Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đừng Buông Tay Anh - Hứa Kiều Tâm
  3. Chương 96
Trước /127 Sau

Đừng Buông Tay Anh - Hứa Kiều Tâm

Chương 96

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Mẹ cô hậm hực đáp lại: "Còn tìm hiểu gì nữa khi tính cách của cậu ta ai nhìn vào cũng biết cậu ta là một tên lưu manh không hơn không kém"

Dì út đáp trả: "Vậy chẳng lẽ lưu manh lại không được quyền có người yêu xinh đẹp sao?"

Mẹ Kiều Tâm: "Chị đâu bảo nó không có quyền yêu đương nhưng mây tầng nào thì gió tảng đó cậu ta cũng chỉ yêu được mấy nữ lưu manh thôi"

Dì út đáp trả: "Vậy em học làm nữ lưu manh để cùng tầng với cậu ta"

Mẹ cốc vào đầu dì út một cái, gắn giọng: "Chị mày đây hết nói nổi được mày rồi, muốn làm gì cũng được nhưng phải lành mạnh, chị không muốn nghe bất cứ tin xấu nào về em mà có dính dáng đến tên kia, nếu không lúc đó chị buộc phải dùng biện pháp mạnh."

Dì út đáp lại: "Em biết rồi, chị yên tâm em biết điểm dừng của mình, em chơi được em chịu được"

Mẹ cô nói: "Lúc nào cũng biết rồi biết rồi, biết rồi mà như thể này đây à, điểm dừng của em đây à.

Dì út nói: "Thôi em biết mà sẽ không có lần sau đâu chị an tâm đi"

Sau lần gãy tay đó, dì út vẫn tiếp tục qua lại với tên lưu manh đó, cho dù yêu đương và phải nghỉ học 2 tuần do bị ngã gãy tay nhưng thành tích của dì vẫn vô cùng tốt, đó là điều cô vô cùng ngưỡng mộ.

Dù cô có cày ngày cày đêm như nào như nào nhưng thành tích vẫn lẹt đẹt chỉ là cách chút xíu nữa là được đội sổ rồi.

VietWriter

Có lần cô đi học về, cô gặp tên lưu manh đó, dù sau lẫn gãy cả tay cả chân đó cũng không khiển hắn ta giảm đi tốc độ lượn lách của mình.

Hắn nhìn thấy cô thì đi chậm lại gân, hắn hỏi cô: "Em là Kiều Tâm đúng không?"

Cô đáp lại: "Sao anh biết"

Hắn ta cười nói: "Dì em kể hết cho anh rồi, trông em đáng yêu đấy"

Sau đó chẳng biết từ đâu hắn lấy ra trong người một cây kẹo mút hình tròn rực rỡ màu sắc, hẳn tiếp tục hỏi cô: "Có muốn ăn kẹo không đây là kẹo anh mua cho dì em nhưng em là cháu của cô ấy cũng như là cháu của anh nên anh cho em đấy"

Mặc dù lúc đó trong lòng cô rất muốn ăn nhưng lại sợ nên từ chối: "Dạ thôi, anh để lại cho dì út đi ạ, em không thích ăn đồ ngọt cho lắm"

Hắn ta tỏ ra vẻ ngạc nhiên: "Lạ nhỉ, anh tưởng trẻ con ai cũng thích đồ ngọt hay là em sợ anh nên không dám nhận, yên tâm đi anh chỉ lưu manh với người anh cần lưu manh thôi, chứ anh quý trẻ em lắm"

Nhưng cô phải công nhận một điều đó là tên lưu manh này rất đẹp trai, giọng của hẳn cũng rất trầm và ấm nghe rất êm tai, thảo nào dì út của cô mê hắn như điếu đố, như này dỗ người yêu chỉ cần nói vài câu sến súa vào tai đã đủ cho đối phương tan chảy.

Thấy cô đang có vẻ suy nghĩ hắn ta lại nói tiếp: "Em nhận nhanh đi, anh đưa ra nãy giờ mỏi hết cả tay rồi đây này"

Và cũng chẳng hiểu sao lúc đó cô đưa tay ra nhận kẹo của hắn ta, nếu mẹ mà hỏi thì cô biết trả lời như nào, trong lòng cô vô cùng băn khoăn, về đến nhà đã thấy mẹ đón cô ở cổng, cô đang tính giấu chiếc kẹo vào cặp thì chẳng may mẹ cô đã nhìn thấy rồi, mẹ cô tiến đến hỏi cô: "Kẹo của ai cho con vậy, mẹ nhớ tiền tiêu vặt tháng này con đã tiêu hết rồi mà"

Chẳng nghĩ ra được lý do nào cả cô đành thuận miệng nói: "Là của bạn con mua cho ạ"

Mẹ cô ừm một tiếng, rồi đáp lại: "Vậy tháng sau có tiền tiêu vặt rồi, con nhớ mua kẹo mời lại bạn nha"

Cô đáp vâng một tiếng, kẹo bảy màu có khác vị cũng cực kì ngon, loại kẹo này phải đi vào trung tâm thành phố thì mới bán, từ sau đợt đó tên lưu manh trong mắt mẹ đã sớm trở thành chú đẹp trai trong mắt Kiều Tâm.

Thi thoảng gặp hắn ở trên đường, cô ngó quanh ngó dọc không có ai thì sẽ hỏi lớn chú đẹp traï' lúc nào vội thì hắn ta sẽ giơ dấu like với cô, còn lúc nào hẳn không vội thì sẽ dừng xe lại chào cô một tiếng.

Có lân cô bắt gặp hắn ta trở một người con gái khác mà không phải dì út, cô gái kia trông cũng rất phóng túng trông cũng lưu manh như hắn vậy, thấy tình hình có vẻ không ổn cô vội đến mách với dì út Cô nói: "Dì ơi qua cháu thấy người yêu dì trở một cô gái nào đó, trông cô đó rất sexy và quyến rũ"

Dì út lúc đó đang đọc sách thì thoáng dừng lại nhưng sau đó lại tiếp tục đọc và đáp lại cô: "Không có gì đâu, tên đó thiếu gì bạn bè như vậy, nhưng dì mới là độc nhất trong lòng hản"

Và rất nhanh sau đó linh cảm của cô đã trở thành sự thật hắn ta quả thật công khai bạn gái mới trong khi chưa chia tay dì út, lúc đó tâm trạng của dì út vô cùng bình thản, dì vẫn đi học như bình thường vẫn hay đóng sách rồi cười khoái trí.

Cô không hiểu hay là do dì cố tỏ vẻ ra mình vẫn ổn, thà rằng dì cứ đập phá loạn nên thì còn đỡ lo hơn nhưng đẳng này dì vẫn luôn tỏ ra mình rất ổn.

Và dì cũng vậy dì cũng thay hết người bạn trai này đến hết người bạn trai khác, cô để ý chỉ cần nhìn thấy tên lưu manh đó sắp đi đến thì dì sẽ tỏ ra vô cùng thân thiết với bạn nam đi bên cạnh, dì làm vậy là muốn để cho hẳn ghen ư, chả nhẽ dì thật sự thích tên lưu manh đó? Có một hôm nếu không nhầm là trong đợt liên hoan lớp cuối năm, nhà trường tổ chức lễ tri ân trưởng thành cho khối 12, và cũng như là buổi gặp nhau cuối cùng rồi sẽ thi tốt nghiệp.

Chả hiểu sao, dì út mọi lần dù rất ghét bia rượu, nhưng hôm đó lại uống rất nhiều, uống nhiều đến nỗi say xỉn, dì ngôi một góc ở trước cổng trường nom rất bê bết, ai động vào cũng không cho động đều hất hết ra.

Cuối cùng thì phía nhà trường phải liên hệ mẹ cô đến để đón về, mà chẳng hiểu sao ai dì cũng gạt ra nhưng khi mẹ cô đến thì dì lại vội đứng lên, nom dì như đứa trẻ vừa phạm lỗi bị mẹ phát hiện vậy.

Hình như dì luôn sợ mẹ cô thì phải.

Mẹ cô đến thấy dì có bộ dạng bê bết như vậy thì cũng không nói gì, chỉ nói đúng một câu "Đi về thôi nghe mẹ cô nói câu đó xong dì bật khóc, chả phải mọi lần dì út kiên cường bất khuất lắm sao, sao lần này chỉ vì một câu nói của mẹ mà đã bật khóc rồi.

Dì về nhà cô, bố cô đã pha sẵn một ly nước giải rượu cho dì rồi, đì tu một hơi hết, mẹ chỉ nhẹ nhàng nói: "Vào thay đồ đi, không được tắm đâu đấy, lau sơ qua người thôi, rồi vào phòng nghị, lúc nào bình tĩnh thì chúng ta nói chuyện."

Lúc đêm khuya vì phòng của cô nằm sát bên cạnh phòng của dì nên mọi điều tâm sự giữa dì và mẹ cô đều nghe được hết, cô lại trở thành người nghe lén bất đắc dĩ.

Mẹ hỏi dì: "Em lý giải đi tại sao hôm nay lại quá chén như vậy chả phải bình thường em ghét nhất là những chất cồn đó sao?"

Dì út chỉ đáp lại: "Em chả biết tự dựng hôm nay em thấy nó ngon."

Mẹ đáp lại: "Khá quá ha lần đầu uống mà uống được nhiều phết ha"

Dì út cười: "Chắc cái này em được thừa hưởng từ bố"

Mẹ cô nói tiếp: "Em biết người ta tìm đến rượu khi nào không? Là khi con người ta gặp chuyện buồn thế nên mới có câu uống rượu giải sâu"

Quảng cáo
Trước /127 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Võng Du Chi Thiên Vẫn Giáng Thế

Copyright © 2022 - MTruyện.net