Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia - Lâm Sơ Nguyệt
  3. Chương 63-64
Trước /106 Sau

Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia - Lâm Sơ Nguyệt

Chương 63-64

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 63: Nụ hôn buổi sớm

Những tia sáng mặt trời vừa mới lấp ló qua khung cửa sổ., hai hàng mi của Lâm Sơ Nguyệt đã rung nhẹ rồi chậm rãi mở ra, đôi con ngươi long lanh đung đưa nhìn quanh quất không hề thấy bóng dáng một ai cả, gối ở bên cạnh cũng được để gọn gàng, cô đoán chắc là anh rời đi đã được một lúc lâu rồi.

Đên hôm qua lúc đang mơ màng thì cô cảm nhận được vòng tay và hơi ấm quen thuộc của Tiêu Thế Tu, nhưng sáng nay mở mắt ra thì anh đã đi mất.

Lâm Sơ Nguyệt ngồi dậy đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, nhìn đồng hồ mới khoảng hơn bảy giờ, cô định đi tới phòng ăn thì lại thấy cảnh không nên thấy.

Amanda ngồi bên cạnh Tiêu Thế Tu, ánh mắt nhìn anh đầy ái mộ, trên bàn còn chính bữa sáng nóng hổi mà cô ta cất công dậy sớm làm cho anh ăn. Tiêu Thế Tu đang chú tâm vào điện thoại nên cũng chẳng để ý gì tới cô ta, Amanda kề môi dát vào tai anh nói gì đó, giây tiếp theo khoé môi anh khẽ nhếch lên cười nhạt.

Mới sáng sớm đã nhìn thấy cảnh này, Lâm Sơ Nguyệt bực bội quay người định đi khỏi đó thì bất ngờ Amanda lại nhìn thấy cô, cô ta cất tiếng gọi:

“Này! Lấp ló đứng đó làm gì vậy? Không dám vào sao?”

“Có gì mà không dám?”

Chương 63: Nụ hôn buổi sớm

Lâm Sơ Nguyệt đáp nhẹ tâng, cô đi vào rồi kéo ghế ngồi xuống, cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Thế Tu đang đặt trên người mình, cô cũng không thèm liếc anh.

Amanda nhếch môi cười khẩy, cô ta khoác tay Tiêu Thế Tu rồi nói:

“Đồ ăn thừa còn ở trong bếp, cô đi lấy mà ăn.”

Cô ta nhấn mạnh ba chữ đồ ăn thừa, Lâm Sơ Nguyệt đứng dậy đi xuống bếp, Tiêu Thế Tu nhìn theo bóng dáng cô không nói một lời nào, bàn tay để bên dưới bàn thì chậm rãi siết chặt lại.

Lâm Sơ Nguyệt không còn ra mặt đứng về phía cô như hôm qua nữa, có lẽ anh đã chính thức trở mặt, mà có khi như thế lại hay, cô đã phải mất công canh cánh trong lòng mắc nợ anh làm gì.1

Trên bếp quả thật còn đồ ăn nhưng nó đã cháy đen, hôm qua còn có người hầu nhưng hôm nay lại chẳng thấy ai ở đây cà, Lâm Sơ Nguyệt thầm nghĩ có khi lại là chiêu trò của Amanda đây mà, tuy nhiên chỉ có thế này thôi thì đối với cô chẳng là gì cả, Lâm Sơ Nguyệt mở tủ lạnh ra tìm xem có món gì có thể nấu được không, may mắn là trong tủ lạnh có rất nhiều đồ ăn.

Cô chọn bánh mì cùng trứng ốp la đơn giản, cộng thêm một cốc sữa được hâm nóng. Vừa mới làm xong chưa kịp ăn, rửa xong chảo quay đầu lại thì đĩa bánh đã biến mất.

Chương 63: Nụ hôn buổi sớm

Cô chọn bánh mì cùng trứng ốp la đơn giản, cộng thêm một cốc sữa được hâm nóng. Vừa mới làm xong chưa kịp ăn, rửa xong chảo quay đầu lại thì đĩa bánh đã biến mất.

“Anh làm gì vậy?”

Tiêu Thế Tu vừa nuốt nốt miếng bánh mì cuống bụng, bên môi còn đọng lại vụn bánh, anh cầm cốc sữa lên uống một hơi sau đó mới trả lời cô.

“Ăn sáng.”

“Không phải Amanda đã nấu ăn cho anh rồi hay sao?”

Cô bực bội ra mặt.

Tiêu Thế Tu nhún vai đáp:

“Tôi đâu có nói sẽ ăn đồ của cô ta nấu?”

Lâm Sơ Nguyệt lườm anh một cái, không ăn thì thôi nhưng sao anh lại giành đồ ăn của cô chứ?

“Tôi mới ăn của em có một cái bánh mà em đã khó chịu như vậy, sau này có phải tôi sẽ bị em bắt nạt hay không?” Tiêu Thế Tu lại gần cô, hương bạc hà thanh lạnh bao bọc xung quanh Lâm Sơ Nguyệt, thoáng chốc khiến cho bầu không khí giữa hai người thân mật hơn.

Chương 63: Nụ hôn buổi sớm

Nhịp tim cô đập nhanh dần, lùi lại giữ khoảng cách với anh nhưng lưng đã chạm vào bàn bếp.

“Sau này gì chứ…hôm qua tôi đã nói là muốn ly hôn rồi mà.” Cô lắp bắp.

“Tôi quên rồi. Anh đáp gọn lỏn.1

“Tôi chẳng nhớ gì cả.”

Câu nói của anh làm cô phát bực:

“Tiêu Thế Tu anh cố tình đúng không! ưm…”

Chưa nói hết thì đôi môi anh đã hạ xuống ngậm lấy môi cô, nụ hôn nồng nhiệt mang vị sữa tươi ngọt ngào, Lâm Sơ Nguyệt đẩy mạnh anh ra, ôm lấy miệng mình, ánh mắt ấm ức nhìn anh.

Tiêu Thế Tu liếm môi một cái, còn cố tình trêu cô:

“Bánh mì nướng hơi khét đấy…”

Nói rồi còn hôn chụt vào gò má mềm của cô thêm một cái, Lâm Sơ Nguyệt thẹn quá hoá giận vung tay định đánh anh nhưng anh đã nhanh nhẹn tránh được, Tiêu Thế Tu cười khúc khích, ôm eo cô dịu dàng nói:

Chương 63: Nụ hôn buổi sớm

Nói rồi còn hôn chụt vào gò má mềm của cô thêm một cái, Lâm Sơ Nguyệt thẹn quá hoá giận vung tay định đánh anh nhưng anh đã nhanh nhẹn tránh được, Tiêu Thế Tu cười khúc khích, ôm eo cô dịu dàng nói:

“Được rồi, tôi xin lỗi, tôi sẽ bù cho em được chưa?”

“Bù cái gì?” Cô tò mò nhíu mày hỏi anh.

“Bí mật, em đi cùng tôi thì sẽ biết.”

Tiêu Thế Tu cùng cô ra ngoài, hai người cùng lên xe ô tô rời đi, một màn thân mật lúc nãy Amanda đã nhìn thấy tất cả, cô ta nghiến răng căm hận nhìn theo bóng dáng chiếc xe ô tô kia hậm hực quay vào trong nhà.

Lâm Sơ Nguyệt nhìn cảnh vật bên ngoài lướt qua trước mắt, cô quay sang hỏi Tiêu Thế Tu:

“Chúng ta đi đâu?”

“Nếu em gọi ông xã thì tôi sẽ trả lời cho em biết.” Tiêu Thế Tu chống một tay lên thành ô tô, điệu bộ ngả ngớn liếc qua Lâm Sơ Nguyệt.

Cô bĩu môi không thèm hỏi nữa, xì một cái rồi quay mặt đi.

Hôm nay anh mặc áo cổ tròn được may thủ công bằng tay, quần dài thoải mái, vừa tôn lên vóc dáng cân đối hoàn mỹ lại vừa trẻ trung hiện đại.

Mấy lần cô lén nhìn anh, bắt gặp ánh mắt anh thế là lại quay đi.

Khoé môi Tiêu Thế Tu khẽ cong thành một đường tuyệt đẹp, không vạch trần cô mà chuyên tâm lái xe, lát sau hai người bọn họ đã đến một nơi…

Chương 64: Em đang lo lắng cho tôi sao?

Chương 64: Em đang lo lắng cho tôi sao?

“Đây là…”

Lâm Sơ Nguyệt nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi cảm thán.

Hoa anh đào màu hồng nhạt nở rộ, trải dài như lên đến cả bầu trời xanh, từng cánh hoa bay theo gió xoay tròn trên không trung rồi rơi xuống đất…

Tiêu Thế Tu xuống xe rồi mở cửa cho cô, Lâm Sơ Nguyệt nhìn không chớp mắt, khung cảnh tuyệt đẹp tới nỗi làm cô ngây người….

Vô tình có một cánh hoa rơi xuống mái tóc cô, Tiêu Thế Tu chợt vươn tay lấy nó đi, anh khẽ mỉm cười, đáy mắt dịu dàng nhìn cô nói:

“Em có biết vận tốc của một cánh hoa anh đào rơi là bao nhiêu không?”

Lâm Sơ Nguyệt nhẹ lắc đầu.

“Đó là 5cm/s, bằng với vận tốc của con người khi lướt qua nhau.”

“Trên đời này có vô vàn những người lướt qua nhau, nhưng có mấy ai thực sự gặp được người mình thích? Tôi bước đi gần một nửa cuộc đời mới có thể gặp được em, bảo bối…”

Chương 64: Em đang lo lắng cho tôi sao?

Tiêu Thế Tu vuốt ve má cô đầy nhu tình, ánh mắt dịu dàng vô cùng, Lâm Sơ Nguyệt ngượng ngùng quay mặt đi, trái tim đập thình thịch như trống dồn. Cô thầm nhủ bản thân không được lung lay, nhưng con tim lại không kiềm được mà hướng về phía anh.

Tiêu Thế Tu nhìn cô thật kĩ, anh biết cô đang trốn tránh, cô cũng có tình cảm với mình, chẳng qua giữa hai người bọn họ đang hiểu lầm mà thôi, Lâm Sơ Nguyệt vẫn chưa sẵn sàng đón nhận anh, đây là một cơ hội để anh bày tỏ tấm lòng của mình.

“Bảo bối, đừng trốn tránh tôi được không? Có thể em chưa hiểu tôi, nhưng có một điều duy nhất tôi có thể khẳng định là tôi chưa từng động tới bất cứ cô gái nào khác cả, ngoài em.”

Anh ôm eo cô rồi ghé đầu sát vào mang tai cô nói nhỏ, vài người đi qua thấy bọn họ đẹp đôi liền trộm cười, Lâm Sơ Nguyệt đỏ mặt đẩy anh ra, nào ngờ vấp chân lại thành ngã nhào vào trong ngực anh.

Lồng ngực anh ấm áp, cững cáp như cây dù che mưa chắn gió cho cô, Lâm Sơ Nguyệt nghe thấy nhịp tim đang đập của anh, rõ ràng chúng cũng nhanh không kém gì cô.

Lâm Sơ Nguyệt ngẩng mặt lên đúng lúc anh cũng đang cúi xuống nhìn cô, hai tai anh hơi đỏ, ánh mắt có chút không tự nhiên…

Chương 64: Em đang lo lắng cho tôi sao?

Tiêu Thế Tu đang ngại ngùng sao?

Thấy cô nhìn minh không chớp mắt, Tiêu Thế Tu khẽ hắng giọng một cái, Lâm Sơ Nguyệt bỗng nhiên bật cười, dáng vẻ lúng túng này là cô mới thấy ở anh lần đầu đó….

“Chúng ta vào trong thôi.”

Tiêu Thế Tu ôm eo cô cùng đi vào, anh mua hai chiếc mũ lưỡi trai rồi đội lên đầu cô một cái. Hai người bọn họ có nhan sắc nổi bật nên thu huý không ít ánh nhìn, nhất là Tiêu Thế Tu, mấy cô gái đi qua cứ lén liếc nhìn anh rồi đỏ mặt cười trộm.

Lâm Sơ Nguyệt phồng má khó chịu, có một người chồng quá đẹp trai cũng không ổn chút nào, cô muốn hỏi tại sao anh phai che giấu mình là một người khuyết tật, nhưng chợt nhận ra là anh không thích cô hỏi về chuyện này.

Lâm Sơ Nguyệt thu lại những lời muốn hỏi, cô mông lung suy nghĩ nên va phải một nhóm thanh niên. Bọn chúng gồm ba người khoảng hai mươi tuổi, bề ngoài xăm trổ, mái tóc nhuộm vàng rực, mũi đeo khuyên, nhìn thấy Lâm Sơ Nguyệt thì rất hứng thú.

“Này cô em xinh đẹp, đâm vào người tôi rồi thì phải chịu trách nhiệm chứ?”

Chương 64: Em đang lo lắng cho tôi sao?

Cô không hiểu tiếng Nhật nên không hiểu bọn chúng nói gì, Lâm Sơ Nguyệt cúi đầu nói sorry, nhưng bọn chúng không dễ dàng bỏ qua cho cô thế.

“Cô em…hay là cô em đi chơi với bọn anh đi?”

Chúng biết cô không hiểu nên càng tuỳ tiện sỗ sàng hơn, một tên đeo khuyên mũi còn kéo tay Lâm Sơ Nguyệt định ôm cô vào lòng, nhưng hắn chưa kịp hành động thì đã bị ăn một đấm vào giữa mặt.

“Bốp!”

Nắm đấm của Tiêu Thế Tu nhắm thẳng vào mũi hắn, hai lỗ mũi của hắn chảy xuống hai dòng máu đỏ rực, hắn đau đớn ôm mũi của mình, ngón tay cái chỉ thẳng vào anh, lông mày dựng ngược giận dữ phun ra một tràng tiếng nhật:

“Thằng chó chết! Mày dám đánh ông đây à?! Hôm nay ông đây sẽ cho mày biết tay!”

Dứt lời, hắn liền lao đến định đánh anh, hai tên còn lại cũng bao vây cung quanh Tiêu Thế Tu, anh xoay người trong chớp mắt né được cú đấm của tên đeo khuyên, đồng thời giơ chân đạp thẳng vào chỗ hiểm của hắn.

“Á!”

Chương 64: Em đang lo lắng cho tôi sao?

Hắn kêu lên một tiếng rồi ôm chỗ đó lăn lộn đau đớn, hai tên còn lại cũng bị anh xử gọn trong nháy mắt, Lâm Sơ Nguyệt há hốc mồm đứng nhìn, xung quanh anh có mấy người giơ điện thoại lên chụp ảnh quay phim.

Lâm Sơ Nguyệt bèn chạy đến can ngăn, kéo tay anh nhanh chóng rời đi, bọn họ vốn không muốn bị chú ý mà lại bị kéo vào cuộc ẩu đả, Tiêu Thế Tu vẫn còn chưa hả giận, anh còn định quay lại đánh cho bọn chúng phải nhập viện luôn.

“Đừng mà Tiêu Thế Tu…” Lâm Sơ Nguyệt kéo anh lại, Tiêu Thế Tu giận dữ, hai lông mày xếch ngược cả lên:

“Chúng dám động bàn tay bẩn thỉu vào em tôi sẽ cho chúng không lết đi được nữa.”

Nghe xong, trái tim cô đập mạnh, Lâm Sơ Nguyệt lắc đầu, nhìn anh nói:

“Tôi không sao, vết thương của anh kìa, nếu chẳng may động tới làm nó rách ra thì sao?”

Tiêu Thế Tu sững người, khoé môi đột nhiên cong lên, xoa nhẹ má cô:

“Em đang lo lắng cho tôi sao?”

Quảng cáo
Trước /106 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tổng Tài Nhỏ Thật Đáng Yêu

Copyright © 2022 - MTruyện.net