Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
  3. Quyển 9 - Long Phượng điếm-Chương 533 : Trên trời dưới đất . Duy ngã độc Tra
Trước /547 Sau

[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Quyển 9 - Long Phượng điếm-Chương 533 : Trên trời dưới đất . Duy ngã độc Tra

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Vì sao là Tra Bĩ? Tra chân nhân? Tiểu tử này lúc nào thành chân nhân, còn là đồ đệ của Chu Bá Thông? Chẳng phải hơn mấy trăm tuổi rồi sao?

Chẳng lẽ tiểu tử này đến trấn Tàm Hồ không có tiền, lừa bạc của Lạc Tư Mệnh? Thằng phá của này, ngươi có não không.

Tra Bĩ bình tĩnh cười nói: "Lạc công tử, ngươi giữ bản tiên nhân lại khoản đãi mấy ngày. Bản tiên nhân cảm ơn thịnh tình, chẳng qua thiên hạ không có tiệc không tan. Nếu người của ngươi nghi ngờ bản tiên nhân, hừ hừ, vậy thì quên đi. Ngươi mời bản tiên nhân đến phủ của ngươi chữa bệnh, bây giờ bản tiên nhân đã cho đơn thuốc, cáo từ."

Tra Bĩ quả nhiên muốn chạy a. Bây giờ biết người ta không dễ chơi, sao khi đó còn đến?

Lạc Tư Mệnh cuống quít nói: "Khoan đã khoan đã! Tiên nhân chớ giận, Lạc đại phu cũng có lòng tốt. Tấm lòng vì bệnh nhân của hai vị không khác, chỉ không hiểu nhau mà thôi."

Lạc Tư Đỉnh khoát tay nói: "Lạc Tư Mệnh, ngươi ngốc hả? Lời của con hàng này cũng tin tưởng? Loại lang trung giang hồ này, một năm bản thiếu gia đánh chết 50 60 đứa."

"Ôi, khẩu khí không nhỏ." Tra Bĩ lạnh nhạt nói: "Lạc công tử giới thiệu đi?"

Lạc Tư Mệnh hết sức khó xử, nói: "Tiên nhân bớt giận, mấy vị này đều là khách quý của tại hạ, vị này......"

"Không cần."

Tra Bĩ tuy nhịp tim đập nhanh hơn chó, nhưng vẫn giả được hình tượng tuyệt thế cao nhân —— thần thánh không thể xâm phạm, hòa quang đồng trần, mỉm cười khoát tay: "Lạc công tử không cần giới thiệu. Mấy vị này đều là đại nhân vật."

Mấy người còn lại ngơ ngác nhìn nhau, dường như không hẹn mà nghĩ: Chẳng lẽ lão tiểu tử này có chút môn đạo thật?

"Các vị minh giám, Tra chân nhân am hiểu thuật xem tướng nhất."

Kỳ thực gia hỏa này chỉ thấy quần áo của bọn hắn rất đẹp, phong thái rất lớn, nào hiểu thuật xem tướng.

Lạc Tư Đỉnh nói: "Cũng chỉ ngươi tin tưởng."

Lục vương tán thành nói: "Này, nghĩa đệ, đường huynh chó của ngươi không nói tiếng người, nhưng câu này thì đúng. Người này không phải thần côn sao?"

Tra Bĩ khí định thần nhàn, từ bên hông lấy ra một cây quạt xếp, nhẹ nhàng phe phẩy. Có khí tràng Gia Cát Lượng chỉ điểm giang sơn: "Vinh nhục trên đời, bản tiên nhân sớm đã không tranh. Chỉ nói đan phương của ta, chính là Thái Thượng Lão Quân để lại lúc lâm phàm, ở Long Hổ sơn không ai không biết, không ai không hay. Vậy mà các ngươi cũng dám hoài nghi thật giả? Hừ."

Hừ một tiếng, chắp tay sau lưng, đang muốn nhanh chân bước ra ngoài cửa.

Lạc đại phu quát: "Đi nhẹ nhàng như thế?"

Sải bước ra cản trước cửa, bày ra tư thế muốn ra tay: "Không phải ngươi tự xưng là đồ đệ của Chu Bá Thông, võ công chắc là cái thế. Đến đây, xem tiên nhân có thể địch nổi bộ xương già này không."

Tra Bĩ mỉm cười: "Bản tiên nhân đã nhiều năm không ra tay với người. Ta vốn tới để cứu người, há có thể ra tay với người, làm trái ý trời. Lạc đại phu, những ngày này ở chung, bản tiên nhân cũng coi ngươi là người mình, giữa chúng ta cần gì phải minh tranh ám đấu. Nếu ngươi bất mãn bản tiên nhân, vậy bản tiên nhân đi."

Lạc đại phu bị hắn nói cho không rõ thật giả, nhưng không định cản hắn. Tra Bĩ thở phào một hơi, híp mắt cười tiếp tục ra ngoài.

Lạc Tư Mệnh vội la lên: "Tiên nhân chậm đã, mọi thứ đều thương lượng được."

Đột nhiên một bóng người xông ra, lướt đến trước cửa. Người kia đứng ở cửa, phong cách phi phàm, Tra Bĩ không dám liều lĩnh.

Người này chính là trưởng lão Cái Bang Trần Vạn Vân, hắn quay đầu cười lạnh.

"Ha ha ha ha, thì ra tiên nhân Toàn Chân phái đến. Tiên nhân của Toàn Chân phái hẳn là thần tiên võ công cái thế."

Di Vong Ưu vốn ở bên cạnh xem kịch, thấy Trần trưởng lão nói chuyện, không nhịn được nhíu mày nói: "Trần trưởng lão, bây giờ đang loạn, ngươi còn ồn ào cái gì?"

"Sao lại ồn ào, không phải chúng ta đang thương lượng chuyện luận võ, lại đang rầu rĩ không đủ người sao? Các ngươi không cần một đại cao thủ trên trời rơi xuống, muốn trơ mắt nhìn lão nhân gia người đi sao?"

Lạc Tư Mệnh bị hắn nhắc nhở, vui vẻ nói: "Đúng vậy. Sao ta quên Tra chân nhân. Ngài tuy xuất thân tu đạo, nhưng tu vi mấy trăm năm, võ công đương nhiên không thể coi thường. Hiện nay chúng ta có chuyện quan trọng xin ngài hỗ trợ, mời về nói tỉ mỉ."

Tra Bĩ lộ vẻ khó xử, nhưng cao nhân mấy trăm năm tiên thọ, nào sợ giúp một chuyện nhỏ. Nhất thời không tiến thoái được.

Trần trưởng lão cười nói: "Tới tới tới, Tra chân nhân. Người ngoài không hiểu ngươi, lão phu hiểu ngươi. Bọn hắn cứ nói ngươi là lừa gạt, lão phu rất tin tưởng ngươi."

Tra Bĩ cười khổ nói: "Vị lão sư này, chỉ có ngươi hiểu. Bản tiên nhân tự biết lai lịch của mình kinh thế hãi tục, nhưng luôn bị người hiểu lầm."

"Thế này nhé. Để mọi người tin, ngài phải lộ chút công phu. Đối chưởng lực với tại hạ được không?"

Tra Bĩ nghe vậy ngẩn ngơ, Trần trưởng lão lại cười quái dị: "Chẳng lẽ chân nhân chê chưởng lực của tại hạ không tốt, không chịu đối chưởng với tại hạ sao? Tiểu lão nhi không nổi danh trên giang hồ, nhưng chưởng pháp cũng luyện từ nhỏ, coi như có chút tâm đắc."

Hắn nói xong vẫy tay một cái, một cánh cửa bên trái bay lên, bay mấy trượng vẫn không dừng lại, đụng vào bức tường đối diện mới bắn về, mà trên tường còn lưu lại dấu khung cửa. Cửa này làm bằng gỗ, bản thân vốn mỏng manh, có thể lưu lại ấn ký trên tường đương nhiên nhờ chưởng lực của Trần trưởng lão. Một chưởng vừa rồi của hắn nhìn như tùy ý, kỳ thực đã dùng tới Hàng Long chưởng lực cương mãnh thiên hạ vô song.

Nói thật, nếu chỉ đấu chưởng lực, một chưởng bổ một chưởng. Đừng nói Tra Bĩ, trong người tùy hành với chúng ta, có lẽ chỉ chưởng lực của hoàng thượng bì kịp Trần trưởng lão này, những người còn lại đều kém một chút.

Tra Bĩ nhìn chưởng lực của hắn, đại khái trắng cả mặt. Nếu thuật dịch dung không phát huy hiệu quả, đoán chừng đã lộ tẩy. Chỉ là hai chân đã mềm, đứng tại chỗ không dám động.

Trần trưởng lão cười lạnh: "Chẳng lẽ chân nhân không dám đối chưởng với tiểu lão nhi. Nếu ngài không lộ thần công, làm sao chứng minh mình nói thật?"

Hắn vừa nói ra, người ngoài lập tức hiểu tâm ý.

Thần côn này rõ ràng nói hươu nói vượn, đầu độc Lạc công tử, nhưng không biết vì sao Lạc công tử rất tin tưởng chuyện ma quỷ của hắn. Người như vậy không giáo huấn thì chỉ phức tạp. Trần trưởng lão xưa nay khá thông minh, động tâm niệm đã nghĩ ra ý này.

Lục vương buồn cười nhưng vẫn nghiêm nghị nói: "Đúng đúng, nên đối chưởng. Đối xong thì rõ."

Trần trưởng lão ma quyền sát chưởng, hắn biết rõ Tra Bĩ đến kiếm ăn, nhưng cũng không muốn phân biệt. Trực tiếp một chưởng đánh chết, dứt khoát thẳng thắn, cũng tránh cho Lạc Tư Mệnh phân tâm.

Ý này ai cũng hiểu, đương nhiên Lạc Tư Mệnh cũng không ngoại lệ. Nhưng dường như hắn cũng nửa tin nửa ngờ Tra Bĩ. Thay vì suốt ngày lo lắng, còn không bằng để Trần trưởng lão thử một lần.

"Nếu tiên nhân không ngại, có thể bộc lộ tài năng công phu, làm mọi người tin phục."

Tra Bĩ đương nhiên cũng hiểu ý Trần trưởng lão, chuyện chịu chết hắn mới không làm! !

Nhưng chỉ sốt ruột cũng vô dụng, đoán chừng lúc này trong đầu xoay bảy tám vòng cũng không ra biện pháp.

Lại nghe thấy Trần trưởng lão quát: "Còn dám giả thần giả quỷ! Tiểu tử nhận lấy cái chết! !" Một chưởng đẩy ra, chưởng lực bài sơn đảo hải, chính là cương lực vô thượng Hàng Long Thập Bát Chưởng. Chưởng phong mãnh ác, vừa ra tay Tra Bĩ đã không hô hấp được, chắc sắc mặt dưới mặt nạ da người đã sưng thành màu tím đậm. Chưởng lực chưa vào người đã sắp đi.

Tra Bĩ không nhịn được nhắm mắt chờ chết, nhưng bên tai đột nhiên vang lên một âm thanh.

"Sợ gì, đưa tay xuất chưởng, có ta đây."

Tra Bĩ không biết ai nói chuyện, nhưng chợt được thiên khải, mặc kệ tất cả, ô oa kêu to, hít mạnh một hơi rồi đẩy ra một chưởng.

Một chưởng này đẩy ra, đột nhiên một luồng kình phong mạnh mẽ vô cùng nổi lên. Trong phòng tiếng leng keng lên lên xuống xuống, chén đĩa, bàn ghế ngã trái ngã phải, hệt như một trận gió bão đáng sợ hàng lâm. Mọi người đều nghe nói, lúc các nữ hiệp của Ngô Đồng Kim Vũ hiên vận dụng Kim Cương Thần Lực sẽ sinh ra động gió. Là do Kim Cương Thần Lực không tầm thường, lại thêm tụ lực, trước khi ra tay sẽ hình thành một động gió cỡ nhỏ, cũng là kỳ quan. Người trong giang hồ tôn xưng là 'Mưa gió sắp tới'.

Nhưng Tra chân nhân này mới khoát tay, không phải chế tạo ra động gió mà là bão táp. Không ngờ trong thiên hạ có người nội lực mạnh mẽ như vậy?

Di Vong Ưu trong kinh ngạc hoàn hồn, hô lên: "Tiên nhân thủ hạ lưu tình!" Chỉ thấy hai cánh tay hợp thành một đường thẳng, lực lượng và lực lượng sinh ra tam giác. Đối chưởng với Trần trưởng lão và Tra chân nhân.

Nhưng tam giác này lại không duy trì được một cái chớp mắt.

Trần trưởng lão như bị sét đánh, kêu thảm một tiếng, phun ra mưa máu đầy trời. Lại nghe thấy nóc nhà ầm vang rồi thủng một một lỗ lớn, ngay cả xà ngang bị đụng gãy. Bóng hình của Trần trưởng lão không thể nhìn thấy. Chỉ có tiếng 'A' thảm thiết không dứt bên tai, truyền về thành một đường thẳng, chưa đến nháy mắt âm thanh đã ngoài hai dặm, nhưng vẫn chưa ngừng lại, còn bay về nơi xa.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, bốn bóng người ngoài cửa lao vào như quỷ như mị, chính là Hàn Mai tứ kiếm. Bọn hắn rút kiếm nơi tay, lại không biết ai là địch nhân, nhìn thấy lỗ lớn trên nóc nhà, lại nhìn nam tử duy trì tư thế xuất chưởng, bị khí thế của hắn chấn nhiếp, tâm thần bị hắn đoạt.

Không ai ngờ tới kết quả này.

Bao gồm Tra Bĩ.

Hắn không dám tin nhìn bàn tay của mình, há to miệng lúc mở lúc đóng.

Lạc Tư Đỉnh biết vị tiên trưởng này quả nhiên là hàng thật giá thật, mau chạy tới làm lễ: "Chân nhân quả nhiên võ công cái thế! Trước đó tiểu nhân đắc tội, mong được tha thứ."

Tra Bĩ đột nhiên khép miệng, thu bàn tay về, lại là dáng vẻ cao nhân đắc đạo, vuốt râu mỉm cười: "Trẻ nhỏ dễ dạy."

...... Gia hỏa này đúng là hí kịch tinh nhất lưu.

Ta thu hồi Ảnh Vương tuyến nối người hắn. Vừa rồi nóng lòng, ta giúp hắn một tay. Dùng tới biện pháp với Võng Lượng trong rừng. Dùng Ảnh Vương tuyến phụ thể, ta có thể truyền chừng năm thành công lực. Chẳng qua Trần trưởng lão không phải A Bất Lặc Tư, ta nhỡ tay......

Lạc Tư Mệnh dường như tương đối quen thuộc Tra Bĩ, hơi không tin võ công hắn cao thâm như thế: "Chẳng lẽ chân nhân không những am hiểu bói toán chi đạo, vậy mà võ công cũng tinh thông như thế, Tư Mệnh rất bất ngờ."

Những người còn lại không nhịn được bái phục, nhất là Lục vương gia, hắn hoảng sợ nói: "Ôi ôi mẹ ơi gặp thần tiên rồi! Đúng là thần tiên sống, ta xem ta xem." Chạy qua, thân thể to béo đảo quanh Tra Bĩ.

"Mẹ ơi, cánh tay này, điệu bộ này, ánh mắt này, là thần tiên thật. Tứ đệ, đừng nghĩ linh tinh, đây chính là thần tiên sống."

Lạc Tư Mệnh cười nói: "Ta cũng nghĩ như thế. Tiên nhân đương nhiên là cao nhân thế gian."

Kỳ thực Lạc Tư Mệnh vẫn không tin tiên nhân mấy trăm tuổi, nhưng gặp phải cao thủ võ học thì không sai, cho nên thái độ cũng càng cung kính.

Ta đang muốn dạy Tra Bĩ nói láo vài câu, trốn khỏi đây.

Chợt tai khẽ động, ta nghe thấy góc đông bắc căn phòng này có tiếng tim đập. Âm thanh này thoáng qua là mất, nhưng nếu đã bị phát giác, nhĩ lực của ta liền tập trung sang bên kia.

Một hình người lập tức hiện ra trong đầu ta.

Trừ ta ra, nơi này còn có người nghe trộm. Nếu Tra Bĩ không một chưởng đánh tan nóc nhà, hắn cuống quít không kịp thu sinh tức, ta đại khái cũng không chú ý.

Chắc người này đến trước ta.

Vừa rồi ta một mực vận công lắng nghe, phạm vi đến một dặm xung quanh. Người áo đen muốn vào phạm vi này mà ta không thể phát hiện ngay lập tức, trong thiên hạ ngoại trừ mấy lão quái vật như sư phụ và thái sư phụ ta ra, không còn người ngoài.

Nhưng cho dù như thế, người này ẩn thân ở đây lâu như thế, bây giờ ta mới phát hiện, võ công rất tuyệt vời.

Lão tiểu tử ẩn thân ở đây cả đêm, chẳng phải đã nghe được hết? Bất kể hắn thuộc phương nào, đều rất khó giải quyết.

Người đi buổi tối, có một mình ta là đủ rồi!

Ta lấy cái xiên mứt quả, vận âm lực ném sang bên kia, vô thanh vô tức xuyên thủng đỉnh ngói, thẳng đến trước người tên kia. Lúc người kia phát giác có kẻ đánh lén, que trúc đã xuyên thủng quần áo. Hắn gặp nguy không loạn, vội vàng nhảy ba cái sang phải, một chút đỏ thẫm tuôn ra, vẫn bị thương.

Trong phòng Di Vong Ưu quát: "Là ai!"

Chẳng những Di Vong Ưu, Hàn Mai tứ kiếm cũng đồng thời phát hiện tung tích địch. Hai trước hai sau, đánh về phía nóc nhà.

Người kia hiện thân hình, chỉ thấy một đại hán vạm vỡ cường tráng, trông rất cao, toàn thân áo đen, ngoại trừ một đôi mắt như chấm nhỏ —— rất trong suốt trong đêm tối, ngũ quan còn lại đều trong bóng đêm.

Hàn Mai tứ kiếm trên giang hồ tiếng tăm lừng lẫy, kiếm thuật phi phàm, kiếm trận liên thủ hợp kích nổi danh khó chơi. Người áo đen không dám dừng bước bất động, thân hình hắn to lớn, nhưng di động lại nhanh như tia chớp, lập tức phạm vi tránh khỏi bốn kiếm liên kích.

Người áo đen không lập tức chạy trốn, mà trợn mắt trừng ta.

A? Dường như hắn phát hiện ra?

Người áo đen cầm một miếng mái ngói ném mạnh ra, bịch một tiếng như xuyên đất nát, bay thẳng đến trước người ta. Hắn đoán được vị trí của ta từ phương vị của ám khí, lập tức trả đòn. Ta không thể không tránh, thuận theo lỗ lớn trên nóc nhà, thoáng chốc đã bay ra ngoài.

Mọi người trông thấy một người áo đen đã kinh hãi, không ngờ còn có ta.

Người áo đen kia vận chỉ như gió, phong huyệt đạo của mình, lúc này máu tươi mới dừng lại, giận dữ nói: "Trong bóng tối đánh lén, tiểu nhân!"

Ta cười nói: "Trong bóng tối nghe lén, nghễnh ngãng."

Tra Bĩ vừa nghe giọng ta, bừng tỉnh đại ngộ, cất giọng nói: "Bắt người áo đen kia." Một chưởng của hắn đã lập uy nghiêm hiển hách, Hàn Mai tứ kiếm không nhịn được lập tức xuất kiếm. Nhưng không ngờ có hai người áo đen. Hàn Mai tứ kiếm phi đâm hai người chúng ta.

Người áo đen kia tránh trái tránh phải, đột nhiên bay đến gần ta, một quyền đánh tới. Ta không nhường chút nào, một chưởng đẩy ra. Hai lực đạo đụng vào nhau, ầm một tiếng, tàn ngói dưới chân hai người chúng ta không chịu nổi gánh nặng, bị chấn rạn nứt, thoáng chốc sụp xuống.

Người phía dưới sớm biết có chuyện, đã trốn ra khỏi phòng trước, không bị mái ngói đập trúng.

Ta và người áo đen kia lại công nhau ba chiêu, chưởng đối chưởng, cước đối cước, Cuối cùng hắn bất đắc dĩ lui lại sau một chiêu Hắc Hổ Trộm Tâm —— Trộm Đào Lại Trộm Nho bản tăng cường của ta. Hai người đều kinh ngạc.

"Huynh đài võ nghệ cao cường, tại hạ bội phục."

Mà ta cũng vô cùng ngạc nhiên. Người này có lai lịch gì, vậy mà có thể tiếp mấy chiêu của ta?

Lúc này người áo đen kia vút qua, tránh liền hai kiếm của Hàn Mai kiếm thủ, quay người chạy trốn. Người này võ công cao cường, tuyệt không phải bình thường, tới đây nhất định có mưu đồ. Ta triển khai thân pháp, theo sát phía sau. Hàn Mai tứ kiếm cũng đồng thời đuổi theo.

Chúng ta đua tốc độ trong đêm tối. Tiếng xé gió vang lên trên các nóc nhà ở trấn Tàm Hồ vào đêm giao thừa. Sáu bóng người na di nhảy lên, nhưng không ai bắt được ai.

Qua hồi lâu, khinh công tạo nghệ đã thấy cao thấp.

Người áo đen kia nội lực kéo dài, khinh công cũng cao, bị Hàn Mai tứ kiếm và ta theo hồi lâu, hô hấp vẫn vững vàng. Ta nhắm mắt theo đuôi, không hụt hơi mảy may.

Nhưng Hàn Mai tứ kiếm lại rơi càng ngày càng xa, hô hấp cũng bắt đầu loạn. Võ công của bốn người này cũng tốt. Nhưng Hàn Mai danh kiếm thế hệ này đều quá trẻ tuổi, không đủ nội lực cũng không lạ.

Lúc này, người áo đen đột nhiên hít sâu một hơi, phát lực gia tốc, như một nhánh vũ tiễn đâm thủng bụi mây, dấn thân vào trong bóng tối. Thì ra vừa rồi hắn chưa xuất toàn lực, chờ khí lực và tinh thần của địch nhân truy tung hắn đều suy kiệt, mới thừa thế xông lên bỏ địch nhân lại. Sách lược này quả nhiên có hiệu quả, Hàn Mai tứ kiếm khí lực đã suy, bất kể thế nào cũng không gia tốc được, dần dần mất dấu.

Ta cũng bị bỏ lại cùng Hàn Mai tứ kiếm.

Bốn người kia không nhìn thấy người áo đen, tất nhiên không thể bỏ lỡ ta. Bốn bóng người bay vọt, vây quanh ta, sau đó đồng thời đạp chân phát lực, phi đâm qua, bốn thanh kiếm đâm trên người ta.

Ta cười ha ha, chắp hai tay trước ngực vỗ một cái. Một trận khí lưu ấm áp tuôn ra, bốn người đang trên không trung bị khí lưu như có thực chất này ngăn lại, dường như rơi vào nghịch lưu ấm áp, cảm nhận vô cùng kỳ diệu. Nhưng thân thể lập tức ngừng giữa không trung, khó mà di động lên trước nửa tấc.

Song chưởng hợp kích chi lực của ta triệt tiêu lực lượng của bọn hắn, bốn người rơi thẳng xuống đất. Ta lại hừ một tiếng, tay phải phun ra Thiên Chu ti, chộp vào trên 'Chi Hoành'. Đây là một trong bốn thanh danh kiếm Hàn Mai, quả nhiên là kiếm tốt.

"Cẩu tặc, đừng động Chi Hoành của ta!"

Ta thả tơ nhện, tay trái tay phải liên tiếp chộp qua, bốn người còn chưa rơi xuống đất, bốn thanh danh kiếm đã rơi trong tay ta.

Lúc này Hàn Mai tứ kiếm mới rơi trên mặt đất, may mà phong cách tốt, đều đứng vững vàng. Bọn hắn là kiếm còn người còn, kiếm hủy người vong. Bị ta cướp đi bảo kiếm coi như tính mệnh, đều giận tím mặt, quát bảo ta trả lại.

"Nếu các ngươi muốn thì đón lấy!"

Ta dùng lực ném loạn! Bốn thanh kiếm bay về phía phương hướng khác nhau, quả là nhanh hơn tên bay. Nơi đây đã không trong trấn Tàm Hồ, bốn phía đều là cây cối. Bốn thanh bảo kiếm rơi vào rừng cây. Hàn Mai tứ kiếm chửi ầm lên, nhưng không lo được ta, quay người đuổi theo bảo kiếm.

Ta quay đầu lại nhìn phương xa, hít một hơi, bóng hình tiêu tan tại chỗ, người đã ở ngoài một dặm. Đuổi theo phương hướng người áo đen kia chạy. Không đến một lát, bóng dáng hắn lại đập vào mắt. Ta lại thong thả đuổi theo, vững vàng theo đuôi.

Ta thong thả theo sau người áo đen, đột nhiên nhớ ra một chuyện. A được...... Ta để Tra Bĩ lại đó. Một mình hắn...... Có thể giải quyết sao?

Người trong phòng nhìn hai người áo đen đi xa, đều cảm thấy kinh ngạc. Khách không mời mà đến tối nay, thật sự không ít. Di Vong Ưu tuy võ công cao cường, nhưng hắn là thuộc hạ của Lục vương, cần phải lưu lại bảo hộ. Huống chi Tra chân nhân võ công sâu không lường được còn không ra tay. Hắn cũng không vội.

Lạc Tư Mệnh vẫn hơi hoài nghi Tra Bĩ, đúng lúc hỏi chuyện này: "Chân nhân thần thông quảng đại, có thể nói cho tại hạ, hai người kia là ai, có kỹ xảo gì?"

Kiến thức của Tra Bĩ với người trong võ lâm không nhiều, nào biết kỹ xảo gì. Hắn nhận ra một người trong đó là Minh Phi Chân, nhưng Minh Phi Chân xưa nay thần thần bí bí, hắn cũng không nói rõ được.

Lạc Tư Mệnh thấy Tra Bĩ lưỡng lự, bèn nói: "Tiên nhân am hiểu bói toán chi thuật, không bằng mượn cơ hội này, để mọi người đều mở mang tầm mắt đi."

Di Vong Ưu cũng hơi tôn kính Tra Bĩ, tuy không biết vì sao Lạc Tư Mệnh có vẻ khác thường, vẫn ôm quyền cung kính nói: "Nguyên Lai chân nhân còn tinh thông bói toán, quả là sư trưởng của tiên môn, không giống bình thường. Côn Lôn ta tính là nửa môn phái Đạo gia, mọi người như cùng một mạch. Nói ra thì hổ thẹn, vãn bối học kiếm tập võ cả đời, lại chữ tính này trả cho sư tổ."

Hắn hành lễ tiết vãn bối trong giang hồ. Nếu Tra chân nhân là người mấy trăm tuổi, hắn chỉ tự xưng vãn bối, vốn không đủ cung kính. Nhưng nghĩ đến thân phận một phái chi tôn của hắn thì vừa đúng mức. Kỳ thực khuôn mặt Tra Bĩ không già lắm, chỉ là già hơn Di Vong Ưu một chút. Nhưng người ta là tiên trưởng Đạo giáo, chưa biết chừng có thuật trú nhan.

Tra chân nhân cười nói: "Nếu ta không muốn tính thì sao?" Hắn vừa một chưởng lập uy, ký ức như mới, lúc này Trần trưởng lão còn chưa biết sinh tử. Có lẽ Lạc Tư Mệnh cũng không dám nói gì.

Lạc Tư Mệnh lại thấy càng kỳ quái, gấp rút hỏi: "Tiên nhân không chịu tính, chẳng lẽ có gì khó nói."

Tra Bĩ đã không còn chủ kiến, đành phải ra một chiêu phản khách vi chủ, trầm mặt xuống, lạnh lùng quát: "Lạc công tử, ngươi nói chuyện như thế, có ý gì!"

Chưa nói dứt lời, Lạc Tư Mệnh đột nhiên kêu lên: "A, ôi ôi."

Lạc Tư Mệnh xưa nay thận trọng, chưa ai thấy hắn thất thố như thế. Lại không biết lúc này bụng Lạc Tư Mệnh đột nhiên đau như xoắn, cực kỳ mãnh liệt, nhưng không biết xảy ra chuyện gì, cũng không giống trúng chiêu số lợi hại, như ăn phải độc dược. Còn không nghĩ rõ ràng, trong bụng đau dữ dội, thoáng chốc đã ngất đi.

Di Vong Ưu kinh ngạc nói: "Đây, đây là sao?"

Lạc đại phu vội vàng bắt mạch, nhưng cảm giác mạch tượng hỗn loạn, không tra được nguyên nhân.

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tra chân nhân, e ngại trong lòng: "Chân, chân nhân. Tiểu lão nhi không tin ngài. Không phải thiếu gia không tin, ngài đại nhân có đại lượng, đừng trách tội thiếu gia."

Tra Bĩ không biết xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn trấn định tự nhiên, cười lạnh với Lạc Tư Mệnh đã té xỉu: "Hừ, ngươi nghĩ bản tiên nhân không nhìn ra, vừa rồi ngươi giật dây người khác thăm dò bản tiên nhân sao? Phạt ngươi đau bụng một hồi, để ngươi nhớ kỹ." Tay áo vung lên, mây đen trên trời đột nhiên bị một trận gió mạnh thổi đi, ánh trăng đột nhiên rơi xuống đỉnh đầu chân nhân. Trong mắt đám người Di Vong Ưu, quả là phiêu dật tuyệt trần, giống như trích tiên.

"Chuyện tối nay, như thế thôi. Bản tiên nhân muốn đi nghỉ ngơi."

Xoay người nhanh chân rời đi, trên đường có nha hoàn thị vệ, nhưng không ai dám cản.

Di Vong Ưu nhìn theo bóng hình vĩ ngạn mà hơi còng của Tra chân nhân, nổi lòng tôn kính.

"Đây...... Chính là cao nhân......"

Nghe thấy có người nói ra lời trong lòng mình, có cảm giác tri kỷ, quay đầu nhìn lại, chính là chủ thượng nhà mình Lục vương gia. Hắn và Lục vương nhìn nhau, đều nhìn thấy hai chữ kính ý trong mắt đối phương.

Lục vương kính sợ nói: "Cổ có Thụy tiên Trần Thủ Chuyên, cũng là chân nhân Đạo gia. Vị chân nhân này vậy mà có thông linh thọ, võ công kinh thiên động địa, nên xưng là......"

Di Vong Ưu cũng thấy kính sợ, nghiêm túc tiếp lời: "Tra tiên! !"

Quảng cáo
Trước /547 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chiến Thần Biến

Copyright © 2022 - MTruyện.net