Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Độc Sủng Thánh Tâm
  3. Chương 156: Kẻ bị gọi là thích khách
Trước /177 Sau

Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 156: Kẻ bị gọi là thích khách

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edit: Thảo Hoàng Quý phi

Beta: Nga Quý tần

"Hẳn là đi chỗ Tần phu nhân." Trương Hiển Năng đáp hắn một câu.

Tiêu Nghiêu đi đường có chút nghiêng ngả, nhưng vẫn ổn không phải say đến mức cần người đỡ.

Một hàng cung nhân thật cẩn thận mà đi theo phía sau hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể duỗi tay đỡ.

Mấy thị vệ và thái giám đứng ngoài doanh trướng của Đế Hậu, cách đó không xa còn có người tuần tra.

Lúc này có một nữ tử mặc áo choàng màu đỏ rực tiến đến, trên áo choàng kia dùng chỉ vàng thêu phượng hoàng tung cánh, vừa thấy liền biết là Hoàng hậu nương nương đã trở lại.

Nàng ta mang mũ, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra chiếc cằm tinh tế.

Tần Phiên Phiên tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, nàng triệu hết cung nữ thái giám trong doanh trướng đi, sai bọn họ trộm tìm người.

Cố tình người nàng muốn tìm kiếm kia, to gan lớn mật, giả dạng thành bộ dáng nàng đi vào doanh trướng.

Lại bởi vì đám thị vệ canh giữ này đều không phải hầu hạ bên người Tần Phiên Phiên, căn bản không nhận ra vị nữ tử không lộ mặt vóc người tương tự này không phải Hoàng hậu nương nương.

Thậm chí bọn họ cũng không dám nhìn nhiều, chỉ cho rằng Hoàng hậu nương nương muốn cho Hoàng thượng một bất ngờ, cho nên mới lặng yên không một tiếng động đi vào.

Cuối cùng Tiêu Nghiêu đi tới ngoài doanh trướng, sau khi đi vào, hắn liền thấy Tần Phiên Phiên đứng đưa lưng về phía hắn.

Trong lòng hắn vui vẻ, lập tức lảo đảo đi qua, ôm lấy nàng từ sau lưng, đầu cũng đặt trên vai nàng, động tác mười phần thân mật.

Vệ Tình cởi áo choàng, màu sắc và kiểu dáng xiêm y nàng mặc không sai biệt lắm với Tần Phiên Phiên, tuy nói không giống nhau hoàn toàn, nhưng Hoàng thượng uống say, khẳng định sẽ không nhận ra.

Cộng thêm búi tóc của nàng chính là dựa theo kiểu tóc hôm nay của Tần Phiên Phiên, nhìn từ sau lưng, trên cơ bản giống nhau như đúc.

Nàng tin tưởng, sáng mai nàng có thể đi theo Hoàng thượng cùng hồi cung.

Mặc kệ lửa giận của Hoàng hậu nương nương, nàng cũng không để ở trong mắt, chỉ cần được Hoàng thượng ưu ái, không sợ về sau không có phân vị.

Tuy rằng bên ngoài truyền đến đều là Hoàng thượng đối với Hoàng hậu nương nương là yêu đến mức không thể tự kềm chế, nhưng nàng một chữ cũng không tin.

Nào có nam nhân không vụng trộm, huống hồ Hoàng hậu nương nương đã tiến cung nhiều năm như vậy, Hoàng thượng nhất định đã sớm nhàm chán.

Ma ma đã từng nói với nàng, nữ nhân đã từng sinh đứa nhỏ thì không còn hấp dẫn nam nhân nữa, nàng vẫn là cô nương ngây thơ, như là bông hoa tươi đẹp ướt át đầu cành, chờ người yêu thích tới ngắt lấy.

Trên đời này ngàn ngàn vạn vạn nam nhân, người xứng ngắt lấy nàng cũng chỉ có ngôi cửu ngũ.

"Phiên Phiên, nàng về sớm cũng không cho người kêu trẫm một tiếng." Hắn cười khẽ một tiếng, mang theo vài phần dịu dàng, lại lộ ra giảo hoạt.

Căn bản không giống ngôi cửu ngũ cao cao tại thượng, ngược lại giống đứa nhỏ làm nũng.

Trái tim Vệ Tình bỗng nhiên nhảy tới cổ họng, nàng hoàn toàn không nghĩ tới, tiếng cười của Hoàng thượng dễ nghe như vậy, đối đãi nữ nhân sẽ dịu dàng như thế.

Thậm chí qua vòng ôm rộng rãi lại ấm áp của hắn ở phía sau lưng có thể cảm thấy cơ ngực rắn chắc của Hoàng thượng, nàng tìm thấy cảm giác rất an toàn.

Hô hấp của Vệ Tình lập tức trở nên dồn dập, cả khuôn mặt nàng đều đỏ bừng, hoàn toàn sung huyết, toàn bộ thân thể đều như phát hỏa, nóng vô cùng.

Nàng nhớ tới đủ loại dặn dò trước đó của Cảnh Vương phi, cũng không dám quay đầu lại, đánh bạo duỗi tay kéo cánh tay Hoàng thượng lại, trực tiếp ấn ở trước ngực nàng.

Ý vị ái muội vô cùng rõ ràng, nếu không phải sợ Hoàng thượng nghe ra thanh âm của nàng không thích hợp, Vệ Tinh còn muốn mở miệng làm Hoàng thượng nhanh chóng cá nước thân mật với nàng.

Dù cho không gạo nấu thành cơm, tốt nhất là ở thời điểm Hoàng hậu nương nương dẫn người tiến đến, bọn họ đã lăn lộn quấn quít thành một đoàn.

Như vậy kể cả Hoàng thượng không muốn thân thể nàng, cũng phải nhường nàng tiến cung, rốt cuộc thanh danh nàng bị hắn huỷ hoại.

"Hôm nay lá gan lớn như vậy, chẳng lẽ nàng cũng uống say? Có cùng suy nghĩ với trẫm?" Tiêu Nghiêu cười khẽ một tiếng, thanh âm càng thêm có vẻ từ tính dễ nghe.

Vệ Tình cảm thấy lỗ tai mình đều sắp bốc cháy, nóng đến không chịu nổi.

Tiêu Nghiêu quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ một cái liếc mắt, còn là bên sườn mặt, hắn liền nhận thấy không thích hợp.

Hắn đẩy nàng ta ra, nam nhân uống có hơi nhiều, lúc dùng sức có chút không biết nặng nhẹ, trực tiếp đẩy nàng ta té ngã trên đất.

Tươi cười trên mặt Vệ Tinh lập tức biến mất, nàng ta vừa nhấc đầu liền nhìn thấy thần sắc giận dữ trên mặt ngôi cửu ngũ.

Ngũ quan nam nhân rất đẹp, mày kiếm mắt sáng, hình dáng cao lớn, giờ phút này cảm xúc phẫn nộ làm khí thế xung quanh hắn càng mạnh mẽ.

Đồng thời Vệ Tình đang hoảng loạn, trong lòng càng thêm sinh ra vô số cảm xúc muốn leo lên hắn.

Nam nhân tốt như vậy, vì sao không phải của nàng?

Tất cả mọi người đều là nữ nhân, dựa vào cái gì ngôi cửu ngũ có quyền có sắc lại thuộc về Tần Phiên Phiên?

Tuy nàng không xuất thân từ hầu phủ, nhưng mẫu thân của nàng xuất từ hầu phủ, hơn nữa nàng còn là đích nữ.

Cảnh Vương phi chính là nói, trước kia thời điểm Tần Phiên Phiên là thứ nữ, xách giầy cho Cảnh Vương phi cũng không xứng, chẳng qua hiện giờ vận khí tốt, mới một bước lên mây, lập tức trở thành nữ nhân tôn quý nhất trên đời này.

Chim sẻ bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng, nàng muốn túm Tần Phiên Phiên từ trên đầu cành xuống dưới, chính mình bay lên.

"Hoàng thượng, ngài không quen thần thiếp sao? Thần thiếp đỡ ngài đi ngủ." Vệ Tình nửa cúi đầu, trên mặt là thần sắc e lệ ngượng ngùng.

Nàng vừa nói vừa muốn đứng dậy đỡ Tiêu Nghiêu, biểu tình trên mặt nam nhân càng thêm lạnh lùng, hiện tại cảm giác say đã tiêu tán hơn phân nửa, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.

Cảnh Vương tìm hắn uống rượu chỉ sợ không phải ngẫu nhiên, chính là vì làm hắn say, tốt nhất là nhận không rõ người, đến nơi đây sẽ coi người khác thành Tần Phiên Phiên mà ngủ cùng.

Vệ Tình nhìn biểu tình âm ngoan này của hắn, trong lòng có chút do dự.

Cảnh Vương phi đã từng dặn dò nàng, nếu Hoàng thượng nhận ra nàng, nàng câu dẫn Hoàng thượng không thành công, lúc này nhất định phải lớn tiếng thét chói tai, kinh động thị vệ bên ngoài, như vậy Hoàng thượng căn bản không thể chối cãi.

Dù Hoàng thượng không muốn mang nàng tiến cung cũng không được, danh dự nàng đã bị huỷ hoại, khẳng định không thể gả ra, nếu Hoàng thượng không cho nàng làm phi tần, tuyệt đối sẽ bị Ngự sử mắng chết.

Tiêu Nghiêu nhìn biểu tình trên mặt nàng ta nhiều lần biến hóa, cười lạnh một tiếng.

Nếu nữ nhân này còn nghĩ dùng biện pháp gì tới uy hiếp hắn, vậy hắn nhất định xử đẹp nàng ta.

"Ngươi lại đây." Hắn vẫy nàng ta, trên mặt thu lại thần sắc âm ngoan, thanh âm cũng dịu dàng hơn chút.

Tuy nói trạng thái hiện giờ của hắn không thể dịu dàng như lúc nhận nhầm nàng thành Tần Phiên Phiên, nhưng trạng thái dịu xuống này của hắn rõ ràng là có thể thương lượng.

Nội tâm của Vệ Tình hơi ổn định lại, ngẩng đầu lên lộ ra nụ cười chính mình cảm thấy xinh đẹp nhất, trong ánh mắt tràn ngập tình ý sóng sánh.

Vươn tay muốn đè ngực hắn, cả người mềm mại không xương mà dán lên người hắn.

Nhưng trong nháy mắt nàng ghé sát vào, biến cố đột nhiên xảy ra.

Nam nhân bỗng nhiên bắt lấy cổ tay nàng, kéo về phía trước.

Trong lòng Vệ Tình vui mừng, cảm thấy Hoàng thượng hiếu thắng cường ngạnh ôm nàng vào trong lòng.

Nhưng nàng cũng không nhào vào trong ngực nam nhân, ngược lại sau cổ bị đánh một đòn nghiêm trọng, còn chưa cảm thấy đau, trước mắt đã tối sầm hôn mê bất tỉnh.

Tiêu Nghiêu còn cảm thấy không đã ghiền, lại dùng sức uốn vặn cổ tay nàng ta, xương cổ tay Vệ Tình liền bị vặn gảy, toàn bộ tay quái dị mà vặn về hướng khác.

Hắn trực tiếp ném nữ nhân xa lạ này tới trên mặt đất, tiện tay móc ra một miếng khăn gấm.

"Trương Hiển Năng, tiến vào!" Hắn dương cao thanh âm gào một câu hướng về phía bên ngoài.

Trương Đại tổng quản vốn đang ở bên ngoài chờ đến độ có chút sốt ruột, hắn đã hỏi qua thị vệ, nói là Hoàng hậu nương nương đã sớm ở bên trong doanh trướng chờ Hoàng Thượng, có thể là muốn tạo bất ngờ gì đó.

Hắn liền suy nghĩ, sau khi đã tạo bất ngờ, hai người này nhất định là muốn lăn lộn ở bên nhau, củi khô lửa bốc tận tình thiêu đốt.

Chờ đến khi bên trong truyền ra thanh âm, hắn liền có thể rời đi.

Kết quả hắn chờ mãi chờ mãi, bên trong cũng chưa động tĩnh gì, dường như hôm nay căn bản hai người kia không phát ra tia lửa gì (lửa tình>.<), hoàn toàn là yên tĩnh không tiếng động.

Chẳng lẽ đều ngủ rồi?

Trương Hiển Năng còn đang nghĩ ngợi nên làm cái gì bây giờ thì nghe được Hoàng thượng kêu hắn, hơn nữa trong giọng nói hỗn loạn vài phần âm trầm.

Trong lòng hắn vang lên báo động, lập tức nhanh chóng đi vào.

Đi vào liền thấy một nữ tử nằm trên mặt đất, bởi vì đưa lưng về phía này nên hắn không thấy rõ mặt, thoáng thấy chính là Hoàng hậu nương nương, hắn lập tức bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

Tổn thọ, Cẩu hoàng đế giết chết tiểu yêu tinh, xích chó cũng không phải hoàn hảo.

"Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương làm sao vậy?" Tuy đã trải sự đời nhưng giờ phút này Trương Hiển Năng cũng nhịn không được run lập cập.

Tiêu Nghiêu lạnh mắt nhìn hắn một chút, tức giận nói: "Không phải Hoàng hậu. Nữ nhân này là ai? Sao vào được đây?"

Trương Hiển Năng lập tức vòng tới chính diện xem xét, cau mày cẩn thận suy nghĩ một chút, trong hoảng hốt có chút ấn tượng: "Là cô nương bên người Tần phu nhân mang lại đây, nói là biểu cô nương. Nhưng luôn không lộ mặt, vẫn là bởi vì nô tài chú ý Tần phu nhân mới biết được, sau mấy ngày lại nghe nói là bị bệnh, vẫn luôn tĩnh dưỡng trong doanh trướng. Sao lại chạy ra đây? Còn trang điểm giống Hoàng hậu nương nương?"

Tiêu Nghiêu cười lạnh một tiếng nói: "Còn có thể thế nào, đơn giản chính là làm giả Phiên Phiên, vừa lúc thừa dịp trẫm uống nhiều rượu, đến đây với bộ dạng này. A, ý đồ đáng chết."

"Hiện giờ phải làm sao đây? Đến bây giờ Hoàng hậu nương nương chưa trở về, chỉ sợ là bị mời đi tìm người. Nếu làm lớn việc này sợ là sẽ khó coi." Đầu óc Trương Hiển Năng đầu chuyển cũng nhanh, lập tức nghĩ ra.

Tần Phiên Phiên bị Tần phu nhân mời đi, hoặc là Tần phu nhân cố ý, muốn đưa Vệ Tình lên long sàng.

Hoặc chính là Tần phu nhân cũng không biết chuyện, muốn nhờ Hoàng hậu nương nương tìm người giúp bà ta.

"Đi lấy hộp chu sa pha chút nước lại đây." Tiêu Nghiêu lạnh giọng phân phó một câu.

Sau khi Trương Hiển Năng dựa theo lời hắn lấy đồ vật tới, ngôi cửu ngũ trực tiếp hắt một bát chu sa này lên mặt Vệ Tình, chu sa đỏ tươi lập tức che đậy khuôn mặt vốn có của Vệ Tình, thậm chí bắn tới tóc tai, quần áo nàng ta, đến trên mặt đất cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Màu đỏ máu đầy đầu đầy cổ, thoạt nhìn thật là dọa người.

"Chờ lát nữa trẫm kêu người tiến vào, ngươi liền đi tìm Hoàng hậu tới."

Sau khi nói một tiếng, Tiêu Nghiêu lập tức cao giọng hướng về phía bên ngoài mà hô: "Người tới, có thích khách đánh lén trẫm."

Hắn vừa nói, vừa lấy một cái đao nhỏ từ trong giày ra, trực tiếp ném tới bên người Vệ Tinh.

Trương Hiển Năng còn chưa kịp phản ứng lại, vài thị vệ bên ngoài doanh trướng đã vọt vào, một đám đều trong tư thế sẵn sàng đón quân địch, thần sắc trên mặt có chút tái nhợt.

Bọn họ canh giữ ở bên ngoài hồi lâu, đều không thấy bất cứ kẻ nào, đến một tia động tĩnh đều không nghe thấy.

Một đám trừng to mắt giống như cái chuông đồng, bảo đảm một con ruồi bọ cũng chưa bay vào, kết quả lại nghe thấy Hoàng thượng kêu một tiếng này.

Thủ lĩnh đám thị vệ thiếu chút nữa đi không xong, bọn họ đều là người học võ tai thính mắt tinh, nếu Hoàng thượng thật sự xảy ra chuyện gì, cái đầu trên cổ bọn họ hẳn là không còn.

Sau khi xác nhận những thị vệ này đều đúng lúc đúng chỗ, Trương Hiển Năng lặng lẽ rời khỏi doanh trướng, nhanh chóng cho người đi tìm Hoàng hậu nương nương.

...

Sau khi Cảnh Vương phi nói lỡ miệng, Tần Phiên Phiên nổi giận đùng đùng đi ra, nàng vốn đang sải bước chuẩn bị trở về.

Nhưng bỗng nhiên nghĩ, không biết Hoàng thượng đã về doanh trướng chưa, nếu để vài người thấy mặt, nàng gióng trống khua chiêng đi qua như vậy, thật đúng là trúng ý của Cảnh Vương phi và Vệ Tình.

Nàng sai Liễu Âm đi về trước tìm Hoàng thượng, chính mình lại nhanh chóng tìm cái doanh trướng thay xiêm y cung nữ ra, chuẩn bị lặng lẽ đi vào.

Liễu Âm còn chưa đi vài bước, vừa vặn gặp Trương Đại tổng quản tới tìm người, hai người nhanh chóng trao đổi tin tức.

Biết được Hoàng thượng cũng không bị Vệ Tình lừa bịp, hơn nữa rất nhanh chóng xử lý việc này, Liễu Âm lập tức yên tâm, hai người cùng đi tìm Tần Phiên Phiên.

Tần Phiên Phiên lại đổi trở về xiêm y cũ, biết được Vệ Tình trang điểm ăn mặc giống nàng, trong lòng không khỏi dâng lên vô số lửa giận.

"Mẫu thân nói nàng ta nhiều tâm tư, nàng ta thật đúng là không hổ với đánh giá này. Còn muốn giả mạo ta đi hoan hảo với Hoàng thượng không thành, thật là không biết xấu hổ."

Nàng tức giận đến mức lẩm bẩm vài câu, nhanh chóng trở về.

Tới rồi gần doanh trướng của Hoàng thượng mới phát hiện không ít thị vệ vây quanh, một đám đều là tư thế sẵn sàng đón quân địch.

Cho đến sau khi nàng đi vào, phát hiện vài người đang quỳ trong doanh trướng, vẻ mặt bọn họ đều khó xử.

Mấy thị vệ này hiển nhiên đã đoán được, hiện giờ thích khách nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất đúng là kẻ lúc trước giả mạo Hoàng hậu nương nương tiến vào, chẳng qua lúc ấy bọn họ nhất thời sơ sót, để nàng ta vào được.

Tuy nói hiện tại mặt thích khách này đầy máu, căn bản thấy không rõ khuôn mặt, nhưng cũng không ngăn cản được dưới đáy lòng bọn họ nguyền rủa thích khách này không được chết tử tế.

"Hoàng hậu tới, trước tiên các ngươi mang thích khách này ra gian ngoài. Hoàng hậu vào đây với trẫm." Tiêu Nghiêu đang ngồi trên ghế uống trà, nhìn thấy Tần Phiên Phiên tiến vào, hai người nhìn nhau một chút, thân thể căng cứng cũng hơi thả lỏng chút.

Hai người một trước một sau vào gian trong, Tiêu Nghiêu xoay người lại, lập tức khuôn mặt đối diện nàng.

"Nàng chạy đi đâu vậy? Sao nữ nhân này trang điểm giống nàng, đứng đây chờ trẫm, hơn nữa nàng ta còn là biểu cô nương Tần gia? Tần Trí lại phạm hồ đồ sao?" Tiêu Nghiêu có một bụng bực tức muốn phát tác.

Tần Phiên Phiên nhẹ nhàng cười, duỗi tay thay hắn sửa sang lại vạt áo hơi tán loạn: "Không có việc gì, Cảnh Vương phi giở trò quỷ, đây cũng không thể ăn vạ cha thần thiếp. Mẫu thân vốn không muốn mang nàng ta theo, nhưng ngại lão phu nhân trong nhà luyến tiếc đứa cháu ngoại này, nhất định phải mang nàng ta theo, nói là thời điểm săn thú, nói không chừng có thể có thanh niên tài tuấn nào nhìn vừa mắt. Đến lúc đó trở về có thể nhanh chóng định ra hôn sự."

Sau khi nàng nhắc tới hôn sự của Vệ Tình, mày lại lần nữa chu nhăn chặt, nhớ tới bộ dáng không đáng tin cậy của Vệ Tình, lửa giận dưới đáy lòng lại bốc lên.

"Dù nương chọn cho nàng ta nhiều người như vậy, nàng ta đều chướng mắt, thì ra là coi trọng Hoàng thượng. Khẩu vị của nàng ta cũng thật lớn!" Tần Phiên Phiên cười lạnh một tiếng, trên mặt là ý vị trào phúng mười phần.

Nàng nhẹ hít một hơi, áp chế lửa giận đáy lòng, nhẹ giọng hỏi: "Hoàng thượng định xử trí nàng ta như thế nào?"

Tiêu Nghiêu xua tay: "Cho nàng xử trí. Rốt cuộc trẫm đáp ứng nàng, không thể bị người khác câu dẫn. Nàng ta đây là đang khiêu chiến uy quyền của Hoàng hậu nàng, nàng xử trí như thế nào trẫm đều sẽ không hỏi đến."

Hắn vừa nói vừa giơ tay vỗ khuôn mặt nàng, mang theo vài phần trêu đùa.

Sau khi hai người thương nghị một lát, Tần Phiên Phiên một mình đi ra.

"Nhốt nàng ta lại, coi chừng kỹ, chỉ sợ nàng ta có đồng lõa, hơn nữa rất có thể có nội ứng trong đám huân quý."

Tạm thời Tần Phiên Phiên không định thu thập nàng ta, xung quanh đây chính là có vô số đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, chờ hoạt động săn thú kết thúc, nàng nhất định sẽ cẩn thận tính sổ.

Đương nhiên mấy thị vệ canh cửa kia cũng bị trừng phạt.

Đến Hoàng hậu nương nương cũng có thể nhận nhầm, thật là một đám ngu xuẩn, kể cả Hoàng hậu muốn tạo bất ngờ cho Hoàng thượng cũng không có khả năng bên người không mang theo một cung nữ nào, một mình tiến vào trong doanh trướng.

Sáng sớm ngày hôm sau, người trong doanh trướng lục tục thức dậy, bắt đầu thu thập chuẩn bị lên đường hồi cung.

Tần Phiên Phiên dậy thật sớm, đi tìm Tần phu nhân.

Tần Trí cũng ở đó, sắc mặt hai vợ chồng đều là xanh trắng đan xen, hiển nhiên là tối hôm qua ngủ không ngon, cả người đều lộ ra cảm giác tiều tụy.

"Phiên Phiên, thế nào, Hoàng thượng có tức giận không?" Lúc Tần phu nhân hỏi câu này, thanh âm cũng có chút phát run.

Tần Phiên Phiên lập tức vẫy tay, thấp giọng nói: "Hoàng thượng không tức giận, ta đã giải thích với Hoàng thượng, chuyện này không liên quan tới Tần gia. Hắn cũng giao chuyện này cho ta toàn quyền xử trí, sẽ không hỏi đến."

Nghe nàng nói như vậy, Tần Trí và Tần phu nhân đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Vậy là tốt rồi, lần trước chuyện của Nhị tỷ ngươi, Tần gia đã có điều không phải với Hoàng thượng. Lúc này lại thêm chuyện của Vệ Tình, người bình thường đều cảm thấy Tần gia không đáng tin cậy. Ngươi thật vất vả mới lên làm Hoàng hậu, nào có nhà mẹ đẻ nào lại cản trở ngươi như vậy."

Tuy Tần Trí hơi chút an tâm, nhưng vẫn cứ nhịn không được lẩm bẩm.

Tần phu nhân trừng hắn một cái, trực tiếp đuổi hắn ra ngoài, có vài lời nói trước mặt Tần Trí thì không tốt lắm.

Tuy các nàng không phải mẹ con ruột, nhưng đều là người thông minh, nên thời điểm cần tàn nhẫn, tuyệt đối sẽ không nương tay.

"Ngươi nói đi, muốn xử trí nàng ta như thế nào. Trực tiếp muốn mạng nàng ta, chỉ sợ có chút khó làm. Chỗ lão phu nhân không dễ báo cáo, cộng thêm Cảnh Vương phi bên kia khả năng sẽ quấy rối, truyền đi mấy lời khó nghe. Có thể làm nàng ta trở nên ngu dại trước, lúc sau muốn giữ mạng hay lấy mạng chỉ là chuyện đơn giản. Tính tình nàng ta như vậy, không nên gieo tai họa cho nhà người khác. Nếu ngươi ở trong cung khó xử trí vậy cứ giao cho ta."

Tần phu nhân nhẹ giọng nói với nàng, đây là kết quả một đêm suy nghĩ của bà.

Vệ Tình làm ra chuyện như vậy, nhất định là không tha thứ được, chớ nói chính chủ Tần Phiên Phiên, chính là bà cũng nhìn không nổi, rất muốn tát cho Vệ Tình một cái.

Ở đây nhiều triều thần huân quý như vậy, Hoàng hậu nương nương và Hoàng thượng gắn bó keo sơn, liếc mắt cũng có thể thấy được.

Không một ai dám đẩy nữ nhân đến bên người Hoàng thượng, nhưng nha đầu Vệ Tình này lá gan thật lớn, còn ngụy trang thành Tần Phiên Phiên đi câu dẫn Hoàng thượng, tâm tư thật sự đủ ác độc.

Tần Phiên Phiên vẫy tay nói: "Chuyện Vệ Tình, mẫu thân vẫn không nên động thủ thì hơn. Rốt cuộc nàng ta là cục thịt trong lòng lão phu nhân, tuy nói ngài động thủ là trừ đi hậu hoạn, nhưng lỡ như ảnh hưởng đến quan hệ của ngài và tổ mẫu, vậy mất nhiều hơn được, chủ yếu là vì người này cũng không đáng. Thật ra ta có một kế, mẫu thân tốn nhiều tâm tư một chút Vệ Tình sẽ không cần ngài động thủ."

Sau khi hai mẹ con nói một lát, xem như định ra.

"Tổ mẫu thương xót nàng ta, Vệ Tình lại giảo hoạt đa đoan. Vì để phòng lại xảy ra chuyện, ta để Hồng Y bên người lại đây, mẫu thân ngài chờ lát nữa mang theo Hồng Y hồi hầu phủ, để nàng ấy đi theo Vệ Tình là được. Chờ sau khi xong việc, nàng ấy lại trở về."

"Như vậy sao được, Hồng Y là Hoàng Thượng để lại cho ngươi. Ngươi yên tâm, lúc này ta nhất định không cho nàng ta chạy thoát." Tần phu nhân lập tức chối từ, bà thật đúng là không dám nhận.

"Không có việc gì, bên người ta còn có Hồng Thường, rất nhiều người hầu hạ, chẳng qua là thuận tiện ngài hành sự thôi." Tần Phiên Phiên xua tay.

Sau khi định ra kế này, Tần Phiên Phiên liền dẫn Hồng Thường và Liễu Âm lên xe ngựa hồi cung, Tiêu Nghiêu ngồi ở bên trên, hiển nhiên đã đợi nàng một lúc, thấy nàng lên xe, lập tức ném sách.

Đọc vạn quyển sách nào có thú vị bằng có Hoàng hậu của hắn ở bên cạnh.

"Bàn bạc xong rồi?" Hắn nhẹ giọng hỏi một câu.

Tần Phiên Phiên gật đầu: "Người đã thả ra, giao cho thị vệ Tần gia. Lần này nhất định không chạy được, nói thật nếu không phải trên mặt nàng ta bị chu sa của Hoàng thượng làm bẩn, thần thiếp còn muốn trực tiếp tát nàng ta. Đối với chuyện này, trước sau thần thiếp vẫn canh cánh trong lòng."

Quảng cáo
Trước /177 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Giang Sơn Chiến Đồ

Copyright © 2022 - MTruyện.net