Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
  3. Quyển 2 - Lê lê lê! ! !-Chương 95 : Tiểu Minh Minh nguy cơ sớm tối
Trước /547 Sau

[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Quyển 2 - Lê lê lê! ! !-Chương 95 : Tiểu Minh Minh nguy cơ sớm tối

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Quyền trái! Quyền Biến Trảo!

Đùi phải! Thoái Tàng Chưởng!

Song Long Xuất Hải, Cô Vân Xuất Tụ, Luân Hoa Hư Điểm, Tuyết Hậu Phiêu Phong.

Lời trêu chọc vừa ra khỏi miệng, thế công như gió thổi thông reo liền đánh về phía ta.

Ta vội vàng né tránh. Kỳ thực cũng không chính xác, bởi vì ta không thể bày ra võ công quá cao, cho nên có một nửa ta không dám tránh, chính là ăn vào. Chẳng qua bởi vì không đau, cho nên cũng không tồi.

Bạch tổng quản giống con mèo Ba Tư xù lông, bổ nhào về phía ta. Vừa thấy ta bị đánh mà không có việc gì, càng tức giận, đột nhiên thay đổi chiêu thức.

Liêu Âm Cước! Hầu Tử Thâu Đào! Âm Phong Thoái! Đại Thánh Hái Đào!

Uy uy uy, ngươi cũng quá chăm chú đánh vào nơi đó đi! !

Vậy thì không thể ngạnh kháng.

Phải biết bằng vào cương khí hộ thân của ta, Bạch tổng quản đánh vào chỗ nào ta cũng không sao. Thế nhưng nếu ngón tay như cọng hành của Bạch tổng quản đâm vào, mà ta lại không đau. Công kích kia sẽ biến thành phục vụ. . . Khụ khụ khụ, nơi đông người, đừng phô trương. A Di Đà Phật, Xá Lợi Tử, không bất dị sắc, sắc bất dị không, không tức thị sắc, sắc tức thị không.

Ta lập tức né tránh để không tổn thương phong hoá, cả giận nói: "Ngươi không đáp ứng thì thôi, sao phải động thủ đánh người!"

"Ngươi nhiều lần nhục ta, hôm nay Bạch Liên ta không giết được ngươi thì tự sát ngay tại chỗ!"

Chút chuyện nhỏ này cũng muốn tự sát, tính tình của cô nương này cũng quá. . . Hừ hừ hừ, nàng là công công.

"Ngươi vẫn còn ghi hận chuyện ngày đó a. Ngày đó không phải ta cố ý. Đều là nam nhân mà."

"Hừ, ai là xú nam nhân như ngươi!"

"Ta * &%@#* @. . ."

Đầu ta to lên rồi. Ta có thể ít gặp những nữ sinh làm cho người không biết ứng đối như thế nào được không. . . A không, nam sinh, a không đúng. . . Từ khi gặp Tô Hiểu cùng Bạch tổng quản, ta cảm thấy năng lực phân biệt nam nữ của mình giảm trầm trọng.

"Ngươi cũng coi như một nửa nam nhân, cầm được thì cũng buông được. Ta xin lỗi ngươi, để việc này trôi qua đi."

Da thịt Bạch Liên vốn trắng nõn, vận động một hồi nhất thời hai má đỏ hồng, một đôi mắt như có thể gạt ra nước đang trợn lên nhìn ta: "Lưu manh đáng chết! Vậy ngươi đưa đầu chó của ngươi cho ta, ta chém trả lại cho ngươi!"

Ta cả giận nói: "Chém trả thì ta còn gì mà dùng?"

Bạch Liên ưỡn ngực nói: "Vậy ngươi xin lỗi thì có tác dụng gì?"

Mẹ nó! Vì cái gì thần logic của muội tử xinh đẹp, lúc nào cũng có thể phản bác làm cho ta nói không ra lời.

Bạch tổng quản nhìn xung quanh, có một số người đang nhìn chúng ta, không tiện động thủ, đành phải dừng tay. Nhưng vẫn khí thế hùng hổ nói: "Chuyện ngày đó ngươi chôn trong lòng cho ta! Nếu ngươi dám nhắc lại ngày đó ngươi cường... Chuyện của ta, chắc chắn ta không tha cho ngươi."

Uy, tỷ tỷ! Không nên đặt dấu chấm câu ở nơi đó nha! ! Đừng nuốt chữ a! Có nghĩa khác a! !

"Vừa rồi ta nói đùa." Ta tranh thủ thời gian kết thúc hỗn loạn, pha trò nói: "Ta chỉ muốn xoa dịu bầu không khí."

Lúc này Bạch Liên mới hơi bớt giận.

Tuy bảo là nói đùa, vừa rồi ta cũng không biết mình làm sao nữa. Thời điểm nhận ra thì miệng đã động. Trên thân Bạch Liên hình như có đặc chất kỳ dị, làm cho ta không cách nào khống chế muốn tới gần nàng. Phảng phất có một sợi lông vũ vô hình đang trêu chọc dục vọng tiềm ẩn trong thân thể ta. Vừa rồi chính là như thế, mặc dù không mãnh liệt bằng ngày đó, nhưng cảm giác mười phần giống ngày cưỡng hôn nàng ở tiểu Nam môn.

"Nếu như ta thắng, ngươi phải tha thứ ngày đó ta vô lễ. . ."

"Ngươi còn nói!"

Bạch Liên hung ác trừng mắt lên, nhưng tiếc rằng khuôn mặt quá quyến rũ, chỉ thấy một đôi mắt to mê ly khả ái trợn lên, không có chút tác dụng đe dọa nào.

Ta như trấn an con mèo hung hãn, tận lực ôn hòa cười nói: "Không đề cập tới không đề cập tới. Dù sao nếu như Bạch tổng quản thắng vụ cá cược này, Minh Phi Chân ta mặc cho ngươi xử trí. Nhưng nếu như ta cược thắng, cừu oán quá khứ một bút bỏ qua, vĩnh viễn không truy cứu, thế nào?"

Đây vốn là Bạch Liên nói ra, nàng sẽ không có dị nghị.

Nhưng nàng lại do dự một chút, cái mũi nhỏ thanh tú nhíu một cái, hừ một tiếng nói: "Đừng cho là ta không biết, ngươi đang nhường ta. Ngươi không phải không nhìn ra Đường Dịch cùng Thiết Hàn Y ai mạnh ai yếu. Chỉ là muốn bù đắp cho ta, đúng không?"

Ai nha, nha đầu này còn có chút lương tâm a. Biết ta đang nhường nàng.

Quả nhiên cô nương. . . công công dung mạo xinh đẹp, tâm địa đều rất. . .

Đột nhiên Bạch Liên lại nở nụ cười xấu xa: "Ngươi cho rằng ta sẽ cảm động? Hừ! Cược thì cược! Nếu như ta thắng, ta muốn ngươi vào phòng đao làm công công. Muốn sống không được, muốn chết không xong!"

. . .

"Đường Dịch! !" Ta cao giọng hô to: "Tiểu bá vương ngươi thắng cho ta a! ! Có nghe thấy không! !"

Đường Dịch vừa bay người lên đài kém chút bị ta hô cho rơi xuống, hắn nhíu nhíu mày, làm ra biểu tình ngày chó nhìn ta chằm chằm không nói một lúc lâu. Sau đó mới thở dài một hơi.

Sau đó dường như hắn nhớ lại tình cảnh của mình nên mới chậm rãi quay đầu lại.

Đường Dịch gật đầu với nam tử vĩ ngạn ngang tàng bảy thước đối diện hắn, người này không cần phải nói, chính là đối thủ của Đường Dịch ngày hôm nay, được khen là vua không ngai của Lục Phiến Thần Cơ Bảng, nam tử truyền kỳ tuy là võ sĩ đệ nhất Giáp cấp lại không muốn tiến vào Tiềm Long Thập Thất Sĩ, Thiết Huyết Hàn Y —— Thiết Hàn Y.

Lần đầu tiên Thiết Hàn Y gặp Đường Dịch là một tháng trước, lúc đó Đường Dịch đang lực chống một võ quán danh tiếng lâu năm trong kinh thành. Khi đó Thiết Hàn Y thấy vậy chiến ý sôi trào, rất muốn so chiêu với cao thủ hậu tiến này. Nhưng khi đó Đường Dịch một người liên chiến hơn mười người, hắn không thích chiếm tiện nghi của người ta. Thế nên không giải quyết được gì. Không nghĩ tới hôm nay trên lôi đài Ngự Tiền Luận Võ được thỏa nguyện.

Thiết Hàn Y cười nói: "Các hạ là Lục Phiến môn tiểu bá vương?"

Đường Dịch không nói, một lúc sau mới lắc đầu: "Thiết huynh quá khen."

Thiết Hàn Y nói: "Không cần phải khách khí, hôm nay nếu như Đường lão đệ có thể thắng Thiết mỗ một chiêu nửa thức, liền không uổng tiểu bá vương chi danh!"

Thấy biểu tình hung ác 'Nãi nãi ngươi nhắc lại danh tự này lão tử chém chết ngươi' của Đường Dịch. . . Ta không khỏi tự kiểm điểm, vừa rồi kêu loạn liệu có phải không đúng lắm.

Bầu không khí giữa Đường Dịch cùng Thiết Hàn Y nhanh chóng ngưng trọng, hai người đều tiến vào trạng thái tinh thần đối chiến, dưới chân khí giằng co, bầu không khí trở nên vô cùng khẩn trương, cơ hồ hết sức căng thẳng.

Trọng tài thái giám thấy hai người chuẩn bị sẵn sàng, cũng không chậm trễ, hiên ngang vẩy áo choàng: "Trận này, Quân Vương trắc Thiết Hàn Y đối chiến —— "

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Thiết Hàn Y cùng Đường Dịch đều hơi trầm người xuống, hai tay xoa vào nhau, hai chân giống như vuốt mèo cắm chặt xuống đất, chỉ chờ một tiếng hô bắt đầu là hai người có thể lao đến bằng tốc độ nhanh nhất.

Chỉ nghe trọng tài thái giám tiếp tục nói: "Đối đầu. . . Ách, đối đầu. . . Lục Phiến môn tiểu bá vương!"

Đường Dịch đã bước được một bước lập tức trượt chân, chân còn lại cũng sai chỗ theo, toàn thân hắn đã vận đủ công kình, lần này mất đà cả người bay ra khỏi đài, như tuấn điểu kinh hãi bay lên không trung, vẽ ra một đường vòng cung rất đẹp. . .

Giọng nói băng lãnh vũ mị của Bạch tổng quản vang lên bên tai ta: "Hừ, có người sắp phải đi theo ta nữa nha. Không biết Triệu công công chuyên trách tịnh thân có tại hay không, ai da, ta gọi ngươi như thế nào đây. Tiểu Minh tử? Tiểu Phi tử? Tiểu Chân tử? Nếu không thì gọi tiểu Minh Minh?"

Ai muốn gọi tiểu Minh Minh a! !

Đường Dịch! Đường Yên Lăng! Tiểu bá vương! ! Ngươi trở lại cho ta! ! Ta không muốn làm công công, ta không muốn mất tiểu Minh Minh, ta càng không muốn làm tiểu Minh Minh a! !

Quảng cáo
Trước /547 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Copyright © 2022 - MTruyện.net