Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
  3. Quyển 9 - Long Phượng điếm-Chương 503 : Sự kiện
Trước /547 Sau

[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Quyển 9 - Long Phượng điếm-Chương 503 : Sự kiện

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Hoàng thượng...... Một đồng tiền......”

“Ha ha ha ha.” Tâm tình hoàng thượng vô cùng tốt, phát ra tiếng cười cởi mở như thiểu năng......

“Sao trẫm có thể để ngươi dùng một đồng tiền đi tìm chỗ ở. Chẳng qua muốn xem phản ứng của ngươi mà thôi.”

“......”

Ta cắn răng nói: “Hoàng thượng, ngài thật là vui! Tính! Khôi! Hài!”

Hoàng thượng cười một trận, kéo ta sang một bên, thấp giọng nói: “Muốn ngươi đi tìm phòng ốc là một chuyện, nhưng chủ yếu hơn là sự kiện kia, ngươi có đầu mối không?”

“Sao?” Gần đây ta cảm thấy phản ứng của mình luôn là như vậy, không có cảm giác mới...... Xin đừng suốt ngày nói ra vấn đề làm ta không phản ứng kịp a!

“Lão gia nói chuyện gì...... Ta hơi......”

“Chính là tung tích của Y Nhân, còn có trà trộn vào Luyện Thần Chú hội a.”

Hoàng thượng nghiêm mặt nói: “Trừ tịch không có chỗ ở, không tính là chuyện lớn. Chúng ta toàn là hảo thủ, dù muốn tạo một căn phòng lớn trong khoảnh khắc cũng không khó. Nhưng vì sao trẫm bỏ gần cầu xa, không vào ở biệt thự? Không phải vì hai chuyện này sao?

Tuy Y Nhân không trong tay A Bất Lặc Tư, nhưng nàng bị trọng thương, cho tới nay bặt vô âm tín, trẫm thật sự lo lắng. Hiện nay phong vân tế hội, nhân sĩ võ lâm đông đảo, trẫm thật sự không muốn phức tạp. Trọng yếu hơn, trấn Tàm Hồ này đã là địa bàn của Lạc Kiếm sơn trang, nhất định nhiều tai mắt. Đừng nhìn chúng ta không khiến người nào chú ý, trẫm nghĩ đã có người để mắt tới chúng ta.”

Lần này hoàng thượng nói rất đúng.

Dọc con đường này, tổng cộng có bảy tổ nhân mã khác nhau để ý đến chúng ta. Bởi vì chúng ta không giống thương đội, không giống tiêu sư, càng không giống người một nhà đi xa. Huống chi trong đội ngũ có rất nhiều hảo thủ, căn bản giấu không được. Chỉ là bọn hắn cũng nghi ngờ thực lực của chúng ta. Bởi vậy tuy lưu ý tới chúng ta, rốt cuộc không dám phái người theo dõi.

Chẳng qua nếu chúng ta muốn hoạt động trong trấn này, nhất định phải có thân phận mặt ngoài. Nếu không nửa bước khó đi.

Hoàng thượng rất tán thành ý kiến của ta, tiếp tục nói: “Người lưu tâm chúng ta chưa hẳn là người của Lạc Kiếm sơn trang, trẫm thấy phố lớn ngõ nhỏ trong thị trấn này đều có nhân sĩ giang hồ. Luyện Thần Chú hội tụ tập nhiều người trong giang hồ như vậy, nếu nổi loạn, làm hại không nhỏ. Chúng ta không thể không...... Phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện. Minh quân, ngươi hãy nghĩ cách. Trong lúc tìm Y Nhân ở thị trấn này, tìm cơ hội trà trộn vào Luyện Thần Chú hội. Nếu không lẻn vào Luyện Thần Chú Hội nhìn tận mắt, tất không thể an tâm.”

Ta vừa đáp ứng, vừa thấy hoàng thượng hơi ngập ngừng lúc nói câu này, tuy lập tức mở miệng lại, nhưng rất mất tự nhiên.

Ta bỗng cảm thấy hơi kỳ quái. Dường như hoàng thượng đặc biệt quan tâm đến Luyện Thần Chú hội. Tuy Luyện Thần Chú hội là chuyện lớn, nhưng thứ nhất Lạc Danh là hảo bằng hữu của hoàng thượng, hắn lại tin tưởng bản sự của Lạc Danh, còn một mực thuyết phục mình Lạc Danh sẽ không có việc gì. Thứ hai, hoàng thượng không có lý do đặt mình vào nguy hiểm mới đúng.

Không phải câu ‘Làm hại không nhỏ’ của hoàng thượng không thỏa đáng, một Bạch Vương thất quan mời hơn nửa đại biểu trong chốn võ lâm, gần như một đại hội võ lâm. Lại làm thần thần bí bí, quỷ dị khó hiểu, đích thực không phải một chuyện nhỏ. Kỳ quái chính là, hoàng thượng luôn luôn chú ý cẩn thận, sẽ không bất kể an toàn của mình. Lần này hắn tới Hồ Châu, vốn dự định gặp gỡ Lạc Danh, có cao nhân tiền bối từng là Tuyệt Thánh thập tọa như Lạc Danh, vấn đề an toàn của hắn sẽ không đáng lo. Nhưng đã biết Lạc Kiếm sơn trang khác thường, hoàng thượng vẫn kiên trì muốn đi xem...... Thế này hơi cổ quái.

Dường như hoàng thượng rất muốn xác nhận một thứ trong Luyện Thần Chú hội. Chẳng lẽ hoàng thượng hoài nghi sinh tử của Lạc Danh, muốn đi xem? Không đúng, loại chuyện này do Quân Vương trắc làm thoả đáng hơn...... Chẳng lẽ là chuyện không thể nói cho người ngoài?

Ta vừa nghĩ, trước mặt đột nhiên xuất hiện hai viên trân châu tròn trịa lớn cỡ quả trứng gà, cực đại vô luân. Chỗ hiếm thấy là hình dạng lớn nhỏ giống nhau như đúc, sợ rằng hơn ngàn viên trân châu cũng không tìm được dáng dấp như vậy. Huống chi cùng cực đại như thế, vừa nhìn biết ngay giá trị liên thành.

“Đây là......”

“Nếu ngươi phải đi tìm nhà. Chúng ta nhiều người như vậy, sao có thể không mang tiền. Cầm đi, đừng nói trẫm hẹp hòi.”

Hoàng thượng thật là hào sảng phóng khoáng, đưa trân châu cho ta, cười ha ha nói: “Chuyến đi này trẫm mang không nhiều tiền bạc, có một ít trong sơn trang cũng mất. Trân châu này vốn là lễ vật tặng cho Lạc Kiếm sơn trang, đưa cho ngươi dùng vậy. Kỳ thực cũng đều tại ngươi, Bách Vạn tiền trang cho nhiều tiền như vậy ngươi không muốn, lúc này trẫm phải xuất tiền túi. Thôi thôi thôi, trẫm còn móc nổi.”

Hoàng thượng sờ râu, dương dương đắc ý. Ta thì nâng trán, ra vẻ ‘Đau đầu’...... Hoàng thượng, không phải vấn đề ngài có móc nổi hay không a.

Vấn đề là...... Một đôi trân châu Nam Hải này...... Đồ chơi này là cống phẩm a! !

Ta đem cống phẩm đi cầm, người ta cũng phải dám thu a!

Hơn nữa không phải ngài muốn giấu giếm thân phận sao!

Cho dù chúng ta ở biệt thự, đá huyện lão gia ra đường ngủ, cùng lắm người ta tưởng đại quan đến. Ngài thì hay lắm, hai viên trân châu, ngay cả mình là ai cũng trực tiếp khai ra.

Hoàng thượng gãi gãi đầu: “Vậy trẫm còn một miếng ngọc bội tử long, vốn định thưởng cho Tử Tử, cũng đưa ngươi.”

Có thể trợ giúp cái gì a! Chẳng qua là nhân viên trong hoàng tộc cộng thêm Tử đại nhân đến mà thôi a!

“Phượng Đầu Thất Huyền cầm, cái này là bảo bối giá trị liên thành.”

Đây là đồ vật của Tĩnh An a! Ngay cả dân chúng thấp cổ bé họng như ta cũng biết!

“Cửu Văn Tế Phượng bôi! Thái hậu nương nương thưởng cho trẫm vào thọ yến năm đó!”

“Hoàng thượng, nếu cầm đồ chơi này đi bán, người ta sẽ cho rằng cả nhà ngài tổ đoàn tới trấn Tàm Hồ.”

Hơn nữa ngươi bại lộ mình thì cũng thôi đi, ngay cả thành viên hoàng tộc không đến ngươi cũng bán là sao a! Nếu lão bách tính biết, còn tưởng rằng ngươi muốn dời đô a!

“Thôi đi......” Ta từ bỏ rủ vai xuống “Một đồng tiền thì một đồng tiền. Còn lại ta nghĩ biện pháp.”

“Giỏi!” Hoàng thượng giơ ngón cái lên, “Không hổ là...... Khụ khụ, ngươi biết.”

Táo thỉ tiểu Gia Cát con mẹ ngươi! !

Ta tức giận quay mặt, ghim đồng tiền đó vào trong đường phố.

Đi không được mấy bước, phía sau truyền đến tiếng Tô Hiểu.

“Minh đại ca! Minh đại ca! Chờ ta!”

Ta dừng bước chân: “Hiểu, làm sao ngươi tới?”

Hôm nay Tô Hiểu mặc một bộ nam trang võ sĩ, trường thân ngọc lập, eo đeo trường đao, tuấn tú không nói nên lời. Một đường đi tới, hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt của con gái nhà lành.

Hai chân Tô Hiểu thon dài, đuổi theo không tốn sức, cười không tim không phổi.

“Chủ tử bảo chúng ta đi cùng nhau. Hắn nói hai chúng ta có thể bổ sung.”

...... Hoàng thượng, không ai chửi người như ngươi a.

Ta búng đồng tiền trong tay, bay lên không trung, lại vững vàng tiếp được.

“Vậy cũng tốt.”

Ta thu đồng tiền lại, ra quyết định: “Chúng ta đi cùng nhau.”

Thế là...... Từ một người đi dạo, biến thành hai người đi dạo.

Trong vòng một canh giờ tiếp theo, chúng ta chịu đựng sự chua xót do bị va đập trong biển người đông nghịt, cuối cùng suýt bị gạt khỏi thị trấn.

Hoàn hồn, lúc đầu chúng ta vào thị trấn từ cửa đông, bây giờ đã đến đầu tây.

Nhưng ta vẫn không nghĩ ra biện pháp gì.

......

Lão tử mặc kệ được không a!

Ngoại trừ cướp bóc, ta nào có biện pháp biến một đồng tiền thành mấy ngàn lượng trong vòng một ngày a!

Táo thỉ tiểu Gia Cát con mẹ ngươi a! !

Tô Hiểu đấm bóp bả vai: “Chèn chết người, lâu lắm rồi ta không ra đường tuần tra. Lần sau tuyệt đối không chọn lúc sau tết.”

Ta vò mặt nói: “Còn lần sau, hôm nay nghĩ không ra biện pháp là xong. Không còn bao lâu, trời đã sắp tối.”

“Nếu không, chúng ta đi quán đánh bạc?”

Hả?

Không ngờ Tô Hiểu ra chủ ý này! ? Quả nhiên ở với ta quá lâu, đã không còn bảo thủ như trước sao?

“Sao? Hiểu, ngươi biết đánh bạc?”

Tô Hiểu lại lắc đầu nhỏ: “Hừ! Ta ghét đánh bạc nhất.”

“Vậy đi quán đánh bạc làm gì?”

“Ý ta là, dù sao tiền của bọn hắn đều là của cải bất nghĩa. Chúng ta đi tìm một quán đánh bạc, trực tiếp càn quét tệ nạn, càn quét cho hết! Dứt khoát bao nhiêu!”

Biện pháp này của ngươi quá tàn bạo đi!

Không hổ là nhân tài Thẩm lão đại coi trọng nhất Lục Phiến môn a! Uổng cho ngươi nghĩ ra biện pháp này!

Đang nói, mũi ta chợt cảm thấy dị thường, ta đột nhiên rơi vào trầm mặc.

Tô Hiểu thấy ta không nói lời nào, kỳ quái nói: “Minh đại ca?”

Ta cau mày nói: “Có mùi máu tanh......”

“Sao..... Ta không ngửi thấy gì?”

“Rất xa, mùi vị rất đậm. Hơn nữa...... Chúng ta đi.”

Ta đột nhiên đứng lên, kéo Tô Hiểu đi. Tô Hiểu không rõ vì sao, nhưng cũng đành đuổi theo.

Ta đi khá gấp.

Chuyện dó xảy ra ước chừng ngoài năm dặm, đại khái là hai nhóm người giằng co. Xảy ra sự kiện đẫm máu.

Nhưng tiếp theo ta nghe thấy một âm thanh không hài hòa.

Ta nghe thấy...... Tiếng chặt đầu.

Quảng cáo
Trước /547 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sống Lại Làm Biên Đạo Chủ Chốt

Copyright © 2022 - MTruyện.net