Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi soạn giáo án xong, anh nằm xuống ôm cô ngủ đến sáng.
Buổi sáng nắng chiếu vào căn phòng Lạc Hi Trân nhíu mày thức dậy cảm thấy có gì đó không đúng cô cúi xuống thì bàn tay của người nào đó không biết từ lúc nào đã chui vào ngực cô.
Cô không muốn đánh thức anh nhưng cô vẫn muốn lấy tay anh xuống.
Cô nhẹ nhàng cầm tay anh bỏ xuống nhưng chưa kịp tay anh xuống đã nghe tiếng anh nói nhưng mắt vẫn nhắm nghiền:
” Bà xã, sáng sớm em không ngủ còn muốn làm gì? “
” Bỏ tay anh xuống thôi, em thấy có hơi khó chịu cho anh.
“
” Em từ khi nào lo lắng cho anh thế? Thật ra anh không khó chịu còn thoải mái là đằng khác.
” Dương Hàn mở mắt đối diện với cô.
” Anh là đồ háo sắc.
“
” Anh háo sắc với vợ anh đấy thì thế nào? Có phạm pháp không? “
“…” Điều này thật sự không phạm pháp.
” Điều này được luật pháp bảo vệ đấy em đừng từ chối làm gì.
” Anh như đọc được suy nghĩ của cô vậy.
” Anh mau dậy đi làm đi muộn mất bây giờ.
“
” Anh có thể nghỉ hôm nay nếu anh thích.
” Anh như tuyên bố với cô.
Cô bị giam trong sự bối rối.
” Em đói rồi.
“
” Anh cũng đói rồi.
” Anh nằm nghiêng bên cạnh cô tay còn cố tình xoa nắn một bên ngực làm cơ thể cô nóng lên một chút.
” Anh ngồi dậy đi chúng ta cùng xuống nhà ăn sáng.
” Cô bây giờ mặt đỏ một mảng nhưng không có cách nào tránh né.
” Anh không muốn ăn sáng.
Anh muốn ăn em hơn, có được không? “
” Chúng ta không thể đâu… “
” Bác sĩ nói sau 3 tháng chúng ta có thể! “
” Em không thể….
“
” Anh có thể là được “
” Anh đang ức hϊế͙p͙ em đấy.
“
” Anh rất muốn ức hϊế͙p͙ em nhưng không nỡ.
” Mặt anh buồn rười rượi.
Anh bỗng nằm sát cô hơn cô có thể cảm nhận được vật nóng bên trong lớp quần kia.
” Hay là anh….
” Cô muốn mở lời nhưng vẫn là ngại ngùng.
” Anh không muốn nhìn thấy em mệt mỏi quá.
“
Anh đứng lên đi mặc áo rồi nói:
” Em đánh răng, rồi xuống nhà ăn sáng trước đi anh sẽ xuống sau.
“
” Được.
“
Sau khi cô xuống nhà anh lập tức đi vào phòng tắm dội nước lạnh, mãi nửa tiếng sau mới dịu đi một chút.
Khi xuống nhà mẹ Dương hỏi anh vì sao lâu như vậy mới xuống anh nói tìm không thấy đồ, cô vợ bé nhỏ thừa biết anh làm chuyện gì thì cười thầm.
Tiễn anh đi làm cô nói trưa sẽ mang cơm trưa đến cho anh.
Anh không đồng ý nhưng thấy cô làm nũng anh lại mềm lòng.
===
Buổi trưa cô đến trường đi ngang qua phòng nghệ thuật của trường thấy rất nhiều người cũng hiếu kỳ tiến vào.
Vừa bước vào cô đã thấy một cảnh tượng cô chưa bao giờ nghĩ sẽ xuất hiện trước mắt cô: Dương Hàn đang hôn một cô gái.
Hai người còn ôm lấy nhau như không thể tách rời vậy.
Cô mặt lạnh bỏ đi về phòng của anh.
Khoảng 15 phút sau anh cũng về phòng.
” Em đến lâu chưa sao không gọi điện thoại cho anh? “
” Em không dám điện thoại sợ làm phiền anh.
” Cô lạnh nhạt trả lời.
Thấy thái độ của cô có vẻ khác lạ anh bước đến ôm lấy cô dỗ dành:
” Lại dỗi anh gì đấy à? “
Cô lấy tay đẩy anh ra rồi cao giọng:
” Dương Hàn, trêи người anh không phải mùi của em.
“.