Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 7: THẢ THÍNH LẪN NHAU.
[==Edit & Post by Yeungontinh.vn ==]
Nhịp tim của Tô Nhược lúc này đang đập thình thịch.
Tính cách của cô có chút hướng nội, nhưng lúc này đây cô lại không muốn trầm mặc như thế này đến cuối cùng nữa.
Trong biển người mênh mông, xác suất có thể khiến cô gặp được một giọng nói khiến bản thân mình rung động có bao lớn? Cô là học sinh khoa xã hội, chưa từng học qua bài học xác suất tỉ lệ, nhưng cô nghĩ nhất định là một con số vô cùng vô cùng nhỏ bé.
Nếu như cô không nắm chặt lấy, thế thì, sau này đây con số này, có khi nào sẽ vô hạn trở ngược về 0 không ? Vì thế nên cô bắt đầu tiếp lấy cái chủ đề này để nói tiếp, dáng vẻ giả vờ thoải mái.
Nói trong lòng cô có bao nhiêu thấp thỏm, nói hôm nay cô chọn lựa bài hát có bao nhiêu bối rối, nói cô có biết bao nhiêu sự lo lắng sợ là bản thân mình sẽ nói không tốt. Một khi cô căng thẳng, sẽ bắt đầu nói nhiều hơn.
Hình Dương từ khi bắt đầu vẫn nghe rất hứng khởi, thỉnh thoảng sẽ tiếp lấy một vài câu. Nhưng càng nghe cô gái này nói chuyện, anh càng cảm thấy bản thân đã đào cho bản thân một cái hố rồi.
Nếu như bạn là một người sợ ngứa, bạn có thể chịu đựng được việc có một sợi lông vũ quét tới quét lui ở lòng bàn chân của bạn, không bao giờ ngừng không ?
[==Edit & Post by Yeungontinh.vn ==]
Hiện tại Hình Dương chính là như thế, trong tai ngập tràn giọng nói ngọt ngào của cô gái này, giống như một chiếc móc nhỏ, bới móc, đem hoả khí thật không dễ gì mới dập xuống được của anh, toàn bộ đều bới hết lên.
Lần này, sự hưng phấn dưới đũng quần không còn dễ dàng lui đi như vừa nãy nữa, cũng có thể bởi vì người thật ở trong tưởng tượng đang ở ngay trước mắt, cự vật ấy rục rịch vô cùng lợi hại, cảm giác tồn tại khiến người ta không có cách nào không chú ý đến.
Hình Dương cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa đạp xuống phanh xe. Anh mà còn không đạp, nói không chừng nhất định sẽ thật sự phân tâm rồi đâm ra tai nạn xe nữa.
Tô Nhược cũng bởi vì cú dừng lại đột ngột này, mà dừng lại cái miệng nhỏ đang không ngừng ríu rít.
“ Làm, làm sao thế?” Cô trừng to mắt ra, trong giọng nói mang theo chút kinh ngạc, còn tưởng ra xảy ra chuyện gì rồi.
Hình Dương niết lấy vô lăng, giọng nói hung dữ hẳn lên nói, “ Cô có thể đừng nói nữa hay không!”
Cô mà còn nói nữa lão tử sẽ nhịn không được mà làm thịt cô ngay tại chỗ đấy!
“ Hả? Cái, cái gì?” Tô Nhược hiển nhiên bị khẩu khí của người đàn ông dọa cho sợ rồi, ngây ngốc mà hỏi. Hình Dương cũng phản ứng lại thấy rằng ngữ khí vừa rồi của bản thân mình có phần hơi quá đáng, anh không kiềm được xoa xoa mặt, cười khổ.
“ Thật ngại quá, Tô…….Tô Nhược, giọng nói của cô quá dễ nghe, tôi……..”
anh có chút cam chịu nhẫn nhịn, ngón tay cái chỉ chỉ vào nửa thân dưới của bản thân, “ Tôi thực sự có chút phân tâm. ”
Nếu như một lát nữa bị cô gái này phát hiện ra tình huống của anh, sẽ bị xem thành sắc lang nhỉ?
Hình Dương cười khổ, bất lực, như thế này không bằng tự bản thân mình nói ra trước, dù gì, lão nhị nhà anh, cũng không có dấu hiệu mềm xuống lại.
[==Edit & Post by Yeungontinh.vn ==]
Tô Nhược ngây ngốc ra, thuận theo phương hướng mà người đàn ông đã chỉ nhìn xuống dưới, cái quần bò ấy có một cái lều bạt nhỏ cứng rắn phồng lớn lên, cứ như thế to lớn mà lộ ra trước mắt của cô.
Cái này, cái này là cái gì?
Trong cái đầu nhỏ của Tô Nhược xoay chuyển một vòng, cuối cùng mới phản ứng lại được, cả khuôn mặt tức khắc ửng đỏ lên thành một trái táo nhỏ, khoé môi hơi động, không biết nên nói gì.
“ Anh…anh đây…anh làm sao lại như thế ?”
Hình Dương nghe thấy sự run lẩy bẩy nhưng đáng yêu trong giọng nói của cô, cái lều bạt ấy lại càng phồng lên cao hơn nữa.
“ Giọng nói của em….”
Hình Dương khàn giọng mở giọng, giọng giọng nói khàn đặc ấy mang theo chút gợi cảm, lại mang theo sự ham muốn khó mà che giấu.
“ Khiến tôi nhịn không được.”
Nhịn không được cái gì? Nội tâm của Tô Nhược truy hỏi, nhưng lại ngại mở miệng hỏi.
Là, là như cô đang nghĩ đó sao?
Người đàn ông này, đơn giản chỉ vì giọng nói của cô, mà cứng lên rồi sao?
[==Edit & Post by Yeungontinh.vn ==]
Nghĩ như thế, hạ thân của cô lại càng yếu mềm hơn rồi, rụt rụt rè rè liếc thêm một ánh mắt lại nhóm thêm chút lửa, ánh mắt nhìn vào người đàn ông ở phía trước, trái tim của cô như đang đánh trống.
“ Thực ra…”
Cô dồn hết dũng khí còn sót lại không ít, không nhiều.
“ Tôi cũng thế.”
Giọng nói của anh, cũng rất dễ nghe. Dễ nghe đến nỗi khiến tôi nhịn không được.
Hình Dương câu khoé môi lên, cho rằng cô chẳng qua chỉ là đang thông cảm ý người để làm dịu đi bầu không khí ngại ngùng ở trong khoang xe lúc này.
“ Em cũng thế ”
“ Cũng thế cái gì?…… Tôi vì giọng nói của em mà cứng rồi, em lẽ nào cũng bởi vì giọng nói của tôi mà ướt rồi sao?”
Làm sao có thể. Không thể nào đâu. Hình Dương có chút khí tức bại hoại.
Không có người phụ nữ nào thích cái cổ họng tàn nát này của anh cả.
[==Edit & Post by Yeungontinh.vn ==]
Nhưng mà. Giây kế tiếp. anh chợt nghe thấy một câu trả lời khiến những ngày tháng sau này của anh mỗi khi chợt nhớ đến, đều sẽ không nhịn được mà bật cười ra tiếng.
Chỉ là một tiếng rất nhỏ.
“ Ừm.”
Tuy rằng tiếng trả lời từ trong cổ họng đè nén mà nói ra nhỏ xíu đến mức một tiếng còi cũng đều đè bẹp được, nhưng may mắn chính là, lúc này, con đường ở bên ngoài vắng tanh không một bóng người, mà trong khoang xe, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng cây kim rơi.
Hình Dương lại lần nữa đạp xuống phanh xe, lần này, anh tắt hẳn đi động cơ. Anh xoay đầu qua, ánh mắt sáng quắc, nhìn về hướng khuôn mặt ửng đỏ của cô gái.
[==Edit & Post by Yeungontinh.vn ==]