Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đông Phong Ác
  3. Chương 35+36
Trước /43 Sau

Đông Phong Ác

Chương 35+36

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Spoiler Chương 35: Chăm sóc

Hương Hương đợi đến khi Mộ Dung Lệ ngủ hẳn mới rời đi, nhưng thực ra khi nàng vừa đi Mộ Dung Lệ đã tỉnh dậy. Cho dù hắn bị thương cỡ nào, chỉ cần không chết thì tính cảnh giác vẫn không lúc nào lơi lỏng.

Hắn mở mắt, nhìn ánh tà dương đang chiếu qua song cửa sổ, có những hạt bụi li ti đang bay lơ lửng trong đó. Vì thương thế của hắn rất nặng nên thái y đã căn dặn không được ra gió nhiều, cửa sổ chỉ mở một khe nhỏ, không nhìn rõ sắc trời cuối hè đầu thu bên ngoài.

Mộ Dung Lệ đột nhiên cảm thấy hơi nhàm chán, từ khi hắn sinh ra trên đời, chưa bao giờ hắn cảm thấy mình không có chuyện gì để làm như lúc này.

Hắn rất ghét cảm giác này, nhưng lại không lúc nào ngừng nghĩ về nó được. Thân thể Yến Vương không còn được như trước, giờ cũng là lúc nên nghĩ đến chuyện sau này. Nếu như ông có điều gì bất trắc, chẳng lẽ hắn và Mộ Dung Bác lại phải mang theo cả nhà già trẻ lớn bé cùng nhau chạy trốn một lần nữa sao?

Nữ nhân này và Hàn Tục, rốt cuộc là đã lên giường với nhau chưa? Vừa nghĩ tới thân thể trắng mịn mềm mại kia cũng từng run rẩy ở dưới thân huynh đệ mình, rên rỉ, được thỏa mãn thì hắn lại cảm thấy tức giận.

Lúc này Hàn Tục không có ở đây, nếu không chắc chắn sẽ bị hắn băm thành mấy mảnh rồi.

Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ không đỡ mũi tên kia. Chưa bao giờ nghĩ tới.

Hương Hương đi rửa cái bô sạch sẽ, lúc đi vào, nàng ngửi thấy mùi thuốc quả thật rất nồng——nguyên thuốc trị thương trong uống ngoài thoa của Mộ Dung Lệ thôi cũng đã có mấy loại. Mùi thuốc nồng như vậy, người nào mà nằm ở trong đó chắc sẽ rất khó chịu nhỉ?

Nàng hái một khóm hoa cúc đang nở rất đẹp ở ngoài mang vào trong phòng.

Lúc đi vào, nàng động tác rất nhẹ nhàng, nghĩ rằng Mộ Dung Lệ đang ngủ nên không muốn đánh thức hắn dậy. Mộ Dung Lệ cũng không nói gì. Chỉ nhìn nàng cầm hoa cúc cắm vào trong bình hoa bên cạnh, cầm kéo nhỏ tỉa cành lá, lại phun lên một chút nước thơm.

Mộ Dung Lệ nhìn sườn mặt của nàng, phát hiện ra nữ nhân này làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc. Cho dù chỉ là chuyện nhỏ nhặt như cầm kéo tỉa cành lá này, nàng cũng rất chuyên tâm, như là đang vẽ một bức họa truyền đời.

Tại sao lại có người xem những công việc bình thường là một hạnh phúc lớn lao như thế?

Hương Hương chăm chút cho bình hoa thật đẹp, xong xuôi mới cẩn thận nhặt lấy những cành lá vụn rơi bên ngoài mang đi vứt. Mộ Dung Lệ cho là nàng đi về chơi với con gái, con gái là bảo bối của nàng, hắn biết rõ điều đó.

Nhưng chỉ chốc lát sau nàng đã quay lại. Mộ Dung Lệ cảm thấy rất ngạc nhiên——rõ ràng là nàng không muốn ở bên cạnh hắn, điều này không phải hắn không biết.

Trong tay Hương Hương cầm một cái đĩa Cố nguyên cao, hiện tại Mộ Dung Lệ phải kiêng ăn rất nhiều, chỉ có thể làm chút bánh ngọt cho hắn ăn. Nàng để bánh ngọt xuống, nói: “Thiếp đọc sách cho Vương gia nghe nhé, Vương gia muốn nghe cái gì?”

Mộ Dung Lệ hừ lạnh, “Bổn Vương có bảo nàng đọc sách cho ta nghe sao?” Nói giống như là bố thí vậy, ai thèm quan tâm?!

Hương Hương hơi dừng lại, phảng phất như không nghe thấy, nàng cầm một quyển “Danh tướng lục” lên hỏi: “Quyển này thế nào?”

Mộ Dung Lệ liếc qua, nói: “Sáu tuổi đã đọc rồi.”

Hương Hương đứng dậy nói: “Vậy thiếp tới thư phòng của Vương gia tìm một chút, Vương gia muốn đọc cái gì?”

Mộ Dung Lệ trợn mắt——chẳng lẽ nàng không biết quân nhân ghét đọc sách nhất sao?! Nhưng vẫn không nói ra khỏi miệng, hắn đột nhiên nói: “Có quyển “Đại Yến bí văn”, nàng qua đó lấy đi.”

Hương Hương đáp một tiếng, còn có quyển sách này sao? Nàng chưa từng nghe tên. Nhưng mà nàng cũng không đọc được bao nhiêu sách, không biết cũng phải thôi….

Nàng vừa suy nghĩ vừa đi lấy. Mộ Dung Lệ ra hiệu cho nàng ngồi ở đầu giường mình, Hương Hương nghe theo lời ngồi xuống, hắn khép hờ mắt, tùy ý để Hương Hương đọc sách cho.

Hương Hương mới đọc đoạn đầu, cả khuôn mặt đã đỏ ửng lên, tựa đề ở trên có ghi “Trộm phong lưu với thiếu nữ không nguyện ý, thư sinh tác chiến nơi am vắng.” *đại loại nó là dâm thư =))

Nàng khẽ nhíu đôi mi thanh tú, chậm rãi đọc từng chữ từng chữ, giọng nói càng ngày càng nhỏ, Mộ Dung Lệ nhắm mắt lại. Thanh âm bên tai vẫn không hề dứt, nhưng cũng không phải quá ồn ào.

Cả đời hắn luôn rất quý trọng thời gian của mình, hiếm có lúc nào lại nhàn rỗi như vậy. Mà lúc này không thể động đậy, nghe những chuyện hoang dâm này, đột nhiên lại cảm thấy, thì ra nằm như vậy cũng không coi là quá tệ.

Hương Hương đọc hết dòng này sang dòng khác, lại cúi xuống nhìn hắn, thấy hắn đang nhìn hoa cúc ở góc phòng, cũng không biết là đang suy nghĩ gì. Nàng buộc lòng phải cắn răng đọc tiếp.

Cứ đọc như vậy đến hơn nửa cuốn sách, cuối cùng Mộ Dung Lệ cũng nhắm mắt lại, giống như đang ngủ. Hương Hương thấy sắc trời đã tối, nghĩ cũng nên đi chuẩn bị cơm tối cho hắn, nàng để sách xuống, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Sau khi nàng đi, Mộ Dung Lệ cầm một khối cố nguyên cao bỏ vào trong miệng nhai nhai. Miếng bánh kia mềm mềm, dẻo dẻo, không quá ngọt. Trong nhân có hạt hạch đào được giã nhỏ nên miệng thấm đẫm một mùi thơm béo ngậy.

Hương Hương trở lại Tẩy Kiếm Các, Tiểu Huyên Huyên đã được cho ăn sữa no nê, lúc này Thôi thị đang bế bé ra ngoài đi dạo một chút. Bên ngoài, mặt trời đã lặn, tiết trời mát mẻ. Bé huơ huơ cánh tay nhỏ dưới ánh tà dương, bi bô học nói.

Ánh mắt Hương Hương dịu dàng, đi qua hôn lên gò má mềm mại của bé một cái, bé ô ô quay đầu sang, nước miếng dính cả lên mặt nàng.

Thôi thị cũng không nhịn được bật cười, không ngừng bận rộn cầm lấy khăn lau mặt cho nàng.

Hương Hương lau mặt, đi vào trong phòng bếp nhỏ, sợ mùi khói dầu dính vào người bé con nên không để cho Thôi thị bế bé vào. Nàng nhìn những nguyên liệu Quản Giác đưa tới lúc tối, cảm thấy Mộ Dung Lệ chắc chắn sẽ không chịu được những món quá thanh đạm nên kêu Bích Châu đi tìm mấy cái lá sen về.

Còn nàng ở trong phòng bếp, đầu tiên vo gạo trước, sau đó đi luộc trứng gà và hạt kê, lại thái thịt gà thành từng miếng nhỏ. Đun chảo nóng cho thêm chút dầu mỡ, đem thịt đã được tẩm hương rồi thêm một chút gia vị xào chín, sau đó đi nấu cơm gạo nếp.

Lúc này lại cùng Bích Châu, lấy gạo nếp đã được nấu chín ra, đem thịt gà chín, trứng gà và hạt kê bỏ vào cùng với cơm, dùng lá sen bọc kỹ lại. Dùng sợi bông buộc chặt lá sen lại, cho vào trong nồi hấp, chưng cho đến khi lá sen đổi màu.

Đến khi cơm gà làm xong, nhìn thấy còn chút ngó sen, Hương Hương lấy mấy cái móng heo, cạo bớt lông đi, ninh nhừ lên, sau đó đun dầu sôi, bỏ thêm chút đường rồi cho móng heo vào.

Cho thêm một chút nước hầm lửa to.

Sau đó lọc hết xương, vớt móng heo ra ngoài để ráo nước, lại cho vào nồi nhỏ, thêm chút nước và gia vị, từ từ đun cách thủy. Tiện thể lấy ngó sen cắt thành khối, bỏ nồi nhỏ nấu lên, thêm chút mắm muối rồi chờ chín nhừ.

Canh móng heo ích khí bổ huyết sinh cơ, rất có lợi đối với ngoại thương. Hương Hương cho canh móng heo đã được nấu chín vào trong hộp mang đi.

Chương thái y vẫn đưa thuốc đến cho nàng, lúc Hương Hương bước vào Thính Phong Uyển, Mộ Dung Lệ đã ăn được không ít cố nguyên cao.

Thấy nàng đi vào, Mộ Dung Lệ vốn muốn ngồi dậy nhưng thực sự không được, Hương Hương vội vàng đi qua đỡ hắn. Chờ hắn ngồi ổn định, Hương Hương mới dọn cơm gà, canh móng heo lên. Kỳ thực chỉ có hai người, nhiều đồ ăn cũng ăn không hết, chừng này thôi cũng đủ rồi.

Nhớ tới lời Chương thái y dặn phải uống thuốc trước, Hương Hương thổi thuốc cho nguội, bưng qua. Mộ Dung Lệ cầm lấy, uống một hơi cạn sạch. Sau đó Hương Hương liền đút vào trong miệng hắn cái gì đó, ngọt ngọt, vị thuốc đắng nháy mắt đã tan hết.

Mộ Dung Lệ không hỏi là cái gì, Hương Hương cười, “Mứt quả đó.”

Mộ Dung Lệ không để tâm, chỉ một chút đắng cũng không coi là gì.

Hương Hương lấy cơm gà, móng heo ngó sen ra, tiếp tục gỡ bỏ xương, lấy thịt bón cho hắn ăn.

Lúc này Mộ Dung Lệ mới cảm thấy có được chút khẩu vị, ăn liền hai bát cơm gà, một chén canh móng heo. Hương Hương đợi đến khi hắn ăn no rồi, mới đi gặm những móng heo còn dư lại.

Dáng vẻ nàng ăn, cũng không phải là loại ưu nhã lịch sự của công tử thế gia tiểu thư khuê các gì, chỉ là gặm rất tùy ý, cũng không quan tâm xem mình ăn có khó nhìn hay không, dáng vẻ khiến cho người ta mới chỉ liếc mắt nhìn thôi cũng đã rất muốn ăn rồi.

Đợi đến khi nàng ăn móng heo xong, lại ăn nửa bát cơm gà, Mộ Dung Lệ mới phát hiện hóa ra mình lại có thể nhìn một nữ nhân ăn như vậy. Xì, thật nhàm chán.

Hương Hương thu dọn bát đũa, lại đi đun nước nóng, giúp hắn lau tay, lau mặt. Chương thái y đi vào, thấy dáng vẻ hai người chỉ biết cúi đầu không dám nhìn, “Vương gia, ngài phải thay thuốc rồi ạ.”

Mộ Dung Lệ nói: “Để xuống đi.”

Chương Văn Hiển ngẩn ra——để xuống? Có ý gì đây?

Vẫn là Hương Hương nói: “Ta không biết là cần những loại thuốc gì, Chương Thái y chỉ cho ta một chút, ta giúp Vương gia thay thuốc.”

Chương thái y thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm có phu nhân thật quá tốt! Vội vàng đem những loại thuốc cần dùng, cách dùng, truyền đạt lại hết cho HươngHương, Hương Hương chuyên tâm ghi lại.

Chương thái y vẫn không dám đi, đứng ở bên cạnh. Hương Hương nhẹ nhàng giúp Mộ Dung Lệ tháo dải băng đắp thuốc ra, cho dù biết rõ vết thương rất nghiêm trọng, nhưng khi vết thương lộ ra trước mắt nàng, nàng vẫn vô cùng kinh hãi.

Mũi tên lớn kia dường như đục ra nguyên một lỗ lên người Mộ Dung Lệ!

Động tác nàng rất nhẹ, thỉnh thoảng lại nhìn qua sắc mặt Mộ Dung Lệ. Hai mắt Mộ Dung Lệ khép hờ, không nhìn nàng, trên mặt cũng không có biểu cảm đau đớn.

Hương Hương tháo băng vải xuống, bôi thuốc mới lên, Chương thái y chỉ loại thuốc nào cần phải bôi chỗ nào, động tác của Hương Hương rất lưu loát.

Đợi thay thuốc xong, Hương Hương tiễn thái y ra ngoài, lúc này Chương thái y mới có dũng khí khẽ nói với nàng: “Phu nhân, thương thế của Vương gia vô cùng nguy hiểm. Bất kể thế nào người cũng nên khuyên ngài ấy một chút….chuyện phòng the….cũng phải cố gắng tiết chế ….”

Nghe xong, Hương Hương đỏ mặt tía tai, chỉ có thể gật gật đầu, cái gì cũng không thốt nên lời.

Sau khi Chương thái y đi, Hương Hương đi về, lại ôm Huyên Huyên đến chơi. Mộ Dung Lệ thấy nàng ôm con gái đi vào, đột nhiên cảm thấy, ừm, đây là nữ nhân của hắn, con gái của hắn.

Đưa tay ra sờ sờ mặt Huyên Huyên, Huyên Huyên vốn đang chơi rất vui vẻ, nhìn thấy hắn đột nhiên lại òa lên khóc.

Mộ Dung Lệ thu tay về, hắn chau mày lại——trẻ con thật là phiền phức.

Hương Hương vừa muốn nói chuyện, hắn trầm giọng nói: “Ôm ra ngoài đi.”

Ý cười Hương Hương khẽ dừng lại, buông mắt đáp một tiếng, ôm Huyên Huyên đi ra ngoài. Mộ Dung Lệ thấy ý cười giữa hai hàng lông mày nàng từ từ tan ra, không khỏi cũng có chút buồn phiền——chỉ là bảo nàng đưa cho vú em dỗ thôi, sao lại có bộ dáng này?!

Buổi tối Hương Hương cũng không tới nữa, Mộ Dung Lệ tức giận——mới nói có một câu mà nàng đã xụ mặt một đống cho lão tử rồi!

Có đến cũng không cho vào!

Lão tử chỉ có mình nàng hầu hạ thôi sao? Mẹ nó, Quản Giác đâu rồi, tên khốn này không muốn giữ đầu nữa rồi! Lại dám trốn biệt mấy ngày liên tiếp, ngay cả bóng dáng cũng không thấy!

Hắn đang tức giận, bên ngoài lại vang lên động tĩnh, là tiếng Hương Hương đi vào, thấy hắn còn chưa ngủ, nàng khẽ nói: “Huyên Huyên chơi rất vui, ngủ trễ một chút.”

Mộ Dung Lệ lạnh lùng nói: “Về ngủ đi! Ở đây không cần nàng chăm sóc!”

Hương Hương nhẹ giọng hỏi: “Vương gia muốn uống nước không?”

Mộ Dung Lệ không nói lời nào, Hương Hương lại đưa chén nước qua. Mộ Dung Lệ uống lấy mấy ngụm, Hương Hương giúp hắn kéo màn xuống. Ngoài phòng có một cái giường, trong vương phủ đương nhiên có nha hoàn gác đêm, chỉ là Mộ Dung Lệ không thích có người ngủ ở ngoài phòng hắn, lúc này mới lui ra.

Nhưng mà giường chiếu vẫn để đó, Hương Hương trải giường ra, liền để nguyên y phục như vậy mà ngủ. Cả ngày nàng đều bận rộn, nghỉ ngơi một canh giờ làm sao mà đủ? Đầu vừa đặt xuống gối đã ngủ thiếp đi.

Mộ Dung Lệ không ngủ được, ban ngày đã ngủ quá nhiều rồi. Hắn mở to mắt, nhìn mành cửa, bên tai là tiếng hô hấp mơ hồ của nàng.

Hắn lại hơi bất mãn——con cũng đã sinh rồi, sao nàng còn không vào ngủ bên cạnh hắn?

Hương Hương thật ra không có ý ngủ bên cạnh hắn, nơi đây là Thính Phong Uyển, là nơi ở trước kia của Lam Dụ.

Mộ Dung Lệ hẳn rất ghét nàng ở chỗ này chăng? Cho nên lúc nàng ôm con đi vào, hắn mới không vui như vậy.

Nàng cẩn thận từng tí tí một, không dám động dù chỉ là một cái lá, cành hoa. Chỉ sợ nếu như động phải vật gì Lam Dụ thích, làm lộn xộn nó, làm hư nó, sẽ khiến cho hắn tức giận.

-----------------------

Chương 36: Hàn Tục

Mộ Dung Lệ vẫn mở mắt đến tận lúc hừng đông, hắn đột nhiên lại hi vọng nàng tỉnh giấc. Thật kỳ lạ, hắn cảm thấy nằm một chỗ cũng không phải chuyện hỏng bét gì bởi vì có nữ nhân này bên cạnh để hạ hỏa. Nếu nàng cũng ngủ say thì vô cùng gay go.

Hương Hương ngủ thẳng đến lúc trời tờ mờ sáng, ban ngày nàng đã ngủ trưa một canh giờ nên thức dậy sớm hơn thường ngày một chút.

Nàng rời giường, rửa mặt rồi lại múc nước đi vào. Mộ Dung Lệ để mặc nàng lau mặt và tay cho mình, Hương Hương lau khô cho hắn, mới hỏi: “Vương gia… Ngài muốn dùng… bình nước tiểu không?”

Lời vừa ra khỏi miệng, nàng đã đỏ mặt trước. Mộ Dung Lệ nhìn khuôn mặt nàng đỏ au như quả táo chín, tất nhiên bản thân hắn cũng không thể tỏ ra lúng túng được, bèn hừ lạnh một tiếng, nói: “Mang tới đây.”

Thật ra cũng chẳng có gì đáng xấu hổ, ăn uống ngủ nghỉ vốn dĩ là bản năng của con người.

Hương Hương hầu hạ hắn xong, nàng mở cửa sổ ra một khoảng nhỏ để gió lùa vào, cho một chút hương liệu vào lò hương đốt lên, chờ mùi đã hoàn toàn bị xua tan mới mang lò hương xuống.

Sau đó nàng lấy một bó hoa cúc tươi khác cắm vào bình hoa, vẩy lên vài giọt nước thơm. Thứ nước này được cất thành từ hoa tươi, mùi thơm nhạt hơn hương liệu, nhưng rất tự nhiên thanh nhã.

Người ta thường yêu thích mùi thơm, thế nhưng ngửi mùi hương liệu chưa chắc sẽ cảm thấy thoải mái. Con người thật sự là một loài động vật kì quái, vừa chế tạo ra hương liệu, lại vừa trông ngóng mùi hương tự nhiên.

Trời đã vào thu, hoa quả nhiều vô cùng, Hương Hương làm hoa quả dầm sữa cho hắn để ăn điểm tâm. Sợ hắn ăn không đủ no, nàng lại làm thêm cháo trứng muối thịt nạc. Mộ Dung Lệ ngoan ngoãn để nàng bón cho từng miếng, không hề cảm thấy xấu hổ.

Hừ, bị nàng chăm sóc hai ngày, sao hắn lại có cảm giác eo đã béo ra một vòng nhỉ.

Hương Hương hầu hạ cơm nước cho hắn xong rồi cầm chén bát cất vào trong hộp đựng thức ăn, Mộ Dung Lệ cau mày: “Đám hạ nhân kia không làm việc à?” Sao cái gì nàng cũng làm thế, sao không gọi bọn chúng tới?

Hương Hương nói: “Thiếp dọn một lúc là xong mà.” Sau đó nàng mang đồ ra gian ngoài, để hạ nhân thu dọn.

Nàng giúp Mộ Dung Lệ lau miệng, rồi nói: “Thiếp giúp Vương gia chải đầu nhé?”

Hiếm được Mộ Dung Lệ lại chỉ ừ một tiếng. Hương Hương không dùng lược ngọc của Mộ Dung Lệ, liền nàng cầm chiếc lược gỗ đào của mình, nhẹ nhàng tay hắn chải đầu.

Mộ Dung Lệ nhắm mắt lại, cảm nhận chiếc lược từng đợt từng đợt chải vào làn tóc, nhẹ nhàng cọ vào da đầu. Ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, khẽ nhảy múa trên những cánh hoa. Đây là một loại cảm giác hắn chưa bao giờ có, khiến cõi lòng hắn tràn ngập yên tĩnh.

Hắn chưa từng thử ở bên cạnh một nữ tử nào như vậy, trước đây phương thức chung sống của hắn với nữ nhân, phần lớn chính là lên giường. Lam Dụ thì khá hơn một chút, hắn sẽ cùng nàng cưỡi ngựa bắn cung, săn thú, nếu lỡ buông lời không hài lòng, nàng sẽ tức giận quát: “Chàng nói láo!”

Nếu như người ở bên cạnh là nàng ấy, thấy hắn bị thương, có lẽ cũng sẽ vô cùng lo lắng. Thế nhưng nhiều nhất nàng cũng chỉ hỏi được hai câu —— “Chàng sẽ không chết chứ?” “Sao chàng vẫn chưa khỏe?”

Nhớ tới con người hoạt bát lanh lợi kia, khóe miệng Mộ Dung Lệ không khỏi hiện lên một nụ cười.

Hương Hương hỏi: “Bị ngứa ở đâu sao?”

Mộ Dung Lệ không hề trả lời, Hương Hương cúi đầu nhìn, thấy hắn như đang thất hồn lạc phách, chìm đắm trong một thời gian khác.

Nàng liền không tiếp tục nói nữa.

Hương Hương không mang Huyên Huyên vào Thính Phong uyển nữa, Mộ Dung Lệ phải nằm liệt giường, nàng liền xoa bóp cơ thể cho hắn, sợ cứ để bất động như thế sẽ không tốt cho sức khỏe.

Chương thái y rất tán thành việc này, ông ta thường thường giảng giải cho nàng phải xoa bóp như thế nào mới đúng. Hương Hương rất chăm chú học hỏi, nàng làm chuyện gì cũng đều rất để tâm.

Đôi tay nhỏ kia bóp tới bóp lui trên người khiến Mộ Dung Lệ cảm thấy rất được lợi, trong lòng không kìm được than thở, hừ, như vậy thật là thoải mái.

Không trách người ta thường nói làn hương ôn nhu là mồ chôn anh hùng.

Chu trác, Hàn Tục, Nghiêm Thanh vốn sớm có ý định sang đây thăm Mộ Dung Lệ, thế nhưng người như Mộ Dung Lệ thì tuyệt đối sẽ không để quần áo xộc xệch, nằm trên giường tiếp khách. Chương thái y sợ quá vất vả nên nhiều lần ngăn cản.

Mấy người đều nghi ngờ trong lòng rằng Mộ Dung Lệ đã thật sự xảy ra chuyện gì, thấy họ bắt đầu cuống lên, chương thái y rốt cục xin chỉ thị của Mộ Dung Lệ. Mộ Dung Lệ không phản đối, chỉ hỏi: “Lão tử đang bị giam lỏng sao?”

Sắc mặt Chương thái y thoắt chốc thay đổi, chỉ sợ sát tinh này hiểu lầm, vội hỏi: “Không không không, hạ quan chỉ lo lắng cho thân thể của Vương gia…”

Mộ Dung Lệ hừ lạnh, nói với Hương Hương ở bên cạnh: “Giúp ta thay y phục.”

Hương Hương liền giúp hắn thay quần áo, chải gọn mái tóc búi lại thành búi trên đầu, dùng ngọc trâm gài chặt. Hàn Tục và Chu Trác, Nghiêm Thanh đợi đến tận khi hắn thay y phục xong xuôi mới đi vào.

Mộ Dung Lệ được nâng dậy tựa ở đầu giường, lướt qua mấy người trước mặt một lần, nhìn thấy Hàn Tục, không khỏi trừng mắt nhìn hắn một chút.

Hàn Tục bị hắn trừng, lòng vốn đã chột dạ, bèn cúi đầu không dám nhìn hắn. Lúc này Mộ Dung Lệ mới hỏi: “Có chuyện gì?”

Chu Trác nhìn Hàn Tục một chút, trước đây kẻ đáp lời đa phần là Hàn Tục. Ngày hôm nay hắn không mở miệng, Chu Trác đành nói: “Mấy ngày nay không được gặp Vương gia, các huynh đệ trong doanh trại đều vô cùng lo lắng.”

Mộ Dung Lệ hiểu, hắn có thể xem như nanh vuốt của Mộ Dung Bác, nếu như hắn có chuyện gì bất trắc xảy ra, cây đại thụ Mộ Dung Bác này lập tức sẽ sụp đổ.

Thứ hai, hắn lĩnh binh gây phản loạn, rốt cuộc mọi người vẫn lo lắng Yến vương sẽ lén lút xử phạt hắn. Đã thế còn không thể gặp mặt suốt mấy ngày nay, bên ngoài đương nhiên sẽ cảm thấy lòng người bàng hoàng.

Mộ Dung Lệ nói: “Các ngươi đã gặp rồi, bọn họ không nên có thêm bất cứ sầu lo nào nữa.”

Chu Trác hiểu ý của hắn, vội vàng khom người nói: “Vâng. Mạt tướng sẽ động viên các tướng sĩ trong quân.”

Mộ Dung Lệ ừ một tiếng, trái lại quay sang nhìn Hàn Tục. Hàn Tục vẫn cúi đầu, mắt cũng không dám nhìn về phía Hương Hương. Mộ Dung Lệ vẫn tạm thấy thoả mãn —— còn dám nhìn đông nhìn tây, cứ cẩn thận cặp mắt của ngươi.

Nhưng khi thấy Hương Hương vẫn cúi đầu đứng ở bên cạnh hắn, lại không khỏi tức giận —— mẹ nó, hai người các ngươi cũng ăn ý nhỉ!

Hừ, phải kiềm chế, không thể nổi giận. Nếu không sẽ có vẻ hắn rất quan tâm tới nữ nhân kia.

Hắn nói: “Hàn Tục.” Không được, hắn muốn đánh chết cái tên đáng chết này quá!

Hàn Tục nói: “Có mạt tướng.”

Mộ Dung Lệ quả nhiên rất giỏi kiềm chế, hỏi: “Trợ cấp sau chiến tranh cho các huynh đệ ra sao?”

Hàn Tục nói: “Toàn bộ đều được sắp xếp vào trận chiến chống lại Tây Tĩnh, lấy tiền bồi thường thua trận để trợ cấp. Bạc triều đình đã ra, thần và Chu Trác tự mình giám sát, Vân Chu phái tiên sinh ở phòng thu chi phân phát. Không có vấn đề gì ạ.”

Lúc này Mộ Dung Lệ mới gật đầu, Hàn Tục này, làm việc vẫn không tồi. Hắn nói: “Đều cút hết về đi, phải luyện quân thì luyện quân, phải canh giữ thì canh giữ, không có việc gì thì đừng có chạy tới chỗ lão tử. Chỗ ta có bảo bối chắc?”

Đám người Chu Trác đương nhiên vẫn phải về quân doanh, thế nhưng mấy ngày nay hắn vẫn không chịu gặp người khác, mọi người không yên lòng nên lưu lại thành Tấn Dương đến giờ.

Bây giờ đã gặp được hắn, bọn họ quả thật nên trở về cương vị rồi. Nghiêm thanh nói: “Vương gia, bây giờ thân thể Yến vương không được như trước, chúng ta lĩnh binh ở bên ngoài, rốt cuộc nước xa không cứu được lửa gần. Theo như thuộc hạ thấy, hay là để Hàn tướng quân ở lại thành Tấn Dương, thường xuyên vào phủ thăm viếng, để phòng ngừa Thái tử bụng dạ khó lường.”

Sắc mặt Hàn Tục thay đổi! Mẹ nhà ngươi, đây là muốn dồn ta vào chỗ chết hả! Không trách biệt hiệu của ngươi là con nít hôi! Đúng là người cũng như tên, không sai tí nào!

Nghiêm thanh đột nhiên nhận sự căm tức của hắn, không khỏi ngẩn ra —— ta nói sai cái gì chứ? Một mảnh trung tâm của ta được nhật nguyệt chiếu soi đó!

Hàn Tục chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, Mộ Dung Lệ cũng chăm chú nhìn Nghiêm Thanh một chút, âm trầm. Cả người Nghiêm Thanh toát ra mồ hôi lạnh, liếc nhìn Chu Trác vẻ cầu xin —— huynh đệ, đến cùng là ta nói sai chỗ nào chứ?!

Chu Trác không đáp lại hắn, Mộ Dung Lệ lần thứ hai hít sâu một hơi. Có vài kẻ, lúc hắn ta không nói chuyện thì như người câm, nhưng lúc hắn vừa nói chuyện thì ngươi liền hận không thể đầu độc hắn thành người câm luôn cho rồi.

May là lúc này Chương thái y đi vào, khẽ nói: “Các vị tướng quân, thân thể của Vương gia không khỏe, các vị tướng quân vẫn không nên quấy rầy quá lâu.”

Mấy người như được đại xá, đều đều khẽ thở ra một hơi, đến khi xin cáo lui, Hàn Tục xoay người, khóe mắt đảo qua bên cạnh Mộ Dung Lệ, chỉ nhìn thấy được một góc quần thêu tinh mỹ của Hương Hương.

Ra khỏi Thính Phong uyển, Chu Trác hỏi: “Giữa ngươi và Vương gia đã xảy ra chuyện gì thế?” Hình như ngài ấy không hề muốn gặp lại ngươi, đây đúng là chuyện đáng ngạc nhiên.

Nghiêm Thanh cũng đang buồn bực đây, lúc này liền hỏi theo: “Đúng vậy, không phải bình thường ngươi am hiểu lấy lòng Vương gia nhất sao?”

Hàn Tục cúi đầu đi về phía trước, không lên tiếng. Chu Trác đuổi tới, vẻ mặt nghiêm túc: “Lần trước lúc ở dưới chân thành Tấn Dương, mũi tên làm Vương gia bị thương kia, vốn dĩ với phản ứng của ngài ấy cũng không phải không tránh né được. Nhưng tại sao ngài ấy lại không tránh, ngươi nên có tính toán trong lòng!”

Hàn Tục nổi giận: “Được rồi!”

Chu trác nhanh chân chạy tới phía, ngăn trở đường đi của hắn, giơ tay chặn bờ vai của hắn, hỏi: “Chúng ta là anh em, đúng không?”

Hàn Tục nhìn vào mắt của hắn, một lúc lâu sau mới khẽ thở dài. Đương nhiên là huynh đệ, mười năm đồng đội, bao nhiêu lần đồng sinh cộng tử.

Chu trác đè lại hắn bả vai tay hơi dùng sức: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Hàn Tục nói: “Không có chuyện gì.” Không có chuyện gì, chỉ có điều là ta bị ma quỷ ám ảnh nảy sinh tâm tư hão huyền, ta, vô liêm sỉ nhất, cũng ước ao vô vọng nhất.

Hắn vô lực nói: “Ta sẽ trở về Bình Độ quan. Buổi chiều đi ngay, Chu Trác, ngươi cứ ở nhà một thời gian đi. Có Chu Thái úy, Yến vương sẽ không giục ngươi. Có tin tức gì cũng phải lập tức báo cho ta và Nghiêm Thanh. Phải tự mình bảo trọng đó.”

Hắn xoay người định đi, Chu Trác lại hỏi: “Hàn Tục, ngươi trung thành với Vương gia, đúng không?”

Hàn Tục nói: “Ta vẫn, vĩnh viễn.”

Như chặt đinh chém sắt.

Bốn chữ vừa ra khỏi miệng, phía sau Nghiêm Thanh đột nhiên nói: “Hương phu nhân.”

Hương Hương khẽ nói: “Nghiêm tướng quân không cần đa lễ.”

Giọng nói kia vẫn dịu dàng như trong hồi ức, Hàn Tục không quay đầu lại, thắt lưng thẳng tắp, nhanh chân rời đi. Lúc đó là cuối tháng mười, ánh mặt trời buông xuống, ánh vàng rực rỡ một nửa tát lên tán lá ngô đồng, một nửa rơi xuống người hắn.

Hắn đã từng đi qua cây cầu, rặng yên liễu cũng đã tiều tụy.

Trên có cây cỏ thương tâm, dưới có sóng ba đào cuồn cuồn.

Cho dù ngươi có ân cứu mạng với phu nhân, cũng không thể vô lễ như thế chứ?! Mặt mũi lớn quá nhỉ! Chu Trác thầm mắng một tiếng, cười dàn hòa: “Nhìn thấy phu nhân cũng không thăm hỏi một tiếng, thật là không có lễ phép. Chiều nay hắn phải về quân doanh, vội vã về nhà gặp mặt cha mẹ. Lễ có chỗ không chu toàn, phu nhân chớ chấp nhặt với kẻ thô tục.”

Hương Hương miễn cưỡng cười: “Chu tướng quân nói quá lời.”

Nàng xoay người trở về Tẩy Kiếm các, đứng bên trong giương mắt nhìn, chỉ thấy bóng người kiacàng đi càng xa, từ từ biến mất giữa ngày thu đằng đẵng.

Ngươi có tin không, sẽ có một ngày, tình yêu say đắm sâu hơn khắc tạc trong tim, rồi cuối cùng cũng sẽ bại dưới tay thời gian, trở thành một tràng ảo giác?

Quảng cáo
Trước /43 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Liệp Chủ (Săn Boss

Copyright © 2022 - MTruyện.net