Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Em Trai Khờ Khạo
  3. Chương 221-230
Trước /67 Sau

Em Trai Khờ Khạo

Chương 221-230

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 221: Giải oan!

Đội trưởng nghe thế lập tức ngẩng phắt đầu dậy.

“Ân nhân, không lẽ cậu cũng là…”, gã ta kích động nói.

Trương Minh Vũ cười đáp: “Nghĩ nhiều làm gì. Bây giờ không còn phân biệt thành thị nông thôn nữa đâu. Đừng thấy tự ti, chúng ta không hề thua kém người khác”.

Nói rồi anh vỗ vai gã đội trưởng dặn dò: “Được rồi, mau đi nộp tiền đi”.

Gã ta nặng nề gật đầu.

Gã ta nhìn anh thật lâu rồi mới quay người đi ra khỏi khách sạn.

Đám công nhân còn lại vẫn dán chặt mắt lên người anh.

Anh nhìn quanh một lượt, bình tĩnh hỏi: “Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi làm đi chứ!”

“Cho dù thế nào cũng không được làm chậm trễ chuyện của khách sạn!”

“Đợi các người tan làm, tôi sẽ dẫn các người đi đòi tiền!”

Những công nhân kia lục tục quay đi chuẩn bị bắt tay vào làm.

Thế nhưng ngay sau đó, tất cả đều giật nảy mình.

Đi đòi… đòi tiền sao?

Bọn họ vội vàng quay ngoắt lại, ánh mắt ai cũng loé lên vẻ kinh hãi!

Một trong số những người công nhân kích động đứng ra lên tiếng: “Ân… ân nhân, cậu nói gì cơ? Cậu định dẫn chúng tôi đi đòi tiền sao?”

Anh bật cười đáp: “Đúng vậy, đi đòi tiền. Mau làm việc đi!”

“Vâng!”

Tất cả đều phấn khích reo hò, vội vàng chạy đi hoàn thành công việc của mình!

Vẻ mặt ai cũng tươi cười hớn hở, kích động ra mặt!

Khoé miệng anh cũng dần cong lên nở nụ cười.

Anh rất đồng cảm với những người công nhân này, không thể lờ đi được.

Hơn nữa hành động của nhà thầu cũng làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới tiến độ thi công của khách sạn!

Còn với Lâm Kiều Hân, sao anh có thể cho phép loại người như vậy làm việc cho cô?

Cho dù nhìn từ góc độ nào, anh cũng phải quản chuyện này cho bằng được!

Mọi người xung quanh dần tản đi.

Long Tam và Long Thất cũng đi rồi.

Nhân viên khách sạn cũng bắt đầu trở lại làm việc bình thường.

Trương Minh Vũ tươi cười trở về.

Hàn Thất Thất nhìn theo với ánh mắt phức tạp.

Hạ Hâm Điềm cũng mỉm cười dịu dàng nói: “Không tồi, cũng ra dáng lãnh đạo phết đấy”.

Anh bật cười đáp: “Còn không phải là nhờ các chị dạy dỗ à?”

“Đi thôi, chúng ta đi tham quan tiếp”.

Cô ấy khẽ gật đầu.

Hàn Thất Thất lại ngẩn người.

Sao lại nói là… dạy dỗ?

Anh nhanh chóng dẫn Hạ Hâm Điềm và Hàn Thất Thất dạo quanh khách sạn một vòng.

Đây cũng là lần đầu tiên anh đi kiểm tra kĩ càng từng nơi như vậy.

Nói chung thì anh rất hài lòng.

Sau khi anh dẫn hai cô gái đi xuống thì thấy đội trương đang vội vàng chạy vào trong khách sạn.

Anh nhếch miệng nở nụ cười tươi rói.

Các công nhân khác nhanh chóng báo tin mừng cho đội trưởng, nói là anh muốn dẫn bọn họ đi đòi tiền.

Nghe xong, đội trưởng cuống quýt chạy tới trước mặt anh!

Hành động của đối phương khiến anh sững sờ.

Hàn Thất Thất và Hạ Hâm Điềm cũng dừng bước.

Bịch!

Thoắt cái, gã đội trưởng đã lao tới quỳ sụp xuống, kích động nói: “Cảm ơn cậu! Tôi thay cả nhà cảm ơn cậu!”

Giọng nói nghẹn ngào!

Đàn ông không dễ khóc chẳng qua là tình cảm chưa đủ sâu sắc mà thôi!

Anh lập tức đỡ gã ta đứng dậy cười bảo: “Được rồi, lần này tôi giúp các anh, thế nhưng các anh cũng phải rút kinh nghiệm”.

“Đừng để chuyện tương tự xảy ra nữa”.

Đội trưởng trịnh trọng gật đầu, kiên định đáp: “Tôi hứa với cậu sẽ không để xảy ra chuyện như vậy thêm một lần nào nữa!”

Anh cười nói: “Thế mới đúng chứ. Đã là đội trưởng thì phải có trách nhiệm với người của mình”.

“Đầu tiên anh phải xác định rõ ràng chuyện gì có ích, chuyện gì vô dụng”.

Đội trưởng trầm giọng đáp: “Tôi biết rồi!”

Anh bật cười nhắc nhở: “Được rồi, mọi người mau đi làm việc đi, làm cho tốt vào”.

“Tan làm xong thì ở đây chờ tôi. Tôi sẽ dẫn các anh đi đòi tiền”.

Đội trưởng lại kích động đến mức cả người run rẩy: “Ân nhân, cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu rất nhiều!”

Ngoài lời cảm ơn, gã ta không còn biết có thể nói gì khác!

Trương Minh Vũ vỗ vai anh ta mấy cái.

Tiếp đó anh dẫn hai cô gái đi thẳng ra khỏi khách sạn.

Sau khi ra ngoài, ba người họ lập tức di chuyển tới Marmart.

Anh có tổng cổng ba cái sản nghiệp, đương nhiên phải dẫn Hạ Hâm Điềm đi tham quan cả ba mới được.

Khi ở trên xe, anh chợt sực nhớ ra một chuyện.

“À chị hai, việc đại diện thương hiệu của chị là do chị quyết định hay công ty chỉ định?”, anh hưng phấn dò hỏi!

Anh đã nhớ tới chuyện của Lâm Kiều Hân!

Hạ Hầm Điềm sẵng giọng hỏi: “Sao hả? Còn định bắt chị làm đại diện cho em nữa à?”

Anh lúng túng cười đáp: “Không phải đâu, cái khách sạn này của em cần gì người đại diện. Em hỏi cho người khác”.

Cô ấy nhíu mày, kinh ngạc hỏi: “Cô vợ nhỏ của em hả?”

Cô vợ nhỏ…

Xưng hô như vậy…

Anh ngượng ngùng nói: “Đúng vậy. Em muốn hỏi chị chuyện này. Cô ấy đang kinh doanh mỹ phẩm, rất cần có người đại diện”.

“Hơn nữa sản phẩm chắc chắn đạt chất lượng. Em có thể cam đoan!”

Ánh mắt Hạ Hâm Điềm chợt loé sáng. Cô ấy cười bảo: “Chị có thể giúp được, nhưng mà…”

Trương Minh Vũ kích động gặng hỏi: “Nhưng mà cái gì?”

Cô ấy nở nụ cười xấu xa, đang định lên tiếng chọc ghẹo anh thì đột nhiên để ý tới Hàn Thất Thất đang ngồi ngay bên cạnh.

“Thôi bỏ đi, về nhà nói sau”.

Cô ấy tỏ vẻ kiêu kỳ nói.

Anh đang vô cùng vui sướng!

Không cần biết nụ cười xấu xa kia của cô ấy có ý gì, thế nhưng cô ấy nói vậy chứng tỏ sẽ đồng ý giúp đỡ!

Nếu Lâm Kiều Hân biết được, nhất định sẽ vui mừng khôn xiết!

Trương Minh Vũ vô thức nở nụ cười dịu dàng.

Hàn Thất Thất chứng kiến mọi chuyện, trong đầu cảm thấy rất hoang mang.

Đến tận bây giờ cô ta vẫn chưa thể kết luận được quan hệ giữa Trương Minh Vũ và Hạ Hâm Điềm là như thế nào!

Chiếc xe nhanh chóng đỗ lại trước cổng Marmart.

Sau khi xuống xe, anh lập tức ngây ngẩn cả người.

Hai cô gái cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ.

Lúc này ở ngoài cổng Marmart… đang đông nghịt người!

Đây là… chuyện gì?

Xảy ra vấn đề gì sao?

Nội tâm anh lập tức tràn đầy lo lắng. Anh hốt hoảng nhanh chân xông lên.

Đến khi tới gần, anh mới phát hiện vẻ mặt của mọi người đều đang rất sốt ruột!

“Mau lên đi! Mau lên, chậm là không mua được đâu!”

“Đằng trước đang lề mề cái gì đấy? Mau vào đi chứ! Sao lại chậm chạp thế hả?”

“Đằng sau đừng chen lên nữa! Tôi đang bế con nhỏ đấy! Phía trước không cho vào thì tôi biết làm sao?”

Tiếng hò hét ầm ĩ vang lên.

Anh ngơ ngác.

Đây là… tình huống gì vậy?

Anh nhìn xuyên qua cửa sổ mới hoảng hồn nhìn thấy bên trong sảnh lớn của Marmart cũng chật kín người!

Người người chen chúc xô đẩy!

Chuyện này…

Khiến anh không khỏi ngạc nhiên.

Trong đôi mắt xinh đẹp của Hàn Thất Thất cũng tràn đầy rung động!

Hạ Hâm Điềm cười nói: “Thằng nhóc này làm ăn được đấy. Đắt hàng như vậy… nói là hot hòn họt cũng chẳng ngoa nhỉ?”

Trương Minh Vũ lúng túng gãi đầu đáp: “Nếu em nói là em cũng không biết gì cả… chị có tin không?”

“Hả?”

Cô ấy nghe xong cũng phải giật mình khiếp hãi.

Trong lòng anh vô cùng xấu hổ.

Quan trọng nhất là… bọn họ cũng không chen vào được!

Sao lại thế này?

Anh đang định gọi điện cho Trần Thắng Nam hỏi rõ ngọn ngành thì Hàn Thất Thất đột nhiên reo lên: “Ơ kìa, bên kia có nhiều băng rôn thế?”

Bấy giờ anh mới ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên trông thấy trên cửa sổ bốn phía đều treo băng rôn kín mít!

Trên đó là bốn chữ lớn.

Ưu đãi đặc biệt!

Chương 222: Nhà họ Dịch, đại nạn!

Trương Minh Vũ sửng sốt một chút rồi vội vã bước lên trước.

Hàn Thất Thất cùng Hạ Hâm Điềm cũng theo sát bước chân anh.

Trương Minh Vũ lẩm nhẩm đọc: "Từ ngày 1 đến ngày 15 tháng này tổ chức hoạt động ưu đãi hằng năm, phí làm thẻ hội viên một nghìn tệ một thẻ".

"Khách hàng sở hữu thẻ này hàng ngày có thể tới chuyên khu giá đặc biệt để nhận phần quà dành riêng là ưu đãi mua hàng giảm giá 30% khi mua sắm hàng hiệu ở đây".

Trương Minh Vũ mở to mắt nhìn, lòng vô cùng kinh ngạc.

Bên cạnh là hình ảnh các nhãn hàng hiệu.

Có quần áo hàng hiệu, giày, túi hàng hiệu các loại.

Mấy thứ này... đều bán giảm giá 30%?

Trương Minh Vũ thấy được, lòng cũng ngạc nhiên vô cùng.

Không cần đoán cũng biết việc này nhất định do Trần Thắng Nam làm.

Chỉ có điều... giá bán như thế, chẳng phải lỗ to?

Trần Thắng Nam đang định làm gì thế nhỉ?

Trương Minh Vũ càng nghĩ càng hoang mang.

Trong khi anh đang ngây người, Hạ Hâm Điềm đứng bên đã tán thưởng nói: "Cấp dưới của em có nhiều người tài thật đấy".

Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất nghe cô ấy nói thế thì đều ngẩn ra.

Hạ Hâm Điềm tiếp tục cười bảo: "Chị đã từng tiếp xúc với nhiều nhãn hàng cao cấp, thực ra những sản phẩm thiếu mã số thiếu màu gì đó đều có giá rất rẻ".

"Dù không tổ chức hoạt động ưu đãi gì đó thì rất nhiều thương gia cũng sẽ tiến hành giảm giá đặc biệt cho những sản phẩm như thế".

"Hiện giờ tổ chức hoạt động tập trung tất cả những sản phẩm giá đặc biệt lại một chỗ thế này cũng hay".

"Chẳng những có thể thu được một khoản tiền từ việc làm thẻ hội viên mà còn có thể tiến hành xúc tiến bán sản phẩm giá đặc biệt, thanh lí hàng tồn kho".

Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất liếc nhìn nhau, ánh mắt hai người đều lóe lên kinh ngạc.

"Chị hai, hoạt động này thật sự tốt như vậy sao?", Trương Minh Vũ vẫn còn rất kinh ngạc, bèn hỏi lại.

Hạ Hâm Điềm lại giải thích: "Cái lợi của nó không chỉ có thế, sản phẩm giảm giá đặc biệt chắc chắn không có nhiều đâu, cho nên những người muốn mua chúng nhất định sẽ phải tới sớm".

"Như thế, dòng người tham gia hoạt động có thể thúc đẩy toàn bộ luồng giao dịch của trung tâm thương mại này".

"Chị nghĩ hẳn còn rất nhiều lợi ích nữa".

Trương Minh Vũ chau mày suy tư.

Thật sự hiệu quả như vậy sao?

Nhưng ngẫm kĩ thấy cũng phải, dẫu sao thì trong suy nghĩ của người thường, một tấm thẻ hội viên mới một nghìn thôi, mua được một món hàng hiệu giảm giá đặc biệt đã đủ bù lại số tiền này.

Vì thế, nhất định sẽ có rất nhiều người muốn mua.

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, lòng cũng dần hưng phấn.

Để Trần Thắng Nam ngồi vào vị trí này quả là một quyết định sáng suốt.

Trương Minh Vũ nhanh nhẹn lấy điện thoại gọi cho Trần Thắng Nam.

Trần Thắng Nam lập tức dẫn người ra cửa sau tiếp đón.

Dưới sự hướng dẫn của Trần Thắng Nam, đoàn người đi thẳng tới phòng làm việc trên tầng cao nhất.

Trương Minh Vũ ngồi vào bàn làm việc, nở nụ cười.

Sau khi quan sát xung quanh, anh vô cùng hài lòng với sự sắp xếp ở đây.

Hạ Hâm Điềm và Hàn Thất Thất ngồi vào sofa, cả hai cũng đưa mắt quan sát khắp nơi một lượt.

Trương Minh Vũ cười cười, nói: "Có thể tổ chức được hoạt động lớn như thế, quả thật hôm nay cô đã khiến tôi mở rộng tầm mắt".

Trần Thắng Nam bình thản lên tiếng: "Cũng không có gì, chẳng qua chỉ là lợi dụng tâm lý đám đông chút thôi".

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.

Tổ chức được một việc lớn như thế mà vẫn bình thản, không kiêu ngạo, không nóng nảy.

Trần Thắng Nam nheo mắt cười hỏi: "Ông chủ, anh có biết chỉ riêng thu nhập từ thẻ hội viên trong ngày hôm nay, chúng ta đã thu được bao nhiêu không?"

Trương Minh Vũ chau mày, hỏi: "Bao nhiêu?"

Trần Thắng Nam đắc ý cười đáp: "Bảy triệu".

Trương Minh Vũ nghe vậy, lập tức trợn to mắt nhìn cô ta.

Bảy triệu?

Anh khiếp sợ hỏi: "Riêng hôm nay đã có bảy nghìn người đến làm thẻ hội viên?"

Trần Thắng Nam cười nói: "Đúng vậy, nhưng không chỉ riêng trung tâm này của chúng ta, tôi còn tổ chức hoạt động tương tự trên mạng, có một nửa số người làm thẻ online".

Trương Minh Vũ nhìn cô ta, ánh mắt càng thêm tán thưởng: "Được đấy, mới đến một ngày đã làm ra thành tích lớn như vậy, xem ra không cần nhiều thời gian là cô đã có thể đè nhà họ Dịch xuống rồi".

Ánh mắt Hạ Hâm Điềm cũng sáng lên lấp lánh.

Có thể dễ dàng nhận thấy, việc kinh doanh của Trương Minh Vũ rất tốt, cấp dưới cũng rất có năng lực.

Trần Thắng Nam lại lên tiếng: "Tôi thì không coi trọng nhà họ Dịch này lắm, dựa theo tình hình phát triển hiện nay, trung tâm thương mại của nhà họ Dịch sẽ đóng cửa nhanh thôi".

"Tôi đã lên kế hoạch hoàn chỉnh, nhưng kế hoạch này còn cần anh tiếp tục đầu tư".

"Trước khi thấy được sự phát triển thì chúng ta còn phải đổ vào nhiều tâm huyết, chỉ có lợi ích thực tế mới có thể lấy được lòng người".

Trương Minh Vũ cực kì tán đồng nhận định này.

Hạ Hâm Điềm cười hỏi: "Kế hoạch của cô ra sao?"

Trần Thắng Nam sửng sốt, kinh ngạc nhìn Hạ Hâm Điềm một cái.

Cảm xúc nơi đáy mắt nhanh chóng được che giấu kĩ.

Nhưng cô ta cũng chỉ sửng sốt giây lát, sau đó nhanh nhẹn hồi đáp: "Chúng ta có hệ thống hội viên khổng lồ như thế, dĩ nhiên có thể lợi dụng điểm này để tổ chức một vài hoạt động, để bọn họ thực sự nhận được lợi ích thiết thực".

"Sau đó, chúng ta có thể thu hút tất cả lưu lượng khách, trung tâm thương mại của nhà họ Dịch sẽ tự sụp đổ vì thua lỗ".

"Đến khi đó, chúng ta có thể thu mua trung tâm đã kinh doanh thua lỗ của họ, chẳng bao lâu sau, toàn bộ các trung tâm thương mại của Hoa Châu đều sẽ nằm trong tay chúng ta".

Trần Thắng Nam nói ra những lời này, thái độ hết sức bình thản.

Mục tiêu cô ta nhằm vào không chỉ là một nhà họ Dịch cỏn con.

Ánh sáng trong đáy mắt Trương Minh Vũ bùng lên, lòng càng lúc càng hưng phấn.

Hạ Hâm Điềm cũng lâm vào dòng suy tư.

Lát sau, Hạ Hâm Điềm mới chậm rãi nói: "Nhưng tất cả mọi chuyện này đều cần một điều kiện tiên quyết là nhà họ Dịch sẽ không sử dụng phương pháp tương tự để lấy lòng người mua".

Vừa nghe nói thế, ánh mắt Trần Thắng Nam cũng thoáng lộ một tia lo âu.

Đây cũng là chuyện làm cô ta lo lắng nhất.

Nếu nhà họ Dịch cũng sử dụng biện pháp tương tự, chấp nhận lỗ vốn thì bên này cô ta sẽ lâm vào tình thế khó xử.

Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi đi, tôi sẽ khiến nhà họ Dịch không có tiền đầu tư vào hoạt động này".

Nếu đã chuẩn bị tốt để tấn công nhà họ Dịch, dĩ nhiên Trương Minh Vũ không định chỉ làm chút chuyện nhỏ mà thôi.

Trần Thắng Nam cũng kích động hẳn lên.

Chỉ cần có thể giải quyết chuyện này, cô ta nhất định có thể thâu tóm được nhà họ Dịch.

Trao đổi xong xuôi, Trương Minh Vũ liền dẫn Hạ Hâm Điềm đi dạo một vòng quanh trung tâm.

Dạo qua một lượt, Hạ Hâm Điềm rất hài lòng.

Tiếp đó, ba người tới sảnh chính, phát hiện bên ngoài vẫn đông vui tấp nập như trước.

Ba người đành vòng ra cửa sau để rời khỏi đây.

Sau khi ra ngoài, cả ba ngồi vào một chiếc Mercedes màu đen.

Xem đồng hồ, giờ đã là giữa trưa.

Trương Minh Vũ cười hỏi: "Chị hai muốn ăn gì? Chúng ta đi ăn trưa thôi".

Hạ Hâm Điềm cười ngọt ngào: "Chuyện ăn uống thế nào đương nhiên phải để em tự sắp xếp chứ".

Trương Minh Vũ hoàn toàn không có hứng thú gì với mỹ thực.

Cuối cùng, anh đành đưa Hạ Hâm Điềm tới một nhà hàng đồ ăn Trung thường hay đi.

Hạ Hâm Điềm cùng Trương Minh Vũ ngồi vào một bên, Hàn Thất Thất ngồi ở phía đối diện.

Trò chuyện đôi câu, các món ăn đã được đưa lên, ba người nhấc đũa dùng bữa.

Thức ăn của nơi này khá ngon, Trương Minh Vũ rất hài lòng, bầu không khí cũng tương đối ổn.

Dùng bữa được một lát, ba người đã ăn no.

Trương Minh Vũ vừa định đứng dậy ra thanh toán, bỗng nghe được một giọng nói đầy kinh ngạc: "Người anh em, không ngờ lại gặp cậu ở đây!"

Hử?

Trương Minh Vũ hơi chững người, anh quay đầu lại, phát hiện có một thanh niên ăn mặc rất sang trọng đang chậm rãi bước tới.

Bước chân người này trầm ổn, sắc mặt tràn đầy hưng phấn.

Đây là Dịch Thanh Thần?

Trương Minh Vũ trố mắt nhìn.

Đã lâu không gặp kẻ này, anh sắp quên mất hắn ta rồi đấy!

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ kích động hẳn lên!

Chương 223: Đẹp quá!

Trương Minh Vũ mỉm cười, nói: "Trùng hợp thật, xem ra chúng ta rất có duyên với nhau đấy!"

Ngoài mặt nói thế nhưng đáy lòng anh đã âm thầm cười lạnh.

Người này tuy tỏ vẻ rất khách khí nhưng trong lòng còn không biết âm mưu chuyện gì đâu.

Mấy lần trước, hắn ta đều liên tục nhằm vào Tô Mang.

Nên lợi dụng người này để bẫy nhà họ Dịch như thế nào đây nhỉ?

Trương Minh Vũ bắt đầu âm thầm tính toán.

Hạ Hâm Điềm lạnh nhạt liếc mắt một cái rồi dời mắt sang nơi khác.

Hàn Thất Thất thậm chí còn chẳng có ý định ngẩng đầu nhìn.

Dịch Thanh Thần tươi cười bắt tay với Trương Minh Vũ, sau đó đưa mắt nhìn Hạ Hâm Điềm và Hàn Thất Thất.

Không thấy Tô Mang ở đây, Dịch Thanh Thần thoáng thất vọng.

Nhưng ngay sau đó, hắn ta lại ngây ngẩn người ra.

Ánh mắt hắn ta gắn chặt lên người Hạ Hâm Điềm, tròng mắt như thể sắp rơi ra ngoài.

Trương Minh Vũ liếc thấy, nụ cười nhạt treo trên môi càng thêm lạnh lẽo.

Vừa rồi dùng cơm, Hạ Hâm Điềm đã bỏ kính râm xuống, lúc này còn chưa đeo lên.

Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô ấy đã khiến Dịch Thanh Thần rúng động trong tim.

Hắn ta nhìn gương mặt kia, cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Nhưng khi Dịch Thanh Thần còn chưa kịp nhận ra cô gái kia là ai, Hạ Hâm Điềm đã đeo kính râm lên.

Ực!

Dịch Thanh Thần chật vật nuốt nước miếng, nhịp tim lên đến cực đại, trái tim nện thình thịch trong lồng ngực.

Hàn Thất Thất ngắm nghía bàn tay mình, thản nhiên nói: "Anh Dịch này, nhìn chằm chằm vào người khác như thế có phải hơi bất lịch sự rồi không?"

Bấy giờ Dịch Thanh Thần mới như bừng tỉnh từ trong mộng.

Lòng hắn ta lúc này chỉ có một cảm xúc, sững sờ đến choáng váng trước cái đẹp!

"A.. ha ha, đúng là tôi đã quá bất lịch sự rồi, xin chào cô Hàn, đã lâu không gặp".

Dịch Thanh Thần vội vã dời mắt, lúng túng chào hỏi.

Hàn Thất Thất khẽ cười một tiếng, như chẳng hề để ý.

Dịch Thanh Thần càng thêm bối rối, vội vã lên tiếng: "Người anh em này, người đẹp đây là..."

Trương Minh Vũ cười nói: "Đây cũng là chị tôi".

Thịch thịch!

Trái tim Dịch Thanh Thần lại tăng tốc.

Hai cô chị... đều đẹp như vậy?

Dịch Thanh Thần vội chìa tay, cười nói: "Xin chào người đẹp, tôi là Dịch Thanh Thần, con trưởng nhà họ Dịch, tôi cùng người anh em đây là chỗ bạn tốt".

"Có thể được làm quen với người đẹp đúng là may mắn lớn trong đời!"

Trương Minh Vũ khoanh tay, nhếch mép nở nụ cười bỡn cợt.

Hạ Hâm Điềm chậm rãi ngẩng đầu.

Cặp kính râm to bản đã che khuất nửa khuôn mặt cô ấy, khiến người đối diện không sao thấy rõ vẻ mặt cô ấy lúc này ra sao.

Nhưng Hạ Hâm Điềm dường như không để ý tới hành vi của Dịch Thanh Thần.

Dịch Thanh Thần chìa tay không ai để ý, thu lại cũng ngại mà giữ nguyên cũng khó.

Ngay lúc hắn ta đã xấu hổ đến đỉnh điểm, Hạ Hâm Điềm mới thong thả lên tiếng: "Xin chào".

Mặc dù cô ấy không vươn tay nhưng Dịch Thanh Thần đã vô cùng hưng phấn.

Âm thanh này...

Trương Minh Vũ cười nói: "Thôi được rồi anh Dịch, anh đi dùng cơm đi, chúng tôi đã dùng bữa xong, đang định đi đây".

Trong lòng Trương Minh Vũ đã âm thầm lên một kế hoạch.

Nhưng anh không biết gã Dịch Thanh Thần này có thể phối hợp với anh không.

Hạ Hâm Điềm và Hàn Thất Thất đều đứng dậy.

Dịch Thanh Thần bồn chồn nôn nóng.

Gặp được người đẹp như thế, sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội?

Dịch Thanh Thần vội vã lên tiếng: "Người anh em, hai chúng ta đã lâu không gặp, hôm nay tình cờ gặp mặt một lần, sao có thể từ biệt nhanh như vậy được!"

Trương Minh Vũ chau mày, sau đó cười nói: "Nhưng chúng tôi dùng bữa xong rồi, chị của tôi lát còn có việc bận".

Đáy mắt Dịch Thanh Thần thoáng lóe sáng, vội vã hỏi: "Có việc gì vậy?"

Ừm...

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười bảo: "Chị ấy... định ra ngoại thành dạo mát".

Hử?

Hạ Hâm Điềm và Hàn Thất Thất sửng sốt, nhưng không ai lên tiếng phản đối.

Dịch Thanh Thần nhanh nhẹn nói ngay: "Ài, tôi còn tưởng chuyện gì!"

"Ra ngoại thành hả? Chỗ đó tôi rành lắm, để tôi đưa mọi người ra đó đi!"

Trương Minh Vũ cười cười, bảo: "Thế này không tiện đâu, anh Dịch đây còn chưa ăn trưa mà nhỉ".

Dịch Thanh Thần hào sảng nói: "Có gì đâu, hai chúng ta thân thiết như thế, nói mấy lời khách sáo thế làm gì? Dù một ngày chưa ăn tôi cũng phải đưa mọi người đi chơi mới được!"

Trương Minh Vũ ra vẻ cảm động lắm: "Vậy được, cảm ơn anh Dịch trước nhé".

Dịch Thanh Thần phất tay ra vẻ hào phóng: "Chuyện nhỏ có gì đâu, chúng ta đi thôi".

Nói xong, hắn ta lập tức quay đầu ra khỏi nhà hàng.

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, yên lặng đi theo.

Tuy lòng rất nghi hoặc nhưng Hạ Hâm Điềm và Hàn Thất Thất cũng biết hẳn đây là kế hoạch của Trương Minh Vũ.

Không ai hỏi một câu, chỉ lẳng lặng đi theo anh.

Sau khi ra ngoài, Dịch Thanh Thần bèn cười nói: "Tôi lái xe tới, mời các vị lên xe!"

Nói xong, ánh mắt hắn ta lại liếc qua Hạ Hâm Điềm.

Tuy Hàn Thất Thất cũng rất đẹp nhưng hắn ta biết, bất kể thế nào, Hàn Thất Thất cũng là người mà hắn ta không thể chạm vào được.

Nhưng Hạ Hâm Điềm thì...

Đáy mắt Dịch Thanh Thần bừng sáng.

Trương Minh Vũ cười bảo: "Không cần, chúng tôi cũng có xe. Anh Dịch mời đi trước dẫn đường là được, chị tôi muốn tìm một rừng cây hẻo lánh chút để đi dạo".

Nghe nửa câu đầu, Dịch Thanh Thần vô cùng thất vọng.

Nhưng sau khi nghe được nửa câu sau, ánh sáng trong mắt hắn ta lại một lần nữa bùng lên.

Rừng cây... hẻo lánh?

Dịch Thanh Thần vội nói ngay: "Được... Được! Để tôi đi trước dẫn đường!"

Nói xong, hắn ta vội vã ngồi vào xe ngay.

Trương Minh Vũ thấy thế, lại nhếch miệng cười lạnh.

Dịch Thanh Thần càng hưng phấn thì sẽ càng phối hợp tốt với anh.

Tuy mới gặp vài lần nhưng Trương Minh Vũ vẫn tương đối hiểu rõ người này.

Anh không do dự, dẫn hai cô gái ngồi vào xe.

Xe Dịch Thanh Thần nhanh chóng chạy ra ngoài.

Long Tam lái xe lặng lẽ bám theo.

Hàn Thất Thất nghi hoặc hỏi: "Trương Minh Vũ, anh dẫn anh ta vào rừng cây làm gì? Lại còn định ra ngoại thành..."

Trương Minh Vũ cười bảo: "Bởi vì trong rừng cây không có camera, tương đối nguy hiểm hơn".

Hàn Thất Thất mở to mắt nhìn anh, cả kinh nói: "Vậy anh còn định đến đó?"

Trương Minh Vũ nhếch mép: "Sợ cái gì, hiện tôi đang không có lí do thích hợp để gây chuyện với nhà họ Dịch đây, nếu đã không có... thế thì tạo một cái đi!"

Anh vừa nói thế, Hạ Hâm Điềm và Hàn Thất Thất lập tức hiểu ra.

Hàn Thất Thất vẫn lo lắng lắm: "Nhưng... Bên kia không có gì cả, nhỡ bọn họ đông quá thì sao..."

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ hất đầu, dùng cằm chỉ về hướng Long Tam cùng Long Thất.

Hàn Thất Thất ngẩn người, bấy giờ mới yên lặng thấp đầu xuống.

Đã có Long Tam với Long Thất thì Trương Minh Vũ chẳng có lí do gì để lo cả.

Chẳng mấy chốc, xe của Dịch Thanh Thần đã lái ra khỏi khu vực nội thành, Long Tam vẫn lẳng lặng bám theo từ xa.

Mười phút sau, xe đã đi vào một vùng núi vắng người.

Đi được mười lăm phút, xe của Dịch Thanh Thần mới chậm rãi dừng lại.

Trương Minh Vũ quét mắt nhìn quanh, quả nhiên bọn họ đã tiến vào một vùng rừng núi hoang vắng.

Nơi này là một rừng thông, xung quanh toàn những cây thông cao chót vót, nhìn ra xa tít cũng không thấy khói lửa hay bất kì bóng người nào qua lại.

Trương Minh Vũ chậm rãi nhếch môi cười lạnh.

Sau đó, anh thong thả mở cửa xe bước xuống.

Dịch Thanh Thần đã tươi cười bước tới, ánh mắt đầy nhiệt tình.

Thấy thế, lòng Trương Minh Vũ bỗng cảm thấy hơi áy náy.

Dẫu sao, bao lâu nay Dịch Thanh Thần cũng chưa từng gây ra chuyện gì không hay với anh.

Nhưng chỉ chốc lát, tâm tình anh đã bình thản trở lại.

Dịch Thanh Thần, nếu anh dám thực sự nổi lên tâm tư xấu xa gì thì chớ có trách tôi!

Chương 224: Trái ôm phải ấp

Việc đã đến nước này, Trương Minh Vũ cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều nữa.

Nếu như Dịch Thanh Thần không có ý xấu thì hôm nay sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng nếu có, vậy thì cũng vừa đúng ý Trương Minh Vũ.

Nói sao thì hai bên cũng vẫn là kẻ địch của nhau.

Dịch Thanh Thần cười ha hả, nói: “Người anh em và hai người đẹp đây, chúng ta đi thôi!"

Trương Minh Vũ cười cười cười, gật đầu nói: "Được".

Nói xong, anh sải bước đi vào trong rừng cây.

Xung quanh là cây cối bạt ngàn, dưới chân là một lớp lá thông dày dặn, khắp khu rừng tràn ngập mùi nhựa thông.

Hạ Hâm Điềm hít sâu cảm thụ một chút rồi ngạc nhiên nói: "Cảm giác này thích thật, lần gần đây nhất được hưởng cảm giác này là hồi bé xíu".

Trương Minh Vũ sửng sốt.

Hình ảnh khi còn bé lũn cũn đi theo các chị gái vào rừng hái nấm chợt hiện ra trong đầu anh.

Khu rừng ấy cũng là một rừng thông như thế này.

Câu cảm thán của Hạ Hâm Điềm đã khiến anh chìm vào kí ức xưa.

Khi đó, sáu chị gái đều còn ở bên anh, nhưng giờ đây...

Trương Minh Vũ gượng gạo cười bảo: "Đúng vậy, thật nhớ ngày ấy quá, sau này nhất định phải tìm cơ hội gọi mọi người về cả, chúng ta lại đi hái nấm".

Hạ Hâm Điềm lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối: "Khó lắm, mỗi người đều có nhiệm vụ của mình, làm gì có thời gian tụ hội đi chơi".

Trương Minh Vũ lặng lẽ gật đầu.

Đúng là vậy thật.

Chỉ có điều... mỗi người đều có nhiệm vụ?

Rốt cuộc, mục đích.. là gì vậy?

Haiz.

Trương Minh Vũ lại âm thầm thở dài một tiếng, lang thang không mục đích trong rừng thông.

Hàn Thất Thất cùng Dịch Thanh Thần nghe hai người nói chuyện mà hoang mang ngơ ngác, chẳng hiểu bọn họ đang nói gì.

Chỉ chốc lát, nhóm người đã đi sâu vào trong mấy trăm mét.

Trương Minh Vũ cũng đã bước ra khỏi đoạn hồi ức tươi đẹp.

Anh quay đầu quét mắt liếc nhìn, xung quanh không có gì khác thường.

Dịch Thanh Thần lại thành thật thế sao?

Trương Minh Vũ hơi chau mày, nếu không có ai đến, buổi chiều nay coi như công toi thật rồi...

Nhưng anh còn chưa kịp nghĩ nhiều, từ xa bỗng có tiếng động cơ nổ vang.

Trương Minh Vũ quay ngay sang phía Dịch Thanh Thần, nhanh mắt bắt được nụ cười chưa kịp thu lại trên môi hắn ta.

Quả nhiên đúng thật!

Trương Minh Vũ nhếch mép cười lạnh.

Dịch Thanh Thần, chính anh tự cắn câu trước, cho nên chớ có trách tôi!

Trương Minh Vũ lờ đi như không nghe thấy, tiếp tục dấn bước về phía trước.

Hàn Thất Thất và Hạ Hâm Điềm đi theo hai bên.

Dịch Thanh Thần cười cười bảo: "Người anh em, chúng ta cần phải đi bao xa? Tôi sợ mọi người đi mỏi rồi, hay là chúng ta ngồi xuống nghỉ một lát đã?"

Nghỉ ngơi à? Chờ người của anh tới chứ gì?

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Không cần, hồi còn bé chúng tôi cũng hay đi bộ như vậy, không thấy mệt đâu".

Dịch Thanh Thần tức giận lườm một cái, nhưng cuối cùng đành phải cất bước đi theo, có điều, ánh mắt hắn ta thỉnh thoảng vẫn liếc về phía sau như tìm kiếm.

Nụ cười trên môi Trương Minh Vũ càng thêm đậm nét.

Mọi người lại đi thêm chừng ba trăm mét nữa.

Đúng lúc này, phía sau bỗng có tiếng bước chân dồn dập truyền đến.

Hàn Thất Thất quay đầu nhìn lại, ngay lập tức ré lên sợ hãi: "Mẹ ơi!"

Cô ta kêu to, sau đó chạy vọt tới sau lưng Trương Minh Vũ.

Trương Minh Vũ và Hạ Hâm Điềm đều dừng bước, lẳng lặng quay đầu.

Sau lưng đã có một đám người lao tới nhanh như chớp.

Cả đám người đó đều nhe răng cười nanh độc, tư thế nghênh ngang kiêu ngạo.

Anh liếc sơ, thấy có chừng năm, sáu chục người.

Đáy mắt Trương Minh Vũ thoáng lóe lên một tia kinh ngạc, nhà họ Dịch kiếm đâu ra nhiều người như vậy?

Dịch Thanh Thần cũng đã dừng bước, nụ cười nhạt thoáng hiện trên khóe môi rồi lại biến mất.

Hạ Hâm Điềm diễn cực kì phối hợp, cô ấy lo sợ nói: "Bọn họ... Bọn họ là người xấu sao? Chúng ta chạy mau thôi".

Nói xong, trông mặt cô ấy đã cực kì khẩn trương căng thẳng.

Trương Minh Vũ thấy vậy, lòng vô cùng bất đắc dĩ.

Không hổ là minh tinh, kĩ thuật diễn này thật là...

Trương Minh Vũ cũng vội lên tiếng: "Không sao đâu, đừng sợ, có thể không phải tìm chúng ta đâu!"

Dịch Thanh Thần cau mày, lo lắng nói: "Đúng đúng! Đừng sợ, rất có thể không phải tìm chúng ta đâu!"

Trương Minh Vũ lạnh nhạt liếc qua, không quá để ý tới hắn ta.

Bọn họ yên lặng nhích sang một bên.

Đám người kia đã nhanh chóng lại gần, hùng hổ lao thẳng về phía họ.

Nháy mắt, cự li hai bên đã chỉ còn mười mấy mét.

Hạ Hâm Điềm lo âu sốt sắng nói: "Thôi xong rồi, đúng là tới tìm chúng ta rồi!"

"Chúng ta phải làm sao đây? Chạy mau đi thôi!"

Hàn Thất Thất cũng lúng túng phối hợp: "Đúng vậy, bọn họ đông như thế, nhỡ mà lột hết đồ của tôi thì phải làm sao bây giờ?"

Phụt!

Trương Minh Vũ suýt thì hộc ra một ngụm máu.

Nói cái gì vậy chứ...

Nhưng đáy mắt Dịch Thanh Thần lại lóe lên một tia hưng phấn.

Chẳng mấy chốc, đám người kia đã đến trước mặt bọn Trương Minh Vũ.

Kẻ cầm đầu là một gã béo!

Gã béo này bước một bước, những thớ thịt trên người đều phải rung lên mấy chập, đã thế vóc người còn không cao.

Tổng thể mà nói, bề ngang sắp bằng chiều cao rồi.

Sau đó, Dịch Thanh Thần đã đứng ra, lạnh lùng nói: "Này người anh em, các người muốn gì hả?"

Trương Minh Vũ chau mày, lẳng lặng đứng một bên.

Anh muốn xem xem bọn này định diễn thế nào.

Gã mập bước lên một bước, cười lạnh bảo: "Chả muốn gì, chỉ nghe nói bên này có hai người đẹp, cho nên muốn tới chơi tí mà thôi".

Hạ Hâm Điềm làm bộ sợ sệt rúm người, dựa sát vào Trương Minh Vũ.

Trương Minh Vũ hơi giật mình.

Cảm giác mềm mại dán chặt nơi cánh tay thế này, thật sự rất... quái dị!

Hàn Thất Thất thấy thế cũng cắn chặt răng, nhào tới bên còn lại.

Cô ta nhanh chóng kéo cánh tay Trương Minh Vũ, ôm chặt lấy.

Shhh!

Trương Minh Vũ hít mạnh một hơi.

Cảm giác này...

Dịch Thanh Thần trừng mắt nhìn, con ngươi như sắp rơi ra đến nơi, hắn ta ước ao và đố kị muốn chết!

Một lát sau, Dịch Thanh Thần mới cất giọng quát lên:"Láo xược! Những người này đều là bạn của tôi, các người là thứ gì mà dám chọc vào bổn thiếu gia hả?"

Hắn ta dõng dạc nói, nghe khí thế cực kì.

Gã mập run mạnh lên một cái, ánh mắt thoáng lóe một tia sợ sệt.

"Tôi... Tôi..."

Gã lắp bắp hồi lâu nhưng đến một câu hoàn chỉnh cũng nói không nổi.

Nụ cười trên môi Trương Minh Vũ càng thêm đậm nét.

Dịch Thanh Thần cũng ngơ người, vội vã đưa mắt ra hiệu.

Bấy giờ gã mập mới tỉnh táo lại, vờ cứng miệng quát lớn: "Ông... ông mày chính là bá chủ khu này! Mày thì là thứ... thứ gì!"

Dịch Thanh Thần thở phào nhẹ nhõm, lại lần nữa quát to: "Tôi đây chính là cậu cả nhà họ Dịch, khuyên các người một câu, tốt nhất nên cút ngay đi, bằng không tôi sẽ không tha cho các người đâu".

Nói nghe cũng khí thế lắm.

Gã mập khinh thường nói: "Nhà họ Dịch với nhà họ giã gì, tao chưa từng nghe nói đến".

"Ông mày tới đây chỉ để chơi đàn bà, mày mau cút sang một bên cho ông!"

"Bằng không, chớ trách bọn này không khách khí!"

Dịch Thanh Thần vờ phẫn nộ quát lên: "Mày..."

Nhưng chỉ nói đến đó, không thêm được lời nào.

Hắn ta tỏ vẻ hơi hoảng hốt, lo lắng nói: "Người anh em, anh dẫn hai người đẹp đi mau đi, tôi có thể cầm chân chúng nó một lúc!"

"Ngoài này quá nguy hiểm, thân phận của tôi cũng không đủ để khiến bọn họ kiêng dè!"

Đáy mắt Trương Minh Vũ lóe lên một tia giễu cợt.

Diễn vụng thế mà cũng dám giở trò!

Nhưng ngoài mặt, anh vẫn tỏ vẻ vô cùng cảm kích: "Được, vô cùng cảm ơn anh Dịch đây, từ hôm nay trở đi, anh chính là người anh em ruột của tôi!"

Dịch Thanh Thần kích động vô cùng.

Nhưng hắn ta không biết, Trương Minh Vũ còn kích động hơn cả hắn ta!

Chương 225: Một vở kịch hay

Dịch Thanh Thần tỏ vẻ lo lắng bảo: "Đừng nói nhiều nữa, đi mau đi!"

Trương Minh Vũ gật đầu thật mạnh, hô khẽ: "Chúng ta đi thôi!"

Nói xong, anh sải bước chạy thẳng vào trong rừng sâu.

Hạ Hâm Điềm và Hàn Thất Thất cũng vội vã bám theo.

Gã mập nổi giận gầm lên một tiếng: "Mẹ kiếp, còn định chạy à? Bắt lại hết cho tao!"

Gã vừa dứt lời, một đám lâu la liền xông lên phía trước.

Dịch Thanh Thần ra vẻ căm phẫn, giận dữ quát: "Có tôi ở đây, đừng mơ đụng đến một sợi tóc của anh em tôi!"

Ngay sau đó, Dịch Thanh Thần đã bị đám lâu la vây chặt.

Trương Minh Vũ quay đầu liếc nhìn, trong đám đông hoàn toàn không thấy bóng dáng Dịch Thanh Thần đâu nữa.

Gã mập dẫn theo một nhóm côn đồ khác đuổi theo bọn Trương Minh Vũ.

Anh nhếch miệng nở một nụ cười lạnh.

Hàn Thất Thất lo lắng hỏi: "Chúng ta... Chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Trương Minh Vũ cười bảo: "Đương nhiên là tìm chỗ nào rộng rãi chút".

"Hả?"

Hàn Thất Thất ngây người khó hiểu.

Hạ Hâm Điềm thì lại nở một nụ cười tươi tắn.

Chẳng mấy chốc, bọn Trương Minh Vũ đã chạy được một quãng chừng hai, ba trăm mét.

Nơi họ tới lúc này là một vùng đất rộng rãi thoáng đãng.

Trương Minh Vũ chậm rãi dừng bước, quay đầu lẳng lặng đợi đối phương tới.

Gã mập xông xáo chạy trước tiên, mỗi bước chạy, thịt trên người đều rung lên từng chập.

Đám côn đồ sau lưng không ai dám vượt lên trước gã.

Chỉ lát sau, gã mập đã tới trước mặt Trương Minh Vũ.

Đám côn đồ lưu manh cũng lao tới, chia ra vây thành một vòng lớn, quây chặt bọn Trương Minh Vũ vào giữa.

Trương Minh Vũkhông hề sốt ruột lo âu, chỉ lẳng lặng đứng nhìn.

Gã mập vịn vào một gốc cây thông, chật vật thở hổn hển.

Phù! Phù! Phù!

Trương Minh Vũ đợi hồi lâu, gã vẫn chưa nói được một câu.

"Đừng đứng đó thở hồng hộc như lợn nữa, nhanh đọc lời thoại của anh đi thôi!", Trương Minh Vũ mất hứng, giục.

"A... Đúng rồi!"

Gã mập bình tĩnh trở lại, vội vã nói ngay: "Thằng ranh kia! Định chạy đằng nào? Hôm nay dù mày có chắp cách cũng không thoát được đâu! Cậu ấm nhà họ Dịch cũng không cứu được chúng mày!"

"Tao cho mày một cơ hội sống, để hai cô ả kia lại đây, mày cút đi!"

Trong lúc hốt hoảng, gã hoàn toàn không phát hiện sự khác thường từ lời nói của Trương Minh Vũ.

Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu tôi không muốn thì sao?"

Gã mập cười nhạt: "Không muốn? Thế thì cả ba chúng mày đừng mong đi đâu hết, ở lại cả đây 'chơi' với bọn này đi!"

Nói xong, gã còn nhe răng cười rất đáng khinh.

Trương Minh Vũ cười gằn một tiếng: "Thôi đừng lải nhải nữa, muốn đánh thì ra tay nhanh lên, tôi còn đang có việc bận!"

Hử?

Gã mập sửng sốt.

Tay Trương Minh Vũ này... không phản ứng như trong dự tính của gã nhỉ?

Gã mập liếc nhìn xung quanh, sau đó mới lạnh lùng bảo: "Hừ! Nếu mày đã không biết điều thì đừng trách chúng tao không khách khí!"

Nói xong, gã vung tay, quát to: "Bắt thằng kia lại cho tao trước!"

Gã vừa dứt lời, đám côn đồ xung quanh lập tức nhào tới.

Đáy mắt Trương Minh Vũ lóe lên đầy hưng phấn.

Đông thật, anh còn chưa từng thử đánh với đông người như vậy đâu.

"Hai người lùi lại phía sau đã, trước mắt bọn họ sẽ không đụng đến hai người đâu", Trương Minh Vũ vội vàng dặn dò hai cô gái sau lưng.

Hạ Hâm Điềm và Hàn Thất Thất vội vàng lùi lại.

Bấy giờ chỉ còn lại Trương Minh Vũ bị đám côn đồ vây kín, một mình đối mặt với kẻ địch.

Sau lưng anh, ba tên côn đồ đột nhiên vọt lên.

Trương Minh Vũ nhếch mép cười lạnh, xông thẳng lên.

Chân anh linh hoạt di động, dễ dàng tránh thoát chiêu tấn công của ba gã kia.

Đồng thời, tay anh vung ra đánh trả một quyền.

Uỵch!

Một tiếng động trầm đục vang lên.

Một gã côn đồ hét lên thảm thiết, thân thể văng ngược ra sau phải chừng hơn hai mét.

Trời đất...

Trương Minh Vũ cũng phải trợn to mắt.

Phương thức phát lực... thật sự chênh nhau quá nhiều!

Anh còn chưa kịp nhận định thêm, những tên côn đồ khác cũng đã vọt tới.

Địch quá đông, Trương Minh Vũ một lúc đánh không lại, anh bèn bắt đầu đánh du kích.

Trương Minh Vũ lợi dụng rừng cây hạ gục từng tên.

Những tiếng kêu gào đau đớn vang lên không ngừng, từng tên từng tên côn đồ lần lượt ngã xuống.

Xa xa, Long Tam và Long Thất lẳng lặng đứng quan sát.

Ánh mắt Long Thất như bừng sáng, anh ta thở dài bảo: "Chỉ mới luyện phương thức phát lực có hai ngày mà đã tiến bộ cỡ này, thật đúng là kỳ tài!"

Long Tam cười bảo: "Cậu ấy chính là đồ đệ của vị kia, sao có thể bình thường được".

Ánh mắt Long Thất thoáng vẻ nghi hoặc, hỏi: "Nhưng... vì sao vị ấy không đích thân truyền thụ võ thuật?"

Ánh mắt Long Tam ảm đạm hẳn đi, anh ta đáp: "Có lẽ... sợ cậu ấy chuốc họa vào thân".

Long Thất lẳng lặng gật đầu.

Những tiếng kêu gào thống khổ đã vang vọng toàn khu rừng.

Chỉ chốc lát đã có mười mấy tên côn đồ bị hạ gục.

Phù!

Trương Minh Vũ thở ra một hơi nặng nề.

Thể lực còn trụ được, nhưng đối phương thực sự quá đông.

Nếu còn dây dưa đánh như vậy tiếp, anh nhất định sẽ phải chịu thiệt.

Trương Minh Vũ bèn hét to một tiếng: "Tôi không chống được thêm nữa đâu, mau ra đây đi".

Hử?

Gã mập đang đứng xa xa quan sát cuộc chiến, nghe Trương Minh Vũ nói thế, lập tức ngơ mặt ra.

Gã quét mắt nhìn quanh một lượt, không tìm được ai khả nghi.

Gã mập cười lạnh một tiếng, nói bằng giọng điệu khinh thường và bừa bãi: "Đừng tin nó, nó sắp không trụ được rồi, mau xông lên cho tao!"

Đám côn đồ như cắn nhầm thuốc kích thích, hừng hực khí thế xông lên.

Gã mập nở nụ cười hài lòng.

Nhưng ngay sau đó, gã bỗng cảm thấy bả vai trầm xuống.

Quay đầu nhìn lại, gã mập hoảng sợ phát hiện, không biết từ bao giờ, sau lưng mình đã có thêm hai bóng người cường tráng lừng lững đứng đó.

Thế này...

Gã mập đơ người ra!

Giây tiếp theo, bả vai trúng một đòn cực mạnh.

Thân thể mập mạp của gã bắn thẳng về phía đám côn đồ đang xông lên, trông như một quả đạn thịt.

"A!"

Tiếng kêu gào đau đớn lại liên tiếp vang lên.

Cảnh tượng đó hệt như chơi bowling.

Một thân thể mập mạp bị ném tới, quật ngã bảy, tám người.

Áp lực bên phía Trương Minh Vũ lập tức giảm mạnh.

Ngay sau đó, Long Tam và Long Thất đã xông vào đám côn đồ.

Tiếng kêu rên đau đớn vang vọng không ngừng.

Chỉ thoáng chốc, cả đám côn đồ đều đã ngã gục trên mặt đất, đau đớn giãy giụa.

Phù!

Trương Minh Vũ hổn hển thở ra một hơi thật mạnh.

Chiến đấu hồi lâu, anh đã bắt đầu có cảm giác mệt mỏi uể oải.

Nhưng cũng nhờ trận này, kinh nghiệm chiến đấu của anh lại phong phú thêm một chút.

Hạ Hâm Điềm và Hàn Thất Thất vội vã chạy lại.

Long Tam xách gã béo lên, ném tới trước mặt Trương Minh Vũ.

Trương Minh Vũ cười cười, bảo: "Này người anh em, ai sai các người tới đây?"

Nghe anh hỏi thế, gã mập lập tức run lên từng chập.

Lòng gã đã kinh hãi tột cùng.

Đây còn là người sao?

Hồi lâu sau, gã mới lắp bắp đáp: "Tôi... tự tôi tới..."

Bốp!

Trương Minh Vũ thẳng tay cho gã một bạt tai.

"A!"

Gã mập đau đớn rên lên.

Trương Minh Vũ thấy cũng ghê tay, bèn chùi mạnh lòng bàn tay vào cái cây bên cạnh.

Đánh có một cái tát mà tay dính đầy mỡ...

"Cho anh một cơ hội cuối, ai sai các người tới?", Trương Minh Vũ hỏi lại lần nữa, giọng đã lạnh đi phần nào.

Mặc dù đã biết là ai nhưng vở kịch này vẫn phải diễn đến phút chót mới được.

Ngay tại lúc này, xa xa truyền tới một tiếng hô lo lắng: "Người anh em! Tôi... Tôi tới đây!"

Trương Minh Vũ chau mày nhìn lại.

Chương 226: Thất vọng vô cùng

Anh ngẩng đầu nhìn sang, đúng lúc thấy từ xa xa, Dịch Thanh Thần đang lảo đảo chạy tới.

Trương Minh Vũ nhếch môi cười lạnh.

"Anh Dịch, anh... anh không sao chứ?", ngoài mặt, Trương Minh Vũ vẫn tỏ ra vô cùng kích động, hô to.

Nói xong, anh còn vội vã giang tay đón Dịch Thanh Thần.

Hạ Hâm Điềm cũng lẳng lặng cười nhạt.

Định thần nhìn kĩ mới thấy, gương mặt Dịch Thanh Thần đã xanh tím từng mảng, khóe miệng còn dính tia máu.

Dịch Thanh Thần ra vẻ nôn nóng lo sợ: "Tôi không sao... Tôi không sao... Mọi người không việc gì thì tốt rồi. Tôi thế nào cũng không vấn đề gì".

Nói đoạn, hắn ta còn nắm chặt cánh tay Trương Minh Vũ.

Hắn ta quét nhìn xung quanh một lượt, thấy rõ tình cảnh nơi này, khóe mắt lập tức giật nhẹ một cái.

Hỏng, tính sai rồi!

Trương Minh Vũ cũng tỏ ra kích động, vội vàng nói: "Không việc gì thì tốt quá, không việc gì là tốt rồi!"

"Anh Dịch, anh yên tâm, tôi sẽ giết bọn này xả giận thay anh!"

Nghe nói đến đó, gã mập hoảng sợ ngẩng lên.

Dịch Thanh Thần cũng choáng váng.

Hàn Thất Thất thấy thế thì vô cùng lo lắng, đang định lên tiếng can ngăn Trương Minh Vũ.

Hạ Hâm Điềm vội vươn tay kéo Hàn Thất Thất lại, khẽ lắc đầu ra hiệu.

Hàn Thất Thất ngơ ngác nhìn, hoàn toàn không hiểu.

Lát sau, Dịch Thanh Thần mới hoàn hồn, ngẩng đầu cười nói: "À thì... Người anh em à, giết người là phạm pháp đấy! Việc này không được đâu".

Trương Minh Vũ lại ra vẻ giận dữ vô cùng, hùng hổ nói: "Không được! Dám đánh anh em tôi ra nông nỗi này, hôm nay tuyệt đối không thể để nó sống sót rời khỏi đây!"

Gã mập đã sợ đến sắp khóc mất rồi.

Dịch Thanh Thần há miệng nhưng lại không biết phải nói gì lúc này.

Trương Minh Vũ không hề do dự, nhặt một cục đá to chừng đầu người bên chân lên, lạnh lùng hỏi: "Nói! Ai phái mày tới? Còn không chịu nói, tao giết mày ngay tại chỗ!"

Giọng điệu của anh hùng hồn kiên quyết vô cùng!

Gã mập đã hoàn toàn choáng váng vì sợ hãi!

Những tảng mỡ trên người gã run lên điên cuồng.

"Tôi... Tôi... Đừng giết tôi... Đừng giết tôi mà!", gã mập kêu khóc thảm thiết, sợ đến mức tim sắp trèo lên tận cuống họng.

Gã vừa xin tha vừa đưa mắt nhìn sang phía Dịch Thanh Thần cầu cứu.

Dịch Thanh Thần vội vã can ngăn: "Người anh em bình tĩnh đã, lòng tốt của anh, tôi xin nhận, nhưng việc này..."

Không đợi hắn ta nói xong, Trương Minh Vũ đã đẩy hắn ta ra.

"Anh tránh ra!"

Trương Minh Vũ phẫn nộ quát: "Hôm nay tôi nhất định phải giúp anh xả cơn tức này bằng được!"

Nói xong, ánh mắt anh lạnh lẽo quắc lên, hùng hổ quát: "Không chịu nói đúng không? Vậy kiếp sau gặp lại đi!"

Dứt lời, anh nâng tảng đá kia lên cao quá đầu.

Ánh nhìn của anh găm chặt lấy gã mập, làm bộ muốn nện tảng đá xuống cái đầu bóng lộn kia.

Dịch Thanh Thần bị đẩy ra, lảo đảo lùi lại, vừa đứng vững đã thấy cảnh tượng này.

"Đừng...", Dịch Thanh Thần hốt hoảng la lên.

Gã mập đã hoàn toàn chết sững.

Đối mặt với cái chết, gã không còn nghĩ được gì nhiều.

"Tôi khai! Cậu Dịch bảo tôi tới đây!"

Gã mập dồn sức gào lên một tiếng.

Vừa nói, ánh mắt gã vừa nhìn chằm chằm vào tảng đá trong tay Trương Minh Vũ.

Gã đã sợ phát khóc!

Quần cũng ướt cả mảng.

Dịch Thanh Thần chết sững, khóe miệng co giật liên tục.

Hắn ta quay sang nhìn chằm chằm gã mập, ánh mắt phẫn nộ như sắp phun lửa.

Trương Minh Vũ đã âm thầm cười to trong lòng, tay cũng ngừng lại.

"Cái gì?"

Anh trợn to mắt, cả giận quát: "Mẹ kiếp, mày nói vớ vẩn gì đấy? Đến lúc này còn định lừa tao à? Khai thật ra cho tao!"

Gã mập đã không còn tâm trí để ý đến Dịch Thanh Thần nữa, chỉ khóc lóc nói: "Tôi nói thật mà, thật sự đấy. Tôi còn giữ lại lịch sử trò chuyện với cậu Dịch đây này!"

"Không tin thì anh tự xem đi!"

Nói xong, gã nôn nóng lấy điện thoại di động trong túi quần ra.

Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên, lạnh giọng bảo: "Mày tưởng tao tin được mày chắc?"

Dịch Thanh Thần đã hớt hải xông đến, nói ngay: "Đúng thế! Mẹ kiếp, mày đang nói gì đó? Sao tao có thể làm chuyện như vậy được?"

Hắn ta quát rất to, nhưng giọng điệu dường như không được tự tin lắm.

Gã mập vội vàng cúi đầu, trong mắt chỉ còn sợ hãi và hốt hoảng.

Hai người này, gã đều không chọc vào được...

Trương Minh Vũ cười bảo: "Không sao đâu anh Dịch, kế li gián kiểu này, tôi sẽ không tin đâu".

Dịch Thanh Thần lúng túng cười nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi".

Tuy luôn miệng nói tốt nhưng trán hắn ta đã lấm tấm mồ hôi lạnh.

Trương Minh Vũ châm chọc cười nhạt, sau đó nghiêm túc nhìn chằm chằm gương mặt như bảng màu loang lổ của Dịch Thanh Thần.

Lòng anh nghi hoặc không thôi.

Để đạt được mục đích, Dịch Thanh Thần sẵn sàng ra tay tàn nhẫn với bản thân đến vậy sao?

Nhưng chỉ một giây sau, mắt anh lại sáng lên.

"Anh Dịch, sao... sao anh lại bị thương nặng thế này? Mặt mũi xanh tím hết cả rồi..."

Trương Minh Vũ tỏ vẻ lo âu sốt sắng nói.

Dịch Thanh Thần lúng túng cười bảo: "Không việc gì, không việc gì đâu, chỉ cần anh với hai người đẹp không sao là tốt rồi!"

Nói xong, hắn ta còn cố ý liếc mắt về phía Hạ Hâm Điềm một cái.

Cái liếc mắt như đang khoe khoang vết thương của mình với cô ấy!

Trương Minh Vũ cười lạnh trong lòng, ngoài mặt lại vờ lo lắng vươn tay, nói: "Ôi chao, anh Dịch, anh xem này, còn chảy máu..."

Nói đến đó, ngón tay anh đã quệt qua mặt Dịch Thanh Thần.

Vừa quệt một cái, anh liền ngừng bặt.

Quả nhiên đúng như dự đoán!

Lòng anh lập tức thoải mái hẳn, nhưng bên ngoài vẫn phải làm bộ vô cùng khiếp sợ, hai mắt mở trừng, cả kinh hô lên: "Anh Dịch, miệng vết thương của anh... mất màu rồi!"

Phụt!

Nghe được câu này, Hàn Thất Thất thực sự không nhịn nổi nữa, bèn cười phụt ra.

Hạ Hâm Điềm cũng buồn cười lắm, cô ấy đã cố nén nhưng khóe miệng vẫn run run.

Cuối cùng, Hạ Hâm Điềm nhịn được xuống, không nói lời nào, giả như không biết gì hết.

Dịch Thanh Thần và gã mập đều đã ngu người.

Lát sau, Dịch Thanh Thần mới lúng túng nói: "Cái đó... Sao có thể thế được, người anh em, chắc anh nhìn nhầm rồi".

Trương Minh Vũ lại lần nữa vươn tay về phía mặt Dịch Thanh Thần.

Tốc độ của anh quá nhanh, Dịch Thanh Thần hoàn toàn không kịp né tránh.

Giây lát, Trương Minh Vũ đã thu tay lại.

Lần này, Trương Minh Vũ quệt rất mạnh, toàn bộ lòng bàn tay đều tím rịn đi.

Dịch Thanh Thần đã ngây ra.

"Cái đó..."

Hắn ta mấp máy miệng, nhưng không nói được lời nào.

Lòng Trương Minh Vũ đã hưng phấn cực kì.

Cuối cùng, sự việc đã tiến hành đúng như kế hoạch của anh.

Một giây sau, nụ cười trên môi Trương Minh Vũ biến mất.

Anh không nói không rằng, giật ngay lấy điện thoại trong tay gã mập, nhanh chóng bấm mở mục đầu tiên trong lịch sử trò chuyện của gã.

Dịch Thanh Thần vẫn còn đang ngơ ngác, chưa định thần lại.

Hắn ta còn chưa kịp phản ứng trước việc vết thương phai màu liền thấy được Trương Minh Vũ đang làm gì.

Nhưng đợi khi Dịch Thanh Thần hoàn hồn, điện thoại trong túi quần đã réo vang.

Trương Minh Vũ cố ý tỏ ra hoang mang ngơ ngác.

Anh buông thõng tay, điện thoại rơi xuống đất.

Trương Minh Vũ tỏ vẻ cực kì đau buồn, nói: "Anh Dịch... Thật... Thật sự là anh làm!"

Anh nhìn Dịch Thanh Thần như thể không sao tin nổi.

Khóe miệng Hạ Hâm Điềm lại giật nhẹ.

Kĩ thuật diễn của Trương Minh Vũ tốt thế này... Không đi làm diễn viên thì đúng là phí của trời!

Dịch Thanh Thần đã luống cuống tay chân, vội nói: "Không phải đâu... Người anh em, anh nghe tôi nói đã..."

Nhưng chính hắn ta cũng không biết nên nói gì đây.

Toàn bộ kế hoạch đều đã bị đảo lộn.

Trương Minh Vũ cắn chặt răng, làm như đau lòng tột độ: "Anh Dịch, anh thật khiến tôi thất vọng vô cùng!"

"Tôi thật không ngờ, kẻ chủ mưu lại là anh!"

Nói xong, sắc mặt anh dần trở nên giận dữ!

Kế hoạch kia có thể tiến hành được rồi!

Chương 227: Bồi thường đi!

Dịch Thanh Thần đã hoàn toàn hoảng loạn!

Diễn xuất của Trương Minh Vũ không lộ bất kì sơ hở nào.

Hắn ta bối rối đến độ không biết phải làm gì bây giờ.

Gã mập thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, yên lặng quỳ rạp trên mặt đất.

Xa xa nhìn lại trông như một tảng thịt lù lù.

Trương Minh Vũ run rẩy giơ tay lên, chỉ vào Dịch Thanh Thần, phẫn nộ quát: "Dịch Thanh Thần, anh làm tôi thất vọng quá rồi! Tôi coi anh là anh em mà anh lại đi bày kế hại tôi!"

Dịch Thanh Thần nôn nóng nói: "Người anh em, tôi có lỗi với anh! Tôi không có ý lập kế hại anh đâu... Tôi chỉ định... Chỉ định diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân mà thôi..."

Nói xong, hắn ta lại không kiềm chế được, ánh mắt liếc về phía Hạ Hâm Điềm.

Thấy Trương Minh Vũ đau lòng đến thế, hắn ta hổ thẹn vô cùng.

Bấy giờ Hàn Thất Thất mới hiểu ra.

Trương Minh Vũ lại lần nữa lên tiếng: "Tôi coi anh là anh em, anh lại muốn làm anh rể tôi à!"

Phụt!

Hàn Thất Thất lại một lần nữa cười phụt ra.

Nói cái gì vậy chứ...

Hạ Hâm Điềm cũng lộ vẻ bất đắc dĩ, hờn dỗi trừng mắt với Trương Minh Vũ một cái.

Dịch Thanh Thần lúng túng lắm.

Tình huống thế này, hắn ta thật không biết nên nói sao cho phải.

Trương Minh Vũ siết chặt nắm tay, lạnh lùng bảo: "Anh đã bất nhân thì chớ trách tôi đây bất nghĩa".

"Dám có mưu đồ xấu với chị tôi, Trương Minh Vũ tôi đây quyết không bỏ qua!"

Trương Minh Vũ hùng hồn tuyên bố.

Tuy biết anh chỉ đang diễn trò nhưng Hạ Hâm Điềm vẫn không nhịn được, ánh mắt sáng lên kích động.

Trong đôi mắt tuyệt đẹp, sóng mắt đong đưa, sáng như sao trời.

Dịch Thanh Thần hít sâu một hơi, đau khổ nói: "Người anh em, đúng là lần này tôi sai thái quá. Anh muốn thế nào, cứ nói thẳng đi!"

Thái độ hắn ta lúc này coi như cũng hào sảng thẳng thắn.

Trương Minh Vũ chỉ cười lạnh một tiếng, giận dữ nói: "Vậy thì lấy mạng anh bồi thường đi!"

Nói xong, anh lại nhấc cao tảng đá trong tay.

Hả?

Dịch Thanh Thần nghệt mặt ra, mắt trừng lớn.

Sao mà thay đổi thái độ kinh như vậy...

Nhưng hắn ta chưa kịp nghĩ gì thêm, Trương Minh Vũ đã vung tảng đá nện xuống.

Dịch Thanh Thần choáng váng cả người, hốt hoảng nói: "Người anh em... Anh... Anh định giết tôi à! Không được! Không được! Anh đổi điều kiện khác được không?"

Trương Minh Vũ chậm rãi hạ tảng đá xuống, lạnh lùng nói: "Được, vậy anh nói xem mạng anh đáng giá bao nhiêu tiền, nể tình nghĩa hai chúng ta trước đây, tôi có thể tha cho anh lần này".

Khóe miệng Dịch Thanh Thần co rút liên tục.

Sao lại... đá sang tiền rồi?

Hắn ta cũng bắt đầu bực dọc trong lòng, đồng thời mơ hồ cảm thấy dường như lần này mình bị người ta chơi một vố rồi.

Nhưng Dịch Thanh Thần không cách nào tìm ra được điểm sơ hở của đối phương.

Im lặng hồi lâu, Dịch Thanh Thần mới lúng búng nói: "Vậy thì... cho anh một triệu?"

Trương Minh Vũ cười lạnh: "Người anh em, anh cho rằng bản thân anh chỉ đáng giá một triệu?"

"Vầy đi, tôi cho anh một triệu, xin tạm cái mạng anh!"

Nói xong, anh lại nhấc tảng đá lên cao quá đầu.

Dịch Thanh Thần đã hoàn toàn luống cuống.

"Đừng... Mười triệu! Mười triệu được chưa?"

Dịch Thanh Thần sốt sắng nói nhanh.

Trương Minh Vũ vẫn chỉ cười lạnh: "Tôi cho anh mười triệu!"

Lần này Dịch Thanh Thần đã cực kì nôn nóng.

Hắn ta vội liếc sang bên gã mập, liên tiếp nháy mắt ra hiệu.

Nhưng gã mập vẫn cứ quỳ rạp trên mặt đất không dám nhúc nhích, trông chẳng khác nào một con lợn chết.

Dịch Thanh Thần cắn chặt răng, nóng nảy nói: "Năm mươi triệu! Tôi chỉ có thể chi bấy nhiêu thôi!"

Trương Minh Vũ chau mày, lòng lại bắt đầu tính toán.

Căn cứ theo năng lực của nhà họ Dịch, tuy năm mươi triệu không tính là gì nhưng cũng có thể khiến dòng vốn lưu động nhà họ Dịch giảm mạnh.

Có điều... Anh cảm thấy như vậy còn chưa ăn thua!

Trương Minh Vũ lại nhếch miệng cười, nói thẳng: "Tôi cho anh năm mươi triệu, người anh em, anh không cần mặc cả, tiền trao mệnh nhận luôn đi!"

Nói đoạn, anh lại giơ cao tảng đá lên.

"Một trăm triệu! Một trăm triệu!"

Dịch Thanh Thần điên cuồng la to.

Ngực hắn ta phập phồng kịch liệt.

Mắt Trương Minh Vũ đã sáng rỡ lên.

Quả nhiên... còn có thể ép thêm!

Quan sát kĩ càng lại, anh nhận ra dường như Dịch Thanh Thần cũng đã đến cực hạn rồi.

Trương Minh Vũ chậm rãi ném tảng đá sang một bên, lạnh nhạt nói: "Vậy được, nể tình nghĩa cũ, tôi cho anh một cơ hội lấy tiền chuộc mạng".

"Một trăm triệu, lấy ra đi!"

Hàn Thất Thất và Hạ Hâm Điềm đã cố hết sức nén cười.

Cơ mặt Dịch Thanh Thần co giật liên tục, hắn ta lúng búng nói: "Người anh em, tôi... tôi ra ngoài chơi nên không tiện mang nhiều tiền như vậy".

"Để tôi về lấy cho cậu, được không?"

Nói xong, mắt hắn ta lại sáng bừng lên.

Đây cũng là tia hi vọng cuối cùng của hắn ta.

Trương Minh Vũ chỉ cười lạnh rồi nói: "Vậy thì anh đừng về nữa, cứ ở lại đây luôn đi".

Hả...

Dịch Thanh Thần cắn chặt răng, nói: "Người anh em, tôi thật sự không lừa anh, tiền riêng của tôi quả thực chỉ có năm mươi triệu thôi".

"Hiện giờ tôi chuyển hết cho anh ngay, sau đó tôi sẽ thanh lí nốt cổ phần ở công ty nhà họ Dịch chúng tôi, chắc còn chừng ba mươi triệu, xong xuôi sẽ chuyển hết cho anh".

"Còn hai mươi triệu kia, đợi tôi về nhà tìm cách xoay sở kiếm sau, được chứ?"

Trương Minh Vũ trầm ngâm một lát rồi lên tiếng: "Thôi cũng được, chỗ anh em với nhau, đành vậy".

Khóe miệng Dịch Thanh Thần đã co giật liên hồi.

Loại cảm giác bị người chơi xỏ càng lúc càng thêm rõ ràng.

Nhưng cuối cùng, Dịch Thanh Thần vẫn phải gọi điện thoại đi, chuyển khoản.

Không bao lâu sau, điện thoại di động của Trương Minh Vũ nhận được tin báo.

Thông báo từ ngân hàng, tài khoản của anh vừa nhận thêm tám mươi triệu.

Trương Minh Vũ lạnh giọng nói: "Được rồi, hôm nay đến đây thôi, coi như tôi có mắt như mù, tin nhầm người".

Nói xong, anh quay sang phía hai cô gái: "Chúng ta đi thôi".

Trương Minh Vũ cất bước đi thẳng về phía xe mình.

Hạ Hâm Điềm và Hàn Thất Thất cũng vội vàng đi theo anh.

Dịch Thanh Thần dường như đã kiệt sức, ngồi phịch xuống đất.

Chuyến này coi như mất trắng tám chục triệu!

Quan trọng nhất là, tuy hắn ta đã bỏ cả đống tiền nhưng lòng vẫn cảm thấy mình làm thế vẫn còn có lỗi với Trương Minh Vũ.

Không đúng...

Mãi đến lúc này, Dịch Thanh Thần mới nhận ra điểm bất thường ở tài khoản mình vừa chuyển tiền.

Trương Minh Vũ?

Trương Minh Vũ!

Dịch Thanh Thần đứng phắt lên, đáy mắt lóe một tia sắc lạnh.

Mới rồi, kẻ tranh được trung tâm thương mại Marmart từ tay nhà họ Dịch... chẳng phải cũng tên là Trương Minh Vũ đó sao?

Dịch Thanh Thần siết chặt nắm tay, ánh mắt lóe sáng.

"Trương Minh Vũ, thì ra mày lập kế hại tao!", Dịch Thanh Thần quay đầu nhìn lại, quát khẽ một tiếng, tiếng quát như rít qua kẽ răng, nghe sởn da đầu.

Nhưng Trương Minh Vũ lại không nghe thấy.

Bởi lúc này, anh đã cùng Hạ Hâm Điềm và Hàn Thất Thất ngồi vào xe mình.

Mở máy, tiếng động cơ nổ vang, xe phóng vút về phía nội thành.

Hàn Thất Thất vẫn còn kinh ngạc, thốt lên ngưỡng mộ: "Trời ạ, một buổi chiều đã kiếm lời tám chục triệu, Trương Minh Vũ, anh giỏi thật đấy!"

Trương Minh Vũ ngại ngùng cười bảo: "Kiếm lời gì đâu, này rõ ràng là cướp trắng mà, chỉ có điều ngọn nguồn sự việc đều do Dịch Thanh Thần chơi xấu trước mà thôi".

Hạ Hâm Điềm cũng nhịn không được, thở dài nói: "Đứa em hư hỏng này, nếu không phải giờ đang vướng nhiệm vụ của sư phụ giao cho, chị nhất định phải kéo em đi làm diễn viên mới được".

Trương Minh Vũ xấu hổ cười cười: "Chị tha cho em đi, em nào có khả năng ấy".

"Sao lại không có? Chị nói em có thì em nhất định có", Hạ Hâm Điềm kiêu căng nói.

Những lời này của chị hai khiến lòng Trương Minh Vũ dễ chịu vô cùng.

Xe nhanh chóng tiến vào nội thành Hoa Châu.

Lúc này trời đã khá muộn, đám công nhân kia hẳn sắp tan làm rồi nhỉ?

Trương Minh Vũ đang chờ giúp bọn họ đi đòi tiền.

Nhưng anh chưa suy tính thêm được điều gì, điện thoại của anh bỗng reo vang.

Trương Minh Vũ vô thức nở một nụ cười tươi tắn.

Không cần phải đoán, nhất định là Lâm Kiều Hân gọi tới!

Chương 228: Cô vợ nhỏ?

Anh lấy điện thoại ra, quả đúng thế!

Trương Minh Vũ cười cười nhận cuộc gọi: "Sao thế?"

Giọng nói lạnh nhạt của Lâm Kiều Hân vang lên: "À ừm... Tôi có chút việc cần đi xử lí, nếu anh không vội thì tôi sẽ qua chỗ anh muộn một chút nhé?"

Trương Minh Vũ sửng sốt.

Bấy giờ anh mới nhớ ra, đêm qua Lâm Kiều Hân có mời anh đi ăn cơm.

Trương Minh Vũ cười nhẹ, bảo: "Được, không vội gì đâu".

Lâm Kiều Hân 'Ừ' một tiếng rồi cúp điện thoại.

Lòng Trương Minh Vũ chợt dâng lên một cảm giác rất lạ.

Hiện giờ quan hệ giữa hai người vẫn chưa có gì thay đổi lắm.

Có điều... những hành vi của Lâm Kiều Hân đối với anh thật chẳng khác nào một cô vợ nhỏ.

Nghĩ đến đó, Trương Minh Vũ bất chợt nở một nụ cười.

Hạ Hâm Điềm lạnh nhạt lên tiếng: "Cô vợ nhỏ gọi điện à? Chỉ có thế đã hớn hở đến như vậy, thật đúng là không tiền đồ".

Trương Minh Vũ ngại ngùng cười bảo: "A... Đâu có đâu... chỉ là... chỉ..."

Anh lắp bắp hồi lâu vẫn chưa nói được một câu hoàn chỉnh.

Hạ Hâm Điềm tức giận lườm một cái, ngoảnh đầu ra phía cửa sổ, không thèm nhìn anh nữa.

Hàn Thất Thất chỉ ngồi ngây người.

Cô ta có cảm giác, bầu không khí trong xe này dường như có mùi gì chua lè.

Xe nhanh chóng dừng trước cửa khách sạn mới.

Tắt máy, Trương Minh Vũ xuống xe mở cửa cho hai cô gái.

Nhưng vừa ngẩng đầu, anh chợt phát hiện một đám đông đang đứng trước cửa khách sạn.

Họ xếp thành một hàng.

Người đội trưởng đứng ở vị trí đầu tiên, ánh mắt tràn đầy kích động.

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, cười khẽ một tiếng rồi cất bước đi tới.

Đội trưởng cung kính chào: "Ân nhân, cậu tới rồi ạ!"

Trương Minh Vũ nhẹ nhàng gật đầu, hỏi: "Anh tên gì?"

Đội trưởng phấn kích đáp: "Ân nhân, cậu cứ gọi tôi là Đại Quân là được ạ".

Tên này... nghe cũng không tệ!

Trương Minh Vũ cười hỏi: "Mọi người có xe không?"

Đại Quân vội đáp: "Chúng tôi đều là người ở mấy thôn xóm quanh đây, mỗi ngày đều lái xe tới công trường, chúng tôi có mấy chiếc xe Van nhỏ".

Trương Minh Vũ gật đầu.

Song lúc này anh mới nhớ ra, hiện giờ gã chủ thầu kia ở đâu, anh còn chưa biết nữa.

Trầm ngâm một lát, Trương Minh Vũ mới lên tiếng: "Mọi người lên xe trước đi, lái xe tới đây, lát cứ đi theo chiếc xe này là được".

Đại Quân gật đầu cung kính thưa: "Vâng!"

Nói xong, anh ta quay đầu dặn dò những người khác.

Chẳng mấy chốc, từ xa có ba chiếc xe Van trờ tới, đám công nhân chen nhau lên xe.

Trương Minh Vũ thấy họ lên xe cả rồi mới trở lại xe mình.

Anh trầm tư một lát, cảm thấy hiện giờ cách tốt nhất là bảo Vương Vũ Nam gọi điện thoại cho Lâm Kiều Hân.

Nhờ Vương Vũ Nam tìm hiểu địa chỉ của gã chủ thầu kia qua cô ấy là cách nhanh nhất.

Bởi nếu anh đích thân gọi tới hỏi, Lâm Kiều Hân nhất định sẽ hoài nghi.

Trương Minh Vũ không do dự, lấy điện thoại ra ngay.

Nhưng anh còn chưa tìm được số điện thoại cần gọi, Long Thất đã chậm rãi lên tiếng: "Gã chủ thầu của họ tên là Vương Long, tổng thầu tên là Dịch Bác Võ, hiện đang ở hộp đêm Dạ Sắc uống rượu".

Trương Minh Vũ lập tức khựng lại, liếc nhìn Long Thất đầy kinh ngạc.

Long Tam vẫn yên lặng ngồi tại chỗ, không hề lên tiếng.

Hiển nhiên anh ta cũng công nhận tính chính xác của tin tức này.

Trương Minh Vũ bèn cười nói: "Cảm ơn anh!"

Có tin tức của Long Thất, anh cũng đỡ được nhiều việc phiền phức.

Có điều...

Dịch Bác Võ?

Trương Minh Vũ nhăn mày, cái tên này... sao nghe quen thế nhỉ?

Nhà họ Dịch... Dịch Bác Văn? Dịch Bác Võ?

Anh còn chưa kịp nghĩ kĩ, giọng nói lạnh nhạt của Long Thất lại một lần nữa vang lên: "Cậu đoán đúng rồi, Dịch Bác Võ chính là anh trai Dịch Bác Văn, chỉ có điều đã thất bại trong cuộc cạnh tranh thừa kế gia sản với Dịch Bác Văn".

"Từ đó về sau, người này đã không còn liên hệ gì với nhà họ Dịch nữa, tự bản thân ra ngoài xây dựng sự nghiệp".

"Song, hẳn cô Lâm Kiều Hân cũng không biết sếp lớn của Vương Long chính là Dịch Bác Võ".

Trương Minh Vũ nghe nói thế, lập tức sửng sốt.

Làm sao Long Thất lại biết anh đang nghĩ gì?

Hơn nữa... ngay cả việc Lâm Kiều Hân không biết Dịch Bác Võ, anh ta cũng biết luôn?

Sắp xếp lại thông tin một chút, Trương Minh Vũ cũng hiểu.

Long Tam lại nghi hoặc hỏi: "Tiểu Cửu nói cho em biết à?"

Long Thất gật đầu: "Trừ em ấy ra... còn ai có thể điều tra cặn kẽ như vậy?"

Long Tam mỉm cười.

Trương Minh Vũ lại nghe không hiểu.

Tiểu Cửu? Là ai?

"Thôi được rồi, chúng ta tới hộp đêm đó đi", Trương Minh Vũ lên tiếng.

Long Tam không hề nấn ná thêm, lái xe thẳng tới hộp đêm Dạ Sắc.

Ba chiếc xe Van lặng lẽ đi theo.

Khi bọn họ tới nơi, trời cũng đã tối hẳn.

Đèn đường đã được thắp sáng, chốn này nhộn nhịp sáng sủa như ban ngày.

Xuống xe, Trương Minh Vũ dẫn Hạ Hâm Điềm và Hàn Thất Thất tới cửa hộp đêm.

Anh ngẩng đầu nhìn lên, ánh đèn neon lấp lóe sắc màu, tựa như chốn thiên đường.

Trên bảng hiệu tráng lệ có gắn hai chữ 'Dạ Sắc' cực lớn.

Xuyên qua cửa thủy tinh có thể thấy đám đông bên trong đang uốn éo nhảy nhót điên cuồng.

Trương Minh Vũ ngại ngùng bối rối cười trừ.

Những nơi như thế này, anh chưa từng tới một lần, không biết bên trong...

Anh chưa kịp nghĩ gì thêm, Hàn Thất Thất đã hào hứng nói: "Đã lâu không tới đây, cảm giác nhớ phết đấy, không ngờ hôm nay lại được nhờ phúc anh tới đây một lần".

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, suýt thì quên mất cô em đầu gấu ăn chơi này.

Theo như tính cách cô nàng, có phải đã coi nơi này thành nhà mình luôn rồi không?

Trương Minh Vũ cười nói: "Vậy cô dẫn đường đi".

Hàn Thất Thất cười cười: "Không thành vấn đề, chị Điềm Điềm, chúng ta vào đi".

Hạ Hâm Điềm gật đầu.

Hàn Thất Thất kéo tay Hạ Hâm Điềm, cất bước đi thẳng về phía cửa hộp đêm.

Trương Minh Vũ nhìn mà trợn mắt há hốc miệng.

Hai người này thân thiết như vậy từ bao giờ? Lại còn gọi... chị Điềm Điềm?

Nhìn bọn họ tay trong tay đi vào hộp đêm, anh vô cùng bất đắc dĩ.

Trương Minh Vũ quay lại vẫy tay với đám người sau lưng, dẫn bọn họ đi về phía cửa hộp đêm.

Đám đông lừng lững tiến tới.

Đại Quân hiện đang vô cùng tức giận, đi theo Trương Minh Vũ tới nơi này, anh ta không có tâm trạng suy nghĩ chuyện khác.

Nhưng đám công nhân còn lại lại có vẻ lúng túng ngại ngùng.

Bọn họ vất vả lao động một ngày, cả người lấm lem bẩn thỉu, nhưng nơi đó...

Có điều, Đại Quân đã đi trước rồi.

Vì tiền lương, bọn họ chỉ có thể dồn hết can đảm đi tới.

Trương Minh Vũ không nghĩ nhiều như vậy.

Trong quan niệm của anh, chưa bao giờ phân chia nông thôn với thành thị.

Hạ Hâm Điềm và Hàn Thất Thất đã qua cửa, đi vào trong.

Ngoài cửa, hai gã bảo vệ nhìn chằm chằm hai cô gái, ánh mắt nóng bỏng nhiệt tình.

Trương Minh Vũ liếc thấy, cũng cất bước đi vào.

Hai gã bảo vệ liếc nhau, thoáng do dự, cuối cùng cũng không tiến đến ngăn cản.

Lát sau, Đại Quân cùng đám công nhân đi đến.

Hai gã bảo vệ vội vươn tay cản lại, lạnh lùng nói: "Ê này, đi lộn chỗ hả? Đây không phải nơi các người nên tới!"

Đại Quân nhăn mày, lạnh nhạt hỏi: "Sao lại không phải nơi chúng tôi nên tới?"

Gã bảo vệ nhếch miệng cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nói: "Này thằng ranh, có biết chi tiêu ở đây đắt đỏ cỡ nào không? Giá một ly rượu cũng đã vượt xa một tháng tiền công của đám công nhân thối tha chúng mày!"

"Chúng mày điên hay sao mà đòi vào? Mau cút đi cho khuất mắt tao!"

Chương 229: Đám công nhân thối tha?

Một gã bảo vệ cũng phụ họa theo: "Không xem lại xem bản thân mình là thứ gì? Dơ dáy bẩn thỉu chẳng ra gì, da mặt lại dày như tường thành, còn định thò chân vào Dạ Sắc này!"

Gã vừa nói đến đó, đám công nhân sau lưng Đại Quân lập tức lộ vẻ xấu hổ.

Tuy lòng ai nấy cũng đều rất phẫn nộ nhưng cảm giác tự ti quá lớn đã đè ép hoàn toàn lửa giận.

Họ tự ti đến độ không dám có ý định phản bác một lời.

Đại Quân siết chặt nắm tay, lửa giận trong lòng phừng phừng cháy, nhưng lại không biết nên nói gì bây giờ.

Mỗi câu mỗi lời của gã bảo vệ kia đều chọc trúng điểm tự ti nhất trong lòng bọn họ.

Hạ Hâm Điềm và Hàn Thất Thất dừng bước.

Trương Minh Vũ cũng dừng lại.

Quả thật vẫn có loại người hỉnh mũi lên trời khinh thường người khác như thế!

Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng, chậm rãi quay trở lại, cất tiếng hỏi: "Hai anh bảo vệ này, có thể hỏi các anh một câu không?"

Hai gã bảo vệ hơi khựng người.

Bọn họ quay sang nhìn Trương Minh Vũ, lại ngoảnh nhìn Đại Quân.

Một gã cười lạnh: "Thì ra là cá mè một lứa! Vừa rồi để lọt mày à".

"Thắc mắc gì hỏi đi, hỏi xong thì cút ngay ra ngoài cho tao!"

Đại Quân lo lắng nhìn Trương Minh Vũ, nói: "Ân nhân, hay là... cậu cứ vào trước đi, chúng tôi đợi ngoài này cũng được".

Tuy trong lòng vô cùng phẫn nộ nhưng anh ta cũng không muốn rước thêm phiền phức cho Trương Minh Vũ.

Trương Minh Vũ lại cười cười khoát tay một cái rồi thong dong hỏi: "Không biết hai anh bảo vệ đây... lương một tháng được bao nhiêu?"

Nhóm bảo vệ lập tức ngẩn ra!

Cả hai đều lúng túng, ánh mắt lập lòe né tránh.

Hồi lâu sau, một gã phẫn nộ quát: "Lương bọn tao bao nhiêu thì liên quan gì đến mày? Cút ngay ra ngoài cho tao!"

Đúng lúc này, Hàn Thất Thất cất giọng kiêu căng nói: "Bên kia viết rõ rồi còn gì, anh tự đi mà nhìn".

Trương Minh Vũ sửng sốt.

Mọi người cũng đều quay sang nhìn, trên cửa chính có dán một thông báo.

Trên đó viết thông báo tuyển dụng các vị trí.

Vị trí dưới cùng chính là thông báo tuyển dụng bảo vệ.

Lương tháng hai nghìn tám trăm.

Cả nhóm công nhân đều ngây ngẩn người ra.

Một hộp đêm lớn như thế mà lương của bảo vệ chỉ có chút ít thế thôi?

Hai gã bảo vệ cũng ngây người, sắc mặt trở nên âm trầm hẳn đi.

Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Ấy chà... Đại Quân à, bên các anh lương một ngày làm việc là bao nhiêu vậy?"

Đại Quân nghe hỏi thế, lòng chợt nổi lên một cảm giác đắc ý.

"Bên chỗ chúng tôi không nhiều nhặn gì, thợ xây thì lương cũng chỉ hai trăm một ngày, lao động phổ thông thì chỉ có trăm hai một ngày thôi".

Đại Quân khiêm tốn đáp.

Nhưng giọng điệu của anh ta nghe là lạ.

Những công nhân khác cũng dần dần bình thản lại, vẻ tự ti xấu hổ chậm rãi biến mất.

Ánh mắt bọn họ như lóe lên ánh lửa nóng rực.

Bọn họ... ngẩng đầu nhìn thẳng!

Trương Minh Vũ lại cười cười, bảo: "Một ngày một trăm hai, tính ra một tháng cũng phải ba nghìn sáu rồi nhỉ?"

"Hai anh bảo vệ này, da mặt các anh dày thật đấy, hai nghìn tám mà lại dám đi trào phúng người ta ba nghìn sáu?"

Hai gã bảo vệ siết chặt nắm tay, lửa giận lóe lên trong đáy mắt.

Hạ Hâm Điềm và Hàn Thất Thất lẳng lặng khoanh tay đứng nhìn, chờ xem trò vui.

Lát sau, một gã bảo vệ lạnh lùng nói: "Hừ! Đám công nhân thối tha này lấy gì so được với chúng tao? Công việc của chúng tao sạch sẽ thế này, bọn nó thì sao?"

"Mày nhìn bọn nó xem, trông thế kia xứng bước vào Dạ Sắc chúng tao chắc?"

Vừa nghe đến đó, sắc mặt Trương Minh Vũ dần trở lên lạnh lẽo.

"Đám công nhân thối tha?"

Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng, hỏi: "Bọn họ thối, anh ngửi rồi à?"

"Bọn họ mà thối thì các người là thứ gì? Nếu không có những người công nhân như bọn họ thì lấy đâu ra mấy chỗ như hộp đêm này cho cái lũ không biết xấu hổ các người đến làm việc?"

Nghe anh nói thế, tất cả đám công nhân đều kích động, ánh mắt như lóe sáng.

Trương Minh Vũ... đang bênh vực bọn họ!

Gã bảo vệ sa sầm mặt xuống, mặt nặng như đeo đá, lạnh lùng nói: "Mày... Mày dám bảo bọn tao không biết xấu hổ?"

"Thứ nghèo kiết xác, không có tiền còn bày đặt lượn lờ ở những nơi như thế này, mặt dày mày dạn không ai bằng".

"Cút ngay đi cho khuất mắt tao, nếu không thì chớ trách bọn này không nương tay!"

Dứt lời, hai gã bảo vệ liền sấn tới.

Tay còn vung vẩy côn điện đầy hăm dọa.

Khí thế cực kì hùng hổ!

Đám công nhân do Đại Quân cầm đầu cũng trở nên phẫn nộ, gắt gao nhìn chằm chằm hai gã bảo vệ.

Trương Minh Vũ cười lạnh, hỏi: "Chúng tôi là khách tới đây, các người đối đãi với khách như vậy đấy hả?"

"Nếu các người muốn thế thì cũng đừng trách chúng tôi không nể mặt!"

Hai gã bảo vệ nghe anh nói thế, lập tức ánh mắt lóe lên đầy châm chọc, cợt nhả nói: "Chúng mày không nể mặt? Được! Tao muốn xem xem chúng mày tính không nể mặt kiểu gì!"

Nói xong, gã ấn nút trên bộ đàm.

Chỉ chốc lát sau, từ trong hộp đêm, một đám bảo vệ lao vọt ra.

Đếm sơ cũng phải mười mấy gã.

Xung quanh đã có khá đông người xúm lại hóng chuyện.

Trương Minh Vũ cười nhạt, nói: "Các người làm thế khác gì chó cậy gần nhà bắt nạt khách hàng?"

Gã đội trưởng đội bảo vệ đứng ra, cười khẩy: "Đám khố rách áo ôm chúng mày mà cũng đòi làm khách nơi này à?"

"Lũ ăn xin thối tha kia, tao cho mày cơ hội cuối cùng, cút khỏi chỗ này ngay".

"Bằng không... Bọn này sẽ không khách khí nữa đâu đấy!"

Trương Minh Vũ không nôn nóng, chỉ quay đầu liếc mắt một cái.

Toàn bộ đám công nhân sau lưng đều đang cực kì tức tối, đáy mắt hừng hực lửa giận.

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, bảo: "Thấy tức giận rồi?"

Đại Quân gật đầu thật mạnh.

Tất cả đội công nhân phía sau cũng siết chặt nắm tay.

Trương Minh Vũ lại cười ha hả, nói: "Tức giận rồi thì đừng nhịn làm gì, loại chó cậy gần nhà khinh thường người khác thế này cần phải chọc mù mắt chó chúng nó!"

"Có chuyện gì, tôi chịu trách nhiệm cho!"

Anh vừa thốt ra những lời này, cả đội công nhân đều sáng rực mắt lên.

Bên kia, gã đội trưởng đội bảo vệ thấy thế, vẻ giễu cợt trên mặt càng thêm rõ nét.

"Lên, đuổi cổ chúng nó ra ngoài cho tôi!", gã đội trưởng quát lạnh một tiếng.

Gã vừa dứt lời, đám bảo vệ lập tức vung côn điện xông lên phía trước.

Trương Minh Vũ cười cười, nói: "Các anh cứ thoải mái xả giận đi, cứ coi bọn này là đám chủ thầu, đánh cho giãn cơ một chút!"

Ánh mắt Đại Quân lóe lên đầy hưng phấn, hô to: "Lên, lên hết cho tôi!"

"Các anh em, lên đi!"

Ý chí chiến đấu trong lòng đám công nhân này cũng đã hoàn toàn cháy lên.

Bọn họ không hề do dự, xông thẳng về phía trước.

Trương Minh Vũ vẫn lẳng lặng đứng yên tại chỗ, quan sát tình hình.

Nháy mắt, hai nhóm người đã xông vào hỗn chiến với nhau.

Đám bảo vệ ở đây cũng coi như khá là cường tráng khỏe mạnh.

Nhưng công nhân lao động trên công trường thì làm gì có ai yếu ớt?

Chỉ trong chớp mắt, hai nhóm người đã nhào vào hỗn chiến cực kì hăng hái.

Tiếng kêu gào đau đớn liên tục vang lên.

Trương Minh Vũ quan sát kĩ tình hình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười hài lòng.

Bên các công nhân đang chiếm thế thượng phong.

Đại Quân cao to lực lưỡng không phải để làm cảnh, anh ta xông pha giữa đám đông hết sức hăng say.

Xung quanh càng ngày càng đông người xúm lại xem.

Thậm chí có cả khách hàng bên trong hộp đêm cũng tò mò chạy ra đứng xem, còn vỗ tay cổ vũ.

Nhưng chỉ lát sau, Trương Minh Vũ chợt nhíu mày.

Giữa đám đông, anh thấy Đại Quân đã bị hai gã bảo vệ vây chặt lấy.

Mà vào đúng lúc này, gã đội trưởng đội bảo vệ bỗng xông vào đám người đang hỗn chiến.

Gã vung cây côn điện trong tay, nện mạnh xuống đầu Đại Quân.

Tuy Đại Quân rất cường tráng khỏe mạnh nhưng hiện giờ đang bị vây chặt, hai tay đều đang phải trả đòn, hoàn toàn không có thời gian chống đỡ.

Lúc này, gã đội trưởng đội bảo vệ đã xông tới trước mặt anh ta.

Đại Quân chấn động trong lòng, ánh mắt lóe lên một tia tuyệt vọng...

Chương 230: Chị hai khí phách hơn người!

Chỉ trong chớp mắt, gã đội trưởng đội bảo vệ đã xông tới trước mặt Đại Quân.

Gã đắc chí nhe răng cười độc địa.

Cây côn điện trong tay đang nhanh chóng giáng xuống đầu Đại Quân.

Đại Quân đã lạnh người, hoàn toàn bỏ cuộc!

Nhưng đúng vào thời khắc này, một cánh tay hơi gầy bỗng xuất hiện trước mắt anh ta.

Bàn tay nọ túm chặt lấy tay gã đội trưởng đội bảo vệ.

Hơ...

Đại Quân kinh ngạc ngẩn người.

Khi ngẩng đầu nhìn, anh ta hoảng sợ phát hiện người đang đứng trước mặt mình chính là Trương Minh Vũ.

Gã đội trưởng bảo vệ cũng ngớ người, mặt đầy hoang mang.

Một đòn dốc toàn lực của gã... bị Trương Minh Vũ một tay chặn đứng?

Trương Minh Vũ cười lạnh, nói: "Đánh lén, mắt chó coi thường người khác, kẻ như thế chỉ có thể làm được mấy chuyện trộm cắp hèn hạ mà thôi!"

"Cút đi!"

Dứt lời, anh tung một cước đá mạnh về phía bụng gã đội trưởng đội bảo vệ.

Huỵch!

Một âm thanh trầm đục vang lên.

Tuy cú đá này không mang lực mạnh lắm nhưng gã đội trưởng vẫn phải loạng choạng lùi lại mấy bước, ngã bịch xuống đất.

Bị đá ngã, mặt gã đội trưởng trở nên âm trầm.

Bao nhiêu người nhìn vào!

Đòn này, mức thương tổn không lớn, nhưng tính sỉ nhục cực mạnh.

Ánh mắt Đại Quân đã sáng rực đầy cảm kích.

"A!"

Anh ta gầm lên một tiếng hung hãn, bắt đầu dồn hết sức tấn công.

Chỉ trong chốc lát, Đại Quân đã giải quyết gọn hai gã bảo vệ đang bao vây mình.

Sau khi hạ gục kẻ địch, anh ta lại một lần nữa nhào vào đám đông đang hỗn chiến, oai hùng như một con sư tử tràn đầy ý chí chiến đấu.

Tiếng kêu rên đau đớn vang lên không ngớt.

Có thêm Đại Quân gia nhập cuộc chiến, đội ngũ các công nhân như hổ thêm cánh.

Chẳng mấy chốc, cả đám bảo vệ đã bị đánh ngã la liệt trên mặt đất, đau đớn giãy giụa không ngừng.

Bên đội công nhân thì trái lại, tuy bọn họ cũng trúng đòn nhiều, mặt mũi bầm dập, nhưng đến giờ đều còn đứng vững.

Trương Minh Vũ nhếch mép cười lạnh.

Loại người này, cần phải dùng đúng biện pháp để đối phó.

Hạ Hâm Điềm và Hàn Thất Thất cũng nở nụ cười vui vẻ.

Nhưng ngay vào lúc này, bỗng có một tiếng quát lớn đầy uy nghiêm: "Hỗn xược! Dám đánh người của Dạ Sắc chúng tôi, các người muốn chết rồi sao!"

Trương Minh Vũ chau mày.

Đám đông tự động tách ra nhường đường.

Một người phụ nữ mặc bộ đồ công sở đang bước từ trong hộp đêm ra.

Đội trưởng đội bảo vệ vội vã cố gắng đứng dậy.

"Thưa giám đốc, lũ ăn mày thối tha này không chỉ đuổi không chịu đi mà còn đánh người của chúng ta!", gã đội trưởng tức giận la to.

Giám đốc quét mắt nhìn quanh một lượt, ánh mắt tràn đầy chán ghét.

Sau đó, đường nhìn của vị giám đốc này dừng lại trên người Trương Minh Vũ, ngay lập tức, người nọ liền ngây ra.

Trương Minh Vũ cũng đã thấy rõ mặt ngườiđó.

Thật đúng là kẻ thù không hẹn cũng gặp!

Người giám đốc này không phải ai xa lạ mà chính là bạn học của Lâm Diểu, Lê Lê!

Lê Lê cũng trố mắt nhìn Trương Minh Vũ, đáy mắt lóe lên một tia giận dữ.

Lần trước chịu thiệt trong tay Trương Minh Vũ, đến bây giờ cô ta còn chưa báo thù được đâu!

Thật không ngờ... lần này Trương Minh Vũ lại tự mình dâng lên tận cửa!

Lê Lê khoanh tay, sắc mặt trào phúng, giọng lạnh lùng: "Ái chà, anh lợi hại thật đấy, hôm nay... còn thành công nhân luôn rồi?"

Cô ta vừa cất tiếng, tất cả đều ngây người.

Hai bên... có quen biết?

Hạ Hâm Điềm và Hàn Thất Thất cũng không biết rõ sự tình, chỉ yên lặng đứng tại chỗ cũ, không hề bước ra.

Chút chuyện nhỏ này, Trương Minh Vũ vẫn dư sức giải quyết.

Trương Minh Vũ cười nói: "Cô cũng rất lợi hại đó, mới đó mà đã leo lên giường chinh phục ông chủ Dạ Sắc, trở thành giám đốc nơi này rồi?"

Lúc nói, anh còn cố tính nhấn giọng ở 'leo lên giường'.

Lê Lê sững người, mấy giây sau mới phản ứng lại, ánh mắt lập tức lóe lên đầy tức tối, cô ta lạnh lùng nói: "Đừng lải nhải vớ vẩn với tôi làm gì, hôm nay anh rơi vào tay tôi rồi, coi như số anh xui!"

"Còn dám đánh người của tôi, nói coi, định giải quyết thế nào?"

"Muốn tôi báo cảnh sát, hay là..."

Nói đến đó, Lê Lê ngạo nghễ nhìn Trương Minh Vũ, ánh mắt khinh bỉ.

Trước đây cô ta không làm gì được!

Nhưng nay, cô ta đã có vốn liếng báo thù.

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Tôi cũng muốn hỏi coi các người định thế nào, mở cửa làm ăn buôn bán mà lại không cho chúng tôi đi vào, còn đánh người!"

"Cô nói xem... nên giải quyết sao đây?"

Lê Lê nheo mắt nhìn anh, nắm tay đã siết chặt đến trắng bợt cả khớp ngón.

Đám công nhân đã tụ tập lại một chỗ, Đại Quân nhìn cảnh này, đáy lòng bắt đầu lo lắng.

Cái khác không nói, anh ta chỉ sợ mình lại rước thêm phiền toái cho Trương Minh Vũ.

Mọi người quanh đó cũng chỉ trỏ bàn tán, tất cả đều đang giễu cợt nhìn về phía Trương Minh Vũ.

Ngay sau đó, Lê Lê đã cười khẩy: "Được thôi, nếu anh đã không chọn thì để tôi chọn cho".

"Anh có biết anh vừa đánh người của ai không?"

Trương Minh Vũ cười bảo: "Không biết".

Lê Lê khoanh tay, châm chọc nói: "Thứ người hạ đẳng đê tiện quả đúng là hạ đẳng đê tiện, chết đến nơi còn không biết vì sao lại chết!"

"Yên tâm đi, tôi đã gọi điện đi rồi, đại ca của bọn họ... cũng sắp tới".

Trương Minh Vũ không hề nôn nóng lo âu, chỉ bình thản đứng đó đợi.

Nhưng ngay lúc này, một giọng nói lạnh như băng vang lên: "Cô vừa nói ai đê tiện?"

Trương Minh Vũ sửng sốt, quay đầu nhìn lại, Hạ Hâm Điềm đang bước ra, mặt lạnh như sương.

Ai cũng không có quyền nhục mạ Trương Minh Vũ!

Hàn Thất Thất đi theo sát bên, sắc mặt cũng rất khó coi.

Lê Lê cũng sững người, quay đầu lại.

Khi thấy rõ mặt Hạ Hâm Điềm và Hàn Thất Thất, ánh mắt cô ta lập tức tràn đầy ghen ghét.

Lửa giận trong lòng càng thêm hừng hực, cô ta lạnh lùng nói: "Đương nhiên là nói anh ta rồi, cô còn muốn ăn chửi thêm à..."

Nhưng cô ta còn chưa nói hết câu, một tiếng vang chói tai đã cắt đứt lời cô ta.

Bốp!

Tất cả những người có mặt đều chết sững.

Khi định thần lại, mọi người hoảng sợ phát hiện, Hạ Hâm Điềm đã đứng trước mặt Lê Lê.

Cô ấy vừa giáng một bạt tai vào mặt Lê Lê.

Cô ả Lê Lê cũng choáng váng ngây người, ánh mắt mờ mịt như chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Cô ta không thể ngờ rằng, Hạ Hâm Điềm dám thẳng tay đánh cô ta.

"Cô... Cô...", Lê Lê ngẩng phắt lên, ánh nhìn như muốn thiêu đốt đối phương.

Hạ Hâm Điềm lại cất tiếng, giọng vẫn lạnh như băng: "Cái miệng dám nhục mạ em trai tôi đáng bị xé nát".

Trời đất!

Xung quanh liên tiếp vang lên tiếng hít hà thật mạnh.

Trương Minh Vũ cũng sửng sốt cả người trước việc này.

Hạ Hâm Điềm... hung dữ đến thế sao?

Nhưng ngay sau đó, một giọng nói nằng nặng đã vang lên: "Dám đòi xé miệng người đàn bà của tôi? Cô tưởng mình là thứ gì chứ?"

Mọi người vội vã quay đầu nhìn lại.

Đám đông một lần nữa chủ động tách ra.

Một gã đàn ông trung niên trong bộ Âu phục bước ra từ đám đông.

"Kính chào tổng giám đốc!"

Đám bảo vệ cố nén cơn đau, đứng lên cúc cung chào hỏi.

Lê Lê lập tức lộ vẻ ấm ức tủi thân, khóc lóc chạy tới: "Hu hu hu, anh yêu, em không sống nổi mất thôi! Em bị người ta đánh, hu hu hu..."

Nói được mấy lời, cô ta đã khóc lên hưng hức.

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.

Làm bộ làm tịch thấy gớm...

Gã tổng giám đốc vừa đi tới đã hùng hùng hổ hổ đầy khí thế, lạnh lùng quát: "Ai đánh người phụ nữ của tôi?"

Hạ Hâm Điềm lạnh nhạt nói: "Tôi đánh đấy, là người của ông thì ông nên quản cho chặt, dám nói cái gì trái tai tôi thì miệng của ông cũng đừng mong giữ lại được".

Hạ Hâm Điềm vô cùng bình thản nói một câu.

Nhưng chỉ một câu ấy đã khiến cả đám người như dậy sóng.

"Cô ả kia là người đâu ra? Điên rồi chắc?"

"Hừ! Thật không biết trời cao đất rộng hệt như thằng ranh kia. Tổng giám đốc chính là anh em của anh Long, đại tướng số một dưới tay anh Hoa cơ đấy!"

"Hơn nữa, tôi còn nghe nói, đám bảo vệ đó cũng là người của anh Long, hôm nay tên ranh con kia chết chắc rồi".

...

Tiếng bàn tán lại xôn xao khắp nơi.

Ánh mắt chế giễu của đám đông dồn cả lên người Trương Minh Vũ và Hạ Hâm Điềm.

Lê Lê vẫn còn nũng nịu khóc lóc: "Hu hu hu, anh yêu, anh nhìn mà xem, cô ta còn dám đe dọa anh nữa kìa!"

Gã tổng giám đốc nheo mắt lại, sắc mặt trở nên âm trầm, lạnh lẽo nói: "Các người, chưa biết chết là gì đúng không?"

Quảng cáo
Trước /67 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mỗ Mỹ Mạn Đích Accelerator

Copyright © 2022 - MTruyện.net