Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Eothur Phiêu Lưu Ký
  3. Quyển 4 - Kẻ Bảo Vệ Những Giấc Mơ-Chương 113 : Lothlorien (2)
Trước /146 Sau

Eothur Phiêu Lưu Ký

Quyển 4 - Kẻ Bảo Vệ Những Giấc Mơ-Chương 113 : Lothlorien (2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Kinh ngạc vì giọng nói nghe khá quen thuộc. Eothur lập tức quay người lại. “ Sam,... ? “ Hắn thốt lên khi cái hình bóng nhỏ bé như một người lùn đang chạy từ xa tới. Phía sau cậu ta, có hai người trông gầy gò hơn đang đuổi theo sát sao.

“ Merry, Pippin,... ? “ Thì ra đây chính là người quen mà Elrohir nói. Đoàn hộ nhẫn, hắn không nghĩ là mình sẽ gặp họ tại khu rừng này.

Nhanh chóng nhảy xuống ngựa, Eothur mỉm cười chào khi Sam vừa tới gần.

“ Đã lâu không gặp, các bạn của tôi. “

“ Eothur, thật vui khi gặp anh ở nơi này. Anh không biết chuyện gì đã xảy ra với bọn tôi trên đường đâu. Nó khủng khiếp và cực kỳ đáng sợ. Đến giờ những cơn ác mộng sợ hãi, vẫn đang còn lưu mãi trong ký ức của tôi. Than ôi,... chúng tôi còn đã mất đi một người mà mình thân yêu,... “ Thay vì vui vẻ đáp lại, Sam đã cất tiếng như đang trút một nỗi phiền muộn trong lòng ngay khi vừa gặp hắn.

Những câu từ dồn dập, kịch liệt và bất ngờ làm cho Eothur ngơ ngác. Và phải mất hai giây để hắn định hình lại chuyện gì vừa xảy ra, cau mày nhìn Sam. Chuyện gì vậy ? Đoàn hộ nhẫn gặp phải thứ gì mà Sam lại hoảng hốt, và buồn bã day dứt trong lòng. Người mất ? Là ai, ai đã ra đi ?.

“ Được rồi Sam. “ Pippin và Merry, hai người kéo tay và ngăn cản Sam. Không cho cậu nói thêm bất kỳ một điều gì nữa.

Cảm giác có người đang đến, Eothur ngước đầu lên nhìn về phía sau ba người Hobbit. Nơi mà hai hình bóng: một người, một Elves đang rảo bước tới gần.

“ Aragorn,... “

...

Celeborn liếc nhẹ sang hướng, hai con người đang ôm ấp chào hỏi. Sau đó, ông thu hồi tầm mắt nghiêng đầu nói chuyện với một người Elves khác trông trẻ trung hơn.

“ Haldir, cậu hãy sắp xếp nơi cư trú cho tất cả mọi người. Ta sẽ dẫn người quay về Caras Galadhon. Ngoài ra, hãy tăng cường thêm lực lượng đồn trú tuần tra bờ rừng. Lần trước chúng ta đã tiêu diệt hết những kẻ đột nhập và có vẻ như chưa đủ để khiến chúng sợ hãi. “

“ Vâng, thưa ngài. “ Anh chàng Haldir đặt tay phải chéo lên trái tim cúi nhẹ đáp. Lúc này, tiếng của một người đàn ông già tuổi vang lên gần họ.

“ Chúng tôi có thể giúp các vị bảo vệ bờ rừng. “ Hai người nhìn lại. Và chủ nhân của âm thanh này chính là Grimbeorn. Dừng một chút, ông nói tiếp.

“ Tôi rất cảm ơn vì các vị đã hỗ trợ dân tộc tôi. Nhưng chúng tôi vẫn có thể chiến đấu được. Hãy để chúng tôi giúp các vị. Sức mạnh của loài gấu có thể đánh bại bất kỳ kẻ nào dám xâm nhập. “

Celeborn bình tĩnh nghe hết câu, sau đó ông hơi chút mỉm cười. Và đáp lại: “ Tôi biết. Nhưng các bạn cứ tạm thời nghỉ ngơi một chút đi. Mọi chuyện trong tương lai chúng ta sẽ nói sau vài ngày tới. “

...

Các chiếc lều lớn đã được dựng lên ngay tại bãi cỏ xanh ngát bao quanh ngọn đồi Amroth. Đây sẽ là nơi cư trú tạm thời cho người Beornings và dân tộc Woodmen. Về phía các vòng tròn trên cây Mallorn,... dù sao đó là nhà của những người Elves đang sinh sống. Đều đã có chủ, thế nên lên đó ở thì hơi kỳ quá.

Mà ngay tại bãi cỏ này cũng đã rất là thoải mái. Họ cũng chẳng cần đòi hỏi gì thêm nhiều.

Buổi tối, phía trên các cây Mallorn cao lớn đã được treo lủng lẳng những ngọn đèn bạc lấp lánh và lung linh. Người Elves Lorien không sử dụng bất kỳ một ngọn lửa nào,... có lẽ nó cũng khá gây hại khi đang trên một cái cây thực vật. Một khi bùng cháy,... bảo đảm là chẳng ai muốn đâu.

Nhưng với sự sinh hoạt có ngọn lửa đã vốn quen thuộc, người Beornings hay Woodmen làm sao có thể chịu nổi. Và cũng để tránh chủ nhà phiền lòng hay khó chịu. Họ đã thông báo trước, ngoài ra khi đi kiếm củi. Họ đa phần chỉ nhặt các cành cây khô, không đụng đến hay chặt phát bất kỳ một cái cây nào trong khu rừng.

Đốt lửa cũng dè dặt, cẩn thận. Tránh xa các cây và chỉ khi nào có một bãi đất trống thích hợp thì mới được cho hạ lửa.

Tuy nhiên, những bất tiện đó cũng không thể nào làm ảnh hưởng đến sự thích thú của mọi người. Nhất là lúc ban đêm, khi hạ lửa trại thưởng thức những món súp rau củ không thịt. Hay ăn bánh mì khô, mật ong, bơ... họ quây quần bên nhau ngắm nhìn cảnh đẹp bình yên lấp lánh.

Dưới đất, các chiếc cây Mallron tỏa ra ánh sáng bạc mờ ảo. Trên cao, một bầu trời tinh tú màn đêm với hàng ngàn ngôi sao trắng lập lòe. Và nếu như ai đó có cặp, thì đây sẽ là một khung cảnh rất lãng mạn, mặn nồng cho tình yêu.

“ Bặc. “ Eothur cầm cây cà rốt cắn một miếng. Cả người của hắn bây giờ nằm giãn xuống bãi cỏ, một tay dùng để gác đầu.

“ Anh đứng đó làm gì vậy, Aragorn. “ Một phút sau, hắn cất tiếng.

Từ phía sau bóng tối, Aragorn sải bước đi tới. Anh ngồi xuống ngay cạnh hắn, vẫn trầm lặng không nói gì như cái cách mà lúc đầu họ mới quen nhau.

“ Chuyện trong Moria. Đó không phải là lỗi anh. “

“ Tôi,... biết. Nhưng tôi không phiền vì việc đó. “ Aragron lắc đầu nói.

“ Vậy vì thứ gì ? “

Đôi mắt Aragorn lóe lên một tia sáng ảm đạm, hốt hoảng. Anh trầm ngâm một chút mới khàn giọng mở lời.

“ Cậu nghĩ tôi có đủ khả năng để dẫn họ tới được ngọn núi Doom ? “

“ Nếu không phải là anh thì ai sẽ dẫn họ. “ Eothur nhấn mạnh vài trọng âm trong câu của mình. Sau đó, hắn nói tiếp.

“ Tin tôi đi, đến giờ tôi chưa thấy ai có đủ khả năng dẫn đường chỉ lối tốt như anh. Cứ tiếp tục dẫn dắt họ, anh có thể làm được. “

Aragorn bỗng cười khổ. Sau đó, anh thở dài mệt mỏi thả toàn thân xuống đống cỏ mịn màng.

“ Trách nhiệm, thường đi chung với một sức nặng vô hình. “ Eothur nghĩ thầm trong đầu. Nhưng hắn không nói ra, vì Aragorn đã biết việc đó. Và hắn hiểu tâm trạng lo lắng của anh ta như thế nào. Nói thêm nhiều cũng chỉ làm mọi thứ rối tung lên thôi.

Một người dẫn đoàn đã như thế. Liệu Frodo, người mang nhẫn còn phải cùng cực chịu đựng đến thế nào.

“ Gandalf,... “ Nét mặt của Eothur cũng trở nên buồn bã, u sầu khi nghĩ đến vị phù thủy xám khó tính. Dù thời gian tiếp xúc của hai người không quá nhiều, nhưng ông ta vẫn luôn biết cách để lưu một ấn tượng rõ nét trong lòng người khác.

...

Ngày hôm sau, Eothur giật mình ngạc nhiên vì mình vừa nghe được lời mời, đến thành phố Caras Galadhon của vương quốc Lothlorien. Nơi được xem là trung tâm của toàn bộ khu rừng.

“ Anh có thể lặp lại lời nói vừa nãy được không ? “ Eothur xoay cổ tay, biểu đạt là mình vẫn chưa nghe rõ lắm. Có khi bản thân hắn đã nghe nhầm, hiểu sai ý.

Người đàn tộc Elves trước mặt Eothur dùng ánh mắt điềm đạm nhìn chăm chú. Anh ta đứng thẳng người, một lần nữa cất cao giọng.

“ Lãnh chúa Celeborn và công nương Galadriel xin mời cậu đến thành phố cùng,... “

“ Được rồi,... được rồi. Tôi nghe rõ rồi. Cảm ơn anh bạn. “ Eothur dứt khoát ngăn anh ta nói tiếp. Đúng là hắn đã nghe rõ ràng Celeborn và Galadriel có mời hắn đến thành phố của họ.

“ Là Elrohir,... ? “ Eothur sờ cằm suy nghĩ. Cũng có thể là anh ta lắm. Dù sao ngày hôm qua anh đã biến mất, ngay sau khi đưa họ tới nơi. Và dặn dò hắn tạm thời đừng rời khỏi nơi này trong vài ngày.

...

Vài ngày sau.

“ Tiếng sói hú lên trong đêm tuyết,... ngay tại thời khác ấy. Những con sói khổng lồ đã xuất hiện trước mặt chúng tôi. Trong một buổi tối lạnh lẽo và buốt giá, chúng nhe ra hàm răng chứa đầy,... nước dãi,... “ Merry xoay người kể chuyện cho Eothur, chân cậu thì vẫn lùi bước đi ngược.

“ Và mùi thối. “ Pippin bổ sung thêm.

“ Sau đó,... “

“ Cả hai người họ run đến nỗi không chạy được. “ Sam ác ý chen vào.

Lập tức ba người nghe chuyện: Eothur, Aragorn và Legolas đã nhìn nhau bật cười không thành tiếng.

“ Sam, cậu muốn... “

“ Coi chừng nào Merry. “ Aragorn lẹ làng nhắc nhở. Anh chuyển đi sự chú ý của cậu ta về thứ ở sau mình: một hòn đá nhỏ nằm vướng ngay giữa đường.

“ Ồ, cảm ơn. “ Merry cuối cùng đã quay người lại đi như bình thường.

Ba người họ thì vẫn tiếp tục giữ nụ cười trên miệng.

“ Kìa chúng ta đến nơi rồi,... chiếc cầu của thành phố. “ Trong phút chốc, Pippin chỉ tay vào thứ phía trước cách họ không xa, và nhắc nhở lớn tiếng.

Eothur theo hướng cậu ta giơ tay nhìn chăm chăm. Một chiếc cầu trắng băng qua dòng sông nhỏ không biết tên. Ở bên kia, có những bức tường hình vòng cung che chắn và một chiếc cổng làm bằng gỗ.

“ Đi nhanh thôi. “ Eothur háo hức nói khẽ. Thế là mọi người liền tăng thêm tốc độ. Ngày càng cách xa đoàn phía sau là Grimbeorn, Bootbeorn và một số người Elves.

Đến được chiếc cầu được lát bằng đá trắng. Eothur ngó đầu nhìn vào Deep Fosse, một con hào bên dưới chứ không phải dòng sông tự nhiên mà hắn đoán hồi nãy. Họ tiếp tục di chuyển tới gần chiếc cổng và Legolas đã lấy ra một chiếc tù và nhỏ bên hông, cất hơi thổi.

Khi tiếng vang kết thúc cũng là lúc, chiếc cổng được mở ra. Eothur để ý thấy được, những lính gác người Elves mặc trên mình bộ đồ màu xám giản dị đang đứng trên các tường rào, hay các cành cây nhìn xuống bên dưới. Khác với trang phục lúc họ hành quân chiến đấu ở bên ngoài.

“ Sam,... “ Một cái bóng nhỏ đứng thẳng dậy, bên dưới chân cậu ta là một đoạn rễ cây. Và người đó chính là không ai khác, Frodo xứ Baggins.

“ Frodo,... “ Sam, Merry và Pippin chạy tới bên người bạn thân.

Cả bốn người vui đùa chạy nhảy. Sau đó Frodo mới nhận ra Eothur đang đứng đằng trước, liền mở miệng thân mật nói.

“ Eothur, anh đã tới ! “

“ Phải, tôi đã tới. Trông cậu vẫn ổn đấy, người mang nhẫn. “ Eothur không ngại dâng lên nụ cười đáp lại.

“ Tôi ư,... khó nói lắm. Thật ra,... cũng chẳng khỏe khoắn gì đâu. “ Frodo hé lộ hàm răng trắng của mình.

Đột nhiên một âm thanh vang vọng cắt ngang cuộc nói chuyện của họ.

“ Chà chà,... xem ai tới đây. Kẻ ba hoa,... “ Một vị người lùn đi tới. Và Eothur nhớ không lầm ông ta tên Gimli trong đoàn hộ nhẫn thì phải. Mà giọng ông sap nghe khá mỉa mai đến vậy. Có chuyện hiểu lầm gì ở đây à.

“ Gimli, tôi nói với ông rồi. Đừng gọi Eothur là kẻ ba hoa. “ Merry đứng ra phản bác. Nhìn dáng vẻ của cậu thế này, thì chắc họ đã “ nói qua nói lại “ với nhau rất nhiều về vấn đề này. Như một ngày ba bữa ăn là ba lần.

“ Hừ,... tên quỷ. Ta không tin. “ Gimli phì mũi trừng mắt nhìn thẳng Eothur.

“ Thôi,... chúng ta vừa đi vừa nói chuyện. “ Aragorn xoa trán cười khổ mở miệng.

Họ vừa đi vừa trò chuyện với nhau. Một lát sau, khi tới trước một cây Mallorn cao nhất trên khu rừng này thì dừng bước lại.

“ Lãnh chúa Celeborn và công nương Galadriel đang ở trên đấy. “ Aragorn nói cho Eothur.

“ Vậy tôi sẽ gặp được hai người họ à ? “ Eothur vuốt nhẹ chiếc mũi mình hỏi khẽ.

Aragorn liền gật đầu, nhưng nhớ ra gì đó rồi lại lắc đầu: “ Tôi cũng không rõ cho lắm. Cậu nói Elrohir mời cậu nên tôi không biết, họ có gặp cậu không. “

“ Kẻ ba hoa,... cậu nên vui vì có khi cậu sắp được gặp công nương ánh sáng đi. Mà nếu cậu dám nói xấu bà ấy. Ta sẽ cho cậu biết một nhát búa là thế nào. “ Gimli liếc Eothur với ánh mắt,... chán ghét cùng chút sự trêu tức.

“...” Ba con quạ bay ngang đầu Eothur. Từ lúc nãy giờ, hắn đã biết lý do vị người lùn này có chỗ hiểu lầm với hắn. Bởi vì ông ta không tin khi nghe Merry và Pippin nói Eothur đã giết chết một tên Nazgul. Hay việc, hai người họ thường xuyên nhắc tên hắn như Fan hâm mộ cuồng nhiệt.

...

Trên đường tới Moria, đạp lên trên đầu con Wargs , Merry thở dài: “ Có Eothur thì tốt. “ Pippin gật đầu liên tục.

Trong Moria, đá thân hình tên Troll. Merry vẫn thở dài và lặp lại lời kịch: “ Eothur sẽ hạ nó trong một phút. “

Thoát khỏi Moria, Merry và Pippin mếu máo khóc. Hai người họ gào lên: “...”

...

Eothur thật sự không biết giải thích hay nói điều gì để làm hòa với ông bạn người lùn Gimli. Mà người lùn nổi tiếng là cứng đầu. Hắn đành phải im lặng cho qua mọi chuyện, có lẽ một ngày nào đó sự thật sẽ chứng minh cho ông ấy thấy.

“ Cậu là Eothur xứ Rohan ? “ Tiếng nói cất lên bằng ngôn ngữ người Elves từ sau lưng Aragorn.

Mọi người xoay đầu nhìn lại. Và có một người lính gác trẻ tuổi đang hỏi.

“ Là tôi. “ Eothur nhíu mày trả lời

“ Vậy xin cậu hãy theo tôi. Công nương Galadriel muốn gặp riêng cậu. “

“ Hả,... cậu nói gì cơ ? “

Quảng cáo
Trước /146 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Elder God Cựu Thần Liệp Tràng

Copyright © 2022 - MTruyện.net