Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Giả Quý Tộc
  3. Chương 36: Chương 36:
Trước /90 Sau

Giả Quý Tộc

Chương 36: Chương 36:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Dương Vi không nói lời nào, Tống Triết thấy bộ dáng cô không nói lời nào, nhất thời không khỏi có chút chột dạ. Anh tổng cảm thấy dường như Dương Vi cái gì cũng biết, nhưng trên mặt anh vẫn như cũ tỏ vẻ trấn định, cúi đầu giơ tay nhìn thoáng qua thời gian, sau đó nói “Em không vội sao?”

“Tôi gọi xe……”

“Con đường phía trước, bị phong tỏa, đoán chừng trong một chốc một lát không thể tới được.”

Tống Triết trực tiếp đưa ra lý do cho Dương Vi, Dương Vi trầm mặc một lát, rốt cuộc vẫn gật đầu, lên xe của Tống Triết . Cô rất muốn biết, Tống Triết lăn lộn nửa ngày như vậy, là muốn làm gì.

Sau khi lên xe , Tống Triết ôn hòa nói “Em ăn sáng chưa? Anh mang theo bữa sáng.”

“Không có, cảm ơn anh đã để bụng như vậy.” Dương Vi nhìn chằm chằm phía trước, mở miệng với một bộ dáng đề phòng nghiêm ngặt. Tống Triết lên tiếng, anh nói “Nếu em muốn ăn có thể ăn, anh đặt phía trước vị trí em ngồi.”

Dương Vi gật đầu, dùng dư quang nhìn thoáng qua Tống Triết, Tống Triết cong khóe miệng lái xe, dường như tâm tình cực tốt.

Cô suy nghĩ, giơ tay lấy hộp cơm, cúi đầu mở ra, thấy bên trong có bữa sáng tinh tế cùng đồ dùng dùng một lần. Cô một mặt ăn, một mặt trò chuyện với Tống Triết .

“Tại sao anh lại đến đây?”

“Ồ, anh định chuyển nhà, buổi sáng hôm nay lại đây nhìn xem.”

“Anh có phải tới quá sớm hay không?”

“Loại việc vặt vãnh này, sớm hay muộn gì đều có thể. Anh nghĩ tới sớm một chút nhìn xem, cũng chuyển tới đây sớm một chút.”

“Anh muốn sống ở loại tiểu khu này?” Dương Vi có chút nghi ngờ, “Anh không chê?”

“Không có gì để ghét bỏ,” Tống Triết lạnh nhạt nói, “Đều là nhà ở, không có gì khác nhau.”

Dương Vi cảm thấy tính giác ngộ của Tống Triết quá cao. Nhưng cô phản ứng lại “Vậy rốt cuộc vì sao anh lại tới tiểu khu này?”

Lần này Tống Triết không nói , Dương Vi đột nhiên phản ứng lại, nhất thời có chút xấu hổ.

Cô rất muốn hỏi một câu có phải anh vì cô không, rồi lại không dám mở miệng, hỏi ra rồi, cho dù kết quả là gì, đối với cục diện hiện tại dường như đều có chút xấu hổ.

“Một mình em sống ở đây không an toàn.” Tống Triết ho nhẹ một tiếng, sau đó nói, “Người giống như em vậy, lớn lên xinh đẹp, nhìn qua lại có vẻ là người phụ nữ có tiền độc thân, chính là mục tiêu trọng điểm của mấy kẻ phạm tội. Em là tâm huyết của mẹ anh, anh phải bảo đảm sự an toàn của em.”

“Tôi lớn rồi.” Dương Vi sâu kín mở miệng, “Anh không cần đảm nhiệm loại chức trách của người giám hộ.”

Tống Triết không nói chuyện, rất lâu sau, anh mới chậm rãi nói “Em…… dù sao em cũng phải cho anh thời gian thích ứng.”

Lần này đổi thành Dương Vi không có cách nào trả lời.

Kỳ thật Tống Triết có thể nói chuyện đến nông nỗi như vậy, đối với Dương Vi mà nói, đã là tiến bộ rất lớn.

Đêm qua trước khi đi ngủ cô còn đang suy nghĩ, dựa theo Tống Triết, anh cực cực khổ khổ làm ra một cái bánh kem, bị cô vì Chu Văn mà đập nát, cô lại nói những lời đó, đoán chừng sau này anh lại muốn chọc trời mất.

Ngay cả khi anh không vì loại tình cảm này mà làm ra mấy chuyện thương thiên hại lí , nhưng chắc chắn miệng nói lời nhục nhã chửi bới vẫn không phải ít.

Loại sự tình buông lời hung ác này, Tống thiếu gia so với ai khác đều am hiểu hơn.

Nhưng không nghĩ tới, anh không chỉ không vội vàng chiến đấu, mà còn học được cách lấy lui để tiến.

Anh thấy cô không nói lời nào, liền nói tiếp “Hai chúng ta làm bạn mười mấy năm, từ hồi trung học anh đã biết mẹ anh dạy dỗ em như vợ anh, anh đã mất sức lực rất lớn để tiếp nhận chuyện này, sau đó vẫn luôn quen với chuyện này. Em đột nhiên rời khỏi anh, cũng nên cho anh thời gian thích ứng.Giống như em cho 1 đứa trẻ ăn đường nhiều năm rồi, muốn bỏ đường cũng phải từ từ , em muốn lập tức cắt đứt, ai cũng chịu không nổi. Em cho anh chút thời gian, anh sẽ từ từ thích ứng, hử?”

Dương Vi lẳng lặng nhìn bữa sáng phong phú trong hộp, không lên tiếng.

Tống Triết nhìn biểu tình của Dương Vi, không chút để ý nói “Ngày thường em thích ăn cái gì?”

“Đều được.”

Lời này tương đương với không có trả lời.

Chờ tới giải trí Gạo, vào bãi đỗ xe, Dương Vi xuống xe, nói với Tống Triết “Chúng ta một trước một sau đi vào, anh đừng đi theo tôi.”

Tống Triết ngẩn người, Dương Vi nghiêm túc mở miệng “Xin anh hãy bảo vệ hình tượng trong sạch của tôi, tôi không muốn trở thành ngươi bạn gái tin đồn thứ n của anh.”

Vị Tống công tử này dùng gương mặt cùng thân phận nhà tài trợ hoạt động trong giới giải trí rất nhiều năm, tai tiếng vừa truyền ra với ai ,người đó liền nổi tiếng, Dương Vi một chút không muốn nổi tiếng bằng loại chuyện này.

“Ồ, còn có,” rốt cuộc Dương Vi vẫn nhắc nhở anh, “Ngày mai anh không cần chặn xe của tôi, cũng không cần tới đón tôi, tôi sẽ tự mình tới công ty, cảm ơn.”

Nói xong câu đó , Dương Vi dứt khoát lưu loát đóng cửa, kéo khẩu trang lên, nhanh chóng lên tầng.

Tống Triết ngồi ở trong xe, mím môi, suy nghĩ, anh lấy hộp cơm của Dương Vi cầm lại đây, nghiêm túc nghiên cứu một chút.

Lòng đỏ trứng gà để lại, lòng trắng trứng ăn sạch sẽ; cà chua để lại, dưa hấu ăn sạch sẽ……

Anh lấy một quyển sổ nhỏ, ghi lại những thứ Dương Vi đã ăn, giống như đang lấy số liệu thực nghiệm, nghiêm túc nghiên cứu.

Buổi sáng ngày hôm sau, Dương Vi cứ theo lẽ thường ra cửa, cô ra cửa có chút sớm, mặt trời vừa mới ló dạng, vẫn còn mang theo vài phần khí lạnh, cô khoác áo khoác ngoài, ngẩng đầu nhìn nắng sớm, đánh giá bốn phía một chút, xác nhận Tống Triết không ở đây, tổng cảm thấy có gian trá.

Cô nhìn thời gian, quyết định đi phương tiện giao thông công cộng tới công ty, chờ cô chậm rì rì đi đến điểm bắt xe buýt, quả nhiên, cô thấy Tống Triết đang đứng ở trạm xe buýt.

Dương Vi một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, cô có chút dở khóc dở cười, Tống Triết quay đầu lại, ho nhẹ một tiếng nói “Em cũng đi tuyến xe này sao? Em ngồi xe số mấy?”

“Anh lại tới nơi này làm gì?” Dương Vi khoác áo ngoài, nhìn tây trang giày da của Tống Triết, hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được bộ dáng Tống Triết chen lấn xô đẩy trên xe buýt.

Tống Triết mím môi, đưa cho cô hộp đồ ăn sáng.

“Anh muốn cùng em đi xe buýt.”

Anh nhấp môi, đem lời này nói ra , Dương Vi cũng không biết là bị cái gì chọc trúng điểm cười của mình, cô trên dưới đánh giá Tống Triết một lần, nhướng mày nói “Được thôi.”

Đợi đại khái mười phút, xe buýt bắt đầu tiến đến, thấy trên xe kín mít người, Tống Triết đột nhiên sinh ra một chút sợ hãi.

“Nếu không……”

Anh còn chưa nói xong, liền thấy Dương Vi cùng rất nhiều người đã bắt đầu đuổi theo xe. Anh không kịp suy nghĩ, cũng chỉ có thể bắt đầu chạy theo Dương Vi, người cao chân dài, chạy nhanh hơn người bên cạnh rất nhiều, anh vừa mới tới bên người Dương Vi, cửa xe mở ra, tiếp theo anh liền cảm nhận được vô số lực đẩy mạnh từ phía sau đẩy lại đây.

Ngay tức khắc anh có chút phẫn nộ, bắt đầu quát mắng người phía sau “Đừng đẩy!”

Nói xong, anh duỗi tay ngăn chặn người bên cạnh đụng vào Dương Vi. Nhưng sự uy nghiêm của tổng tài tại một khắc này không hề có tác dụng, tất cả mọi người vì muốn lên xe sớm hơn mà xuất toàn lực, Tống Triết cảm giác vào giờ phút này mình đang hóa thân thành một bức tường, mà mọi người đều có ý đồ đẩy ngã anh, anh với cõi lòng đầy tức giận bị chèn ép lên xe, thật vất vả mới đứng vững vị trí, liền nghe thấy tài xế lớn tiếng nói “Người bên trong mặc tây trang kia, anh còn chưa bỏ tiền vào đâu!”

Tống Triết “……”

Anh chạy đi đâu tìm tiền xu bây giờ?!

Nhất thời mặt anh hết hồng lại trắng, đặc biệt là khi nghe được có người nhỏ giọng nói “Lớn lên cũng ra hình ra dạng mà còn trốn vé, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong……”

Tống Triết ngay lập tức bắt đầu có ý đồ lấy tiền ra, nhưng trước khi anh móc được tiền ra, Dương Vi đột nhiên vươn tay, đưa thẻ xe buýt và nói với người bên cạnh “Phiền anh giúp một chút.”

Sau đó Tống Triết liền thấy tinh thần giúp đỡ lẫn nhau giữa người với người vào giờ phút này, cái thẻ xe buýt kia giống như ngọn đuốc Olympic, được người truyền tới bên cạnh máy quẹt thẻ, tích một tiếng, sau đó lại truyền trở về.

Tiếp theo anh thấy Dương Vi ở trước mặt anh bỏ thẻ xe buýt vào trong túi xách, động tác thuần thục tự nhiên.

Anh cảm giác có một loại ngăn cách vô hình giữa hai người, anh mím môi, rốt cuộc nói “Em làm thứ này ở chỗ nào?”

“Sau khi ly hôn, tôi học được rất nhiều thứ.” Dương Vi mỉm cười, “Tôi còn làm rất nhiều thẻ , ví dụ như thẻ xe buýt .”

Vốn dĩ Tống Triết muốn cười nhạo thứ vô dụng này, nhưng thấy Dương Vi duỗi tay bám ghế ngồi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nắng sớm xuyên qua nhánh cây dừng trên khuôn mặt cô, lúc sáng lúc tối, khiến cả người cô mang theo hơi thở dịu dàng, anh đột nhiên ngừng nói , trong nhất thời anh không đành lòng quấy rầy, trầm mặc không nói gì.

Anh một đường suy nghĩ biện pháp, ngăn cách giữa đám người cùng Dương Vi, chính anh cũng bị những người đó liều mạng ép tới ép lui. Xe buýt đi đi dừng dừng, đi được hơn phân nửa đường, còn chưa tới trạm, Tống Triết đã có chút chịu không nổi, Dương Vi thấy sắc mặt anh không tốt lắm, xe vừa mới dừng lại, anh liền vọt qua cửa xe, trực tiếp xuống xe. Dương Vi ngẩn người, sau đó cô thấy anh đứng ở ven đường nôn ra hết.

Ngay giây phút cuối cùng khi cửa xe sắp khép lại, cuối cùng cô vẫn quyết định gọi tài xế dừng lại, nhanh chóng xuống xe.

Cô đứng bên người Tống Triết, do dự một lát , vẫn đem giấy đưa cho anh.

Tống Triết nôn xong, anh tiếp nhận giấy từ trong tay Dương Vi, đứng dậy, xoa khóe môi mình.

Dạ dày anh vốn không tốt, giờ phút này nôn xong, liền cảm thấy dạ dày ẩn ẩn có chút đau.

Dương Vi nhìn sắc mặt anh không tốt, đỡ anh ngồi một bên nghỉ tạm, đưa cho anh một chai nước khoáng để súc miệng, nhìn anh lấy thuốc dạ dày lúc nào cũng mang theo uống xuống. Rồi sau đó cô bình thản nói “Bảo Cao Lâm tới đón anh, về sau đừng đi xe buýt cùng tôi nữa, không cần thiết.”

Tống Triết nghỉ ngơi trong chốc lát, anh chậm rãi mở to mắt, sau đó mở miệng “Anh không sao.”

Dương Vi mím môi, muốn nói lại thôi. Một lát sau, cô đứng dậy “Muốn đi thì đi, tùy anh.”

Cô không chờ anh, anh liền đứng dậy,thành thật đi theo phía sau cô. Bọn họ đi một đoạn đường, Dương Vi không cố tình thả chậm bước chân, Tống Triết một đường đi theo, dạ dày theo động tác xóc nảy càng ngày càng đau, Dương Vi cũng không quay đầu lại.

Chờ đến công ty, Tống Triết dừng bước chân, Dương Vi quay đầu lại nhìn anh một cái, xác nhận anh không đi theo, mới tiến vào công ty.

Chờ Dương Vi vào công ty, Tống Triết mới gọi Cao Lâm xuống dưới dìu anh. Cao Lâm nhanh chóng đưa Tống Triết đi bệnh viện, trên đường anh ta nghe Tống Triết miêu tả đơn giản chuyện hồi sáng, rốt cuộc không thể nhịn được nữa nói “Tiên sinh lần sau ngài cũng đừng ngớ ngẩn như vậy nữa, Dương tiểu thư muốn ngài biết khó mà lui để ngài đừng đi theo cô ấy, ngài đổi cách khác đi, đừng đi theo nữa.”

Tống Triết không nói chuyện, anh nằm trên ghế phó lái, một tay che dạ dày, một tay cầm di động, hai mắt khẽ run lên, rất lâu sau, anh mới mở miệng “Tôi biết.”

Anh không phải người ngu, tại sao lại không biết?

Nhưng anh càng biết rõ hơn chính là, Dương Vi không chỉ muốn anh đừng đi theo, thậm chí cô còn không muốn gặp anh, không muốn nói chuyện với anh, vào giờ phút này với Dương Vi mà nói, việc cô muốn làm nhất, đại khái chính là khiến anh không cần xuất hiện trước mặt cô nữa.

Như vậy, cô có thể chậm rãi quên anh, hoàn toàn buông tay anh.

Nếu mỗi một bước anh đều thật sự làm như cô mong muốn , tương đương với cả người cô đều chạy ra khỏi cuộc sống của anh.

“Hơn nữa, cô livestream nói hiện tại mình thường xuyên bận tới mức không có thời gian ăn sáng,” Tống Triết suy yếu mở miệng, “Tôi không đưa bữa sáng cho cô ấy, tôi sợ cô ngốc này lại không ăn. Cậu nhìn cô ấy xem, rời khỏi Tống gia, mọi thứ đều rối loạn.”

Lời này khiến Cao Lâm ngẩn người, anh ta không nghĩ tới có một ngày Tống Triết cũng sẽ lo lắng cho Dương Vi từng chi tiết nhỏ như vậy.

Anh ta hơi hé miệng, rất lâu sau, anh ta mới nói “Tiên sinh……”

Nhưng mà những lời còn lại anh ta lại không dám nói.

Chuyện yêu thích này, ý thức được, nỗ lực, sẽ càng ngày càng thích.

Nhưng khổ sở nhất không phải thích một người không thích mình, mà thích một người, đã từng thích mình.

Anh vừa mới khởi động, cô ấy đã im hơi lặng tiếng.

Xe buýt không ngăn cản được Tống Triết, sau đó mỗi ngày Dương Vi đều nhìn thấy xe mình bị chặn tại gara, tiếp theo người này sẽ chờ ở bên cạnh xe cô, sống chết muốn đưa cô đi làm.

Dương Vi không phải người thích tự tạo phiền toái cho chính mình, hơn nữa mỗi buổi sáng Tống Triết đưa cơm đến đích xác ăn rất ngon, vì thế cô liền thờ ơ lạnh nhạt, xem người này có thể nóng bỏng được bao lâu.

Mà thời điểm Dương Vi quan sát Tống Triết, Tống Triết cũng bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu bước đầu tiên của kế hoạch theo đuổi.

Anh muốn hiểu Dương Vi, muốn chân chính hiểu biết cô, mỗi buổi tối Dương Vi livestream, Tống Triết liền thành thật ngồi trước mặt máy tính, nghiêm túc ghi chép mỗi một câu của Dương Vi, sau đó phân tích những lời này có ý tứ gì.

Dường như anh đang đọc hiểu câu hỏi, có đôi khi anh không xác định được đáp án, sẽ dò hỏi Dương Vi “Ý của cô là……”

Dương Vi phát hiện gần đây vị miêu đại hiệp này đặc biệt thích hỏi chuyện, hơn nữa mấy vấn đề cần hỏi đều rất kỳ quái, thường xuyên lấy câu hỏi của cô để hỏi lại cô, cô cảm thấy người này giống như một đứa trẻ, vì thế cô dành cho anh rất nhiều sự kiên nhẫn, gần như là anh hỏi cái gì cô sẽ trả lời cái đó.

Vì thế sau mấy ngày livestream, Tống Triết đã rõ ràng rất nhiều vấn đề.

Mấy vấn đề này từ trước tới nay anh đều không chú ý , nhưng hiện tại anh đã nghiêm túc ghi chép lại.

Màu sắc cô thích , bài hát cô thích, bộ phim cô thích, hoạt động giải trí cô thích……

Mà cái quyển sổ nhỏ của anh có tên là “sổ tay nghiên cứu Dương Vi” trong đó nội dung càng ngày càng nhiều. Anh bắt đầu dần dần nắm chắc làm thế nào để tặng quà cho Dương Vi, làm thế nào để hiểu lời cô nói.

Tình huống như vậy kéo dài không quá mấy ngày, Dương Vi liền phát hiện đối diện nhà mình có một hàng xóm mới.

Dương Vi sống trên tầng cao nhất của một căn hộ lớn, một tầng hai hộ gia đình, phía đối diện vẫn luôn không có ai ở, đột nhiên có người tới, suốt mấy ngày nay đối phương đang trang hoàng nhà cửa, mới qua bốn ngày đã trang hoàng xong, yên tĩnh lại.

Vào lúc ban đêm, Dương Vi đang nấu mì ăn liền trong nhà, chuông cửa liền vang lên, cô cởi tạp dề rồi ra mở cửa, vừa mở cửa liền thấy Tống Triết đứng trước cửa, ho nhẹ một tiếng nói “Cái kia, em có ăn cơm hay không?”

“Hử?”

“Anh mới dọn tới đây, trong nhà làm cơm, em có muốn tới ăn hay không?”

“Không cần, cảm ơn.” Dương Vi lập tức mở miệng, một giây trước khi đóng cửa, Tống Triết giơ tay chặn cửa, nhanh chóng nói “Là lẩu Trùng Khánh! Từ cửa hàng trong con hẻm thứ mười ba kia đóng gói gửi tới đây!”

Dương Vi dừng một chút.

Gần đây cô đặc biệt bận,sau khi phát sóng chơi nói chữ, lưu lượng truy cập của cô tăng lên nhanh chóng, Hướng Duy và Lãnh Mân nói muốn rèn sắt khi còn nóng, Hướng Duy sản xuất nhiều ra nội dung hơn, Lãnh Mân đưa cho cô rất nhiều ảnh bìa của tạp chí để cô học tập, bảo đảm cô sẽ xuất hiện trên đó.

Vì một lời bảo đảm này, mỗi ngày cô đều bận tới mức thời gian ra cửa đều không có, ở Nam thành đi ra ngoài ăn một bữa cơm ít nhất cũng mất hai tiếng, mỗi ngày cô đều ăn cơm hộp ăn đến tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, đêm qua khi livestream cô còn điên cuồng cằn nhằn cả đêm, biểu đạt tình yêu thương đặc biệt của cô với lẩu Trùng Khánh, đặc biệt là cửa hàng ở trong hẻm mười ba kia.

Lời này khiến động tác của Dương Vi cứng lại, Tống Triết tiếp tục nói “Mới vừa gói trở về, anh mới vừa cho lên nồi, dầu mè nhà họ anh đều gói trở về……”

“Anh chờ một chút,” Dương Vi quay đầu lại mùi vị mì ăn liền trong phòng bếp, đột nhiên cảm thấy mì ăn liền đần độn vô vị, cô nhìn nhìn thời gian, chỉ còn nửa tiếng nữa là đến giờ livestream , cô cắn chặt răng, quyết định vì đồ ăn mà khuất phục một lần, rốt cuộc cô cũng phải cho Tống Triết một chút thời gian thích ứng.

Vì thế cô nhanh chóng nói “Anh đi chuẩn bị đi, tôi lập tức sang.”

Tống Triết cong khóe miệng, dựa vào cạnh cửa nói “Đều chuẩn bị tốt rồi, anh ở nơi này chờ em .”

Động tác Dương Vi ngừng một chút, cô cúi đầu nhìn thoáng qua áo ngủ hình gấu trúc của mình, nhìn khoảng cách hành lang dài phía đối diện, rốt cuộc nói “Tôi mặc như vậy ăn lẩu với anh, không ngại?”

Tống Triết cười rộ lên, anh dường như rất muốn cười ra tiếng, nhưng lại vẫn cố kìm nén, nghèn nghẹn nói “Không ngại.”

“Được rồi,” Dương Vi đóng cửa lại, đi thẳng, “Đi.”

Tống Triết đi theo phía sau cô, nhìn áo ngủ của cô, tóc được búi cao, đi một đôi dép con thỏ thỏa hiệp đi vào trong nhà, anh cảm thấy có một loại vui sướng không thể giải thích được đang nhảy lên .

Hai người tới phòng bếp, Dương Vi thấy trong phòng có một chiếc bàn tám người độc đáo đặc trưng của tiệm lẩu, cô có chút nghi hoặc, Tống Triết ho nhẹ một tiếng “Anh thuận tiện gói luôn cái bàn nhà bọn họ về, cảm thấy rất có bầu không khí ……”

Dương Vi “……”

Ăn thịt người tay ngắn, Tống Triết có tiền, mà cái bàn ăn này đích xác tương đối mang lại bầu không khí, vì thế cô vui vẻ nói “Nổi lửa nổi lửa, chuẩn bị ăn, tôi đi lấy gia vị.”

“Anh tới.” Tống Triết nhanh chóng bắt lấy cơ hội biểu hiện nói, “Em chỉ cần ngồi là tốt rồi.”

“Không cần, khẩu vị của tôi anh không biết……”

“Anh biết.”

Tống Triết ngắt lời cô, Dương Vi ngẩn người, sau đó cô thấy vào phòng bếp Tống Triết, sắn tay áo sơ mi, từ trên mặt bàn cầm lấy tỏi, hành xắt nhỏ, nhưng anh không cho rau thơm, sau đó anh thêm nguyên liệu, gạo kê cay, đổ 1 ít dấm, lại thả tương vừng cùng dầu vừng, cuối cùng mới đổ dầu mè.

Thời điểm anh làm những việc đó thực nghiêm túc, dầu vừng đều được ước lượng rồi mới đổ vào.

Anh sinh ra đã rất đẹp trai, là một kiểu thư sinh mang theo dáng vẻ tinh xảo, một đôi tay gần như chỉ cầm bút thì hiện tại đang nâng chén pha gia vị, mang theo một loại dịu dàng nói không nên lời.

Dương Vi ngơ ngác nhìn anh, sau đó cô thấy anh nâng lông mi lên, gọi cô nhìn lại đây, có chút thấp thỏm nói “Đúng không?”

Dương Vi cười rộ lên, cô dựa vào cạnh cửa, nhẹ nhàng nói “Đúng. Sao anh biết?”

“Anh học .” trong mắt Tống Triết mang theo vài phần đắc ý, “Có phải anh đặc biệt thông minh hay không?”

“Thông minh.” ánh mắt Dương Vi ôn hòa, “Trước kia anh cũng như vậy, học cái gì cũng nhanh.”

“Được rồi,” Tống Triết đổ gia vị cho mình, sau đó bưng chén lên, nói với Dương Vi “Đi, đi ra ngoài ăn lẩu.”

Kỳ thật Tống Triết không thích ăn lẩu Trùng Khánh .

Khẩu vị của anh thiên về thanh đạm, nhưng thời điểm học trung học Giang Hoài An lôi kéo anh đi, vì thế một mình anh ăn vị thường, còn mọi người ăn nước lẩu cay.

Nhưng tất cả mọi thứ trong nồi này đều là đồ cay, Dương Vi không khỏi có chút kỳ quái “Anh không ăn vị thường?”

“Không có việc gì,” Tống Triết xua tay, “Anh cùng em ăn.”

Dương Vi không nói chuyện, tâm cô giật giật, trong cô mơ hồ bốc lên một ý tưởng đặc biệt đáng sợ, cô rất sợ hãi Tống Triết sẽ nói, anh học ăn nước lẩu cay, là vì cô.

Làm những chuyện cô làm, thích những thứ cô thích.

Chuyện tương đồng như này, cô đã từng đã làm rất nhiều năm.

Nhưng Tống Triết cái gì cũng không nói, anh vụng về nhúng thịt giúp cô, anh chỉ ngẫu nhiên ăn một miếng thịt, nhưng cay đến mức nước mắt trào ra. Dương Vi nhịn không được khuyên anh “Nếu không anh đừng ăn……”

“Không có việc gì,” Tống Triết xua tay, “Việc nhỏ, anh đã hỏi qua, mới ăn cay đều như vậy.”

Dương Vi có chút bất đắc dĩ, cô cúi đầu ăn thức ăn.

Từ trước tới nay Tống Triết chưa từng chăm sóc người khác như vậy, giúp cô nhúng thịt, giúp cô lột tôm, một đường Dương Vi chỉ phụ trách ăn, còn anh vẫn luôn vội vàng.

Tâm Dương Vi vừa động, cô nhìn người đàn ông đẹp trai đối diện phía sau làn khói trắng, cô rũ đôi mắt xuống, cuối cùng vẫn đem câu nói kia hỏi ra miệng “A Triết, gần đây anh có gặp Võ Luân không?”

Tay Tống Triết dừng một chút, Dương Vi bình thản nói “Anh yêu cầu có thời gian để thích ứng chuyện ly hôn, tôi có thể hiểu, tôi sẽ không làm khó dễ anh, nhưng chính anh cũng phải nỗ lực .”

Nói xong, cô có cảm giác mình như một người chị, không mang theo nửa điểm cảm xúc, ôn hòa nói “Kỳ thật Võ Luân khá tốt, anh có thể thử tiếp xúc một chút. Nếu không được , những người khác cũng có thể, anh nên thử tiếp xúc với nhiều người hơn nữa.”

Tống Triết không nói chuyện, anh cảm thấy người này như đang lấy tâm của anh bỏ vào trong nồi lẩu, nước sôi trào qua trái tim anh, anh đau đến mức siết chặt chiếc đũa, một câu cũng không nói nên lời. Anh run nhè nhẹ, theo bản năng anh muốn phản bác, muốn phẫn nộ và chất vấn, muốn hét lên với cô, tại sao cô không thèm để ý như vậy? Tại sao vội vã đẩy anh ra ngoài như vậy?

Tuy nhiên lý trí đã khắc chế anh.

Anh không phải tên ngốc, đã cãi nhau, đã gây lộn, nghiêm túc suy nghĩ, anh cũng rõ ràng, anh và Dương Vi đi đến một bước này, chính là bởi anh không nghĩ ngợi đã rống giận chất vấn, trào phúng cùng chửi rủa. Anh lẳng lặng suy nghĩ nội tâm Dương Vi nghĩ gì trong giờ phút này, anh hiểu mơ hồ rằng, trong đoạn quan hệ này nếu anh làm Dương Vi cảm thấy áp bách cùng sợ hãi, Dương Vi sẽ quyết đoán chấm dứt với anh. Rốt cuộc, bất cứ một ai đã từng chịu tổn thương tới mức muốn buông tay, đều sẽ vô cùng mẫn cảm. Dương Vi có sự kiêu ngạo của cô, cô không chấp nhận được việc anh hô to gọi nhỏ, cũng không muốn nội tâm anh tràn ngập ràng buộc đối với cô.

Vì thế anh không thể có cảm xúc quá kịch liệt, anh chỉ có thể giả bộ như không có việc gì, tiếp tục nhúng thịt “Ừ, anh biết, tới, ăn cái gì.”

Nói xong, anh ngẩng đầu, sau làn sương khói lượn lờ, anh mỉm cười mang theo cay đắng và sầu khổ, mắt kính bị khói làm mơ hồ, khiến thần sắc trong mắt anh không rõ ràng, cô chỉ nghe thấy anh nói “Em đừng lo lắng, anh sẽ học rất nhanh.”

Anh sẽ nhanh chóng học được cách ăn món ăn cô thích.

Anh sẽ nhanh chóng học được cách thích âm nhạc, phim ảnh, sách mà cô thích.

Anh sẽ nhanh chóng học được cách hiểu ý nghĩa thực sự trong mỗi câu nói của cô.

Anh sẽ nhanh chóng học được cách khắc chế cảm xúc của chính mình, áp chế những lời nói làm tổn thương người khác.

Anh đã học xong cách nói lời xin lỗi, đã học xong cách suy nghĩ từ góc độ của cô, đã học xong cách kiềm chế, học xong cách ẩn nhẫn.

Anh học xong cách thích cô.

Sớm muộn gì cũng có một ngày, anh sẽ học được tất cả, trở thành người cô thích .

“Em đừng lo lắng,” anh cường điệu và lặp lại, “sẽ nhanh thôi.”

Trở thành người em thích, rất nhanh.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Quảng cáo
Trước /90 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt

Copyright © 2022 - MTruyện.net