Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi Tống Nguyên tỉnh dậy, trong xe tối om, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt từ trần xe lọt xuống.
Y khẽ cử động, chiếc áo đắp trên người trượt khỏi vai, sắp rơi xuống đất. Y định đưa tay với lấy nhưng tay chậm hơn não một nhịp.
Tiếng khóa màn hình điện thoại vang lên từ phía trên đầu, Văn Dã cúi người xuống nhặt chiếc áo rơi dưới đất. Tống Nguyên gần như chôn mình trong lồng ngực Văn Dã, chiếc áo thun ấm áp chạm vào má y, y có thể nghe thấy tiếng tim đập của anh.
"Dậy rồi à." Giọng Văn Dã vang lên.
Tống Nguyên ngồi dậy, tay chân hơi tê, y ngước mắt nhìn Văn Dã. Anh mặc áo thun, phủi phủi áo hoodie hai cái rồi nhanh nhẹn mặc lại vào, khi giơ tay lên, vạt áo thun hơi cuộn lên, để lộ hình xăm hơi xanh bên hông anh.
Tống Nguyên định nói gì đó, nhưng cảm giác buồn nôn dâng lên dữ dội trong dạ dày, y sợ vừa mở miệng sẽ nôn ra, nên chỉ mím môi gật đầu.
Văn Dã không nói gì, anh mở cửa xe bước xuống, đi vòng qua đầu xe, trước khi mở cửa còn duỗi tay một cái.
Xe lại chạy tiếp, không biết có phải ảo giác của Tống Nguyên không, y cảm thấy Văn Dã lái xe ổn định hơn lúc trước. Nhưng trong xe vẫn ngột ngạt, y khẽ tằng hắng, định hé cửa sổ một chút. Nhưng trước khi y nhấn nút, cửa sổ bên cạnh từ từ hạ xuống, điều chỉnh vài lần, cuối cùng dừng ở vị trí vừa đủ cho y thở nhưng không làm y đau đầu vì gió.
Tống Nguyên nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt Văn Dã trong gương chiếu hậu.
"Chiều mai bọn họ đi thử lễ phục." Thấy ánh mắt Tống Nguyên hơi mơ hồ, Văn Dã bổ sung: "Văn Thuật và Lộ Khả Doanh."
Mắt Tống Nguyên biến mất khỏi gương chiếu hậu, y dựa vào cửa xe co người lại, khẽ ừm một tiếng.
"Chưa đo ni tấc áo phù rể, Lộ Khả Doanh hy vọng cậu cũng đi cùng." Văn Dã nghiêng đầu, nhưng vẫn không thấy Tống Nguyên trong tầm mắt, anh dừng một lúc mới nói tiếp: "Không muốn đi cũng được."
Xe xuống cầu vượt, mặt đường không bằng phẳng có vài vũng nước, xe lắc lư dữ dội, bắn nước bẩn lên kính. Văn Dã tăng tốc, xe chạy vào đường hầm, ánh sáng bên trong khiến người ta hoa mắt, như thể đang chui vào khe nứt giữa đêm và ngày.
Tống Nguyên lại xuất hiện trong gương chiếu hậu, y ngồi ngay ngắn ở ghế sau, vẻ mặt yên lặng.
"Đương nhiên phải đi rồi." Tống Nguyên nói.
Ngày hôm sau, Tống Nguyên dậy rất sớm, y cúi đầu đứng trước tủ lạnh, tay cầm chai nước soda, trông có vẻ đang ngẩn người.
Văn Dã đứng sau y khá lâu mà y không hề phát hiện ra.
Văn Dã đi tới mở cửa tủ lạnh, Tống Nguyên mới ngước mắt lên, rồi lùi lại hai bước.
"Tiền để trên bàn trà rồi." Tống Nguyên giơ tay vặn nắp chai nước soda, nhưng vặn mấy lần không mở được, nên đặt nước sang một bên.
Văn Dã không nói gì, anh lấy quả táo từ tủ lạnh, trực tiếp cắn vào miệng. Tống Nguyên nhíu mày, định hỏi sao không rửa đã ăn, y chưa kịp mở miệng, đã thấy Văn Dã cầm lấy chai nước y không mở được lúc nãy, dùng chút sức vặn nắp ra, rồi đưa cho y.
Tống Nguyên nhìn bàn tay Văn Dã đưa tới, đột nhiên không hiểu sao cảm thấy bồn chồn. Bất cứ tương tác nào giữa y và Văn Dã đều xuất phát từ nhu cầu, y cần an ủi tâm lý, còn Văn Dã cần tiền.
"Anh ăn đồ không cần rửa à?" Tống Nguyên nói với anh.
Văn Dã vẫn ngậm táo, anh dường như rất kiên nhẫn, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, đợi Tống Nguyên nhận lấy chai nước.
Tống Nguyên đứng một lúc, giơ tay về phía Văn Dã, nắm lấy chai nước, ngón áp út chạm vào đầu ngón tay anh.
Thấy y nhận nước, Văn Dã cắn một miếng táo trong miệng, lộ ra phần thịt màu vàng nhạt bên trong, mùi thơm tỏa ra. Dường như nhớ ra quả táo chưa rửa, Văn Dã mở vòi nước, qua loa xối vài cái.
"Chiều nay tôi đến trước." Tống Nguyên nói.
Văn Dã gật đầu, anh lại cắn thêm miếng táo, nhìn Tống Nguyên quay người, đặt nước lên bàn rồi đi ra ngoài.
Văn Dã đứng cạnh quầy bếp ăn táo, trong khoảng thời gian đó, anh thấy Tống Nguyên thay đổi trang phục ba lần, xịt nước hoa lên cổ áo và tay áo, chỉnh tóc trước gương.
Y có vẻ hơi phiền não, cuối cùng đứng ở cửa gọi tên Văn Dã.
"Tôi mặc thế này, anh thấy được không?" Giọng Tống Nguyên rất nghiêm túc.
Ánh nắng chiều rất đẹp, chiếu xuống sàn nhà thành một mảng sáng tròn nhỏ, Tống Nguyên đứng trong đó, mắt và sống mũi đều long lanh.
"Hình như Văn Thuật không thích chất vải này." Tống Nguyên cúi đầu sờ góc áo, rồi lại ngẩng lên.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi là Văn Dã đã nói ra câu "cậu mặc gì cũng đẹp", anh cắn một miếng táo, cười với Tống Nguyên, nói không rõ trong miệng: "Bộ màu trắng kia đẹp hơn."
Tống Nguyên đứng ngẩn ra một lúc, rồi quay về phòng thay đồ.
Văn Dã không biết Tống Nguyên đi lúc nào, anh chăm chú ăn quả táo trong tay, đến khi lõi táo màu nâu sẫm không còn một chút thịt quả nào mới dừng lại.
Anh ném lõi táo vào thùng rác, cầm chai nước Tống Nguyên chưa uống một ngụm, vặn nắp lại, bỏ vào tủ lạnh.
...
Đi qua dãy nhà mái ngói đỏ thấp, Văn Dã thấy Tống Nguyên trong cửa hàng áo cưới.
Y đứng trong cửa hàng áo cưới, ánh sáng vàng ấm áp chiếu lên người, ngay cả đuôi tóc cũng trở nên mềm mại. Không biết từ khi nào, Văn Dã có được một khả năng đặc biệt, anh có thể nhanh chóng tìm thấy Tống Nguyên trên sân trường đông đúc người.
Như một game thủ nạp tiền trong trò chơi tìm điểm khác biệt, anh có vô số đạo cụ để tìm thấy Tống Nguyên.
Khi Văn Dã đẩy cửa bước vào, hai tấm rèm trước mặt Tống Nguyên xoạt một cái kéo ra, qua vài giây, anh nghe thấy tiếng cười mềm mại của Tống Nguyên.
"Rất đẹp." Tống Nguyên nhìn Văn Thuật và Lộ Khả Doanh đứng trước mặt, mỉm cười đánh giá.
Văn Thuật định nói gì đó, nhưng thoáng thấy Văn Dã bước vào trong góc mắt, liền nghếch cằm gật đầu với anh.
"Bộ lễ phục này toát lên mùi tiền." Văn Dã hít hít mũi, đứng bên cạnh Tống Nguyên.
Lộ Khả Doanh cười trừng mắt với Văn Dã, rồi đưa tay kéo cổ tay Tống Nguyên: "Chị trước đó có chọn bộ màu xám kia cho Văn Thuật, nhưng anh ấy cứng đầu lắm, nhất định phải mặc màu đen mới chịu."
Lộ Khả Doanh vừa nói vừa quay người nhướn mày với Văn Thuật, giọng hoạt bát: "Bây giờ để Tống Nguyên đánh giá xem, rốt cuộc bộ nào đẹp hơn."
Tống Nguyên nhận bộ vest màu xám từ nhân viên phục vụ, đi đến trước mặt Văn Thuật, giơ tay so đo trước người hắn, rồi nở nụ cười hơi khó xử: "Đều đẹp cả, làm sao bây giờ."
"Dễ thôi." Văn Dã ngồi trên tay vịn sofa, móc từ trong túi ra viên kẹo, bóc vỏ ném vào miệng, nói không rõ tiếng: "Cưới hai lần là được."
"Sao cậu lắm lời thế." Văn Thuật liếc Văn Dã một cái, rồi quay sang nói với nhân viên phục vụ bên cạnh: "Vậy lấy màu xám đi, nhưng phần eo hơi rộng, chỉnh lại một chút."
"Còn em thì sao?" Văn Thuật nhìn Lộ Khả Doanh, "Còn chỗ nào cần sửa không?"
"Anh còn chưa khen em đẹp nữa." Lộ Khả Doanh đi tới, giơ tay ôm lấy cổ Văn Thuật, Tống Nguyên vô thức lùi lại hai bước.
Văn Thuật rời ánh mắt đang đặt trên người Tống Nguyên, hắn cúi mắt nhìn Lộ Khả Doanh đang cười tít mắt, nói với cô: Rất đẹp.
Tống Nguyên đứng im không nhúc nhích.
"Không phải còn phải thử áo phù rể sao?" Văn Dã bước đến một bên, dùng ngón tay lơ đãng vén những bộ vest trên giá, "Có phải để làm nổi bật vẻ đẹp trai của mình, anh đã chọn cho hai tụi tôi bộ xấu nhất không?"
Nhân viên phục vụ đi theo bên cạnh chưa kịp phản ứng, cô ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đen láy của Văn Dã, những lời định nói cũng không thốt ra được chữ nào.
"Anh và ngài Văn là anh em sinh đôi sao?" Cô gái hỏi anh, "Trông rất giống nhau."
Văn Dã thu tay lại, anh liếc nhìn Văn Thuật đang đứng phía bên kia, khẽ nói: "Không phải."
Áo phù rể bày trên tủ kính, Tống Nguyên cúi đầu nhìn, cần cổ trắng ngần trông rất mảnh khảnh, khiến bóng dáng y càng thêm mong manh.
Văn Dã đi tới, nhìn bộ áo phù rể bày trên đó, có hai bộ, một bộ kẻ ô đen xám xen kẽ, một bộ màu xám lanh nhạt. Ngón tay Tống Nguyên đặt trên tủ kính, gõ gõ không có chừng mực, y dường như không quyết định được, lẩm bẩm: "Chọn bộ nào nhỉ—"
"Kẻ ô."
"Màu xám."
Văn Dã và Văn Thuật đồng thanh lên tiếng, không khí bỗng trở nên hơi ngượng ngùng, hai anh em có gương mặt gần như giống hệt nhau lại nói ra câu trả lời hoàn toàn khác nhau.
Đầu ngón tay đang lơ lửng của Tống Nguyên rất khẽ hạ xuống, y chạm vào bộ màu xám, ngẩng đầu cười với Văn Dã: "Nếu anh đã thích bộ kẻ ô như vậy, thôi thì tôi nhường cho anh nhé."
Giọng điệu hớn hở, nụ cười chuẩn mực, là dáng vẻ Tống Nguyên chưa từng thể hiện trước mặt anh. Văn Dã đưa tay lấy bộ kẻ ô, lơ đãng nói một tiếng cảm ơn.
Tống Nguyên và Văn Dã bước vào trong rèm thay đồ, cách bức tường, Tống Nguyên có thể nghe thấy tiếng vải vóc cọ xát.
Khi thay áo sơ mi, Tống Nguyên lười cởi cúc, y trực tiếp kéo áo qua đầu, nhưng không hiểu sao gấu áo (*) lại xoắn vào thẻ treo ở cổ áo sau.
(*) Gấu áo là phần mép dưới của áo, nơi thường được may gấp lại hoặc viền để tránh sờn và giúp áo trông gọn gàng hơn.Y không mặc vào được, cũng không cởi ra được.
"Xin lỗi, áo tôi có chút vấn đề, có thể vào giúp tôi không?"
Tống Nguyên vừa nói xong, nghe thấy tiếng sột soạt nhỏ từ tấm rèm phía sau.
Tống Nguyên vẫn cúi đầu, cố gắng cởi cúc áo đang mắc ở xương quai xanh: "Hình như phía sau áo vướng vào cái gì đó."
"Vướng vào thẻ treo." Người đứng phía sau vừa nói vừa đưa tay chạm vào lưng y, đầu ngón tay khô ráo lướt qua sống lưng y, động tác như đang tán tỉnh.
"Ai cho anh vào—" Tống Nguyên nhíu mày định xoay người.
"Đừng động đậy." Văn Dã ấn vai y, đưa tay gỡ gấu áo đã bị y xoắn thành một cục, động tác của Văn Dã rất chậm, ngón tay và lòng bàn tay rất tùy ý chạm vào cổ và lưng. Hai người ở rất gần nhau, hơi thở ẩm ướt của Văn Dã phả vào gáy y, khiến người ta không tự chủ muốn co rúm lại.
Qua một lúc lâu, Tống Nguyên mới nghe Văn Dã nói "xong rồi", rồi vén rèm bước ra ngoài.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");