Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh Bản Mới
  3. Chương 56-59
Trước /67 Sau

Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh Bản Mới

Chương 56-59

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 56: A, có chút việc, nhưng bây giờ không sao nữa

Kha Nguyệt không muốn quan tâm đến đống đồ kia nữa, nó như giễu cợt cô tự đa tình trái tim như bị một bàn tay to bóp nghẹn, đau đớn nhưng cũng phải đau đến triệt nội tâm.

Cô và CỐ Minh Triệt đã đi đến mức nhìn nhau lại ghét nhau, ngay cả làm một người xa lạ cũng là một loại tra tấn?

Vì từng yêu nhau, nên không thể làm kẻ địch, hay vì tổn thương nhau nên không thể làm bạn bè, chỉ có thể trở thành hai kẻ xa lạ quen thuộc nhất.

Câu nói này, không thích hợp với cô, thậm chí khi hiện lên trong đầu nó lại là một điều châm chọc, bởi vì cố Minh Triệt đã từng tàn nhẫn nói, anh không yêu cô, nhiều năm trước không yêu, hiện tại cũng không!

Vì không yêu, nên không thấy cô đau, vì không yêu nên không thấy được sự cố gắng của cô, vì không yêu, anh mãi đuổi theo cầu vông, bỏ lại đám mây nơi chân trời.

Hít thở sâu điêu hòa nỗi lo trong lòng,

Kha Nguyệt, chân bước nhanh đi ra ngoài. Có lẽ cô nên tìm một vị hôn phu, hoặc tìm một ai đó sẽ không cự tuyệt cô!

Lúc này không hiểu sao Kha Nguyệt lại nhớ tới nụ cười ấm áp tao nhã của Lục Niên.

Kha Nguyệt nghĩ tới nghĩ lui, vị hôn phu phù hợp với điều kiện của cô chỉ có một người – Lục Niên.

Ngoài trừ vẻ anh tuấn, gia thế hiển hách, là thanh mai trúc mã từ nhỏ thì thứ cô quan tâm lúc này là anh có muốn cùng cùng cô kết hôn hay không

Vì như ai cũng biết, Lục Niên không vô hại như vẻ bên ngoài của anh, nhìn thì rất ôn nhu nhưng thực chất là bản tính anh rất lạnh nhạt, để bước vào trái tim anh là một chuyện rất khó khăn

Nhưng mà, xem này trong lòng cô vẫn sợ hãi, đối với Lục Niên áy náy, cô lợi dụng anh là không tốt nhưng hai người họ chẳng qua là cùng giúp đỡ nhau a, vì cô cũng biết dì Lục ở bên Anh cũng đang muốn tìm vị hôn phu cho Lục Niên!

Đang thẫn thờ hồi tưởng thì giọng nói

của Lục Niên vang lên chấm dứt mạch hồi tưởng của cô

Lục Niên cởi bỏ áo vest, khoác lên người cô, rồi dịu dàng nói :“NgỐc nghếch, ngoài biển gió lạnh lắm đừng để chút nữa vê bị cảm, chú Kha sẽ trách anh mất.” “Cám ơn.”

Kha Nguyệt liên cười cảm ơn với anh Lục Niên nhíu mày :“Từ bao giờ mà đối vớ anh trở nên khách sáo như vậy?” Mái tóc đen gỢn sóng, khuôn mặt mộc mạc không hê trang điểm trong màn đêm lại càng vô hại, Lục Niên có thể nhìn thấy đôi môi đỏ, sống mũi thanh tú, chiếc cằm thon nhỏ cùng đôi mắt ướt long lanh của cô khi nhìn mình

Lúc này Kha Nguyệt không để ý lời Lục Niên nói lắm vì cô vẫn đang bận đấu tranh với chính nội tâm của mình

Lục Niên, nhân vật đầy huyền thoại của giới tài chính, tuổi trẻ tài cao, sau lưng có lại có địa vị chắc chắn của Lục gia, bên nhà ngoại có tài lực làm lá chắn, thành công của anh không phải tình cờ, dù anh không tham chính, về kinh doanh anh cũng

cần có một ngọn cờ riêng, không có đối thủ.

Đã có gia thể hiển hách như thể, nhưng Lục Niên vẫn cùng giúp đỡ ba Kha trong việc quản lý công ty của gia đình cô

Một người đàn ông ưu tú, cao cao tại thượng, xa không thể chạm vào, sợ rằng trên đời này, bất cứ cô gái nào cũng không thể cứng đôi, đứng bên cạnh anh, càng sợ nhục nhã vì anh quá nổi bật phi phàm, sạch sẽ thoát tục.

Nhớ tới ý định của mình, Kha Nguyệt bắt đâu do dự bất an, thông minh như Lục Niên sao lại không nhìn ra ý tứ của cô?

Cô ở trong mắt anh, có lẽ là một cây cỏ dại mọc trong lông kính đi!

Lục Niên nhìn thấy Kha Nguyệt dường như có điều gì muốn nói nhưng mãi không lên tiếng khóe môi bắt đâu mỉm cười vô hại, gương mặt tuấn tú chưa từng biểu lộ quá nhiều, lại cao sang quý phái, vừa nhìn Kha Nguyệt đã khiến cô liên tục tăng gia tốc.

Kha Nguyệt ngại ngùng

“A, có chút việc, nhưng bây giờ không sao nữa.”

Hành động cùng lời nói trước sau của Kha Nguyệt mâu thuẫn khiến Lục Niên rất khó mà tin, anh cũng không có tính tin cô, lông mày đen nhướng lớn

“Không có chuyện gì thật mà, về nhà thôi em mệt rồi.”

Chương 57: Nói đi, có chuyện gì?

Từ chối, muốn bỏ đi, nhưng anh không để cô chạy trốn, cô muốn đứng dậy để trốn tránh, thì anh đã bước lên trước chắn ngang đường cô đi.

Giữa đôi đôi lông mày thanh tú của Lục Niên là nụ cười ranh mãnh, nhìn cô cúi đâu ảo não, anh túm chặt tay cô

Kha Nguyệt muốn tránh, nhưng anh lại càng siết chặt, bá đạo khiến cô không có cơ hội bỏ đi, hành động này cùng với dáng vẻ nho nhã bên ngoài của anh tạo thành hai vẻ đối lập.

Đây không phải là giấu đâu lòi đuôi sao? Kha Nguyệt chột dạ

Rõ ràng là cô có điều muốn nói trước với anh, vì sao, ngôi đối diện với anh, nhìn đôi mắt nhẹ cười kia, cô có cảm giác mình đã tự sập bẫy?

“Nói đi, có chuyện gì?”

Lục Niên xoay người, nhìn Kha Nguyệt ngôi co ro trên tay lái phụ nói.

Kha Nguyệt nửa muốn nói nửa không muốn nói, phân vân không ngừng, đôi mắt nhìn sâu vào mắt Lục Niên, chỉ cân liếc mắt cũng cô rung động, miệng cũng không nghe theo cô nữa.

“Nếu anh thật sự muốn kết hôn, lại tìm không được đối tượng phù hợp, vậy anh anh có thể để tâm đến em!”

Đôi chân dưới váy khép chặt, sống lưng căng thẳng, tư thế ngôi đoan trang lại tiết lộ cô lo sợ bất an, dù cô đã nhanh chóng che dấu nó đi.

Gương mặt anh tuấn của Lục Niên thoáng qua vẻ kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy trong mắt cô đây vẻ ảo não túng quẫn, khóe môi liền cười yếu ớt

“Vì sao?”

Anh hỏi vì sao, mà không thẹn quá hóa giận đuổi cô đi, điều đó chứng minh anh đang rất cân kết hôn, có nghĩa cô vẫn còn hi vọng?

Nhưng lại khác so với tưởng tượng

của cô

“Vì sao?”

Âm thanh rất nhỏ vang lên quanh quẩn trong không gian, anh tựa người ra sau lưng ghế, đường cong duyên dáng nơi cằm được nâng lên, lông mi đen cong dài, đôi mắt híp lại không rõ cảm xúc, tuấn tú lại đầy mê hoặc.

Lục Niên quá tuyệt vời, không phải để cô trêu vào, nhưng lúc này không thể rút lại, bởi vì chỉ có anh mới có thể cứu vớt cô thoát khỏi ma trảo quá khứ.

Kha Nguyệt vững vàng từ từ thở nhẹ, trong đôi mắt sáng mang vẻ trịnh trọng thành khẩn, nhìn chằm chằm Lục Niên nói: “Lấy em, không chỉ là lợi ích cảu hai nhà, có thể giúp anh không phải đau đầu về việc đi xem mắt, chúng ta không can dự vào cuộc sống riêng của nhau, dù sao em và anh cũng biết nhau từ nhỏ, coi là cùng nhìn nhau lớn lên đi.”

Đôi lông mày thảng thốt, nhìn vẻ bình thản của Kha Nguyệt, ngón tay Lục Niên thon dài nhẹ nhàng chạm vô lăng:“Em không yêu tôi!”

Anh cười đến vân đạm phong khinh, giọng nói lãnh đạm lại trúng tim đen khiến cô hơi nóng nảy.

Cô không yêu anh, anh cũng không yêu cô, cho nên lân câu hôn này nhất định thất bại, cô cũng đã tính tới mới quyết chí làm liều. Đáng ra nên vui, nhưng tại sao cô lại phiền não, là bị cự tuyệt nên khiển tâm trạng không vui?

Không cách nào giải thích, Kha Nguyệt cắn môi cười nhạt nhìn Lục Niên,

Xe đã dừng lại ở trước cửa nhà cô, Kha Nguyệt đứng dậy:“Nếu đã vậy, em cũng không miễn cưỡng, tạm biệt anh!” “Chờ đã.”

Một giọng nói từ sau lưng vang lên, Kha Nguyệt vừa nhấc chân liền dừng lại, hơi nghiêng đầu, đập vào mắt là nụ cười ưu nhã thanh thản của Lục Niên, anh từ trên xe bước ra, dáng người cao giống như vị thần nhìn Kha Nguyệt.

“Lời em nói thật sao?”

Anh hỏi cô, nụ cười thu lại, đôi mắt đen chân thành cô chưa từng thấy qua, tập trung vào nhất cử nhất động của cô, đôi môi mở ra, từng câu từng chữ cô có thể cảm nhận được sự nghiêm túc.

Chương 58: Gọi hay không gọi?

Là thật sao?

Cô có thể nói như đinh đóng cột sao?

Không phải…

Kha Nguyệt nghẹn lời, cổ họng cứng lại, như bị gì đó ngăn chặn, không phát ra tiếng, đối diện với đôi mắt đen kia nhất thời không biết làm sao.

“Chờ điện thoại của tôi.”

Anh có người xử lý chuyện trước sau có trật tự, đối với tình cảm cũng vậy, để khiển cô không phải lúng túng mở lời, anh đã nói trước

Kha Nguyệt không hiểu cau mày, không hiểu ý anh.

Anh giật giật khóe miệng:“Em không phải muốn biết đáp án sao? Chờ tôi suy nghĩ rồi sẽ gọi cho em.”

Sao? Anh muốn suy nghĩ?

Kha Nguyệt kinh ngạc quên cả động tác

Mãi đến khi bước vào nhà, cả người cô vẫn như rơi vào màn sương, chuyện Lục Niên trả lời ngoài dự liệu của cô, vẫn

tưởng anh sẽ đuổi cô ra khỏi xe, hoặc cự tuyệt, nhưng anh nói, suy nghĩ kĩ rồi sẽ gọi điện cho cô.

Không đông ý, thì cứ cho là mộng, cùng lắm sau này gặp Lục Niên thì đi đường vòng; nếu đông ý…

Một luông sáng lướt qua, không thể, một người đàn ông cao quý như vậy không thể tùy tiện đáp ứng lời câu hôn của một người con gái, nhiều danh môn thiên kim đã tơi tả quay vê, huống chi là cô?

Lòng bàn tay lạnh như băng áp vào vỏ ngoài điện thoại khiển cô suy nghĩ loạn

Nhìn những con số đang nhấn liên tiếp vào điện thoại, đến con số thứ 6 thì tay cô cứng đơ, ánh mắt do dư.

Gọi hay không gọi?

Mở cửa phòng tắm ra, lòng Kha Nguyệt như dây cung chợt giản ra, cuối cùng vẫn không đè xuống phím màu xanh, tâm lại không ngừng đấu tranh, bỏ điện thoại vào túi.

Trong phòng làm việc, Lục Niên đưa lưng về cửa sổ, đứng trước bàn, dáng

người cao ráo nhìn xuống thành phố vắng tanh.

Trong mắt như đang suy nghĩ gì đó, hai hàng lông mày thanh tú chau vào nhau, thâm trầm.

Chuông điện thoại vang lên, ở trên mặt bàn nhẹ nhàng nhích đi. Giai điệu du dương lại như viên đá vụn làm cho nước hô thu gỢn sóng, tạo thành từng đợt lăn tăn.

Ngón tay trắng nõn hơi cong khớp xương, đầu ngón tay sạch sẽ chạm vào di động, cúi người, câm điện thoại vừa bị anh đẩy sang bên.

Trên màn hình, anh thấy một cái tên, không phải dãy số xa lạ.

Nữ tiểu quỷ.

Rạng sáng gọi điện hô ngôn loạn ngữ muốn gả cho anh tự xưng là “Diệu Linh mỹ nữ” Nữ tửu quỷ? Nói anh rất tốt, ngay cả mình cũng không tin phụ nữ? Trong điện thoại là tiếng cười ngu ngơ của nữ tửu quỷ?

Mày hơi nhíu lại, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình. Đâu ngón tay chuyển qua phím đỏ, chỉ cần dùng sức, anh có thể chặn ngang cuộc quấy rây này.

Nhưng kết quả không như anh nghĩ, anh không biết tại sao mình lại thay đổi chú ý , nhớ đến một cái tên, gương mặt của cô đập vào đầu khiến cho ngón tay anh dừng lại.

Trong khoảnh khắc, một loại cảm xúc vô định dâng lên, hơn nữa từ từ lan tràn khắp người. Sự việc đã vượt qua khỏi tâm tay, muốn tìm tòi ra chân tướng thứ gì đang phát sinh trong cơ thể mình.

Thu hồi ánh mắt nhìn điện thoại di động vẫn kêu, nhẹ nhàng chạm vào, ngón tay không hề bị khống chế nhấn nút trả lời.

“Sao anh lại bắt?”

Chương 59: Anh nghĩ anh không cân suy nghĩ nữa

Trong điện thoại là giọng nói kinh ngạc của cô.

Lục Niên hơi đau đâu, đâu ngón tay mơn trớn ánh trăng, ánh mắt sâu nhìn phái dưới lầu, bóng trăng lấp loáng dưới hô nước, anh không thấy mặt cô, nhưng anh nghe ra tâm trạng cô, trong nhất thời bật cười.

“Anh nghĩ anh không cân suy nghĩ nữa.”

“Sao?”- Giọng nói kinh ngạc ngân cao, hỉ nộ ái Ố khó phân biệt.

Nhìn bóng người dưới lâu đôi mắt lộ vẻ ôn hòa, dưới sống mũi anh tuấn, đôi môi cong len, vứt bỏ vẻ lạnh lùng và xa cách, chỉ có âm điệu vui vẻ

Bên điện thoại, một luông âm thanh nhỏ nhẹ trong không khí bay đi, anh nói: “Chúng ta kết hôn đi.”

Kha Nguyệt chọn lựa mình là một con đà điểu hèn nhát sau khi nghe được đáp án của Lục Niên.Anh chỉ nói từ ngắn ngủn, nhưng lại khiến sự tĩnh táo của cô vỡ vụn, chạy trối chết

Nhưng bên tai không ngừng vang lên tiếng của Lục Niên, đầu của cô nổ tung một cái, mơ mơ hồ hồ. Lời cầu hôn này giống như giẫm phải quả bom, mỗi bước đi đều cẩn thận. Con đường trước mắt thật nguy hiểm có thể sảy chân bất cứ khi nào, lời cầu hôn hoang đường này lại như khu vực nguy hiểm còn cô không cách rút ra, mãi mãi bị đáp án của Lục Niên giam cầm.

Lân thứ nhất tình yêu thất bại, cô thua đến thương tích đây mình, cũng thua đến quên cách yêu người khác. Cô yêu cố Minh Triệt, quá mức tuyệt đối và mù quáng.. Sau khi bại trận, sự châm chọc khiêu khích của anh đã nhắc nhở cô đã trả giá đổi lấy chỉ có tổn thương không cùng, như vậy còn Lục Niên thì sao?

Một cuộc hôn nhân không có tình yêu, đổi lấy được gì?

Cô và Lục Niên nếu quả thật sẽ kết hợp, không yêu thì cũng vì lợi ích, theo như lời cô nói, cô có thể mang đến cho anh những giá trị lớn hơn, anh cũng mang lại cho cô niềm vinh dự to lớn

Thậm chí có thể đả kích cố Minh Triệt.

Trong đầu chợt thoáng qua ý nghĩa, nỗi hận muốn trả thù khiến tim cô căng ra, cười khổ một tiếng, một giây sau liền bác bỏ ý nghĩ này.

Vô số đêm, cô khó ngủ chỉ vì muốn tìm ra cách trả thù người đàn ông kia, ảo tưởng bản thân làm gì để khiến anh đau đến không sống nổi. Nhưng khi cơ hội đã ở trước mắt thì mới nhận ra vật đổi sao

dời, trả thù chăng qua khiẽn cô đâm mình trong dòng sông hận thù.

Lúc này, trái tim cô như con nhộng, từng vòng từng vòng bao lấy mình, không để cho kẻ ngoài xâm nhập hoặc dòm ngó, càng sợ có người nhìn thấu quá khứ của cô. Lục Niên quá thông minh, cô sợ khi ở trước mặt anh sẽ như tờ giấy để lộ ra tất cả, khi đó nỗi đau do cố Minh Triệt gây ra còn sâu hơn.

Ngôi bên giường, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, ánh đèn màu thật huyên ảo, khiển cho đêm tối đơn độc lại trở nên thật đẹp, nhưng cô lại không có tâm trạng thưởng thức nó, tâm trang rối loạn nhìn tin nhắn trên di động càng trở nên phức tạp.

“Không còn sớm nữa, mau nghỉ đi!”

Anh tại sao lại biết cô chưa ngủ?! Liếc mắt nhìn đông hô báo thức trên chiếc tủ, 23 giờ 40 phút, anh biết cô vì chuyện hôm nay mà suy nghĩ?

Nhìn màn hình sáng trưng, tin nhắn ở dưới đề tên Lục Niên, giống như sợ cô không biết là ai, cố ý ghi chú, hành động tỉ mỉ này khiển cô hơi hoảng hốt

Đưa tay ném điện thoại lên giường,

hấp tấp đứng dậy, đi về phía cửa sổ, nhìn cảnh đêm tuy đẹp mà an tĩnh, trái tim lại đập mạnh, nơi mi tâm khó che dấu nỗi phức tạp trong lòng.

Sau đó xoay người, đôi mắt nhìn chằm chằm di động, không biết có nên đi qua lấy không.

Nếu như ngay từ lúc bắt đầu Kha Nguyệt đã áy náy với Lục Niên, vậy bây giờ coi như cô không biết xấu hổ đi. Cô lợi dụng anh để trả đũa lại cố Minh Triệt, cũng không thật sự muốn ký tên lên tờ giấy kết hôn với anh, đáp án của anh hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của cô, có thể nói, Lục Niên như kẻ cướp, lấy đi quyền làm chủ cô đối với cuộc sống. 1637925985032.png

Quảng cáo
Trước /67 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Làm Ruộng] Ta Nỗ Lực Trồng Trọt Trước Mạt Thế

Copyright © 2022 - MTruyện.net