Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên mờ mịt, Thì Yến Vi vừa nghe thấy thì như người mất hồn, đầu óc ong ong cả lên, cơ thể căng cứng không nhúc nhích.
Tống Hành đang dựa vào vách hồ nước, thấy nàng đờ đẫn đứng cạnh bình phong mãi chẳng có phản ứng thì vươn người từ từ nhô ra khỏi mặt nước, để lộ một phần cơ ngực cường tráng rộng lớn.
“Nương tử không muốn động tay, là muốn ta tự mình giúp nàng cởi y phục? Nhưng mà tính ta không biết nặng nhẹ, chỉ sợ sẽ kéo hỏng xiêm y.” Tống Hành vừa nói, vừa bước nhanh về phía thềm đá, dẫm lên bậc thang, mực nước trong hồ nháy mắt đã tụt xuống đến tận eo hắn.
Thi Yến Vi nhắm nghiền hai mắt như thể sợ nhìn phải thứ gì kinh hãi, cúi thấp đầu, tiếng nhỏ như tiếng vo ve: “Đừng lại đây, thiếp tự mình cởi được.”
Tống Hành nhận được câu trả lời khiến hắn hài lòng, lúc này mới dừng bước, nở nụ cười đạm mạc với nàng rồi quay lại, hai cánh tay cứng như sắt gác lên thành hồ, nhàn nhã nhìn nàng trút bỏ xiêm y.
Chẳng mấy chốc, y phục mùa đông dày nặng như cánh hoa rụng xuống, nằm ngổn ngang trên giày thêu kim tuyến, kha tử màu trắng cùng tiết khố bạch nguyệt cũng lần lượt hiện ra.
Thì Yến Vi cố kiềm sự xấu hổ trong lòng, ép mình không được phép ngừng tay. Nàng cắn chặt môi dưới, như một khúc gỗ đứng yên tại chỗ, trầm mặc không nói năng gì.
Kha tử kia đúng là cản trở tầm mắt.
Tống Hành dần mất kiên nhẫn, ngón tay thon dài gõ nhẹ gõ nhẹ lên phiến đá xanh lát trên sàn, thong thả mở miệng: “Cởi tiếp đi, nương tử mặc áo trong thì sẽ không dùng đậu tắm được đâu, hay là nàng không định tắm rửa tiếp nữa?”
Suối nước ấm nóng tản ra từng đợt sương mù, bám vào mặt ngọc nõn nà của Thi Yến Vi rồi ngưng lại thành những giọt thủy châu trong suốt, thấm ướt tóc mai nàng.
Hẳn là nói đến mức này, xem ra sự kiên nhẫn của hắn đã gần cạn. Dù bình thường hắn vẫn luôn hành xử một cách vô lại trước mặt Thi Yến Vi nhưng nàng vẫn không nhịn nổi sinh lòng phẫn nộ, nén cơn giận muốn chửi thề xuống cởi dây buộc trên kha tử, sắc mặt vô cảm không vui không buồn.
Ánh mắt Tống Hành sáng lên, lướt dọc trên làn da trắng như tuyết của nàng rồi dừng lại lâu hơn trên đôi minh nguyệt, so với lần đầu mới thấy còn đẹp hơn bội phần.
Thấy nàng nhắm mắt, hắn không khỏi cau mày, lệnh nàng mở mắt để nhìn hắn.
Thì Yến Vi biết không thể làm trái ý hắn, hai tay nắm chặt thành quyền, nghiến răng từ từ làm theo.
Bốn mắt chạm nhau, Tống Hành càng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, khó mà kiềm chế được ngọn lửa hừng hực đang bốc lên trong cơ thể, ánh mắt hắn tràn ngập khao khát đối với nàng, hầu kết trượt lên trượt xuống, cất tiếng gọi nàng lại gần.
Thi Yến Vi thẫn thờ cởi tất chân, bàn chân nhỏ nhắn trắng mịn lững thững bước dọc theo từng phiến đá, từng bước tiến đến bên hồ, đi xuống bậc thang, chậm rãi lại gần Tống Hành.
Dòng suối ấm áp tràn đến ngực nàng, chỉ để lộ một phần bờ vai trơn bóng trắng trẻo.
Tống Hành dùng bàn tay to lớn nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, tay kia tháo trâm bạc và điền đầu trên tóc nàng rồi tiện tay đặt sang một bên, ngón tay hạ dần xuống mặt nước.
Thi Yến Vi căm giận những phản ứng nằm ngoài tầm kiểm soát của chính mình, nàng hơi vươn cằm, đưa tay định đẩy hắn ra, muốn giữ khoảng cách với hắn.
“Nương tử thật vô dụng, mới có thế thôi mà đã không chịu nổi.” Tống Hành bất ngờ rút tay lại, giọng nói đầy vẻ trêu chọc.
Lực đạo trên eo cũng dần biến mất, Thi Yến Vi suýt chút nữa thì không đứng vững, theo bản năng bám vào vách hồ.
Tống Hành nhanh tay lẹ mắt, lại ôm lấy vòng eo thon thả nàng, kéo nàng vào trong lồng ngực.
Đỉnh đầu chợt truyền đến tiếng tán thưởng từ tận đáy lòng của Tống Hành: “Nương tử da trắng thắng tuyết, chẳng lẽ thực sự là hoa tiên từ trên chín tầng trời gửi hồn về cõi phàm?”
Thi Yến Vi không có tâm trạng dây dưa với hắn, thầm nghĩ hôm nay hôm nay dù sao cũng phải chịu đựng một lần, chi bằng kết thúc sớm, càng đỡ phải lãng phí thời gian của đôi bên.
Nghĩ xong liền nhón chân, vươn tay chủ động vòng tay qua cổ hắn, khẽ nhắm mắt lại, lặng lẽ chờ đợi cơn cuồng phong bão tố sắp ập đến.
Tống Hành để Thi Yến Vi dựa vào vai hắn, ôm chặt nàng trong lòng cúi đầu khẽ hỏi bên tai nàng: “Hôm nay nương tử thật chủ động, đã lâu không làm, nàng có thấy muốn ta không?”
Thi Yến Vi lần đầu tiên nghe hắn nói những lời này trước khi hành sự, đôi mắt trong veo không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhưng nàng chưa kịp phản ứng thì đã thấy Tống Hành bắt đầu lâm trận.
Mặt nước dập dềnh tạo thành những vệt sóng mãnh liệt, tiếng nước chảy róc rách cộng hưởng cùng những tiếng nỉ non trầm thấp của nữ lang.
Ngọc lộ hòa lẫn vào dòng suối, Thì Yến Vi bất giác ôm chặt cổ Tống Hành, để luồng nhiệt tỏa ra từ hơi nước chảy dọc khắp tứ chi bách hài, nóng đến mức mồ hôi đọng dần trên trán.
Tống Hành lấy đậu tắm xoa vào lưng nàng, đợi khi nàng bình tĩnh lại, hắn mới kéo nàng về phía vách hồ.
Gợn sóng dạt vào thành hồ bằng ngọc bích, để lại những vệt nước loang lổ với nhiều hình thù khác nhau.
Thi Yến Vi đỏ mắt, những giọt nước mắt nóng hổi chảy dọc theo gò má rồi rơi xuống ngực Tống Hành, hòa lẫn với mồ hôi và hơi nước trên người hắn.
Nàng không tìm thấy cách nào để thoát khỏi bể khổ này, chỉ có thể cào cấu Tống Hành như một cách để giải tỏa nỗi đau và áp lực trong lòng.
Một lúc lâu sau, Tống Hành mới chịu buông nàng ra, dùng tất cả sự dịu dàng mà lau đi những vệt nước mắt trên mặt nàng, nhưng lại không có ý để nàng rời bể mặc y phục.
Đôi mày nàng nhíu lại, như cánh bướm mỏng manh tìm chỗ để bám víu.
Tiếng khóc nghẹn ngào của Thi Yến Vi hoàn toàn bị át đi bởi bởi tiếng nước chảy miên man không ngừng.
Phải rất lâu sau, khi nàng chịu đựng hết nổi, cơ thể bủn rủn như muốn ngã nhào ra thì Tống Hành mới giật mình khựng lại, nhanh chóng bế nàng ra khỏi hồ nước, ném bừa ngoại bào lên trường án rồi đặt Thi Yến Vi ngồi xuống.
“Có chỗ nào không thoải mái không?” Tống Hành chăm chú nhìn nàng, thần sắc có vẻ lo lắng.
Thi Yến Vi chỉ cảm thấy cơ thể nóng rực, cả người không còn chút sức lực, cổ họng khô khốc, nàng quay đầu đi, không muốn nhìn mặt Tống Hành, nhỏ nhẹ nói câu khát nước.
Tống Hành nghe thấy thì còn đùa bảo nàng vô dụng, không lẽ sắp tan chảy ra rồi sao.
Nói xong thì tự mình đi rót nước cho nàng.
Thi Yến Vi nghiêng mặt đón lấy chén trà màu men ngọc bích, bảo Tống Hành cách xa ra chút, lúc này mới chịu uống nước.
Tống Hành sợ nàng bị lạnh, khoác ngoại bào lấy khăn tới lau khô tóc, lau khô người rồi mặc lại váy áo cho nàng.
Thi Yến Vi phát hiện hắn chỉ mặc mỗi váy cho mình, trong khi tiết khố vẫn còn treo trên giá, liền khẽ mở chu sa nhắc hắn. Nào ngờ, Tống Hành lại cởi áo bào, trải xuống đất, rồi quỳ lên đó.
Hành động này khiến Thi Yến Vi không khỏi sinh nghi.
Tống Hành không để nàng có thời gian kịp phản ứng, ôm nàng xuống dưới nhưng lại để nàng quay lưng lại với hắn, hai người không đối diện với nhau.
Mười đầu ngón tay của Thi Yến Vi bấu chặt vào mép bàn, những đầu ngón tay ngọc ngà trắng bệch, miệng toàn thốt ra những lời trách móc.
Nhưng rồi, nàng không còn đủ sức để nói thêm gì nữa, tựa vào bàn dài chỉ muốn trốn đi.
Tống Hành kéo nàng lại, dịu dàng dỗ dành bên tai, rồi đặt những nụ hôn dày đặc lên bả vai nàng.
Thi Yến Vi thấy đầu gối bị đè đến khó chịu, tức giận quay đầu nhìn Tống Hành trách hắn nếu cứ làm vậy đầu gối sẽ bị xước.
Nữ lang trước mặt giàn dụa nước mắt, giống như một đóa hoa lê đẫm mưa, đáng thương vô cùng.
“Nương tử thật là mềm yếu.”
Tống Hành tuy ngoài mặt trách mắng nàng nhưng vẫn mềm lòng thả nàng ra, lần nữa đặt nàng nằm xuống trường án, cúi xuống nuốt gọn từng giọt nước mắt rơi trên má nàng, phủ lên cánh môi căng mọng, mút nhẹ cắn vào đầu lưỡi, nụ hôn rất mực đắm say.
Giường quý phi phía sau bức rèm châu quá thấp so với vóc người của Tống Hành, lúc nằm xuống cả người hắn liền có vẻ chật vật.
Thi Yến Vi tóc tai rối bời, toàn thân bị hắn kiểm soát.
Chẳng biết phải mất bao lâu, mí mắt Thi Yến Vi dần trở nên nặng trĩu, ánh mắt mơ màng, vẻ mặt hoang mang.
Ngày đông ngắn ngủi, chưa đến giờ Dậu, mặt trời đã ngả về phía tây.
Tống Hành tự mình chỉnh lại y phục xong thì dùng động tác thuần thục mặc lại quần áo cho Thi Yến Vi, hắn bế nàng lên, bước những bước đi vững vàng ra khỏi phòng tắm.
Đám nội thị đang chực hầu ở bên ngoài thấy hắn ôm nữ lang bước ra liền thức thời chỉ lối tránh đi qua tiền điện.
Tối hôm đó Thi Yến Vi được Tống Hành bế lên ngựa, ngồi nghiêng trên lưng ngựa trở về Trường An.
Tống Hành dường như vẫn không biết mệt, dù đã lăn lộn cùng nàng cả một buổi chiều, nhưng lúc này vẫn giữ được tinh thần phấn chấn, trên mặt không biểu lộ dù chỉ một chút dấu hiệu mệt mỏi, ôm chặt Thi Yến Vi suốt quãng đường về thượng phòng.
Thị Yến Vi ngủ suốt dọc đường, đến khi hắn dừng bước đặt nàng lên giường La Hán và đắp kín chăn, nàng mới mơ màng tỉnh dậy, như chợt nhớ ra điều gì liền nhân cơ hội, vươn tay sờ vào búi tóc trống không, mở miệng oán trách: “Trâm cài của thiếp đều rơi hết xuống hồ Hải Đường rồi, gia chủ định bồi thường cho thiếp thế nào đây?”
Tống Hành rũ hàng lông mi, chăm chú nhìn phần bụng dưới bằng phẳng của nàng, tiện tay cầm một thứ quả tươi mới chín đầu vụ, mân mê trong lòng bàn tay như đang thưởng thức.
Dù còn cách lớp vỏ mỏng manh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được phần thịt quả đầy đặn và chắc nịch bên trong.
Có lẽ vì hôm nay, Tống Hành đã trải qua một buổi chiều cực kỳ hưởng thụ nên khóe môi vẫn còn vương ý cười nhợt nhạt, hắn tận lực dùng giọng điệu ôn hòa để đáp lại nàng: “Trong thành Trường An không thiếu cửa tiệm trang sức, sáng mai ta sẽ bảo Phùng Quý mua một hộp trâm cài phẩm chất tốt nhất mang đến cho nương tử làm quà tạ lỗi, nương tử thấy có được không?”
Thi Yến Vi suy nghĩ một lúc, nhấc chén trà lên uống non nửa chén trà lên để làm dịu cổ họng, nàng hé mở môi son, hơi thở như lan: “Thiếp không thích những kiểu dáng quá phức tạp, gia chủ chỉ cần bảo Phùng lang quân mua một vài món mộc mạc đơn giản thôi là được, như trâm ngọc hoặc điền đầu bằng bạc ấy, thiếp đều rất thích.”
Trong suy nghĩ của Thi Yến Vi, bộ diêu tua rua rất dễ gây ra tiếng động, tất nhiên là không thể dùng. Còn nếu trâm cài khảm nạm quá nhiều đá quý thì không chỉ khiến người khác dễ nhận ra mà lúc xử lý cũng tương đối phiền toái, không bằng dùng trâm bạc nguyên chất, sau đó trực tiếp nung chảy thành bạc.
Tống Hành nghe xong, chỉ mỉm cười đáp: “Đã là bồi thường cho nàng thì kiểu dáng thế nào hiển nhiên đều do nàng định đoạt. Nếu ngày mai nàng vẫn xuống giường được thì có thể cùng Phùng Quý tự tay chọn.”
Thi Yến Vi không nhớ đã bao lần phải nếm mùi vị thất bại trên người hắn, đến giờ phần bụng dưới và giữa hai chân nàng vẫn chưa thể hồi phục hoàn toàn nên ngày mai chắc chắn không thể đặt chân khỏi phủ.
Chạng vạng tối, gió lạnh xuyên qua khe hở từ cửa sổ chui tọt vào trong phòng, vạt áo của của hai người bị cơn gió thổi tung, màu đỏ tía và hồng cánh sen giao vào nhau, sắc thái tương phản rõ nét.
Thi Yến Vi sợ lạnh, vô thực rụt lại trong lồng ngực ấm áp của Tống Hành, lông mày không vẽ mà cong tựa dãy núi xa hơi nhíu lại, như thể đang có tâm sự.
Tống Hành vẫn đang giúp nàng xoa bụng, lờ mờ đoán được nàng vì chuyện ngày mai không thể rời phủ trở nên buồn bực, hắn chợt thấy hối hận vì đã nhắc đến chuyện này khiến nàng thêm bận lòng.
“Nương tử nếu có kiểu dáng nào ưa thích, ngày mai chỉ cần nói với hắn, hắn xưa nay cẩn thận, nhất định sẽ không để nương tử thất vọng. Ngày kia là Đông Chí, chiếu theo lệ cũ, Thánh nhân sẽ dẫn theo tôn thất cùng bá quan đến Nam Giao tế trời. Sau khi triều hội kết thúc, Thánh nhân sẽ ban yến tại điện Hàm Nguyên của cung Đại Minh, ta sẽ sắp xếp người đến đón nàng vào cung.”
Cung Đại Minh tượng trưng cho vinh quang và quyền lực tối thượng của vương triều, nhưng trong mắt Thi Yến Vi, đó cũng là nhà tù khổng lồ giam cầm hàng ngàn nữ tử.
Thi Yến Vi gật đầu đồng ý một cách hờ hững, nàng không để tâm đến lời hắn nói, chỉ mong hắn có thể nán lại thành Trường An thêm ít ngày, để nàng tìm được cơ hội thích hợp, trốn ra khỏi lòng bàn tay hắn.
Thấy nàng đang mải mê nghĩ việc riêng nên dường như Tống Hành có vẻ cũng không vừa lòng với thái độ lạnh nhạt của nàng, mà dù vậy, hắn vẫn chủ động tìm chủ đề để bắt chuyện trước.
Lời hắn nói rất bình thản, thậm chí mang chút chờ mong, nhưng vì đây đã là lần thứ hai nàng bị hắn cắt ngang dòng suy nghĩ nên Thi Yến Vi chỉ thấy hôm nay hắn quả thật hơi nhiều chuyện, miễn cưỡng lên tinh thần đáp lại đôi câu nhằm thỏa lòng hắn.
Từ những gì hắn nói, Thi Yến Vi biết được tước hiệu Tấn vương của hắn mới được sắc phong từ hôm qua, còn Giang Triều đã được phong làm Ngụy vương từ mấy năm trước.
Với quyền thế của Tống Hành hiện tại, dường như cũng không cần bận tâm đến việc có hay không có tước hiệu Tấn vương. Có lẽ hắn chỉ đang cảm thấy bất công cho cha hắn. Tống Giới cúc cung tận tụy vì triều đình trong nhiều năm nhưng sau khi qua đời mới được truy phong làm Triệu Quốc công, còn Giang Triều xuất thân từ phản quân quy hàng, lại có thể được phong làm Ngụy vương ngay khi Tống Giới còn sống.
Ngụy vương, Tấn vương. Thị Yến Vi lặp đi lặp lại bốn chữ này, bất giác nhớ đến sự kiện lịch sử Tây Tấn thay thế Tào Ngụy.
Bất luận hành động này của Thánh nhân cùng tôn thất vốn có chủ ý nào hay không, thì tin Tống Hành được phong làm Tấn vương một khi truyền đến tai Ngụy vương Giang Triều đều sẽ khiến ông ta bất mãn.
Quan hệ giữa Hà Đông và Tuyên Võ giờ luôn ở thế giương cung bạt kiếm, chuyện này không nghi ngờ gì nữa, chính là đổ thêm dầu vào lửa.
Khi Thi Yến Vi đang suy nghĩ đến nhập thần thì bên kia, Tống Hành như đột nhiên nhớ ra điều gì, ngồi thẳng người dậy, cử chỉ đường hoàng chính trực, vén y phục mùa đông nhăn nhúm trên người nàng lên, ống quần được kéo lên đến tận đầu gối, đôi mắt tinh tường sâu thẳm nhìn chằm chằm vào hai vết bầm tím trên chân nàng.
“Còn đau không?” Tống Hành mở miệng hỏi, giọng điệu đầy sự quan tâm.
Thị Yến Vi khẽ gật đầu, thành thật đáp: “Đau.”
Tống Hành đứng lên lấy thuốc mỡ, trước tiên thoa một lớp dày lên đầu gối nàng, sau đó lại gọi người mang nước nóng vào, đợi rửa tay sạch sẽ xong mới tiếp tục bôi thuốc ở chỗ khác.
Thân thể Thi Yến Vi dưới bàn tay hắn không tự chủ được mà nổi lên phản ứng, nàng lập tức đẩy Tống Hành ra, lông mi cong vút rũ xuống, tức giận nói: “Không dám phiền đến gia chủ, để thiếp tự làm là được.”
Tống Hành thản nhiên nói “Được”, từ tốn dùng khăn lau tay, mắt phượng hẹp dài chăm chú nhìn nàng, dường như rất mong đợi được trông thấy hành động tiếp theo.
Thi Yến Vi nhận ra hắn muốn nhìn gì, đầu ngón tay cứng đờ đỏ mặt nói: “Gia chủ có thể quay lưng lại trước có được không?”
“Nếu ta nói không thì sao?” Tống Hành cười hết sức vô lại, hoàn toàn không có dáng vẻ đoan chính cẩn trọng như ngày xưa mà rất giống với mấy tên đệ tử hoàn khố thích tầm hoa vấn liễu chốn phong nguyệt.
Thi Yến Vi thật sự không làm nổi trước mặt hắn, nàng đặt bình thuốc xuống, lạnh lùng thốt: “Nếu gia chủ không chịu quay lưng đi thì thiếp bôi thuốc sau cũng được.”
Nụ cười trên mặt Tống Hành càng sâu, không biết xấu hổ nói: “Nương tử không bằng lòng để ta giúp nàng bôi thuốc nhưng cũng không muốn tự dùng tay, chi bằng để ta giúp nàng, nàng chỉ việc ngồi xem thôi có được không?”
Vừa nói vừa rũ mắt nhìn về phía dưới, thuận tay muốn cởi bỏ đai lưng điệp tiệp bằng ngọc trên người.
Thị Yến Vi bị hành động làm khùng làm điên lẫn giọng điệu biến thái của hắn làm rợn người, lập tức nhúng tay vào thuốc mỡ.
Ánh nến mờ ảo hắt lên sườn mặt trắng muốt như đóa phù dung của Thi Yến Vi, gò má rực sắc đỏ hồng, lông mi cong vút khẽ run, dáng vẻ ngại ngùng đến cùng cực.
Tống Hành chạm nhẹ vào vành tai mỏng manh của nàng, “Nương tử thật khéo làm người ta say đắm, ngay cả lúc bôi thuốc cũng khiến lòng người ngứa ngáy khó chịu. Hôm nay lúc ở hồ Hải Đường, nương tử đã uống đủ nước chưa?”
Thi Yến Vi thu tay rửa sạch trong chậu đồng, nàng quay mặt đi không chịu nhìn Tống Hành mà nhắm mắt tựa vào gối đầu, vờ như không nghe thấy lời hắn hỏi.
Tống Hành chỉ nghĩ nàng đang ngượng nên cũng không ráo riết truy hỏi nữa. Hắn kéo nàng vào lòng, vuốt ve mái tóc đen mượt mà như tơ lụa, dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào môi mềm của nàng, tự mình nói: “Ta nghĩ nàng nên ăn thêm chút gì đó.”
Nói xong, đang định sai Phùng Quý đi giục phòng bếp thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa truyền tới từ bên ngoài, Chung mụ đáp rằng bữa tối đã được chuẩn bị xong.
Tống Hành cao giọng, nói mỗi chữ cho “Vào”.
Lúc này Chung mụ mới đẩy cửa ra, nghiêng người để hai tỳ nữ phía sau mang hộp thức ăn vào, bày biện trên bàn.
Tống Hành gắp cho Thi Yến Vi mấy miếng gà hồ lô, không đợi Chung mụ và đám người còn lại khép cửa đã không hề kiêng dè, mở miệng nói: “Nương tử gầy quá, ôm trong cứ nhẹ như làn gió, chỉ cần một cơn gió mạnh cũng có thể thổi bay nàng đi, chẳng trách không đủ sức chịu được việc gì, từ nay phải ăn uống đầy đủ vào biết chưa?”
Mấy lời nói nhảm này lọt vào tay khiến Thi Yến Vi chỉ hận không thể ngay lập tức bịt chặt lỗ tai, cúi đầu ăn từng miếng nhỏ.
Canh hai kế tiếp, Tống Hành ôm Thi Yến Vi mặc nguyên y phục ngủ suốt đêm.
Thi Yến Vi ngủ thẳng đến khi trời sáng mới dậy.
Phòng bếp đã hầm sẵn canh gà ác đương quy giúp bổ huyết ích khí. Đầu bếp múc một chén canh gà bỏ vào hộp đồ ăn, mỳ trứng và thịt kho nước tương được đặt ở ngăn thứ hai trước khi được cẩn thận giao lại cho Oanh Nhi.
Thi Yến Vi bị Chung mụ trông chừng từng chút một nên đã uống được nửa chén canh gà, bà thấy nàng quả thực không thể uống thêm được nữa thì mới thôi không ép, cùng Oanh Nhi dọn lại bàn ăn.
Phùng Quý đã chờ sẵn dưới hành lang từ sớm, thấy Thi Yến Vi đã ăn sáng xong thì cất tiếng cười tiến lại gần nàng, hỏi nàng thích dạng trang sức nào. Thi Yến Vi cũng không giấu diếm, nói thẳng rằng nàng thích một đôi vòng tay và nhẫn bằng vàng và bạc, lại bảo hắn mua thêm mấy chiếc trâm cài đầu kiểu dáng đơn giản, không cần khảm nạm ngọc thạch trân châu.
Phùng Quý đi rồi, Thi Yến Vi nghỉ ngơi một lúc cho xuống cơm rồi mới vào phòng tắm ngâm nước nóng.
Đến trưa, Phùng Quý vội vàng hồi phủ, quả thật đã mang theo một cái tráp trang sức. Thi Yến Vi đeo vòng tay và nhẫn trước rồi chọn ra một vài món trang sức kiểu cách bình thường bọc lại trong vải bố, lén giấu dưới giường La Hán.
Ngày hôm đó, phải đến nhá nhem tối, Tống Hành mới hồi phủ.
Thi Yến Vi vốn định viết vài chữ, khổ nỗi cổ tay đau nhức khiến nàng vừa đụng vào bút là tay đã run rẩy không chịu nổi, cuối cùng đành phải buông bút, gọi người vào thu dọn bút mực giấy nghiên.
Tống Hành đi đến hành lang, thấy Oanh Nhi bước ra ngoài thì liền hỏi nương tử đang làm gì trong phòng. Oanh Nhi cung kính đáp lại: “Hồi bẩm Tấn vương, nương tử đang chong đèn đọc sách.”
“Không cần vào báo, lui ra đi.” Tống Hành nói xong, nhấc chân vượt qua ngưỡng cửa, đóng cửa lại.
Thi Yến Vi nghĩ Oanh Nhi đóng cửa nên cũng nên không ngẩng đầu lên xem là ai mới đi vào, mãi đến khi Tống Hành đứng cạnh người nàng, nhìn xem nàng đang đọc gì thì Thi Yến Vi mới nhận ra có ai đó đang để mắt nhìn mình.
Vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ngay đôi mắt sâu như đầm nước của Tống Hành, Thi Yến Vi theo phản xạ gấp sách lại, nhỏ nhẹ hỏi hắn đã dùng cơm tối chưa.
Tống Hành nhìn thấy động tác nhỏ này của nàng, nhanh chóng nhận ra phản ứng này chứng tỏ nàng sợ hắn, cõi lòng không tránh khỏi chút phiền muộn.
Thời gian qua hắn đã hết mực cưng chiều lẫn dung túng nàng, lúc này cũng không phải đang ở trên giường, hà tất vẫn e sợ hắn?
Bàn tay phải đang đặt sau lưng Tống Hành nắm chặt thành quyền, cười nhẹ hỏi nàng: “Nương tử đã thấy khá hơn chút nào chưa?”
Thi Yến Vi sợ hắn lại muốn nàng bôi thuốc trước mặt liền vội gật đầu nói: “Trưa nay thiếp đã ngâm nước nóng bôi thuốc rồi, hiện giờ đã khá hơn nhiều, gia chủ không cần phải lo lắng.”
Tống Hành gật nhẹ cằm, tiến lại bế ngang người nàng lên như muốn lấy lòng, giọng điệu cực kỳ âu yếm: “Đêm nay trăng thanh gió mát, ta bế nương tử ra ngoài viện ngắm cảnh có được không?”
Chỉ cần không làm loại chuyện kia thì thì Thi Yến Vi vẫn vui vẻ diễn trò trước mặt hắn, nàng vùi đầu vào lòng hắn nói được.
Lực tay của Tống Hành rất đáng kinh ngạc, dường như chỉ một tay cũng có thể dễ dàng nâng đỡ nàng, tay còn lại thì vươn ra mở cửa, để nàng điều chỉnh lại tư thế thoải mái rồi lại dùng cả hai tay để bế nàng.
Trên bầu trời là mảnh trăng cong vút, ánh bạc lung linh.
Ánh trăng thanh lãnh rơi xuống, dát lên nền đất một lớp sương bạc. Ánh trăng đậu trên lá xanh, nhóm lên đốm sáng lấp lánh.
Thi Yến Vi thấy tối nay tâm tình hắn có vẻ không tệ, chẳng hiểu vì cớ gì lại có nhã hứng ngắm cảnh, liền lựa lời hỏi dò: “Mấy ngày nay Chung mụ và Oanh Nhi hầu hạ thiếp chu đáo, thiếp muốn thưởng cho họ chút bạc, gia chủ có thể nói quản gia đưa cho thiếp một ít bạc vụn không?”
Tống Hành chẳng cần suy nghĩ, lập tức đồng ý với nàng.
“Nương tử nhắc đến chuyện này ta liền đáp ứng nàng ngay. Tương tự, ta cũng có một việc muốn nương tử cùng đáp ứng, vậy mới gọi là có qua có lại.”
Xưa nay Tống Hành chỉ luôn hành xử theo ý mình, đối đãi với nàng cũng luôn ở vị thế chủ nhân cao cao tại thượng, liệu có chuyện gì cần đến nàng đồng ý?
Thi Yến Vi động não nghĩ thật nhanh, nhưng dù nghĩ đến nát óc thì vẫn không thể đoán được Tống Hành có chuyện gì cần phải cầu đến nàng.
“Nếu không ngại thì gia chủ cứ nói trước để thiếp nghe.”
Tống Hành nghe vậy, nghiêm túc nói: “Lần này trở về Thái Nguyên, nương tử gả cho ta làm nhũ nhân [1] có được không? Dù tương lai nàng sinh được tiểu quận vương hay tiểu quận chúa, chỉ cần ta còn sống thì nhất định sẽ bảo vệ mọi người chu toàn, không để ai dám khinh thường thân phận thứ xuất của bọn trẻ.”
[1][1 ] “Nhũ nhân” (孺人) trong bối cảnh triều đại nhà Đường là một tước hiệu dành cho vợ lẽ của những người có chức vụ cao hoặc quý tộc. Đây là một danh xưng có ý nghĩa tôn trọng, không phải là một danh hiệu chính thức như phu nhân, nhưng vẫn thể hiện sự ưu ái và vị thế trong gia đình và xã hội. Mình nghĩ từ này tương đương với “Trắc phi” của các triều đại khác, thấp hơn “Chính phi” nhưng cao hơn “Quý thiếp” một bậc.
Lời vừa dứt, cõi lòng Thi Yến Vi đã lạnh đi phân nửa, chỉ hận không thể bỏ trốn ngay đêm nay.
Hắn luôn mồm hỏi ý kiến nàng nhưng trên thực tế lại quyết không để nàng được phép cự tuyệt, nếu nàng lộ ra một chút không nguyện ý thì mặt Tống Hành sẽ biến sắc ngay, trở mặt nhanh như lật sách.
Trong mắt hắn, nàng chẳng qua chỉ là một nữ lang mồ côi thân phận thấp kém, dù có thân phận quý nữ sĩ tộc chống đỡ nhưng Dương thị đã suy tàn ở Hoằng Nông, so với quyền thế hiện tại của hắn thì chẳng đáng mà kể, nàng gả cho hắn làm nhũ nhân đã là nâng đỡ nàng, há chịu bỏ qua nếu nàng dám cự tuyệt.
Thi Yến Vi nhanh chóng tỉnh táo lại, dù nghĩ đến đây nhưng hiển nhiên vẫn không dám thẳng thừng bác bỏ trước mặt hắn mà cố gắng diễn thật tròn vai, vờ như trầm ngâm một lúc mới thành khẩn nói: “Từ trước đến nay chưa khi nào thiếp chịu yên phận, sống hòa hợp với gia chủ, nên nên mới không muốn làm thiếp của ngài. Nhưng tháng ngày này sớm chiều ở chung, thiếp tận mắt nhìn thấy gia chủ anh minh thần võ, đã vậy lại còn yêu chiều, dung túng thiếp vô cùng, lòng thiếp sao có thể không mảy may rung động… Gia chủ nguyện ý đưa thiếp vào phủ làm nhũ nhân một cách chính thức, thiếp đương nhiên cũng nguyện ý.”
Tống Hành rũ mắt đối diện với nàng, hắn ngừng cười, có ý hoài nghi: “Lời nương tử vừa nói là thật lòng ư?”
Ánh mắt Thi Yến Vi không có nửa phần né tránh, giống như con nhím xù gai, nàng thản nhiên đáp: “Gia chủ hỏi thiếp nhưng lại không chịu tin thiếp lời nói, nếu đã vậy gia chủ còn hỏi thiếp làm gì, sao không trực tiếp trói thiếp bắt vào Tống phủ, chẳng phải càng tiện hơn đó sao?”
Tống Hành nghe xong chẳng những không giận mà ngược lại còn dịu xuống sắc mặt, nở nụ cười nói: “Nếu nương tử nói với ta như vậy từ sớm thì ta có thể đã tin nàng hơn. Nương tử cũng đừng giận ta, là do trước đây tính tình nàng quá mức cố chấp quái đản, giờ lại đồng ý một cách dứt khoát, không khỏi khiến người khác sinh nghi.”
Thi Yến Vi đang thầm tính cách thoát thân nên nào có tâm trạng thưởng nguyệt, chỉ lơ đễnh mặc hắn ôm lấy, không chịu nói gì thêm nữa.
“Nương tử đang nghĩ gì?” Tống Hành nhẹ giọng hỏi.
“Không có gì, gia chủ dự định khi nào trở về Thái Nguyên?”
Tống Hành đáp: “Đại khái là sau mười lăm tháng này.”
Nếu thế thì tính ra sau ngày Đông Chí mùng mười tháng chạp, nàng vẫn còn ít nhất năm ngày để rời phủ, tìm kiếm thời cơ bỏ trốn.
Thi Yến Vi hạ xuống quyết định trong lòng, chớp đôi mắt đào hoa ngập nước, “Bên ngoài lạnh lắm, thiếp cũng mệt rồi, chúng ta về phòng được không?”
Tống Hành nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của nàng, hầu kết không khỏi trượt lên trượt xuống, giọng điệu trầm thấp mang theo một chút kiềm chế: “Được.”
Hai người trở về phòng, Tống Hành đặt nàng lên giường La Hán, không đợi nàng ngồi thẳng dậy hắn đã không kìm được mà nâng cằm nàng lên, môi lưỡi đan xen.
Hôm sau, đại điển tế trời được tổ chức ở đàn Nam Giao sẽ được cử hành từ sớm. Trời còn chưa sáng Tống Hành đã tỉnh dậy, vì sợ làm ồn đến giấc ngủ ngon của nàng nên rón rén xuống giường, khoác thêm ngoại bào treo trên giá trước khi đi gian phụ rửa mặt thay y phục. Hắn ăn vội hai cái bánh hồ xong thì nhanh như chớp đã thấy rời khỏi phủ.
Có lẽ vì hôm qua đã ngâm nước nóng hai lần và dùng thuốc đến lần thứ ba nên cơ thể của Thi Yến Vi cũng khỏe lên rất nhiều, tuy không thể vận động mạnh nhưng ít nhất, đi lại chầm chậm thôi thì không thành vấn đề.
Cùng sáng hôm đó, Thi Yến Vi nhận được một trăm lượng bạc do quản gia đưa tới, liền là theo cách cũ, cất trong túi rồi giấu kỹ xuống dưới giường.
Ngủ trưa xong, nhóm nội thị đến đón nàng vào cung, đối phương dường như đã hoàn toàn xem nàng là ái thiếp của Tống Hành, từ thái độ đến lời nói đều rất mực cung kính.
Thi Yến Vi lên xe ngựa, được dẫn thẳng đến điện Hàm Quang.
Đèn hoa sen trong điện cao bằng nửa thân người được thắp sáng ở khắp mọi nơi, trong điện rực rỡ như ban ngày, vương triều tôn thất, văn võ bá quan tề tụ một chỗ, nâng chén chúc tụng. Trên đài là các nữ nhạc công cung đình đang biểu diễn, người gảy tỳ bà ngũ huyền, người tấu đàn tranh, lại có người thổi tiêu cầm trống, tất cả đều mặc váy mùa đông màu thiên thanh, mái tóc đen dài được búi thành kiểu cao kế, đa dạng nhưng thống nhất hài hòa.
Tống Hành đã được sơ phong thành Tấn Vương, một đám tôn thất cùng triều thần thay nhau mời rượu, dù tửu lượng hắn tối nhưng hai tay khó địch nổi tứ quyền, lúc tàn cuộc liền lộ vẻ ngà ngà say.
Thi Yến Vi lặng lẽ xem đào kép biểu diễn giữa tiếng đàn ca sáo trúc, thế nên không quá để ý đến động tĩnh của Tống Hành. Tống Hành biết nàng không thể uống rượu mạnh nên cũng thay nàng cản bớt những mệnh phụ đến kính rượu.
Hai viên thị vệ cùng đỡ Tống Hành lên xe ngựa về lại quý phủ mà không gặp phải bất kỳ trở ngại nào.
Tống Hành không dễ để người khác lại gần, nên Phùng Quý chỉ có thể nhờ Thi Yến Vi trông chừng hắn. Thi Yến Vi nể tình hắn cản rượu thay mình, lúc này mới nhẹ nhàng vỗ vào lưng hắn, nhìn hắn nôn vào chậu đồng mạ bạc.
Phùng Quý đưa tách trà nóng cho Thi Yến Vi, để nàng giúp Tống Hành súc miệng, đợi mọi thứ xong xuôi, Phùng Quý sai người bưng chậu đi, lại chuẩn bị nước nóng cùng khăn sạch.
“Còn phải thỉnh cầu nương tử lau người cho gia chủ.”
Phùng Quý nói xong, mặc kệ Thi Yến Vi có đồng ý hay không, đứng dậy lui ra ngoài.
Thi Yến Vi miễn cưỡng lau sạch nửa thân trên của hắn, nhưng phần dưới thì dù thế nào cũng không chịu đụng đến.
Mùi rượu trên người hắn quá nặng, Thi Yến Vi cảm thấy không thể ngửi nổi liền dứt khoát kéo sạp nhỏ trên giường La Hán ra, lấy chăn nằm tạm trên đó qua đêm.
Bóng đêm dần sâu, Thi Yến Vi bất giác đã ngủ say từ khi nào.
Tới quá nửa đêm, không rõ ngoài trời đã là canh giờ nào, Thi Yến Vi bị đánh thức bởi mùi khét sặc mũi.
Khi nàng kịp có phản ứng thì ngọn lửa đã bùng lên dữ dội. Khung cửa bị cháy lan tới, nàng định lao ra cửa để gọi người cứu hỏa thì đúng lúc đó, xà ngang trên cửa sập xuống, chắn ngang lối thoát của nàng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");