Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
  3. Quyển 9 - Long Phượng điếm-Chương 509 : Thân phận
Trước /547 Sau

[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Quyển 9 - Long Phượng điếm-Chương 509 : Thân phận

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tô Hiểu nghi hoặc nhìn ta, làm khẩu hình.

“Chẳng lẽ chúng ta gặp chính chủ?”

Nói xong bóp ta một cái, đau lòng nhức óc nói: “Đã bảo ngươi tìm người tốt để đóng. Làm ai không làm, lại đi làm một tên nhị thế tổ. Nhìn đi, bây giờ gặp bản nhân, ta xem ngươi làm ăn kiểu gì!”

Chính chủ cọng lông a!

Hai danh tự Chung Minh và Chung Hoa Lưu là ta bịa ra a!

Cho dù Chung Hoa Lưu đúng là cha Chung Ngưng, là hoa vương chi bá toàn quốc. Cũng không thể có nhi tử tên Chung Minh, tuổi còn tương tự ta a!

“Đồ đần, không phải ta gặp chính chủ, là bọn hắn gặp chính chủ.”

Tô Hiểu ngẩn ra, lúc này mới tỉnh táo lại.

Mấy ngày nay danh tự Chung Minh bị đồn đại trên giang hồ cũng không kỳ quái, dù sao ngày đó từng hội kiến Võ Đang, Lư Sơn kiếm quan, Ngô Đồng Kim Vũ hiên, Cửu Giang Đại Thương môn. Đừng nói nhân số của bọn hắn không ít, đêm đó nhân sĩ giang hồ chứng kiến cũng rất nhiều.

Nhưng cổ quái chính là mập mạp này lại chọn Chung Minh để mạo danh...... Đúng là Lý Quỳ giả gặp Lý Quỷ thật, hai bên đều là giả.

Mập mạp híp mắt đậu lại, buồn cười không nói nên lời, nhưng vẫn rất nghiêm túc: “Xin hỏi hai vị xưng hô thế nào?” Chẳng qua ánh mắt nghiêm túc của hắn không nhìn ta mấy, toàn nhìn Tô Hiểu.

Tô Hiểu bị ánh mắt hắn chọc cho cười một tiếng, khanh khách nói: “Ta tên Tô Hiểu.”

Tô Hiểu vốn quá anh tuấn, làn da trắng nõn, thân hình mỏng manh, vòng eo non mịn như bẻ nhẹ là gãy, con ngươi đen nhánh vừa lớn vừa yêu kiều, cho nên mặc nữ trang vào còn nữ nhân hơn nữ nhân. Nhưng gần đây ta phát hiện, hình như mặc nam trang...... Cũng dần dần không cản nổi xu thế người ngoài coi Tô Hiểu như nữ sinh.

Chắc mấy tháng gần đây Tô Hiểu phát dục (?), hoặc là luyện nội công ta truyền cho, hình dáng khí chất không giống ban đầu. Vóc dáng cao hơn, nhưng thân hình chỉ tinh tế hơn. So với khổ luyện đao pháp trước kia, bây giờ luyện công chỉ là tĩnh tọa thổ tức, dường như làm tính đàn hồi của cơ bắp kiêu nhân được phóng thích. Toàn thân không có đường cong cứng rắn nào, cổ tay và da thịt cánh tay thỉnh thoảng lộ ra cũng như thổi qua là rách, trắng nõn đàn hồi.

Ta không chỉ một lần hoài nghi mình cầm nhầm bí tịch, truyền mấy môn giống > cho Tô Hiểu. Vì sao nội công của ta còn có hiệu quả mỹ dung dưỡng da, chính ta cũng không biết?

Nhưng thành quả chính là bây giờ chẳng những các muội tử Ngô Đồng Kim Vũ hiên bị hoa si, ngay cả mập mạp chết bầm này cũng đang chảy nước miếng.

Không phải vừa rồi ngươi còn thích ni cô sao! ! Tiết tháo cho chó ăn a!

“Hai người tại hạ vô danh tiểu tốt, không đáng nhắc đến. Tô Hiểu —— Tô huynh đệ là huynh đệ kết nghĩa của tại hạ. Tại hạ họ Minh, ra mắt công tử.”

Ta cản trước người Tô Hiểu, cứng rắn ngăn cách ánh mắt của mập mạp chết bầm. Tên này đang chú mục dung mạo của Tô Hiểu, đột nhiên đổi thành xú nam nhân cao lớn thô kệch ta, lập tức sợ đến lui về phía sau hai bước. Sau đó mới không mất lễ phép, cười ngượng nói: “Thì ra là Tô huynh! À ờ, còn có Minh huynh, tại hạ giá sương hữu lễ.”

“Không dám. Huynh đệ tại hạ vốn là tán nhân giang hồ, vừa vặn tới trấn Tàm Hồ. Mắt thấy các nữ hiệp Ngô Đồng Kim Vũ hiên động thủ với quý thuộc, nghĩ đến năm mới tốt đẹp, thấy máu không may mắn, bèn nhiều chuyện xuất thủ quản nhàn sự. Chỗ đắc tội, vạn mong rộng lòng tha thứ.”

Ta không đề cập tới ‘Chung công tử’ nửa chữ, chỉ xưng hô công tử, hắn cũng vui vẻ làm bộ.

“Không có gì. Dựa vào võ công của hai vị, vốn cũng quản được chuyện này. Giang hồ luận võ, kẻ lực mạnh thắng, vốn là chuyện bình thường. Bên chúng ta mạnh hơn, đánh thắng được Ngô Đồng Kim Vũ hiên, bèn tới đánh. Bên các ngươi mạnh hơn, đánh thắng được Trần sư, chúng ta lui ra cũng không ngại. Thiên công địa đạo, thiên công địa đạo, ha ha ha ha.”

Mập mạp chết bầm này rất có hào khí, không ghi tạc thắng bại vừa rồi. Không ngờ võ công hắn không tốt, nhưng không thiếu dũng khí, là nam nhân cầm lên được thì buông xuống được.

“Công tử độ lượng rộng rãi. Không biết vì sao có chuyện này?”

“Ha ha, hai vị đã đến trấn Tàm Hồ, lại là người trong giang hồ, chắc mục đích cũng giống ta. Lạc Kiếm sơn trang rất giỏi, phát thiếp mời khắp anh hào, chỉ sót tại hạ. Thế là tại hạ đành tới xem võ công của anh hào bọn hắn mời a.”

Người ta mời kẻ dùng binh khí, ai nói mời võ công cao. Hơn nữa nếu mập mạp chết bầm ngươi không ỷ có trưởng lão Cái Bang, một Hỏa Phượng có thể đánh ngươi liệng ba vòng, còn chỗ cho ngươi diễu võ giương oai sao.

Xem ra mập mạp này giống như chúng ta, muốn trà trộn vào Lạc Kiếm sơn trang tham gia Luyện Thần Chú hội, nhưng tìm mãi không ra phương pháp vào cửa. Cho nên bọn hắn mới định trắng trợn cướp đoạt bảo vật. Hình như Luyện Thần Chú hội dùng vũ khí mà Lạc Kiếm sơn trang tạo thành, hoặc là bảo khí truyền thế của môn phái làm thiếp mời nhập môn.

Sở tác sở vi của mập mạp chết bầm này tuy lưu manh, lại là một biện pháp khả thi.

Mập mạp cười khà khà nói: “Các vị đừng chê cử chỉ của tại hạ không hợp, bây giờ phải một nửa võ lâm quần hào trong thị trấn này không có thiếp mời. Các ngươi nói vì sao bọn hắn ở đây? 15 tháng giêng mới bắt đầu đại hội, từ nay đến đó còn 16 ngày, trong 16 ngày này gió tanh mưa máu tuyệt sẽ không ít. Tại hạ chỉ đi trước một bước mà thôi.”

Lời này đi vào tâm khảm của ta và Tô Hiểu. Thảo nào vừa vào thị trấn đã thấy không ít người để mắt tới chúng ta, thì ra bởi vì chuyện này a...... Gia tăng đối thủ cạnh tranh tiềm ẩn, thảo nào không thể buông lỏng.

Nghĩ đến đây, ta còn muốn nói hai câu, đột nhiên ba bóng người chạy nhanh từ bên ngoài vào, thân thủ thoăn thoắt linh động, hiển nhiên đều là cao thủ. Người của Ngô Đồng Kim Vũ hiên biến sắc, lại trở nên căng thẳng. Chỉ có Hỏa Phượng mặt không đổi sắc, tuy nàng chán ghét ta, nhưng hiểu rõ võ công của ta, cũng không có gì đáng lo.

Chẳng qua ba người vừa đi vào đều là đệ tử dòng chính của Tiên Đô phái, lại là danh môn chính phái. Năng nhân dị sĩ dưới tay mập mạp này tầng tầng lớp lớp, hơn nữa toàn xuất thân danh môn, rốt cuộc hắn có thân phận gì...... Cũng khó trách hắn không để chuyện Trần trưởng lão bị bắt trong lòng.

Một người đi đến bên cạnh mập mạp, thấp giọng nói vài câu gì đó, mập mạp đột nhiên biến sắc.

Ta nghe toàn bộ những lời này, suýt nữa bật cười, không ngờ trong nhà mập mạp lại có chuyện như vậy. Ta còn suy nghĩ lợi dụng tin tức này, moi ra một vài thứ từ trong miệng hắn. Đột nhiên ta nghe thấy một từ, làm nụ cười của ta hoàn toàn biến mất.

Gia hỏa này...... Lại là......

Vậy chuyện nhà hắn, ta còn phải giấu giếm mới được a!

Nhưng không đợi ta giấu giếm cho hắn, bản thân mập mạp hét lớn: “Cái gì! Lão bà ta hồng hạnh xuất tường! !”

Đậu xanh! ! Ngươi có cần tự bạo lớn tiếng thế không! !

“Mẹ! Ngày mai ta muốn lấy nàng làm vợ. Lúc này cấu kết với gia đinh! Còn dám chạy với người! ! Đã là người thứ chín năm nay! Tiện nhân này, xem ta bắt nàng về!”

Đột nhiên, tất cả mọi người như nhìn thấy một vùng đại thảo nguyên —— đồng không trời thấp ngọn cành, ngựa ăn cỏ mãi mà xanh bốn mùa —— trên đầu vị anh hùng này! ! !

Mập mạp chết bầm giậm chân nửa ngày, chợt phát hiện còn có người ngoài.

“Hai vị, tiện nội chợt bị phong hàn......”

Tất cả chúng ta đều nghe thấy a! !

Lão bà ngươi đội nón xanh cho ngươi, chuyện này không giấu được ai a!

Nhưng lúc này mọi người đều vô hạn đồng tình.

“Ờ, tiện nội bị bệnh từ nhỏ.”

“Rất hiểu rất hiểu!”

“Tìm khắp đại phu đều không chữa khỏi, haiz, lòng ta như lửa đốt a.”

“Không có bệnh không có bệnh!”

“Cho nên tại hạ nhất định phải trở về một chuyến.”

“Mời mời mời.”

Mập mạp chạy khỏi miếu sơn thần, trở mình lên ngựa, quay đầu lại chắp tay nói: “Núi xanh mãi xanh! Nước biếc chảy dài!”

“Anh hùng đi thong thả!”

Mập mạp dẫn thủ hạ hùng hùng hổ hổ rời đi, ngay cả Trần trưởng lão trong tay chúng ta cũng không cần.

Đám người Ngô Đồng Kim Vũ hiên thấy thế tức cũng không được, cười cũng không được, bắt đầu vận công tĩnh tọa, chăm sóc thương thế quan trọng hơn.

“Người này thật là kỳ quái.”

Tô Hiểu thấy ta không nói lời nào, quay đầu lại nhìn, kinh ngạc nói: “Minh đại ca, sao sắc mặt của ngươi cũng xanh xanh. Ăn nhiều dưa chuột sao?”

“Đừng, đừng nghịch.”

Tâm thần ta hơi không yên, phất phất tay.

Đám gia hỏa này, không biết mình gặp người nào a.

Vừa rồi ta nghe thấy thủ hạ của mập mạp đáp lời hắn, ta nghe thấy......

“Vị phu nhân ngài nhìn trúng, chạy với gia đinh, phải làm sao đây...... Vương gia.”

Mập mạp chết bầm này, lại là vương gia.

Đương kim vương gia ngoại trừ huynh trưởng của hoàng thượng, cũng chỉ còn con trai ruột của hắn. Mà niên kỷ của mập mạp này, không thể là ca của hoàng thượng a.

Từ cử chỉ hành vi của hắn, ta dám khẳng định, hắn chính là tứ tử của hoàng thượng, người giang hồ xưng Nón Xanh vương —— Lục vương! !

Quảng cáo
Trước /547 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ta, Nguyệt Lão, Không Làm Nữa!

Copyright © 2022 - MTruyện.net