Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hắc Ám Chi Quang
  3. Quyển 2 - Khủng Bố Hàng Lâm-Chương 41 : Qua một khung trời vẫn thấy em cười. (Kết thúc quyển 2)
Trước /48 Sau

Hắc Ám Chi Quang

Quyển 2 - Khủng Bố Hàng Lâm-Chương 41 : Qua một khung trời vẫn thấy em cười. (Kết thúc quyển 2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Vương Siêu đảo qua một vòng, đem đã bị thương nặng tới không còn hình người Trương Hàm và Vô Hư đặt ở trên vai, sau đó mang bọn họ tới chỗ Bạch Thần Viên. Lúc này Ảnh Sát và Hỏa Đao đã tỉnh lại, hai người vốn chỉ bị không gian nổ tung làm ngất đi, thương thế không nặng.

Trái lại Trương Hàm và Vô Hư, một người hai tay bị vỡ nát, toàn thân đâu đâu cũng thấy bạch cốt, kẻ còn lại thì nửa bên ngực phải dập nát, máu nhuộm khắp người, tình trạng này nếu đặt ở người bình thường e chừng đã đi đầu thai từ sớm. Vương Siêu đem hai người đặt xuống, Ảnh Sát và Ota vội vã đem hai người đỡ lấy, cẩn thận xem xét vết thương.

- Yên tâm, bọn họ không chết được, mau chóng đưa về tổng bộ của các ngươi cứu chữa là được.

Vương Siêu nhìn qua, an ủi một câu. Ảnh Sát nhẹ gật đầu, tiếp đó nói:

- Tình hình chiến đấu ở trung tâm quảng trường gần như đã kết thúc. Sau khi bọn hắn phát động Thôn Hồn Đại Trận, không có những người bị nhiễm mới sinh ra, số còn lại đã bị Thiên Quỷ chiến đội tiêu diệt.

- Vậy thì tốt, như thế chỉ cần đem thứ còn sót lại này giải quyết nốt là xong. Các ngươi hiện tại có thể về trung tâm quảng trường hội họp với nhau, nơi này cứ giao cho ta.

Vương Siêu nói, theo sau xoay người, thân hình trong chớp mắt đã biến mất. Ảnh Sát nhìn qua, khẽ thở dài, cũng không nói thêm gì nữa mà cùng với Ota và Hỏa Đao đem hai người Trương Hàm nâng dậy rời khỏi nơi này. Chiến đấu sắp tới không phải là trình độ như bọn họ có thể nhúng tay vào được, một Quỷ Ẩn đột ngột xuất hiện đã khiến cho toàn đội bọn họ gần như bị diệt, đừng nói thứ trên nóc nhà kia nhìn qua còn cho người khác cảm giác mạnh hơn cả Quỷ Ẩn.

Lại nói Vương Siêu một bước bước ra, khi xuất hiện đã đứng tại trung tâm của Thôn Hồn Đại Trận. Trước mặt hắn lúc này trận pháp đã hoàn toàn tán đi, thứ duy nhất còn lại là một yêu vật hình người toàn thân đen kịt, tóc trắng dài chấm đất. Trên người nó có ba đôi cánh tay, sau lưng mọc ra một cái cốt đuôi dài gần hai mét. Hai mắt của nó khép kín, dường như vẫn còn chưa hoàn toàn thức tỉnh.

Vương Siêu khẽ nhíu mày, ánh mắt đảo qua một vòng. Hai tên thủ hạ của Quỷ Ẩn đã biến mất, xem ra là thấy tình hình không ổn nên chạy trốn. Đối với điểm này hắn cũng không để trong lòng, một số con tôm tép nhỏ trong mắt hắn dù là tồn tại hay không cũng không khác biệt mấy.

Lúc này quái vật hai mắt chậm rãi mở ra, để lộ một đôi đồng tử đỏ như máu. Nó lạnh lùng nhìn Vương Siêu, trong mắt không hề dao động bất cứ một chút tình cảm nào, dù là phẫn nộ, căm hận hay thù địch đều hoàn toàn không có, tất cả chỉ là một sự lạnh lùng đến khủng bố.

Nó vốn là lấy lệ quỷ Giang Phi Yến làm chủ, sau lại thêm vào oan hồn của mấy ngàn người mà tạo thành bán quỷ vương cấp độ, khí tức trên thân mạnh gần như là A cấp đỉnh phong. Nếu như bọn Quỷ Ẩn có thêm thời gian thu nạp được oan hồn của vạn người, vậy nói không chừng thực sự khiến bọn hắn tạo ra được Quỷ Vương chân chính, vô địch dưới S cấp. Chỉ là dù như hiện nay con bán quỷ vương này cũng đã rất mạnh, hoàn toàn áp đảo cấp A bình thường.

Vương Siêu hứng thú đánh giá con quỷ vật, theo sau khẽ bẻ bẻ tay, hơi xoay cổ, làm ra một bộ nhiệt thân động tác.

- Lâu rồi không chân chính đánh một trận, lên đi, đừng để ta thất vọng đấy.

Vương Siêu khẽ nói, nhưng lời hắn còn chưa dứt, trước mắt quỷ vật đã biến mất. Thấy cảnh này Vương Siêu sắc mặt lại rất bình thản, cánh tay vung ra sau, một quyền chặn đứng lợi trảo của quỷ vật muốn đánh lén hắn.

- Vẫn là rất nhanh.

Rầm!

Lấy hai người giao thủ làm trung tâm một vòng sóng khí bắn ra, thổi bay gần như tất cả các tòa cao ốc còn sót lại.Tiếp đó trong không trung hàng loạt tiếng nổ điếc tai nhức óc vang lên, không gian dậy sóng, mặt đất rung động, mơ hồ có thể thấy hai bóng người như tia chớp không ngừng va vào nhau giữa cảnh tro bụi mặc phi.

Uỳnh!

Vương Siêu một quyền đem quỷ vật đánh bay, hắn lơ lửng trên không, xoa nhẹ quyền đầu nhếch mép cười:

- Thân thể rất mạnh, tốc độ siêu nhanh, hơn nữa nắm giữ không gian quy tắc so với tên tạo ra ngươi còn muốn thâm, cũng là khó được.

Quỷ Ẩn vừa đứng dậy, rú lên thê lương, nó dưới chân đạp mạnh lấy tốc độ nhanh hơn cả âm thanh xẹt qua không gian, sáu đôi quỷ trao trên dưới bay múa đánh tới Vương Siêu. Vương Siêu bình tĩnh đưa tay ứng đối, lúc hắn dùng ra Thái Cực, khi lại là Hình Ý, đôi lúc lại là Nhu đạo, võ học trong tay hắn biến hóa tự nhiên như nước chảy mây trôi, hoàn toàn chặn đứng mọi thế công của quỷ vật.

Quỷ vật tấn công một lúc vẫn không làm gì được Vương Siêu, trong mắt nó huyết quang càng ngày càng thịnh, bất chợt nó xoay đầu cắn đứt bốn đôi cánh tay của mình. Cánh tay của nó bị đứt ra hóa thành từng bãi huyết vụ, theo sau đem thân hình quỷ vật bao vây. Trong sương máu toàn thân nó chợt rút nhỏ một vòng, làn da trở nên đỏ thẫm, nhưng khí tức so với trước lại càng khủng bố.

Oanh.

Quỷ vật một trảo đánh ra, tốc độ so với trước phải nhanh hơn gấp đôi, tạo nên trong không gian một hồi âm bao. Vương Siêu đầu hơi nghiêng, quỷ trảo xẹt qua mặt hắn. Hắn khẽ nhíu mày, thần sắc dần trở nên nghiêm túc.

- Huyết tế đổi lấy lực lượng sao? Chỉ là nếu chỉ có như vậy...

Lời nói đến một nửa, trong hai mắt Vương Siêu chợt nổi lên một luồng ám kim, cơ thể hắn khẽ phình lên, quần áo căng ra, cả người trong chớp mắt hóa thành một cự nhân thân cao đến hai mét rưỡi. Tóc Vương Siêu bay ngược, làn da màu ám kim chói lòa, từ trên người hắn toát ra một cỗ uy thế duy ngã độc tôn, tràn đầy vô thượng bá đạo. Đây, mới chính là đỉnh cao của võ học, là hiện thân chân chính của võ thần.

- Bất phôi chi thể, chung cực lực lượng.

Vương Siêu hai chân đạp trên hư không, hai tay đan xen kết ấn. Chợt hắn nâng bàn tay lên, bàn tay to như cái quạt hương bồ, giữa lòng bàn tay một lỗ đen bé xíu hiện lên, tỏa ra một luồng khí tức hủy diệt thương khung.

- Chân Võ Đạo, Phiên Thiên Ấn.

Vương Siêu gầm lên một tiếng, một chưởng đánh xuống cự quỷ. Một chưởng này giống như bao hàm trời đất, toàn bộ không gian trong vòng vài trăm mét đều bị hoàn toàn phong cứng, trốn cũng không chỗ có thể trốn. Quỷ vật rít lên thê lương, hai mắt máu tươi chảy ra, từ trên người nó huyết vụ thiêu đốt hừng hực. Nó đây là không tiếc bất cứ giá nào rồi, tình nguyện thiêu hủy quỷ thân cũng muốn chống đỡ một chưởng này. Chỉ là...

Rầm!!!

Cả vòm trời đều dường như sụp đổ, mặt đất như nổi lên địa chấn mười hai cấp, toàn bộ không gian là một mảnh hỗn loạn, cảnh vật bị bóp méo, kiến trúc hủy diệt, trong không trung tràn ngập một cỗ tro bụi bay loạn. Uy lực này tua chưa đến mức của bom nguyên tử, nhưng cũng đủ để lan rộng hơn nửa thành phố. Dù là đám người Ảnh Sát đang ở trung tâm quảng trường cũng đều cảm nhận được. Đợi cho mọi thứ lắng xuống, Vương Siêu bình tĩnh đứng tại chỗ, trước mặt hắn là một cỗ hắc vụ đang từ từ phai nhạt.

Bán quỷ vương, chết. Trận này Quỷ Ẩn tổ chức tạo thành nguy cơ đến nay hoàn toàn phá diệt.

Ngay buổi chiều hôm đó, Ảnh Sát liên hệ tổ chức mang đến phi cơ đưa bọn người Trương Hàm trở về. Trương Hàm và Vô Hư bị thương quá nặng, phải lập tức tiến vào phòng cấp cứu, mà Ảnh Sát, Ota và Anna cộng thêm người của Thiên Quỷ chiến đội thì tiến về phòng họp kỹ càng giải thích tình hình nhiệm vụ lần này.

Tổ chức Thiên Tội muốn biết rõ ràng mọi việc, qua đó mới có thể bắt đầu liên hệ với phía chính phủ Trung Hoa. Vì chuyện lần này bọn họ đã xuất động đến hai chiến đội ứng cứu, nếu không thể thể qua đó thu được lợi ích tương xứng, vậy thật sự quá thiệt thòi.

Đối với tất cả chuyện này Trương Hàm không hề hay biết gì cả. Sau khi phẫu thuật hắn vẫn lâm vào hôn mê, ba ngày sau mới tỉnh lại. Đập vào mắt Trương Hàm là một gian phòng bệnh rộng rãi, trần nhà bằng đá cẩm thạch, ở giữa có một chiếc đèn treo tỏa ra quang mang bảy màu dìu dịu, hơn nữa trong phòng còn có mùi đàn hương thoang thoảng khiến hắn thấy rất thỏa mái.

Hắn nhìn qua thân thể mình, toàn bộ đều dán băng trắng tinh trông như xác ướp. Chỉ là phần lớn mọi chỗ vết thương trên người hắn đều đã lành, chỉ còn một đôi cánh tay vẫn rất ngứa ngáy, hơn nữa còn mơ hồ đau nhức.

Trương Hàm thở sâu, không nghĩ tới thương thế bản thân nữa. Hắn buồn chán nhìn qua cửa sổ quan sát cảnh vật bên ngoài. Dưới lòng đất Nam Cực này, mặt trời nhân tạo vẫn luôn tỏa ra quang hoa mọi lúc, khiến cho trung tâm căn cứ lúc nào cũng sáng trưng như ban ngày. Chỉ là ánh mắt Trương Hàm không dừng lại tại đây, hắn dường như xuyên thấu hư vô, xuyên thấu khoảng trời mà nhìn về tổ quốc, mảnh đất hình chữ S thân yêu, nhìn về thành phố X nơi hắn sinh sống. Chỗ đó, đang có một cô gái vẫn còn đợi hắn hẹn đi chơi. Nụ cười của nàng, lúc gặp lại, liệu vẫn luôn hồn nhiên như vậy chứ?

Quảng cáo
Trước /48 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hoa Dã Quỳ Hướng Về Phía Mặt Trời

Copyright © 2022 - MTruyện.net