Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Harry Potter And The New World
  3. Quyển 2 - Phòng Chứa Bí Mật-Chương 35 : Cốt Truyện Đáng Chết
Trước /64 Sau

Harry Potter And The New World

Quyển 2 - Phòng Chứa Bí Mật-Chương 35 : Cốt Truyện Đáng Chết

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đêm đó Harry lên giường sớm hơn mọi người trong ký túc xá. Một phần vì cậu nhắm chừng cậu không thể nào chịu nổi giọng ca của Fred và George thêm chút nào nữa. Hai người đó cứ hát ông ổng lên cái bài ca của chú lùn tình yêu xui xẻo bị Henry đá bay. Đúng như mọi người nghĩ đấy, chú lùn đó bám Harry như đĩa, tuy toàn bị Henry sút đi nhưng chú ta đã thông minh hơn một chút, trước khi bị Henry sút đi nó đã kịp hát lên cái bài ca làm Harry chỉ muốn đào hố chôn mình luôn cho rồi.

Nhưng một phần là do cậu tò mò về câu nói của Henry lúc trưa muốn xem xét lại quyển nhật ký của Riddle, một chuyện mà cậu biết là Ron coi như chuyện mất thì giờ.

Harry ngồi trên giường, xăm soi từng trang giấy trống trơn. Harry lôi ra một bình mực mới từ ngăn tủ cạnh giường, cậu theo lời Henry, chấm cây viết lông ngỗng vô bình mực, và nhễu một giọt vô trang đầu tiên của quyển nhật ký. Henry nhìn theo động tác của Harry, tâm trạng lại một hồi dậy sóng (Đừng tưởng bở, cậu ta đang lôi mười tám đời tổ tông của ai đó ra mà rủa xả đấy). Giọt mực long lanh trên trang giấy chừng một giây rồi biến mất như thể nó bị trang giấy nuốt gọn. Harry hồi hộp chấm cây viêt lông ngỗng vô bình mực lần nữa và viết:

-- Tên tôi là Harry Potter.

Dòng chữ long lanh trên trang giấy trong chốc lát rồi cũng lặn mất, không để lại một dấu vết gì. Nhưng, chuyện lạ cuối cùng cũng xảy ra: trên trang giấy, dòng chữ lại hiện ra từ từ, bằng chính màu mực tím của Harry, nhưng không phải những chữ mà Harry đã viết:

-- Chào Harry Potter. Tên tôi là Tom Riddle. Làm sao mà bạn có được cuốn nhật ký của tôi?

Harry kích động, bút trong tay cũng viết lia lịa, đối đáp mấy hiệp. Henry nheo mắt nhìn hàng chữ hiện lên trên trang giấy, Harry bây giờ cũng do dự.

-- Tôi có thể chỉ cho bạn coi nếu bạn thích. Bạn không tin tôi cũng không hề gì. Tôi có thể dẫn bạn vào ký ức của tôi về cái đêm mà tôi bắt được kẻ đó.

Harry ngập ngừng, cây viết lông ngỗng của cậu ngừng giữa chừng trang nhật ký. Riddle viết như vậy là ngụ ý gì? Làm sao mà có thể được đưa vào ký ức của người khác? Cậu lo lắng liếc bên cạnh mình, nơi cậu chắc rằng Henry đang đứng đó mặt dù cậu không thể thấy. Henry cũng trầm mặc nhưng một lúc sau cậu lại thở dài bảo:

"Theo ý anh vậy!"

Harry gật nhẹ đầu, quay lại trang nhật ký nhưng khi nhìn lại trang nhật ký, cậu thấy mấy dòng chữ mới toanh hiện ra:

-- Để tôi cho bạn xem.

Harry hơi ngập ngừng trong tích tắc rồi viết hai chữ:

-- Đồng ý.

Những trang sách bắt đầu bị thổi lật thật nhanh như thể đang bị cuốn trong một cơn gió lớn, rồi dừng ở giữa chừng của những trang tháng sáu. Miệng há hốc, Harry sửng sốt nhìn cái khung vuông của ngày 13 tháng 6 dường như đang biến thành cái màn ảnh truyền hình tí hon. Hai tay Harry run rẩy cầm quyển nhật ký lên và dán mắt vào màn ảnh nhỏ. Và trước khi cậu kịp ý thức chuyện gì đang xảy ra thì màn ảnh dường như lớn rộng lên rồi như thể cậu bị hút vào trong đó. Harry có cảm giác thân thể mình rời khỏi giường và đang lao đầu xuyên qua trang nhật ký mở rộng, bước vào một cõi mịt mù của màu sắc và bóng tối. Henry đã kịp nhập vào cơ thể Harry, cũng cảm thấy trời đất tối sầm.

Đến khi ổn định lại Henry lại thấy một cảnh tượng quen thuộc. Căn phòng hình tròn này cùng với những bức chân dung ngái ngủ rõ ràng là văn phòng của cụ Dumbledore. Nhưng sau cái bàn giấy lớn lại không phải là chính cụ Dumbledore mà là một lão phù thủy trông ốm yếu hom heo và héo quắt, đầu sói sọi, nếu không kể mấy sợi tóc bạc lưa thưa. Ông đang ngồi đọc một lá thư bên cạnh một ngọn nến. Henry cũng chẳng ngạc nhiên mấy còn Harry đã giật mình lắp bắp chào:

-- Con xin lỗi, con không cố ý xông vào đây, chẳng qua...

Nhưng lão phù thủy không hề ngẩng đầu lên. Ông cứ tiếp tục đọc, mặt hơi cau lại, vẻ nghiêm nghị. Harry bước lại gần bàn giấy hơn, tằng hắng:

-- Dạ... Ơ... Con có nên đi ra không, thưa thầy?

Lão phù thủy vẫn không hề chú ý đến Harry. Ông ta thậm chí không hề tỏ ra có nghe Harry nói gì không. Harry nghĩ có thể lão phù thủy già lãng tai nên cậu lấy hơi nói lớn tiếng, gần như hét:

-- Con xin lỗi đã làm phiền thầy. Con xin phép đi ra ngay.

Lão phù thủy xếp lá thư lại và thở dài một cái, rồi đứng lên, đi ngang qua mặt Harry mà có vẻ như không hề nhìn thấy cậu. Ông đi lại cửa sổ kéo màn lên.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ văn phòng hiệu trưởng đang ửng đỏ lên màu hồng ngọc. Có vẻ như đang buổi hoàng hôn. Lão phù thủy lại đi trở về bàn làm việc, ngồi xuống, đan những ngón tay vào nhau, vặn vẹo chúng nhè nhẹ, mắt nhìn chăm chú cánh cửa.

Harry nhìn quanh văn phòng. Không có con phượng hoàng Fawkes, cũng không có những thứ đồ bằng bạc phát ra đủ thứ âm thanh ngộ nghĩnh, đây chính là Hogwarts của thời Riddle, và lão phù thủy ấy chính là ông hiệu trưởng thời bấy giờ, chứ không phải cụ Dumbledore. Còn Harry thì chẳng qua chỉ là một cái bóng ma tương lai, hoàn toàn vô hình đối với những người đã sống cách đây năm mươi năm.

-- Henry, em còn ở đó chứ?

"Vẫn ở!"

Harry thoáng yên tâm hơn chợt có tiếng gõ trên cánh cửa.

Lão phù thủy nói bằng một giọng mong manh:

-- Mời vào.

Cửa mở ra, một nam sinh độ mười sáu tuổi bước vào, giở chiếc nón phù thủy chóp nhọn ra, trên ngực áo cậu là phù hiệu Huynh trưởng lấp lánh. Cậu thiếu niên này cao hơn Harry, nhưng giống Harry ở mái tóc đen tuyền.

Ông hiệu trưởng nói:

-- À, Riddle.

Trông Riddle có cẻ căng thẳng:

-- Thưa giáo sư Dippet, thầy cho gọi con ạ?

Thầy Dippet bảo:

-- Con ngồi xuống đi. Thầy vừa mới đọc xong bức thư con gởi cho thầy.

Riddle thốt lên:

-- A!

Thầy Dippet ân cần:

-- Con trai của ta à, có lẽ ta không thể để cho con ở trường trong suốt mùa hè này được. Chắc là con muốn về nhà để nghỉ lễ chứ?

Riddle đáp ngay:

-- Thưa thầy không ạ. Con rất muốn ở lại trường Hogwarts hơn là trở về chỗ... chỗ... đó.

Thầy Dippet có vẻ tò mò:

-- Con về trại mồ côi của dân Muggle vào những ngày nghỉ phải không?

Riddle hơi đỏ mặt:

-- Thưa thầy vâng ạ.

-- Cha mẹ con là dân Muggle à?

-- Thưa, cha con là Muggle. Mẹ con là phù thủy.

-- Thế... cha mẹ của con...

-- Thưa thầy, mẹ con mất sau khi sinh con, chỉ kịp đặt tên con là Tom, theo tên của ba con, và Marvolo, theo tên ông nội con. Những người ở Cô nhi viện kể cho con nghe như vậy.

Thầy Dippet chắt lưỡi tỏ ra thông cảm. Ông thở dài:

-- Tom à, có thể có sự sắp xếp đặc biệt cho con, nhưng vấn đề là trong hoàn cảnh hiện nay...

-- Thưa thầy, có phải thầy muốn nói đến những vụ tấn công?

Nghe Riddle nói, tim Harry thót một cái. Cậu nhích tới gần hơn, như sợ mình bỏ sót điều gì.

Thầy hiệu trưởng nói:

-- Đúng vậy. Con trai của ta à, con phải thấy rằng ta mà cho phép con ở lại lâu đài sau khi niên học kết thúc thì quả là dại. Đặc biệt là với những bi kịch vừa xảy ra gần đây... Cái chết của cô gái đó... Con cứ về trại mồ côi thì an toàn hơn. Thực ra, Bộ Pháp Thuật còn đang tính đến chuyện đóng cửa trường Hogwarts nữa kia. Chúng ta cũng gần xác định được... ờ... nguyên nhân của mấy chuyện không hay đó...

Đôi mắt Riddle mở to.

-- Thưa thầy, nếu bắt được người nào đó... thì chắc mọi chuyện sẽ chấm dứt...

Thầy Dippet thốt lên một tiếng kêu hơi chói tai:

-- Con nói gì?

Thầy ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế cao hỏi tới:

-- Riddle, có phải con có biết điều gì đó về những vụ tấn công?

Riddle nhanh nhảu đáp nhanh:

-- Thưa thầy, không ạ.

Thầy Dippet lại ngả lưng ra ghế, hơi thất vọng:

-- Con đi về được rồi đó, Tom.

Riddle đứng dậy, đi ra khỏi phòng. Harry đi theo hắn.

Cả hai đi xuống bằng chiếc cầu thang cuốn xoắn trôn ốc, chui ra khỏi bức tượng đầu thú, đi vào một hành lang tối om. Riddle dừng bước. Harry cũng đứng lại, quan sát Riddle. Harry có thể đoan chắc là Riddle đang suy nghĩ dữ dội, hắn cắn chặt môi, trán nhăn lại vô số nếp.

Thế rồi, như thể đã quyết định xong, Riddle vội vã phóng đi. Harry cũng lặng lẽ bám gót. Cả hai không gặp ai hết cho tới khi đến lối vào Đại Sảnh đường. Ở đó, phía cầu thang cẩm thạch, có một phù thủy cao lớn, tóc râu xum xuê màu nâu vàng, đang cất tiếng gọi Riddle:

-- Tom, khuya khoắt như vầy mà trò còn đi lang thang hả, làm gì ở đây vậy?

Harry tròn mắt nhìn vị phù thủy này. Henry không kiềm được tiếng ca thán, không thể ai khác hơn cụ Dumbledore hồi năm mươi năm về trước.

Riddle đáp:

-- Thưa thầy, con có chút việc cần gặp thầy hiệu trưởng ạ.

-- Thôi, đi ngủ đi.

Thầy Dumbledore nói, ánh mắt thầy nhìn Riddle đúng y như cái nhìn soi mói mà Harry biết quá rõ. Thầy bảo:

-- Tốt nhất là đừng có đi lung tung trong hành lang vào những ngày này. Không nên, từ khi...

Thầy thở dài nặng nề, chúc Riddle ngủ ngon, rồi sải bước chân bỏ đi. Riddle nhìn theo thầy đi khuất và rồi, quay mình thật nhanh, cắm đầu đi thẳng xuống những bậc thang bằng đá dẫn tối tầng hầm. Harry vẫn bám sát sau lưng, Henry cũng không cản.

Nhưng Harry hơi thất vọng, vì Riddle không dẫn cậu vô một hành lang bí mật hay một địa đạo ẩn tích nào cả, mà lại vô chính cái tầng hầm cậu vẫn thường học môn Độc dược với giáo sư Snape. Những ngọn đuốc không được thắp, tối om om, và khi Riddle khép cánh cửa lại, chỉ chừa một khe hở nhỏ, thì Harry chỉ còn có thể nhìn thấy Riddle đứng yên lặng canh bên cánh cửa, đăm đăm nhìn qua khe hở ra lối đi bên ngoài.

Henry nhìn Harry căng thẳng đi theo tên Tom Riddle, trong lòng thiệt khó chịu, cậu muốn ngăn cản Harry nhưng lại nghĩ đến mấy lần cậu định xào cốt truyện thì cốt truyện không những không đổi mà còn tiến một mạch y chóc khiến Henry chẳng có thể làm gì. Sau đó cậu lại trừng mắt nhìn tên khốn Riddle, hận không thể dùng ánh mắt nuốt trọn hắn ta.

Cả hai lần theo tiếng bước chân trong khoảng năm phút, rồi Riddle thình lình đứng lại, đầu nghiêng về hướng vừa phát ra tiếng động mới. Harry nghe tiếng cánh cửa kẹt mở. Rồi tiếng của một người nào đó nói bằng giọng thì thầm khàn khàn:

-- Đi thôi... tao đem mày ra khỏi chỗ này nha... Đi đi... Vô hộp đi...

Harry nghe giọng nói sao mà quen thuộc quá...

Riddle bỗng nhiên nhảy lùi vô góc quanh. Harry cũng lùi lại đằng sau hắn. Một thằng bé tướng tá khổng lồ đang cúi lom khom trước một cánh cửa, bên cạnh là một cái hộp cũng thuộc loại khổng lồ.

Riddle lên tiếng, giọng sắc lạnh:

-- Chào Rubeus Hagrid.

Thằng bé khổng lồ đóng sập cánh cửa, đứng thẳng lên:

-- Anh làm gì ở đây hả anh Tom?

Riddle bước đến gần hơn, nghiêm giọng nói:

-- Đành kết thúc thôi. Tôi phải đem nộp trò cho thầy hiệu trưởng thôi, Rubeus à. người ta sẽ đóng cửa trường Hogwarts mất, nếu các cuộc tấn công tiếp tục diễn ra.

-- Anh nói gì...

-- Tôi nghĩ trò không có ý định giết ai hết. Nhưng mấy con quái vật không phải là những con thú ngoan lắm. Chắc là trò chỉ thả nó ra để chúng vận động chút đỉnh, và chúng...

Thằng bé khổng lồ lùi lại, dựa lưng sát tường la lên:

-- Nó không hề giết ai hết!

Harry có thể nghe thấy những tiếng lào xào, lách cách vang lên phía sau thằng bé khổng lồ ấy.

Riddle càng tiến đến gần hơn:

-- Thôi đi, Rubeus. Ba má của cô gái bị giết ấy sẽ đến đây ngày mai. Ít nhất là trường Hogwarts cũng phải đảm bảo với họ là kẻ giết con gái họ phải bị trừng trị...

Thằng bé khổng lồ rống lên:

-- Không phải nó!

Tiếng của Rubeus vang vọng trong dãy hành lang tối om.

-- Nó không giết! Nó có giết ai đâu!

Riddle rút cây đũa phép ra, bảo:

-- Tránh qua một bên!

Câu thần chú của Riddle khiến một tia lửa lóe sáng lên, chiếu rọi cả hành lang. Cánh cửa sau lưng thằng bé khổng lồ mở tung ra với một sức mạnh khiến nó bắn văng vô bức tường đối diện. Từ trong phòng bò ra một quái vật khiến Harry phải thét lên một tiếng rú dài khủng khiếp khiến Henry cũng một phen giật mình.

Một con quái vật to dềnh dàng, mình đầy lông lá lừng lững trên một mớ chân cẳng đen thui, một đám mắt lấp lánh, và một cặp càng bén như lưỡi lam.

Riddle lại giơ cây đũa phép lên lần nữa, nhưng quá trễ rồi. Con quái vật trên đường bỏ trốn đã xô ngã cả Riddle, xông lên hành lang và biến mất. Riddle gượng đứng lên, ngó theo con quái vật, hắn giơ đũa phép lên, nhưng thằng bé khổng lồ nhảy lên mình Riddle, giật phắt cây đũa phép, rồi nhảy xuống, gào lên:

-- KHÔÔÔNG!

Cảnh mờ đi, bóng tối lan kín. Henry lại nhập vào người Harry, rồi cậu có cảm giác như mình đang rơi xuống, và rồi rớt phịch xuống chiếc giường của Harry trong phòng ngủ tháp Gryffindor, Harry với tư thế tay chân giang ra như đại bàng sải cánh, quyển nhật ký của Riddle đặt trên bụng cậu, vẫn mở.

Harry chưa kịp hoàn hồn thì tiếng Henry đã vang lên:

"Anh không sao chứ?"

Harry ngồi dậy. Cậu đang toát mồ hôi và vẫn còn run rẩy, đến giọng nói cũng run run.

-- Không, không sao...

Henry nhìn Harry đang căng thẳng, nhanh chóng nhận ra tâm tình xoắn xuýt của Harry. Một trăm phần trăm là nghi ngờ lão Hagrid.

"Anh nghi ngờ bác Hagrid sao?"

-- ....Em, em nghĩ sao? - Harry quả thật nghi ngờ lão Hagrid, lại xoắn xuýt một phen, hình ảnh con quái vật đầy lông lá lại đập vào mắt cậu, khiến cậu lo lắng.

"Haizz"

Tiếng thở dài của Henry khiến Harry giật nãy mình, rồi lại nghe Henry chỉ ra một vấn đề rất quan trọng, chỉ một câu khiến lòng nghi ngờ của Harry với lão Hagrid tan biến.

"Thứ tấn công em chắc chắn là một con rắn!"

Từ hồi nào giờ bọn Harry, Henry, Ron và Hermione đều biết lão Hagrid thuộc một loại người không may là đi khoái những con vật to lớn hung dữ. Suốt năm thứ nhất của tụi nó ở trường Hogwarts, tụi nó đã chứng kiến lão thử nuôi một con rồng trong căn chòi gỗ bé tí của mình. Lại còn con chó khổng lồ ba đầu dễ sợ mà lão đặt tên là "Fluffy" nữa chứ, còn lâu tụi nó mới có thể quên được. Vậy thì nếu Hagrid, hồi còn là học sinh ở Hogwarts, có nghe nói đến một con quái vật đang trốn đâu đó trong lâu đài, thì thế nào lão cũng tìm mọi cách để được ngó con quái vật đó một cái, Harry tin chắc như vậy. Có thể lúc đó lão nghĩ rằng nhốt con quái vật quá lâu thì tội cho nó, và có thể lão chỉ nghĩ là nó đáng được thả ra một lát để vận động chân cẳng. Harry có thể hình dung "thằng bé" Hagrid mười ba tuổi hoay hoay khớp mõm tra vàm vô mũi con quái vật để dẫn nó đi chơi. Nhưng Harry hoàn toàn tin rằng lão Hagrid không đời nào có ý hại ai. Harry lại một phen xoắn xuýt, có nên đi hỏi lão Hagrid không, có nên không?

Cuối cùng, cậu quyết định không nói gì với lão Hagrid trừ khi có một cuộc tấn công khác nữa, cậu cũng kể lại chuyện này cho Ron và Hermione nhưng cả hai đều nhất trí với Harry, không đi hỏi han gì lão Hagrid. Nhưng ngày tháng trôi qua mà Harry không nghe thêm lời thì thầm nào của tiếng nói kẻ vô hình, tụi nhỏ bắt đầu hy vọng là chúng khỏi cần phải hỏi lão Hagrid về chuyện lão bị đuổi học.

Quảng cáo
Trước /64 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tạo Hóa Thần Cung

Copyright © 2022 - MTruyện.net