Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
  3. Quyển 9 - Long Phượng điếm-Chương 506 : Hỏa Phượng (tam)
Trước /547 Sau

[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Quyển 9 - Long Phượng điếm-Chương 506 : Hỏa Phượng (tam)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hỏa Phượng lặng lẽ nhìn bên mình.

Chỉ ba nữ đệ tử của Ngô Đồng Kim Vũ hiên có thể chiến đấu, hai tiêu sư còn lại đều bị trọng thương, sớm không còn sức đánh một trận.

Nếu có thể tạm thời ngừng chiến, sau này tìm cơ hội đòi nợ thì không thể tốt hơn.

Tình hình kém cỏi nhất —— Hỏa Phượng nhìn hộp hắc ngọc hình vuông, được năm người bọc vào giữa, sau lưng mình —— cho dù tử chiến, bảo vật của sư môn ta tuyệt không thể rơi vào tay loại người này!

Đã có tử chí thì không gì phải sợ. Hỏa Phượng nghĩ một hồi, vận nội lực thoải mái nói: “Các vị đã là võ lâm đồng đạo, vì sao dồn ép bần ni không tha? Trong hộp này là trọng bảo của sư môn ta. Nếu không được chưởng môn đồng ý, quyết không thể bày ra trước người ngoài. Chư vị thỉnh cầu, không cảm thấy quá đáng sao?”

Có lẽ vì là người xuất gia, nàng hơi trì trệ khi nói những lời thương lượng biện luận này. Dường như xưa nay không tìm từ như thế.

Hỏa Phượng nhíu đôi mi thanh tú, nhìn hai kiếm khách Điểm Thương phái.

“Nhìn phục sức bội kiếm của hai vị, hẳn là sư huynh đệ của Điểm Thương kiếm phái. Mắt thấy nữ lưu chúng ta bị người vây công, không thân xuất viện thủ thì cũng thôi đi, vì sao tham gia bao vây? Ngô Đồng Kim Vũ hiên ta đồng liệt chính đạo với các vị, ngày xưa không phải vô tình, cho dù lập trường hôm nay khác thường, chẳng lẽ thật sự muốn sử dụng bạo lực?”

Hai kiếm khách Điểm Thương phái lập tức hơi xấu hổ. Bọn hắn cũng không thích cách làm của thanh niên béo, nhưng bị người nhờ vả, hết lòng vì người. Bọn hắn là hộ vệ thanh niên béo này mời tới, đã là chủ tớ, há có lý do không tận lực. Bọn hắn không qua lại với Viễn Đông tiêu cục, cho dù có xung đột cũng không sợ đắc tội, nhưng không phải lần đầu gặp gỡ Ngô Đồng Kim Vũ hiên. Tuy Điểm Thương sơn ở Nam Cương xa xôi, nhưng trước kia Tử Ngô Đồng xông xáo giang hồ, còn từng có ân với Điểm Thương phái.

Lần này bị gọi ra thân phận, hai người bọn hắn cũng không còn mặt mũi tiếp tục động thủ. Mặt mo đỏ ửng, lui về phía sau hai bước, ra hiệu xin lỗi với thanh niên béo.

Thanh niên béo cũng không để ý, không thèm nhìn bọn hắn, chỉ coi như không khí.

“Ba vị này, nhất định là đạo trưởng của Hồi Phong quan? Hồi Phong quan cũng là một trong những đại quan của Đạo gia Giang Nam, há lại làm ra chuyện như vậy?”

Ba vị nữ hiệp của Ngô Đồng Kim Vũ hiên đều có sở trường, Lôi Vũ Hỏa Phượng lăn lộn giang hồ từ lâu, vốn là người xảo ngôn. Rất nhiều vấn đề trong quyết sách của đại sư tỷ, đều do nàng giúp đỡ xử lý. Lần này chia binh hai đường, có thể nói phần lớn là kế sách của nàng. Nếu không vì một số nguyên nhân đặc biệt, có thể nói Hỏa Phượng sư thái là quân sư hoàn toàn xứng đáng của Ngô Đồng Kim Vũ hiên.

“Vì muốn thấy một thứ, hôm nay các vị đã giết rất nhiều người. Tạ thiếu tiêu đầu của Viễn Đông tiêu cục không oán không cừu với các ngươi, đã bị các ngươi lấy tính mệnh. Ngã Phật từ bi, vì sao các ngươi dùng chính đạo chi thân, lại làm ra chuyện táng tận thiên lương như thế.”

Lời này âm vang hữu lực, trên thực tế không khác cầu xin tha thứ mấy. Chẳng qua giọng điệu nàng uyển chuyển, nói năng cao nhã. Cộng thêm những người này tuy không có lòng hiệp nghĩa và sự nhiệt tình vì lợi ích chung, nhưng vẫn là nhân vật có thanh danh trong võ lâm bạch đạo, rất trọng mặt mũi. Lại bị nàng quở trách cho đỏ mặt.

Thanh niên béo nghe người xuất gia này nói năng thanh lịch, câu câu đều có lý, vậy mà hơi do dự. Với hắn mà nói, chuyện hôm nay vốn là lâm thời khởi ý, chẳng qua là vừa vặn thấy vật mình muốn, bèn đưa tay đi lấy. Với thanh niên này mà nói, thói quen như vậy vốn là thiên kinh địa nghĩa, như hô hấp ăn cơm, vốn không cần suy nghĩ gì. Nhưng bây giờ bị hỏi lại, dường như cảm thấy đối phương nói có đạo lý.

Trần sư mở miệng nói: “Công tử, cần quyết đoán mà không quyết đoán, sẽ bị hại ngược. Chúng ta cần thứ này để tham gia đại hội, ai cũng như thế. Đã đụng vào Ngô Đồng Kim Vũ hiên, vậy coi như các nàng xui xẻo. Nếu thả hổ về rừng, chọc cho Tử Ngô Đồng hoặc là sư tỷ nàng tới, mới thật sự khó khăn.”

Lời này nhắc nhở thanh niên béo, Tử Luyện Hoàng Hôn chính là một đời tông sư, uy danh vô cùng? Những năm gần đây sư tỷ của Hỏa Phượng tung hoành vô địch trên giang hồ, ở Giang Nam thường được lấy ra so sánh với Dạ La bảo chủ thần bí, cũng là một củ khoai lang bỏng tay không sờ được.

Hôm nay đã đắc tội các nàng, nếu thả mấy người đi, về sau sẽ có vô số phiền toái tìm tới cửa.

Thanh niên béo hô: “Đại Thiên! Động thủ!”

Nam tử quần áo lam lũ ở góc tường nghe vậy chợt mở mắt, con ngươi màu đen bạo khởi tinh quang, chợt nhảy ra như du long. Vừa rồi hắn ngủ ở góc tường, không ai đề phòng. Chỉ có Hỏa Phượng lăn lộn giang hồ biết, người này không thể khinh thường. Cho nên hắn vừa ra tay, Hỏa Phượng đã đánh ra một chưởng.

Nào ngờ nam tử kia biến ảo thân pháp, quả là không thể tưởng tượng. Bàn tay hắn vừa tiếp xúc với bàn tay của Hỏa Phượng, lập tức trở nên trơn trượt, chưởng lực của Hỏa Phượng còn chưa truyền đến, hắn đã du tẩu sang bên cạnh như cá bơi.

“Khoan đã!”

Hỏa Phượng không mang binh khí tiện tay, linh cơ chợt hiện, quăng tay áo ra như mây trôi. Nàng tuyệt không am hiểu vũ khí mềm, cũng may võ công của Ngô Đồng Kim Vũ hiên nàng không bám vào một khuôn mẫu. Quyền chưởng đao kiếm, roi xích chùy trảo, vừa vào tay là thành lợi khí. Tay áo quăng nhanh, lộ ra cương kình mạnh mẽ, uy lực không thua chùy đồng oanh kích. Người kia không dám thất lễ, quay người một chưởng đập vào tay áo. Tư thế ưu mỹ ngắn gọn, chiêu số không thể nói tinh diệu, nhưng kình lực mạnh đến không thể tưởng tượng nổi, còn trên quái lực của Hỏa Phượng.

Thân thể Hỏa Phượng run lên, trong lòng kinh hãi tột đỉnh, nhớ ra vừa rồi thanh niên béo gọi hắn là ‘Đại Thiên’, đột nhiên nhớ tới một người, bật thốt lên: “Đây là Hàng Long chưởng lực! Chẳng lẽ các hạ là một trong thất đại trưởng lão của nam Cái Bang —— Giải Đại Thiên?”

Giải Đại Thiên cười quái dị một tiếng: “Tiểu ny tử có nhãn lực!” Thân pháp vẫn không ngừng lại, tiếp tục bay về phía hộp hắc ngọc.

Hỏa Phượng biết không thể bảo lưu, đề nội nguyên lên, vẽ một vòng tròn từ ngoài vào trong, đánh ra một chưởng! Hoàn toàn khác với bàn tay tinh tế trắng nõn, chưởng phong của nàng như một phong bạo được áp súc rất cao, không gian ba thước quanh người lập tức yên tĩnh đáng sợ, dường như không khí đều bị rút đi.

—— Đây là lần Kim Cương Thần Lực thứ ba!

Lần này Hỏa Phượng dùng đấu pháp nhanh gọn, phải tạo thành tổn thương lớn nhất trong thời gian ngắn nhất. Lực xung kích không bằng một chưởng giết Vương Triều lúc trước, nhưng lực phá hoại hơn mấy lần.

Nhưng tính toán này, lại thật sự thất bại —— thân pháp của Giải Đại Thiên kinh người, hắn lăng không quay người, đưa lưng về phía bảo hạp hắc ngọc. Song chưởng mở ra, chưởng lực tuôn ra như bài sơn đảo hải.

Kình lực song phương va chạm, tạo ra một trận kình phong kịch liệt, thổi đến bụi đất tung bay, nhưng không xuất hiện tràng diện giằng co. Cho dù nội công của Giải Đại Thiên thâm hậu, uy lực Kim Cương Thần Lực của Hỏa Phượng vẫn hơn xa. Chấn cho trung niên ăn mày miệng phun máu tươi, bay ngược ra ngoài.

Vừa bắt đầu Hỏa Phượng đã biết quân này mới là địch nhân lớn nhất, đang thở phào nhẹ nhõm vì thu thập được một cường địch, lại thấy phương hướng người kia bay đi, âm thầm kêu to không tốt, biết mình trúng kế.

Giải Đại Thiên tuy miệng phun máu tươi, nhưng người lại bay về phía bảo hạp hắc ngọc. Hai bàn tay to vung lên, quay người như vòi rồng, mượn thần lực của Hỏa Phượng, bay ra ngoài như đạn pháo. Làm sao ba nữ đệ tử bảo vệ hộp và hai tiêu sư chỉ có thể thở dốc cản được? Bị hắn quay nhanh hai tay, đánh cho mỗi người hai chưởng, đều thổ huyết ngã xuống đất.

Giải Đại Thiên ha ha cười dài, hắn giỏi công phu quyền chưởng, tay tự xảo diệu, phụ cận bảo hạp đã không người trông coi, bay bổng cướp đi nào phải việc khó. Giải Đại Thiên nghĩ như vậy, đưa tay tóm lấy.

“Ấy, ấy!”

Thân thể lăng không như chim bay, xoay tròn như gió táp, lại miễn cưỡng dừng lại bởi vì hắn cầm cái hộp.

Hắn nắm vào cái hộp kia, giống như nắm vào núi đá. Rõ ràng cái hộp này dựng thẳng trên mặt đất, nhưng giống như một cái đinh đâm vào đất, vững như bàn thạch, không nhúc nhích chút nào. Hắn đưa tay kéo, không kéo nổi không nói, thân thể đang nhanh chóng xoay chuyển cũng ngừng giữa không trung bởi vì cái hộp này.

“Hả, làm sao có thể!”

Hắn dự định cướp đi, vốn nghĩ rằng đây chỉ là cái hộp, cũng không sử dụng toàn lực. Nhưng vừa xuất thủ cũng có khí lực 200 cân, cộng thêm tốc độ của hắn, đồ vật 300 cân cũng quơ được. Kết quả đừng nói cầm lên, vậy mà không thể rung chuyển cái hộp này mảy may.

Thanh niên béo không hiểu chút nào, thấy hắn đột nhiên dừng lại trên cái hộp, như bươm bướm đâm vào mạng nhện. Không biết hắn đang giở trò quỷ gì, đột nhiên làm trò biểu diễn trên không trung, quát: “Đại Thiên, nhanh chút. Muốn biểu diễn tạp kỹ hồi phủ rồi nói.”

“Vâng!”

Giải Đại Thiên mặt đỏ tía tai, cũng không có thể diện giải thích hắn không cầm nổi cái hộp này. Hạ xuống mặt đất, vội vàng rót lực vào hai tay, dùng đến năm thành nội lực, mới có thể chậm rãi đẩy bảo hạp hắc ngọc này. Tuy là vội vàng, nhưng chỉ đẩy đã phải vận lực như thế, sợ rằng cái hộp này phải nặng ngàn cân!

Lúc này hắn mới hiểu được một chuyện —— năm người kia đứng bên cạnh cái hộp không chỉ vì thủ hộ, mà vì cần năm người để di chuyển cái hộp này !

Khi phát giác được chuyện này, phía sau vang lên một giọng nói nhẹ nhàng.

“Giải trưởng lão, ngài sờ đủ chưa?”

Giải Đại Thiên kêu to không tốt, phát giác sau lưng chợt nổi kình phong, vội vàng tránh về phía trước. Nhưng lần này lại đến phiên hắn tính sai. Hai đạo kình phong hết sức trầm trọng tuần tự đâm vào lưng hắn, dù hắn vận kình ở lưng, quái lực của Ngô Đồng Kim Vũ hiên vẫn không dễ dàng chống cự. Đau đớn thông tim phổi, ngay cả nội khí hộ thân cũng bị đánh tan.

Hỏa Phượng nở nụ cười xấu xa, không có phong phạm của người xuất gia lắm, nói: “Lúc này mới nhớ tới phòng ngự, không khỏi hơi chậm!” Nàng hất hai ống tay áo, quán chú cương lực, liên tục đánh 18 lần vào người hắn, làm Giải Đại Thiên khom lưng như con tôm khô. Tiếp theo một tay áo bay ra, đâm vào bên hông hắn, quật vị trưởng lão Cái Bang võ công cao cường này sang một bên. Con mắt hắn trừng trừng nhìn trời, hôn mê bất tỉnh.

Chỉ dùng võ công mà nói, Hỏa Phượng còn kém vị Giải trưởng lão này. Có thể thắng trận này đúng là nhờ may mắn. Nhưng cao thủ Điểm Thương phái, Hồi Phong quan của đối phương không xuất thủ, trưởng lão Cái Bang lại đi. Với Hỏa Phượng mà nói, đại cục đã định, bất giác buông lỏng.

Trong mắt Hỏa Phượng tràn đầy đấu chí, có hỏa khí mà lúc trước không có. Ngữ khí cũng không trang nhã như ban đầu, dần dần trở nên hiếu chiến hơn.

“Tiếp theo, là các hạ tự thân lên sao?”

Hỏa Phượng trừng mắt phượng, nhìn chằm chằm thanh niên béo, ánh mắt đầy khiêu khích.

Thanh niên béo kia bị nàng trừng, không còn lực lượng lúc trước, con mắt đậu đỏ dao động, hơi cà lăm nói: “Hừ, thân, thân gia của công tử nhà ngươi quá trăm triệu, lại là đệ tử chính thống của Chính Nhất đạo, há có thể động thủ với người bình thường.”

Hỏa Phượng nhìn ra võ công của mập mạp này không kém, nhưng hình như không động thủ với người mấy, muốn thủ thắng không khó. Nhưng nàng cũng không muốn thật sự động thủ với hắn, chọc cho hai phái Điểm Thương Hồi Phong không thể không hạ tràng, khi đó sẽ vì nhỏ mất lớn.

“Nếu các hạ không muốn động thủ, bần ni và sư muội tệ môn cáo từ.”

“Khoan đã.”

Một tiếng ‘Khoan đã’ vang lên, một trận chưởng lực mạnh mẽ quét tới, như nhu thật cương, lơ lửng không cố định. Hỏa Phượng không thể phán đoán điểm rơi, chỉ đứng tại chỗ múa hai tay áo. Chưởng lực này không hiện uy lực, nhưng nội lực lại thâm hậu kéo dài, một trận tiếp một trận, vậy mà như không cần hồi khí nghỉ ngơi, chính là dùng trường lực thủ thắng. Hỏa Phượng dùng cương lực vung vẩy hai tay áo, thế khó bền bỉ, cũng không biết ứng đối ra sao. Thanh niên béo thấy ni cô xinh đẹp này nhẹ nhàng nhảy múa như ca cơ, lập tức hết sức vui mừng.

Hỏa Phượng múa đến tâm phiền, quyết tâm liều mạng, một chưởng kích xuống đánh nứt gạch, tạo ra bụi đất. Nàng thì mượn cơ hội tung bay đến phía sau hộp hắc ngọc, lấy cái hộp nặng ngàn cân này làm thuẫn.

Hỏa Phượng trốn sau hộp, cả giận nói: “Người nào đánh lén!”

Tiếng cười già nua của Trần sư vang vọng trong miếu.

“Nghe nói, ba tên đệ tử của Ngô Đồng Kim Vũ hiên đều kế thừa một phần của sư phụ. Lãnh Nguyệt Thanh Loan —— Luyện nữ hiệp kế thừa tính ghét ác như cừu của Tử chưởng môn. Mà Lôi Vũ Hỏa Phượng thì kế thừa tính cách nóng nảy phích lịch của Tử chưởng môn. Lúc đầu lão phu còn tưởng truyền ngôn sai lầm, thì ra cho dù là người xuất gia, cũng không phải không có hỏa khí.”

Hỏa Phượng nghe vậy ngẩn ra, lẳng lặng cười một tiếng, thanh nhã dịu dàng không nói nên lời: “Thì ra là lão tiền bối chỉ giáo.”

“Chỉ giáo không dám nhận. Chỉ rất có cảm xúc mà thôi......”

Nhìn dáng vẻ Trần sư thì ít cũng 70 tuổi, một bộ râu trắng lớn, đạo cốt tiên phong, cười nói.

“Phải biết, Hàng Long Chưởng và Cương Ngọc Ngưng Vũ thần công, rất lâu không đọ sức.”

“Đúng vậy, Hàng Long chưởng lực của Giải trưởng lão thực sự lợi hại. Bần ni suýt nữa không đỡ được.”

Trần sư như nghe thấy chuyện buồn cười, lại phát ra tiếng cười khô khốc.

“Công phu mèo cào của hắn, cũng tính là Hàng Long chưởng lực? Hắn chỉ học một chiêu Thần Long Bãi Vĩ, sao có thể coi là đại biểu của Cái Bang ta.”

Hỏa Phượng cau mày nói: “Ngài cũng là người trong Cái Bang?”

Trần sư không trả lời, chỉ nhìn chăm chú Hỏa Phượng. Thật lâu, mới cười nhạt nói.

“Năm đó từ biệt thầy ngươi, cũng đã rất lâu. Không biết có lạnh nhạt hay không......”

Trần sư đánh ra một chưởng, chưởng phong có tiếng thương long gào thét, như long qua đầm lớn. Chưởng lực kia đột ngột đánh vào trước người Hỏa Phượng, thậm chí nàng không kịp phản ứng. Lúc phát giác được, Hàng Long chưởng lực lăng lệ vô tận đã ép đến trước ngực. Hỏa Phượng giơ cánh tay đón đỡ, lại cảm thấy chưởng lực này trầm hùng chi cực, căn bản không chống đỡ nổi. Vội vàng giơ tay kia lên, hai tay cùng chặn, lại thấy kình lực như Thái Sơn áp đỉnh, đâm cho nàng mắt nổi đom đóm.

Xưa nay nàng đều dùng quái lực áp chế người khác, không ngờ hôm nay gặp phải đối thủ. Thảo nào Trần sư lại nói Hàng Long Chưởng là đối đầu của Cương Ngọc Ngưng Vũ thần công. Hai loại công pháp đích thực có thể tham khảo lẫn nhau.

Hỏa Phượng vội vã lui lại, khí huyết cuồn cuộn không thể yên ổn. Mà Trần sư thì khí định thần nhàn.

“Nha đầu, thấy ngươi luyện công không dễ, giao thứ này ra, lão phu cam đoan ngươi được sống.”

“Ý ngươi là giam lỏng chúng ta?”

“Lão phu đã biết...... Tính tình của ngươi rất quật cường, trong người xuất gia, ngươi cũng coi như hiếm thấy. Thôi, ngươi đã quật cường, lão phu tự có biện pháp đối phó người quật cường.”

Dứt lời lăng không đánh ra một chưởng, hai người cách xa nhau hai trượng, chưởng lực lại diêu không truyền đến, có thể đả thương người ngoài trượng.

Khí huyết Hỏa Phượng không thuận, không thể động đậy, cảm thấy trốn không thoát một chưởng này, dứt khoát nhắm mắt chờ chết!

.......

.......

Nhưng chịu một chưởng này, không đau như tưởng tượng...... Không, căn bản là không đau.

“Hả?”

Lúc mở mắt ra, nàng thấy vẻ mặt mờ mịt của Trần sư. Còn có sáu người cũng đang hồ đồ.

“......”

Trần sư trầm mặc một hồi, cười ha ha nói: “Haiz, người già rồi. Chưởng lực không dùng được. Khoảng cách ngắn như vậy cũng làm khó lão phu...... Xem chưởng!”

Đi một bước nhỏ về phía trước, trong mắt bạo khởi tinh quang, tăng lên bảy thành công lực, đánh ra một chưởng ‘Chiến Long Tại Dã’ trong Hàng Long Thập Bát Chưởng —— cũng chính là một chưởng vừa đánh bại Hỏa Phượng. Chưởng này cường đại hơn xa một chưởng vừa rồi, chưởng phong thổi đến mũ tăng của Hỏa Phượng bay lên, lộ ra đỉnh đầu trắng như tuyết. Cũng bởi vậy, đường cong trắng nõn ở phần gáy rõ ràng hơn, tăng thêm mị thái của thiếu nữ mà người xuất gia không nên có.

Xinh đẹp thì xinh đẹp......

......

Nhưng, hình như nàng không có dấu hiệu bị thương.

Nếu nói triệu chứng của Hàng Long Thập Bát Chưởng danh dương thiên hạ là ba tháng sau khi trúng chiêu khí huyết ngược dòng mà chết, thì cũng quá gượng ép.

Tràng diện xấu hổ không nói nên lời.

Trần sư vẫn duy trì tạo hình ‘Chiến Long Tại Dã’ vô cùng uy mãnh —— một tay chống nạnh, một tay đẩy ra. Thời khắc này lại vô cùng mất mặt.

“Ha ha, ha ha...... Xem chiêu, hây!”

Trần sư chạy hai bước, tung ra một chưởng, chưởng lực như dây tựa lụa, lăng lệ phi thường, nhưng đến trước người Hỏa Phượng lại biến mất như mê......

Trần sư tức giận oa oa kêu to: “Lẽ nào lại như vậy! Rốt cuộc ngươi là yêu tinh gì! ! Xem chưởng xem chưởng xem chưởng!”

Một trận rống kêu, nhảy tung tăng, dọa cho sói tru chó tiểu. Hắn bổ liền tám tám sáu tư chưởng, nhưng một chưởng cũng không đánh trúng Hỏa Phượng. Trên người nàng như có lồng khí vô hình, chưởng lực gì cũng có thể hóa giải. Nhưng chỉ Trần sư rõ ràng đạo lý này, những người khác thì không hiểu lão đầu này đang quỷ rống quỷ kêu cái gì.

Ngay cả Hỏa Phượng trong cuộc cũng không rõ ràng chuyện gì xảy ra, đến lúc sau không nhịn nổi...... Nàng lặng lẽ ngáp một cái, suýt nữa tức chết Trần sư!

Ngay cả thanh niên béo ở một bên cũng không nhịn nổi hoài nghi Trần sư —— cùng mình mười năm, danh xưng cửu đại trường lão Cái Bang, võ công thâm bất khả trắc —— rốt cuộc có phải thần nhảy hay không.

Trần sư đánh đến thở hổn hển, mệt mỏi suýt nữa nằm xuống, rốt cuộc phát giác được chuyện này không bình thường, phi thường mờ ám...... Ánh mắt lăng lệ trừng Hỏa Phượng, cả giận nói.

“Sau lưng ngươi có người đang giúp đỡ phải không!”

Hỏa Phượng nói: “Nếu ta có người hỗ trợ, còn bị các ngươi ức hiếp sao?” Trong lòng lại nói: Chẳng lẽ sư tôn tới? Ngoại trừ sư tôn, không còn ai có bản lãnh lớn như vậy.

Trần sư nhìn chằm chằm Hỏa Phượng, chợt khẽ động tai, nghe thấy góc tường bên cạnh có người!

“Là ai!”

Vỗ tới một chưởng, bổ bức tường thành bột phấn.

Sau vách tường kia, vang lên hai âm thanh.

“Con mẹ nó! Lão đầu này ra bài không theo sáo lộ a! Làm sao đánh tới đây! Hiểu, tên ngu ngốc nhà ngươi, không phải ta bảo ngươi thành thật chút sao! Ngươi kêu bậy cái gì?”

“Ta không kêu! Là bụng của ngươi đang kêu!”

Chẳng biết từ lúc nào, có người ở vách tường đó, vậy mà còn cãi lộn, không để người khác trong mắt.

Một người trong đó là thiếu niên tuấn mỹ cao ráo dị thường, tuy mặc nam trang, nhưng người mỏng vai hẹp, dung nhan như ngọc, lại làm người nghi ngờ là thiếu nữ mỹ mạo cải trang.

Nhưng bên cạnh mỹ thiếu niên này, là một thanh niên nam tử có khuôn mặt ngốc nghếch, bề ngoài kém xa. Ngoại trừ chiều cao hơn người, gần như không ra cái gì.

Trần sư vừa muốn mở miệng hỏi thăm ‘Các ngươi là ai, vì sao ở ngoài nhìn trộm’, lại nghe thấy một giọng nữ the thé —— “Ôi ôi đậu xanh! Làm sao ngươi tới! Ngươi còn mặt mũi tới!”

Một câu này phun ra, lập tức trong miếu sơn thần quạ tước vô thanh...... Tất cả mọi người nhìn về ngọn nguồn của âm thanh kia —— Hỏa Phượng sư thái hòa quang đồng trần, vẻ mặt hạo nhiên chính khí, nhã nhặn xinh đẹp.

Hỏa Phượng thì hai tay che miệng, vẻ mặt ‘Hỏng bét, lộ ra bản tính’...... Lôi Vũ Hỏa Phượng, ở Hàng Châu, lại bị người xưng là —— ni nóng nảy.

Quảng cáo
Trước /547 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đại Vương Phi Phúc Hắc

Copyright © 2022 - MTruyện.net