Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Eothur Phiêu Lưu Ký
  3. Quyển 5 - Sự Sụp Đổ Của Tháp Phù Thủy-Chương 117 : Trở Về
Trước /146 Sau

Eothur Phiêu Lưu Ký

Quyển 5 - Sự Sụp Đổ Của Tháp Phù Thủy-Chương 117 : Trở Về

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Phía trên cao, trời đã nhá nhem tối. Các tia sáng màu trắng vàng vằng vặc đã buông xuống Isengard. Nơi mà mọi thứ chưa được yên tĩnh trong giấc ngủ. Vẫn là những tiếng động sắt thép “ Bụp,... bụp,... “ “ Coong keng,... coong keng,... “ “ Đùng,... đùng,... “, âm thanh ròng rọc “ Kẹt,… kẹt,… “, chúng vang dội liên tục khắp cả khung trời.

Xa thêm chút, những tiếng hú cao trào man rợn của bọn Wargs, đang đưa mình ngắm lên vầng trăng bạc tròn trịa.

Thêm xíu nữa, gần với khu rừng rộng lớn Fangorn. Nhiều nhóm tên Orc đang hùng hục, nhọc nhằn chặt đứt các chiếc cây cổ thụ bám rễ cực sâu. Có một số cây, thì chúng trực tiếp phối hợp dùng sức kéo nó, bật rễ lên khỏi mặt đất. Như muốn lấy hết bằng được bất kỳ thứ gì có thể đốt cháy.

“ Chết tiệt, tao mệt lắm rồi. “ Một tên trong đám bực bội ném mạnh cây rìu xuống đất. Ánh sáng từ ngọn lửa đỏ hồng đã chiếu lên khuôn mặt hắn, bám đầy cát bẩn lẫn bụi gỗ, đôi mắt thì đỏ lè và chiếc môi khô ráo nứt mẻ.

“ Thằng kia đứng lên. Chủ nhân muốn tăng thêm tốc độ. “ Một tên quản đốc cầm sợi roi dài bước gần thét.

“ Đéo,... Mẹ, tao nhịn nước cả tiếng rồi đấy. “ Tên kia ương bướng, chẳng ngán ai và lì lợm ngồi yên trên đất rồi cất lớn tiếng chửi thề đáp.

“ Mày,... “ Chỉ tay không biết làm thế nào, dù sao tên ngồi dưới đất bự con gần gấp đôi tên quản đốc. Hơn nữa, tên này đã có nhiều lần tiền sử về việc đập lại cấp trên. Cuối cùng, hắn ta chịu nhục nhã, buộc phải ném bình nước bên hông vào thẳng ngực tên kia.

“ Chó chết,... Cầm lấy uống lẹ đi. “

“ Ực,... ực,... “ Một dòng nước hôi tanh, bẩn thỉu màu nâu đục như được trộn lẫn với máu, đang đổ dốc xuống cổ họng tên Orc mệt mỏi. Làm cho một số tên Orc xung quanh nhìn bằng ánh mắt khao khát. Nhưng thân hình tên này quá bự con, đánh không lại đành phải chịu thua và đứng nhìn thèm thuồng.

Rất nhanh, chiếc bình liền cạn đáy không còn một chút giọt nào.

“ Xong rồi, đứng dậy và làm việc ! “ Tên quản đốc hối thúc, và vụt chiếc roi xuống đất để hù dọa.

“ Từ từ, để tao đi vệ sinh. “ Tên kia bò dậy nhưng chẳng thèm nhìn mặt tay quản đốc. Quay mặt chỗ khác nói và rảo bước vào bên trong khu rừng.

“ Cha tổ thằng chó. “ Tên Orc quản đốc chỉ còn cách chửi thề trong lòng.

Một hồi sau, gần mười phút trôi qua. Hắn ta đã điên tiết lên vì tên Orc kia chưa hề quay về. Không cần ai giải thích, hắn cũng biết là tên kia đã bỏ chạy khỏi nơi này. Liền tức giận chỉ tay vào đám đang làm việc.

“ Chạy vào trong và tìm hắn về cho tao. “ Tuy nhiên đám kia nhìn nhau, chẳng ai dám hó hé hoặc tự động bước ra để truy đuổi. Vì ai cũng biết, chui vào trong khu rừng ấy đều là một con đường tử lộ. Tốt nhất chỉ dám đứng làm việc ở ngoài rìa, có chuyện gì là bỏ chạy kịp thời.

“ Tụi mày,... Mà khoan,... “ Khuôn mặt nén giận của tên quản đốc bỗng thay đổi 180 độ, như trong đầu hắn vừa nhớ ra gì đó. Trong khi đám cấp dưới vốn đã biết.

“ Tên kia đúng là ngu. Để xem liệu mày còn có thể sống sót mà quay về không. “

...

Nằm sâu bên trong khu rừng Fangorn. Một tên Orc ngồi bất tỉnh bị trói vào một gốc cây cổ thụ. Đầu hắn bỗng dưng chuyển động rớt qua bên trái rồi rớt bên phải. Đôi mắt nhắm tịt có chút mê man đang hé mở rồi từ từ, và căng tròn ra một cách đột ngột.

“ Đây là đâu ? Tại sao mình lại ở đây ? “ Tên Orc cố vùng vẫy thoát khỏi, nhưng toàn thân hắn ta đã bị trói và siết rất chặt. Đến nỗi, chỉ cần động một tí, sợi dây thừng khô cứng đã va chạm vào làn da để lại một vết hằn đỏ.

Hắn nhớ không lầm, rõ ràng là mình đang đi vệ sinh. Sau đó,... “ mẹ nó ! “. Có cái gì đó đã đập mạnh từ phía sau gáy.

“ Là tên nào,... tên nào dám,... “ Tên Orc gầm gừ, gằn giọng lên chuẩn bị đe dọa.

“ Chà,... xem ai đã tỉnh. “ Đối diện với chỗ tên Orc, có hai bóng dáng đen thui bước ra khỏi vùng bóng tối che khuất. Và nhờ đến tia sáng mờ ảo, hắn ta lập tức đoán ra hai kẻ này thuộc chủng tộc con người.

“ Lũ phàm trần,... tụi mày sao dám,... “

“ Phập,... “ Chưa hết câu, một con dao nhỏ sắc bén đã đâm sượt qua làn da trên má của tên Orc. Khiến cho hắn há mồm nhưng không dám phát lên bất kỳ âm thanh nào nữa.

“ Ngươi muốn sống không ? “ Một trong hai cái bóng mở miệng hỏi. Và đây cũng là người mà đã ném ra con dao ngay tức khắc.

“ Hừ,... “ Ngậm miệng vào im bặt, tên Orc xoay cổ thay đổi hướng nhìn. Đồng thời hắn cũng cố ý tránh đi lưỡi dao đang kề sát cạnh mình.

“ Chỉ cần nói cho ta biết,... kế hoạch của Saruman là gì ? “ Do kẻ đối diện vẫn đang ẩn mặt trong tối. Nên tên Orc hoàn toàn không nhìn ra được biểu lộ gì của kẻ bắt mình và tên đồng bọn. Chỉ nhờ âm thanh chứa một chất giọng khá lạnh lùng, mà lại dùng bằng ngôn ngữ của phe Sauron.

Kết quả, nó rin rít và khá khó chịu khi tiến vào trong tai. Rồi còn tăng hiệu quả lạnh buốt toàn thân nhờ không gian ẩm thấp.

“ Không nói ? “ Âm thanh đó tiếp tục cất lên. Nhưng tên Orc cứng đầu, gan dạ vẫn ngậm miệng không chịu trả lời.

“ Phốc,... A,... a,... a,... a “ Trong chớp mắt, bờ vai bên phải của tên Orc có cắm một con dao nhỏ bé. Khiến cho dòng máu đen bẩn thỉu của hắn ta chảy xuống đất như một dòng suối sủi tăm. Và thứ mang tên “ đau đớn “ đã truyền thẳng tín hiệu lên não, và làm hắn buột miệng rú gào.

...

Xa xôi ngoài kia, đám Orc đang làm việc đều bất chợt dừng lại cùng một lúc. Như đã có vị nhạc trưởng vô hình nào đó đã giơ chiếc cây điều phối của mình, ra hiệu cho dàn nhạc dừng chơi.

Sau đó, tên Orc quản đốc phá lên cười lớn. Một nụ cười thật kinh tởm: “ Ha,... ha,... ha,... “ và khi tiếng rít lên kết thúc, biến mất không còn dấu vết. Tên này cũng bắt đầu yên dần theo, hắn ta cố nén nụ cười vào bên trong. Và gào thét ra lệnh đám tay sai.

“ Tiếp tục,... ! “

...

Quay trở lại khung cảnh u ám, tên Orc nhăn mặt méo mó cố nôn ra chiếc khăn hôi thối. Và nó vừa được một trong hai tên con người nhét vào trong mồm hắn. Bên ngoài buộc thêm một chiếc khăn kiềm cố, giữ chặt miệng.

“ Thêm một nhát nữa. Thế nào ? “ Tên con người đáng ghét kia đã rút ra thêm một con dao sau lưng, và cầm nó ném trên không trung. Sau đó, hắn ta chụp lại phần cán dao bằng một tốc độ nhanh khủng khiếp.

“ Grừ,... “ Tuy nhiên, mọi thứ vẫn chưa đủ để kẻ này chịu đầu hàng. Trông khi người kia thì mỉm cười như đã hiểu ý, và nói. “ Được thôi. “

...

Gần mười phút sau, tên Orc xụi lơ dựa vào gốc cây sau lưng. Trên người hắn ta tổng cộng là năm vết thương do loại dao nhỏ, thường dùng để gọt trái cây gây ra. Dưới đất, máu bắt đầu chảy lan khắp xung quanh và chạm được bàn chân của một trong hai con người.

“ Bây giờ có thể nói được chưa ? “

Tay loài Orc đã trông hoàn toàn đuối sức và vứt hết sạch khả năng kiên trì. Hắn ta cố ngẩng đầu lên rồi thả lỏng, để nó rớt xuống nhờ lực hút. Như một hành động gật đầu đồng ý.

Một người bước tới tháo dây buộc miệng. Làm cho chiếc khăn nhồi nhét, máu lẫn nước bọt chạy khỏi miệng tên Orc và trở thành như những sợi tơ bé tí tẹo kéo dài.

“ Kế hoạch Saruman ? “

“ Kh,... ông biế,...t “

“ Quân đội bao nhiêu ? “

“ Không,... “

“ Thời gian tấn công,... ? “ Tên Orc một lần lắc đầu chậm chạp.

Hai cái bóng nhìn nhau, sau đó người kia tiếp tục hỏi.

“ Người Dunlend đã gia nhập vào. “ Lần này, chiếc đầu Orc khẽ run bần bật. Sau đó nặng nề gật đầu một cái.

“ Vậy đủ rồi,... “ Cái bóng bên cạnh mở miệng nói chuyện, cũng là lần đầu tiên tên Orc nghe được giọng ông ta. Sau đó ông đi sát tới, cầm cây rìu dài chặt đứt cái đầu của kẻ mà ông thấy “ tội nghiệp “. Như đao phủ giết chết một tù nhân.

Ngoài ra, ông có thể nhìn thấy bên trong đôi mắt của tên Orc, một sự cảm ơn không thành tiếng đã được truyền đạt.

“ Eothur,... trong tương lai cậu đừng bao giờ làm việc này. “

Thì ra hai cái bóng đen đang tra khảo tên Orc nãy giờ chính là Eothur và Pollay. Hai người bọn họ đã thành công trong việc băng ngang qua khu rừng Fangorn, nhưng có điều họ không ngờ đến. Chính là Isengard đã càn quét một phần nhỏ của khu rừng. Kết quả họ không thể nào quan sát cẩn thận nơi đó, vì không có bất kỳ một chỗ ẩn núp thích hợp.

Ngoài trừ những cái hố đen sâu thẳm và chiếc tháp canh. Họ không thể nhìn ra chúng có bao nhiêu quân.

Eothur lặng lẽ nhìn cái xác buộc ở gốc cây, hắn thoát khỏi vùng tối. Và Khi đi, hai bên bờ vai của hắn có chút run rẫy trong nháy mắt. Nhưng dưới ánh mắt chằm chằm Pollay, không gì có thể ngăn ông nhìn ra được.

Gắng tỏ ra là mình không sao, Eothur điềm đạm nói:

“ Đôi khi, con người buộc phải mở cánh cửa sắt đã giam cầm tên quái thú trong mình. “ Ngay lập tức, Pollay lắc đầu phản đối khốc liệt.

“ Tôi không thích việc đó. “ Việc tra tấn, hành hạ thể xác lẫn tinh thần được coi là một hành động quá man rợn. Với quan điểm như Pollay, ông đã tàn sát rất nhiều tên Orc trên khắp chiến trường, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta thực hiện hành vi như vậy. Nó,... khiến ông cảm thấy một chút tội lỗi nào đó, rất khó chịu và vương vấn trong lòng.

Eothur cũng chẳng khá gì hơn ông. Trước kia tuy hắn đã vào bên trong mấy ngục giam ở Rohan, chứng kiến cảnh cai ngục đánh đập, tra tấn gắt gao lũ tù nhân. Nhưng đến tận bây giờ, khi nghĩ lại hắn vẫn thấy sởn gai ốc. Và nãy giờ cũng vậy, hắn phải chịu đựng, kiên trì lắm mới có giả bộ lạnh nhạt.

Có lẽ,... ký ức của kiếp trước vẫn còn chút sống trong người hắn. Văn minh trật tự ?

“ Hù,... Chúng ta đâu còn cách nào khác. “ Cố dối lừa bản thân một câu, Eothur bắt đầu chuyển qua đề tài khác.

“ Kẻ thù đã có sự góp mặt của người Dunlend. Tôi không chắc là anh mình hoặc những vị tướng quân ở Isen nhận ra chưa. Nhưng để chắc ăn, ta cần đem thông tin này báo cho họ càng sớm càng tốt. “

Pollay đang tháo trói cho xác tên Orc, ông ngoảnh đầu lại đáp.

“ Vậy thì tốt, cứ làm theo ý cậu. Tôi không giỏi trong mấy việc suy đoán và nghĩ kế hoạch. “

...

Vài ngày sau, Eothur và Pollay cho ngựa của mình chạy nước rút theo hướng đông nam. Họ tạm tránh đi con sông Isen, vì kẻ thù đã giăng ra một mạng lưới canh gác rộng lớn. Trên đường, hai người thỉnh thoảng có ghé vào một hai làng mạc của người dân Rohan.

Tuy nhiên, do đang trong thời kỳ chiến tranh. Họ khá xa lánh hai người bọn họ, nhất là Pollay. Nhìn một cái là đã biết người không thuộc nòi giống Eorlingas. Về Eothur,... thông cảm,... đã hơn hai năm trôi qua hắn chưa bao giờ về nhà. Và sự phiêu lưu đi đây đi đó, đã làm hắn thay đổi khác hẳn với trước kia. Từ khuôn mắt, khí chất đến vóc dáng,... đã không còn là một vị tướng quân, hoàng tử trẻ tuổi.

Thế nên cho dù Eothur có tự xưng mình là hoàng tử,... ai tin. Mà trên hết, trong giai đoạn bây giờ chính trị Rohan đã gặp vấn đề, liệu quay lại bằng cách “ Khua chiêng gõ mõ “ có phải một ý kiến hay ?

...

“ Đứng lại đó, chỗ này không được lảng vảng. “ Một nhóm binh lính Rohan đang thực hiện nhiệm vụ tuần tra bắt gặp hai người đàn ông lạ mặt. Thế là bốn người liền cho ngựa của mình đuổi sát sao và thét lớn.

Eothur kéo mạnh dây cương cho ngựa của mình thắng gấp lại. Bên cạnh Pollay cũng nhanh chóng làm theo. Ngay phút chốc, cả tiểu đội kia liền bao vây hết tất cả bọn họ.

Người đội trưởng trong nhóm lướt nhìn hai khuôn mặt. Anh ta không chắc họ có đúng là gián điệp của kẻ thù, bởi vì trông hai khá bình tĩnh và trông không giống kẻ xấu lắm. Liền gặng hỏi.

“ Các vị là ai ? Tại sao lại tới nơi này. “

Eothur liền nhấc khóe môi, đưa tay đặt trên lòng ngực giới thiệu:

“ Tôi là Eothur,... từng sống ở Rohan. Còn đây là bạn tôi, Pollay, ông ấy là người Beornings của thung lũng Anduin. “

Trong lúc đó, người đội trưởng nghiêm túc cho ngựa đi quanh hai người vài vòng. Nhìn lấy những hành trang, món vũ khí mang theo, và quần áo. Anh ta phân vân không biết có nên đem họ về trại hoặc là thả ra.

“ Brim,... ông hãy,... ông,... làm gì vậy ? “ Quay mặt tính nói với tiền bối của mình. Người đội trưởng kinh ngạc khi ông già ấy lại xuống ngựa và quỳ một chân gối xuống cất lời.

“ Thật có lỗi thưa hoàng tử. Mãi đến giờ, tôi mới có thể nhận ra ngài. “ Eothur cũng ngạc nhiên nhìn ông ta, hắn không nghĩ mình bị phát hiện sớm đến vậy.

Quảng cáo
Trước /146 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Kiến Không

Copyright © 2022 - MTruyện.net