Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Du Thái Hoa
  3. Chương 5
Trước /29 Sau

Du Thái Hoa

Chương 5

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hoa Thái U nhớ người nhạc sư kia ban đầu do Hạ tiên sinh tìm tới, vốn định hỏi ông ta, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đến Tử Vũ người đã từng qua lại giao tình sâu nặng với người đó còn chẳng có phản ứng gì, hơn nữa gã đàn ông này trong mắt chỉ thấy mỗi Xuân cung đồ này xem ra chẳng có điểm gì tương đồng, thôi thì mặc kệ vậy, bởi rất có khả năng chỉ là người có ngoại hình giống nhau mà thôi.

Nhưng Hạ tiên sinh thấy nàng nhiều lần nhìn mình với bộ dạng muốn nói lại thôi, lại cứ ngỡ nàng có bí mật gì không thể nói với người khác, liền lấm lét ghé sát vào tai nàng hỏi: "Phía sau gã đàn ông kia tuy vẫn chưa bị khai khẩn, nhưng công phu để lột được phía trước kia cũng đáng nể đó. Bà chủ đã từng suy ngẫm về điều này chưa. Bà chủ cần phải biết rằng, lúc bị phá trinh thì cảm nhận do người đàn ông có kinh nghiệm và không có kinh nghiệm mang lại sẽ khác biệt một trời một vực đó".

"Ngươi đúng là nhân tài với kỹ năng cao cấp chuyên nghiệp".

Hoa Thái U thở dài, chỉnh lại vẻ mặt tôn kính giống như vỡ đê Hoàng hà của mình, tiếp đó vô cùng than khẩn thỉnh cầu:

"Sau này ngươi có thể đừng bao giờ nhắc tới từ "trinh" được không vậy?".

Hạ tiên sinh chớp chớp đôi mắt ngây thơ hỏi: "Tại sao vậy?".

"Bởi vì ngộ nhỡ một ngày nào đó Cá mực nhỏ thật sự bị kích động tới mức điên loạn, bất kể mọi thứ bày đặt cưỡng bức ta, vậy thì số công cụ ngươi cho ta nào là linh đơn rồi một loạt các thứ khác nữa sẽ không thể dùng được, ta cũng chẳng có cách nào nói cho ngươi được hiệu quả sử dụng của những công cụ đó, càng không thể đưa ra ý kiến cải tiến với ngươi được. Hơn nữa, ngộ nhỡ vì màn kịch chuẩn bị không chu đáo mà khiến ta có ác cảm, dẫn tới không có cách nào cảm nhận được niềm vui của quan hệ xác thịt, tất sẽ trở thành một vết nhơ chuyên nghiệp mãi mãi của ngươi, do vậy sẽ khiến ngươi không thể ngẩng cao đầu trong lĩnh vực chuyên ngành của mình được."

Dưới sự dẫn dắt hợp tình hợp lý kết hợp cả lừa bịp của Hoa Thái U, cuối cùng Hạ tiên sinh cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, sau một hồi đưa cằm ra suy nghĩ nghiêm túc, liền trịnh trọng đưa ra quyết định: "Được thôi, thuộc hạ sẽ không nhắc tới "trinh" của bà chủ nữa, nhưng phải có điều kiện đấy".

"Nói đi!"

"Quán kĩ nam của chúng ta đã sắp khai trương, do vậy rất cần một người làm hình ảnh đại diện."

Hoa Thái U kinh ngạc: "Chắc không phải ngươi nhắm vào Tiêu Mạc Dự đấy chứ?".

Hạ tiên sinh khinh bỉ ra mặt: "Công tử đó không được đẹp lắm, hơn nữa tuổi tác cũng dừ rồi".

Hoa Thái U tức giận: "Chàng không được coi là quốc sắc thiên hương nhưng cũng thuộc dạng tuấn tú phong độ, mới hơn hai mươi đang độ thanh xuân đẹp nhất, thế mà qua miệng ngươi lại trở nên vô giá trị như vậy?".

Hạ tiên sinh ngỡ ngàng: "Lẽ nào bà chủ Hoa đang cố hết sức để giới thiệu phu quân của mình trong quá khứ cũng là gian phu hiện tại làm hình ảnh cho quán?".

Hoa Thái U bức xúc: "Gian phu gì chứ, rõ ràng là "khách làng chơi"...".

Hạ tiên sinh an ủi: "Nếu Tiêu công tử trẻ hơn năm sáu tuổi, đẹp hơn một chút thì rất có hy vọng tham dự cạnh tranh đấy".

"Ta thay mặt chàng cám ơn sự nâng đỡ cử ngươi".

Hoa Thái U không kìm được lòng hồi tưởng lại lần đầu gặp Tiêu Mạc Dự năm xưa, thiếu niên trắng trẻo với gương mặt thanh tú cùng dáng người dong dỏng, đúng là có sức hút khơi gợi niềm dục vọng nguyên thủy nhất của đàn ông.

Nghĩ tới đây, đột nhiên nàng ngỡ ngàng kêu lên: "Cao Lương Địa!".

Hạ tiên sinh cười híp mắt gật đầu biểu thị tán đồng: "Nhãn quan của thuộc hạ cũng không tồi đúng không?".

Hạ tiên sinh nhìn Hạ tiên sinh như thể đang nhìn một kẻ đã chết chắc: "Chúc ngươi chết vui vẻ, cứ từ từ mà chết nhé, không tiễn!".

"Không không không phải vậy, câu này nên là thuộc hạ nói với bà chủ mới phải".

Thấy Hoa Thái U lập tức đứng dậy bỏ đi, Hạ tiên sinh liền vội vàng nghiêm mặt giải thích thêm: "Thực ra hoàn toàn không phải là yêu cầu hắn ra mặt tiếp khách, chỉ là muốn vẽ một bức họa chân dung của hắn dán ở cửa để câu khách mà thôi".

"Chỉ đơn giản vậy sao?"

"Nếu không phải vậy làm sao có thể gọi là hình ảnh đại diện được chứ?"

"Vậy sao ngươi không tự vẽ đi?"

"Vì thuộc hạ sợ chết."

"Cô nương ta đây cũng là con người bằng xương bằng thịt!"

"Cho nên mới cần Tiêu công tử giúp, Tiểu Cao tuyệt đối sẽ không xuống tay với công tử đâu."

"Có lý..."

Nét mặt Hạ tiên sinh nghiêm trang, giọng nói thần thánh: "Huống hồ tài vẽ của Tiêu công tử cũng rất xuất sắc, đặc biệt vẽ chân dung, thuộc hạ tin chắc rằng dưới nét bút của Tiêu công tử, thần thái tuyệt thế của Tiểu Cao nhất định sẽ được bộc lộ tối đa, chính vì lẽ này sẽ có cống hiến không thể mai một đối với sự phát triển về lâu dài của Tiêu Kim lầu của chúng ta.

Những lời nói trên của Hạ tiên sinh khiến Hoa Thái U vừa nghe đã thấy bầu nhiệt huyết dâng trào, nàng cầm tay Hạ tiên sinh, hai người đưa mắt nhìn nhau rơi lệ, nghẹn ngào không nói câu gì.

Mấy ngày nay để tiện cho việc hậu sự của Vân Thư, cả bọn Hoa Thái U đều ở trong Đại viên, Hoa Thái U vốn định sẽ ở thêm đêm nay nữa, nhưng Tiêu Mạc Dự lại quất ngựa phi khỏi sơn trang, nghĩ tới khuôn mặt sát khí đằng đằng như cá chết dưới đáy nồi cháy đen của chàng, Hoa Thái U đành phải ngoan ngoãn đi theo.

Trở về Ký Mặc Hiên, Tiêu Mạc Dự sau khi dặn dò người hầu kẻ hạ chuẩn bị nước lạnh khăn mặt ướt cho Hoa Thái U xong thì lẳng lặng không nói không rằng đi vào thư phòng.

Ức Nhi lăn lộn cả ngày trời thấm mệt, đã ngủ thiếp trên đường đi. Hoa Thái U không đành lòng thức cu cậu dậy, liền ngồi canh bên cạnh, mãi tới khi thắp đèn, cậu nhỏ mới mơ mơ màng màng mở mắt, chếp chép miệng ra chiều đang đói.

Sau khi uống một chút sữa cùng nước cơm, cu cậu lại ầm ĩ lên một lúc mới yên lặng chìm vào giấc ngủ.

Nhìn khuôn mặt của cậu bé, Hoa Thái U bất giác thở dài.

Mới tí tuổi đầu thế này, cậu bé không hay không biết không chút đau buồn trước cái chết của mẹ đẻ của mình.

Nghĩ tới chuyện ba tuổi bản thân cũng mất mẹ, mười tuổi mất nốt cha, toàn bộ ấn tượng trong lòng nàng về mẹ chỉ là bức tranh chân dung cha ngồi đối mặt hằng đêm, còn cha nàng.

Đã mấy năm trôi qua, dường như đang vẻ cha đã bắt đầu mờ nhạt trong tâm trí nàng, nàng chỉ còn nhớ rõ đôi tay mạnh mẽ thường tung nàng lên cao, cùng cặp lông mày rậm rịt như giãn ra mỗi lần nhìn thấy nàng, cùng bộ râu khiến nàng sợ hãi chạy loạn trong sân để tránh đụng phải, cùng mùi rượu pha lẫn mùi thuốc đặc trưng, mùi của cha nàng...

Do vậy đôi khi một số thứ nếu mất đi sớm một chút thực ra cũng chẳng phải điều gì không tốt, chí ít sẽ không có quá nhiều kí ức dai dẳng không thôi, thậm chí cho dù có cố tình quên đi, cũng có lí do đầy đủ của nó.

Hoa Thái U dụi dụi mắt, nàng không kìm được nén khinh bỉ nhìn lại bản thân, có lẽ nào ăn no rửng mỡ không có việc gì làm nên mới giở bài ủy mị như vậy chứ, lẽ nào nàng đang thực sự chuẩn bị lấy nước mắt chan cơm biến mình thành một cô em thỏ thật sự chăng?

Nàng cúi xuống thơm lên khuôn mặt nhỏ của UN, đắp chăn cho nó rồi đứng dậy ra khỏi phòng.

Bầu trời đêm đen xì, không thấy sao đâu, chỉ có gió lạnh thổi mạnh.

Hoa Thái U khép chặt áo lại, vừa đưa mắt nhìn vào thư phòng đang đóng chặt, vừa đưa tay túm đầu.

Nàng chạy tới bếp kỳ cạch hồi lâu, cuối cùng bưng một hộp đồ ăn lên, giơ chân đạp cửa.

Tiêu Mạc Dự đang cầm bút, vừa ngẩng đầu lên, vô cùng ngạc nhiên, trông bộ dạng vô cùng hoảng hốt.

Hoa Thái U nhìn cánh cửa bị phá hỏng đang kêu kẽo kẹt, liền chế giễu: "Chẳng phải trước giờ chàng không hay chốt cửa sao."

Tiêu Mạc Dự hậm hực đáp: "Cho dù ta không chốt cửa, thì trước khi vào nàng cũng không cần phải gõ cửa trước sao?".

Hoa Thái U xị mặt: "Hai chúng ta có phải người xa lạ đâu, đã quen thân tới mức này rồi kia mà."

"Rất quen thân sao?"

"Chín tới mức sắp khê nữa kìa!"

Hoa Thái U vui vẻ đặt hộp thức ăn lên bàn, lấy ra một đĩa đồ ăn: "Giữa chúng ta giống như đĩa cá nấu chua này vậy".

Tiêu Mạc Dự liếc mắt nhìn, lạnh lùng phán: "Tay nghề nấu nướng của nàng vẫn kinh khủng như vậy".

Thân là khuê nữ, việc vào bếp nấu nướng là một trong những môn học bắt buộc. Việc này hoàn toàn không phải thực sự yêu cầu những cô nương mà mười ngón tay không dính nước hành tây kia phải đi rửa rau nấu cơm, chẳng qua chỉ là để thể hiện sự hiền thục của họ, sau này khi đã về nhà chồng, không biết chừng còn có thể có cơ hội thể hiện tài năng nội trợ của mình.

Đương nhiên Hoa Thái U cũng đã học rồi, có điều nàng luôn giữ vững nguyên tắc của mình, học cái gì cũng chỉ cần học nửa vời là được, nàng nấu ra những món ăn mà theo cách nói của Tiêu Mạc Dự người đã từng phải chịu rất nhiều tổn thương kết luận có hai đặc điểm rõ rệt đó là: đã chín, và ăn không chết người.

"Thiếp cảm thấy rất tiến bộ đó, chàng hãy nể mặt thiếp mà thử một chút đi!"Tiêu Mạc Dự giống như trước đây, miễn cưỡng nâng lên, mặt mũi khó chịu gắp một miếng, rồi khổ sở nhét vào miệng, sau đó nhăn nhó kêu: "Chua quá..."

Nhưng vẫn giống như những lần trước đây, bất kể khó ăn thế nào, chàng cũng đều không nhè ra, mà vô cùng đau khổ nuốt xuống, tiếp đó lại lặp lại toàn bộ động tác như trên, mãi tới khi ăn hết mới thôi.

"Thời gian rán hơi lâu, thịt rán vừa cứng vừa quá ròn."

"Ừ."

"Cho quá nhiều dấm, át hết cả vị tươi của cá."

"Ừ."

"Nàng nhìn này, nhìn này, đến cả vảy cá cũng chưa cạo sạch đây này."

"Ừ."

"..."

Tiêu Mạc Dự phê bình một câu, Hoa Thái U liền đáp lại một tiếng, trông thái độ có vẻ rất khiêm tốn, có điều xem ra hiệu quả trong điều kiện thông thường lại vô cùng có hạn.

Ăn xong cả con cá, sắc mặt nhăn nhó hồi lâu của Tiêu Mạc Dự vẫn chưa thể dịu đi được, chàng đặt đũa xuống nói: "Hoa cải dầu, nàng đang chơi ta phải không vậy?".

"Cuối cùng chàng cũng nhận ra rồi".

Hoa Thái U cười hả hê: "Thiếp đã bỏ cả hai chai dấm vào đó! Chẳng phải chàng thích ăn giấm* đó sao, do vậy thiếp để chàng ăn một lần cho đã luôn! Thế nào, chắc ngon lắm nhỉ? Nếu còn chưa đã đừng khách sáo cứ nói ra, trong bếp vẫn còn một con nữa, thiếp sẽ ngay lập tức bưng tới cho chàng".

*Thích ăn giấm chua: Ở Trung Quốc từ này ám chỉ những người hay ghen.

Tiêu Mạc Dự nghiến răng, chàng phải kìm nén lắm mới có thể không cắn chết người con gái ở trước mặt, cầm bình trà lên ngửa cổ uống hết một hơi, vứt hết mọi sự nho nhã lên chín tầng mây, nhưng hào khí đàn ông đó lại vô cùng hấp dẫn. Hoa Thái U mơ màng chống cằm hau háu nhìn chàng: "Nếu thiếp là đàn ông thì nhất định sẽ chọn chàng chứ không chọn Cao Lương Địa, người lúc thì chủ động tấn công lúc lại bị động, hai thứ này hài hòa mới đã đời."

"Nàng đang lẩm bẩm gì vậy?"

"Thiếp đang khen chàng già không tha trẻ không thương giết sạch, một người cũng không bỏ sót."

Tiêu Mạc Dự dường như đã giảm hết cảm giác đau khổ vì món cá chua, ngay lập tức hồi phục khả năng đốp chát của mình, chàng liền rướn mày liếc xéo kéo dài giọng nói: "Đâu có giỏi được như nàng chuyên tâm chủ động đưa ra một thứ mà vô cùng hiệu quả? Dăm ngày ba bữa lại thay đổi một thứ khác mới mẻ để đổi khẩu vị, không những thế kể cả màu sắc lẫn mùi vị cũng tương đối ổn".

"Hì hì, chắc chàng đang khen thiếp có sức hấp dẫn phải không?"

"Đúng vậy! Có điều xem ra, ta cũng nên đi thử một chút sự hấp dẫn của mình, nếu không, há chẳng phải không xứng với nàng sao?"

Hoa Thái U đập bàn quát lớn: "Chàng dám!".

Tiêu Mạc Dự bình tĩnh đáp: "Có gì không dám chứ? Tục ngữ nói chí phải, gan dâm đãng coi trời bằng vung."

Hai người giận dữ, bốn mắt nhìn nhau tóe lửa.

Trong giây lát, bỗng Hoa Thái U há to miệng lao tới, ngoạm luôn vào sống mũi thẳng của Tiêu Mạc Dự: "Thiếp cắn luôn sự dâm đãng của chàng".

Tiêu Mạc Dự đau đớn vùng vẫy, cái ghế không chịu được sức nặng của hai người đổ sập, gãy tan tành.

"Hoa cải dầu nàng bị bệnh à? Sao lại cắn mũi ta?"

"Bởi vì Hạ tiên sinh nói, mũi của đàn ông chính là thứ đại diện cho nòi dâm dục của người đó! Sao nào, chỗ đó của chàng có thấy đau không vậy?"

"Nàng có bị ngốc không vậy? Nếu như vậy thật thì cung hình cứ trực tiếp cắt luôn mũi là xong."

"Có lẽ... họ làm vậy để giữ thẩm mĩ chăng? Bởi rốt cuộc trong các thái giám cũng có người rất đẹp mà."

Tiêu Mạc Dự chán chẳng muốn tiếp tục tranh luận về vấn đề này nữa, chàng đang định ngồi dậy, liền bị Hoa Thái U lao tới đè xuống đất: "Cá mực nhỏ, chàng có thôi không vậy? Còn dám trái khoáy như vậy, thiếp sẽ ném chàng vào vại giấm cho chết luôn! Thiếp với gã đó thực sự chỉ là hiểu lầm mà thôi, thiếp chỉ thuần túy không cẩn thận trượt tay, thêm vào đó chất liệu vải của gã đó lại quá dởm mà thôi".

Tiêu Mạc Dự dừng lại một lát, tiếp đó bình tĩnh cười: "Ta biết giữa nàng với hắn chả có gì".

"Vậy sao chàng lại hậm hực như vậy chứ?"

"Nàng thực sự không hiểu sao?"

Tiêu Mạc Dự chống tay đỡ nửa người dậy, chàng đưa mắt nhìn Hoa Thái U vẫn đang nằm phục trên ngực mình, trong ánh mắt tràn đầy tâ trạng sâu xa, nói với nàng bằng chất giọng trầm thấp mệt mỏi.

Hoa Thái U chỉ cảm thấy khó hiểu, nàng nghiêm mặt, lật người ngồi dậy bó gối cạnh chàng: "Đúng vậy, Thường Ly tới tìm thiếp, để từ biệt thôi, nhân tiện tiễn Vân Thư tới nơi yên nghỉ cuối cùng với thiếp, chỉ có thế mà thôi."

Tiêu Mạc Dự khẽ thở dài: "Hoa cải dầu, đương nhiên ta biết nàng sẽ không xảy ra chuyện gì vượt quá luân thường đạo lý, nếu giữa hai chúng ta đến cả một chút tin tưởng cũng chẳng có, làm sao có thể nói chuyện sống trọn đời bên nhau chứ?"

Tiêu Mạc Dự giơ tay chạm vào đôi mắt đang cụp xuống của nàng rồi đáp: "Điều ta quan tâm chính là nàng luôn giả vờ kiên cường trước mặt ta, lẽ nào ta không thể nào khiến nàng yên tâm mà dựa vào sao?"

Đôi mắt vừa hết sưng đột nhiên lại cay xè, sự ấm áp của đầu ngón tay chàng như xuyên qua lớp da mỏng truyền tới đáy mắt, khiến sự cay xè đó biến thành chất lỏng trào ra, thấm ướt đôi mắt.

Hoa Thái U vùi mặt vào lòng bàn tay Tiêu Mạc Dự, nước mắt tuôn rơi lã chã qua kẽ tay chàng: "Không phải vậy..."

Nàng cứ nhắc đi nhắc lại ba từ trên.

Có điều, đúng là không phải như vậy...

Tiêu Mạc Dự ôm lấy nàng, để nàng dựa vào ngực mình, tiếp đó hôn lên mái tóc nàng an ủi: "Được rồi, mấy ngày nay nàng cũng đã mệt, mau đi ghỉ đi!".

"Cá mực nhỏ, thiếp rất ích kỉ, lần nào cũng chỉ lo cảm nhận của mình."

Hoa Thái U dần ngừng thút thít, nàng nằm yên trong lòng chàng, cất giọng bồn chồn: "Thiếp sợ phải đối mặt với chiếc quan tài bị đất vùi, sợ phải đối mặt với nỗi thê lương giăng khắp nơi, do vậy đương nhiên thiếp chuyển hết mọi việc sang cho chàng. Nhưng hiện giờ thiếp mới nghĩ ra, thực ra chắc chàng cũng rất sợ, thậm chí còn sợ hơn cả thiếp. Lúc Tiêu bá bá và mẹ chàng qua đời, chàng đã ở cái tuổi không thể quên hết mọi chuyện, do vậy mọi thứ đều in đậm trong đáy tim chàng, vĩnh viễn không thể xóa nhòa. Hôm nay khi vừa về chàng đã nhốt mình trong thư phòng, đương nhiên có một phần là do thiếp, nhưng điều quan trọng nhất vẫn là để chàng có thể một mình điều chỉnh tâm trạng. Nếu không chàng đã không chốt cửa bởi bình thường chàng đâu làm vậy, chàng nói xem đúng không?".

Mắt Tiêu Mạc Dự bừng sáng, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Nghe thấy những lời này của nàng, cũng không uổng công ta phải ăn các món khó nuốt đến vậy."

"Để bù đắp cho chàng, ngày mai thiếp sẽ nấu món cá chua ngọt cho chàng nhé!"

"Có khi nào nàng chỉ bỏ đường mà không bỏ giấm không nhỉ?"

"Không đâu, chua chua ngọt ngọt mới ngon chứ."

"Nàng chỉ cần đừng nấu thành đắng đắng chát chát thì ta đã biết ơn lắm rồi."

Hoa Thái U ngước khuôn mặt đang còn ngấn lệ lên, tiếp đó cười xảo trá nói: "Nếu thiếp có thể chế biến thành công, chàng định thưởng thiếp thế nào?"

Tiêu Mạc Dự vô cùng cảnh giác lùi về phía sau: "Đừng hòng bắt ta vẽ Xuân cung đồ cho Hạ tiên sinh đấy!".

"Hắn yêu cầu chàng vẽ thứ này?"

"Hắn nói tài vẽ chân dung của ta phi phàm, nếu không dùng vào Xuân cung đồ quả thực lãng phí."

"Hắn nói cũng có lý đó. Tốt thôi, đừng kích động, thiếp không phải muốn chàng vẽ thứ đó, chỉ là muốn chàng vẽ một bức chân dung của Tiểu Cao thôi."

"Để làm gì kia?"

"Treo ở đầu giường tránh thai."

"..."

Ngày hôm sau, sau khi Hoa Thái U giết vô số cá đáng thương, cuối cùng cũng nấu được một đĩa cá chua ngọt "chua chua ngọt ngọt chính là ngươi."

Tiêu Mạc Dự ăn ngon tới mức nở mày nở mặt, miệng cười mắt cũng cười, sau đó giữ lời hóa vẽ ra một mĩ nam vô địch với vẻ bề ngoài lạnh lùng giống như một bông hoa kì lạ nở trên núi băng ngàn trượng.

Hạ tiên sinh hớn hở nhận bức họa. Cảm thấy có đi không có lại, liền tiết lộ một thông tin coi như báo đáp.

Gã đàn ông cao đen xuất hiện ngày hôm đó đang thương lượng với chị Tiền về các điều khoản khế ước bao của Hoa Thái U của Tiêu Mạc Dự.

Sau nguồn tin tin cậy, chị Tiền sau khi nghe thấy số tiền, ánh sáng xanh phát ra từ đôi mắt đó đủ để làm tổn hại mọi con mắt tò mò dòm ngó...

Thực ra mắt của chị Tiền rất đẹp.

Lòng Hoa Thái U cảm kích vô cùng khi nhìn vào người quản lý tay hòm chìa khóa Tiêu Kim lầu giờ khắc này.

Chị Tiền ngước đôi mắt trợn tròn lên, lộ ra hai đồng tử nhạt màu, có điều đôi mắt có lòng đen lòng trắng rõ ràng, trong vắt tựa hồ có thể nhìn thấy đáy.

"Thỏa thuận xong!"

Sau một tiếng thét đinh tai nhức óc, dứt khoát, lanh lẹ, mí mắt chị Tiền lại cụp xuống, sắc thái tươi tỉnh ngoài sức tưởng tượng kia đã hoàn toàn biến mất.

Hoa Thái U thấy vậy, bất giác thở dài, nàng kéo tay áo Tiêu Mạc Dự nói: "Còn có tiền nữa không? Mau lấy ra một chút để kích thích tỉ ấy đi!"

Tiêu Mạc Dự nghiến răng nghiến lợi ghìm giọng đáp: "Nàng tưởng ta cõng cả núi vàng chạy khắp nơi sao?"

Được biết có người muốn chia se Hoa Thái U, Tiêu Mạc Dự ngay lập tức đưa ra quyết định dùng tiền đập chết đối phương.

Chàng đem theo khế ước cùng một tệp ngân phiếu lao tới trước mặt hai người đang định ký tên vào khế ước bao nuôi, tiếp đó rất khiêm tốn bày hai thứ đó lên bàn, đôi mắt đủ để khuynh đảo chúng sinh của chị Tiền phút chốc lại sáng bừng lên.

Bộ dạng hân hoan, hớn hở, yêu sâu sắc không kìm nén không oán hận kia giống hệt bộ dạng kẻ hám gái nhìn thấy gái đẹp, con sói đói nhìn thấy gà chiên, gian phu thoáng thấy dâm phụ...

"Trên thế gian này quả nhiên có nhiều tiền có quyền phát ngôn, ngay đến việc bao một cô nương trước tiên cũng phải liều thực lực đến cùng. Tiêu công tử đây vì cô em thỏ của ta mà tỏ khí phách vung tiền qua cửa sổ quả thực khiến tại hạ ta thua đến tâm phục khẩu phục, ta thích!"

Hoa Thái U tức giận nhìn gã đàn ông đang ngồi xiên xẹo trên chiếc ghế: "Thích thích thích muội muội ngươi ấy! Còn nữa, sau này không được phép gọi ta như vậy!"

"Đúng vậy, ta đúng là rất thích cô em thỏ đó."

Gã đàn ông nghiêng đầu, rướn mày, nhếch mép cười, vẻ tà khí cùng thái độ cợt nhả tựa hồ như bản năng của gã. Gã vẫn như thường lệ mặc bộ áo bào gấm đen, được cắt may rất vừa vặn, càng tôn lên dáng gầy gầy dong dỏng của gã, nhưng hoàn toàn không mang nét yếu đuối bệnh tật, trái lại toát ra vẻ hung bạo ghê gớm, giống như con báo săn nằm phục trong rừng bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra tấn công giết chết con mồi vậy.

Tiêu Mạc Dự liền nở nụ cười hòa nhã sinh tài chyên nghiệp, bao tay tiến lên phía trước nửa bước, thản nhiên đứng trước mặt Hoa Thái U: "Tiêu gia vốn đã có ý đầu tư vào Tiêu kim lầu, hiện giờ vừa hay tiền vốn đã chuyển tới đúng vị trí, quả thực không có ý nhắm vào huynh đài."

Gã đàn ông kia vung tay áo đứng thẳng dậy: "tiêu công tử đã có ý mở đường cho xuống, nếu ta cứ cố chấp chẳng phải quá không biết tốt xấu sao? Việc này kết thúc tại đây, có điều..."

Đột nhiên gã xoay người di chuyển tới cạnh Hoa Thái U, tiếp đó ghé vào tai nàng thủ thỉ: "Cô em thỏ, giữa chúng ta tương lai còn dài."

Đồng thời nhét luôn bản hợp đồng coi như đã hủy vào tay nàng: "Giữ làm kỉ niệm nhé!"

Nói rồi gã chắp tay, rảo bước ra cửa.

Hoa Thái U vội mở tờ giấy mỏng trên tay ra, liếc nhìn vào đó, đột nhiên thần sắc nàng thay đổi đột ngột, còn chẳng kịp nghĩ ngợi gì đã nhấc chân đuổi theo sau.

Tiêu Mạc Dự không hiểu đầu cua tai nheo thế nào cứ đứng ngây tại chỗ, chị Tiền vừa đếm đống ngân phiếu vừa rướn mắt than: "Sức hấp dẫn của mĩ nam đối với bà chủ Hoa giống hệt như tiền bạc đối với ta vậy."

"..."

Gã đàn ông kí tuy nhìn như đang nhàn rỗi cất bước nhưng thực ra đi nhanh như gió, khiến Hoa Thái U chạy tới bở hơi tai, thở hồng hộc mới đuổi kịp gã tại khu rừng vắng vẻ - một nơi rất phù hợp để xảy ra những chuyện đại loại như gian dâm cướp bóc.

"Cô em thỏ, sao vậy, rốt cuộc vẫn không nỡ rời ta sao?"

Gã đàn ông nhởn nhơ đứng dựa vào cây, mắt như nước mùa xuân mặt tựa hoa đào, trông bộ dạng không khác gì một tay lưu manh phong độ ung dung...

Hoa Thái U mồ hôi đầm đìa cúi người, một tay ôm bụng, một tay chỉ vào gã, một hồi sau không nói nên lời.

Gã đàn ông dường như không muốn tiếp tục nhìn bộ dạng sống dở chết dở của Hoa Thái U, liền nhíu mày thở dài, giơ tay đỡ lấy tay nàng giúp nàng điều tiết lại hơi thở, chỉ với một độn tác đơn giản đã ngay lập tức giúp nàng khôi phục trạng thái bình thường.

"Ngươi tên là Liễu Âm?"

Hoa Thái U vừa thở vừa lật tay lại, giữ chặt cổ tay gã, mặt nàng đỏ rần toát ra vẻ hung tợn khó tả.

"Ta còn cứ ngỡ nàng sẽ giống như chị Tiền hỏi ta - "Ngươi cũng tên là Liễu Âm sao?""

Gã đàn ông không thèm đếm xỉa mặc cho nàng nắm chặt cổ tay của mình, đối với người học võ mà nói, điều này đồng nghĩa với việc giao phó sự sống chết của mình cho đối phương.

"Bớt nói lời vớ vẩn đi, rốt cuộc ngươi có phải là huynh ấy hay không?"

"Ô, cô em thỏ tức giận rồi kìa."

Hoa Thái U nổi cơn tam bành trước những lời trêu đùa quá trớn của gã, nàng nghiến răng, bóp mạnh tay, một nguồn lực chạy nhanh theo huyệt mạch môn đi thẳng tới các đường kinh khác của hắn: "Còn nói vớ vẩn nữa ta sẽ ngay lập tức phế ngươi luôn."

Nụ cười trên khuôn mặt của gã đàn ông vẫn không thay đổi, có điều mồ hôi rịn ra một lớp mỏng trên trán hắn, nhưng vẻ cợt nhả vẫn không hề giảm đi chút nào trong giọng nói hắn: Sao nào, cô em rất hi vọng ta là hắn đúng không?"

Hoa Thái U không nói gì, nàng càng siết chặt hơn.

"Người khác chẳng qua chỉ thấy hơi quen mắt, sau đó thì mặc kệ. Sao cô em lại cố chấp như vậy?"

Hoa Thái U vẫn tiếp tục không nói không rằng, tiếp tục siết chặt tay hơn.

Mồ hôi lăn từ gò má người đàn ông này xuống cằm rồi nhỏ xuống đất, trong giọng nói sang sảng cuối cùng đã pha lẫn giọng khàn khàn cùng run rẩy không thể điều khiển được, thế nhưng trên nét mặt vẫn giữ nguyên vẻ phớt lờ: "Lẽ nào cô em thích hắn?"

Hoa Thái U sững người, nàng ngước mắt nhìn lên.

Ráng chiều xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây tạo thành những khoảng râm mát lớn, bất giác khiến mọi vật trở nên mơ hồ không rõ ràng.

Gã đàn ông nhanh chóng thu lại vẻ mặt thanh tú, đôi mắt ấm áp, cùng thần thái yếu đuối pha lẫn vẻ kiên nhẫn, rồi nở nụ cười méo mó đau khổ chế giễu: "Chẳng qua chỉ là duyên gặp mặt một lần mà thôi, người giống như ta đây, làm gì có tư cách để ảo tưởng xa xôi chứ?"

Hoa Thái U kinh hãi buông tay, lùi về phía sau: "Ngươi..."

Gã đàn ông giống như mất chỗ dựa, khẽ tựa người vào cây, mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc, tiếp đó móc từ trong lòng ra một vật, đặt lên lòng bàn tay, như thể thứ gì đó rất quý báu: "Ta từ đầu tới giờ luôn mang thứ này theo người."

"Đây là... chai thuốc ta cho ngươi..."

Hoa Thái U hít dài một hơi, nàng đưa mắt nhìn người đàn ông áo đen trước mặt lúc này đã hoàn toàn trở lại hình dáng khi xưa, nghẹn ngào thốt lên: "Liễu Âm, quả nhiên là Liễu Âm ".

"Đúng vậy, ta là Liễu Âm, ta chưa chết, nàng vui không vậy?"

"Vui chứ, đương nhiên ta vui rồi..."

Hoa Thái U gật đầu, tiếp đó đột nhiên nổi đóa tung một cú đấm như trời giáng vào bụng người đàn ông: "Ngươi đúng là tay lừa bịp khốn kiếp! Nói đi, rốt cuộc ngươi là ai, trước đây tại sao phải giả chết, hiện giờ vì sao muốn quay lại?"

Liễu Âm không hề né tránh, cam chịu lãnh lấy cú đánh, tiếp đó ho nhẹ rồi đưa tay chùi vết máu ở khóe miệng: "Ta nói rồi, ta là Liễu Âm, chỉ có điều ta không phải là nhạc sư nữa. Còn về thân phận thực sự của ta, trước mắt vẫn không thể nói cho nàng được. Chờ một ngày kia thời cơ chín muồi, tới lúc đó e là nàng không muốn biết cũng không được."

"Vớ vẩn!"Hoa Thái U tiếp tục tung chưởng ra, đột nhiên khi cú đấm còn cách ngực Liễu Âm khoảng nửa thốn, Hoa Thái U dừng lại hỏi: "Tại sao ngươi không đánh lại?"

"Ta không bao giờ ra tay với nàng đâu."

"Ngươi có thể tránh mà."

"Vậy thì không thể khiến nàng hết giận được."

Đối với loại người nhăn nhở thế này Hoa Thái U nghiến răng nghiến lợi đã mấy lần nắm chặt nắm đấm, nhưng cuối cùng vẫn quyết định buông tay: "Hứ! Hỡi lòng dạ kẻ độc ác kia xin hãy bớt nói lời đường mật!"

"Những gì ta nói đều là sự thật."

"Một tên lừa bịp nói thật cũng buồn cười giống hệt mối thâm tình của một khách làng chơi!"

Liễu Âm đứng thẳng người, trong lời nói của người này ngầm mang ý sâu xa khiến Hoa Thái U cảm thấy bất an khó tả: "Ta thừa nhận, đúng là ta đã lừa nàng. Nhưng trên đời này có ai chưa từng lừa qua người khác chứ, có ai mà không sống trong những lời dối trá chứ? Những người sống hằng ngày cùng nàng, lẽ nào có thể một trăm phần trăm thành thật với nàng chứ, liệu nàng có thể nhìn thấu người đó, hiểu rõ về người đó? Người nàng toàn tâm toàn ý tin tưởng dựa vào, lẽ nào sẽ không vì lý do này lý do nọ mà giấu nàng, ức hiếp nàng thậm chí lợi dụng nàng? Còn về bản thân nàng, liệu nàng có thể thành thật hoàn toàn không chứ?"

Hoa Thái U há hốc miệng, chẳng thể nói được lời nào.

Liễu Âm vừa nói vừa tiến lên phía trước một bước, lông mày khẽ rướn lên, trong giây lát lại khôi phục vẽ cợt nhã vốn dĩ: "Tuy ta lừa nàng, nhưng hoàn toàn không mang lại bất kỳ tổn hại nào cho nàng. Quá lắm nàng đã từng phẫn nộ, buồn bã vì cái chết của ta mà thôi, nhưng ta vừa bị nàng đánh cho một trận, ít nhiều cũng có thể coi là đã bù đắp phần nào đúng không?"

Thấy Hoa Thái U không lên tiếng, liền tiếp tục được voi đòi tiên: "Hai chúng ta coi như đã hòa nhau rồi nhé được không cô em thỏ?"

Hoa Thái U trầm ngâm một hồi rồi quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Liễu Âm nói: "Trước tiên ngươi hãy trả lời một vài câu hỏi của ta, đương nhiên, nếu không muốn nói hoặc không thể nói có thể ngậm miệng!"

"Xin cứ hỏi."

"Hôm đó người mà ta nhìn thấy trong sân chính là ngươi đúng không?"

"Đúng vậy."

"Nhưng người bị chết sau này lại không phải là ngươi?"

"Đương nhiên."

"Do vậy, người... bị Võ Mã làm nhục..."

Liễu Âm khẽ cười: "Ta đã bố trí một kẻ thế mạng, nhưng hắn đã ra đi sạch sẽ. Cho dù không bất chấp thủ đoạn, ta cũng sẽ không dùng cách bẩn thỉu đó, do vậy, đương nhiên Mã Võ cũng không phải do quá phấn khích nên đã chết trong quá trình hành sự."

Nói tới đây, giọng của Liễu Âm lạnh đi, khiến nhiệt độ xung quanh khu rừng vào lúc chiều tối dường như cũng giảm xuống: "Tên đó vẫn đang sống sờ sờ bị đâm ba bốn chục lỗ trên người, điều đó đã khiến hắn từ từ nếm trải từng phút đau đớn, để đền mối thù của ba bốn chục huynh đệ của ta bị hắn chặt đầu treo trên thành, sau đó mới chết dần."

"Lục Phiến Môn quả nhiên có vấn đề, quả nhiên ngươi làm việc cho phe nào đó trong quan phủ."

Hoa Thái U cười chế giễu: "Uổng công ta còn gắng sức biện bạch cho ngươi, càng buồn cười hon nữa, chính là còn muốn đòi lại công bằng cho ngươi nữa..."

Liễu Âm lại một lần nữa tiến lên phía trước một bước, trong mắt ánh lên niềm hân hoan: "Ta thực sự không ngờ, chỉ vì duyên gặp mặt một lần với nhạc sư địa vị thấp hèn như ta mà nàng đã làm những việc đó."

Hoa Thái U đứng bất động tại chỗ, thần thái cũng vô cùng lạnh lùng: "Con người không tồn tại sự phân chia sang hèn, ngươi đâu có tư cách nói những người khác ti tiện hay không."

Liễu Âm chớp chớp hàng lông mi dài, nghiêng đầu nhìn Hoa Thái U, con ngươi đen láy láy đảo mấy vòng, đột nhiên giơ tay kéo tay Hoa Thái U lắc liên tục, giống như trẻ con chơi trò dỗ dành, nói bằng chất giọng nũng nịu chất có thể, khiến người đối diện chỉ cảm thấy mềm lòng: "Được thôi được thôi, đều là do ta sai được chưa? Nàng đánh cũng đã đánh rồi, chửi cũng chửi rồi, rốt cuộc nàng còn muốn thế nào nữa? Chắc không tới mức bắt ta phải chết thật một lần nữa phải không? Nàng nhẫn tâm thật đó, cô em thỏ à."

Hoa Thái U ngây ngô nhìn Liễu Âm, nàng có cảm giác con người trước mặt mình không phải là tên thỏ lưu manh phong độ ung dung, cũng không phải là con thỏ trắng đáng thương nàng nhìn thấy, gã chính là con thỏ bị điên thần kinh phân liệt!"

"Vậy vết thương trên người ngươi lúc đó là thế nào?"

"Vẽ lên trên thôi mà."

"Vậy người bị chết kia, cũng bị thay đổi dung mạo?"

"Đúng vậy, dáng người hắn cũng giống với ta, đường nét trên khuôn mặt cũng có nét tương đồng, do vậy chỉ cần xử lí qua là được, dù gì cũng đâu có ai nghiệm xác tỉ mỉ thật sự."

"Ta còn có một câu hỏi quả thực tới giờ vẫn nghĩ chưa thồn suốt, xem ra thân phận của ngươi rất huyền bí, chắc kiểu gì cũng có chút lai lịch. Tại sao lại đích thân xuất mã làm chuyện đó, không nhũng thế còn dùng mặt thật, tên thật? Không những thế hiện giờ còn đàng hoàng lai vãng nơi cũ, lẽ nào ngươi không sợ bị người khác nhận ra sao?"

"Không có ai đổ đồng ta hiện giờ và tay nhạc sư trước kia là một, đến cả nàng, chẳng phải cũng chỉ nghi ngờ đó hay sao? Sở dĩ ta phải đích thân xuất mã, là vì cảm thấy chuyện này rất thú vị. Còn về tại sao ta không thay đổi diện mạo, không đổi tên, thực ra rất đơn giản! Bởi vì ta thích hình dạng bản thân, thích tên của ta, nói chung thích mọi thứ của ta, do vậy không có hứng thay đổi mà thôi!"

"Đối với loại sinh vật quá yêu bản thân nh ngươi chắc hẳn được sinh ra từ sinh sản vô tính, đúng là ông trời không có mắt..."

"Cho nên chẳng có cách nào, ta đành phải tới tìm cô em thỏ nàng thôi."

"Đi mau!"

Hoa Thái U và Liễu Âm sóng đôi đi bên nhau ra khỏi khu rừng không bao xa, liền gặp ngay Tiêu Mạc Dự và Hạ tiên sinh đang bước tới.

"Này! Sao hai người lại đi cùng nhau vậy?"

Tiêu Mạc Dự đưa mắt lướt nhìn Hoa Thái U và Liễu Âm, thản nhiên gật đầu với Liễu Âm coi như chào hỏi, tiếp đó mới đáp: "Hạ tiên sinh nói muốn đi tìm Tiểu cao, do vậy mới đi cùng ta."

"Vậy thì cùng về đi."

Hoa Thái U liền quay mại nói khẽ với Liễu Âm: "Ta sẽ không bán đứng ngươi, nhưng ngươi cũng đừng tới gây phiền phức cho ta đấy!"

Liễu Âm cười hiền lành, trả lời rất đáng đánh đòn, động tác cũng giống như đang tìm cái chết.

Gã nhếch mép, giơ tay chỉnh lại cổ áo cho Hoa Thái U, nhẹ nhàng đáp: "Ta không đấy!"

Hạ tiên sinh liếc nhìn sắc mặt Tiêu Mạc Dự lúc này đã hơi tái đi, vừa định lên tiếng an ủi tuy hai người họ vừa chui từ rừng ra nhưng hiển nhiên không xảy ra việc nào có thể dẫn tới thay đổi về chất cả bởi cái "ngàn vàng" của Hoa Thái U vẫn còn, nhưng chợt nhớ trước đây đã từng hứa sẽ không nhắc tới từ "trinh" của ai đó trước mặt người khác.

Vậy là tư duy đại não trong lúc hỗn loạn xoắn lại, rồi buột miệng thốt ra từng từ rất rõ ràng như sau: "Tiêu công tử không cần phải lo lắng, bà chủ Hoa đã không còn là người trong trắng nữa rồi."

Liễu Âm: "..."

Hoa Thái U: "..."

Tiêu Mạc Dự: "..."

Hoa Thái U hoàn toàn mất bình tĩnh, bởi Tiêu Mạc Dự rất bình thản.

Sau khi nghe thấy lời nói kinh thiên động địa của HTS, thì phản ứng của Tiêu Mạc Dự là... chẳng có phản ứng gì!

Không những thế chàng còn rất chu toàn lễ nghĩa nói lời từ biệt với Liễu Âm, tiếp đó quất ngựa phi thẳng về sơn trang, thái độ điềm tĩnh như chưa xảy ra chuyện gì, nói cười thoải mái ăn cơm uống rượu.

Hoa Thái U hoàn toàn sụp đổ từ trạng thái lầm lũi gượng gạo lúc ban đầu tới nỗi kinh hãi tiếp theo, tâm trạng trồi sụt như con đường gập ghềnh vậy.

Hạ tiên sinh là người từng trải nhiều việc, khi nghe Hoa Thái U tâm sự sau phút ngạc nhiên ban đầu liền lặng lẽ một hồi, tiếp đó buồn bã nói với Hoa Thái U: "Tình hình trước mắt chỉ có thể có hai khả năng: Một là Tiêu công tử không để ý tới bà chủ. Hai là, Tiêu công tử đã giận tới mức phát điên rồi."

Nói rồi tên tội đồ ăn no ngủ kĩ kia liền phủi mông kéo tiếp Cao Lương Địa tới giường của cô nương nào hay gã trai nào tiếp đó tìm Loan Lai cùng đi trác táng ở nơi khác.

Cả hai khả năng trên đối với Hoa Thái U mà nói đều là bi kịch to lớn, có điều sức sát thương của khả năng đầu tiên lớn hơn nhiều so với khả năng thứ hai. Nàng có thể chịu được kể cả Tiêu Mạc Dự điên, rồ, ngốc, thiểu năng, nhưng tuyệt đối không thể chịu được nếu chàng dám không quan tâm tới nàng!

Để bảo vệ sự tôn nghiêm của phụ nữ, Hoa Thái U quyết định liều một phen!

Hoa Thái U vô cùng chân tình mời gọi: "Cá mực nhỏ, cảnh sắc đêm nay đẹp quá, chúng mình ra ngoài đi dạo được không?"

Tiêu Mạc Dự vô tình từ chối: "Hoa cải dầu, nàng uống quá nhiều rồi phải không? Trên trời đế, cả một vì sao cũng chẳng có, gió thổi to tới mức có thể thổi bay cả người ta ấy chứ, con mắt nào của nàng nhìn thấy cảnh sắc đêm nay đẹp vậy?"

Hoa Thái U nũng nịu: "Người ta đã lâu không được nghe chàng đánh đàn rồi đó!"

Tiêu Mạc Dự lạnh lùng: "Ta thì chẳng muốn đàn gẩy tai trâu chút nào."

Hoa Thái U tiếp tục chèo kéo: "Vậy thì ngâm thơ làm câu đối cùng thiếp đi!"

Tiêu Mạc Dự chẳng thèm đếm xỉa: "Tiếc là trình độ giữa hai ta lại chênh lệch quá nhiều."

Hoa Thái U cố níu kéo: "Chi bằng hai ta cùng xem Xuân cung đồ bản mới nhất nhé!"

Tiêu Mạc Dự phất tay áo bỏ đi: "Xin thứ lỗi không tiếp được."

Thất bại, đau lòng.

Chiêu thứ hai, giở bài đanh đá.

Hoa Thái U chống nạnh, giận giữ gầm lên: "Cá mực nhỏ, không được đi!"

Tiêu Mạc Dự vẫn thản nhiên đi ngang qua.

Hoa Thái U ngửa cổ nói rống: „Đêm dài dằng dặc chẳng có tâm trạng nào mà ngủ, thật muốn tìm một ai đó thức cùng."

Tiêu Mạc Dự bước vào thư phòng.

Hoa Thái U lồng lộn: "Mỹ nam trốn ở đâu vậy, tú bà ta tới đây."

Tiêu Mạc Dự đóng sập cửa.

Thất bại, đau đầu.

Chiêu thứ ba: Chiêu cuối cùng - dùng sắc mê hoặc.

Hoa Thái U sau khi vắt óc suy nghĩ đã quyết định phải làm tới, nàng muốn chứng minh cái gọi là "nam lao vào nữ cách cả tầng núi nữ chủ động lao về nam chỉ cách bức màn the", không nỡ nhẫn tâm sao bắt được sói, không vứt bỏ trong trắng sao lấy được chồng.

Nàng thắp hương, rắc cánh hoa tắm rử, áo váy hững hờ tóc buông vai.

Hoa Thái U gõ cửa, khẽ nũng nịu: "Tiêu công tử, thiếp có thể vào không?"

"Không được."

Hoa Thái U sững người, dậm chân: "Cá mực nhỏ, chàng dám để thiếp đứng ngoài sao!"

Tiêu Mạc Dự liếc mắt nhìn Hoa Thái U phá cửa xông vào: "Vậy nàng còn rỗi hơi hỏi chi cho thừa vậy?"

Hoa Thái U hít sâu một hơi, nàng giơ tay vuốt tóc, kéo cổ áo điều chỉnh nét mặt, xuất hiện trở lại với dáng vẻ yểu điệu lẳng lơ khủng khiếp, bắt đầu kiếm cớ bắt chuyện: "Chàng đang làm gì vậy?"

"Làm việc."

"Làm việc gì thế?"

"Việc công."

"Hãy đừng làm nữa, ngồi nói chuyện với thiếp nhé."

"Không rảnh."

Tiêu Mạc Dự vẫn vùi đầu làm việc thậm chí còn chẳng buồn ngẩng đầu lên, chàng vô tình tới mức khiến người con gái đang đứng trước mặt vốn tưởng mình đang tràn đầy sức hấp dẫn bỗng chốc trở thành cục đá hôi thối bên vệ đường cùng với rau nẫu trong chợ rau.

Đúng là quá đỗi sỉ nhục!

Hoa Thái U chỉ cảm thấy máu trong cơ thể như dồn hết lên mặt, nàng cởi luôn đôi giày thêu hoa rồi ném về phía Tiêu Mạc Dự.

Tiêu Mạc Dự nhanh nhẹn nghiêng người tránh, tiếp đó vồ lấy ngọn cờ giắt sau lưng ghế ném trở lại phía Hoa Thái U.

Hoa Thái U đỡ lấy, tức giận gào lên: "Chàng học ai không học lại học theo Cổ Ý".

"Nàng không lạnh sao?"

Tiêu Mạc Dự đặt bút xuống, chàng đứng dậy lấy khăn khô, đi tới bên cạnh Hoa Thái U rồi lau mái tóc ướt sũng của nàng: "Nếu bị cảm lạnh, thì chẳng làm gì được đâu".

Hoa Thái U đảo mắt nghĩ một lát, tiếp đó quấn người bằng cờ thắc mắc: "Ví như việc gì kia?"

"Không thể tiếp xúc với Ức Nhi, bởi sẽ lây bệnh cho nó."

"Còn gì nữa?"

"Không thể chạy lung tung khắp nơi chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong phòng, để tránh cho bệnh nặng thêm."

"Còn gì nữa?"

"Không thể muốn ăn gì thì ăn, phải tuân theo lời dặn của đại phu."

Tiêu Mạc Dự vừa dịu dàng lau tóc cho nàng, vừa đối đáp trôi chảy khiến Hoa Thái U ngứa ngáy, mắt như muốn nứt ra.

Chí đã quyết, nàng giơ tay ôm lấy cổ chàng, hai chân quặp chặt eo chàng, vừa định ban tặng một nụ hôn nồng cháy vô tư khơi gợi đối phương, liền cụt luôn hứng bởi một câu nói vô cùng quan tâm của Tiêu Mạc Dự: "Cảm thấy lạnh chân đúng không? Để ta nhặt giày giúp nàng?"

Tiêu Mạc Dự bế Hoa Thái U đi tới trước bàn, cúi người để nàng trên ghế, tiếp đó nhã nhặn cười nói: Hoa cải dầu, nàng không buông ta ra, làm sao ta nhặt giày được chứ?"

"Hả..."

Hoa Thái U ủ rũ toàn tập giống như bông hoa nhỏ bị vùi dập trong bãi tuyết, đến cả mái tóc không được một nửa trông cũng thuỗn ra như đã chết vậy.

Tiêu Mạc Dự nhặt giày rồi đi lại cho nàng, trông chàng lúc này vẫn đỉnh đạc đường hoàng khiến những người trong tâm còn đang tồn tại ý nghĩa tà đạo phải che mặt quệt nước mắt xấu hổ treo cổ tự vẫn...

"Nàng tới đúng lúc thật, mấy ngày này dồn lại rất nhiều việc chưa xử lý xong. Đã rảnh rỗi thế này rồi, vậy thì hãy tranh thủ đi thôi!"

Hoa Thái U nhìn Tiêu Mạc Dự lấy bút mực nghiên, công văn giấy tờ công hàm tới, nàng chỉ muốn đập đầu chết cho xong!

Có điều Hoa Thái U và Tiêu Mạc Dự có một đặc điểm chung, đó chính là chuyên tâm. Chỉ cần bắt đầu bắt tay làm một việc, thì sẽ nhanh chóng vào guồng, có thể lập tức vứt bỏ những ý nghĩ ngoài luồng, và đều ghét nhất là bị làm phiền giữa chừng.

Cuối cùng, người dùng sắc để dụ dỗ và người mê hoặc vì sắc cuối cùng đã trở thành hai chiến binh hừng hực khí thế, có thể khiến người đời phải kính phục.

Chiêu cuối cùng, thất bại hoàn toàn, vô cảm...

Hai người họ cứ miệt màu chiến tới trưa ngày hôm sau mới dừng lại.

Hoa Thái U giở sổ sách: "Sao thiếp lại cảm thấy vốn được điều chuyển về Ung thành lần này dường như quá nhiều hơn mọi lần nhỉ? Trừ hết khoản vốn đăng ký để mở chi nhánh và đầu tư vào Tiêu Kim lầu ra, phần còn lại vẫn rất nhiều, dùng để làm gì vậy?"Tiêu Mạc Dự lộ rõ vẻ ngạc nhiên: "Hoa cải dầu, nàng tiến bộ nhanh thật đấy, đến cả việc này cũng nhận ra kia à".

"Vớ vẩn! Tuy hình thức điều động là chia đợt, chia kênh không những thế lại không phải toàn bộ là tiền mặt, nếu là người ngoài có lẽ cũng không thể phát hiện được điều bí mật trong đó, cho dù tới cả Tiêu gia e là cũng chỉ có một số ít người biết tình hình mà thôi. Nhưng dù gì thiếp cũng có thể nhìn được toàn bộ những tài khoản vãng lai, nếu còn không nhìn ra được chút manh mối dấu tích này há chẳng phải là tên đại ngốc chăng?"

"Nếu nàng là tên đại ngốc, thì sao có tư cách làm nữ chủ nhân Tiêu gia ta chứ?"

Hoa Thái U gập sổ sách lại, để ngay ngắn: "Cá mực nhỏ, thiếp biết chàng tới Ung thành chi là lấy cớ mở chi nhánh ở đây, nhưng thực ra việc chàng muốn làm lại có liên quan tới triều đình đúng không? Vẫn là câu nói cũ, chàng muốn làm gì thì cứ gắng hết sức mà làm, những gì thiếp có thể giúp thiếp sẽ cố hết sức, những gì không nên hỏi thiếp cũng sẽ tuyệt đối không hỏi. Mấy ngày gần đây, chàng cố tình đẩy nhiều việc cho thiếp, để thiếp học, để thiếp làm, thiếp cũng đã hiểu được rất nhiều thứ. Chính vì vậy thiếp tin vào quyết định chàng làm, bởi vì thiếp hiểu chàng".

Tiêu Mạc Dự nghiêng đầu nhìn Hoa Thái U, lông mày như giãn ra, tiếp đó giang tay ôm nàng vào lòng, giơ tay khẽ vuốt mái tóc mượt của nàng: "Nàng có thể hiểu nỗi khổ tâm trong lòng ta, thật tốt biết bao. Thực ra đôi khi ta thực sự không biết mình có nên để nàng biết nhiều như vậy không nữa. Trước đây nàng hiểu lầm ta, là vì nàng không hiểu ta. Nhưng trong tương lai nếu nàng lại hiểu lầm ta lần nữa, thì rất có khả năng là do nàng quá hiểu ta...".

"Tại sao chàng lại nói vậy?"

"Không có gì, chi là ta linh cảm như vậy thôi."

Hoa Thái U gõ nhẹ vào trán Tiêu Mạc Dự: "Lại lên giọng văn nghệ sĩ đây mà? Đa sầu đa cảm, lo lắng không có được, có được rồi lại lo mất, không có bệnh rên rỉ ầm ĩ...

Tiêu Mạc Dự cúi đầu nói: "Lại lôi mấy thành ngữ chỉ có trong bụng nàng ra rồi, đừng giở trò nữa".

Chàng ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Khoản vốn ngoại ngạch đó chính xác có liên quan tới triều đình, hiện giờ ta chỉ có thể nói với nàng như vậy, toàn bộ số tiền đó được dùng vào mục đích chính đáng, hơn nữa hoàn toàn không phải để tranh quyền đoạt vị".

"Thích dùng vào đâu thì dùng vào đó thôi, thiếp cũng chẳng rảnh hơi mà quản."

Hoa Thái U gối đầu lên chân Tiêu Mạc Dự nói: "Bây giờ việc công đã xử lý xong xuôi, tới lúc bàn tới việc tư rồi nhi?".

Tiêu Mạc Dự đặt hai tay lên eo Hoa Thái U, rướn lông mày hỏi: "Nàng có việc riêng muốn làm sao? Vậy thì mau làm đi, đã muộn thế này rồi còn gì".

"Việc này chỉ có thế làm với chàng thôi!"

"Nàng muốn đi tản bộ trong đêm ngắm trăng sao chăng?" 

"Không phải vậy."

"Muốn ngâm thơ làm câu đối đánh đàn hay vẽ?"

"Cũng không phải."

"À, ta biết rồi, chắc nàng muốn cùng ta xem Xuân cung đồ." Nhưng Hạ tiên sinh lại vừa lấy đi rồi, hắn nói có một vài chỗ cần phải sửa lại đôi chút. Có điều ta có bản dành riêng cho nam nhân đấy, nàng muốn xem không?"

Hoa Thái U tức giận: "Chàng không quan tâm tới thiếp, thiếp không thích trong lòng chàng không có thiếp! Trời đất ơi mấy ngày gần đây thiếp chẳng biết phải sống thế nào nữa, hãy đề thiếp tự tìm cái chết đi!".

Tiêu Mạc Dự cố tỏ ra kinh ngạc: "Ái chà! Nàng nói vậy nghĩa là sao?"

"Thiếp bị người ta phá trinh, nhưng chàng chẳng hề kích động chút nào cả!"

"Ai nói nàng bị phá trinh vậy?"

"Hạ tiên sinh chứ còn ai nữa."

"Hắn nói gì ta cũng phải tin sao?"

"Hắn là người chuyên nghiệp, chàng dựa vào đâu không tin hắn?"

"Chuyên gia cũng có lúc không tin được."

Tiêu Mạc Dự giơ tay vuốt nhẹ đuôi lông mày đang dựng đứng lên của Hoa Thái U rồi nghiêm túc nói: "Đuôi lông mày của nàng rõ ràng đã thể hiện rõ, nàng vẫn còn trinh".

"Chàng nói vậy nghĩa là sao cơ?"

"Đuôi lông mày trơn tuột là phụ nữ, còn rối tung là còn trinh."

"Thật à? Ai nói cho chàng vậy?"

"Đây là bí quyết lưu truyền của Tiêu gia, thử lần nào trúng phóc luôn!"

Hoa Thái U bị khuất phục hoàn toàn trước vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Mạc Dự, xém chút nữa phục sát đất trước con mắt tinh đời của liệt tổ liệt tông Tiêu gia. Để đúc kết ra bí quyết này, chắc hẳn đã phải ngắm nhìn không biết bao nhiêu cô nương đã có chồng ở trên đường...

Nàng thất thần suy nghĩ, thậm chí còn không nhận thấy lá cờ đang quấn trên người đã rơi xuống tự lúc nào, lộ ra chiếc yếm màu vàng hoa cải rực rỡ.

Tiêu Mạc Dự nóng má, đồng tử co lại, có điều thần thái vẫn như cũ: "Đêm khuya rồi, đi nghỉ đi!".

Hoa Thái U liêu xiêu trèo xuống, nàng vừa cúi đầu chợt nhận thấy bộ dạng nhếch nhác của mình, bất giác cảm thấy buồn tê tái.

Cho dù đã biết nàng không bị người ta làm gì, nhưng như nàng mới cảm thấy thất bại. Lẽ nào bản thân không đủ sức hấp dẫn nên dưới bộ dạng như này mà vẫn không bị làm gì đó?

Hoa Thái U lau khô nước mắt, máu chiến lại sục sôỉ, nàng hầm hầm trở về phòng, lấy ra lọ thuốc xuân dược loại tốt nhất mà Hạ tiên sinh đưa cho, đổ nước pha trà, rồi lại hầm hầm tới thư phòng, vừa tới nơi sững người vì ngạc nhiên.

"Phong Diễm? Sao ngươi lại lới đây?"

"Cầu tiên sinh nói muốn tìm Tiêu công tử thương lượng chút việc, bà chủ cũng biết mà, hiện giowf các tỉ muộỉ đều đang ở thời kỳ bận rộn nhất, chỉ có mình ta do không nhìn thấy gã đàn ông nào vừa mắt nên mới nhàn rỗi, do vậy không dễ từ chối chạy tới đây một chuyến!"

"Việc gì mà phải bàn bạc lúc nửa đêm canh ba thế này?"

Tiêu Mạc Dự đã thắt áo choàng xong: "Về việc đăng ký vốn, ta đoán là Cầu tiên sinh sau khi quay về đã nghe thấy chị Tiền nhắc tới việc này, do vậy sốt sắng tới tìm ta thôi".

Hoa Thái U cố ghìm nỗí buồn trong lòng, nàng tiện tay để tách trà lên bàn.

Tiêu Mạc Dự sau khi ăn mặc chỉnh tề xong, vừa nhìn thấy bộ dạng thất thểu như gà chọi bị đá thua của Hoa Thái U, liền không nhịn được cười.

Chàng kéo nàng tới bên cửa, ghé sát vào tai nàng nói khẽ. "Cho dù ta làm bất kỳ việc gỉ, đều không muốn bị gián đoạn giữa chừng".

Hoa Thái U chớp chớp mắt, đột nhiên nàng như ngộ ra: "Từ lâu chàng đã biết tối nay phải ra ngoài, nên mới...".

"Dù biết nàng và gã đàn ông chưa xảy ra chuyện gì, có điều trước mặt ta nàng bất chấp tất cả chạy đuối theo gã, không những thế lại cô nam quả nử ở trong rừng cây lâu như vậy, ta há có thể dễ dàng tha cho nàng sao? Nhưng.."

Tiêu Mạc Dự khẽ cắn vào tai Hoa Thái U: "Ta thực sự không biết, nàng lại không chịu nổi tới vậy. Yên tâm đi, chờ sau khi ta quay lại nhất định sẽ bù đắp tới nơi tới chốn cho nàng, thậm chí còn chẳng bỏ phí một giây một phút nào kia...".

Tiêu Mạc Dự nối xong, liền bỏ đi với dáng vẻ phong lưu phóng khoáng.

Hoa Thái U nóng mặt với lời trêu đùa lưu manh của Tiêu Mạc Dự, nàng phóng như bay về phòng ngủ của mình.

Không ai chú ý tới Phong Diễm đuổi theo tới mức khát khô cổ, uống cạn luôn tách trà kia...

Màn đêm tĩnh mịch phủ xuống sơn trang.

Đột nhiên một cánh cửa buồng được mở ra, một bàn tay ngọc ngà thò ra, tủm lấy gã đàn ông đi ngang qua đó kéo vào bên trong.

Chỉ còn nghe thấy những tiếng rên rỉ, tiếng giằng co, tiếng quần áo bị xé rách, tiếp đó là tiếng thở hổn hển của nam nữ hòa vào nhau... Những âm thanh đó kéo dài mãi tới khi gà trống gáy sáng, vầng đông ửng hồng mới thôi.

Trong đêm hôm đó, chính xác có người bị gì đó, cũng chính xác đã có ai đó không còn là nam nhân trong trắng...

Quảng cáo
Trước /29 Sau
Theo Dõi Bình Luận
VINH QUANG GIÀNH LẤY NAM CHÍNH

Copyright © 2022 - MTruyện.net