Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hắc Ám Chi Quang
  3. Chương 18 : Mộng Tưởng Về Tân Thế Giới
Trước /48 Sau

Hắc Ám Chi Quang

Chương 18 : Mộng Tưởng Về Tân Thế Giới

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nghe lời nói của đối phương, Trương Hàm nhất thời cực kỳ khiếp sợ. Hắn có chút không thể tưởng tượng bản thân lại có vai trò quan trọng như vậy. Nhìn ra được Trương Hàm không bình tĩnh, người đàn ông khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

- Trước tiên uống chút nước đã. Những nghi vấn của cậu, tôi sẽ dần dần giải thích từng cái một.

Dứt lời, hắn tiện tay vung lên, một ly nước chợt hiện ra giữa khoảng không trước mặt Trương Hàm. Trương Hàm kinh ngạc há hốc miệng, kinh ngạc thốt lên:

- Đây là gì? Ma thuật sao?

- Không phải ma thuật, nhưng cũng gần tương tự như vậy, là một thành quả mà chúng tôi đạt được trong thời gian gần đây, không gian truyền tống vật.

Người đàn ông nhẹ lắc đầu, giải thích. Tiếp theo, hắn gõ nhẹ mặt bàn, từ bên trên hiện ra sơ đồ của một thành phố trong lòng đất, chính là căn cứ Thiên Tội.

- Tổ chức Thiên Tội được thành lập vào một nghìn năm trước, gần như quy tụ tất cả những dị năng giả tự do không thuộc về chính phủ. Mà tôi, là thủ lĩnh của tổ chức này, cậu có thể gọi tôi là Cổ.

- Cổ, cái tên thật kỳ quái.

Trương Hàm nhẹ giọng lẩm bẩm. Cổ mỉm cười, tiếp tục nói:

- Những việc mà cậu làm đoạn thời gian trước, tôi có biết được. Tuy thủ đoạn hơi cực đoan, nhưng suy cho cùng mục đích của cậu là muốn đem lại sự công bằng cho những người bình thường thấp cổ bé họng kia phải không?

Trương Hàm gật đầu, không phủ nhận. Cổ lại nói tiếp:

- Nhưng những gì mà cậu làm, chỉ có thể trị được ngọn chứ không trị được gốc. Tốt và xấu, đúng và sai không phải đơn giản như vậy. Chẳng lẽ trên thế giới này có vài tỷ người xấu, cậu cũng sẽ giết hết sao, không thực tế.

Trương Hàm trong lúc nhất thời không biết nói gì, hắn thực sự là chưa từng nghĩ sâu đến vậy. Hành động của hắn, suy cho cùng càng nhiều là xuất phát từ bản tính cá nhân.

- Con người ta vì sao phải tham lam, vì sao phải có dục vọng? Suy cho cùng cũng là vì tài nguyên trên thế giới này được phân phối không công bằng. Người tài năng sẽ chiếm phần nhiều, người địa vị cao chiếm phần nhiều, còn những người bình thường, hay có thể nói là những người thất bại đều chỉ sở hữu được lượng tài nguyên rất ít. Vì vậy khi những con người đó đó vươn mình trở thành kẻ có tài năng, kẻ có quyền thế tất nhiên họ phải dùng mọi cách để thu về những thứ mà trước kia mình không có. Đây là nhân tính.

Cổ nói một đoạn, khẽ đảo tay tự lấy cho mình một ly rượu vang đỏ, nhấp một ngụm, theo sau mới lần nữa mở miệng:

- Từ xưa đến nay, hành tinh này đã trải qua rất nhiều chế độ. Thời kỳ nô lệ, chủ nô, phong kiến, thực dân, tư bản, chủ nghĩa. Trong tất cả các chế độ xã hội đó, không có một cái nào có thể giải quyết được vấn đề này. Chiếm hữu, là bản năng của loài người. Không ai ngại có nhiều hơn tiền tài, không ai ngại có nhiều hơn quyền lực. Chiếm hữu, là dục vọng để thế giới này phát triển, nó không thuộc về phạm trù đúng sai nữa, mà là liên quan tới sự tiến hóa của toàn bộ xã hội loài người rồi.

- Vậy rốt cuộc phải làm thế nào để thế giới này trở nên công bằng? Để mọi người đều được hưởng cuộc sống tốt đẹp như nhau?

Trương Hàm lên tiếng hỏi, đây là một vấn đề mà từ sơ khai đến giờ không ai có thể giải đáp, người đàn ông này có thể trả lời sao?

Cổ đặt chén rượu xuống, rất bình tĩnh đáp:

- Có một cách có thể khiến con người ta trở nên không còn tham lam, không còn dục vọng chiếm hữu nữa.

- Là cách gì?

Trương Hàm vội vã hỏi.

- Khiến cho nhu cầu về vật chất trong xã hội này đạt tới bão hòa. Mọi người đều có thừa ăn, thừa mặc, được thỏa mãn hoàn toàn về vật chất. Người khác có một trăm tỷ, ta cũng có một trăm tỷ, người khác có mươi chiếc xe, ta cũng có mười chiếc xe, người khác có cái gì, ta cũng có cái đó, như vậy chẳng phải sẽ không còn tham lam nữa ư?

Cổ nói. Trương Hàm nghe vậy khẽ nhíu mày, không nhịn được phản bác:

- Thế chẳng phải giống như chế độ bao cấp sao? Tất cả đều được trả giá như nhau dù có người làm nhiều, người làm ít, như vậy là không công bằng.

- Không, cậu hiểu sai ý của tôi rồi. Tôi không nói tới chế độ bao cấp, mà là sự thỏa mãn hoàn toàn về nhu cầu vật chất. Cậu hoàn toàn không phải bỏ ra bất cứ một thứ gì đều có thể có được tất cả những gì cậu cần. Nếu cậu muốn làm việc, vậy đơn giản là do sở thích mà thôi. Tiền tài trong lúc đó sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Cổ lắc đầu, giải thích.

- Nếu tất cả đều đã thỏa mãn về vật chất, vậy cái chúng ta theo đuổi chỉ còn lại là tinh thần. Cậu muốn trở thành ca sĩ, trở thành diễn viên, trở thành nhà khoa học, trở thành phi hành gia thám hiểm vũ trụ,cậu đều có thể cố gắng để hoàn thành giấc mơ đó, phía sau cậu không còn bất cứ nỗi lo nào về cuộc sống, không phải bận tâm về sinh hoạt nữa, tất cả loài người sẽ hướng tới sự thăng hoa về tinh thần. Thế giới như vậy, chẳng phải rất tuyệt với ư? Có lẽ đó chính là bước tiến hóa tiếp theo của nhân loại chúng ta.

- Nhưng đó chỉ là mộng tưởng mà thôi. Sao có thể khiến cho tất cả mọi người đều thỏa mãn về vật chất được chứ? Trừ khi chúng ta có thể tiện tay biến ra thực phẩm, tiện tay biến ra nhà cửa, tiện tay biến ra mọi thứ mà tất cả mọi người cần.

Trương Hàm lắc đầu, không cho là đúng. Theo hắn thấy lời này quá viển vông, hoàn toàn giống như truyện cổ tích dụ dỗ trẻ con. Một thế giới muốn ăn có ăn, muốn mặc có mặc, muốn gì có nấy, làm sao có thể chứ? Nhưng hắn nhìn qua vẫn thấy Cổ đang rất bình tĩnh nhìn mình, khóe miệng còn hơi mang ý cười. Bất chợt Trương Hàm hai mắt trợn to, hắn nghĩ tới một khả năng.

- Lẽ nào... lẽ nào ngài có thể làm được?

- Không, ít ra hiện tại thì không thể.

Cổ phủ nhận. Nhưng Trương Hàm lại không hề thất vọng, hắn nhạy cảm lưu ý tới hai chữ "hiện tại". Nếu hiện tại không được, vậy có phải tương lai sẽ được không? Hơn nữa Cổ nói như vậy chứng tỏ bọn họ đã tìm ra phương hướng.

Dường như để chứng tỏ suy đoán của Trương Hàm, Cổ gật đầu, mở miệng:

- Chúng tôi đã tìm ra một cách. Cậu tin rằng thế giới này có ma quỷ chứ?

- Sao lại nói vậy?

Trương Hàm ngẩn ra, đang bàn tới vấn đề xã hội tương lai, sao tự dưng lại chuyển sang ma quỷ gì ở đây. Cỗ lại gõ nhẹ bàn, hình ảnh trên mặt bàn thay đổi, hiện ra hàng loạt báo cáo và hình ảnh. Trương Hàm nhìn qua, phát hiện tất cả đều là các bài nghiên cứu về hiện tượng linh hồn, về ma quỷ...

- Định luật bảo toàn năng lượng của Mayer có nói: "Năng lượng không tự nhiên mất đi, nó có thể chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác". Mà những tồn tại dưới dạng linh hồn đó, họ chính là sự minh chứng cho câu nói này, hơn nữa còn theo cái cách mà Mayer không thể nào nghĩ tới. Nếu con người sau khi chết, thân xác bị phân hủy trở thành năng lượng trong cơ thể động vật và vi sinh vật, vậy năng lượng của toàn bộ cơ thể đâu?

Các nhà khoa học nghĩ rằng nó sẽ chuyển đổi thành một dạng năng lượng chưa được biết đến, chúng ta tạm gọi là ám năng lượng, là thứ xây dựng nên ma quỷ, linh hồn. Mà theo sự nghiên cứu nhiều năm qua của chúng tôi, ma quỷ đều có khả năng biến hóa vô cùng đa dạng, có thể can thiệp cả vào vật chất và phi vật chất, hơn nữa có khả năng có cả một ám thế giới tương phản với thế giới nơi chúng ta đang sống. Thử nghĩ xem, nếu chúng ta nắm giữ được thế giới đó, nắm giữ được toàn bộ nguồn năng lượng của nó, vậy thì chúng ta còn lo ngại thiếu thốn vật chất, thiếu thốn tài nguyên sao? Lúc đó, chính là lúc mà chúng ta sáng tạo nên một xã hội hoàn mỹ, khai sáng một thế kỷ mới, một... tân thế giới.

Cổ nói dứt lời, dù là hắn cũng không nhịn được hai tay hơi run rẩy, thực sự là viễn cảnh này quá đẹp, đẹp đến mức khiến con người ta điên cuồng, khiến hắn không tiếc hy sinh mạng sống vì nó. Mà một bên Trương Hàm giờ phút này đã triệt để choáng váng.

Quảng cáo
Trước /48 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lục Đại Tiểu Thư Ngố Ngáo Và Lục Đại Thiếu Gia Lạnh Lùng

Copyright © 2022 - MTruyện.net