Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đừng Buông Tay Anh - Hứa Kiều Tâm
  3. Chương 105
Trước /127 Sau

Đừng Buông Tay Anh - Hứa Kiều Tâm

Chương 105

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Gạt tay anh ra nhưng đâu có được, anh lại lắm chặt tay cô hơn nữa: “Hứa Kiều Tâm, em biết đấy khi anh dám đối diện thẳng thắn với một việc gì đó thì nhất định anh sẽ làm được, cũng như lúc này đây anh đang đối diện thẳng với em tức là anh không có

gì để che dấu với em cả. Sự việc lúc nãy là hiểu lầm trên xe còn có cả đối tác nam và người em nhìn thấy chính là trợ lý của cậu ấy mà thôi. Còn lý do vì sao anh lại từ cười nói với cô ấy vì cô ấy khen bộ quần áo hôm nay của anh mặc rất đẹp, chả nhẽ người ta có lời khen như vậy thì anh phải trưng ra bộ mặt sưng sửa sao?

Cô như được khai thông đầu óc, chả nhẽ vừa rồi cô đã quá vội vàng, cô nói: “Vậy đối tác nam đâu sao tôi không nhìn thấy?”

Trần Lăng Dực nhún vai một cái, đáp lại: “Anh làm sao mà biết được, ai biết được bọn họ làm gì trong đấy mà bật mí với em đối tác lần này của chúng ta thích con trai đấy, có khi vừa ý Á Bính rồi cũng nên”.

Kiều Tâm cười một cái, thấy cô cười anh cũng yên tâm được phần nào, anh chỉ sợ cô phát hiện ra tập hồ sơ lúc nãy, nếu cô biết được anh đang âm thầm điều tra lại quá khứ của gia đình cô không biết cô sẽ có phản ứng như thế nào, lúc này anh mới nhìn thấy túi đồ trên tay cô, hình như toàn là bia thì phải, anh giật lấy túi đồ trong tay cô, rồi nói: “Sao em uống mấy cái này chẳng phải trước giờ em luôn không thích mấy thứ có cồn này sao?

Cô vội vàng giật lại túi đồ từ tay anh, chả là lúc nãy cô tưởng anh có người phụ nữ khác thật, đi loay hoay không biết thế nào mà lại quyết định mua mấy chai bia này về uống coi như giải sầu, nhưng cô đâu thể khai với anh như thế được, ngại chết mất, cô đành đáp: “Làm sao tôi không được uống, tôi cũng đâu còn bé bỏng gì?”

VietWriter

Trần Lăng Dực cười, anh nói: “Anh chỉ thấy lạ, mấy loại này toàn là nồng độ cao thôi, em ít khi uống thì mấy loại này có vẻ hơi quá sức”.

Cô đâu biết nồng độ cao hay thấp tâm trạng lúc đó đang bực mình nên cô thấy bao nhiều loại là cô cho hết vào giỏ, cứ nghĩ là tối nay sẽ rủ Tiểu Sảnh đến để say một trận cho ra trò, ai mà ngờ được lúc về anh lại xuất hiện ngay trước nhà, cô đáp lại anh: “Không có gì cả, tôi ít uống đâu có nghĩa là tửu lượng của tôi thấp”

Anh cười xòa, nhìn cô với ánh mắt tà mị, trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ, anh nói: “Thôi, dù sao em cũng mua nhiều như vậy rồi, nếu không ngại, em có thể mời

anh vài lon được không?”

Nghe anh nói vậy cô có chút giật mình, cô không đáp lại trực tiếp đi qua người anh tiến về phía cửa nhà, anh cười cũng đi theo cô, lúc cô đang tra chìa khóa vào ổ, cứ có

cảm giác anh đang đứng ngay phía sau mình, cô quay đầu lại nói: “Anh đi theo tôi làm gì, còn chưa chịu về?”

Trần Lăng Dực áp sát cô, đồng thời chống hai tay nên cửa, tư thế của hai người lúc này có chút mờ ám, anh thì thầm nói: “Chả phải em mời tôi vào nhà uống bia cùng em sao?”

Cô muốn chui ra khỏi cái vòng vây mà anh tạo ra nhưng càng cúi xuống thì tay anh cũng theo đà xuống cùng luôn, cô cứ luẩn quẩn trong vòng tay anh, biết mình không thể thoát nổi cô hậm hực nói: “Tôi mời anh lúc nào, chữ nào lọt vào tai anh là tôi cho phép anh vậy?”

Trần Lăng Dực cười, chết tiệt nụ cười quyến rũ đó lúc nào cũng khiến cô xao xuyến, anh tiếp tục thì thầm bên tai cô: “Im lặng tức là đồng ý” .

Cô không thèm để ý đến anh, cánh tay lần ra đằng sau lưng tìm khóa mở cửa, khoảng khắc cô vặn cánh tay cửa thì cũng là lúc cánh cửa được mở ra, cánh tay của Trần Lăng Dực mất chỗ để dựa vào, và thế là theo quán tính anh đổ rầm xuống kéo theo cả Kiều Tâm cũng ngã theo.

Cú ngã của hai người đều là bất ngờ nên ngã cũng khá mạnh, bia năn lóc trên nền nhà, có lon còn bị bẹp một chút rỉ cả bia ra ngoài nước lênh láng trên sàn. Cú ngã đó anh nằm đè lên người cô, cả hai đều ngơ ngác trước tình huống bất ngờ này, khổ mỗi

Kiều Tâm không những ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo, cái lưng của cô như nứt hết ra rồi còn bị một Trần Lăng Dực cao những 1m80 nằm đè lên nữa, cô hét lên với anh: “Trần Lăng Dực, anh đứng dậy ngay cho tôi, xem tôi xử anh như thế nào?”

Trần Lăng Dực biết cô đương nhiên đang rất đau đớn nhưng anh lại không lời khoảng khắc hiếm có này kết thúc một cách nhanh chóng như vậy, anh cố gồng người lên để giảm trọng lượng của mình lên người cô, nhìn cô gái bé nhỏ nằm ở trong lòng mình, khiến anh không khỏi suy nghĩ linh tinh, bỗng anh nổi thú tính muốn trêu đùa với cô, anh đáp: “Lần sau nếu muốn được anh ôm thì nói với anh một câu không phải hành động bất ngờ như vậy đâu.”

Kiều Tâm nghe vậy thì mặt đỏ bừng hết cả lên, tư thế của hai người lúc này nếu ai đi

qua chắc chắn sẽ hiểu lầm mất, nhìn gương mặt đẹp trai nhưng lại đi kèm nụ cười

cợt nhả khiến cô bực hết cả mình, lúc đó cô chỉ đơn giản là muốn thoát khỏi anh, ai ngờ sự việc lại như bây giờ, cô hậm hực nói: “Anh nghĩ như nào thì nghĩ, tôi miễn bàn luận, cái tôi cần bây giờ là anh đứng lên cho tôi, tôi sắp bị anh đè chết rồi đó”

Nhìn gương mặt nhăn nhó vì đau khổ của cô, anh đành phải đứng dậy mặc dù không lỡ chút nào, lúc đứng lên anh tiện tay nhặt mấy lon bia nằm lăn lóc dưới đất lên bàn. Cô nhìn thấy vậy thì càng tức hơn, đáng ra anh phải đỡ cô dậy mới đúng vì ai

mà cô mới thành ra như thế này. Và có vẻ như người làm cô bực vẫn không hề biết đến tâm trạng đang cực kì xấu của cô, sau khi anh nhặt mấy lon bia lên để trên bàn, quay ra cũng vừa hay đang thấy cô chật vật đứng lên, anh hỏi: “Nhà còn gì ăn không?

Cô không thèm trả lời anh, mặc kệ anh ở nhà ngoài còn cô thì bước vào phòng để thay đồ, anh thấy thế thì lắc đầu, cái tính hay giận dỗi vẫn giống y hệt như ngày xưa. Cô không nói thì anh đành phải tự tay vào bếp vậy, khách đến nhà mà chủ không tiếp đón thì khách đành phải tự lăn vào bếp tìm đồ thôi.

Anh bật công tắc đèn ở nhà bếp lên, đèn không sáng, mở tủ lạnh ra thì đồ ăn được sắp xếp vô cùng lộn xộn, anh không phân biệt được ngăn nào cô dùng để đựng rau, đựng thịt nữa. Tất cả trước mắt anh là một đống hỗn độn, có vẻ như cứ có chỗ nào trống là cô sẽ nhét hết vào, người có tính cách khá cầu toàn ưa sự ngăn nắp gọn gàng như anh đương nhiên không thể chịu được, và thế là anh bắt tay vào dọn dẹp lại. khu bếp còn tiện tay dọn luôn cả phòng khách giúp cô. Chả biết cô bé của anh từ này vẫn giận dỗi giờ vẫn còn ngồi lì ở trong phòng.

Sau khi dọn dẹp xong anh mới bắt tay vào nấu nướng, quan sát một hồi thì anh quyết định chọn một món đơn giản đó là món mì xào thịt bò. Món này chỉ cần nấu trong 20 phút là xong, hồi trước nhà anh vẫn còn nghèo khó thì đây là món là anh thích ăn nhất, chỉ những dịp đặc biệt mẹ anh mới nấu thôi như ngày sinh nhật của anh, những lần anh được giải, thì món này sẽ là phần quà mà mẹ tặng cho anh.

Quảng cáo
Trước /127 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nhất Tâm Chi Cách

Copyright © 2022 - MTruyện.net