Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hắc Ám Chi Quang
  3. Chương 17 : Căn Cứ Thiên Tội
Trước /48 Sau

Hắc Ám Chi Quang

Chương 17 : Căn Cứ Thiên Tội

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chờ hai người đi ra khỏi nhà, Trương Hàm ngẩng đầu nhìn lên, trên không trung là một máy bay màu bạc, nhìn qua tràn ngập cảm giác khoa huyễn. Cả thân máy bay tạo hình giọt nước, hai bên cánh có mấy lỗ tối om, dường như là trang bị súng máy. Phía dưới thân máy bay là hai động cơ phản trọng lực toát ra quang mang màu xanh da trời.

Máy bay từ từ hạ xuống, cửa mở, từ bên trong đi ra một gã đàn ông tầm ba mươi tuổi, đầu trọc, diện mạo vô cùng hung hãn. Hắn vẫy tay ra hiệu cho hai người Trương Hàm tiến vào, theo sau cửa khoang từ từ đóng lại, máy bay toàn thân toát ra lam quang, theo sau hoàn toàn ẩn hình bay lên không trung.

Bên trong máy bay không gian rất rộng, có bàn ghế, ti vi, không khác gì một căn phòng thu nhỏ. Ảnh Sát ung dung ngồi xuống, xé mở một chai nước thản nhiên uống, bộ dáng dường như rất quen thuộc. Mà Trương Hàm thì không thể bình tĩnh như vậy, hắn hết nhìn đông tới nhìn tây, đối với tất cả đều tràn ngập tò mò. Gã đàn ông đầu trọc thấy vậy, mỉm cười nói:

- Người anh em, là người mới hả?

Trương Hàm nhẹ gật đầu. Đầu trọc thấy vậy rất thân thiện vỗ vỗ bả vai hắn, nhiệt tình giới thiệu:

- Ai lần đầu lên máy bay cũng đều bộ dạng như cậu cả, rất thần kỳ phải không? Tôi là Tôn Lượng, mọi người gọi là Cương Thú, còn cậu tên là gì?

- Tôi là Trương Hàm.

Trương Hàm đáp. Theo sau nhân cơ hội hỏi thăm tin tức về tổ chức Thiên Tội. Tôn Lượng rất nhiệt tình giảng giải, nhưng đề cập đến một số vấn đề cơ mật hắn cũng không dám trả lời, chỉ bảo chờ đến khi Trương Hàm đến tổng bộ sẽ biết. Trương Hàm thấy vậy cũng không làm khó dễ, hai người nói sang chuyện khác, rất nhanh đã tán gẫu quên trời đất. Tôn Lượng bản tính cởi mở, ăn nói ngay thẳng, rất hợp với tính cách của Trương Hàm. Lại nói một tháng nay Trương Hàm gần như đã không còn giao tiếp với người khác nhiều như vậy, trừ cuộc gặp gỡ với Vũ Linh, hắn gần như vẫn sống khép kín. Hiện tại có thể tìm được người cùng mình tán gẫu, âu cũng rất vui vẻ.

Cứ như vậy Trương Hàm theo máy bay dần rời khỏi lãnh thổ đất nước. Nhìn quê hương ngày một xa dần, đáy lòng hắn không khỏi thở dài. Chỉ là cũng không có cách nào, từ lúc bước trên con đường này, vận mệnh của hắn đã xác định sẽ khác với thường nhân, không bao giờ có thể quay về cuộc sống yên bình như trước kia được nữa.

Máy bay tiếp tục di chuyển, vận tốc vô cùng nhanh, lần trước Trương Hàm ngồi máy bay xuyên lục địa sang thăm cha mẹ ở nước ngoài cũng không có vận tốc nhanh như vậy, mây trắng bên ngoài gần như hóa thành từng dải trắng mờ trôi vèo qua.

Ba tiếng sau, tốc độ máy bay dần dần chậm lại, Trương Hàm nhanh chóng nhận thấy, vì vậy tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ. Vừa nhìn, hắn không khỏi kinh ngạc.

Cảnh vật bên ngoài là một màu trắng xóa, băng thiên tuyết địa, khắp đất trời đều có thể thấy tuyết rơi lả tả.

- Đây là đâu?

Trương Hàm quay qua Tôn Lượng hỏi, gã đầu trọc này cười hì hì nói:

- Đây là Nam Cực, thế nào, ngạc nhiên không?

Trương Hàm vô ý thức gật đầu. Mà lúc này máy bay từ trên trời cao bỗng gia tốc đâm thẳng xuống mặt đất, không hề có một chút muốn dừng lại. Ngay lúc Trương Hàm không nhịn được kinh hô ra tiếng, mặt đất bỗng nứt ra một cái khe, một cánh cửa kim loại cực lớn lộ ra dưới nền đất, hai bên cửa đang từ từ mở ra. Máy bay xuyên thẳng qua cửa, tiến vào một không gian vô cùng rộng lớn.

Trương Hàm đưa mắt nhìn lại, lần này chấn kinh thực sự. Dưới nền tuyết dày hàng trăm mét này, một hang động quy mô cực kỳ hùng vĩ được tạo ra, nhìn qua diện tích phải gần bằng một thành phố trên mặt đất. Trên bầu trời là hàng loạt bóng đèn khổng lồ chịu trách nhiệm chiếu sáng, tỏa ra ánh sáng màu trắng ngà. Dưới mặt đất là nền kim loại, có vô số kiến trúc được xây dựng nên, bên dưới có rất nhiều người đang hoạt động.

Máy bay tiến tới một bãi đáp rồi hạ cánh. Ảnh Sát lúc này mới đứng dậy, nhìn qua Trương Hàm mở miệng phân phó:

- Đi theo tôi.

Trương Hàm vội vã cáo biệt Tôn Lượng, nhanh chân chạy theo. Từ bãi đáp đi ra, hắn nhìn dòng người xung quanh, không nhịn được lên tiếng hỏi:

- Dị năng giả có nhiều như vậy sao?

Ảnh Sát vẫn đi ở phía trước, đầu cũng không ngoái lại. Qua một lúc nàng mới trả lời:

- Dị năng giả cố nhiên là nhiều, nhưng cũng chỉ chiếm tỉ lệ một trên một trăm nghìn so với dân số thế giới mà thôi. Người ở chỗ này đa số là người bình thường, bọn họ ở đây là để phục vụ công tác nghiên cứu và xử lý hậu cần cho tổ chức.

- Nghiên cứu?

Trương Hàm nhạy cảm bắt được từ này. Nhưng Ảnh Sát lần này không giải thích, có chút không kiên nhẫn nói:

- Vấn đề của anh rất nhiều, hiện tại không có thời gian giải thích. Chúng ta mau đi gặp hội trưởng thôi.

Trương Hàm thấy nàng hơi tức giận bèn ngoan ngoãn gật đầu. Hai người xuyên qua đường phố tiến tới khu trung tâm, cuối cùng dừng bước tại một tòa tháp mười tầng, ở ngoài cửa trên biển ghi "Tổng Bộ Thiên Tội Hội Sở".

Hai bên cửa có hai hàng hàng lính canh đứng gác, Ảnh Sát từ trong túi rút ra một tấm thẻ, lính canh gật đầu ra hiệu cho đi. Mà Trương Hàm nhạy cảm phát hiện những lính canh này đều đeo mặt nạ, hành động cương cứng, nhìn qua rất giống người máy. Hắn vốn muốn hỏi Ảnh Sát về những người này, nhưng nhớ tới lời nàng vừa nói bèn ngậm miệng, tiếp tục tiến lên.

Hai người dọc theo cửa chính tiến vào đại sảnh, bên trong đều là kim loại xây dựng, hơn nữa trang trí cũng rất hiện đại, nhìn qua vô cùng có cảm giác của khoa học viễn tưởng.

Trương Hàm để ý tới trong đại sảnh ngoài bọn họ ra còn có mấy người khác, phần lớn đều là nhân loại, nhưng cũng có mấy người ngoại hình vô cùng kỳ dị. Hoặc là lông tóc mọc dài, trên đầu có tai thú nhìn qua rất giống người sói, hoặc là một nữ nhân thân trên là người, thân dưới là đuôi rắn, đang trườn lết đi trên sàn. Đặc biệt nhất phải là một lão già dẫn theo một hàng người đang tại bàn tiếp khách nói gì đó với nhân viên. Lão già này trên thân mặc đạo bào, tay cầm chuông đồng không ngừng rung. Mà hàng người phía sau hắn ăn mặc đều là quan phục Thanh triều, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, trên trán còn dán bùa. Nhìn tạo hình này, mười phần chính là người đuổi thi trong truyền thuyết.

Trương Hàm tấm tắc lấy làm kỳ lạ, mà lúc này hắn và Ảnh Sát đã tiến vào thang máy. Ảnh Sát bấm tầng cao nhất, theo sau thang máy từ từ đi lên. Chờ cửa mở ra, Ảnh Sát dẫn đường Trương Hàm đi tới một phòng họp lớn ở trung tâm, theo sau đưa tay gõ cửa.

- Vào đi.

Phía trong truyền ra thanh âm của một nam nhân. Thanh âm này rất nhẹ, nhưng dường như lại mang theo một loại từ tính đặc biệt, không phải truyền qua tai, mà dường như hiện rõ lên trong đầu Trương Hàm. Hắn rùng mình, thần sắc trở nên ngưng trọng. Ảnh Sát mở cửa ra, nàng không vào mà ra hiệu cho Trương Hàm một mình tiến tới.

Hắn khẽ thở sâu, bước vào phòng. Bên trong bố trí một cái bàn lớn, mười ba chiếc ghế xoay quanh, mà chiếc ghế ở trung tâm hiện tại đang ngồi một người. Vừa nhìn thấy diện mạo của người này, Trương Hàm không khỏi sửng sốt. Đây là một người đàn ông có mái tóc dài xõa vai, gương mặt thanh tú, trên thân mặc một kiện áo choàng dài màu đen. Hắn lúc này đang đưa mắt nhìn về phía Trương Hàm, hai mắt hắn dường như trong suốt, không thấy rõ đồng tử, nhìn qua giống như một người mù, nhưng cẩn thận quan sát lại giống như tinh không bao la rực rỡ, sâu thăm thẳm, như có thể hút đi linh hồn của người trước mặt.

- Ra mắt... hội trưởng.

Trên thân người đàn ông không hề có một chút áp lực nào tỏa ra, nhưng Trương Hàm đối diện hắn lại không tự chủ được cả người run lên. Trong cảm giác của hắn, kẻ đang ngồi trước mặt mình không phải là một con người, mà là núi cao, là biển sâu, là vũ trụ vô cùng vô tận.

Người đàn ông khẽ mỉm cười, ra hiệu cho Trương Hàm tiến tới bên cạnh hắn. Trương Hàm từ từ tới gần, ngồi xuống một chiếc ghế cách hắn mấy mét. Lúc này, chỉ nghe người đàn ông mở miệng:

- Tôi đã vô cùng chờ mong được trông thấy cậu. Hôm nay gặp mặt, cậu quả nhiên không khiến tôi thất vọng. Từ người cậu, tôi dường như đã thấy được mảnh cuối cùng của chìa khóa mà chúng tôi tìm kiếm bấy lâu nay.

- Chìa khóa?

Trương Hàm sửng sốt, ngạc nhiên hỏi lại. Người đàn ông khẽ gật đầu, nói ra một câu làm Trương Hàm vô cùng khiếp sợ:

- Đúng vậy, là chìa khóa để thay đổi thế giới này, đưa tất cả nhân loại đều trở thành vĩnh hẵng tồn tại.

Quảng cáo
Trước /48 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trói Buộc Nàng Công Chúa Nhỏ

Copyright © 2022 - MTruyện.net