Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Gả Thay Cho Chị: Thẩm Thiếu, Anh Nhận Nhầm Người Rồi! - Cao Minh Viễn
  3. Chương 33-34
Trước /77 Sau

Gả Thay Cho Chị: Thẩm Thiếu, Anh Nhận Nhầm Người Rồi! - Cao Minh Viễn

Chương 33-34

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chap 33: Người con gái kia thật xa lạ, giống như hắn đã nhầm...

Thẩm Hạo Khanh không có tâm trạng đi cùng Ninh Khiết Quỳnh, trong lòng hắn đang luôn lo lắng cho Khiết Băng, chỉ là cố chấp không muốn thừa nhận. Ninh Khiết Quỳnh cùng hắn đi xem địa điểm tổ chức hôn lễ, sau đó đến trung tâm thương mại để mua sắm.

Thẻ thanh toán là của Thẩm Hạo Khanh, Ninh Khiết Quỳnh muốn mua gì cứ thoải mái vung tiền. Cô ta đem đống hàng hiệu chất đầy cốp xe ô tô, tâm trạng cực kỳ thỏa mãn.

Tối đó, Thẩm Hạo Khanh đưa Ninh Khiết Quỳnh đến nhà hàng món Âu cao cấp để dùng bữa. Kỳ thực lúc trước hắn luôn khao khát được kết hôn cùng cô ta, nhưng mà kể từ khi Khiết Băng xuất hiện, mọi thứ hắn sắp xếp đang lệch dần khỏi quỹ đạo.

Thậm chí Thẩm Hạo Khanh còn dấy lên nghi ngờ, rốt cuộc Ninh Khiết Quỳnh có phải là người hắn tìm kiếm?

Càng ngày hắn càng cảm thấy người con gái kia thật xa lạ, giống như hắn đã nhầm…

Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!

“Khiết Quỳnh, em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở đâu không?” Thẩm Hạo Khanh bất giác hỏi.

Ninh Khiết Quỳnh đang ngồi ngây người nhà ra tấm kính trong suốt, ngắm nhìn dòng người tấp nập trên phố. Nghe hắn hỏi vậy, cô ta thoáng giật mình, nụ cười trên môi có chút ngượng ngùng mà hỏi:

Ninh Khiết Quỳnh đang ngồi ngây người nhà ra tấm kính trong suốt, ngắm nhìn dòng người tấp nập trên phố. Nghe hắn hỏi vậy, cô ta thoáng giật mình, nụ cười trên môi có chút ngượng ngùng mà hỏi:

“Sao đột nhiên anh là hỏi thế?”

Đến Thẩm Hạo Khanh cũng bất ngờ, không hiểu vì sao lại nhắc đến chuyện này. Có lẽ hắn thật sự cần xác nhận lại…

“Khiết Quỳnh, chỉ là… anh…” Hắn ngập ngừng.

Ninh Khiết Quỳnh bật cười, lấy lại dáng vẻ tự tin như thường ngày. Cô ta rướn người về phía Thẩm Hạo Khanh, hai tay chống cằm quan sát nét mặt căng thẳng của hắn.

“Hạo Khanh, anh đang nghi ngờ điều gì sao?”

“Không… không phải.” Hắn chối.

Đúng lúc Ninh Khiết Quỳnh đang định nói thêm điều gì đó thì nhân viên phục vụ mang thức ăn lên. Hai người họ tập trung bữa tối, thỉnh thoảng mới nói vài câu để không khí trên bàn ăn bớt gượng gạo.

Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!

Mãi cho đến khi xuống hầm giữ xe để ra về, Ninh Khiết Quỳnh mới nắm tay Thẩm Hạo Khanh, kiễng chân nói thì thầm vào tai hắn:

“Hạo Khanh, đưa em về nhà, em cho anh xem cái này.”

Hắn theo lời Ninh Khiết Quỳnh, lái xe đưa cô ta về Ninh gia rồi cùng nhau vào trong. Cô ta lên phòng ngủ, mở ngăn kéo trong chiếc tủ quần áo, lấy ra một con gấu bông màu nâu nhạt.1

“Anh còn nhớ con gấu bông này chứ? Em vẫn giữ nó rất cẩn thận.”

Bốn mắt nhìn nhau, sống mũi Thẩm Hạo Khanh xộc lên một luồng khí nóng hổi, cay cay. Con gấu bông này, hắn vẫn còn nhớ rất kỹ…

“Em cầm con gấu bông này, sau này gặp lại, anh nhất định sẽ nhận ra em.” Đó là câu nói năm ấy hắn nói với cô gái kia.

Bây giờ Ninh Khiết Quỳnh ôm con gấu bông đó đứng trước mặt Thẩm Hạo Khanh, chính là nhắc nhở hắn về lời hứa hẹn trước đây.

“Hạo Khanh, bởi vì em sợ có ngày anh không nhận ra em nữa.”

Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!

“Sẽ không đâu! Cả đời này anh sẽ không quên em.”1

Thẩm Hạo Khanh đột ngột ôm lấy cô ta, đánh tan mọi nghi ngờ trước đó trong lòng mình. Hắn ngốc thật! Sao có thể suy nghĩ Ninh Khiết Quỳnh không phải cô bé năm đó chứ?1

“Ngày mai anh sẽ đi chọn nhẫn cưới cùng em.” Hắn ôn nhu nói thầm vào tai cô ta.

Thẩm Hạo Khanh buông Ninh Khiết Quỳnh ra, hai tay ôm lấy gò má trắng mịn. Hắn có chút kích động, tim đập nhanh hơn bình thường. Hắn hơi cúi xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm vào khóe môi mỏng trước mặt.

Thẩm Hạo Khanh từ từ cúi người, đúng lúc hai môi đang cần kề chạm nhau thì hắn nghe thấy tiếng chuông điện thoại, giống như giục giã liên hồi.

“Chủ tịch, công ty xảy ra chuyện rồi…”

Là thư ký của hắn gọi, anh ta nói cho hắn tình tình trước mắt của Thẩm thị. Càng nói càng khiến sắc mặt của Thẩm Hạo Khanh nhăn nhíu lại, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.

Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!

“Tôi biết rồi. Chuyện này tôi sẽ tự xử lý.”

Hắn tắt điện thoại, hít sâu một hơi định thần. Đôi mắt hắn dần tối sầm, cơn tức giận trào dâng, nghi ngút trong lòng.

Ninh Khiết Quỳnh quan sát động thái của hắn từ nãy đến giờ. Cô ta nheo mắt, hỏi dò:

“Hạo Khanh, Thẩm thị xảy ra chuyện gì sao?”

Hắn gật đầu, mím môi không nói lời nào.

“Có phải… chuyện này có liên quan đến Sở thị không?”

Lần này Thẩm Hạo Khanh bày tỏ thái độ ngạc nhiên, làm sao Ninh Khiết Quỳnh biết được?

Hiểu rõ suy nghĩ của hắn, cô ta bèn kéo Thẩm Hạo Khanh vào phòng, tìm kiếm thứ gì đó đưa cho hắn xem.

“Anh xem cái này sẽ hiểu ra mọi chuyện.”

Lúc hắn rời khỏi Ninh gia, thần thái lộ rõ sự hung hãn, hắn lái xe phóng thật nhanh đến Sở gia để tìm Sở Trạch.

“Sở Trạch, mau ra đây.”

Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!

Hắn xông thẳng lên tầng hai, tìm đến phòng của Sở Trạch mà đập cửa.

Lúc hắn rời khỏi Ninh gia, thần thái lộ rõ sự hung hãn, hắn lái xe phóng thật nhanh đến Sở gia để tìm Sở Trạch.

“Sở Trạch, mau ra đây.”

Hắn xông thẳng lên tầng hai, tìm đến phòng của Sở Trạch mà đập cửa.

“Ai cha, chủ tịch Thẩm ghé chơi. Đúng là khách quý, khách quý…”

Thẩm Hạo Khanh sấn sổ đến, nắm chặt cổ áo Sở Trạch kéo lên, hắn nghén răng kèn kẹt, thiếu kiên nhẫn mà hét lên mặt anh:

“Con mẹ nó! Sở Trạch, mang tiếng anh em vậy mà cậu dám cấu kết với Cao Minh Viễn, ở sau lưng đâm lén tôi?”

Sở Trạch sớm biết Thẩm Hạo Khanh sẽ đến tìm mình, cũng bởi vì sáng nay Cao Minh Viễn đã đến tìm anh. Người đàn ông này cũng bị hắn ta lừa, hoàn toàn không biết mọi chuyện.

“Cậu thật sự nghĩ tôi bán đứng cậu sao? Nóng nảy cái gì, buông tôi ra, xuống dưới nhà rồi nói rõ ràng mọi chuyện đi.”

Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!

Chap 34: Anh em ẩu đả

Về việc Sở thị đầu tư vào dự án của công ty con thuộc tập đoàn nhà họ Thẩm, sau đó lại rút vốn đột ngột đều do Cao Minh Viễn đứng đằng sau giở trò. Sở Trạch cả tin nên bị hắn ta lừa, mãi đến sáng nay mới đến chỗ anh thú tội.

Hai anh em nhà họ Thẩm đấu đá lẫn nhau, lần nào cũng khiến Sở Trạch rơi vào thế khó xử. Lần này Cao Minh Viễn rất quá đáng, còn dám mượn tay anh đối phó với Thẩm Hao Khanh nữa.

Sở Trạch đi tới đi lui giải thích một hồi, Thẩm Hạo Khanh đã bình tĩnh trở lại. Dù sao hắn cũng không tin anh bán đứng mình, chẳng qua nhất thời nóng giận, nên mới vội vã đến đây để chất vấn.

“Sở Trạch, cậu gọi Cao Minh Viễn đến đây cho tôi.”

“Cậu gọi cậu ta làm gì? Gặp nhau không phải cãi nhau thì đánh nhau, không thấy mệt sao?” Anh vội can ngăn.

Thẩm Hạo Khanh siết chặt tay thành nắm đấm, bình thường Sở Trạch nhiều chuyện hắn không quản. Nhưng mà ngay lúc này, sự kiên nhẫn của hắn đã đạt đến đỉnh điểm. Hắn nói gì, người khác nhất định phải phục tùng, đừng có ý định chống lại.

Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!

Thẩm Hạo Khanh siết chặt tay thành nắm đấm, bình thường Sở Trạch nhiều chuyện hắn không quản. Nhưng mà ngay lúc này, sự kiên nhẫn của hắn đã đạt đến đỉnh điểm. Hắn nói gì, người khác nhất định phải phục tùng, đừng có ý định chống lại.

“Bảo cậu làm thế nào thì mau làm đi.” Hắn gắt lên.

Sở Trạch cười khinh khỉnh, cái thói không xem ai ra gì này anh đã quá quen rồi. Nếu bây giờ không gọi Cao Minh Viễn đến thì e rằng Thẩm Hạo Khanh sẽ đem anh ra trút giận mất.

“Biết rồi, đợi một lát.”

Anh nói xong rồi gọi cho Cao Minh Viễn. Lúc này hắn ta đang ở trong bệnh viện với Khiết Băng, nghe được tin tức từ Sở Trạch bèn chào tạm biệt cô rồi đi mất. Khiết Băng nghe rõ cuộc trò chuyện của hai người, trong lòng vô cùng lo lắng.

Rốt cuộc Thẩm Hạo Khanh tìm Cao Minh Viễn làm gì? Cô dám chắc giữa hai người họ và Sở Trạch chắc chắn phải có mối quan hệ nào đó từ trước! Khiết Băng không yên lòng, bèn tìm cách đi theo hắn ta.

Cao Minh Viễn lái xe đến biệt thự Sở gia, ung dung đi vào trong phòng khách. Nhìn qua sắc mặt khó coi của Thẩm Hạo Khanh, hắn ta càng thêm đắc chí.

Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!

“Hửm? Thẩm thiếu gia tìm tôi sao?”

Bàn tay trong túi quần Thẩm Hạo Khanh nắm chặt lại, mấy khớp ngón tay kêu lên thành tiếng răng rắc. Đứa em trai Cao Minh Viễn này rốt cuộc muốn đối nghịch hắn đến bao giờ?

“Cậu muốn làm gì hả? Mau dừng ngay mấy trò phá hoại Thẩm thị lại đi.” Hắn quát lớn.

Cao Minh Viễn ngửa mặt cười khoái chí, mặc cho Thẩm Hao Khanh đang nắm lấy cổ áo của mình, giọng điệu vẫn không nhún nhường mà đáp:

“Tôi muốn làm gì sau này anh sẽ rõ thôi, anh trai yêu quý của tôi à…”

Sự thách thức của hắn ta càng làm Thẩm Hạo Khanh thêm phẫn nộ. Hắn vốn không muốn anh em trong nhà xảy ra bất hòa, nhưng Cao Minh Viễn cứ năm lần bảy lượt tìm cách hãm hại hắn, ép hắn phải trở mặt.

Vì cái gì?

“Cao Minh Viễn, năm ấy cha đưa đơn ly hôn với mẹ cậu vì bà ấy ngoại tình ở bên ngoài. Cậu đừng đổi trắng thay đen, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi nữa.” Thẩm Hạo Khanh nghiến răng gằn lên từng chữ.

Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!

Lần này khuôn mặt Cao Minh Viễn biến sắc, nỗi đau trong lòng một lần nữa bị khơi dậy. Hắn ta sấn tới, vung nắm đấm trực tiếp về phía Thẩm Hạo Khanh.

Bụp!

Bụp!

“Ngụy biện! Tất cả là do anh! Đi chết đi…”

Nếu như Thẩm Hạo Khanh không quay về, Thẩm lão gia đã không bỏ rơi Cao Minh Viễn như vậy. Bao nhiêu tình yêu thương từ cha đều dồn hết lên người anh trai thất lạc nhiều năm kia, từng thứ vốn dĩ thuộc về hắn đều bị cướp sạch. Cao Minh Viễn chỉ đang cố lấy lại những thứ thuộc về mình thôi!

“Anh hỏi tôi muốn gì sao? Ninh Khiết Băng – cô ấy là sự lựa chọn tốt đấy chứ.” Vừa nói, Cao Minh Viễn vừa giơ điện thoại của mình lên. Phía trên màn hình là tấm ảnh mà hắn ta chụp cùng Khiết Băng ở công viên giải trí hôm nọ.

Cao Minh Viễn nhắc đến cô làm cho Thẩm Hạo Khanh kích động. Hắn vơ chai rượu đặt trên bàn, ném mạnh về phía người đàn ông kia.

Một tràng âm thanh đổ vỡ vang lên, từng mảnh vỡ thủy tinh bắn tung tóe khắp mặt sàn. Hắn chỉ ngón tay về phía Cao Minh Viễn, cảnh cáo:

Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!

“Đừng có động vào Ninh Khiết Băng!”

Thẩm Hạo Khanh thật sự đang ghen, khi thấy tấm ảnh hai người kia chụp cùng nhau, hắn cảm thấy không thở nổi nữa. Cơn tức giận đùng đùng làm cho hắn lao thật nhanh về phía Cao Minh Viễn.

Bốp!

Một nắm đấm trực tiếp giáng vào mặt hắn ta. Sở Trạch hoảng hồn, vội chạy ra can ngăn hai người kia. Anh chỉ sợ đánh nhau một hồi, nhà của anh sẽ thành bãi chiến trường mất.

“Dừng tay lại đi, có gì ngồi xuống từ từ nói.”

Ai ngờ anh hết bị người này đẩy ra lại đến người kia mắng chửi không thương tiếc:

“Cậu cút đi, không phải chuyện của mình thì đừng xía mũi vào.”

Sở Trạch bị xô ngã ra ghế sofa, anh đưa tay đỡ bả vai, bộ dạng trở nên cáu kỉnh.

Mẹ nó! Bọn họ đang đánh nhau trong nhà của anh đó!

“Thẩm Hạo Khanh, hôm nay anh sống tôi chết, tôi sống anh chết. Nhào vào đi!”

Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!

“Tôi sợ cậu sao? Tên khốn kiếp này.”

Choang!

Sở Trạch trợn tròn mắt, nhìn chiếc bình hoa mình vừa mua hôm qua bị Thẩm Hạo Khanh đập vỡ. Cao Minh Viễn cũng không vừa, hắn ta đem tượng ngựa gỗ đặt trên bàn, ném xuống đất.1

Tiếng đấm nhau bụp bụp liên tiếp vang lên, Sở Trạch can ngăn không nổi nữa. Nhưng cứ để thế này, ngôi nhà yêu quý của anh sẽ bị hai người này đánh sập mất.

Nghĩ bụng, anh liền trốn sau ghế sofa gọi cho Khiết Băng.

“Được được, em mau xuất hiện đi. Anh thật sự chịu hết nổi rồi!”

Quảng cáo
Trước /77 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đầu Lâu Hoa Hồng

Copyright © 2022 - MTruyện.net