Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
  3. Quyển 9 - Long Phượng điếm-Chương 536 : Sóng ngầm lên xuống · Quỷ Oa Minh Ngọc
Trước /547 Sau

[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Quyển 9 - Long Phượng điếm-Chương 536 : Sóng ngầm lên xuống · Quỷ Oa Minh Ngọc

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trong bụi cây, dưới trăng đêm, một đại hán đang liều mạng chạy trốn.

Hồng hộc, hồng hộc.

Hắn thở hổn hển, gió đêm tĩnh mịch như đến từ địa phủ, mỗi khi thổi qua người hắn là lấy đi một chút khí lực. Hắn như bị đêm tối nuốt chửng, nhưng không cam lòng, tiếp tục liều mạng bước đi.

Nam tử không phải kẻ yếu, nhìn chỗ cơ bắp cường tráng tựa như áo giáp trên người hắn là biết, tràn đầy vũ lực dương cương. Bốn chữ dũng mãnh gan dạ, người ngoài thường dùng để hình dung hắn, bất kể bạn địch.

Chỉ không ngờ hắn lại phải chạy trốn giữ mạng.

Hắn vùi đầu chạy như điên, mù quáng tin phía trước có hi vọng thoát thân, không hề ngẩng đầu lên. Cho đến bây giờ, đến khi mệt nhọc tràn ngập mỗi sợi cơ bắp, hắn không biết mình đã chạy bao lâu. Thế nhưng bước chân vẫn không dừng được. Từ đường lớn chạy một mạch vào trong núi, con đường gập ghềnh không khiến nam tử chậm lại.

Đối phương làm hắn sợ hãi như thế đó.

Hắn vừa thấy đối phương đã chạy trốn. Thậm chí không rảnh xác nhận đối phương có đuổi theo hay không, đã chạy như điên mấy chục dặm. Cho đến khi hắn bị mệt mỏi đè sập, mới không nhịn được nhìn lại.

Phía sau, chỉ có một con đường nhỏ do hắn chạy như điên tạo ra, như bầy thú càn quét.

Nam tử yên lòng, quay đầu nhìn phía trước.

"Có cần phải chạy không?"

Người kia đứng ngay phía trước hắn.

Hắn chỉ tồn tại ở đó, lại không thể rung chuyển như sao trời biển khơi. Từ bề ngoài chỉ thấy, khí thế và sự bá đạo của hắn, do thiên chuy bách luyện mà thành. Hắn trải qua tai nạn lớn nhất trong nhân thế, chứng kiến nhân tính lạnh lùng và hung tàn, chu du thiên hạ, vượt kiếp mà về.

Khí chất của hắn hung mãnh như xé rách người ta, không dã tính như thú vật, cũng không lạnh giá như đao kiếm, nhưng tóm lại không giống người.

Mà như quỷ thần.

"Hu hu, a a a! ! !"

Nam tử sợ đến hồn phi phách tán, cuống quít đánh ra một quyền, chuẩn xác đánh vào bụng đối phương. Tiếng nắm đấm chạm thịt cực kì nhỏ, dù trong rừng hoang yên tĩnh cũng gần như không nghe thấy.

Quyền này thậm chí không vận lên công pháp mà nam tử lấy làm kiêu ngạo, không thể xưng là công kích, chỉ là bản năng do kinh hãi quá độ, như con chó bị dọa mà cắn, đứa bé bị đau mà khóc, không thể coi là đánh trả.

Đối phương nhìn chăm chú quyền này, ánh mắt tràn đầy thương xót.

"Được người xưng Quỷ Vực Chiến Tướng, vậy mà một quyền lại yếu như vậy. Cho nên, vì sao ngươi phải chạy? Chẳng phải kết quả cũng thế sao?"

Cặp mắt kia như trường thương đại kích, ánh mắt xuyên vào, giống như tìm khe hở tiến công. Trong nháy mắt nam tử kêu thảm không thành tiếng, lăn mấy vòng trên mặt đất.

"Ta sai! Ta sai! Ta không nên như thế! Xin tha cho ta, tha cho ta!"

Nam tử thậm chí không thể phản kháng, đã bị đánh tan.

'Đánh tan' này là tử vong.

Chỉ dùng ánh mắt đã giết một cao thủ, nam nhân đứng lặng rừng hoang, ánh mắt thâm thúy nhìn rừng cây. Trong mắt tràn đầy mạnh mẽ, đồng thời cũng có bi thương thâm trầm.

"Vì sao...... Ngươi làm thế?"

Hắn đương nhiên biết, đối tượng mà hắn chất vấn, không thể trả lời. Người này mới bị hắn tự tay đưa tang vài hơi thở trước.

Hắn cũng biết đáp án. Nhân tính tham lam và tàn khốc, hắn sớm đã thấy rất nhiều. Không cần chính miệng nói ra, hắn chỉ tưởng tượng cũng có thể tìm ra sự thật.

Chỉ là lý trí và mạnh mẽ, không thể xua tan thê lương trong hắn.

Nam tử chợt ngửa mặt lên trời cười to, có lẽ đây là phương pháp duy nhất để giải thoát.

Hắn lớn tiếng gầm gừ, âm thanh chấn động núi rừng.

"Đi, tìm chỗ uống rượu. Ai dám cản ta, chết!"

Chỉ là một câu tùy tiện, mà hung quang trong mắt khiến không ai dám coi nhẹ.

Đúng vào lúc này ——

Hai bóng người chạy qua như điện, kẻ trước người sau, chính là một nam một nữ.

Nam mặc quần áo dạ hành, tấm vải che kín mặt, không thấy rõ tướng mạo. Mà nữ thì trường thân ngọc lập, chiều cao khiến người ta líu lưỡi không thôi. Mặc một bộ đồ lặn bó sát người, đường cong bốc lửa lộ ra. Luận khinh công của hai người này, có thể nói là cao thủ trong cao thủ.

Nam tử kia la lớn: "Chúng ta muốn cản, ngươi định làm gì?"

Nữ thì nói: "Ca ca, ta có lời muốn nói!"

Nam tử, vào thời khắc này, mơ hồ.

***************

Ngọc Phi Diên, cùng tuổi tiểu sư di, 25 cái xuân xanh.

Thân kiêm sở trường của hai đại môn phái Nga Mi, Ngô Đồng, có thể nói là nữ cao thủ trong thế hệ trẻ, không ai có thể địch.

Hơn nữa, còn cố chấp không ai bằng.

"Ngươi đừng đuổi nữa! !"

Ta tức đến nổ phổi hô, vẫn không quên giả khàn giọng.

"Ngươi cho ta xem mặt!" Nàng thì chỉ có câu này.

Chứng cứ là chúng ta đã đuổi nhau trong rừng hai ngày một đêm (Trừ một đêm trong nước, nếu không là hai ngày hai đêm).

Ta nghiêng mình xuyên giữa hai cái cây.

"Ta đã nói mình là lão phi tặc? Ngươi mau lùi."

"Ta không lùi."

Ngọc Phi Diên lách theo như yến xuân, bướng bỉnh nói: "Ta có một người trọng yếu rất giống ngươi. Chính là ngươi."

Nhất thời ta không biết nên trả lời như thế nào.

Ngọc Phi Diên, là nữ hiệp danh chấn Giang Nam.

Đồng thời, cũng là nàng dâu chưa cưới của ta.

"Phi Chân ca ca! Ngươi chờ ta!"

"Đã nói là không phải ta! ! !"

Để ta cẩn thận kể chuyện này.

Không sai, ta và Ngọc Phi Diên, là quan hệ vợ chồng chưa cưới.

Hôn sự với Ngọc nha đầu, chắc là chính thức nhất trong những hôn ước loạn thất bát tao của ta (hoàng thượng tứ hôn Hồng Trang điện hạ, thay cho sư phụ cưới Tĩnh An). Dù sao lệnh cha mẹ, lời mai mối.

Nhớ năm đó, ở Kim Đỉnh Nga Mi, sư phụ ta gặp mặt các nhân sĩ chính đạo vùng Nam Cương. Bởi vì hắn làm xằng làm bậy ở Trung Nguyên, đánh bừa chửi loạn lãnh tụ môn phái người ta, trộm cướp bí tịch võ lâm của người ta, tán tỉnh vợ con chị em cô dì nhà người ta, cho nên võ lâm Trung Nguyên không có mấy người bằng lòng chiêu đãi hắn.

Nói đến đây, mọi người cũng rõ ràng vì sao ta không làm chưởng môn Đại La sơn rồi hả? Nếu những vụ án này bị truy cứu, cho dù ta có thêm ba lớp da mặt cũng không đủ ăn mắng a.

Năm đó, ta chỉ có tám tuổi, sư phụ ta còn trẻ.

Trên Kim Đỉnh Nga Mi, trẻ con cùng lứa với ta không ít. Trong đó, được sủng ái nhất đương nhiên là cháu gái nhà Kim Quan đạo nhân, đại tiểu thư Ngọc gia, Ngọc Phi Diên, Ngọc nha đầu.

Lúc ấy nàng mới năm tuổi, không ngờ sau này sẽ cao như thế. Một tiểu nha đầu trông trăng trắng nho nhỏ, thích mặc quần áo màu hồng, mắt hạnh má đào, hai má phúng phính, vô cùng đáng yêu. Nàng biết nói muộn, đã năm tuổi nhưng không nói được nhiều. Một mực theo sau ta, chỉ biết kêu 'Phi Chân ca ca, Phi Chân ca ca'.

Ta chăm sóc tiểu sư di thành quen, đi đâu cũng dắt theo tiểu nha đầu này, không thấy có gì sai. Nhưng không ngờ đã rơi vào mắt người khác......

Lúc ấy sư phụ gặp nhân sĩ trọng yếu của võ lâm Nam Cương, nửa tháng liên tục, trò chuyện rất nhiệt tình, chủ khách đều vui. Mỗi đêm đều ở Kim Đỉnh Nga Mi, nói là hội nghị chuyện lớn trong võ lâm thiên hạ, bảo ta trẻ con đừng có quan tâm.

Nhưng ta không tin.

Có một buổi tối, ta dẫn Ngọc nha đầu, à không, Ngọc mini nha đầu tản bộ, kéo tay nàng lặng lẽ chạy đến phòng họp (bởi vì nàng là chìa khoá sống, ở Nga Mi đi lại tự do). Ta nhẹ nhàng mở cửa phòng, nghe thấy một tiếng hô.

"Thiên Hồ!"

Lúc ấy ta đã biết Thiên Hồ là cao thủ võ lâm, hơi giật mình, chẳng lẽ sư phụ đang thương lượng đối phó triều đình?

Thò đầu nhìn vào.

Chỉ thấy có bốn người đang ngồi là sư phụ ta, chưởng môn Nga Mi lúc ấy Kim Quan đạo nhân, chưởng môn Thượng Tiên phái, và võ giả số một Nam Cương (ta quên tên gì).

Bốn người này vẻ mặt nặng nề, ngồi trước một cái bàn, tám cánh tay đẩy đến đẩy đi, cực kỳ kịch liệt, không ngờ là một trận minh tranh ám đấu vô cùng nguy hiểm. Ta hít một hơi khí lạnh, nghĩ là thầy trò đồng tâm, lén tới gần xem có thể hỗ trợ gì không.

Tiến lên một bước, mặt ta cũng trắng.

Chỉ thấy bốn người có ảnh hưởng cực lớn trong chốn võ lâm, ngồi quanh một cái bàn bát tiên, trên bàn là hơn trăm lá bài bay múa theo từng đôi tay gảy xuống, trông kinh dị như thiên nhân.

Bốn lão già mà không đứng đắn, đang đánh mạt chược! ! !

Vừa rồi không phải hô Thiên Hồ(Thiên Hồ), mà là Thiên Hồ(Thiên Hồ)! !

Ta tức giận muốn quay đầu đi ngay.

Chỉ nghe Kim Quan đạo nhân vừa đẩy bài vừa cười ha ha: "Tính đến khoản này, Minh lão ca đã thua sạch tiền vốn."

Sư phụ ta nói: "Thì sao? Thua ở đâu gấp đôi ở đấy."

"Không ổn không ổn. Ngươi đã hết tiền vốn, chơi sao được nữa."

Sư phụ ta trầm ngâm, cảm thấy không ổn.

"Vẫn phải đánh chứ. Giao hẹn còn 20 vòng mà."

Kim Quan đạo nhân cười nói: "Ngươi không có tiền vẫn muốn đánh cũng được, nhưng lão phu có một điều kiện."

"Ngươi nói nghe xem."

"Ta thấy đệ tử của ngươi rất có linh khí, vừa vặn lão phu có cháu gái mới năm tuổi, cũng cực kỳ xinh đẹp, rất xứng với đứa bé này. Hay là hai người chúng ta kết thân, thành chuyện tốt cho hai đứa?"

Ta trợn mắt há mồm, quay đầu nhìn bé loli đang kéo.

Ngọc nha đầu cũng cười ngọt với ta: "Phi Chân ca ca ~ "

"Đúng thế, đồ đệ của ta mà, có gì không xứng. Kim Quan lão nhi muốn chiếm tiện nghi thì không dễ đâu. Ta tính hết ra cũng chỉ thua chín lạng sáu đồng tư, vậy mà ngươi muốn đồ đệ của ta? Ngươi có biết không, một trăm dặm quanh đông nam tây bắc vùng Bắc Bình, ai bưng trà dâng nước chịu khó nhất, ai giặt đồ xếp chăn chỉnh tề nhất. Muốn đổi đồ đệ bảo bối của ta, hừ hừ."

Ta vừa cảm động vừa muốn đánh người, đến cùng sư phụ coi ta là gì.

"Vậy thì đem đệ tử của ngươi ra cược chín lạng sáu đồng tư, lão phu không chiếm tiện nghi. Chỉ cần ngươi thắng, chuyện này coi như không xảy ra."

Sư phụ ta là người thế nào, lập tức đáp ứng.

"Vậy thì có gì khó, mở màn! Ta làm cái!"

Kết quả trong vòng một đêm thua bay cả quần lót.

Thế là, ta có một nàng dâu chưa qua cửa.

Do bị cầm đi thế chấp chín lạng sáu đồng tư! !

Cuối cùng vì trả nợ, sư phụ ta ký hôn thư, chạy xuống chân núi Nga Mi vào tiệm bánh mua mấy món quà mừng rồi đưa lên. Ta và Ngọc nha đầu lúc ấy chỉ năm tuổi, còn đang bi bô tập nói, trở thành vợ chồng chưa cưới.

Đến nay tiểu sư di vẫn vì cô vợ chưa cưới chín lạng sáu đồng tư này mà canh cánh trong lòng. Trước đây ta không biết tâm ý của nàng, cho là nàng không thích hời như thế. Còn khuyên vài câu như là con nhà người ta rất tốt, vừa cao vừa xinh, da trắng mặt đẹp khí chất tốt, võ công càng lợi hại. Kết quả khiến tiểu sư di vô cùng tức giận, liên tục gây sự với Ngọc nha đầu.

Thế nhưng khó hiểu là —— Ngọc nha đầu không hề biết mình bị gây sự. Nàng chưa bao giờ biết phân biệt ác ý.

Tiểu sư di nói bóng nói gió, nàng nghe không hiểu gì. Dù tiểu sư di cho nàng ăn điểm tâm có độc, nàng còn tưởng rằng bụng yếu nên đau, đau mấy ngày thì thu được khả năng kháng độc. Không sợ độc dược nữa.

Tiểu sư di lấy danh nghĩa luyện võ so chiêu với nàng, dùng các loại tiểu xảo đánh ngã nàng. Về sau nàng ngày càng thuần thục, chiêu số bắt tóm vung quật, nàng nhắm mắt cũng phá được.

Mấu chốt là tiểu sư di tuy thiên phú rất cao, thế nhưng chính diện ra tay chưa từng thắng Ngọc nha đầu...... Về sau thì trách là ta dạy nàng võ công. Nhưng ta không thể phủ nhận hoàn toàn được......

Cho nên với tiểu sư di, ba chữ Ngọc Phi Diên chính là cấm kỵ.

Trở về hiện tại.

Ta trốn từ trong nước đến trên núi, vẫn ẩn giấu thân phận.

Mấy lần ta có cơ hội thi triển khinh công chạy trốn, thế nhưng Ngọc Phi Diên đuổi quá sát, nhãn lực lại tốt, rất giỏi phân biệt kỹ xảo môn phái. Nếu nàng trông thấy Dạ Bộ, khẳng định là nhận ra thân phận của ta. Nghĩ là có thể may mắn tìm thấy cơ hội chạy trốn, ta và nàng đuổi nhau hai ngày. Kết quả là nha đầu chết tiệt này không chịu bỏ qua, ta không tìm thấy bất kỳ cơ hội nào.

Đúng lúc này, ta nghe thấy nơi xa có động tĩnh, vội vàng thi triển khinh công vào sâu trong rừng hoang.

Chỉ thấy ở nơi xa, trên mặt đất có một đại hán cởi trần, đã hết sinh cơ. Mặt ngoài không nhìn ra nguyên nhân cái chết. Mà người đứng bên cạnh hắn —— tóc rối, quần áo lam lũ, cõng một binh khí to lớn không biết là đao hay kiếm, trông như lãng nhân.

Nhưng đáng chú ý nhất là ngoại hình của hắn, người này cao hơn ta không ít. Sánh ngang được người này, chỉ có cự hán A Hổ của Kim Ngân tông, không còn kẻ thứ hai. Hắn có đôi mắt to như chuông đồng, hình dáng tướng mạo rất kì lạ.

Hắn lớn tiếng gào lên: "Ai dám cản ta, chết!"

Ta nghĩ thầm đúng lúc, dừng bước trước người hắn: "Chúng ta muốn cản, ngươi định làm gì?"

Đại hán này nhìn lại, ánh mắt nặng như núi cao, có khí khái bễ nghễ thương sinh.

"Tìm chết!"

Hắn đánh một quyền, ta trở tay đập một chưởng. Chưởng quyền chạm nhau, hai kình lực tuyệt đại va chạm, mặt đất lõm xuống một cái hố, bụi vàng tỏa ra.

Hai người chúng ta đều vô cùng ngạc nhiên.

Ta biết môn này, vận lực như thần, có cả cương nhu, ta chỉ thấy một lần, nhưng ấn tượng vô cùng. Nhưng đó là võ học độc môn của người ấy, sao ở đây còn gặp?

Ta bật thốt lên: "Đây là võ công Quỷ Thần kinh, ngươi đến cùng là ai?"

Cự hán càng ngẩn ra: "Thế mà biết Quỷ Thần kinh? Ngươi là ai?"

Chúng ta đều ngẩn người.

Sau lưng, Ngọc nha đầu lạnh nhạt nói: "Nội lực của người này thu phóng tự nhiên, khí thế phóng ra một trượng, giết người trong giây lát, đã là cao thủ đỉnh tiêm. Nếu ngươi là Phi Chân ca ca, có thể không để trong mắt. Nhưng nếu không phải thì đừng cậy mạnh."

Ta dở khóc dở cười, nếu ngươi không khẳng định là ta, sao lại đuổi ròng rã hai ngày.

Tuy ta hiếu kỳ, nhưng bây giờ không rảnh dây dưa với người này. Đây là cơ hội tốt. Ta lui lại phất chưởng, một trận chưởng phong nhẹ nhàng mà bền bỉ bay ra, khiến Ngọc Phi Diên không thể lập tức đuổi theo. Nàng vừa chậm lại, đại quyền của cự hán đã giết tới.

"Muốn cản ta thì phải trả giá đắt!"

Ngọc Phi Diên biết võ công của người này rất cao, đành phải quay đầu đấu mấy chiêu với hắn.

Có cơ hội này, ta lập tức chạy trối chết.

Nhưng như vậy vẫn không an toàn.

Người kia tuy võ công lợi hại, chưa hẳn không phân rõ phải trái. Ngọc nha đầu thì công tư rõ ràng, sợ rằng không hiểu lầm được lâu. Hôm qua hôm kia ta cũng trốn được một lúc, nhưng không được bao lâu thì bị tìm thấy. Hơn nữa nàng và ta đều ở trấn Tằm Hồ, chưa chắc không chạm mặt lần nữa.

An toàn nhất là đánh tan lo lắng.

Nghĩ đến đây, ta tăng tốc độ. Khinh công của ta vốn đã cao hơn Ngọc nha đầu, bây giờ không lo bị nhận ra nên dùng Dạ Bộ phi nhanh. Nhưng chạy không được bao lâu, phía sau lại có tiếng gió, hiển nhiên Ngọc Phi Diên đã giải trừ hiểu lầm, tiếp tục đuổi theo.

May mà chỗ ta muốn đi không quá xa.

Ta chạy gần nửa canh giờ, rốt cuộc ngừng lại trước một hang núi. Hang núi này vốn là sào huyệt của dã thú, nhưng mùa đông đến thì trống không. Cửa hang bị ta dùng cỏ che lại, bên ngoài không thể nhìn thấy.

Ta vén bụi cỏ, ổn định thân hình la lớn.

"Quỷ nha đầu, ra cứu ta."

"Cứu mẹ ngươi! !"

Ta vừa vào hang, thấy Võng Lượng đang nấu gì đó, nàng lập tức nhảy lên cho ta một cước vào mặt. Ta nhanh tay mắt sáng, bắt được bắp chân của nàng. Nha đầu này không ăn uống tử tế, vừa gầy vừa nhỏ, tay chân càng tinh tế. Ta nắm chặt mắt cá chân trắng ngà, nắm tay còn thừa một đoạn.

Ta vận kình, nàng lập tức mất lực, không còn đất dụng võ. Bị ta nhấc đầu dưới chân trên.

Nhưng quỷ nha đầu chưa bao giờ chịu thua, còn hung hăng kêu gào: "Minh Phi Chân! Ngươi còn mặt mũi về!"

...... Lạ thế, sao ta có cảm giác giấu vợ ra ngoài chơi bị bắt quả tang. Không đúng, người đuổi theo ta ngoài kia mới là vợ chưa cưới. Ngươi sao có thể soán vị?

Ta sờ mặt: "Ta về thì sao vậy?"

Võng Lượng nổi giận đùng đùng: "Ngươi còn mặt mũi hỏi! Ngươi nhốt ta ở cái chuồng chó này vài ngày. Nếu cô mày không bắt rắn ăn thì sớm đã chết đói!"

"Ta......"

Ta nhất thời nghẹn lời, đúng là quên mất chuyện này.

Do bên trấn Tằm Hồ quá nhiều việc, ta còn bị Ngọc Phi Diên đuổi hai ngày hai đêm, nhất thời quên hết.

Lúc ấy ta giấu Võng Lượng trong hang động này, cho nàng một cây đao, bảo nàng tự sinh tự diệt.

Ta không hề trói nàng hoặc là đặt bẫy ở cửa hang.

Mà dùng tâm thức cấm chế, khiến nàng chỉ cần có ý nghĩ rời khỏi hang là sẽ tê liệt toàn thân. Nếu thật sự ra ngoài thì lập tức té xỉu. Cho dù tỉnh lại, chỉ cần biết mình không trong hang, sẽ bị tâm thức cấm chế xung kích ngất tiếp.

Nơi này không an toàn, tuy đã là mùa đông, rắn rết dã thú vẫn hoạt động. Trên đường ta còn gặp hai con sói. Quỷ nha đầu Võng Lượng rất thông minh, với điều kiện này, cho dù không ai trông coi, nàng cũng không trốn.

Cấm chế tâm thức là võ công trong >, không quang minh chính đại lắm. Ta không muốn dùng quá nhiều, nếu không sẽ bị nhận ra là võ công của Thần Nguyệt giáo. Nhưng với quỷ nha đầu này thì không sao. Dù sao nàng biết ta không phải người tốt.

Nhưng lúc ấy ta nói hằng ngày đến đưa cơm nước, chính mình lại quên mất, bảo sao nàng nổi giận.

"Thôi nào, ta đã đến rồi mà."

Võng Lượng ngẩn ra, sau đó híp mắt quay người, dùng lực đá lên, cái chân không bị nắm bay thẳng vào mặt ta.

"Ngươi định lừa lão nương như lừa người yêu à! Ngươi đến thì có tích sự gì, lão nương vẫn phải ở cái chuồng chó này."

Ta tận lực không chống đỡ, để nàng đá một cước cho đã nghiền, bớt gây sự. Ta buông tay ra, nàng nhẹ nhàng rơi xuống đất, linh hoạt như con báo.

"Được rồi, đá cũng đá, mắng cũng mắng. Nói chuyện cẩn thận được không?"

"Lão nương thích nói gì thì nói."

Võng Lượng hừ một tiếng, ngồi trên đống cỏ mà mình trải ra.

"Đừng nói nhảm, cô mày không thích nghe. Lại gặp chuyện không giải quyết được à? Muốn 'Nhờ' lão tử?"

"Đúng thế. Có việc 'Dùng' đến ngươi."

Võng Lượng chau mày: "Nhờ!"

Ta kiên trì: "Dùng!"

"Khốn nạn, cút về nhà dùng mẹ ngươi đi hu hu! Ngươi, ngươi lại dùng tâm thức, hỗn đản này! Sớm muộn lão tử cắn chết ngươi!"

Võng Lượng không chiếm được tiện nghi, thở phì phì ôm nồi canh rắn. Canh rắn nấu xong không bao lâu, vẫn còn bỏng miệng, nàng ngửa đầu làm hai ngụm lớn như uống rượu, thái độ rất hào hùng. Ngụm thứ ba thì hừ một tiếng phun hết ra, mắng: "Mặn không ra mặn, nhạt không ra nhạt, cái quái gì."

"Muốn ăn ngon thì nghe ta nói."

Nàng lúc này mới quay đầu cười tà ác với ta.

"Đừng nói nhảm, ra giá đi, lão tử động lòng thì làm. Nếu không, khỏi bàn."

"Giúp ta làm mặt nạ da người, ta muốn tránh một người."

Võng Lượng cười nhạo: "Dạ La bảo chủ, ngươi còn cần ta làm mặt nạ da người?"

"Thuật dịch dung của ta xấp xỉ ngươi, có lẽ giỏi hơn chút. Nhưng muốn làm một cái mặt nạ sinh động như thật, ít nhất cũng một tháng. Không giống Huyết Yêu Tằm biến pháp của ngươi, lấy tài liệu tại chỗ, bắt tay làm luôn. Tay nghề tuy hơi kém, nhưng có ta hiệp trợ. Một canh giờ làm ra một tấm mặt nạ da người dùng được thì không khó."

"Nói nhảm xong chưa?" Võng Lượng không có hứng thú gì: "Ngươi được lợi, ta thì sao?"

"Ta hứa cho ngươi theo ta vào trấn Tằm Hồ."

Võng Lượng suy nghĩ một lát, cười lạnh: "Ta muốn ở nhà hàng lớn nhất trấn."

"Nhà hàng số một, phòng chữ Thiên. Tiêu chuẩn là 100 lạng một đêm."

"Mát xa bóp chân, châm trà đổ nước."

"Phục vụ 12 canh giờ mọi thời tiết."

"Ta muốn có người ca hát kéo đàn."

"Soái ca thô kệch, tuấn nam mặt lạnh, mỹ nam mỹ nữ, cái gì cũng có."

"Ta muốn ăn món ngon độc nhất vô nhị."

"Bảo đảm ngươi chưa ăn bao giờ."

"Được!"

Võng Lượng tươi cười rạng rỡ, vỗ bộ ngực nhỏ đang ưỡn cao.

"Cứ giao cho ta. Ngươi muốn làm mặt nạ gì, lấy máu thịt ra."

Nha đầu này quả nhiên tham ăn. Không cần gì khác, chỉ muốn làm sang.

Ta buông tay nói: "Hiện nay không có máu thịt, rắn đâu?"

"Nấu nát cả rồi, làm gì còn máu? A, sau lưng ngươi giấu cái gì —— hai con sói? ! Hay lắm, cẩu vật này, lừa lão nương uống canh rắn, ngươi có thịt sói mà không hiếu kính. Vừa vặn, một làm mặt nạ, một nướng ăn."

"Đây là bữa tối của ta! Một làm mặt nạ, một ta ăn, ngươi uống canh rắn!"

Hai ta ồn ào một hồi, cuối cùng khó khăn ra quyết định, một nửa chỗ sói làm mặt nạ, một nửa nướng ăn. Ta được một con, nàng nửa con.

Lúc đầu nàng không hài lòng. Thế nhưng tính đến sau này được đi nhà hàng đỉnh cấp hưởng thụ, nên từ bỏ suy nghĩ ăn năm phần no.

Ngọc Phi Diên tuần hành bên ngoài, chúng ta thì ăn cơm bên trong. Sau khi cơm nước no nê, Võng Lượng mới bắt đầu ra tay.

Nàng lấy ra nửa con sói, hừ hừ cười.

"Một cái mặt nạ mà thôi, cô làm không tốt thì bỏ họ Quỷ."

"Ngươi tin quỷ? Quỷ gì? Nhiếp Tiểu Thiến?"

Võng Lượng khịt mũi coi thường.

"Hừ, ai nói tin trong tin tưởng, là họ trong dòng họ." (Tín: tin - xìn, Tính: họ - xìng)

Thấy ta khá là kinh ngạc, Võng Lượng trợn mắt: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng Võng Lượng là tên thật? Đây là ngoại hiệu sau khi vào Quỷ Vực Nhất Hỏa, lão nương vốn họ Quỷ."

"Tên thì sao?"

"Ngươi hỏi làm gì?" Võng Lượng cảnh giác nhìn ta, "Nói cho ngươi, đừng kết thân với lão nương. Ta tên Lai Mãnh, đầy đủ là Quỷ Lai Mãnh!"

Ta vò mặt: "Tên quỷ gì vậy?"

Võng Lượng thấy ta không dễ chịu, cười đắc ý: "Lão nương họ Quỷ, vì sao không thể có tên quỷ?" Còn tạo ra mấy tiếng quỷ cười âm u, nàng có tuyệt chiêu bóp tiếng đổi giọng, người lớn trẻ con, nam nữ già trẻ đều rất sống động. Trận quỷ kêu này không chê được.

Ta khoanh tay nhìn nàng vận công, lấy Huyết Yêu Tằm biến pháp hấp thu máu thịt tinh nguyên trên thân sói, xác sói nhanh chóng khô quắt.

Lại nhìn chằm chằm eo thon của nàng, dường như...... Trên đai lưng có gì đó. Ta đưa tay qua, sờ thấy bên hông nàng có một sợi dây thừng đen nhỏ, phía dưới là mặt dây chuyền. Ta lặng lẽ thu vào, Võng Lượng hoàn toàn không biết.

Đó là một tấm thẻ ngọc, toàn thân đen nhánh, chính là mặc ngọc.

Ta nhận ra thứ này, chỉ có người của Vân Thiên cung mới được đeo. Vân Thiên cung mờ mịt khó dò. Ngoại giới cho dù thấy miếng thẻ ngọc này, cũng không biết hàm nghĩa của nó.

Quỷ nha đầu quả nhiên là đệ tử Vân Thiên cung.

Trên tấm thẻ ngọc khắc rõ ràng sáu chữ lớn 1543 —— Quỷ Oa. Con số phía trước chắc là thân phận giai cấp, mà hai chữ sau đó à......

Ta thấy Võng Lượng vận công xong, đắc ý cười: "Thì ra ngươi tên Quỷ Oa."

Võng Lượng đang đắc ý dào dạt, chợt dùng sức quay đầu: "Sao ngươi biết?"

"Thật là Quỷ Oa. Trên tấm thẻ này viết."

Võng Lượng nhảy qua cướp thẻ ngọc về: "Ngươi, ngươi đừng quan tâm! Lão nương thích tên Quỷ Lai Mãnh! Không...... Không cho ngươi gọi cái tên kia!"

Ta khoanh tay cười âm hiểm.

"Ha ha, nhũ danh của ngươi là gì? Oa Oa sao?"

Võng Lượng mặt đột nhiên nổi điên, bắp chân trắng như tuyết vung lên.

Ta tiện tay đẩy ra: "Thì ra là Oa Oa thật? Oa Oa, Oa Oa, rất đáng yêu."

"Đáng yêu cái quỷ! Họ Minh! Ngươi sớm muộn chết trong tay lão nương! !"

Quảng cáo
Trước /547 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chấn Kinh! Đêm Động Phòng Sửu Thê Biến Tuyệt Mỹ Nữ Đế

Copyright © 2022 - MTruyện.net