Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
  3. Quyển 9 - Long Phượng điếm-Chương 543 : Than dằng dặc · Thẹn với nước mắt anh hùng (Hạ)
Trước /547 Sau

[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Quyển 9 - Long Phượng điếm-Chương 543 : Than dằng dặc · Thẹn với nước mắt anh hùng (Hạ)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đây là lần thứ năm ra tay.

Lạc Diễm vận tất cả kình lực vào một chưởng, nội lực Liệt Dương Can Đảm lục nâng đến đỉnh phong, bàn tay tỏa ra ánh lửa chói mắt, lửa lò vừa nãy còn không bằng. Lạc Diễm dùng hết toàn lực ra một chưởng, hắn tự biết võ công không bằng, chỉ cầu một đòn toàn lực có thể tạo thành tổn thương cho tà nhân này, đã không để ý sinh tử.

Nam tử an tọa trên ghế đá, đối diện một chưởng của kẻ phản đối, đột nhiên biến mất. Hắn không né tránh, mà dùng tốc độ mà mắt của Lạc Diễm không thấy, vọt đến trước người.

Cản giữa hai người, là nắm đấm nở rộ ánh đỏ của A Bất Lặc Tư. Chưởng lực đụng vào lồng sáng màu đỏ, lập tức như lửa ngược gió, ảm đạm đi rất nhiều.

Một đòn toàn lực của Lạc Diễm, liên tục suy yếu theo từng bước của hắn, lúc đánh vào tay A Bất Lặc Tư thì đã hết lực. Quyền chưởng va nhau, không có bá khí, tiếng tiếp xúc không to bằng một cái vỗ tay cổ vũ.

Lúc này nắm đấm của A Bất Lặc Tư biến hóa thành chỉ, nhân lúc Lạc Diễm không kịp phản ứng, đặt vào gáy hắn, nhưng không nhả kình.

Thắng bại đã định.

Lần này ra tay, chỉ hai chiêu.

Ánh đỏ vừa rồi là gì, Lạc Diễm rất rõ ràng. Đại biểu vũ lực đỉnh phong trên thế gian —— Chúc Chiếu U Huỳnh, Lạc Danh từng nhiều lần giảng giải cho em ruột. Cho dù chân chính gặp phải, Lạc Diễm vẫn có sức liều mạng, mỗi lần giao thủ đều không thua nhanh như lần này. Dường như hắn không còn là một món vũ khí có thể gây tổn thương cho A Bất Lặc Tư, mà là gạch ngói tường đất, cỏ khô lá rụng, không có uy hiếp.

Lạc Diễm biết nguyên nhân —— A Bất Lặc Tư trở nên mạnh hơn. Hắn chẳng những nhìn thấu chiêu số của mình, mà công lực còn có tiến bộ đột phá. Tà công của thằng này có thể khiến hắn đột phá trong thời gian ngắn, tiếp tục như vậy, thế gian ai có thể địch?

Cảm giác tuyệt vọng khiến Lạc Diễm tối sầm mắt, muốn ngửa mặt lên trời ngã xuống. Nếu không có hai chữ 'Lạc gia' ép trên vai, Lạc nhị gia đã có tuổi chưa chắc đứng vững trước cảm giác áp bức này.

"Ngươi...... Thắng, muốn giết chết muốn róc thịt, muốn làm gì thì làm."

"Ngươi quả là bướng bỉnh. Mà thôi, ta đã tha cho ngươi bốn lần, không quan tâm lần thứ năm."

A Bất Lặc Tư thu nắm đấm, quay người trở về ghế đá, bỏ trống sau lưng không phòng bị. Đương nhiên không phải tín nhiệm Lạc Diễm, mà là làm nhục trần trụi. Kiêu ngạo như Lạc Diễm, đương nhiên không nghĩ đến đánh lén. Nhưng lúc này chiếm thượng phong trong đầu hắn, lại là bốn chữ che trời lấp đất 'Đánh lén sau lưng'. Với Lạc Diễm mà nói, sinh ra cảm giác này đã rất khó chịu.

Thế nhưng thái độ của A Bất Lặc Tư càng trực tiếp —— cho dù ngươi làm chuyện bỉ ổi như thế, trước mặt ta vẫn chỉ có thất bại. Cử động này như một roi da quất thẳng vào lòng kiêu ngạo và tự tôn của Lạc Diễm, đau đến chảy máu, muốn phát cuồng kêu to. Nhưng lúc này hắn chỉ đành ẩn nhẫn, với Lạc gia bây giờ mà nói, một lòng muốn chết chỉ là tai nạn.

Hắn ẩn nhẫn làm A Bất Lặc Tư rất hài lòng.

Lạc Diễm không biết là, mỗi lần A Bất Lặc Tư đánh bại hắn nhưng không lấy mạng, trong đó có thâm ý. Hắn có chuyện lớn cần dùng đến Lạc Diễm. Mà người ngoan cố bướng bỉnh như này, dùng thủ pháp bình thường không thể đánh bại. Nhất định phải khiến hắn tin phục và khuất nhục, cộng thêm thủ đoạn tinh thần, mới có thể khiến hắn dần dần trở thành quân cờ cho mình sử dụng.

Cho tới bây giờ, hiệu quả làm A Bất Lặc Tư rất hài lòng. Lạc Diễm đã không dữ dằn như lần đầu, mà có thể kiềm chế cơn giận hoàn thành nhiệm vụ mình giao —— cho dù là giết người đoạt bảo. Có lẽ ngay cả Lạc Diễm cũng không rõ chuyển biến này.

A Bất Lặc Tư ngồi về ghế đá, dường như rất thoải mái: "Độc Vương, lần này vận công thế nào?"

Lão nhân kia, kỳ nhân được Nam Cương truyền thành thần thánh —— Vạn Cổ Độc Vương, sắp xếp đồ đạc lạnh nhạt nói.

"Tất cả thuận lợi."

Hắn dường như không nhiều lời, A Bất Lặc Tư cũng tập mãi thành quen, quay lại hô: "Si Mị, ngươi có thể vào."

Bên kia cánh cửa, Si Mị sớm chờ đã lâu đi đến, hành lễ: "Tham kiến chủ nhân." Nét mặt không còn thân mật như trước, ngữ khí tuy cung kính, lại có vẻ công tư rõ ràng, ai cũng nghe ra lãnh đạm trong đó.

A Bất Lặc Tư dường như không để ý, cười nói: "Đây là vũ khí mới tới, ngươi cất kỹ."

"Vâng."

Si Mị tự đi chỉnh đốn vũ khí, Lạc Diễm không nhịn được hỏi.

"Ta còn phải làm đến khi nào?"

"Ngươi vội cái gì?"

Lạc Diễm hừ lạnh nói: "Bây giờ tất cả mọi người trong trấn Tằm Hồ đang truy tra, đám đầu trâu mặt ngựa kia có thể tra ra Lạc Kiếm sơn trang ta. Đến lúc đó ngươi định thế nào?"

"Thì ra Lạc nhị gia sợ chuyện này, ngươi đừng lo, bây giờ có một đám người đã trở thành hình nhân thế mạng của chúng ta."

Lạc Diễm nhíu mày nói: "Cái gì?

"Ngươi bảo Tử Dạ Quỷ Khốc chết một, thương một. Ta nói cho ngươi, thương đã chữa khỏi. Mà chết cũng không chết, gặp phải đại phu có y thuật cao minh, thoáng cái đã khỏi."

Lạc Diễm không kịp phản bác, A Bất Lặc Tư đã tiếp lời: "Cần gì giả ngu? Ngươi giết Bạch Tử Huyền không vận toàn lực. Nghe nói Lạc nhị gia được cả hai đạo chính tà hoan nghênh, cũng có chút giao tình với Tử Dạ Quỷ Khốc. Ngươi tận lực giữ hắn một mạng, muốn xem có thể gặp được đại phu cao minh hay không. Một người sống tối thiểu cũng có hi vọng phải không?"

Lạc Diễm lặng lẽ, dường như bị nói trúng.

A Bất Lặc Tư cười lạnh: "Chỉ vì trò vặt nhàm chán của ngươi, tối nay Tử Dạ Quỷ Khốc sẽ bị diệt môn."

"Ngươi nói gì! Lúc ấy ta áo đen che mặt, Bạch Tử Huyền không thấy gì cả, vì sao ngươi muốn giết cả nhà hắn."

"Ta không thể để kế hoạch xuất hiện sơ suất. Bất kể đối tượng là ai, nhìn thấy cái gì, chỉ cần có một khả năng, ta muốn giết."

Khuôn mặt Lạc Diễm lúc xanh lúc trắng, nghiến răng nghiến lợi, nhưng không tiếp tục ra tay.

A Bất Lặc Tư hiển nhiên rất hài lòng phản ứng của hắn, lại cười nói.

"Chuyện xảy ra trong trấn Tằm Hồ, nhất cử nhất động chạy không thoát tai mắt của ta, đừng lừa mình dối người. Kẻ cứu người dùng tên giả Chung Minh, chính là người trong triều đình. Ta từng thấy hắn một lần, y thuật quả nhiên cao minh."

Nghe thấy hai chữ Chung Minh, Si Mị không nhịn được hừ lạnh. Ngày đó chỉ vì đối địch với nhóm người này, cánh tay của nàng bị Dạ La bảo chủ kéo đứt. Sau đó Vạn Cổ Độc Vương nối chi cho nàng, tuy cánh tay trở về, nhưng võ công giảm tối thiểu ba phần. Mà sau khi gãy chi, cảm giác đau đớn khi Dạ La bảo chủ nhổ chi, đến nay lưu lại chỗ gãy. Mỗi mấy ngày sẽ đau muốn chết, phải dùng hàng loạt thuốc tê mới dịu.

Độc Vương nói đây là đau nhức tưởng tượng, là do sợ hãi và ấn tượng ngày đó để lại, không có thuốc chữa, chỉ có thể tự cứu. Si Mị cầu cứu không cửa, mấy ngày phải ôn lại một lần đau đớn gãy chi, làm sao không nghiến răng căm hận.

"Bọn hắn bỗng nhiên hiện thân, nhưng không để lộ thân phận, biến thành hình nhân thế mạng là đáng. Bọn hắn khả nghi như thế, đám đầu trâu mặt ngựa kia sẽ không bỏ qua."

A Bất Lặc Tư lạnh nhạt nói với Lạc Diễm.

"Nhóm người này đến tìm Thẩm Y Nhân đang mất tích. Nếu bây giờ trong trấn, không chừng Thẩm Y Nhân cũng thế. Nàng ta có tác dụng không nhỏ, nếu ngươi tìm thấy, ta tha cả nhà Tử Dạ Quỷ Khốc, chỉ giết Bạch Tử Huyền, thế nào?"

"Phó tổng đốc Lục Phiến môn Thẩm Y Nhân? Nàng sao có thể ở đây?"

"Không phải chuyện ngươi nên biết. Làm sao? Ngươi không muốn đáp ứng?"

"...... Được, một lời đã định."

"Thoải mái."

"Ngoài ra còn một chuyện. Ta nghe nói đám người kia mở một nhà hàng ở trấn Tằm Hồ, tên là Long Phượng điếm. Đầu trâu mặt ngựa trong trấn đều đi gây phiền toái, ai ngờ toàn bộ trúng độc, cả đám sấp mặt."

A Bất Lặc Tư khá hứng thú chuyển hướng Vạn Cổ Độc Vương:

"Độc Vương, vì sao tích cực như thế, còn chủ động ra tay. Đám người kia đắc tội ngươi sao?"

Lão già đang xử lý một ít bình lọ, lạnh nhạt nói.

"Bè lũ xu nịnh, không đáng ra tay." Ngữ khí không hề cung kính, nhưng A Bất Lặc Tư không phật ý.

"Thật là kỳ quái, nếu không phải ngươi, không nghĩ ra trên giang hồ còn ai có bản lãnh này."

Si Mị Lạc Diễm đều bảo không biết, A Bất Lặc Tư cũng không miễn cưỡng, trầm ngâm nói.

"Chuyện này để đó. Võng Lượng đến nay không rõ tung tích. Không còn nàng, rất nhiều chuyện gặp phiền toái không nhỏ. Thuật dịch dung của Độc Vương có thể xưng xảo đoạt thiên công, nhưng tốn rất nhiều thời gian. Không nhanh chóng tiện lợi bằng Huyết Yêu Tằm biến pháp, chỉ cần máu thịt tinh nguyên là có thể thiên biến vạn hóa. Ngày đó nàng thất thủ bị bắt, ta phái người theo sát đám người của triều đình, muốn thừa cơ cứu đi. Nhưng bóng người cũng không thấy."

Si Mị chợt lạnh lùng nói.

"Nàng đột nhiên biến mất, có lẽ liên quan đến Dạ La bảo chủ."

A Bất Lặc Tư nghe bốn chữ Dạ La bảo chủ, nhất thời không trả lời. Si Mị biết đây là một tâm bệnh của hắn, lúc này nhắc đến, phải chẳng là cố ý. Nhà đá vắng vẻ đột nhiên yên tĩnh, trong mật thất truyền thừa nhiều năm này, một khi không ai nói chuyện, dường như thời gian cũng bị đông cứng, ngột ngạt đến phát bực.

"Làm sao?"

Độc Vương phá tan trầm mặc, lão nhân có bề ngoài chất phác bắt được biến hóa vi diệu trong bầu không khí.

"Còn có đối tượng khiến ngươi thất thủ?"

A Bất Lặc Tư trầm ngâm nửa ngày, hai tay không tự giác nắm chặt.

"Món nợ đó, sớm muộn bắt Đại La sơn thanh toán rõ ràng."

Lạc Diễm lần đầu tiên thấy A Bất Lặc Tư như vậy, thì ra, tà nhân này không phải không có địch thủ.

Dường như A Bất Lặc Tư không muốn tiếp tục đề tài này, chuyển chủ đề.

"Võng Lượng biến mất, tình nhân của nàng sẽ đi tìm. Ngưu Quỷ ở đâu?"

Si Mị lạnh nhạt nói: "Mấy ngày trước hắn dẫn người ra ngoài, không biết đi đâu, chỉ nói muốn làm vài chuyện. Nếu cần, ta có thể dùng bí hiệu triệu hắn về."

"Không được, gia hỏa kia rất bừa bãi. Chắc là tìm người luận võ, cũng tiện làm quen võ nhân Giang Nam. Dùng bí hào thông báo hắn đi tìm Võng Lượng là được, không cần nói gì khác."

"Tuân mệnh."

A Bất Lặc Tư lại nói mấy hạng mục cần chú ý, truyền gọi một số người vào, bàn giao nhiệm vụ. Những chuyện này sớm nên hoàn thành, nhưng bây giờ mới ra lệnh. A Bất Lặc Tư tuyệt không phải người dông dài, hiển nhiên bởi vì luyện công mà chậm trễ khá nhiều.

Lạc Diễm thầm nghĩ: Hắn xưa nay không cần cù luyện công, lúc này nóng lòng nâng cao thực lực, chẳng lẽ liên quan đến Dạ La bảo chủ? Người này được xưng hiếm thấy Giang Nam, năm đó một mình đánh cả Lư Sơn kiếm quán danh chấn giang hồ. Tuy không thắng, nhưng quang minh chính đại quyết đấu với Lăng gia mà đến nay bình yên vô sự, người này là thứ nhất sau khai thiên tích địa.

A Bất Lặc Tư dường như nhìn thấy ý nghĩ trong đôi mắt không cảm xúc của Lạc Diễm, rất không thích.

"Lạc nhị gia, đến lượt ngươi."

"Thế nào? Không phải ta tìm Thẩm Y Nhân cho ngươi sao?"

"Đương nhiên rồi, nhưng nhiệm vụ của ngươi chưa kết thúc. Ta nghe nói trong bảo đao của Cuồng Sa môn chứa vàng đen, ngươi mang cho ta."

Lạc Diễm trợn mắt cả giận.

"Ta đã nói rồi. Còn làm nữa, ta sẽ bị hoài nghi. Mặc kệ ngươi lấy ai làm hình nhân thế mạng, Tư Mệnh cháu ta không phải đồ đần. Hắn sớm muộn sẽ chú ý tới, cuối cùng tra ra ta. Nói cho ngươi, hắn làm người chính trực, sẽ không vì ta là chú hai mà bao che. Chờ ta lộ ra ánh sáng, kế hoạch vô tích sự của ngươi đừng mong thực hiện."

"Đừng há miệng ngậm miệng khó nghe như thế. Ta và Lạc Kiếm sơn trang các ngươi là minh hữu, ta làm tất cả, chẳng qua là lấy tiền của người, tiêu tai cho người."

"Ta không biết trên đời có người uy hiếp minh hữu nhiều lần như vậy."

A Bất Lặc Tư lộ hung quang, cười nói.

"Bởi vì trên đời này, dù là minh hữu, cũng phân chia cao thấp. Ta chỉ bình đẳng với huynh trưởng của ngươi Lạc Danh, người còn lại không có tư cách bàn điều kiện với ta."

"Chẳng qua ngươi nói không sai, cháu ngươi không giống con trai ngươi, đích thực là người thông minh. Hắn có bản sự tra ra ngươi."

Lạc Diễm có dự cảm bất tường, vội vàng kiềm chế nhịp tim đập nhanh, lo tà nhân này từ hơi thở sợ hãi của mình, phân tích ra ý nghĩ tàn khốc ấy.

"Ngươi đang sợ cái gì? Sợ ta ra tay đối phó cháu ngươi sao?"

Lạc Diễm bất chấp khó khăn nói: "Ngươi không dám động con trai của đại ca."

A Bất Lặc Tư cười nói: "Ngươi nói rất đúng. Ta sao dám động tới con trai của đại ca ngươi, chúng ta là minh hữu."

Lạc Diễm vừa yên tâm, A Bất Lặc Tư duỗi một ngón tay, vô thanh vô tức khoác lên vai hắn.

"Cho nên, muốn mời ngươi ra tay nhé."

Lạc Diễm vung đi ngón tay im lặng mà tới, cả giận nói: "Nằm mơ, ta há lại hại cốt nhục của đại ca vì ngươi!"

"Đừng khẩn trương như thế. Đã nói, ta không dám động đến con trai của đại ca ngươi. Thế nhưng hắn là một uy hiếp tiềm ẩn. Không cần giết hắn, ta muốn ngươi dẫn tinh nhuệ của Lạc Kiếm sơn trang bắt giữ giam lỏng hắn, chuyện này không khó chứ?"

A Bất Lặc Tư đưa ra phương án mà Lạc Diễm không muốn chấp hành nhất, nhẹ nhàng đến khó chịu. Nếu là chỉ thị giết người, hắn vẫn có thể ngoan cố chống lại, nhưng loại mệnh lệnh dường như có thể chấp hành này là chết người nhất. Như một thanh dao mềm, dường như không trí mạng, lại chém trúng trọng điểm.

"Nếu ngươi không ra tay, thì để ta mạo danh ngươi ra tay. Ngươi cũng rõ, người của ta không biết lưu thủ. Nghe nói võ công của thiếu chủ Lạc gia khá tốt, không biết phải dùng biện pháp gì để hắn khuất phục."

Lạc Diễm không chút nghi ngờ năng lực của Quỷ Vực Nhất Hỏa, võ công và thủ đoạn của bọn hắn là hàng đầu. Xưa nay Lạc Diễm lãnh đạm với đứa cháu này, nhưng dù sao hắn là con duy nhất của Lạc Danh. Nếu như xảy ra chuyện gì, Lạc Diễm không dám tưởng tượng đại ca sẽ đau lòng đến mức nào.

Cân nhắc liên tục, Lạc Diễm đành thở dài.

"...... Tuân mệnh."

Quảng cáo
Trước /547 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thập Niên 80 Dưỡng Con Trai Phản Diện Thành Bé Ngoan

Copyright © 2022 - MTruyện.net