Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đông Hoang Thần Vương
  3. Chương 71-73
Trước /71 Sau

Đông Hoang Thần Vương

Chương 71-73

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 71: Tình hình ở Nam Thành đột ngột thay đổi

Cùng lúc ấy.

Đại viện nhà họ Triệu ở thành Đông.

Trán của Bạch Phi quấn băng trắng toát, đôi mắt oán hận hằn đầy tơ máu, ánh lên vẻ hung tợn.

“Điều tra thân phận của tên đó ngay cho tôi, tôi muốn xé xác cậu ta ra thành trăm mảnh!”

Triệu Vô Cực nhíu mày, gương mặt hơi đanh lại.

“Theo lời mô tả của cậu, nếu tôi đoán không sai thì người này chính là Trần Thiên Hạo”.

“Trần Thiên Hạo đã làm mưa làm gió cả thành phố ấy hả?”

Bạch Phi vừa nhổ toẹt vừa nghiến răng nói.

“Vóc dáng cao to, mắt sắc vai rộng, ra tay tàn độc, tính tình ngang tàng. Ở Nam Thành, ngoài Trần Thiên Hạo ra, thì tôi không còn nghĩ ra người nào có những đặc điểm này nữa”.

Triệu Vô Cực vừa gật đầu vừa trả lời.

“Được, vậy sai người bắt cậu ta lại đi”.

Siết chặt nắm đấm đến mức trắng bệch, Bạch Phi hung hãn nói.

Triệu Vô Cực khẽ lắc đầu với vẻ mặt khó xử.

“Cậu Bạch à, chuyện này thật sự rất khó”.

“Hửm?”

Bạch Phi đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đầy tơ máu tức giận liếc nhìn Triệu Vô Cực.

“Anh sợ cậu ta?”

“Cũng không đến mức ấy. Chỉ là đến bây giờ, chúng tôi vẫn chưa làm rõ thế lực sau lưng tên Trần Thiên Hạo này. Vội vàng ra tay không có ích lợi gì”.

Triệu Vô Cực thành thật nói.

“Hừ, rác rưởi!”

Vẻ mặt đầy hung tợn, Bạch Phi cười khẩy một cái.

“Tôi đánh giá cao nhà họ Triệu các anh quá rồi. Một tên Trần Thiên Hạo cỏn con đã làm anh sợ đến thế. Xem ra, tôi phải về bàn lại với gia tộc về chuyện chống lưng cho nhà họ Triệu”.

Cơ thể Triệu Vô Cực khẽ run lên.

Ông ta nghiến chặt răng lại.

“Cậu Bạch à, cậu nói vậy nghe xa cách quá. Không phải tôi nhát gan, mà là cẩn trọng. Anh rể của cậu đang là chủ tịch thành phố, đương lúc quyền lực phát triển rất tốt, tôi không muốn làm bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến điều đó”.

Sau khi phẫn nộ nói ra những lời này, giọng của Triệu Vô Cực đã lạnh hẳn đi.

“Một tên Trần Thiên Hạo cỏn con, nhà họ Triệu chúng tôi còn chẳng buồn đặt vào mắt/bận tâm”.

“Anh đừng ở đây ba hoa với tôi nữa. Chuyện anh rể tôi quỳ gối trước mặt người khác, tôi đã nghe kể từ lâu rồi”.

“Nhà họ Triệu ở Nam Thành đã không còn như xưa”.

Bạch Phi thẳng thừng nói.

“Tôi…”

Triệu Vô Cực muốn nói gì đó, nhưng lời của Bạch Phi thật sự làm ông ta chẳng nói được gì.

Hành động cứng rắn với Trần Thiên Hạo, e là sẽ dẫn đến sự đáp trả của đội quân Đông Hoang.

Về việc điều tra vụ mất tích của Triệu Lộ Bình, ông ta đã sai người âm thầm tìm hiểu về nhà họ Trần.

Nếu bảo ông ta sợ, thì cũng là sợ Trần Thiên Hạo có liên hệ gì đó với đội quân Đông Hoang.

Bạch Phi nhẹ nhàng xoa tay lên cái trán sưng tấy của mình.

Ngẫm nghĩ một hồi, hắn mới cất tiếng.

“Thế này đi, anh lập tức liên hệ với hai gia tộc Tôn - Lý, tập hợp họ lại, tôi sẽ chủ trì buổi thương thảo về chuyện đối phó Trần Thiên Hạo”.

“Được!”

Nghe xong, vẻ mừng rỡ đã ánh trên gương mặt Triệu Vô Cực.

Một mình nhà họ Triệu đấu với Trần Thiên Hạo thì đúng là hơi chật vật. Nhưng nay nhà họ Bạch đã lên tiếng, tập hợp hai nhà khác cùng nhau ứng phó, có lẽ chuyện này sẽ không có vấn đề gì nữa.

Chẳng bao lâu sau, họ đã được gọi đến đại viện nhà họ Triệu.

Thái độ hiện tại của nhà họ Lý là muốn hợp tác với nhà họ Lưu hơn, để lấy được tư cách thuê kho hàng.

Tuy nhiên, nhà họo Bạch lại là một trong tứ đại gia tộc của Đế Đô.

So với Nam Thành thì thế lực đôi bên chênh nhau tựa như con kiến và con voi vậy.

Nhà họ Lý không thể phật lòng, sau khi cân nhắc lợi - hại, cuối cùng quyết định theo bước nhà họ Bạch.

Nhà họ Tôn càng không thể nói, sau khi Tôn Hữu Tài bị đánh, bọn họ vẫn luôn muốn lấy lại thể diện.

Bây giờ vừa khéo là một cơ hội tốt.

Gần như chỉ trong một đêm.

Với sự hỗ trợ của nhà họ Bạch, ba gia tộc đã cùng nhau thành lập một công ty nhiều người đại diện.

Về thế lực thế giới ngầm, sẽ nâng đỡ lại một người đại diện.

Mọi chuyện xảy ra rất đột ngột.

Sáng sớm hôm sau.

Lưu Tiểu Nguyệt đến đại viện nhà họ Trần, thuật lại những chuyện đã xảy ra cho Trần Thiên Hạo nghe.

“Vốn dĩ chuyện đã bàn xong xuôi cả rồi, hợp đồng đáng ra sẽ được ký vào hôm nay. Nhưng sáng nay, nhà họ Lý đột nhiên gọi đến, bảo rằng khoản vay phải được trả đúng hạn”.

“Việc thuê kho hàng ở bến cảng cũng bị gạt đi”.

Lưu Tiểu Nguyệt hơi chau mày, vẻ khó hiểu ánh lên trong đôi mắt.

Trần Thiên Hạo rít một hơi thuốc lá.

Anh ngước nhìn những đám mây biến đổi khôn lường trên bầu trời.

“E là mọi chuyện đã có sự thay đổi rồi”.

Cùng lúc ấy.

Vương mặt sẹo gọi đến.

“Thưa cậu chủ, tôi muốn báo cáo một chuyện”.

“Gần như chỉ sau một đêm, một số thế lực ngầm đột nhiên xuất hiện ở Nam Thành. Ngoại trừ quận Sùng Văn, rất nhiều địa bàn khác của chúng ta đã bị cướp mất”.

“Hửm? Đã điều tra ra ai làm chưa?”, sắc mặt của Trần Thiên Hạo tối lại, đanh giọng hỏi.

“Hiện giờ vẫn chưa rõ ạ”, Vương mặt sẹo yếu ớt đáp.

“Vô dụng. Điều tra ngay cho tôi”.

Sau khi anh cúp máy, Lưu Tiểu Nguyệt bèn nhìn anh bằng ánh mắt lo âu.

“Thiên Hạo à, có phải xảy ra chuyện gì không?”

Trần Thiên Hạo hơi nhíu mày, rồi lại giãn ra.

Anh rít một hơi thuốc, nhẹ nhàng cất tiếng.

“Đừng lo, anh sẽ xử lý ổn thoả mà”.

Nhà họ Lý đột nhiên nuốt lời, cộng thêm việc các thế lực khác bất ngờ xuất hiện và tranh giành địa bàn của họ.

Trần Thiên Hạo mơ hồ/thoáng cảm nhận được rằng, có thế lực khác đang nhúng tay vào Nam Thành.

Nghĩ đến chuyện nhà họ Triệu liên kết với nhà họ Bạch của Đế Đô, anh đoán chuyện này chắc hẳn có dính líu đến nhà họ Bạch.

Nhà họ Bạch ở Đế Đô sở hữu năng lực rất mạnh, là một con cá sấu với nguồn vốn lớn.

Hơn nữa, nhà họ Bạch gia nhập tầng lớp quyền quý của Đế Đô nhờ vào chính nguồn vốn hùng hậu.

Bọn họ mà can thiệp vào, nói thật lòng là chuyện này khá là vướng tay vướng chân.

Tất nhiên, với tư cách là chiến thần của đất nước, là anh em của bậc đế vương, nếu anh thật sự nổi giận, thì nhà họ Bạch chẳng là cái thá gì cả.

Đoạn, anh nhìn sang Lưu Tiểu Nguyệt.

“Tiểu Nguyệt à, em lập tức đưa ra thông báo qua các phương tiện truyền thông, rằng bến cảng muốn thu hút đầu tư nước ngoài. Nếu nhà họ Lý đã không trân trọng cơ hội này, thế thì tìm người khác vậy”.

“Em biết rồi”.

Lưu Tiểu Nguyệt khẽ gật đầu. Nghĩ đến tính chất quan trọng của chuyện này, cô đi làm việc ngay tức khắc.

Trần Thiên Hạo cũng không nhàn rỗi.

Anh lập tức liên lạc với Kẻ Ác, bảo đối phương phối hợp với Vương mặt sẹo, giành lại những địa bàn đã bị cướp đi.

Đương lúc anh lo toan trăm bề.

Bên ngoài đại viện, Thanh Long chợt dẫn một ông lão bước vào.

Đó chính là Tiết Thiên Linh, thần y nước Hoa được xưng tụng là Hoa Đà tái thế.

Tiết Thiên Linh sở hữu vóc người gầy gò, nhỏ bé, mang cốt cách của bậc tiên nhân.

Trên vai là một hộp thuốc đen vuông vức, ông bước đi rất nhanh và nhẹ, nụ cười hiển hiện trên môi.

Trần Thiên Hạo tiến lên vài bước để chào hỏi.

“Thần y Tiết, lâu rồi không gặp, ông vẫn khoẻ chứ?”

Vẻ mặt có hơi hoảng hốt, Tiết Thiên Linh quỳ xuống chào ngay tắp lự.

“Lão già này kính chào vương!”

“Mau đứng dậy đi!”

Trần Thiên Hạo bèn tiến lại đỡ Tiết Thiên Linh đứng dậy.

Tiết Thiên Linh là một thần y lang thang, là một hiệp khách đầy quả cảm.

Sau khi Đông Hoang xảy ra loạn lạc, chỉ cần dấn thân ra chiến đấu thì đã là người hùng của đất nước rồi.

Trần Thiên Hạo từng bị kẻ thù đánh lén bằng mũi tên tẩm độc. Khi Trần Thiên Hạo bị thương nặng, chính Tiết Thiên Linh là người đã điều trị cho anh suốt ba ngày ba đêm, kéo anh trở về từ địa ngục.

“Tôi nhận được lệnh triệu tập của vương, nên đã khởi hành từ Đông Hoang đến đây ngay trong đêm”.

“Xin hỏi, vương có chuyện gì cần căn dặn?”, Tiết Thiên Linh nghiêm túc hỏi.

Trần Thiên Hạo cười nhẹ.

“Làm phiền thần y Tiết đích thân đến đây một chuyến, lần này, thật sự là mạng người cần cứu chữa”.

Rồi Trần Thiên Hạo thuật lại ngọn ngành tình trạng của nhóc 13 cho Tiết Thiên Linh.

Tiết Thiên Linh nghe xong, thoáng chau mày lại.

Chương 72: Vương Uyên Bác ngỡ ngàng

Tiết Thiên Linh hít một hơi thật sâu.

“Chuyện này… theo lời mô tả của vương, chuyện này không phải là không thể thay đổi. Nhưng e là hơi khó”.

“Đứa trẻ ấy có tư chất rất cao, tôi muốn thằng bé gia nhập đội quân Đông Hoang. Tương lai chắc chắn thằng bé sẽ làm nên nghiệp lớn. Vậy nên, thần y Tiết nhất định phải tận lực chữa trị”.

Trần Thiên Hạo nói với giọng mang ẩn ý sâu xa.

“Đây là chuyện đương nhiên. Thế này đi, chúng ta đến bệnh viện trước nhé, để tôi xem bệnh tình của đứa trẻ ấy thế nào”.

Quàng lấy dây đeo hòm thuốc lên vai, Tiết Thiên Linh nói với Trần Thiên Hạo.

“Không cần vội. Thần y Tiết đã đi suốt đêm đến đây, cứ nghỉ ngơi trước đã. Chiều đến bệnh viện cũng không muộn mà”, Trần Thiên Hạo căn dặn.

Tiết Thiên Linh khẽ mỉm cười, đôi mắt hằn chút tơ máu ánh lên vẻ hào hứng.

“Vương đã có lòng với thuộc hạ như vậy, lão già này có chết cũng không hối tiếc. Cứu người như cứu hoả, chúng ta nhanh chóng đi thôi”.

Trần Thiên Hạo khẽ gật đầu.

Đúng lúc này.

Bà Trần từ phòng bước ra, có Bạch Hổ đi cùng.

“Thiên Hạo à, có khách hả con?”

Bà Trần chống gậy, sang sảng hỏi.

Vừa nhìn thấy bà Trần, Tiết Thiên Linh hơi chau mày.

“Đây là…”

Thấy Bạch Hổ theo sau bà, vẻ mặt của Tiết Thiên Linh thoắt cái đã trở nên kính cẩn hơn nhiều.

“Đây là mẹ tôi”.

Trần Thiên Hạo trả lời.

Tiết Thiên Linh quan sát dáng vẻ của bà Trần, khẽ nhíu mày lại.

Ông tiến thêm mấy bước rồi dừng ở vị trí cách bà Trần chừng một mét, sau đó đột nhiên khua khua lòng bàn tay trước mặt bà.

Bà Trần cảm nhận được có một bóng đen đột ngột che mất chút ánh sáng mờ mờ phía trước.

Thế là bà vội vã lùi lại một bước.

“Chuyện gì vậy?”

Đôi lông mày của Tiết Thiên Linh nhíu chặt lại, rồi giãn ra.

Đoạn, ông mỉm cười.

“Tôi là Tiết Thiên Linh, xin chào bà”.

“Tiết Thiên Linh?”

Bà Trần ngẩn ra, cảm thấy cái tên này rất quen, nhưng lại không thể nhớ ra đây là ai.

Tiết Thiên Linh đứng quan sát bà Trần một lát.

Thể trạng rất khoẻ mạnh, khiến ông gật đầu đầy hài lòng.

“Tôi vẫn còn bận chút việc, không thể hàn huyên thêm với bà. Khi nào có cơ hội, chúng ta sẽ trò chuyện tiếp nhé”.

Dứt lời, Tiết Thiên Linh bèn xoay người đi mất.

Bà Trần thoáng cau mày, chợt nhớ ra gì đó.

Cơ thể khẽ run lên, bà lùi về sau mấy bước.

May mà có Bạch Hổ đỡ lấy nên bà không bị ngã.

“Tiết Thiên Linh? Chẳng lẽ là thần y Tiết Thiên Linh?”

Tiết Thiên Linh không trả lời, chỉ nhoẻn miệng cười thành tiếng.

Thanh âm trong trẻo và vang dội!

Ô tô chạy rất nhanh trên đường nhựa.

Tiết Thiên Linh mở lời.

“Thưa vương, đôi mắt của bà ấy đã xảy ra chuyện gì vậy?

Trần Thiên Hạo bèn thuật lại hai năm rõ mười về lý do bà Trần bị mù.

Tiết Thiên Linh chậc lưỡi.

“Tôi vừa kiểm tra rồi. Đôi mắt của bà Trần không mù hoàn toàn, vẫn có thể cảm nhận một chút ánh sáng”.

“Có khả năng chữa khỏi không?”

Trái tim của Trần Thiên Hạo giật thót, cổ họng như bị nghẹn lại.

“Thời gian quá lâu, nên cơ mắt đã suy yếu rất nhiều. Khi nào có thời gian, tôi sẽ kiểm tra thật kỹ cho bà ấy”.

Đến bệnh viện.

Tiền Cẩm Lâm đã chờ trước cổng bệnh viện từ lâu. Vừa trông thấy Tiết Thiên Linh, cô ta cảm thấy như đang nằm mơ vậy.

Cô ta không thể kìm lòng, bèn chạy thẳng về phía Trần Thiên Hạo.

Cảm động đến mức nước mắt lưng tròng, hôn anh mấy cái liền.

“Cảm ơn anh nhiều lắm. Cảm ơn anh đã tìm được thần y Tiết”.

“Để ý xung quanh đi!”

Trần Thiên Hạo ngượng ngùng hắng giọng, đẩy cô ta ra khỏi người mình.

Tiền Cẩm Lâm vội lau nước mắt ứa ra nơi khoé mắt, gò má thoáng chốc đã đỏ ửng.

Đoạn, Tiền Cẩm Lâm nhìn về phía Tiết Thiên Linh, kính cẩn cất lời.

“Thần y Tiết, cảm ơn ông dù bận rộn trăm bề vẫn dành thời gian đến đây giúp chúng tôi ạ”.

Tiết Thiên Linh đảo mắt một cái.

Hành động của Tiền Cẩm Lâm quá rõ ràng. Làm gì có người dưng nào chạy đến ôm hôn như thế chứ.

Thế là ông bật cười hề hề.

“Đều là người nhà cả, không cần khách sáo”.

Phòng chăm sóc đặc biệt.

Những người không phận sự không thể tự do ra vào.

Đây là nơi không sợ bất kỳ đặc quyền nào, cũng không chịu sự khống chế của tiền bạc.

Vào nơi này thì chỉ có sống và chết.

Bất luận bạn là ai thì cũng chỉ có hai con đường để đi.

Hoàn toàn không bàn về phương diện tình cảm.

“Làm phiền anh giúp với, đây là bác sĩ mà chúng tôi mời được. Chỉ cần cho ông ấy vào xem tình trạng của bệnh nhân một lát thôi là được mà”.

Tiền Cẩm Lâm khẩn khoản nài xin vị bác sĩ trực ban ở trước cửa phòng.

Vẻ mặt của vị bác sĩ kia chẳng hề mảy may lay động.

Anh ta lắc đầu.

“Xin lỗi, đây là phòng chăm sóc đặc biệt vô trùng, không ai được phép ra vào ngoại trừ bác sĩ”.

Tiền Cẩm Lâm nôn nóng đến mức rơm rớm nước mắt.

“Các anh sao thế? Không thể châm chước một lần ư?”

“Cô à, cô nghĩ ở đây chỉ có mình cô có người thân sao? Nơi này có liên quan đến vận mệnh của mấy trăm gia đình. Tôi để cô vào trong, vậy người khác thì sao?”

“Nếu không tuân theo kỷ luật, không may đưa vi-rút và vi khuẩn vào, sẽ gây nhiễm trùng thứ cấp cho bệnh nhân vốn đang lâm bệnh nặng. Ai sẽ chịu trách nhiệm chuyện này chứ?”

Bác sĩ lạnh lùng nói.

Dứt lời, anh ta nhận thấy giọng điệu của mình quả thật đã gây tổn thương cho người khác, bèn hạ giọng.

“Không phải là tôi không có tình cảm. Nếu cô nhất quyết muốn vào, vậy thì hãy liên hệ với bác sĩ, nhờ bác sĩ nhắn với chúng tôi”.

“Cảm ơn anh”.

Tiền Cẩm Lâm lập tức gọi điện cho giáo sư Vương Uyên Bác.

“Bác sĩ Vương, tôi là Tiền Cẩm Lâm. Bác sĩ có đang ở bệnh viện không ạ? Tôi có chuyện quan trọng, cần bác sĩ giúp đỡ”.

“Ồ, chào cô Tiền. Tôi đang ở viện, có chuyện gì xin cô cứ nói”.

“Tôi tìm được một bác sĩ, cần kiểm tra bệnh trạng của đứa trẻ ấy. Bây giờ bác sĩ ở phòng chăm sóc đặc biệt không cho chúng tôi vào trong, nhờ bác sĩ nói giúp ạ”, Tiền Cẩm Lâm lo lắng cất lời.

“Bác sĩ mà cô tìm được?”

Bên kia đầu dây, giọng nói của Vương Uyên Bác mang theo vẻ hoài nghi.

“Đúng là người ngoài không được phép ra vào phòng chăm sóc đặc biệt. Có điều, tôi phải nói với cô câu này, dù cô tìm được ai thì tình hình cũng sẽ không lạc quan lắm đâu”.

“Không phải là tôi khoe khoang chứ, trong ngành này, trình độ điều trị của tôi đã được xếp hàng đầu rồi”.

Vương Uyên Bác nghiêm nghị nói.

“Tôi biết kỹ năng của bác sĩ thuộc hàng nhất nhì. Nhưng vị bác sĩ mà tôi tìm được cũng không tầm thường đâu”.

Nói đoạn, Tiền Cẩm Lâm liếc nhìn Tiết Thiên Linh gầy gò bên cạnh.

Đây là thần y trong truyền thuyết đấy.

Không biết tại sao, vừa nhìn thấy ông, Tiền Cẩm Lâm đã cảm thấy tràn đầy hy vọng.

“Ồ? Tôi xin mạo muội hỏi một câu, vị bác sĩ mà cô tìm được tên là gì vậy?”

Vương Uyên Bác cất tiếng hỏi, vẻ khó tin.

Giọng điệu còn có vẻ khinh miệt.

“Tiết Thiên Linh!”

Vào giây phút Tiền Cẩm Lâm nói ra cái tên ấy, Vương Uyên Bác cảm thấy đầu mình kêu ong ong như bị búa động vào vậy, suýt chút nữa đã ngồi phịch xuống đất.

Vẻ mặt rất đỗi ngỡ ngàng, ông ta cất giọng run rẩy.

“Cô nói là thần y nước Hoa, Tiết Thiên Linh ư?”

“Không sai, chính là Tiết Thiên Linh”.

Vẻ khó tin của Vương Uyên Bác lập tức ánh lên sự hào hứng.

Cơ thể ông ta khẽ run lên.

Ông ta bảo, “Cô chờ nhé, tôi sẽ đến đấy ngay”.

Tiết Thiên Linh chính là đỉnh cao của cả ngành y học này.

Lúc nào ông ta cũng khao khát được trực tiếp trao đổi kinh nghiệm y học với Tiết Thiên Linh.

Nhất là y học cổ.

Cứu người chết sống lại!

Kỹ năng cao siêu này là huyền học trong Tây y, đối với y học cổ, thì đó là người đứng trên đỉnh cao, là bản lĩnh thống trị thực sự.

Chương 73: Nhân sâm nghìn năm

Có quá nhiều người ở cửa thang máy.

Dù chỉ một lúc thôi, Vương Uyên Bác cũng không đợi nổi nữa.

Ông ta đã từ cầu thang bộ tầng hai, chạy thẳng lên phòng chăm sóc đặc biệt ở tầng mười bảy.

Ngay cả Vương Uyên Bác cũng không ngờ một người đã bảy mươi tuổi như mình, lại có thể chạy một hơi lên tầng mười bảy như thế.

Há miệng thở dốc, hai tay đỡ eo, sắc mặt của Vương Uyên Bác đã đỏ phừng, tim thì đập điên cuồng.

Đến trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt.

Ông ta đã mệt đến mức tưởng như ngã nhào xuống đất.

Tiền Cẩm Lâm lập tức chạy đến dìu ông ta.

“Bác sĩ Vương, sao ông lại… mệt đến mức này vậy?”

Vương Uyên Bác chỉ xua tay, không nói được câu nào.

Ông ta đứng thở hổn hển như một cái bễ thổi gió, đoạn nhìn về phía ông lão gầy yếu đang vác hòm thuốc trên vai.

Hai mắt chợt co rút rồi trợn trừng.

Vương Uyên Bác vừa thở gấp vừa nói ngắt quãng.

“Anh là thần y Tiết?”

Đoạn, ông ta tiến lại bắt tay đối phương, niềm nở chào.

Tiết Thiên Linh cười nhẹ rồi gật đầu.

“Anh là bác sĩ Vương nhỉ? Không cần gấp gáp, anh cứ nghỉ ngơi một lát rồi hẵng nói chuyện”.

Bác sĩ Vương gật đầu một cách đầy cảm kích.

Sau khi thở đều được một lúc, thấy cả người đau nhức và yếu ớt, Vương Uyên Bác bèn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

“Thần y Tiết à, ngay cả trong mơ, tôi cũng mong được gặp mặt anh”.

“Tôi có rất nhiều thứ muốn thảo luận cùng anh, chẳng biết anh có thể cho tôi một cơ hội được không?”

Bác sĩ Vương ướm hỏi, giọng lấy lòng.

“Cứu người trước, chuyện thảo luận để sau hẵng nói”.

Tiết Thiên Linh nghiêm nghị đáp.

Những người theo nghề y học cổ truyền trên toàn thế giới đều muốn tìm Tiết Thiên Linh để nghiên cứu và thảo luận. Nói một câu không khách sáo thì Vương Uyên Bác tuy rất có tiếng trong giới y học, nhưng trong ngành y học cổ truyền thì ông ta chẳng là gì cả.

Vương Uyên Bác khẽ gật đầu.

Nhưng rồi ông ta lại cảm thấy không thoả đáng lắm.

Ấy là vì ông ta vội vã đến đây, chưa hỏi bất kỳ điều gì thì đã tin ngay đối phương là Tiết Thiên Linh rồi, hình như hơi thiếu trách nhiệm.

Ông ta chau mày lại, rồi đứng dậy.

“Thần y Tiết à, không phải là tôi không tin anh, nhưng anh nên lấy ra thứ gì đó để chứng minh thân phận chứ nhỉ?”

Vương Uyên Bác ngập ngừng nói.

“Ha ha ha ha, ừm, anh nói rất đúng”.

Tiết Thiên Linh gật đầu.

Đoạn, ông nhìn về phía Trần Thiên Hạo như đang trưng cầu ý kiến.

Trần Thiên Hạo cũng không rõ những chuyện này, bèn gật đầu ra hiệu cho ông quyết định.

Tiết Thiên Linh lập tức hiểu ý anh.

Ông bèn đưa mắt quan sát Vương Uyên Bác, rồi bỗng nhiên vươn tay bấm mạch cho đối phương.

“Bác sĩ Vương, tôi không biết anh có kiểm tra sức khoẻ định kỳ hay không, nhưng tôi muốn gửi một câu đến anh”.

“Có lẽ gan của anh đang gặp vấn đề, nên dành thời gian đi kiểm tra. Bây giờ, vẫn chưa quá muộn”.

Chỉ một câu này thôi, Vương Uyên Bác nghe như sét đánh ngang tai.

Mấy hôm nay, đúng là ông ta cảm thấy rất mệt, còn nghĩ là do tuổi tác đã cao, lao lực do làm việc ở bệnh viện quá nhiều.

Vừa nghe Tiết Thiên Linh nói vậy, Vương Uyên Bác nghĩ ngay đến chuyện này, thế là gật đầu.

Đoạn, ông ta nói với bác sĩ trực ban.

“Tiểu Lưu à, lập tức để vị tiền bối này vào thăm khám bệnh nhân ở giường số hai mươi tám”.

Bác sĩ trực ban lộ vẻ khó xử.

“Bác sĩ Vương à, có cần nộp đơn xin phép viện trưởng không ạ?”

“Xin phép gì cơ?”

Vương Uyên Bác lạnh giọng.

“Hành động của vị bác sĩ này sẽ đại diện cho hành động của tôi. Nếu có sai sót gì, một mình tôi sẽ chịu trách nhiệm”.

Dứt lời, ông ta lập tức tỏ vẻ cung kính với Tiết Thiên Linh.

“Xin anh cứ yên tâm vào trong, thần y Tiết”.

Tiết Thiên Linh bước vào phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng Trần Thiên Hạo và Tiền Cẩm Lâm không vào cùng.

Dù sao thì đây không phải là nơi mà ai cũng được phép ra vào.

Bọn họ đều hiểu cả.

Mười phút sau.

Tiết Thiên Linh bước ra với vẻ mặt khá nghiêm trọng.

“Thần y Tiết à, tình hình thế nào rồi ạ?”

Tiền Cẩm Lâm lo lắng hỏi.

Tiết Thiên Linh hơi trầm ngâm, đoạn đáp lời.

“Bệnh tình của đứa trẻ không lạc quan lắm, may mà tôi đến kịp. Tôi đã dùng liệu pháp phong bế huyệt vị để ngăn chặn khả năng trao đổi chất của cơ thể thằng bé. Điều này có thể xoa dịu các cơ quan, đặc biệt là giảm tỷ lệ chết não, nhưng không thể kéo dài quá lâu”.

Nghe xong, Tiền Cẩm Lâm đã rưng rưng nước mắt.

Vương Uyên Bác vừa nghe đến kỹ thuật phong bế huyệt vị kia, lập tức hào hứng hẳn, còn kinh ngạc thốt lên.

“Y học cổ quả là tinh thâm, còn có cả liệu pháp phong bế huyệt vị”.

Trần Thiên Hạo nhìn Tiền Cẩm Lâm đang lau nước mắt, đoạn cất tiếng hỏi.

“Chẳng lẽ không còn cách nào khác nữa sao?”

“Có cách, nhưng hơi khó ạ”.

“Nói đi”, Trần Thiên Hạo thẳng thừng bảo.

Tiền Cẩm Lâm vừa nghe đến câu “có cách”, bèn nóng lòng nhìn về phía Tiết Thiên Linh.

Ngay cả Vương Uyên Bác cũng kinh ngạc vô cùng.

Theo năm mươi năm kinh nghiệm hành nghề y của ông ta, tuyệt đối không còn cách chữa trị gì cho tình trạng này nữa.

Ông ta cũng muốn nghe xem, Tiết Thiên Linh có thể đưa ra cách gì.

“Về bệnh tình của đứa trẻ, phù phổi là bệnh lý có thể hồi phục, nhưng tình trạng teo não và chết não là tình trạng không kiểm soát được. Tôi từng thử một lần, cần kết hợp với một loại thực vật quý hiếm mới thực hiện được”.

Đoạn, Tiết Thiên Linh nhìn sang Trần Thiên Hạo rồi nói.

“Khi ngài trúng độc vào ba năm trước, sau cùng tôi đã phải dùng cách này mới có thể cứu sống ngài”.

Câu nói này khiến hai người còn lại đều hơi ngơ ngác.

Nhưng Trần Thiên Hạo thì hiểu rõ ý của Tiết Thiên Linh.

“Nhân sâm nghìn năm?”

Anh buột miệng nói.

Tiết Thiên Linh gật đầu.

“Gì cơ?”

Tiền Cẩm Lâm nghe đến cái tên này bèn há hốc mồm kinh ngạc.

Nhân sâm nghìn năm là loại thực vật quý hiếm chỉ có trong truyền thuyết.

Biết tìm ở đâu kia chứ?

Vương Uyên Bác cũng rất ngạc nhiên.

Ông ta biết rất rõ về dược liệu.

Nhân sâm mà giới y học thường sử dụng hiện nay, ngay cả loại quá một trăm năm còn chẳng có, huống chi là nghìn năm.

Có điều…

Vương Uyên Bác hơi do dự, nhìn sang Tiết Thiên Linh.

Sau đó ông ta thẳng thắn tiết lộ.

“Tôi vừa nhận được tin này, không biết có được hay không”.

“Tin gì vậy?”

Như nắm được cọng rơm cứu mạng, Tiền Cẩm Lâm vội vã cất tiếng hỏi.

“Mấy ngày trước, ông cụ nhà họ Tôn đã dưỡng bệnh ở bệnh viện chúng tôi, gia chủ nhà họ Tôn đã tìm được một củ nhân sâm ít nhất vài trăm năm tuổi”.

Vương Uyên Bác nghĩ một lúc rồi nói.

“Mấy trăm năm, cũng có thể thử”.

Tiết Thiên Linh gật đầu đáp.

“Được, chúng ta đến nhà họ Tôn xem sao”.

Nói xong, Trần Thiên Hạo đi thẳng ra thang máy.

Tiền Cẩm Lâm lập tức đi theo.

Vương Uyên Bác nhìn Tiết Thiên Linh với vẻ mặt nịnh nọt, bắt đầu hỏi đủ vấn đề.

Cuối cùng, mọi mong muốn thảo luận của ông ta đều bị một câu nói của Tiết Thiên Linh làm cho bay biến sạch.

“Đừng nói nữa, anh mau đi kiểm tra đi. Bây giờ có khi anh vẫn còn tỷ lệ sống trong hơn năm năm nữa đấy”.

Vương Uyên Bác không dám chần chừ nữa, lập tức đi làm kiểm tra trong bệnh viện. Sau một buổi kiểm tra chi tiết quả nhiên, ông ta đã được chẩn đoán ung thư gan thời kỳ đầu.

Đây là điều mà buổi kiểm tra sức khoẻ ba tháng trước đã không phát hiện ra.

Ngay lập tức, ông ta lại càng thêm phần ngưỡng mộ Tiết Thiên Linh.

Thần y, quả không hổ là thần y!

Quảng cáo
Trước /71 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo

Copyright © 2022 - MTruyện.net