Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không gian ổn định lại, hai bóng người bình tĩnh bước ra.
- Ảnh Sát.
Tiếu Bi Tiếu hừ lạnh, trên mặt hiện lên vẻ kiêng kị. Thực sự là Ảnh Sát thanh danh rất lớn, đến vô ảnh đi vô tung, lại thêm sở trường ám sát khiến đối thủ vô cùng đau đầu.
Ảnh Sát vuốt nhẹ tóc, nhìn qua Vô Hư hỏi:
- Tình huống thế nào?
Vô Hư đưa tay lau đi máu tươi trên miệng, trầm giọng nói:
- Bọn chúng đào tạo nên lệ quỷ, mục đích muốn sử dụng ra Thôn Hồn Đại Pháp đem quỷ vật cưỡng ép đẩy lên cấp bậc quỷ vương. Nhìn thấy con quỷ nữ phía sau không, nếu bần tăng đoán không nhầm đây chính là cô gái tên là Phương Minh Yên mà trước đây ti vi đưa tin là bị sát hại.
- Mê hoặc người sống giết người, sau đó lại đem hồn phách người bị hại tạo thành quỷ vật, rồi khiến nó đi giết người làm cho hóa thành lệ quỷ. Tiếp theo cải tạo nó thành một vật nguyền rủa, lây lan cho cả thành phố. Không thể không nói thủ đoạn của Quỷ Ẩn các ngươi vẫn khiến ta rất khâm phục đấy.
Ảnh Sát bước lên một bước, trên tay xuất hiện hai thanh dao găm màu bạc, lạnh lùng nói. Mà thanh niên tóc đỏ bên cạnh đã sớm mất kiên nhẫn, quát to:
- Nhiều lời vô nghĩa làm gì, đem bọn chúng giết sạch chẳng phải mọi việc đều giải quyết.
Ảnh Sát không để ý đến hắn, quay đầu nhìn thoáng qua Vô Hư. Vô Hư gật nhẹ đầu, thấp giọng nói:
- Đội bảy của chính phủ hiện tại không ai có mặt, e rằng đã bị ngăn cản, tệ hơn nữa là toàn quân bị diệt. Quỷ Ẩn lần này xuất động toàn bộ thực lực, nếu vậy tên kia chắc chắn cũng đến.
Ảnh Sát nghe vậy chân mày hơi nhíu lại, nàng trầm ngâm một lúc khẽ nói:
- Trước tiên đem quỷ vật tiêu diệt, ngăn chặn bọn nó tiếp tục phóng thích nguyền rủa. Chính phủ giờ phút này chắc chắn đã có kế hoạch ứng đối, tên kia xuất hiện thì sẽ có người cùng cấp bậc ra tới đối phó hắn. Chúng ta cứ đem nguy cơ trước mắt giải quyết, như vậy tổ chức là đủ công đạo với liên minh các nước rồi.
Vô Hư gật đầu, nhìn qua thanh niên tóc đỏ, kim côn giơ lên chỉ vào Độc Bà Bà:
- Lão yêu bà này giao cho ngươi, không vấn đề chứ?
- Không vấn đề.
Hỏa Đao nghe vậy cười lạnh, hai mắt hiện lên hồng mang nhìn chằm chặp vào Độc bà bà.
- Bần tăng sẽ tìm cơ hội giải quyết ba con quỷ vật bên cạnh hắn. Mà Tiếu Bi Tiếu giao cho đội trưởng, nếu có thể đem hắn giết rụng là tốt nhất.
Ảnh Sát khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời. Nàng đạp ra một bước, cả người trong khoảnh khắc từ trên sân thượng biến mất, khi hiện thân đã ở ngay sau lưng Tiếu Bi Tiếu, hai thanh dao găm hướng về cổ hắn đâm tới.
Tiếu Bi Tiếu đã sớm đề phòng, khẽ xoay người, từ trong áo choàng bốn cánh tay tái nhợt xuất hiện cản lại dao găm. Bốn cánh tay này làn da tái nhợt, móng tay đen kịt, tỏa ra một mùi hôi thối nồng nặc.
Keng!
Dao găm chém vào da tay không ngờ lại phát ra âm thanh như kim loại va chạm. Ảnh Sát thấy vậy cả người hơi rung lên, theo sau lại một lần nữa biến mất, tiếp theo thân hình của nàng chợt ẩn chợt hiện điên cuồng tấn công Tiếu Bi Tiếu từ bốn phương tám hướng, chiêu chiêu trí mạng, cực kỳ hiểm độc.
Hai người ở trên không trung đánh đến hôn thiên địa ám, những người còn lại cũng không rảnh rỗi. Hỏa Đao hét dài một tiếng, từ lòng bàn tay lôi ra một thanh cốt đao dài gần hai thước. Hắn vuốt nhẹ thân đao, nhất thời thanh đao chợt bốc lên hỏa diễm đỏ rực. Hỏa Đao cười dài một tiếng, dưới chân dẫm mạnh, cả người như đạn pháo bắn về phía Độc Bà Bà. Độc Bà Bà cười lạnh, quải trượng khẽ đập xuống đất, từ thân trượng lục vụ nồng nặc toát ra, ở quanh thân mụ tạo thành một cự mãng khổng lồ.
Hỏa Đao vừa tới nơi, cự mãng đã chủ động lao lên, nó há mồm phun ra một cỗ chất lỏng màu xanh biếc bắn về phía hắn. Hỏa Đao cũng biết chất độc này lợi hại, hắn không dám phân thần, đao mang vừa chuyển tạo thành một vòng phòng hộ hỏa diễm trước người. Nọc độc vừa tiếp xúc với hỏa diễm nhất thời vang lên một loạt tiếng xèo xèo, trong không khí tỏa ra một mùi vị vô cùng tanh tưởi.
- Chút tài mọn.
Hỏa Đao hai mắt giống như hỏa diễm nồng nặc thiêu đốt, cười dài một tiếng. Độc Bà Bà trong mắt toát lên vẻ giận dữ, âm trầm nói:
- Nhóc con, khẩu khí còn không nhỏ.
Hai người một dùng lửa một dùng độc, mỗi lần tấn công đều cực kỳ hiểm ác, hơi không cẩn thận sẽ rơi vào cảnh thi cốt vô tồn. Mà Vô Hư lúc này đã đạp lên sân thượng tới nơi ba con quỷ vật. Hắn vừa xuất hiện khiến cho bọn chúng cảnh giác, ba ánh mắt đỏ sọc nhìn chăm chăm vào hắn. Trong đó hai con quỷ nam rít lên, bốn chân cùng chạy, giống như hai đầu dã thú lao tới Vô Hư, tốc độ nhanh đến kinh người.
Chỉ là Vô Hư rất bình tĩnh đứng tại chỗ, kim côn vung lên đem chúng đánh bay, thản nhiên nói:
- Bị người chế tạo ra quả thật không cách nào so sánh với tự nhiên sinh thành. Oán khí tuy đậm, nhưng không có một chút năng lực nào mà chỉ như thú dữ điên cuồng lao lên có tác dụng gì? Cũng thật là những kẻ đáng thương, để bần tăng đem các người đưa vào luân hồi thôi.
Lời nói vừa dứt, hắn cắm kim côn xuống đất, thoát nửa tăng bào, để lộ ra hình xăm thần thú Ích Tà. Theo sau hai tay hắn vòng qua một chuỗi phật châu, chắp tay trước ngực, trong miệng quát khẽ:
- Bồ Tát Kim Cương Thủ.
Theo sau hai tay Vô Hư kết thành ấn quyết, một bàn tay vẫn nắm phật châu, bàn tay kia hướng về phía hai con quỷ vật, niệm lên một câu:
- Om Vajrapani Hum.
Nhất thời, phía sau hắn một hư ảnh Địa Tạng Vương khổng lồ hiện ra, bàn tay to giống như một căn phòng ép thẳng xuống hai con quỷ vật.
Uỳnh!
Phật quang chói lọi, phật minh thần thánh, hai đầu lệ quỷ hoàn toàn không có sức đánh trả bị ép đến quỳ sấp trên mặt đất, trên người khói đen toát ra nồng nặc. Bọn chúng dù sao cũng chỉ là vật được nhân tạo ra, so với lệ quỷ tạo thành nhờ Ám giới không phải là một cấp bậc, rất dễ dàng bị Vô Hư đàn áp. Phải biết ở nhiệm vụ tại Nhật Bản lần trước, dù chỉ là một con quỷ vật C cấp cũng đã khiến cho Vô Hư sứt đầu mẻ trán, qua đó mới thấy rõ quỷ vật do Ám Giới đản sinh ra mạnh như thế nào.
Chỉ là bọn chúng dù sao cũng là cấp bậc lệ quỷ, dù thân hình hiện tại gần như đã bị phật quang thanh lọc, xác thịt rữa nát, khắp người đều thấy được xương trắng nhưng vẫn hung tàn vô cùng. Trong miệng chúng gào lên thê lương, lại một lần nữa liều chết lao vào Vô Hư.
- Gian ngoan mất linh.
Vô Hư hừ lạnh, bàn tay triệt để áp xuống, hư ảnh Địa Tạng Vương phía sau hắn cũng là một chưởng đập mạnh, đem hai con lệ quỷ này đánh thành tro bụi. Vô Hư lúc này mới thu tay, từ từ đi tới phía nữ quỷ còn sót lại.
- Bần tăng đoán không sai, lệ quỷ thực sự cần dùng để thực hiện Thôn Hồn Đại Pháp là ngươi, Giang Phi Yến.
Nữ quỷ hung tợn nhìn hắn, nhưng trong ánh mắt không ngờ lại thoát ra một tia hoảng sợ.
- Đã có nhất định linh tính rồi sao? Cũng phải, dù sao cũng là đặc biệt được luyện chế ra. Chỉ là có một việc bần tăng cảm thấy khá nghi hoặc. Nếu ngươi quan trọng như vậy, vì sao Tiếu Bi Tiếu lại có thể dễ dàng vứt ngươi ở đây?
Lời nói vừa dứt, Vô Hư đột nhiên một chưởng đánh sang khoảng không cạnh người. Đột nhiên không hề báo trước, một bàn tay thon dài đưa ra đỡ lấy chưởng ấn của hắn, theo sau một giọng nói thản nhiên vang lên:
- Vì bổn tọa ở chỗ này.
Nghe thấy âm thanh này, Vô Hư sắc mặt biến đổi, không chút do dự đạp mạnh lùi về phía sau. Chỉ là đã chậm, hắn chỉ kịp thấy trước mắt hoa lên, một bàn tay đã nhẹ nhàng đặt lên ngực mình, theo sau một cỗ lực lượng cực kỳ khủng bố theo trong người hắn bộc phát đem Vô Hư chấn đến thổ huyết, cả người như diều đứt dây bắn mạnh ra khỏi nóc nhà.
Từ trong hư vô bên cạnh nữ quỷ, một bóng người dần dần hiện rõ. Hắn bề ngoài nhìn qua chỉ như một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, một đầu tóc xám, đồng tử hai mắt trong suốt, môi đỏ tươi, khóe miệng vểnh lên một nụ cười tà dị. Thiếu niên mặc một bộ trường bào màu đen, lúc này chậm rãi thu lại tay phải, nhìn qua Ảnh Sát đang giao chiến trên không trung, phất phất tay:
- Lee ji Eun, đã lâu không gặp.
Nghe thấy cái tên này, Ảnh Sát cả người run lên, hai mắt lạnh băng nhìn về thiếu niên, cắn răng nói ra từng chữ:
- Kim Jong Min, Quỷ Ẩn.