Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đông Phong Ác
  3. Chương 25+26
Trước /43 Sau

Đông Phong Ác

Chương 25+26

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Spoiler Chương 25: Phạt trượng

Hàn Tục dẫn Hương Hương đi, bởi vì khuôn mặt của hắn quá quen thuộc nên không dám đi đến chỗ mua ngựa. Cứ trốn tránh như vậy đi đến trạm gác.

Trên đường, sợ Hương Hương bị cảm nắng, hắn còn đi trộm mấy quả dưa hấu đỏ. Đại đao của hắn dùng để bổ dưa hấu, lại không có chút lúng túng nào. Hương Hương cười đến đau bụng, “Ngày nào đó, Hàn tướng quân không đi đánh giặc, còn có thể đi bán dưa hấu.”

Hàn Tục cũng cười, vừa cười vừa cắt phần ruột đỏ ngọt bên trong ra đưa cho nàng, nói: “Ta vốn sống ở nơi phố chợ, có thể làm những việc thấp hèn, nếu ngày nào đó giải ngũ về quê, cũng không cần lo lắng kế sinh nhai.”

Hương Hương yên tĩnh ăn dưa, đột nhiên hơi hâm mộ hắn. Hắn không làm tướng quân,vẫn còn có thể lăn lộn chốn phố phường, tìm kiếm vị trí của mình. Mà bản thân nàng thì….

Nàng thất thần, một lúc lâu Hàn Tục không nghe thấy nàng nói gì, cúi đầu nhìn sang, chỉ thấy nước dưa đỏ tràn ra từ làn môi đỏ mọng của nàng, cát dưa còn dính ở trên cánh môi, làn môi đỏ mọng kiều diễm ướt át.

Hắn đột nhiên không kiềm chế được mà nghĩ, hai cánh môi kia, mùi vị chắc cũng không tệ?

Lúc Mộ Dung Lệ thưởng thức cánh môi đó, không biết có cảm giác gì?

Nhưng vừa nghĩ như thế, hắn lập tức thu hồi tâm tư của mình——đó là nữ nhân của lão đại, ngay cả con gái cũng đã có rồi, mình đang suy nghĩ cái gì vậy!

Hắn cũng cảm thấy trên đoạn đường này, có lẽ hai người nói chuyện hơi nhiều rồi. Liền lập tức đứng dậy nói: “Không còn bao xa nữa, đi thôi.”

Hương Hương đi theo phía sau hắn, trời cũng đã tối, gió đêm giữa hè cũng bắt đầu lạnh dần. Hàn Tục đi phía trước, vì thời gian không gấp lắm nên cũng không thúc giục Hương Hương.

Trên đường cái quan có các trụ đèn, trên đó cắm mấy cây đuốc, tuy nhiên ánh sáng cũng rất yếu. Lúc này đã không có người đi đường, bóng của Hàn Tục bị kéo đến nghiêng nghiêng thật dài.

Hương Hương cúi đầu nhìn xuống mặt đất, lúc bước chân thỉnh thoảng lại giẫm lên đầu của cái bóng, khi thì lại giẫm lên bả vai. Đang chơi vô cùng vui vẻ, Hàn Tục đột nhiên dừng lại, cả người Hương Hương bị đụng vào tấm lưng dày rộng, rắn chắc của hắn.

Nàng che lấy mũi, nước mắt cũng chảy xuống. Hàn Tục xoay người lại ôm lấy nàng, ẩn nấp trong một bụi cỏ ven đường. Hương Hương còn chưa biết có chuyện gì đang xảy ra, đầu đã bị đè thấp xuống.

Cả người nàng bị vây trong vòng tay của Hàn Tục, trên chóp mũi đều là hơi thở của hắn. Thậm chí cả môi cũng bị dính lên tay áo của hắn. Hàn Tục chỉ sợ nàng phát ra âm thanh, tay phải đè thấp đầu nàng, tay trái ra hiệu cho nàng im lặng. Lòng bàn tay hắn che ở trên đỉnh đầu nàng, nhiệt độ truyền vào trong chân tay xương cốt của nàng.

Một đội quan binh chậm rãi đi qua, thì ra là Thái tử đã an bài sẵn một đội tuần tra đêm trước trạm gác.

Hương Hương bị đè xuống, nhưng thực sự lại không có chút sợ hãi nào——thì ra được bảo vệ là cảm giác như thế này.

Sắc mặt Hàn Tục chăm chú, Hương Hương cũng thấy hơi bận tâm——một mình Hàn Tục, lại mang theo cả mình nữa, ngựa cũng không có. Chắc rất khó thoát ra ngoài?

Thái tử chắc rất khó chịu, hắn cho người kiểm tra nghiêm ngặt những nơi có ngựa, trạm dịch, lại không nghĩ ra Hàn Tục lại đi bộ để nhập quan, lại còn chuẩn bị đi bộ để xuất quan! Phái người chú ý những người lạ, dù sao cũng không phải là dân địa phương, dân chúng không nói, ai lại có thể liếc mắt một cái là biết ngay người lạ cơ chứ?

Vả lại cho tới bây giờ cũng không biết Hàn Tục đã đi rồi còn trở lại là có ý đồ gì!

Chờ đến nửa đêm, mọi vật đều chìm vào yên tĩnh.

Trong trời đêm bỗng dâng lên một cột khói lửa, có người mạnh mẽ vượt qua ải! Lúc này chính là lúc binh lực ở trạm gác yếu nhất, cũng là lúc tính cảnh giác yếu nhất. Người vừa tới rất nhanh phá tan cửa ải, mười mấy con ngựa phi nhanh tới. Hàn Tục nhảy từ trong bụi cỏ ra, lúc đàn ngựa chạy tới gần, ôm lấy Hương Hương, nắm dây cương một con ngựa rồi phóng người lên.

Trong bóng tối có người bắn cung tên, toàn thân Hương Hương căng cứng, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm úp sấp ở trên ngựa, chỉ sợ liên lụy đến Hàn Tục.

Đuốc lần lượt được thắp lên, ánh sáng vàng được tỏa ra. Ánh trăng sao dần dần bị lấn áp.

Hương Hương ngồi ở trên ngựa, cơ thể dính sát lưng ngựa. Hàn Tục và nàng ngồi chung trên một con ngựa, gần như ôm nàng ra sức đánh ngựa, cung tên bay vèo vèo phía sau, hắn rút đao, xoay người lại cản tên.

Nhưng ở đây tên bắn quá nhiều, hắn thấp giọng hỏi Hương Hương: “Nếu như tôi đi xuống, cô có thể tự điều khiển ngựa không?”

Toàn thân Hương Hương đều cứng lên, nhưng nàng vẫn nắm lấy dây cương, nhỏ giọng nói: “Có thể!”

Hàn Tục cười một tiếng, thật là một nha đầu dũng cảm. Hắn nói: “Cúi sấp người xuống, kẹp chặt lấy bụng ngựa, cố hết sức chạy về phía trước, phải chạy thật nhanh vào. Chờ cho đến khi có người đến tiếp ứng thì mới thôi.”

Hương Hương cắn môi, bên tai đều là thanh âm mũi tên gào thét, nàng liên tục gật đầu, trên người đều đã toát hết cả mồ hôi. Hàn Tục xoay người cản một mũi tên, chợt lật người nhảy xuống ngựa.

Hương Hương không dám quay đầu lại, thật ra nàng muốn hỏi Hàn Tục, hắn sẽ không bị nguy hiểm gì chứ? Nhưng mà nàng không dám hỏi, nàng biết mình mới là nhược điểm lớn nhất của Hàn Tục, chỉ cần có thể không làm liên lụy gì đến hắn, nàng nguyện ý không do dự nghe theo lời hắn sắp đặt.

Nàng đã từng nhìn thấy Mộ Dung Lệ cưỡi ngựa, cũng đã cùng hắn cưỡi chung một con ngựa không ít lần. Lúc này chỉ là học bộ dáng của Mộ Dung Lệ, đánh ngựa chạy như điên. Cửa ải giống như một con quái thú đang há miệng ra, Hương Hương chỉ cảm thấy trong mắt trong mũi chứa đầy gió.

Đây là lần đầu tiên nàng tự mình cưỡi ngựa, lại đi với tốc độ nhanh như vậy, chỉ chút lơ là thôi là sẽ rớt ngay từ lưng ngựa xuống. Năm ngón tay nàng nắm chặt lấy dây cương, ngay cả sợ cũng không dám.

Phải sống, phải quay về.

Hàn Tục xuống ngựa, quơ đao lên cản mũi tên phía sau cho nàng, một lượng lớn ngựa chạy qua, hắn quay đầu lại, xác định rõ Hương Hương đã chạy ra khỏi cửa ải, lúc này mới xoay người, giấu mình ở dưới bụng mộtcon ngựa, theo ngựa chạy ra khỏi trạm gác ở Cổ Đạo Tấn Kế.

Hương Hương nằm ở trên lưng ngựa, mỗi một cái xương đều bị xóc nảy như muốn gãy hết. Tóc dài bị tuột ra, bay tán loạn trong gió đêm. Tim của nàng cũng muốn bay ra ngoài.

Trong đêm tối có tiếng người thổi sáo kỳ quái, đàn ngựa đang chạy điên cuồng bỗng chậm rãi thay đổi phương hướng. Thì ra ngựa đã ra ngoài hết, ngoại trừ những con ngựa trúng tên chết ra, những con ngựa còn lại khi nghe thấy tiếng sáo của chủ nhân thì đều tìm theo đường cũ mà đi.

Đến khi ngựa rốt cuộc cũng đã ngừng lại, Hương Hương đã nhìn thấy ở dưới ngựa có một người đàn ông ăn mặc theo kiểu của người Hồ. Hương Hương mê muội, người đàn ông thuần thục điều khiển ngựa, cánh tay phải khẽ nâng, Hương Hương chỉ cảm thấy thân thể bỗng nhẹ đi một chút, người đã bị đưa xuống ngựa.

Nàng cả kinh, xung quanh lại không có một ai, cũng không nhìn thấy Hàn Tục, không khỏi có chút bất an. Người đàn ông đã nhìn ra, chắp tay thi lễ, nhẹ nhàng nói: “Nhị quản gia của Tốn Vương Phủ——Nhiễm Vân Chu, ra mắt Hương phu nhân.”

Hương Hương ngây người, Nhiễm Vân Chu mỉm cười, “Ta dám đánh cược rằng, Quản Giác chưa từng giới thiệu ta với người.”

Hương Hương cũng cười, cũng không còn hồi hộp căng thẳng giống như vừa nãy nữa.

Lúc Hàn Tục được ngựa dẫn tới nơi tập kết, chỉ thấy Hương Hương đã được người đỡ xuống ngựa. Hắn thở phào nhẹ nhõm, Hương Hương lại mở to hai mắt, “Ngươi bị thương sao?!”

Hàn Tục “Ừm” một tiếng, hắn xuống ngựa là bởi vì mình đã bị thương. Dù sao thì xoay người lại cản tên cũng không tiện lắm, lực tay cũng bị hạn chế.

Hương Hương lo lắng kéo y phục của hắn, muốn nhìn một chút thương thế của hắn. Vẻ mặt Nhiễm Vân Chu bên cạnh cổ quái, nhìn chòng chọc Hàn Tục. Hàn Tục vội vàng tránh tay của Hương Hương, nói: “Một chút vết thương nhỏ, Hương phu nhân không cần lo lắng.”

Hương Hương ngẩn ra, Hàn Tục cười giới thiệu: “Vị này chính là nhị quản gia của Tốn vương phủ, Nhiễm Vân Chu.”

Lúc này Nhiễm Vân Chu mới cười nói: “Đã giới thiệu qua rồi, có lẽ trong lòng phu nhân vẫn còn hoài nghi, chỉ có thể chờ ngươi đến.”

Hàn Tục gật đầu với Hương Hương, tỏ ý người này có thể tin được. Nghiêm túc mà nói, Quản Giác, Triệu Võ, Nhiễm Vân Chu, những người này đều là gia nô của Mộ Dung Lệ. Nếu nói về độ tin cậy, có lẽ so với Hàn Tục, bọn họ lại càng được gọi là tâm phúc hơn. Vả lại, nhiều năm qua, Nhiễm Vân Chu vẫn luôn giúp Mộ Dung Lệ giải quyết những việc liên quan đến tài sản của vương phủ, là người làm ăn, đi đây đi đó, ánh mắt có nhiều hơn vài phần hiểm độc? Hàn Tục không dám ở trước mặt người này tiếp tục nói gì với Hương Hương.

Nhiễm Vân Chu phất tay một cái đã có hai nha hoàn đi qua, đỡ Hương Hương nói: “Thỉnh phu nhân vào bên trong thay y phục.” Hương Hương không yên tâm nhìn Hàn Tục.

Hàn Tục an ủi, cười với nàng, “Vân Chu cũng là tâm phúc của vương gia, phu nhân cứ yên tâm.”

Hương Hương nói: “Vết thương của ngươi….cũng nên đi băng bó một chút đi.” Hàn Tục khẽ run, nàng đã đi theo nha hoàn vào bên trong, Nhiễm Vân Chu rất chu đáo chuẩn bị sẵn y phục cho nàng. Một thân quần dài màu xanh dây leo, bên ngoài là áo choàng lưu tô hình hồ điệp bay quanh cây mẫu đơn.

Lúc Hương Hương mặc vào còn có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt. Nha hoàn đỡ nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm, búi tóc của nàng nghiêng sang một bên, bên tóc mai cài một nụ hoa ngọc bích khảm luy ti, cài thêm một con khổng tước bạc đung đưa theo mỗi bước đi, trước trán lại đeo thêm một chuỗi thúy hoa.

Chân mày kẻ nhỏ, khóe mắt cũng được vẽ tinh tế, cuối cùng, nha hoàn lấy ra miếng thiếp son, để cho nàng nhắp một chút.

Từ bé Hương Hương cũng chưa bao giờ tự mình trang điểm, mặt nàng giống như một tượng gỗ mặc cho người chi phối.

Một lúc sau, nha hoàn rốt cuộc cũng hài lòng, lại lấy ra một lọ dầu thơm, tỉ mỉ xoa hai bên cổ trắng cho nàng. Sau đólại đeo cho nàng một đôi bông tai hoa văn cánh sen uyên ương, cùng với một dây chuyền vàng khảm một cái ấn bảo thạch ngọc bích.

Lúc Hương Hương đi ra, Nhiễm Vân Chu cùng Hàn Tục đều giật mình, sau đó Nhiễm Vân Chu nói trước: “Y phục rất vừa vặn.”

Gân xanh trên trán Hàn Tục nhảy loạn lên, “Vương gia không có ở đây, ngươi trang điểm cho nữ nhân của ngài ấy như thế này….không được tốt cho lắm?”

Nhiễm Vân Chu nói: “Ngươi hãy xin ông trời phù hộ đi, Vương gia thấy mỹ nhân hoạt sắc sinh hương như thế này còn có thể tạm thời quên đi việc ngươi chống đối quân lệnh, tự ý hành động đó.”

Lúc này Hàn Tục mới nhớ tới phiền toái trước mắt của mình, cũng không khỏi cười khổ một cái, “Lúc rời đi ta cũng đã từng cầu khẩn qua rồi.”

Đoàn người bắt đầu chạy tới Bình Độ Quan, lúc này đãi ngộ của Hương Hương đã tốt hơn nhiều. Không chỉ có xe ngựa thoải mái, trên đường còn có hai nha hoàn phục vụ.

Hương Hương đang lo lắng, Nhiễm Vân Chu ở ngoài xe, nói: “Hương phu nhân, người ngủ rồi sao?”

Hương Hương vội vén rèm xe lên, “Chưa, tiên sinh có chuyện gì sao?”

Nhiễm Vân Chu nói: “Lần này Hàn tướng quân vào quan cứu phu nhân, còn chưa kịp xin lệnh từ Vương gia. Sau khi về, chắc chắn sẽ không tránh khỏi bị trừng phạt. Đến lúc đó, xin phu nhân hãy nói tốt cho hắn một chút.”

Hương Hương ngơ ngẩn, nhỏ giọng hỏi: “Sẽ…rất nghiêm trọng sao?” Thì ra tới cứu ta, còn phải chịu sự trừng phạt lớn sao?

Nàng nhìn Hàn Tục, có lẽ để tránh nghi ngờ, Hàn Tục đi cách xe ngựa rất xa. Nhiễm Vân Chu nói: “Tính tình của Vương gia, chắc phu nhân cũng biết.”

Hương Hương cắn môi, khẽ nói: “Ta….ta sẽ cố hết sức.” Nhưng lời của ta đối với hắn, chắc gì đã hữu dụng đây?

Nhiễm Vân Chu gật gật đầu, “Xin làm phiền phu nhân.”

Một đường không nói chuyện, trở lại Bình Độ Quan, đã là chuyện của bảy ngày sau đó. Thành Tấn Dương vẫn không có tin tức truyền đến, Mộ Dung Bác không định chờ đợi thêm nữa, đang muốn chỉ huy quân đội lên phía Bắc đánh chiếm Tấn Dương.

Ở Bình Độ quan, nhiệt độ chênh lệch trong ngày rất lớn, ban ngày là ánh mặt trời rực rỡ, còn ban đêm lại là gió rét như đao. Hương Hương được đỡ xuống xe ngựa, lập tức có nha hoàn phủ thêm cho nàng một chiếc áo lông cừu trắng nhẹ. Lông nhung mềm nhỏ ấm áp bao quanh cổ nàng, lại làm nền cho nước da như ngọc.

Hương Hương được binh sĩ dẫn đi về phía trước, thấy hai bên đều là thương kích mọc lên như rừng. Các binh lính mặc giáp sắt lạnh giá, cầm binh khí trong tay mà trụ lại, chiến ý lẫm liệt. Mộ Dung Bác và Mộ Dung Lệ đứng ở trên đài cao trước ba quân, thấy đoàn người Hàn Tục đi qua, ánh mắt Mộ Dung Lệ thoáng dừng lại ở trên người Hương Hương, sau đó trầm giọng nói: “Hàn Tục!”

Hàn Tục bước ra khỏi hàng, Mộ Dung Lệ lạnh như băng nói: “Không có lệnh, tự ý rời khỏi, làm loạn quân quy. Lôi ra, ở trước ba quân, phạt trượng.”

Lệnh này vừa ban ra, chư tướng đều đồng loạt quỳ xuống, “Tốn Vương gia, xin ngài niệm tình Hàn Tướng quân chinh chiến nhiều năm, miễn tội chết trước, cho ra ngoài lập công chuộc tội!”

Mộ Dung Lệ không nói lời nào, có binh sĩ đem Hàn Tục đẩy ra ngoài, lột áo khoác ra. Hàn Tục khẽ cắn răng, cũng không lên tiếng, quân côn đánh trên lưng hắn, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình hơi chao đảo một chút, cuối cùng vẫn đứng vững.

Lúc này Hương Hương mới hiểu được, phạt trượng trước ba quân là có ý gì.

Nàng sợ choáng váng.

Trên người Hàn Tục vốn bị trúng tên còn chưa lành, mới chỉ mấy côn đánh xuống mà vết thương đã ngấm máu, ướt đẫm y phục. Nhiễm Vân Chu không ngừng nhìn về phía Hương Hương, cuối cùng thậm chí còn lộ ra vẻ mặt cầu xin.

Trong mắt Hương Hương đều là nước mắt, nàng xoay qua, đối mặt với Mộ Dung Lệ, khẽ nói: “Tốn Vương gia, những người đến cứu thiếp, đều đáng tội chết sao?”

Sắc mặt Mộ Dung Lệ trầm xuống, nước mắt Hương Hương trong suốt như trân châu, rơi xuống hai gò má vì đứng trước gió mà trắng bệch không còn chút huyết sắc nào, “Tốn Vương gia, thực ra người như thiếp, cho dù thật sự đào tim móc phổi, dùng máu tươi để sưởi ấm, rốt cuộc cũng không đáng giá ư. Vương gia, ngài hãy nương tay một chút đi?”

Sắc mặt Mộ Dung Lệ tái nhợt, gầm lên: “Cút!”

Hương Hương khóc nghẹn ngào, xoay người đi về phía bên ngoài doanh trại. Trái lại, Mộ Dung Lệ đột nhiên giận dữ——con mẹ nó, lão tử kêu nàng cút, nàng liền cút à!

Hắn tiến lên mấy bước, nắm chặt lấy cổ tay Hương Hương, tay phải vung lên, định giáng một bạt tai xuống, phát hiện người trong tay là nữ nhân, cũng không xuống tay được, gầm lên: “Về trong lều đi!”

Hương Hương ngẩng đầu lên, nước mắt cứ từng hàng từng hàng rơi xuống, ở dưới ánh trăng nơi biên quan, mỹ nhân khóc lệ như châu, dung nhan tuyệt mỹ. Mộ Dung Lệ lại nghĩ đến ngày hôm đó khi nàng tiến lên hai bước đuổi theo ngựa của hắn. Lại xoay qua thô bạo dắt nàng đi, hai ba bước đã trở lại lều lớn, ném vào trong lều của mình.

Lúc gần đi liếc nhìn Mộ Dung Bác một cái, Mộ Dung Bác hiểu ý. Đợi hắn vừa đi, liền nói: “Hàn tướng quân mặc dù làm trái quân lệnh, nhưng dù sao cũng có công cứu người. Lại niệm tình trong người còn đang mang thương tích, đổi thành năm mươi trượng. Chịu tội thì phải ghi nhớ, nếu tái phạm, hai tội cùng phạt!”

Nhiễm Vân Chu và Hàn Tục liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.

Cũng không tồi, còn tưởng ít nhất cũng chạy không thoát hai trăm côn, chỉ có năm mươi trượng, cũng coi như là buôn bán lời.

---------------------------

Chương 26. Cách lòng

Bên ngoài Bình Độ quan là một mảnh sa mạc, băng đá ở núi tuyết phương Bắc hòa tan thành dòng chảy qua nơi này, để trên sa mạc mọc ra một ốc đảo. Thời gian lâu dài, ốc đảo biến thành thành mạc, tên là thành Mã Ấp. Hoa quả ở đây nhỏ hơn nơi khác, nhưng lại đặc biệt ngọt hơn.

Mộ Dung Bác khẽ nói với Vương phi Tô Tinh: “Nàng mang chút hoa quả sang bên đó, ta thấy dường như nữ nhân của lão ngũ đã thật sự bị tổn thương. Với tính cách của Lão ngũ, chỉ sợ không dỗ dành được.”

Tô Tinh hiểu rõ trong lòng, nàng rửa sạch chút hoa quả rồi bưng đến trướng bồng của Mộ Dung Lệ. Sợ gặp phải chuyện không nên gặp nên để thân vệ canh gác trước trướng đi vào thông bẩm.

Lúc đi vào, Mộ Dung Lệ đã thu lại vẻ giận dữ, khóe mắt Hương Hương còn vương lệ, Tô Tinh cười nói: “Ngũ đệ, đại ca đệ muốn đệ qua đó một chuyến.”

Mộ Dung Lệ nhìn Hương Hương một chút rồi xanh mặt xoay người đi.

Tô Tinh ngồi xuống bên cạnh Hương Hương, hỏi: “Vẫn còn trách đệ ấy sao?”

Hương Hương khẽ dùng khăn tay xoa xoa đôi mắt, hành lễ với Tô Tinh: “Tham kiến Vương phi nương nương.”

Tô Tinh đỡ lấy nàng: “Lúc này còn đa lễ gì nữa. Hoa quả ở đây ngọt hơn chỗ khác nhiều, muội nhất định phải nếm thử quả hồng này. Hồng của thành Mã Ấp, xa gần nghe tên đấy.”

Nàng vừa nói, vừa đưa quả hồng đỏ tươi đến. Hương Hương không thể không nhận, nhưng khẽ nói: “Tạ vương phi nương nương.”

Tô Tinh cùng ngồi xuống trước chiếc kỷ trà, thở dài: “Hương Hương, đừng trách đệ ấy.”

Hương Hương cúi đầu: “Thiếp hiểu, thiếp cũng không trách ngài.

Nhưng mà Hàn Tục…”

Tô Tinh khẽ mỉm cười: “Cũng không phải đệ ấy thật sự muốn đánh chết Hàn Tục, thậm chí cũng không phải thật tâm trách cứ Hàn Tục. Thế nhưng Hàn Tục làm trái quân lệnh, một mình hành động, dù sao ngũ đệ cũng phải làm ra vẻ một chút. Mà muội, muội là ái thiếp của đệ ấy, mẫu thân của tiểu Quận chúa. Bất luận thế nào, muội cũng không thể nói đệ ấy trước mặt bộ hạ như vậy được.”

Hương Hương không phải là người giỏi ăn nói, đành cúi đầu không nói lời nào.

Tô Tinh nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của nàng: “Lão ngũ không phải con người kích động, tuy rằng tính khí hơi khó chịu, nhưng đệ ấy vẫn có chừng mực. Muội không cần lo lắng.”

Hương Hương hỏi: “Hàn Tục không sao chứ?”

Tô Tinh nói: “Đánh năm mươi trượng, đã không sao rồi. Đối với bọn họ mà nói, phạt trượng là chuyện bình thường, không tính là gì.”

Hương Hương gật đầu, thật ra nàng rất rõ ràng ý đồ của Tô Tinh. Liền khẽ nói: “Nương nương yên tâm đi, thiếp hiểu rõ thân phận của chính mình.”

Tô tinh mỉm cười nhìn nàng một cái, thật ra trong tư tâm, nàng có chút yêu thích cô nương này. Nàng ta không giống với các tỷ muội thứ xuất nhà mẹ đẻ của nàng, cũng không giống các cơ thiếp trong phủ Khang Vương của Mộ Dung Bác.

Nàng cười nói: “Muội cũng có nữ nhi, cố gắng thêm chút nữa, sinh một Tiểu vương gia, nói không chừng Ngũ đệ sẽ lập muội làm trắc phi đấy.”

Hương Hương cũng nở nụ cười, lại nói: “Không, nữ nhi rất tốt. Thiếp thích có nữ nhi.”

Tô Tinh cười, đột nhiên hỏi: “Chỉ có một mình trong phủ là cảm giác gì?”

Hương Hương choáng váng, quay đầu nhìn nàng. Nàng nói: “Nhất định rất tốt nhỉ? Nghe nói, lão ngũ tưởng rằng muội sinh một bé trai, vừa mở miệng liền hỏi tiểu Thế tử ở đâu. Đệ ấy cảm thấy, con trai của muội sẽ là đứa con duy nhất của hắn.” mở miệng vô tâm, nhưng là chân tâm thực lòng.

Một người thật tốt, không cần lo lắng ai sẽ lại sinh con trai, đứa con của ai trong tương lai sẽ trở thành sự uy hiếp với con trai của mình. Phụ huynh ai được vương thượng trọng dụng? Ai sẽ hấp dẫn sự chú ý của phu quân? Tối nay hắn sẽ ngủ trong phòng của ai?

Tưởng tượng như vậy, nữ nhân này cần người ta an ủi cái gì cơ chứ. Bản thân ta mới thật sự là kẻ cần được người khác an ủi.

Nàng đứng lên, miệng còn nói: “Hương Hương, kỳ thực muội mới là người hạnh phúc.”

Sau đó đứng dậy đi ra ngoài, Hương Hương cũng đứng lên đưa tiễn, không biết tại sao nàng lại đột nhiên khổ sở. Vị vương phi cao ngạo tao nhã kia, vẫn cứ mỉm cười ôn nhã, nhưng trong mắt lại có chút ánh lệ.

Hương Hương đưa nàng đến cửa trướng bồng, đột nhiên nói: “Chí ít trong lòng ngài ấy có người.” Tô Tinh choáng váng, Hương Hương cười cười, lại thi lễ, trở về trướng của Mộ Dung Lệ.

Cho dù bên cạnh hắn chỉ có một người, cũng không phải là bởi vì ta.

Hàn Tục nằm nhoài trong doanh trướng, kỳ thực năm mươi quân côn không tính là gì cả, Mộ Dung Lệ mà đánh thì đều dùng hàng trăm làm đơn vị. Mộ Dung Bác xem như vẫn lòng dạ mềm yếu.

Thế nhưng trên người hắn có thương tích, hơn nữa Mộ Dung Lệ nói đánh, cho dù quan hệ trong doanh trại có thân mật thì cũng chẳng ai dám lơi tay. Năm mươi quân côn kia là hàng thật giá thật. Lúc này tuy rằng không phải không động đậy được, nhưng chí ít cũng không dám lộn xộn.

Mắt thấy sắp khai chiến với Thái tử, nếu như đến thời điểm phải thật sự đánh nhau, mình còn mang theo vết thương cũ thì cũng không phải là chuyện tốt.

Đột nhiên hắn lại nghĩ đến nha đầu kia, nàng đối mặt với Mộ Dung Lệ, nói: “Tốn Vương gia, thực ra người như thiếp, cho dù thật sự đào tim móc phổi, dùng máu tươi để sưởi ấm, rốt cuộc cũng không đáng giá ư. Vương gia, ngài hãy nương tay một chút đi?”

Ngu đến mức nào chứ, chỉ mong nàng ấy đừng nói ra lời ngốc nghếch gì làm ngài ấy tức giận nữa. Sau đó hắn lại nghĩ, ừ, kỳ thực bộ quần áo mà Nhiễm Vân Chu chọn cho nàng thật là đẹp mắt.

Cũng không biết là quần áo đẹp đẽ, hay là người mặc nó xinh đẹp.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên mành lều bị người ta khẽ nâng lên, Hàn Tục liếc mắt nhìn, ngay cả tóc cũng dựng thẳng lên: “Hương… Phu nhân? Sao người lại đến đây!” Sau đó nghĩ lại tình huống bản thân, bận bịu nói, “Chớ vào đây!”

Trên lưng hắn có thương tích, lúc này vốn không mặc quần áo! Cởi sạch ra nằm ở trên chiếc giường nhỏ, chỉ đắp một tấm chăn mỏng.

Hương Hương đương nhiên sẽ không bước vào, nàng đứng cửa trướng, khẽ hỏi: “Ngươi vẫn khỏe chứ?”

Hàn Tục đưa tay định tìm quần áo, thế nhưng tên Chu Trác Chu công tử kia vốn rất đại khái, không biết đã quăng áo bào của hắn tới chỗ nào! Hắn vội vàng nói: “Ta rất khỏe! Ta tinh thần phấn chấn gấp trăm lần! Người chớ bước vào!”

Hương Hương nói: “Được, ta không vào trong.” Lúc này vào trong đó, lỡ để người ta nhìn thấy, đối với nàng hay Hàn Tục, cũng đều không tốt đúng không?

Hàn Tục lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Có việc gì sao?” Sau đó kêu thảm thiết, “Không phải nàng lại đắc tội ngài ấy rồi chứ?”

Hương Hương nói: “Ta sẽ không đắc tội Vương gia.” Ta còn có nữ nhi, ta phải trở về đón nó. Ta sẽ không đắc tội Mộ Dung Lệ.

Hàn Tục nói: “Vậy thì tốt. Nàng trở về đi thôi, một lúc nữa nếu ngài ấy không nhìn thấy nàng, lại nổi nóng.”

Hương Hương ừ một tiếng, khẽ cúi người, đặt một hộp thuốc mỡ để dưới đất: “Thuốc này quê nhà chúng ta hay dùng để trị ngoại thương, rất hiệu quả, ngươi thử xem.”

Hàn Tục hơi run, một lúc lâu mới cười nói: “Cảm tạ.”

Hương Hương nói: “Đừng khách khí. Người nên nói cảm ơn là ta.”

Hai người không nói chuyện, nàng xoay người rời đi.

Tấm mành lều được thả xuống, có tia gió mát hơi đảo qua gò má. Hàn Tục cảm thấy có một loại tâm tình quái dị đảo qua trái tim, nàng… đã đi rồi sao?

Hắn vươn người dậy, rốt cuộc cũng tìm được áo bào, mặc nó vào rồi đi ra cửa. Thuốc mỡ kia đựng trong một chiếc bình thủy tinh nhỏ trong suốt, hiện lên màu xanh lục. Nhẹ nhàng ngửi một chút, nó có mùi thơm ngát nhàn nhạt.

Hắn nắm bình thuốc nhỏ trong tay, vén liêm trướng lên, chỉ thấy trăng thanh gió mát.

Khi Mộ Dung Lệ trở lại, Hương Hương đã ngủ. Trong lều của hắn dùng da hổ làm đệm giường, da lông mềm mịn tôn lên khuôn mặt của nàng, càng lộ vẻ nhẵn nhụi ôn hòa.

Mộ Dung Lệ không phải người có thể thưởng thức vẻ đẹp của nữ nhân, hắn không cảm thấy một nữ nhân mặc bộ quần áo nào, búi kiểu tóc ra sao có gì khác nhau. Hắn chẳng qua chỉ cảm thấy khuôn mặt nàng kia non mềm như đậu hũ, vô cùng mịn màng.

Hắn nâng Hương Hương lên, đè cả thân hình lên trên người nàng. Hương Hương bị đánh thức, dưới ánh nến mơ hồ nhận ra, Mộ Dung Lệ đang cởi áo bào, con ngươi tràn đầy dục hỏa. Hắn hôn nàng, đầu lưỡi khẽ chạm qua bờ môi nàng.

Da thịt mềm mại bị nắm trong bàn tay thô lệ, Hương Hương nhắm mắt lại, một giọt lệ từ khóe mắt khẽ lăn vào làn tóc đen như mây.

Lúc Mộ Dung Lệ làm chuyện nam hoan nữ ái, luôn luôn đơn giản thô bạo, phần lớn thời gian đều thích vùi đầu ra vào. Nhưng tối nay lại dịu dàng hơn một ít, thật ra hắn rất biết chơi, công tử vương tôn quý tộc từ nhỏ đã lớn lên trong cẩm tú hoa viên, còn có gì mà chưa từng thử?

Chỉ là sau này càng ngày càng dập tắt tâm tư hoa bướm, đến lúc ở cùng với Hương Hương sau này, phần nhiều càng là phát tiết cho bản thân. Tối nay cũng chỉ là có chút ý tứ áy náy. Người như hắn, không thể hi vọng hắn cúi đầu nhận sai. Những chuyện kiểu như xin lỗi, ngẫm lại đã thấy xấu hổ, hắn không nói ra được.

Hương Hương không chống chọi nổi sự đùa bỡn của hắn, nhanh chóng khẽ run rẩy. Trong phương diện này, Mộ Dung Lệ cũng đã trải qua trận mạc, rất nhanh ngựa quen đường cũ, Hương Hương không nhịn được kêu thành tiếng. Lập tức nàng kinh hoảng che lại môi anh đào. Mộ Dung Lệ liền gạt tay nàng đè lên đỉnh đầu, không kiêng dè chút nào.

Sát vách là trướng bồng của Mộ Dung Bác, Mộ Dung Bác đang nói chuyện với Tô Tinh, nghe thấy tiếng động, hai người cùng nhau đỏ mặt. Giữa phu thê với nhau, trái lại cũng không quá lúng túng. Mộ Dung Bác cười: “Hóa ra Lão ngũ cũng không phải hoàn toàn không hiểu dỗ dành người ta.”

Tô Tinh che miệng cười trộm, Mộ Dung Bác kéo nàng qua, ôm vào trong lòng, nắm nàng tay nói: “Một đường nàng, khổ cực cho nàng.”

Đôi gò má Tô tinh dần dần ửng hồng, hai vợ chồng lặng im nhìn nhau, cuối cùng chậm rãi hôn lên.

Ngày thứ hai, Hương Hương ôm quần áo ra ngoài giặt. Cách nơi đóng quân không xa có một dòng sông. Chính là dòng nước do tuyết tan tạo thành, trong đến mức thấy cả đáy. Hương Hương tháo dây cột tóc, thả mái tóc dài rối tung ra, chọn một chỗ đặt chân tốt rồi gội đầu.

Hàn Tục và Chu Trác vừa đi vừa nói chuyện: “Nếu ngươi có thể đi thì sáng sớm ngày mai giúp ta bắt đám tiểu tử kia chạy tám mươi dặm. Nhàn rỗi nhiều ngày như thế, sắp mọc ra cỏ mất rồi.”

Chu Trác hỏi: “Ngươi không đi à?”

Hàn Tục nói: “Ta phải dưỡng thương, vạn nhất có chiến sự, có thể khá hơn một chút.”

Chu Trác cau mày: “Thương thế rất nặng à?” Nói xong liền đi qua định lột quần áo của Hàn Tục, Hàn Tục bận bịu đẩy ra: “Lăn sang một bên, quần áo của lão tử chỉ nữ nhân mới có thể cởi!”

Chu Trác làm ra vẻ tà mị cuồng ngạo, duỗi ma trảo: “Đừng có bày trò, tối hôm qua là Nhiễm Vân Chu giúp ngươi cởi đúng không? Khà khà khà, Hàn Tục tiểu mỹ nhân, trinh tiết của ngươi đã sớm không còn…”

Hai người nói chuyện, quay đầu lại đã nhìn thấy Hương Hương đang gội đầu.

Sắc mặt Hàn Tục tái mét, Long trảo thủ của Chu Trác vốn vươn ra để trảo x lập tức biến thành vỗ vỗ bụi trên vai giúp hắn, sau đó dùng vẻ mặt so với Dương Tiễn còn chính trực hơn nói: “Không phải chỉ là huấn luyện sáng sớm thôi sao, ngươi và ta thân là huynh đệ, chút chuyện nhỏ ấy cứ để cho ta.”

Sau đó quay đầu cười với Hương Hương: “Hương phu nhân, thật khéo.”

Vẻ mặt Hương Hương đầy quẫn bách, Chu Trác vội ho một tiếng: “Ta đột nhiên nhớ tới trong doanh trại còn có chút việc, đi trước …”

Hắn không muốn chạm mặt Hương Hương lắm, dù sao hiện tại nàng là ái thiếp của Mộ Dung Lệ, ngay cả con gái cũng sinh rồi. Nếu ngày nào đó nàng ta đột nhiên nhớ tới món nợ cũ ở Lư Sơn, tùy tiện thổi chút gió cũng khiến mình chật vật.

Cái tên Hàn Tục này thật thông minh, quay ngựa đơn thương độc mã cứu nàng ta một mạng, hóa giải ân oán ngày đó. Mình còn lơ lửng đây. Tuy rằng có người cha là Chu Thái úy, nhưng nếu Mộ Dung Lệ giận dữ lên thì vẫn no đòn một trận như thường.

Hắn xoay người rời đi, Hàn Tục vẫn đứng tại chỗ, một lúc lâu sau mới nói: “Ở bờ sông cát đá không vững, cẩn thận ngã.”

Hương Hương khẽ ừ một tiếng, Hàn Tục thấy hơi lúng túng, mẹ nhà nó, sao giữa hai chúng ta lại có gì đó kì lạ thế này! Hắn xoay người đi hai bước, đột nhiên nói: “Ngày hôm đó ta quay trở lại cứu nàng, kỳ thực cũng bởi vì Vương gia quả thật có ý này. Ta…”

Hương Hương gội đầu, tóc dài dính nước kết thành búi, đen óng đẹp đẽ. Nàng khẽ nói: “Ta biết.” Nàng quỳ gối, chậm rãi múc nước dội lên tóc.

Hàn Tục đột nhiên đi tới, lấy chiếc chậu gỗ giặt quần áo của nàng múc một chậu nước đầy, để ở một bên: “Gội ở đây đi!”

Hương Hương hơi run, nói một tiếng: “Cảm tạ.”

Hàn Tục lấy nước rửa mặt bên bờ sông, nghe tiếng nước thanh thúy rơi xuống từ mái tóc dài của nàng. Trong chiếc chậu gỗ Hương Hương gội đầu, nước sông lấp lánh phản chiếu bóng lưng mờ mờ lay động của Hàn Tục. Hương Hương thấp giọng hỏi: “Thuốc dùng tốt không?”

Hàn Tục ngẩn ra, nói: “Rất hiệu quả.” Đó là thuốc thổ sản, tác dụng ngưng huyết sinh cơ rất tốt.

Hương Hương a một tiếng: “Vậy thì tốt.”

Hàn Tục rửa mặt xong, vươn người dậy nói: “Cố gắng sống tốt với ngài ấy.”

Hương Hương cúi đầu: “Ta hiểu rồi.”

Hàn Tục đứng dậy rời đi.

Hóa ra, cũng không phải là không đau khổ.

Chúng ta sẽ vì nguyên nhân gì mà yêu một người?

Chúng ta làm sao biết được, đến tột cùng là yêu, hay chỉ là yêu thích mỏng manh?

Hương Hương không biết, nhưng nhìn Hàn Tục, trong lòng sẽ có một loại vui sướng bí ẩn. Có thể là khi hắn cho mật đường vào chén thuốc của nàng. Năm ngón tay thon dài ấy, nắm chiếc thìa sứ trắng chước, nhẹ nhàng khuấy bát thuốc.

Có thể là đêm đó say men rượu, ánh trăng mờ mờ, bóng người thấp thoáng hắt lên cửa?

Hương Hương không nói được.

Nàng từng có một vị hôn phu có thể coi là thanh mai trúc mã, từ nhỏ hai người thường thường chơi ở một chỗ. Nàng biết có một ngày mình sẽ gả cho hắn, nhưng người này và ca ca của mình cũng không có gì khác biệt.

Nàng có một trượng phu, là người mà nàng nhất định phải ở bên cả một đời. Hắn và nàng chung chăn chung gối, vân vũ giao hoan, cũng có thể lấy lòng thân thể của nàng. Nhưng nàng biết, đó là một người xưa nay sẽ chẳng bao giờ để nàng vào trong mắt. Điều mà hắn tâm tâm niệm niệm, mãi mãi cũng chỉ là ánh trăng sáng năm đó.

Giờ đây, trong lòng nàng lại chứa đựng một hình bóng khác. Nam nhân này thậm chí còn không yêu nàng. Có thể làm tất cả, đều chỉ bởi vì thân phận của nàng. Nếu như trận chiến này thắng lợi, hắn sẽ có quyền cao chức trọng, tự có kiều thê mỹ thiếp, ngàn chọn vạn tuyển. Trận chiến này mà bại, hắn thân là phản tướng, lúc ấy sẽ mang tội phản quốc, cả nhà đều bị diệt.

Bất luận kết cục ra sao, đó đều là một tương lại không hề có liên quan đến nàng.

Nhưng như vậy thì có sao chứ? Ta chỉ quyến luyến một chút ấm áp trong lòng ấy, ngôi sao ấy, sẽ phát ra ánh sáng khiến người ta cảm thấy vui sướng.

Cho tới tương lai…

Thế gian này có bao nhiêu yêu, đã có tương lai?

… Phải có nhiều lòng tham đến nhường nào, mới dám nói đến tương lai…

Quảng cáo
Trước /43 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hoa Lửa

Copyright © 2022 - MTruyện.net