Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đừng Buông Tay Anh - Hứa Kiều Tâm
  3. Chương 99
Trước /127 Sau

Đừng Buông Tay Anh - Hứa Kiều Tâm

Chương 99

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Cô gõ cộc cộc' vào kính xe mấy cái nhưng anh dường như không có phản ứng, cô thử mở cửa xe ra, ai dè mở được, cơn giận trong cô bốc lên ngùn ngụt, cô trực tiếp bước vào lôi anh dậy.

Trần Lăng Dực đang ngủ thì bị đánh thức lúc bị cô gọi dậy vẫn còn rất mơ màng, anh hỏi cô: "Em dậy rồi đấy à, đi ăn sáng nhé"

Hình như trong đầu anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ăn thôi thì phải, lúc nào cũng vậy câu đầu tiên anh mở miệng hỏi cô đó là em muốn ăn gỉ, cô bắt đầu chất vấn anh: "Tối qua anh ngủ ở đây cả đêm sao?"

Trần Lăng Dực vẫn bày ra gương mặt ngơ ngác, đáp lại: "Đúng vậy."

Nghe được câu trả lời như vậy cô càng bực mình hơn, cô hỏi tiếp: "Sao anh lại làm như vậy, có nhà sao không về, anh ngủ trước cửa nhà tôi làm gì? Trần Lăng Dực cười một cái khiến Kiều Tâm phải thâm chửi thề trong đầu "mẹ kiếp', đúng là quá đẹp trai rồi, cái nhan sắc này đã khiến cô điêu đứng suốt bao nhiêu năm qua, anh đáp lại: "Nhà anh không có em, anh không ngủ được"

Anh đáp lại như thế là chết cô rồi, bao nhiêu lửa giận trong người cô muốn nói ra hết mà nhìn nụ cười ngây ngốc của anh như một chậu nước lớn tạt vào người cô khiến cô không biết nói gì nữa, lắp bắp nói được mấy câu: "Anh...

anh đừng có mà làm càn, anh để bác ở nhà một mình à"

Trần Lăng Dực lấy chai nước uống một ngụm, tóc tai anh chỉ cần cào cào mấy cái là đã vào nếp sẵn, trông chả giống vừa mới ngủ dậy một chút nào, anh đáp lại: "Thì đây anh đang đi kiếm con dâu về để cho mẹ anh đỡ cô đơn.

Mà sao em mở được cửa vậy"

VietWriter

Lúc này cô mới nhớ ra lý do cô nổi giận, cô hậm hực nói: "Anh lại còn hỏi nữa à, chẳng phải chính anh đã không khóa cửa xe sao, nhỡ hôm nay người mở không phải là tôi, mà là một tên lưu manh nào đó thì sao, liệu đến giờ này anh còn ngồi ở đây chất vấn tôi không?"

Trần Lăng Dực nhìn cô chằm chäm dường như những gì cô nói anh chẳng thèm để vào tai, anh hỏi ngược lại cô: "Em đang lo lắng cho anh sao?"

Kiều Tâm lúc này mới nhận ra phản ứng hơi có chút thái quá của mình, cô ngập ngừng đáp lại: "Ai...

ai mà thèm quan tâm anh, chẳng qua tôi chỉ sợ nhỡ anh làm sao thì cảnh sát lại ập đến hỏi cung tôi, tôi thấy rất phiền phức"

Trần Lăng Dực lại nhếch mép cười, trái tim cô lại đập loạn nhịp, nụ cười ấy ngày trước cướp đi trái tim cô và bây giờ cũng chính nó làm trái tim cô đập rộn ràng, anh nói: "Em yên tâm dù anh có làm sao thì cũng sẽ không để em liên lụy vào đâu"

rồi anh liếc nhìn đồng hồ trên tay quay sang cô nói tiếp: "Vẫn còn sớm, em có muốn ăn gì không?"

Cô định đáp là không vì vừa nãy cô cũng đã ăn một ít bánh mì rồi nhưng cô nghĩ đến anh vẫn chưa ăn gì nên đành phải đáp lại: "Cũng được, quán gần nhà tôi nhé"

Mặt anh có chút sửng sốt, bởi như mọi lần là cô sẽ cự tuyệt, buộc anh phải dùng biện pháp mạnh để ép buộc, lần này anh đã nghĩ ra sẵn câu tiếp theo để đối đáp lại cô nếu cô từ chối, ai dè chưa kịp sử dụng cô đã đồng ý luôn, ý cười trên miệng anh càng lúc càng rõ.

Vì quán ăn đó chỉ cách nhà cô chưa đây 100 mét nên hai người quyết định xuống xe đi bộ, vì là sáng sớm nên lượng khách đến ăn và mua mang về khá đông nên cô nghĩ có khi sẽ không có chỗ ngồi đâu, nhưng vừa đến cửa nhân viên đã niềm nở đón chào mà dẫn hai người lên tầng hai.

Vị Trần Lăng Dực là khách quen của quán này nên đích thân ông chủ đến tiếp đãi anh, ông nói: "Cậu Dực hôm nay mới đến ăn vậy, tôi đợi cậu mãi, quán tôi mới ra món ăn mới, rất mong cậu đến để nếm thử mà nay mới thấy"

Trần Lăng Dực cười đáp lại: "Món mới cứ để sau đi vì hôm nay tôi vội nên cứ cho một suất như bình thường là được rồi"

Anh đẩy chiếc menu về phía cô, nói tiếp: "Em chọn món đi"

Nhìn menu đa dạng vô số món khiến cô chẳng biết nên ăn món nào, mà ông chủ đứng đợi lâu có vẻ đang sốt ruột nên cô nói với ông ta: "Cho tôi một phần giống anh ấy là được rồi"

Lúc đồ ăn mang lên thì cô mới tá hỏa, cô quên mất anh trước giờ vẫn luôn thích ăn đậu hũ còn cô thì không ăn được, vậy phần này coi như bỏ đi rồi, cô cũng không muốn lãng phí đâu nhưng quả thực cô không thể nào ăn nổi đậu hũ, có lần anh cũng đã trêu cô: "Đậu hũ là thứ dễ ăn nhất trên đời này, thể mà em cũng không ăn được, đồ khó nuôi."

Lúc đó cô tức lảm vì không muốn để anh nói mình là đồ kén chọn nên có một khoảng thời gian cô đã tập ăn thử và kết cục là cô không thể nào nuốt nổi nó.

Anh nhìn chằm chằm hai suất ăn giống ¡ sì nhau trên bàn, anh cười nói: "Từ khi nào em ăn được đậu hũ vậy"

Cô cũng không thể nào nói là do cô không biết chọn món nào nên gọi giống anh cô đành ngượng nghịu đáp lại: "Tôi chả qua sợ anh đói nên đã cố tình gọi như vậy để anh có thêm một suất đậu nữa để ăn"

Nghe cô nói vậy anh cũng chẳng kiêng dè gì, trực tiếp lấy luôn bát đậu kéo về phía mình, anh đáp lại: "Vậy cảm ơn em, anh sẽ ăn ngon miệng."

Hai người tập trung ăn phân của cô chỉ còn lại bát cháo gà và ly sữa đậu, hình như từ hôm qua tới giờ những thứ cô ăn đều là gà cả nào là salad gà, đùi gà rán và giờ thêm cả cháo gà nữa, chắc cô sớm ngộ độc vì gà luôn quá.

Nhưng điều cô thắc mắc là dường như anh là khách quen ở đây thì phải, nhưng cô cũng không dám hỏi sợ anh lại nghĩ mình nhiêu chuyện.

Còn anh thì hay rồi, cứ như kiểu đọc thấu tim gan cô vậy đó, anh hỏi cô: "Thắc mắc tại sao anh lại thân thiết với chủ ở đây như vậy đúng không?"

Cô ban đầu con e ngại nhất quyết lắc đầu đáp: "Việc của anh thì liên quan gì đến tôi đâu"

Cũng chả để tâm có có quan tâm thật hay là không, anh nói tiếp: "Thì trước lúc em rời đi, sau đó khoảng một hai năm thì quán này có gặp khủng hoảng gì đó, lúc đó anh cũng có một ít vốn lại đang chán đời nữa nên trực tiếp đưa cho họ số tiền đó cho họ, thế là hồi từ đó họ ăn nên làm ra và từ đó họ coi anh như là ân nhân vậy."

Cô vừa ăn vừa tỏ vẻ không có hứng thú với câu chuyện của anh, nhưng tai cô đang dỏng lên hết mức có thể, cô đáp lại: "Vậy sao lúc đó anh lại lựa chọn đầu tư cho họ, trong khi anh không hề quen biết họ."

Trần Lăng Dực cười một tiếng, đúng vậy anh cũng không biết tại sao lúc đó anh làm thế.

Dường như lúc đó anh chỉ là không muốn quán ăn kỉ niệm của hai người bị gỡ bỏ, anh muốn nó tồn tại, làm việc gì anh cũng luôn nghĩ đến trường hợp xấu nhất, đó là cô sẽ thực sự rời xa anh mà không quay về nữa nên lúc đó anh thật lòng không muốn quán ăn này bị dỡ bỏ, dù sao thì nơi này cũng đã có rất nhiều kỉ niệm của hai người.

Trong đầu thì nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt thì anh vẫn tỏ ra vô cùng thản nhiên, anh nói với cô: "Chắc lúc đó anh không muốn nhìn thấy một quán ăn ngon như vậy bị dỡ bỏ nên anh quyết định giúp họ thôi"

Quảng cáo
Trước /127 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Copyright © 2022 - MTruyện.net