chờ ngồi tù đi!"

Nửa giờ sau, Doanh Kình Thương đang đi công tác nước ngoài cũng nhận được điện thoại của cậu Thẩm.

Tân Tình tỉnh lại là vào sáng hôm sau. Cô mở mắt ra, thấy mình trong bệnh viện, cậu Thẩm thì đang híp mắt cười nhìn mình.

"Tiểu Tình Tình! Có còn đau đầu không?"

Y hỏi vậy khiến các giác quan của cô trở về, lập tức cô cảm thấy đầu mình như bị thứ gì cán qua, đau chết đi được.

"Đau... chết mất."

Cô khàn khàn đáp rồi liếm môi. Dì Điền ló ra từ phía sau cậu Thẩm rồi dìu cô ngồi dậy, dì bưng chén nước muốn cho cô uống.

"Dì Điền, tay tôi không sao mà."

Tân Tình cười cười, dì Điền thấy mà đau lòng:

"Đúng là nghiệp chướng mà, thằng nhóc hư hỏng đó nhất định phải vào tù."

Đang nói thì tiếng gõ cửa vang lên, Tân Bằng Phi, Triệu Giai Lệ và Tân Ngữ Điệp cùng tới.

"Chuyện này là do Trạch Khải bất cẩn, chị thay mặt anh ấy xin lỗi em."

Có ý gì? Tân Tình nhướn mày.

"Tân Tình, sau này Ngữ Điệp mà lấy Trạch Khải thì cậu ta cũng sẽ là anh rể con, người trong nhà thì không nên truy cứu phải không?"

Triệu Giai Lệ cười hì hì nói rồi liếc đầy ẩn ý về phía Tân Ngữ Điệp.

"Tân Tình, xin lỗi, là do bọn chị không tốt, em đừng để ý."

Tân Ngữ Điệp ngoài miệng thì xin lỗi nhưng ánh mắt lại trợn trừng nhìn cô.

Tân Tình đặt cốc nước xuống, xua tay nói:

"Đầu tôi đau quá, muốn nghỉ ngơi."

"Nghe thấy chưa, còn không đi à?"

Cậu Thẩm như cười như không mà nhìn ba người nhà họ Tân, đúng là không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa, người nhà này vô liêm sỉ như nhau.

"Mày..."

Tân Bằng Phi còn định nói gì đó nhưng thấy cậu Thẩm nhíu mày, lại không biết y có lai lịch thế nào mà chỉ biết đây là người thường xuyên ở bên cạnh Doanh Kình Thương, ông ta không thể đắc tội được. Thôi, chờ cậu Thẩm không ở đây rồi nói sau.

Tân Tình ngủ thẳng tới xế chiều, cậu Thẩm sợ cô đói bụng hại thân nên gọi cô dậy. Dì Điền nấu canh bổ máu và hai món ăn thanh đạm, Tân Tình ngửi thấy mùi cơm mới có cảm giác đói, cô lập tức ăn sạch sẽ, không chừa lại chút nào.

"Anh về đi, không cần ở lại trông tôi đâu."

Tân Tình đứng dậy hoạt động một lát, biết cậu Thẩm luôn ở cạnh mình thì khá xấu hổ.

Cậu Thẩm dựa vào ghế salon, bất đắc dĩ nói:

"Tôi cũng muốn về lắm, đáng tiếc là có người nói bao giờ cô ra viện tôi mới được về, nếu không sẽ đuổi tôi về Mỹ."

"Doanh Kình Thương à?"

Tân Tình ngẩn ra:

"Không thể nào."

Từ khi tỉnh lại đến giờ, cô chưa hề thấy hắn. Đương nhiên cô cũng không nghĩ là hắn phải tới thăm mình, nên khi nghe cậu Thẩm nói vậy, cô có chút kinh ngạc.

"Cậu ta ở nước ngoài, đang về gấp rồi."

Tân Tình bĩu môi, ra điều việc đó chẳng liên quan gì tới mình.

Cậu Thẩm thở dài:

"Tiểu Tình Tình, có vài việc không phải mình thấy mới là đúng, cái đúng thật ra ở nơi em không nhìn thấy cơ.

"Ý anh là gì?"

Tân Tình choáng váng, lại ngồi xuống giường.

"Công ty trang sức là Doanh Kình Thương mua để em có thể tham dự cuộc thi đấu. Lời đồn ở trường em cũng là cậu ta bảo tôi tung ra. Những tin xấu về em đột nhiên biến mất cũng là vì cậu ta gây áp lực với nhà trường cả."

Tân Tình trợn mắt, cứ như cậu Thẩm đang nói chuyện hoang tưởng.

"Không... không thể nào... đâu."

Cô nói xong thì ngẩn ra, vì sao cô không khẳng định được việc này không phải là do Doanh Kình Thương làm?

"Em xem, chính em cũng cảm giác được, chính em cũng nghi ngờ mà."

Cậu Thẩm nhún vai nói tiếp:

"Những món trang sức em nhìn thấy trong cửa hàng là do cậu ta đấu giá được, cũng vốn để tặng em đấy. Ngay cả công ty kia cũng là tên em sở hữu nữa."

Cậu Thẩm ho khan rồi vội vàng dừng lại, nếu còn nói thêm, có lẽ y sẽ nói luôn mục đích chuyến ra nước ngoài của Doanh Kình Thương mất. Việc này tuyệt đối không thể cho Tân Tình biết, ít nhất là bây giờ không thể.

Tân Tình ngồi ngẩn ra, không hề nói chuyện tiếp. Cậu Thẩm đứng lên, nghiêm túc nhìn cô:

"Tân Tình, tôi với cậu ta cũng có mấy chục năm tình bạn rồi, chúng tôi cũng chỉ có một người bạn mà thôi. Doanh Kình Thương không phải đối xử tệ với em, mà là cậu ta tốt với em nhưng em cũng không biết thôi. Cậu ta không biết đối xử với phụ nữ thế nào nên đôi khi sẽ làm em thấy khó chịu. Nhưng tôi đảm bảo cậu ta có cảm tình đặc biệt với em đấy."

Cậu Thẩm ra ngoài, nói là muốn đi tính sổ với Đỗ Trạch Khải. Tân Tình ở trong phòng, vùi mặt vào chăn. Lời nói của cậu Thẩm cứ luẩn quẩn trong đầu cô, khiến cô buồn phiền. Nhưng bất ngờ là dường như cô cũng có cảm giác như vậy từ lâu, thế nên Doanh Kình Thương có gây khó dễ, cô cũng không tức giận như lúc đầu nữa. Hóa ra trong tiềm thức chính cô cũng luôn nghĩ những chuyện đó là do hắn làm.

Tân Tình cảm thấy thật khó chịu, cô không biết phải đối mặt với Doanh Kình Thương ra sao nữa. Đến tối, Thi Thiên và Trương Mật tới thăm, thấy cô mất hồn mất vía thì tưởng cô làm sao. Tân Tình ngẫm nghĩ hồi lâu rồi quyết định kể cho bạn nghe về chuyện của Doanh Kình Thương.

"Mẹ nó, người đàn ông tốt!"

Trương Mật hưng phấn như người được giúp đỡ chính là mình vậy:

"Đàn ông thế này cậu phải túm lấy cho chặt."

Tân Tình mặc kệ bạn mình, cô nhìn sang Thi Thiên.

"Tớ đã sớm bảo anh ta khác mà."

Thi Thiên nói rồi lại nhíu mày:

"Nhưng cậu phải nghĩ cho kỹ, với địa vị xã hội của anh ta thì liệu anh ta có chịu cưới cậu hay không."

Tân Tình khoát tay:

"Cưới xin gì? Tớ không nghĩ xa đến thế đâu."

"Nhưng nếu Doanh Kình Thương không cưới cậu ấy, cho tới khi anh ta kết hôn mà Tân Tình vẫn phải thực hiện thỏa thuận luôn ở bên anh ta thì sao?"

Trương Mật đột nhiên lo lắng:

"Vậy nghĩa là nhân tình từ đầu đến cuối à?"

Tân Tình sầm mặt, Thi Thiên vội nói:

"Chuyện ấy không phải lo, Doanh Kình Thương không kết hôn đâu."

"Sao cậu chắc chắn thế?"

Tân Tình không tin.

Thi Thiên sờ lên vết thương của Tân Tình, nói:

"Cậu quên là anh ta ghét phụ nữ à? Nếu không có sự xuất hiện của cậu, tớ đoán cả đời anh ta cũng chẳng thèm liên quan tới người phụ nữ nào đâu."

Tân Tình nhớ lại lời cậu Thẩm, hình như là vậy.

"Thế cuối cùng tớ phải làm sao?"

Cô bực bội đấm đấm lên đầu, suýt thì chạm vào vết thương. Trương Mật giật mình, vội vàng giữ cô lại.

"Ôi chao, có gì đâu, trước ra sao thì giờ vẫn thế thôi!"

Trương Mật nghiêng đầu nhìn bạn:

"Người ta không tỏ tình với cậu thì cậu kích động cái gì?"

Lúc này, điện thoại của Tân Tình đột ngột đổ chuông, phản ứng đầu tiên của cô là tự hỏi xem liệu đây có phải Doanh Kình Thương không. Sau đó, cô cầm di động lên nhìn rồi ngẩn người.

Quảng cáo
Trước /99 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cửu Tinh Sát Thần

Copyright © 2022 - MTruyện.net