Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hắc Ám Chi Quang
  3. Quyển 2 - Khủng Bố Hàng Lâm-Chương 36 : Chiến Đấu (3)
Trước /48 Sau

Hắc Ám Chi Quang

Quyển 2 - Khủng Bố Hàng Lâm-Chương 36 : Chiến Đấu (3)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trong thế giới dị năng giả, hầu như mỗi người đều lấy một ngoại hiệu cho riêng mình, mục đích chủ yếu để che giấu thân phận. Dù sao nếu dùng tên thật, rất có khả năng sẽ bị điều tra rõ ràng về gia đình, người thân, qua đó đưa tới những phiền toái không cần thiết. Mà nếu chỉ dựa vào gương mặt, với công tác bảo hộ thông tin của các tổ chức, rất khó để tra được về tin tức của một người.

Mà khi đứng trước việc lựa chọn biệt danh cho mình, Trương Hàm cân nhắc hồi lâu, cuối cùng chọn cái tên Tử Thần. Đi trong đêm đen, gặt hái sinh mệnh, tay nhuốm máu tươi, lòng chứa hồng trần. Đó, chính là Tử Thần trong suy nghĩ của Trương Hàm.

Rầm!

Một quyền của Trương Hàm bị Sát Phá Lang đưa kiếm cản lại, hàn quang từ lưỡi kiếm cắt phá lớp năng lượng bao phủ bên ngoài bàn tay Trương Hàm, đen da hắn xé mở một vết thương nhàn nhạt. Trương Hàm cũng không kinh hoảng, hơi xoay người, một cước đá mạnh vào bụng Sát Phá Lang, đem hắn đạp bay về một tòa nhà gần đó. Nhưng trên không trung, toàn thân Sát Phá Lang chợt tuôn ra một cỗ khói trắng, theo sau thân hình hắn hư vô tiêu thất.

- Là nhẫn thuật.

Trương Hàm khẽ nhíu mày, mà lúc này Thực Nhân Ma đã động, hắn vung lên chùy sắt trong tay, mang theo ngàn cân cự lực hướng Trương Hàm ập tới. Nhưng không cần Trương Hàm phải né tránh, mặt đất rung lên, Bạch Thần Viên đã nhảy tới nơi, một tay chặn lại chùy sắt ồm ồm nói:

- Đối thủ của ngươi là ta.

Thực Nhân Ma gào lên một tiếng trầm thấp, chùy sắt trên không xoay tròn, dưới chân bước ra lao thẳng tới Bạch Thần Viên. Bạch Thần Viên cũng không yếu thế, hai tay đấm ngực nộ hống, cầm lên một xác ô tô gần đó đánh tới Thực Nhân Ma.

Rầm!

Rầm, rầm.

Hai con quái vật lao vào nhau khiến cho cả mặt đường run lên, nhà cửa xung quanh đều bị dư ba của cuộc chiến đập thành gạch vụn. Mà Trương Hàm lúc này cũng không rảnh bận tâm đến Ota, hắn mày nhíu chặt, ánh mắt cẩn thận quan sát xung quanh. Từ lúc bị đạp bay tới giờ, thân hình của Sát Phá Lang đã triệt để biến mất, nhưng Trương Hàm vẫn cảm giác được một cỗ sát cơ lạnh thấu xương đem bản thân khóa chặt, chỉ cần hơi lơi lỏng một chút nhất định đầu của hắn sẽ bị chém bay xuống đất.

- Ở đâu?

Trương Hàm nhẹ giọng nói, hai mắt hồng quang dần dần hiện lên. Đúng lúc này, phía sau hắn sương trắng chợt nổi lên, một mũi đao nhọn hoắt vô thanh vô tức hiện ra đâm thẳng vào gáy Trương Hàm. Trương Hàm chỉ cảm thấy khẽ rùng mình, hắn phản ứng cũng rất nhanh, đạp mạnh về phía trước đem cả người bay ra, nhưng vẫn bị đao mang tạo ra một vết thương sâu hoắm trên lưng. Chờ lúc hắn quay đầu lại, lưỡi đao và sương trắng lại một lần nữa biến mất.

Chợt Trương Hàm chỉ cảm thấy bên mặt lạnh toát, hắn vội nghiêng đầu né tránh, nhưng trên mặt đã lại có thêm một vết thương xâu tới xương. Cứ như vậy trong vòng vài phút, trên người hắn đã có thêm hơn chục vết thương nghiêm trọng, mà đến cái bóng của đối thủ Trương Hàm cũng không sờ tới được.

Dù cơ thể không đổ máu nhưng bị nhiều vết thương như vậy vẫn khiến thần quang trong mắt Trương Hàm hơi ảm đạm. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua, bên kia chiến trường của Bạch Thần Viên động tĩnh vẫn còn rất lớn, hai người trong thời gian ngắn e rằng không thể phân ra thắng bại. Trương Hàm hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.

- Nếu cứ như vậy ta sẽ bị hắn mài đến chết, chỉ còn duy nhất một cách, thử xem sao.

Trương Hàm từ từ nhắm hai mắt lại, nhất thời trước mắt hắn trở thành màu đen. Trong bóng đêm, Trương Hàm dần dần quen thuộc với tình cảnh này, hắn tìm lại được cái cảm giác cửu tử nhất sinh khi bị tai nạn hồi trước. Cả thế giới như một hồ nước màu đen yên ắng, không âm thanh, không mùi vị, tĩnh mịch, bất lực đến mức chết lặng. Mà bản thân hắn thì đứng tại trung tâm hồ nước, hai tay buông xuôi, giống như một bóng ảnh chìm đắm vào trong đêm tối. Đột nhiên, mặt nước này hơi rung động, một luồng sát cơ lạnh lẽo phá tan yên tĩnh, lấy một góc độ cực kì xảo quyệt đâm thẳng vào đầu Trương Hàm.

Roẹt!

Trương Hàm xoay phắt người, một tay nắm lấy lưỡi kiếm, ánh mắt hắn từ từ mở ra, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Sát Phá Lang, lạnh lùng nói:

- Bắt được ngươi.

Sát Phá Lang nghiến răng, cánh tay dụng lực muốn rút lại thanh kiếm. Nhất thời lưỡi kiếm tỏa ra hàn mang lạnh lẽo, đem bàn tay Trương Hàm cắt đến tận xương, tiếng sắt thép và tiếng xương cốt ma sát vào nhau nghe đến rợn người. Nhưng Trương Hàm dường như không biết đau đớn, hắn một tay nắm chặt lưỡi kiếm, tay kia nắm thành quyền đánh thẳng vào ngực Sát Phá Lang. Sát Phá Lang hết cách, vội vã đưa tay ra cản lại.

Rắc!

Nhất thời, Sát Phá Lang kêu lên một tiếng đau đớn, cánh tay hắn lấy một góc độ quái dị trở nên vặn vẹo, rất rõ ràng hắn vừa bị một quyền vừa rồi đánh đến gãy xương. Lại nói Sát Phá Lang và Trương Hàm đều thuộc về cấp C đỉnh phong, nhưng hai người lộ tuyến chiến đấu lại cực kì khác biệt. Sát Phá Lang chủ yếu dựa vào nhẫn thuật quỷ dị để ẩn núp giết người, hiện tại cứng đối cứng với một tên thân thể biến thái như Trương Hàm, không ăn đau khổ mới là lạ.

Lúc này Trương Hàm đột nhiên từ bỏ lưỡi kiếm, hai tay nhanh chóng vươn ra bắt lấy hai cánh tay của Sát Phá Lang, theo sau trong sự khiếp sợ của hắn dùng trán húc mạnh xuống đầu tên này.

Rắc!

Sát Phá Lang bị một cú húc này khiến cho trong mắt tóe ra kim tinh, máu mồm máu mũi chảy ra giàn dụa. Hắn trong sự sợ hãi, hai chân liên tục đạp mạnh vào người Trương Hàm. Lại nói thể thuật của hắn cũng không phải yếu, liên tục tấn công khiến xương sườn Trương Hàm cũng vang lên hàng loạt tiếng răng rắc, trong lúc nhất thời cũng không biết đã gãy bao nhiêu căn. Nhưng Trương Hàm giống như một pho tượng đá vĩnh hằng bất động, mặc cho Sát Phá Lang tấn công dữ dội như thế nào, hắn vẫn đứng im chịu trận, tiếp theo đầu hơi ngửa ra sau, lại dùng đầ húc mạnh vào mặt Sát Phá Lang.

Rắc!

Rồi lại thêm một lần.

Rắc.

Lại một lần.

Rắc rắc!

Đợi cho Trương Hàm dừng lại, trên mặt hắn đã giàn dụa máu tươi, Sát Phá Lang trong tay hắn thì đã hoàn toàn biến thành một khối thi thể không đầu, xương sọ bị đập vỡ nát, nhãn cầu bị chấn văng, óc tương chảy tràn rơi trên mặt đất. Trương Hàm lúc này mới buông lỏng tay, Sát Phá Lang giống như một con búp bê vải bị chơi đến rách nát rơi oạch xuống mặt đất, chết đến không thể chết hơn. Trương Hàm xoa xoa trên mặt máu tươi, máu này vốn không phải của hắn mà là của tên xấu số nằm dưới đất kia, Trương Hàm còn ngại làm dơ mặt mình đây.

Hắn thở dài một hơi, tiếp theo không hề báo trước ngã quỵ ra mặt đất. Trương Hàm cố gắng gượng bò dậy, hai mắt trở nên một mảnh mơ hồ. Thực sự là một trận chiến này nhìn như đơn giản, nhưng quá trình lại cực kì hung hiểm. Nếu như không phải hắn nghĩ ra cách kia, lại dùng thủ đoạn gần như tự tàn đem đối thủ đánh giết vậy cái xác đang nằm kia không biết sẽ là của ai đâu.

Chợt lúc này một tiếng nổ mạnh vang lên, theo sau một thân hình khổng lồ bị đánh bay đến gần chỗ Trương Hàm. Trương Hàm đưa mắt nhìn lại, là Thực Nhân Ma, nhưng lúc này hắn đã là một cái xác không đầu. Mà cách đó không xa, Bạch Thần Viên đang đứng trên nóc một cỗ xe tải, bộ lông trắng của nó nhiễm đầy máu tươi đỏ chót, hơn nữa vết thương vô số, nhìn qua vô cùng thê lương. Nó một tay đấm mạnh vào ngực, ngửa cổ lên trời hú dài, mà tay còn lại chính đang cầm đầu lâu của Thực Nhân Ma. Trương Hàm thấy vậy khẽ mỉm cười, hai kẻ chặn đường đều bị bọn họ hoàn toàn tiêu diệt.

Ở một nơi khác, trên nóc một tòa cao ốc, Vô Hư khóe miệng dính máu, tăng bào rách nát, một tay cầm kim bổng, một tay cầm một chuỗi phật châu màu vàng, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía trước.

Trên nóc tòa nhà đối diện hắn, hai thân ảnh đang sóng vai đứng thẳng, quỷ khí thao thiên. Một kẻ chính là Tiếu Bi Tiếu, tên còn lại là một mụ già, toàn thân tóc bạc trắng, trên mặt nếp nhăn chằng chịt giống như có vô số con rết đang ngọ nguậy. Trong tay mụ già cầm một thanh quải trượng, trên đầu trượng có gắn một viên bảo thạch màu lam, liên tục tỏa ra một luồng lục vụ vào không gian xung quanh.

Mà bên cạnh Tiếu Bi Tiếu thì chắp tay sau lưng, xung quanh hắn có ba thân ảnh tràn ngập hắc vụ đang phủ phục. Chúng gồm một nam hai nữ, sắc mặt tái nhợt, hai mắt đen ngòm, móng tay giống như những lưỡi loan đao nhọn hoắt. Từ trên thân chúng toát ra một cỗ oán niệm ngập trời, cộng thêm quỷ khí đen kịt, giống như có thể ăn mòn mọi vật.

- Ma Tăng, ngươi rất mạnh, nhưng nếu lấy một địch hai thì vẫn là không thông minh rồi.

Tiếu Bi Tiếu nhìn Vô Hư, âm dương quái khí nói.

- Tiếu Bi Tiếu lại thêm cả Độc Bà Bà, bần tăng một người tất nhiên không phải đối thủ.

Vô Hư gật nhẹ đầu, đồng ý nói.

- Nếu ngươi bây giờ chạy trốn còn có thể có mạng sống. Nhưng nếu nhất quyết phải tử chiến, người nằm xuống chỉ có thể là ngươi.

Độc Bà Bà âm thanh the thé, nghe đi lên vô cùng chói tai. Vô Hư nghe thấy lời này, trầm mặc một lúc đột nhiên hỏi:

- Các ngươi tạo ra Quỷ Thể Truyền Ma Trận này không đơn giản là muốn đem toàn bộ Hong Kong đều lây nhiễm đúng không? Việc này đối với các ngươi không có lợi gì cả. Mục đích cuối cùng là gì?

- Ngươi nói chết nhiều người như vậy mục đích để làm gì?

Tiếu Bi Tiếu khẽ cười lạnh nói.

- Người chết...

Vô Hư khẽ suy tư, chợt biến sắc quát to:

- Các ngươi là muốn sử dụng Dung Hồn đại pháp, muốn đem một trong ba con quỷ vật kia chế tạo thành cấp bậc vạn hồn quỷ vương sao? Thực sự là điên cuồng.

- Điên cuồng thì sao? Tổ chức chúng ta lần này đã là bất kể giá nào, kẻ nào cản đường đều phải chết. Chỉ cần quỷ vương tạo thành, trừ phi S cấp giá lâm, nếu không không có kẻ nào có thể cản bước tiến của chúng ta. Bọn ta nhất định phải xông vào Ám Giới.

Độc Bà Bà vẻ mặt dữ tợn, thét lên.

- Tiểu hòa thượng, khôn hồn thì cút khỏi đây, bọn ta cũng không muốn phí thêm khí lực với ngươi. Chuyện này chúng ta đối mặt chủ yếu là với chính phủ các nước, Thiên Tội các ngươi xía mõm vào làm gì cho thêm phiền.

Vô Hư lúc này ngược lại trở nên bình tĩnh, hắn hai mắt lạnh lùng nhìn qua hai người, khóe môi hơi vén lên, tạo thành một nụ cười nhợt nhạt:

- Hong Kong bị các ngươi biến thành địa ngục trần gian, thực sự là tội nghiệt vô cùng. Phật nói ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, chuyện này bần tăng nhất định tham dự rồi. Mà ai bảo các ngươi, bần tăng chỉ có một người.

Lời nói vừa dứt, không gian bên cạnh hắn chợt rung lên, theo sau hai thân ảnh từ từ hiện ra...

Quảng cáo
Trước /48 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ông Xã Của Tôi Là Đại Boss

Copyright © 2022 - MTruyện.net