Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ
  3. Chương 42: Ác lang tiên sinh mặc ngược quần áo
Trước /137 Sau

Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

Chương 42: Ác lang tiên sinh mặc ngược quần áo

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 42: Ác lang tiên sinh mặc ngược quần áo

Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ẩn trong màn mưa, Nguyễn Thu Thu bỗng nhiên mở to hai mắt, nước mắt tràn mi, khiến cho tầm mắt nàng mông lung nhạt nhòa.

Trong màn mưa tầm tã trắng xóa, dáng người chàng sói xám to lớn mơ hồ, mưa đá cùng nước mưa lạnh lẽo rơi lên lông ướt nhẹp, khiến hắn trở thành một con yêu lang nhúng nước cực kỳ chật vật.

Hắn biến hình còn cao hơn so với lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, nước mưa và mưa đá rơi lộp độp lên bó củi ở sau lưng, men theo hai bên chảy xuống dưới.

Cho dù nhìn hắn rất thảm thương, nhưng mà hắn vẫn còn sống.

Còn sống.

Nguyễn Thu Thu không còn chút sức lực nào, hai chân tê dại, mềm nhũn, trái tim tĩnh mịch lại nhảy lên.

Nàng không để ý tới quần áo da thú dơ bẩn, nâng cánh tay lên dùng sức xoa khóe mắt, cũng không để ý tới con mưa đá lạnh buốt đang rơi xuống xối xả, nhấc hai chân đang âm ỉ đau đớn, nhanh chóng chạy ra ngoài sơn động, vội vàng chạy tới phương hướng hắn đang đứng.

Uyên Quyết không ngờ, Nguyễn Thu Thu lại tỉnh dậy sớm hơn dự tính của hắn như vậy.

Kế hoạch và thủ đoạn nho nhỏ của hắn tất cả đều bị hỏng hết rồi.

Yêu thức còn sót lại quét đến vết bẩn trên người nàng và mái tóc bị mưa gió làm cho rối bời, dường như trong nháy mắt, Sói xám tiên sinh khẳng định được một chuyện:

Tiểu thê tử của hắn chắc chắn là lại đi tìm hắn.

“Ầm”, “Ầm”, “Ầm”,

Dòng máu chảy trong thân thể lạnh lẽo vì bị ngâm trong mưa đá lại dần dần nóng lên, theo kinh mạch bị vỡ nát, phập phồng hoảng loạn, nảy lên không ngừng bên trong trái tim.

Sói xám tiên sinh còn chưa kịp phản ứng, Nguyễn Thu Thu đã chạy tới bên cạnh chân hắn.

Ác lang tiên sinh chỉ cảm thấy chân phải phía trước đột nhiên truyền đến xúc cảm mềm mại, ấm áp.

???

Yêu thức buông xuống, Uyên Quyết “nhìn” thấy tiểu thê tử mà hắn tâm tâm niệm niệm, nhăn mũi đỏ mắt ôm chặt lấy chân trước của hắn.

Ý thức được chuyện gì đang xảy ra, cả người Uyên Quyết đều ngẩn ra.

Nàng, nàng vì sao lại…. ôm, ôm hắn!!!

Ác lang tiên sinh chỉ cảm thấy, xúc cảm mềm mại, ấm áp ban đầu trên chân trước, trong nháy mắt biến chất, vừa tê tê, lại ngứa ngáy, nóng bỏng, cảm giác tê dại lan truyền khắp cơ thể, từng chút từng chút cào vào lòng hắn.

Bắp thịt cả người hắn trong nháy mắt căng thẳng, lỗ tai lông nhung to lớn vô ý thức run rẩy, quăng ra một đống nước mưa.

Nhưng, hắn lại không dám cử động, chỉ lo lắng thân thể hắn to lớn sơ ý một chút sẽ làm tổn thương Nguyễn Thu Thu.

Chỉ là nhiệt độ ở chân trước chỗ nàng tùy ý ôm lấy càng ngày càng cao, đau đớn nhẫn nại chịu đựng mưa đá và nước mưa rơi xuống.

“Yêu lang ngốc…” Nguyễn Thu Thu cũng không biết mình làm sao nữa, đợi cho tới khi nàng phục hồi tinh thần lại, cũng đã đi tới cạnh chân Sói xám tiên sinh, còn không biết xấu hổ mà ôm lấy chân trước to lớn của hắn.

Lông sói ướt nhẹp xúc cảm cũng không tốt, dính bết vào mặt nàng, khiến nàng thấy đau và không thoải mái, quần áo nàng vốn hơi ẩm ướt cũng trở nên ướt nhẹp.

Chóp mũi dính đầy nước mưa và mùi máu tanh, pha lẫn với mùi gỗ quen thuộc, trong nháy mắt Nguyễn Thu Thu đã hiểu được, yêu lang này vừa làm gì.

Củi gỗ trong nhà đúng là không đủ, tiết kiệm lắm cũng chỉ đủ dùng trong bốn, năm ngày nữa thôi, nàng định tìm kiếm củi gỗ thích hợp ở gần đây để dùng tạm, khi nào thời tiết tốt mới đi tìm kiếm trong rừng rậm.

Nàng còn định cải tiến cây giáo một chút, sửa nó thành hình dáng của cái rìu để thuận tiện chặt củi.

Bây giờ thì, không cần nữa.

Nguyễn Thu Thu cảm thấy đôi mắt xay xay, không thể nào tức giận được

Trước đây, cái cảm giác bọn họ liên hệ trong lúc vô tình, những thứ từ trên người hắn truyền tới, khiến cho nàng đau đớn không thở nổi không phải là giả.

Cho dù Sói xám tiên sinh đã từng là một cường giả cấp năm, cũng không đại biểu khi hắn bị thương sẽ không cảm thấy đau đớn.

Nguyễn Thu Thu cố gắng kiềm chế nỗi khổ sở và đau lòng, nàng biết trạng thái bây giờ của Sói xám tiên sinh rất kém, thân thể cũng không tiện, vì thế khi suýt chút nữa cho là hắn sẽ không trở về nữa, lại được nhìn thấy hắn nàng vui quá nên mới không khống chế được tâm trạng ôm lấy chân trước của hắn, rất nhanh nàng lại buông lỏng hắn ra.

Chỉ là bây giờ cả người nàng lạnh run, mím môi không nói nên lời.

Nguyễn Thu Thu chạy chậm hai bước sang bên cạnh, nhường ra lối vào sơn động, muốn cho hắn tiến vào trong sơn động trước.

Nước mưa và mưa đá rơi xuống, Nguyễn Thu Thu còn chưa kịp bị ướt, cảm thấy trước mắt xẹt qua một vệt ánh sáng, gió lạnh ướt át thổi bên tai.

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy ngay ở trên đầu nàng, đột nhiên xuất hiện một móng vuốt sói to lớn.

Móng vuốt khẽ tách ra, móng dài sắc nhọn, nhưng thay nàng che lại toàn bộ nước mưa và những hạt mưa đá đang rơi xuống.

Nguyễn Thu Thu: “……”

Ác lang tiên sinh phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp từ trong cổ họng, ra hiệu tiểu thê tử yếu ớt mau mau đi vào sơn động.

Hắn trông rất hung dữ, nhưng vẫn hết sức tao nhã cố gắng không lộ ra răng nanh, duy trì hình ảnh bá đạo tổng tài yêu lang.

Làm một yêu lang cao lãnh, cô độc, cứng rắn lại bá đạo, muốn nàng phải sợ sệt và kính nể, sùng bái.

Nhưng mà tiểu thê tử hắn nghe thấy âm thanh trầm thâp “… Grruuu” của hắn, lại không hề có chút sợ hãi nào.

Nguyễn Thu Thu ngẩng đầu nhìn móng vuốt che trên đầu mình, thay nàng che chắn toàn bộ gió mưa, dịu dàng nhếch môi, nhịn không được bật cười.

Nàng ý thức được mình cản trở hắn, thế là ngoan ngoãn thuận theo ý của chàng Bụt, chạy chậm về sơn động trước.

Yêu thức nhìn thấy Nguyễn Thu Thu khéo léo như thế, chàng Bụt nào đó run lỗ tai, cảm thấy rất hài lòng.

Yêu lực trong cơ thể dần dần tan biến, hắn nhiều nhất chỉ có thể kiên trì thêm mười mấy phút nữa.

Uyên Quyết bắt đầu tiến hành tất cả những mưu kế nho nhỏ của mình, từ từ thu nhỏ yêu hình.

Hắn gian nan lê cái chân trái bị cụt, dùng ba cái chân còn lại chống đỡ trọng lượng cơ thể, cõng những củi đốt và gỗ cứng trên lưng đi vào sơn động, chất đống ở chỗ trống nơi cửa vào sơn động.

Dựa theo kế hoạch ban đầu, tiếp theo hắn phải biến thành hình người, giả vờ hôn mê mới đúng.

Nhưng mà…

Vài tia yêu thức còn sót lại chạm phải quần áo da thú bị hắn làm bẩn, cởi ra kẹp ở giữa đống củi, Nguyễn Thu Thu đứng bên cạnh, chăm chú không chớp mắt nhìn hắn, khuôn mặt lông xù của hắn dần dần nóng bừng lên.

Trước đây hắn không có cảm giác đặc biệt gì với nàng, tất nhiên sẽ không ngờ mình đột nhiên biến thành yêu lang khỏa thân sẽ như thế nào, nhưng bây giờ nếu như hắn đột nhiên biến trở về hình người, nửa thân trần truồng, Nguyễn Thu Thu sẽ cho rằng hắn đang đùa giỡn lưu manh thì sao?

Hơn nữa, hắn bây giờ càng xấu xí hơn so với trước đây.

Cảm giác ngọt ngào vì được tiểu phu nhân ôm ấp, trong nháy mắt trộn lẫn một chút cay đắng, Uyên Quyết kéo chân trái tàn tật, cố chấp không thuận theo cảm giác đau đớn muốn ngã trên mặt đất, chỉ là đứng tại chỗ khẽ run rẩy.

Nguyễn Thu Thu mím môi, chú ý tới Sói xám tiên sinh khác thường.

Ánh mắt nàng thoáng nhìn vào bên trong đống củi gỗ, quần áo da thú nàng làm cho Sói xám tiên sinh được cẩn thận gấp kỹ, lờ mờ đoán được nguyên nhân yêu lang ngốc kia không biến về hình người, đáy lòng vừa mềm mại lại vừa cảm thấy buồn cười.

Cũng đã là lão phu lão thê kết hôn được hơn mười ngày rồi, nàng cũng không phải chưa từng thấy dáng vẻ hắn để trần nửa thân trên, sao bây giờ hắn lại bắt đầu ngại ngùng rồi?

Là đang thẹn thùng sao?

Tầm mắt chạm vào khuôn mặt anh tuấn giả vờ cao lãnh của Ác lang tiên sinh, nghĩ đến cái ôm vừa rồi, lỗ tai Nguyễn Thu Thu dần dần nóng lên.

Nàng đau lòng nhìn những vết thương dữ tợn đang nhỏ máu trên người Ác lang tiên sinh, không do dự, cầm ba lô trên mặt đất lên, nhấc chân đi hai bước về phòng ngủ chính, ngẩng đầu lên nói với phu quân yêu lang hiếm khi tỉnh táo hai câu, “Phu quân, ta, ta đi lấy quần áo cho ngươi…”

Nàng nói xong, không quan tâm yêu lang kia đang đứng ngơ ra, vén lên tấm mành da thú hơi rách rưới đi vào phòng ngủ, tay chân như nhũn ra đi vào trong sơn động ấm áp.

Từ lần trước Sói xám tiên sinh lén lút mặc quần áo đi ra ngoài, còn làm cho quần áo dơ dáy, Nguyễn Thu Thu đã muốn làm thêm cho hắn một bộ.

Nhưng da thú của bọn họ có hạn, nàng chỉ kịp làm cho hắn một cái áo khoác ngoài lớn, không có quần, màu sắc vẫn là chấm vàng lấm tấm, có chút thô ráp, nhưng bây giờ cũng có thể phát huy được tác dụng.

Trong nhà không có tủ, quần áo đều là nàng gấp gọn gàng lại rồi đặt ở mặt trong bàn đá, dùng một tấm da thú bọc lại.

Nguyễn Thu Thu suy nghĩ một chút, cũng lấy một bộ quần áo da thú và váy da thú cũ nát cuối cùng ra.

Nàng cũng cần phải thay quần áo sạch sẽ…

Không biết có phải trùng hợp hay không, bộ quần áo này của nàng cũng là chấm vàng lấm tấm….

Lắc đầu một cái, ném những ý nghĩ lung tung ra ngoài, Nguyễn Thu Thu cầm quần áo và một tấm da thú khô đi ra ngoài.

Yêu lang ngốc nghếch kia co nhỏ lại, vẫn đáng thương duy trì tư thế lúc nàng rời đi.

Nguyễn Thu Thu đặt quần áo da thú sạch sẽ lên trên một khúc gỗ khô ráo, khuôn mặt ửng hồng nói, “Sau khi lau khô thì thay áo nha, nhưng mà, không có quần…”

Sói xám tiên sinh: “…”

Nguyễn Thu Thu nghĩ đến tấm da lông của dê sừng nhọn mà tiểu Bạc Hà đưa tới trên giường đá, mắt sáng rực lên, “Đợi một chút.”

Nàng lập tức chạy vào, lấy tấm da thú màu trắng tinh ra, đặt ở chỗ cũ, “Nếu ngươi không ngại, có thể lấy tấm da thú này vây quanh làm váy da thú…”

Sói xám tiên sinh: “……..” Hắn là một con yêu lang rất bình thường không có ham mê đặc thù, không muốn mặc váy da thú.

Còn nữa…

Vì sao nàng có tấm da thú này, là ai đưa nàng, là tên sói tên Bụt kia sao?

Bởi vì mùi máu tanh và mùi của nàng quá mức nồng đậm, trời mưa đã gột rửa mùi nhàn nhạt của Tiểu Ngư, Uyên Quyết không đoán được tấm da thú này là do ai đưa, chỉ là chua xót, cảm thấy không hề hài lòng.

Yêu thức dần không chống đỡ nổi, những thứ có thể “nhìn thấy” cũng bắt đầu dần dần mơ hồ, gân mạch trên chân cụt truyền tới từng cơn đau đớn, Uyên Quyết vừa chua xót lại đố kỵ, vẻ mặt từ từ trở nên dữ tợn.

Nguyễn Thu Thu ho nhẹ một tiếng, còn tưởng là hắn không thích mặc váy, nên nhảy qua đề tài này, gãi gãi hai gò má, “Vậy… ta cũng phải đi thay quần áo, sẽ xong nhanh thôi.”

Âm thanh của nàng nhẹ nhàng, mang theo chút thẹn thùng rất rõ ràng, thế nhưng tên thẳng lang này lại nghe không hiểu, lại tiến vào “phòng ngủ”.

Tuy Nguyễn Thu Thu không phải là cô gái hay ngượng ngùng, nhưng loại chuyện trực tiếp đứng trước mặt phu quân thay quần áo, nàng vẫn không làm được.

Vầng trán dần dần nóng bỏng, nghĩ đến tình trạng của yêu lang bên ngoài có thể còn khó khăn hơn bản thân, Nguyễn Thu Thu cảm thấy vô cùng gay go.

Nàng nhanh tay lau khô chính mình, thay quần áo sạch sẽ, mới đi tới một bên tấm mành cũ nát, cẩn thận châm chước nói, thông cảm với lòng tự tôn của hắn, “Phu, phu quân, ngươi xong chưa?”

Yêu lang khỏa thân đã biến thành hình người: “…”

Khuôn mặt hắn trắng bệch, mím chặt môi, đã mất đi thị lực từ yêu thức, thế giới trước mặt là một màu đen kịt.

May mắn là hắn đã sờ tới quần áo da thú nàng chuẩn bị cho hắn.

Bàn tay nhặt lên quần áo, theo cảm giác mặc vào người.

Chỉ là không biết có phải ảo giác của hắn hay không, quần áo da thú lần này tiểu thê tử chuẩn bị cho hắn vô cùng nhiều…. lông?

Dán vào da hắn, không thoải mái.

“… Phu quân?” Nguyễn Thu Thu dừng lại mười mấy giây, không nhận được câu trả lời nào, vô cùng lo lắng lại gọi hắn một tiếng.

Kinh nghiệm giao lưu cùng nhân loại của Sói xám tiên sinh ít đến mức đáng thương, lần đầu tiên yêu thích một người nào đó, không biết phải trả lời nàng như thế nào, chỉ cứng nhắc, lạnh lẽo trả lời một câu, “Ừ.”

Nguyễn Thu Thu cuối cùng cũng coi như nghe được giọng nói trầm thấp, khàn khàn của hắn, thoáng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm cũng may mà không té xỉu.

Nàng vén tấm rèm da thú đi ra ngoài, hoa mắt chóng mặt khi nhìn thấy một con yêu lang cứng rắn chống đỡ đứng tựa vào vách tường, tay trái chống một cây gậy gỗ, tóc dài ẩm ướt, còn mặc ngược áo khoác da thú, rõ ràng vô cùng không thoải mái.

Nguyễn Thu Thu: “…… Khụ khụ.”

Không được, nhịn xuống, không thể cười.

Sói xám tiên sinh đã rất thảm, hắn tốt như vậy, nàng nhất định không thể để cho hắn phát hiện hắn đã mặc ngược quần áo.

Nàng hít sâu một hơi, khuôn mặt dịu dàng, cố ý cúi thấp mặt xuống nhìn hắn, vết thương trên khuôn mặt so với trước đây càng nhiều, cũng càng khó coi hơn, bước một bước lên phía trước thử thăm dò, muốn kéo ống tay áo của hắn, “… Ta dìu ngươi đi vào?”

Uyên Quyết cảm thấy nước mưa ướt dính chảy từ trên trán, theo tóc mai chảy xuống, chỉ buông xuống hàng mi dài, dấu đi sự tự ti và sa sút vào sâu trong đáy mặt, khóe mắt và đuôi lông mày mang theo vẻ lạnh lẽo cứng rắn bối rối, “Không cần.”

Nói xong, yêu lang nào đó bắt đầu hối hận, hắn rất lo lắng hắn có phải đã quá hung dữ không, nắm chặt gậy gỗ dùng để chống đỡ thân thể tạm thời, dùng sức đến mức khớp xương trắng bệch.

Bàn tay Nguyễn Thu Thu duỗi ra ở trong không khí dừng một chút, chậm rãi buông xuống.

Nàng thấy hắn nhíu mày lại rất chặt, đường vân màu đen trên gò má xuất hiện càng nhiều, chắc là di chứng sau khi đối phó với Lục Tử Nhiễm.

Nguyễn Thu Thu đáy lòng mềm nhũn, cố gắng để cho giọng nói của mình tan ra với ý cười, “Được thôi.”

Nguyễn Thu Thu ôm lấy tấm da dê màu trắng tinh mà Sói xám tiên sinh không động tới, đứng cách hắn không tới nửa mét, cũng không có bất kỳ khác thường gì bắt đầu nói chuyện.

“Ừ… Phu, phu quân, tối hôm nay chúng ta có canh cá để ăn rồi, là lần trước ra ngoài đi săn gặp được một đứa bé, tấm da dê sừng nhọn màu trắng này là do muội muội cậu nhóc tặng cho ta…”

Thì ra không phải là tên sói tên Bụt tặng.

“Ôi, nơi này có một tảng đá, ta suýt nữa vấp ngã.”

Hắn biết.

“Thịt trâu trong kho là do ngươi đi săn sao? Ta có đưa một miếng cho Tiểu Ngư để đáp lễ, không có vấn đề gì chứ?”

Tất cả đều là của nàng.

“Đến rồi.” Nguyễn Thu Thu hết sức khó xử dùng hành động kém cỏi của chính mình dẫn dắt hắn đi về phía trước.

Nàng biết hắn không nhìn thấy, cố gắng chịu đựng cái đầu nặng trình trịch, đứng ở trước mặt hắn, muốn trở thành đôi mắt của hắn.

Một người một lang cứ như vậy duy trì trạng thái kỳ lạ, đi về tới phòng ngủ.

Hắn cao hơn nàng rất nhiều, một con yêu lang đã mất đi thịnh thế mỹ nhan rất có cảm giác ấp bách đứng sau nàng, nhưng Nguyễn Thu Thu lại không có chút sợ sệt nào.

Nếu như không phải Sói xám tiên sinh, nàng đã chết đến mấy lần rồi, nếu như vậy, lại có gì phải sợ sệt.

Chỉ là nàng nói rất nhiều, hắn vẫn không trả lời một câu, khiến cho nàng hơi lo lắng.

Trước đây ở bên trong căn cứ, nàng đã nghe nói qua, có không ít dị năng giả cường đại, bởi vì lên cấp thất bại hoặc là sau khi biến dị thú đả thương đã nghĩ quẩn, tự tử hoặc là phát điên.

Tuy nàng cảm thấy chàng Bụt nhà mình chắc sẽ không như vậy, nhưng Nguyễn Thu Thu do dự một chút, chần chừ xoay người, ngẩng đầu lên, lại phát hiện khóe mắt hẹp dài của Ác lang tiên sinh hồng hồng.

Cánh môi trắng xám, ánh sáng yếu ớt chiếu trên khuôn mặt hắn, một nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, một nửa còn lại sáng rọi.

Thoạt nhìn cảm thấy kỳ dị, yếu đuối, giống như, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi, tan biến vào trong màn đêm.

Trong lòng Nguyễn Thu Thu như bị kim đâm đau nhói, lan ra khắp cơ thể, không kiềm chế được, nàng cảm thấy khó chịu, lời nói tới bên môi cũng thay đổi, không kìm nén được lo âu và sợ sệt,

“Lần sau…” Đừng đột nhiên rời đi nữa, được không?

Ta rất sợ.

Nguyễn Thu Thu nắm chặt tay, hé cánh môi, ánh mắt lấp lánh.

Nàng nói được nửa câu, con sói xám mưu mô thân thể đã sắp đến cực hạn vẫn quyết định thực hiện dựa theo kế hoạch ban đầu.

Hắn ước lượng vị trí đại khái của bọn họ hiện tại ở trong phòng ngủ, chỉ là không hiểu tại sao âm thanh của nàng lại trở nên khổ sở.

Đồ ăn đã đủ rồi, củi đốt cũng không thiếu, còn có người đưa da mới cho nàng, nàng phải vui vẻ mới đúng chứ.

Là bị tên sư tử đáng ghét kia làm cho sợ hãi rồi sao?

Đừng để hắn gặp lão sư tử kia thêm một lần nào nữa…

Uyên Quyết không hề nhận ra Nguyễn Thu Thu khổ sở hoàn toàn là do hắn, con yêu lang tâm cơ là hắn chống gậy gỗ đi về phía trước hai bước, vươn tay thăm dò về phía nàng.

Nguyễn Thu Thu đang cảm thấy khổ sở, lại đột nhiên nhìn thấy Tiên sinh ‘lương thực dự trữ’ vươn tay về phía cách xa nàng : “…”

Nàng có phải là nên phối hợp diễn xuất với hắn, nhét bản thân vào trong ‘móng vuốt’ của hắn?

Nguyễn Thu Thu cẩn thận dịch một bước, hỏi yêu lang, “Làm sao vậy?”

Sói xám tiên sinh được toại nguyện cảm nhận được làn gió ấm tỏa ra từ trong hơi thở của nàng, khuôn mặt lạnh nhạt, giả vờ không hề để ý mà thu tay về, cái đầu rũ xuống không muốn để cho nàng nhìn thấy nghiêng sang một bên, đôi mắt phượng không có tiêu cự lại vừa vặn đối diện nàng.

Nguyễn Thu Thu hơi mở to mắt, lần thứ nhất nhìn rõ ràng dáng vẻ tỉnh táo của hắn.

Mái tóc dài đen bóng buông xuống, trong đôi mắt màu lam xám thâm thúy lấp lánh ánh sáng màu đỏ tươi nhàn nhạt, yêu lang này giọng nói lạnh lùng, âm thanh từ tính, khàn khàn, âm cuối dường như xen lẫn sự chờ mong không dễ phát hiện:

“… Uyên, Quyết.”

Dường như cặp chân mày đen nhánh của Sói xám tiên sinh cũng ngưng tụ lạnh lẽo, trên thực tế lại vô cùng căng thẳng, cũng không biết có phải bởi vì sắp tới cực hạn, cảm giác đau đớn nặng nề, nói chuyện đứt quãng, “Tên…”

“… Lang tộc.”

Nguyễn Thu Thu có chút dở khóc dở cười, đầu óc váng vất nhìn Sói xám tiên sinh cũng đang chóng mặt, loạng choạng, còn cố bày ra tư thế bá đạo lãnh khốc.

Trước khi Sói xám tiên sinh ngã xuống, nàng không quan tâm lời nói “không cần” trước đó của hắn, đỡ lấy cánh tay hắn.

Yêu lang nào đó cảm thấy hơi mất mát, nhưng biểu cảm thoạt nhìn lại vô cùng đáng sợ, trước khi lâm vào hôn mê, nghe thấy tiểu thê tử của hắn đáp lại, “Nguyễn, Thu Thu.”

“Tên…”

“… Nhân tộc.”

Đột nhiên xuất hiện mưa đá và mưa gió cùng lúc, những bộ lạc nhỏ đang khó khăn càng trở nên gian nan, hai con hùng yêu đang dự tính chạy tới bộ lạc Phong Sư, khi đã chạy nửa đường bị vây ở giữa rừng rậm.

Bọn họ bị ép biến thành yêu hình, dùng một thân da gấu rậm dày để che mưa.

Nhưng bọn họ rõ ràng không phải là cùng một loại yêu, hùng yêu tuổi nhỏ hơn đã biến thành một con gấu trúc lớn màu trắng đen, mà một con khác thân thể lớn hơn một chút, biến thành một con gấu ngựa lớn bộ lông xơ xác.

“Rống ~ gào ~~ ca, ca! Ca!! Bên này, bên này, ta thấy một vách đá có thể tránh mưa.” Gấu trúc Hùng Đóa Đóa có hoa văn trắng đen, nhìn thấy cách đó không xa một tấm chắn thiên nhiên, vội vã gọi ca ca của mình đi tới.

Hùng yêu bọn họ sau khi biến thành yêu hình, mặc dù thị lực không bằng những loài yêu khác, nhưng chắc chắn tốt hơn rất nhiều so với các loại thú hoang khác.

Thực lực của hắn là cấp hai hậu kỳ, so với ca ca chỉ có cấp hai sơ kỳ thì tốt hơn một chút.

“Phù, phù, đến đây đến đây.” Gấu ngựa vội vàng đáp lời, Hùng Viễn đi theo sau đệ đệ Hùng Đóa Đóa, chạy về hướng vách đá chắn mưa đột ngột xuất hiện ở nơi này.

Tuy thực lực của bọn họ hoàn toàn có thể tiếp tục chạy trong rừng rậm, nhưng cảm giác bị mưa đá và nước mưa thay nhau xối lên người không hề dễ chịu, hai con hùng yêu vẫn quyết định trú mưa một lát.

Chỉ là chờ tới khi bọn hắn tới gần vách đá, mới phát hiện ở trong góc tối tăm của vách đá, đã có yêu thú ẩn núp rồi.

Không chỉ có một con.

Quảng cáo
Trước /137 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bí Mật - Lạc Duệ

Copyright © 2022 - MTruyện.net