Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Hãy Về Bên Anh
  3. Chương 5: Tình yêu nhẹ nhàng
Trước /20 Sau

Hãy Về Bên Anh

Chương 5: Tình yêu nhẹ nhàng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tiết trời chuyển sang mùa hè, mặt trời thật chói chang và gắt gao như muốn đốt cháy mọi thứ, Lạc Vân đưa tay lau tầng mồ hôi trên trán đang thi nhau chảy xuống. Nàng và mọi người trong nhóm dự án đang khảo sát thực tế, vì trong giai đoạn hoàn thành các hạng mục. Bao nhiêu công sức của cả nhóm đều được bù đắp xứng đáng khi những bản hợp đồng cuối cùng đã được ký kết.

Về lại công ty, trời cũng đã chững tối, mọi người vẫn tiếp tục làm báo cáo những thiếu sót mà dự án đang tồn động. Lạc Vân tắt máy và dọn dẹp lại bàn làm việc cũng đã hơn chín giờ tối, nhìn ra bên ngoài, lúc này thành phố đã lên đèn từ rất lâu, nó vẫn khoác lên mình vẻ hoa lệ kiêu sa vốn có. Lạc Vân lại cảm thấy trống vắng vì Khải Ân phải đi công tác nước ngoài vài ngày, hôm nay là ngày cuối cùng. Nàng trông chờ vào ngày mai, sẽ ôm người yêu một cái thật chặt, thật lâu… Ra đến hàng ghế ngồi chờ tại phòng nước của công ty, Phương Thư đang cắm cúi vào điện thoại, hí hoái tìm gì đấy

- Chúng mình về thôi Nhím – Lạc Vân đến bên cạnh Phương Thư nói

- Cậu đợi mình một xíu, mình sắp xong việc – Phương Thư vẫn đang loay hoay với cái điện thoại

- Mình đợi cậu – Lạc Vân ngồi xuống bên cạnh Phương Thư có chút mệt mỏi

- Lạc Vân, bây giờ tụi mình đến nhà hàng này ăn tối nhé, mình vừa nhận được tiền thưởng nên muốn chiêu đãi cậu – Phương Thư vừa bỏ điện thoại vào túi xách vừa nói

- Mình đặt luôn bàn rồi, toàn món cậu thích – Phương Thư nắm tay Lạc Vân kéo đi

Đến nhà hàng, lúc này trời đã dần khuya nên khách cũng bắt đầu thưa dần. Cả hai theo chân phục vụ tiến đến một bàn tiệc đã được bày sẵn các món ăn, khi đã ngồi vào bàn thì bất ngờ từ phía sau có một bàn tay với hơi ấm quen thuộc bịt kín mắt Lạc Vân. Nàng sững người nhưng khi biết chắc đó là anh Khải Ân, người yêu mà nàng hằng mong nhớ mấy ngày qua, Lạc Vân bình tĩnh trở lại Sau đó là một bó hoa hồng thật xinh được đưa đến trước mặt nàng

- Anh sao hôm nay về, chẳng phải ngày mai… - Lạc Vân ngạc nhiên nhìn anh hỏi khi một bó hoa to được đưa đến trước mặt

- Anh Khải Ân đã cố gắng hoàn thành công việc để về sớm với heo đó – Phương Thư nói thêm vào

Khải Ân lúc ăn tối, chỉ ngắm nhìn Lạc Vân thưởng thức các món ăn, anh lâu lâu lại gắp thêm thức ăn cho nàng

- Anh họ, em tốn công tìm ra nhà hàng này, vậy mà anh chẳng thèm động đũa lại chỉ gắp thức ăn cho heo con – Phương Thư bĩu môi

- Anh ấy không gắp cho cậu, mình sẽ gắp cho cậu thật nhiều món – Lạc Vân vừa cười tươi vừa cầm đũa lấy thức ăn bỏ vào đĩa cho Phương Thư

- Anh cảm ơn em gái về bữa tối hôm nay, bù vào đó, anh có quà cho em – Khải Ân vừa nói vừa chìa ra hai hay ba hộp quà gì đấy cho Phương Thư

- Vậy mới xứng làm anh trai của em chứ - Phương Thư vui vẻ đón lấy món quà

Cùng ngồi trên xe, Lạc Vân quay sang nhìn Khải Ân không chớp mắt, nàng nhìn thấy gương mặt của anh đã ốm đi, quầng mắt thâm nhiều do thiếu ngủ. Bỗng trái tim nàng thấy xót xa vì người yêu quá vất vả

- Em sợ anh chạy mất hay sao, mà lại nhìn anh như thế - Khải Ân đưa tay sờ mặt Lạc Vân

- Em cảm thấy, em là người hạnh phúc nhất – Lạc Vân nói câu thật lòng

- Vì có người yêu đẹp trai lại phong độ như anh? – Khải Ân nở nụ cười rạng rỡ

Lạc Vân giả vờ đánh nhẹ vào vai Khải Ân.

- Anh về sớm hơn dự định, làm em bất ngờ thật đấy! – Lạc Vân nói

- Anh nhớ em rất nhiều

Lúc này xe Khải Ân dần chạy chậm lại vầ đỗ xe bên đường, anh choàng tay kéo Lạc Vân đến gần và đặt môi cô một nụ hôn mãnh liệt. Lạc Vân vẫn chưa chuẩn bị cho nụ hôn này nên cứ mở mắt nhìn Khải Ân hôn mình. Nàng dần nhắm mắt lại và hòa nhịp theo sự nồng nhiệt của anh, nụ hôn còn vụn về nhưng nó chất chứa bao nhiêu sự nhớ nhung mà cả hai giành cho nhau.

Chào tạm biệt nhau bằng ánh nhìn lưu luyến, cuối cùng Lạc Vân cũng cất bước đến thang máy và trở về nhà. Khải Ân vẫn ngồi trên xe, mắt dõi theo nàng, lúc này đây anh chỉ muốn ôm nàng trọn trong vòng tay và mãi mãi. Anh mỉm cười với suy nghĩ của mình và dường như, có một kế hoạch chuẩn bị được thực hiện. Khải Ân lái xe rời đi, để lại sự trầm mặt khó đoán của một người đàn ông đang ngồi trong xe, hắn vứt điếu thuốc vẫn đang hút dỡ dang và lái xe rời khỏi. Một màu nguy hiểm đang bao trùm…

Lạc Vân thức dậy, bầu trời không quang đãng như mọi khi, thay vào đấy là mây bắt đầu kéo đến, báo hiệu sắp có mưa. Nàng vội chạy ra ngoài ban công lấy mấy chậu cây tự trồng chuyền vào bên trong, rồi đóng chặt cửa sổ. Xong việc vệ sinh cá nhân, Lạc Vân chuẩn bị bữa sáng vừa đầy đủ dinh dưỡng và đẹp mắt, nàng vào trong thay quần áo và gọi Phương Thư cùng dùng bữa sáng.

Khi cả hai đến công ty, mọi người cũng đến khá đầy đủ. Phòng nước lúc này cũng nhộn nhịp, Lạc Vân cố chen người vào để tìm một chỗ pha café. Vừa về đến phòng làm việc, Lạc Vân xem lại báo cáo lần nữa để chuẩn bị cho cuộc họp buổi chiều

- Nghe nói tổng giám đốc của chúng ta vừa tìm được hạng mục mới – Thanh An nói với mọi người

- Thông tin nhanh nhạy đấy – Khánh Hằng cười nói

- Không biết, thông tin em đúng không anh Thiên Hùng? Thanh An hỏi Thiên Hùng

- Đến chiều họp, mọi người sẽ biết – Thiên Hùng tỏ ra bí mật

- Sau giờ nghỉ, cả nhóm cùng họp trực tiếp với Ôn Đăng, sau khi mọi người báo cáo về từng hạng mục mà mình được giao

- Sắp tới, nhóm chúng ta sẽ có một hạng mục mới – Thiên Hùng nói

- Có thể cho mọi người biết là hạng mục liên quan đến gì không – Minh Việt hỏi

- Là nhà ở xã hội, sáu tháng nửa sẽ bắt đầu – Ôn Đăng lên tiếng

- Mọi người tìm thêm tư liệu, thông tin chi tiết đã được chuyển đến mail từng người – Thiên Hùng thông báo thêm

- Ngoài ra, khoảng 4 tháng nữa dự án hiện tại của chúng ta sẽ kết thúc, phía giám đốc công ty hi vọng mọi người cùng cố gắng – Thiên Hùng trao đổi

Anh nhìn Ôn Đăng như chờ thêm ý kiến, nhìn cái gật đầu của Ôn Đăng mọi người chào và rời khỏi phòng họp

Nhìn vào thông tin được gửi, Lạc Vân có chút tâm trạng nên thẩn thờ

- Em sao thế Lạc Vân? Khánh Hằng quan tâm hỏi

- Dạ, em không sao, chắc vì em tập trung suy nghĩ nên… Lạc Vân hơi lúng túng, như có người nắm thóp của cô

- Em đó, Chị thấy em làm gì cùng cố quá sức, chú ý sức khỏe – Khánh Hằng nói

- Dạ em cảm ơn chị - Lạc Vân cười

Vào làm công ty Ôn Khải cũng hơn một năm, người mà Lạc Vân nói chuyện ngiều nhất trong nhóm là Khánh Hằng. Tuy nhìn bên ngoài, Khánh Hằng có chút khó đoán, lại kiêu ngạo, nên tiếp xúc ít sẽ cảm thấy khó gần. Dần già, tiếp xúc lâu tự nhiên có tình cảm và sẽ thấy một Khánh Hằng rất quan tâm đến người khác

Cuối cùng, hạng mục mà cả nhóm Lạc Vân đã hoàn thành, mọi người tham dự lễ khánh thành và tiệc tối được tổ chức ở nhà hàng năm sao. Tối hôm nay, mọi người ăn vận vô cùng sang trọng, vì ngoài nhân viên công ty, còn có đối tác kinh doanh đến chúc mừng. Lạc Vân và Phương Thư cũng chọn cho mình bộ cánh thật lộng lẫy, khi bước vào sảnh tiệc, Lạc Vân gặp Ôn Đăng đang trò chuyện với vài vị khách, cô khẽ cuối chào

- Lạc Vân, cô qua đây – Ôn Đăng gọi

- Dạ, xin chào các vị - Lạc Vân có hơi ngại ngùng

- Về hạng mục mà chúng ta vừa đề cập, có thể trao đổi thêm với nhân viên của chúng tôi, Lạc Vân – Ôn Đăng giới thiệu

- Đây là giám đốc Phan, giám đốc Hà – Ôn Đăng giới thiệu

Lạc Vân đứng trò chuyện khá thoải mái so với lúc đầu, đều nhờ vào sự hỗ trợ của Ôn Đăng, nàng cảm thấy tự tin hơn để chia sẻ về những ý tưởng và hạng mục mình đã thực hiện.

- Mọi người chú ý, tổng giám đốc Âu có vài lời muốn gửi đến các vị - Nhất Hữu thông báo

Mọi người lặng im lắng nghe những chia sẻ, lời tri ân cảm ơn của tổng giám đốc, kết thúc bài phát biểu là tràn vỗ tay vang vọng khắp hội trường.

- Chúc mọi người ngon miệng – giọng Khải Ân

Kết thúc bài phát biểu, Khải Ân bước xuống và trò chuyện với vài vị khách mời đặc biệt. Tiếp đến, anh đến bên cạnh Lạc Vân chào hỏi các vị giám đốc. Gương mặt Lạc Vân có chút không thoải mái

- Tổng giám đốc Âu, công ty các anh có nhiều nhân tài thật đấy – giám đốc Phan lên tiếng khen

- Đúng thế, bởi thế công ty Ôn Khải phát triển rất nhanh chỉ sau vài năm thành lập – giám đốc Hà tiếp lời

- Dạ hai vị quá khen – Khải Ân liếc nhìn Lạc Vân với chiếc váy quyến rũ

- Cô Lạc Vân đây là một ví dụ, các hạng mục của cô ấy phụ trách vô cùng sáng tạo – giám đốc Hà tiếp tục khen

- Dạ, thật ngại, nhưng tôi không dám nhận – Lạc Vân có vài phần e ngại

- Ha ha – mọi người đều cười với thái độ có chút ngại ngùng của cô gái trẻ

Lạc Vân xin rút lui và tìm Phương Thư. Khi cả hai đang thưởng thức vài món ngon, điện thoại của Lạc Vân báo có tin nhắn. Là Khải Ân, chỉ là anh quan tâm đến nàng, nhắc nhở không nên tùy tiện uống rượu với khách và vài câu hỏi thăm khác. Lạc Vân bật cười, khiến Phương Thư và Khánh Hằng đều nhìn

- Lạc Vân, cậu sao thế, trúng gió à? – Phương Thư giả vờ sờ trán

- Có gì vui mà cười thế? – Khánh Hằng vừa cầm đĩa thức ăn vừa hướng đến ghế gần Lạc Vân ngồi xuống

- Dạ, em chỉ là xem qua một mẫu tin vui mắt thôi ạ – Lạc Vân cố gắng đánh lạc hướng

Ba người phụ nữ, ngồi lại với nhau, nói chuyện vô cùng vui vẻ

- Làm nhân viên vẫn khỏe hơn Sếp nhiều – Phương Thư nói

- Thấy các Sếp không, mỗi ngày đều đi tiếp khách, uống rượu đến say mềm mới về - Phương Thư nói tiếp

- Chị thấy đúng, làm quản lý vất vả thật, mấy anh trợ lý chắc cũng chẳng sướng hơn – Khánh Hằng nói

- Trời cũng đã khuya, khách cũng đã về hết, nhân viên trong công ty cũng bắt đầu chào nhau rời khỏi nhà hàng. Lạc Vân đảo mắt nhìn quanh tìm Khải Ân

- Khải Ân hôm nay uống khá nhiều rượu, Nhất Hữu đưa cậu ấy về - Ôn Đăng từ phía sau bước đến

- Dạ – Lạc Vân cúi đầu, định rời đi

- Em có thể nói chuyện với tôi? – Ôn Đăng nhìn Lạc Vân như mong đợi

- Dạ - Lạc Vân nói

Cả hai đến ban công bên ngoài hội trường, lúc này gió thổi làm tóc Lạc Vân có chút không trật tự, nàng khẽ khàng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc để đưa chúng về nếp

- Em dự định nghỉ việc? Ôn Đăng hỏi

- Sao…. – Lạc Vân bất ngờ hỏi

- Tôi có thể hiểu được em hơn cả việc em hiểu chính em – Ôn Đăng nói

- Nếu giám đốc Ôn đã biết thì tôi không giấu nữa – Lạc Vân

- Tôi thích làm việc với một người quản lý như giám đốc Ôn, nhưng hoàn cảnh hiện tại không tiện – Lạc Vân giải thích thêm

- Hi vọng em quyết định đúng – Ôn Đăng vừa nói vừa cầm ly rượu uống cạn

Tin tức Lạc Vân nộp đơn xin nghỉ đã truyền hết cả công ty, tuy vào làm được hơn một năm, nhưng mọi người đều biết đến nàng. Lạc Vân xinh đẹp, lại giỏi giang, khiêm tốn lại thân thiện với mọi người. Nên khi nàng nghỉ, rất nhiều người cảm thấy nuối tiếc.

Khải Ân không ý kiến, vì anh thấy mình nên tôn trọng quyết định của Lạc Vân.

- Anh họ, anh làm sao thế, Lạc Vân làm chỗ khác, anh không sợ mất cô ấy à? – Phương Thư đùng đùng lên tìm Khải Ân nói chuyện

- Em nên tôn trọng Lạc Vân, cô ấy có hoài bão riêng của mình! – Khải Ân lên tiếng ủng hộ

Phương Thư ngơ ngác nhìn Khải Ân, và cô cũng dần hiều ra rằng, hai người một nhân viên một ông chủ mà yêu nhau lại cùng một công ty thì thật là có chút bất tiện. Phương Thư cũng không ý kiến gì, chào Khải Ân và bước ra ngoài, không quên quay lại nhìn Khải Ân

- Em gái hi vọng anh đúng! – Phương Thư nói

Cô bước đi, tiếng giày cao gót nện xuống nền gạch hành lang vang dội giữa đêm tối vắng người, nó cao ngạo, có chút tức giận….

Khi Phương Thư mở cửa

- Chào bé nhím yêu quý, bạn heo vô cùng nhớ bé – Lạc Vân cầm một con heo bằng bông mịn màu xanh lá giơ trước mặt, làm trò trêu chọc Phương Thư

- Cậu biến ngay – Phương Thư đẩy Lạc Vân sang một bên

- Pé giận gì thế, nhanh nhanh thay áo quần, thưởng thức món ngon, heo phải rất vất vả mới làm được đó – Lạc Vân chạy theo sau và đẩy đẩy phía sau lưng Phương Thư

Phương Thư bước ra đến phòng ăn thì mùi sủi cảo thật thơm tỏa ra từ 2 bát mì to tướng đặt trên bàn. Cô nhìn thấy Lạc Vân loay hoay làm thêm nước chấm, một ít hành phi thơm, vài củ kiệu, rau

- Phần này của nhím, nhiều sủi cảo, thịt xá xíu – Lạc Vân vừa chỉ vừa kéo Phương Thư ngồi xuống

- Định lấy lòng mình à – Phương Thư không thèm nhìn Lạc Vân,vừa cầm đũa vừa nói

- Vì biết cậu thích món này, vừa hay mình cũng thèm – Lạc Vân nhún nhún vai ngồi xuống ghế đối diện Phương Thư

Cả hai ăn trông rất ngon lành, thoáng chốc đã hết sạch. Phương Thư dọn dẹp và rửa chén bát. Lúc này, Lạc Vân chạy vội đến tủ lạnh, đem ra 2 dĩa trái cây rất bắt mắt

- Phương Thư, mình đem trái cây vào phòng ngủ nhé – Lạc Vân vừa đi vừa nói

Phương Thư mở cửa bước vào phòng, nhìn thấy Lạc Vân đang chăm chú vào máy vi tính

- Cậu ứng tuyển vào công ty nào thế? – Phương Thư ngồi vào ghế sofa ở góc phòng, gần cửa hướng ra ban công

- Mình thật sự xin lỗi vì không báo với cậu trước, mình sợ cậu không chấp nhận. Nhưng Phương Thư à, mình và anh Khải Ân quen nhau, làm cùng công ty rất là khó cho cả hai. Và nếu mọi người đều biết, họ sẽ có cái nhìn không tốt về mình – Lạc Vân quay lại, đi đến và ngồi gần Phương Thư giải thích một hơi dài

- Mình hiểu! – Phương Thư nói

- Cậu không được giận mình đấy – Lạc Vân muốn Phương Thư khẳng định lần nữa

Phương Thư nhét một miếng xoài vào miệng Lạc Vân, cười cười. Cả hai ngồi nói chuyện với nhau rất nhiều thứ

- Cậu rốt cuộc nộp vào công ty nào? – Phương Thư tò mò

- Mình đã nộp hồ sơ, đã phỏng vấn và đã được bên đấy nhận vào làm, công ty địa ốc, bất động sản The SKY – Lạc Vân hào hứng nói

- Cậu thật giỏi đấy Lạc Vân, nó là công ty đứng nhất nhì về lĩnh vực địa ốc, bất động sản và các hạng mục liên quan đến xây dựng – Phương Thư tỏ ra am hiểu

- Mình vào phỏng vấn chỉ một lần, trình bày ý tưởng, vài ngày sau họ gọi mình khi nào có thể đi làm – Lạc Vân tiếp tục nói

- Cậu đã nói cho anh Khải Ân biết chưa?

- Mình đã báo cho anh mấy ngày trước, anh ấy rất ủng hộ mình – Lạc Vân nói

- Vậy cậu khi nào bắt đầu đi làm? – Phương Thư hỏi

- Đầu tuần sau chính thức nhận việc – Lạc Vân hào hứng nói

Trao đổi với nhau vài việc, cả hai cùng nhau đi ngủ. Phương Thư có nổi trăn trở riêng của mình, thật ra cô lo cho Lạc Vân, sợ nàng bị ức hiếp ở môi trường mới. Nhưng Phương Thư cố không suy nghĩ đến, vì cô nghĩ ai rồi cũng sẽ trưởng thành, nên Lạc Vân cũng thế thôi. Bầu trời đầy sao, sáng lấp lánh, chiếu rọi khắp thế gian, và mang những điều thầm kín của mỗi con người cất giấu cho riêng họ.

Thời gian trôi nhanh thật, hôm nay là ngày làm cuối cùng của Lạc Vân ở công ty Ôn Khải. Kết thúc giờ làm, mọi người có bữa tiệc nhỏ tại một nhà hàng nhỏ ấm cúng. Mọi người cùng ăn thịt nướng, có cả lẩu, lại uống rượu.

- Dzô!!!!!!!!!!!!!!!!! Mọi người đồng thanh la lớn

- Chúc Lạc Vân thành công – Mọi người lại nói lớn

- Em cảm ơn mọi người, để đáp lại tấm chân tình này. Em xin uống hết 1 ly – Lạc Vân rót thêm rượu vào ly và uống hết

Kể đến việc uống rượu, Lạc Vân trước kia uống rượu rất khó khăn, nhưng khi vào làm được hơn một năm thì tửu lượng tăng lên đáng kể, nàng có thể uống nhiều hơn và không say khướt như trước kia

Khi mọi người cụng ly với nhau, thì bất ngờ im lặng, miệng há hốc

- Chào tổng giám đốc Âu, giám đốc Ôn – Tất cả đứng dậy cúi chào

- Mọi người cứ tự nhiên – Khải Ân cười cười nói

Anh liếc nhìn Lạc Vân, hai má nàng lúc nảy ửng hồng như hai quả bong bóng, đáng yêu và ngộ nghĩnh. Mọi người ngạc nhiên

Mọi người đều có rượu, nên bây giờ khoảng cách giữa Sếp và nhân viên rất gần gũi

- Em mời Sếp một ly – Một anh nhân viên đến mời rượu Khải Ân

- Chúng tay cạn ly - Khải Ân một hơi uống sạch ly

Mời qua mời lại, mọi người bắt đầu say, trời cũng đã dần khuya. Vài người đến ôm Lạc Vân và nói rất nhiều thứ. Lạc Vân thấy mọi người thật tình cảm, nàng cảm động đến rơi nước mắt. Phương Thư rút vội khăn giấy lau nước mắt cho Lạc Vân. Cô biết, Lạc Vân thực sự quý mến mọi người, nhưng cái gì cũng phải có sự hi sinh….

Khi mọi người đã ra về hết, giờ đây chỉ còn lại bốn người

- Mình về trước nhé – Phương Thư vừa nói vừa bước ra đến xe

- Đây là quà của cô – Ôn Đăng chìa ra một món quà tinh xảo

- Em … cảm ơn giám đốc Ôn – Lạc Vân không từ chối món quà

- Chúc cô thành công – Ôn Đăng nói gọn vài chữ

Chỉ còn lại Khải Ân và Lạc Vân

- Anh dẫn em đến nơi này - Khải Ân nắm tay Lạc Vân bước đến xe

Khải Ân hạ mui xe để cả hai có thể đón gió tự nhiên, chính lúc này đây Lạc Vân cũng muốn mượn cơn gió mang đi những cảm xúc không vui hòa vào không khí và đem chúng đi thật xa nàng. Nhìn Lạc Vân nhắm mắt, cánh mũi hít và hơi sâu lại thở ra nhè nhẹ, Khải Ân đưa tay véo vào má cô như ngầm cảnh cáo “Nếu em cứ làm thế này, anh không biết sẽ làm gì em nữa đấy”. Chạy xe nhiều giờ liên, cuối cùng cả hai đã đến nơi

- Oa, là biển thật ư, em cứ nghĩ mình đang mơ – Lạc Vân vẫn còn men say nên nàng quay sang giơ hai tay ôm chặt cổ Khải Ân

- Em muốn làm gì? – Khải Ân thích thú nhìn người yêu bé nhỏ trước mặt

- Em á, em muốn là chính em hôm nay – Lạc Vân vừa nói vừa buông tay rời khỏi người Khải Ân

Trong khoảnh khắc ấy, Khải Ân đã kịp thời nắm lấy bàn tay đang buông lửng giữa không trung, kéo Lạc Vân lại và đặt lên môi nàng một nụ hôn thật sâu. Lạc Vân lúc nhắm mắt tận hưởng và hòa nhịp cùng người mình thương cùng trải qua giây phút thăng hoa…

Trong giây phút lãng mạn ấy, bất ngờ một chiếc chạy tới với còi báo hiệu inh tai, thứ ánh sáng của đèn xe quá chói lóa như muốn chia rẻ đôi tình nhân đang trong khoảnh khắc mặn nồng. Lạc Vân cảm thấy ngại ngùng, nép gương mặt đang ửng đỏ vào bờ ngực rắn chắc của Khải Ân. Một tay ôm người yêu, một tay mở cửa xe. Khi Lạc Vân đã yên vị trong xe, Khải Ân vội lái xe đưa hai người đến khu resort đã chuẩn bị trước đó.

Bước vào căn hộ, nhìn xung quanh đầy đủ tiện nghi, mùi hương chanh tươi mát làm Lạc Vân tinh thần phấn chấn hẳn ra. Cầm lấy túi đồ Khải Ân chuẩn bị, Lạc Ân vào phòng thay ngay một bộ đồ màu trắng cùng anh đi dạo biển buổi tối. Tiếng sóng biển rì rào như một khúc nhạc tình yêu vang mãi vang mãi…

Sáng hôm sau, cũng là ngày chủ nhật, cả hai cùng tắm biển, sau đó thưởng thức bữa sáng tại phòng. Đến khoảng trưa thì cùng dắt nhau café, thăm thú vài điểm du lịch, ăn trưa và quay trở lại thành phố,

- Công ty mới của em là The Sky? – Khải Ân hỏi lại

- Dạ - Lạc Vân nhẹ nhàng trả lời

- Là một công ty lớn nhất nhì thành phố A, có thể ở tương lai The Sky sẽ là đối thủ cạnh tranh của Ôn Khải – Khải Ân vừa nói vừa chuyên chú lái xe

- Em nghĩ không thể nào, The Sky chỉ làm những hạng mục mang tính xuyên quốc gia, hợp tác giữa các nước, hướng đi khác với công ty anh – Lạc Vân đưa ra nhận xét

- Anh nói là có thể thôi mà, chưa gì đã bênh vực The Sky – Khải Ân vừa nói vửa cười

Về đến nhà cũng đã hơn tám giờ tối, Phương Thư lại có việc phải về nhà, sáng hôm sau đến thẳng công ty. Lạc Vân tắm rửa xong, chọn cho mình một bộ váy phù hợp với ngày đầu tiên đi làm. Sau đó, nàng tìm kiếm và chuẩn bị hồ sơ. Hoàn tất hết thảy các công việc thì cũng đến hơn mười giờ khuya. Điện thoại báo có tin nhắn

- Bé heo ngủ sớm nhé – Khải Ân nhắn

- Em chuẩn bị ngủ đây, anh ngủ ngon – Lạc Vân nhắn lại

- Bé ngủ ngon – Khải Ân trả lời nhanh

Bước vào sảnh tiếp tân, có bốn nhân viên hai nam hai nữ đều cuối chào lịch sự. Lạc Vân thông báo đến nhận việc hôm nay, sau khi trình giấy tờ và khai báo thông tin đầy đủ, một nhân viên nữ đi cùng và hướng dẫn cô đến nơi cần đến. Tác phong nhân viên ở đây rất nhã nhặn lại chuyên nghiệp! Lạc Vân đang đứng trước phòng của Tổng giám đốc

- Mời Cô Lạc Vân vào ạ – Giọng cô thư ký thông báo

- Cảm ơn cô – Lạc Vân hơi cúi đầu cảm ơn

Lạc Vân bước vào, chính diện mình là một người đàn ông tầm khoảng 34 hay 35 tuổi gì đấy, gương mặt không quá nghiêm nghị, nhưng nhìn thoáng qua ánh mắt có thể đoán được anh ta là con người nhanh nhạy

- Chào Cô, tôi là tổng giám đốc công ty The Sky, Vũ Nhân – Vũ Nhân giới thiệu

- Dạ, chào anh, tôi là Lạc Vân, nhân viên mới của công ty – Lạc Vân tự tin giới thiệu

- Mời cô ngồi – Vũ Nhân giơ tay ra trường ý mời Lạc Vân ngồi ở ghế sofa màu đen tuyền

Hai người ngồi đối diện nhau trao đổi thêm thông tin, Vũ Nhân âm thầm đánh giá năng lực của người đối diện. Sau khoảng ba mươi phút trao đổi, Lạc Vân rời khỏi phòng tổng giám đốc và đến phòng làm việc, nơi đây rộng và không gian rất tươi mát. Nhân viên khá đông, nhìn thoáng qua ai cũng bận rộn với giấy tờ và điện thoại

- Chào cả nhà, nhân viên mới đã đến – Giọng cô thư ký thông báo

- Em chào mọi người, em là Lạc Vân! – Lạc Vân lễ phép

Mọi người dừng lại tất cả công việc, xoay người lại nhìn về phía có giọng nói nhẹ nhàng từ ngoài cửa truyền vào và đứng dậy

- Chào em đến với đội của bọn anh – Trường Khải thay mặt mọi người

- Anh xin tự giới thiệu, anh là Trường Khải, còn đây là Minh Tiến, Quốc Dũng, Hương Thuần và Ngọc Vy – Trường Khải giới thiệu

- Dạ - Lạc Vân lễ phép cúi đầu chào lần nữa

Giới thiệu sơ bộ, Ngọc Vy hướng dẫn Lạc Vân đến chỗ ngồi cạnh cửa số, nơi đây có thể ngắm nhìn được quang cảnh bên ngoài. Máy tính cũng đã được lắp đặt sẵn sàng, một vài hồ sơ liên quan đến công ty, và phòng kế hoạch & phát triển cũng đã được bố trí sẵn trên kệ. Lạc Vân nhìn thoáng qua, mọi người đều rất bận rộn và hình như chỗ ngồi của Lạc Vân có chút tách biệt với mọi người và rộng rãi hơn thì phải, lại liền kề cửa sổ. Ngồi vào máy tính, Lạc Vân nhìn thấy trên màn hình có ghi chú hướng dẫn cô tạo tên cho mail mới. Sau khi hoàn tất những cái cơ bản, Lạc Vân cuối cùng đã có đầy đủ thủ tục của một nhân viên ở đây. Vừa đăng nhập vào mail công ty, cô đã nhìn thấy mail của người nào đấy tên Jack với sự phân công công việc trong một tuần. Lạc Vân bắt tay vào việc, vì thời hạn nộp kế hoạch cho cô chỉ có ba ngày thôi. Nhìn lịch làm việc, Lạc Vân thầm suy nghĩ, đúng là công ty có tiếng nên phong cách làm việc cũng khắc nghiệt.

- Lạc Vân, sau giờ cơm trưa, anh sẽ giới thiệu em với các phòng ban – Trường Khải đến bên bàn Lạc Vân nói

- Dạ, anh – Lạc Vân đứng dậy lễ phép hơi cúi đầu

- Giờ thì ăn cơm thôi nào – Trường Khải ngoáy ngoáy đầu bảo Lạc Vân đi ăn cùng mọi người

- Dạ - Lạc Vân lễ phép

Đến một quán ăn tầm trung, không khí ở đây trẻ trung và khá là nhộn nhịn. Nhóm 6 người tìm bàn và bắt đầu gọi thức ăn, khi ăn uống cả nhóm hoàn toàn không nhắc đến công việc, chỉ chia sẻ với nhau những thú vị trong cuộc sống

- Bé có người yêu chưa? Ngọc Vy hỏi

- Dạ…. – Lạc Vân định trả lời

- Ai như bà, chưa gì đã hỏi người ta thế - Hương Thuần đánh đánh vào tay Ngọc Vy

- Tôi thẳng tính mà – Ngọc Vy cười ngượng nói

- Thôi không bàn chuyện tế nhị này nữa, Lạc Vân trọ gần đây không? – Hương Thuần nói

- Dạ em ở trọ cũng gần đây ạ, chắc khoảng mười phút đi xe – Lạc Vân thành thật trả lời

- Thế thì cũng tiện cho em – Hương Thuần nói

Kết thúc bữa trưa nhẹ nhàng, mọi người vào nghỉ trưa và chuẩn bị cho buổi chiều làm việc căng thẳng. Đến đầu giờ chiều, Trường Khải cùng Lạc Vân đến các phòng ban

- Em lưu ý, chỉ có 5 tháng máy có kẻ vạch màu xanh lá là của nhân viên, 2 tháng máy có kẻ vạch màu xanh dương là dành cho khách và còn lại một thang máy kẻ vạch màu đen là dùng cho boss – Trường Khải hướng dẫn thêm

- Và một điều nữa, từ tầng 45 trở lên, chúng ta không được phép bước vào trừ khi có hiệu lệnh từ cấp trên – Anh giải thích thêm

- Dạ, em biết rồi anh, em thật cảm ơn anh đã hướng dẫn em nhiều như thế - Lạc Vân hơi cúi người cảm ơn

- Là người một nhà mà, sau này biết đâu anh lại nhờ vã em thì sao – Trường Khải hóm hỉnh

Cả hai bước vào phòng làm việc, thì nhận được thông báo giám đốc Kiên đã đi công tác về.

- Em theo anh vào chào giám đốc Vương Kiên nhé – Trường Khải quay lại thông báo với Lạc Vân

- Trường Khải hơi cúi người gõ cửa, khi trong phòng vang lên tiếng “Vào đi” thì lúc này anh mới dám mở cửa

- Giám đốc Vương – Trường Khải hơi cúi đầu chào

- Dạ, chào giám đốc Vương – Lạc Vân cũng nhanh nhẹn chào vị giám đốc mới gặp lần đầu

- Xin chào, tôi là giám đốc phòng kế hoạch và phát triển, Vương Kiên – Anh nở nụ cười tỏa nắng, lộ rõ hai má lúm đồng tiền

- Dạ, tôi là Lạc Vân, lần thứ hai được gặp anh - Lạc Vân giơ tay bắt lấy tay của Vương Kiên đã giơ ra sẵn sàng

Trao đổi một lúc, Lạc Vân được biết Trường Khải chính là trợ lý của Vương Kiên. Cô cũng được Vương Kiên hỏi sơ qua về công việc đã viết mail và giao cho cô vào buổi sáng. Lạc Vân bảo rằng, cô sẽ hoàn thành đúng như dự định. Khi quay trở lại làm việc, Lạc Vân nhận được tin nhắn của Phương Thư và Khải Ân, cả hai đều lo lắng cho cô ở môi trường mới. Và tất nhiên, cô đã nhắn lại với nội dung tất cả đều ổn

Ngồi làm tập trung đến mức, đến giờ về Lạc Vân không hề hay biết

- Em ơi, về thôi – Ngọc Vy bước qua giơ tay khều khều Lạc Vân

D- ạ, em về ngay – Lạc Vân vội vàng sắp xếp hồ sơ để ngăn nắp và kệ, tắt máy và hòa cùng dòng người ra về.

Đến thang máy, Lạc Vân tò mò liếc nhìn những thang máy còn lại, chỉ có vạch màu xanh lá và xanh dương. Thế thì tháng máy dành cho boss ở đâu nhỉ? Lạc Vân nhanh suy nghĩ cũng nhanh kết thúc, vì cô nghĩ nó không liên quan đến cô, và còn tự cười bản thân quá tò mò. Bước xuống sảnh lớn của công ty, nhìn ra bên ngoài vẫn còn thưa thớt người lắm. Thật ra, The Sky có chế độ ưu đãi nhân viên cực lớn, sáng vào làm tám giờ ba mươi để mọi người tiện lo việc cá nhân, chiều bốn giờ đã cho tan tầm để tránh kẹt xe. Một tuần làm năm ngày thôi, nghỉ thứ bảy và chủ nhật.

Lạc Vân nhìn từ góc đường đã thấy xe Phương Thư

- Nhím đến lâu chưa – Lạc Vân vừa bước vào xe vừa hỏi

- Mình mới đến thôi, heo làm việc có mệt lắm không? – Phương Thư quan tâm Lạc Vân

- Ngày đầu đi làm đã được giao nhiều việc, mai lại đi khảo sát thực tế, chắc sẽ về muộn – Lạc Vân nói

- Muộn cỡ nào mình cũng đón cậu mà – Phương Thư vừa lái xe vừa nói

- Yêu nhím nhất – Lạc Vân choàng tay ôm cổ Phương Thư

- Có để cho người ta lái xe không đó, bây giờ ghé siêu thị thêm vài thứ cùng với rau củ quả cá, chúng ta nấu vài món – Phương Thư cho xe qua cua quẹo để rẽ vào siêu thị

- Heo sẽ nấu – Lạc Vân nhanh nhẹn dành phần

Về đến nhà cũng đã hơn năm giờ chiều, cả hai cùng nhau nấu ăn

- Nhím ơi, anh Khải Ân sẽ đến và ăn tối cùng với tụi mình nghen – Lạc Vân cầm điện thoại hươ hươ

Thời gian ngắn sau đó, Khải Ân trên tay cầm giỏ trái cây ngon để góp vốn bữa tối với cả hai cô nàng. Bữa tối diễn ra nhanh chóng, Phương Thư viện cơ ra ngoài đi dạo để nhường không gian riêng tư cho hai người yêu nhau. Dự tính ban đầu, Lạc Vân cùng Khải Ân sẽ cùng đi dạo và xem film cùng nhau, nhưng Lạc Vân chợt nhớ bản thân cần phải làm việc chuẩn bị cho ngày mai

- Công việc có áp lực không em? Khải Ân đi đến và ôm Lạc Vân từ phía sau

- Em thấy The Sky rất xứng với danh tiếng vốn có từ trước đến giờ - Lạc Vân mở lời khen

Khải Ân xoay người Lạc Vân, đặt một nụ hôn lên bờ môi đang còn mấp máy nói, như nhớ nhung nàng rất nhiều vậy. Lạc Vân không kháng cự, người lại nàng choàng tay qua cổ Khải Ân và hưởng ứng nụ hôn ấy rất nhiệt tình…Nằm trọn trong vòng tay của người yêu, Lạc Vân cảm thấy bình yên đến lạ thường. Khải Ân khẽ đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên bờ mi đang khép hờ của người yêu bé nhỏ

- Em làm việc, anh về lại công ty xử lý chút việc – Khải Ân nói

- Dạ, anh lái xe cẩn thận – Lạc Vân không nỡ rời xa Khải Ân, vẫn còn nũng nịu nằm trọn trong lòng Khải Ân một lúc

Khải Ân ngồi trên xe, bắt đầu mở điện thoại nghe báo cáo của Nhất Hữu

- Tiến hành điều tra lại hệ thống camera mật – Khải Ân tức giận

…….

- Và kiểm tra nhân viên bảo vệ trực hôm qua – Khải Ân tiếp tục

……

Được một lúc, điện thoại Khải Ân lại reo lên, là Ôn Đăng gọi đến

- Mình nghe – Khải Ân nói

……

- Gặp ở văn phòng – Khải Ân nói và tắt điện thoại, đồng thời cho xe di chuyển nhanh hơn

Đến văn phòng, Khải Ân đã thấy Ôn Đăng ngồi ở đấy với rất nhiều hình ảnh thu thập được

- Tài sản bị phá hoại trước khi bàn giao, thời gian gấp rút, tôi nghĩ khó mà khắc phục kịp, cậu có kế hoạch gì không? Khải Ân hỏi Ôn Đăng

- Công ty chúng ta chịu thiệt một chút, thuê thêm đơn vị thi công bên ngoài và đặt đồ nội thất đắt tiền hơn thay thế - Ôn Đăng trầm tĩnh nói

- Tôi sẽ cho Nhất Hữu liên hệ - Khải Ân với tâm trạng ổn định hơn

- Còn những khu vực khác, chúng ta vẫn còn thời gian, tôi sẽ cho Thiên Hùng tiến hành khắc phục – Ôn Đăng nói một hơi dài

- Tôi không nghĩ, chúng ta bị nhóm người lạ mặt phá hoại. Từ trước đến nay chúng ta chưa hề gây thù với ai – Khải Ân cảm thấy khó hiểu

- Tạm thời, tôi đặt nghi vấn đến các công ty là đối thủ cạnh tranh với chúng ta – Ôn Đăng phân tích

- Nhất Hữu đang xem lại camera, hi vọng sáng mai sẽ có manh mối – Khải Ân nói

- Tôi cũng đã trình báo công an vào cuộc – Ôn Đăng tiếp lời

Bây giờ trời đã về khuya, Lạc Vân cũng xong phần công việc của mình và bắt đầu đi ngủ. Nàng chìm dần vào giấc ngủ với nhiều mộng mị khó hiểu. Khi thức giấc, ánh sáng từ buổi sớm ban mai mang chút gay gắt, hứa hẹn một ngày nắng chói chang. Lạc Vân nhanh chóng rời khỏi giường và chuẩn bị đi làm.

- Chào buổi sáng – Lạc Vân cười tươi chào mọi người

- Chào em, chào em… - Mọi người đều vui vẻ chào lại Lạc Vân

Lạc Vân bước vào phòng nước, pha một tách café sữa thơm lừng và bưng vào phòng giám đốc, nàng nhẹ nhàng gõ cửa

- Mời vào – tiếng Vương Kiên vừa đủ nghe

- Café của anh – Lạc Vân vừa đặt ly café xuống vừa nói

- Cảm ơn! Vương Kiên ngửi thấy mùi café đã muốn uống liền cầm ly uống vài ngụm

- Đây là café em tự rang và xay – Lạc Vân như nắm bắt được ý định muốn hỏi của Vương Kiên

- Rất ngon, cảm ơn – Vương Kiên uống thêm vài ngụm nữa, hết ly café

Lạc Vân về đến chỗ làm việc, bắt đầu kiểm tra mail và nhận thêm vài công việc. Nàng nhanh chóng lên kế hoạch và cố gắng hoàn thành sớm.

Thời gian trôi qua cũng nhanh thật, mới đó mà Lạc Vân đã làm ở The Sky được hai tháng, mọi người trong phòng cũng dần thân thiết hơn. Mọi báo cáo của Lạc Vân được cấp trên đánh giá cao, nên cô cảm thấy rất hài lòng. Hôm nay, cô nhận lương và hơi bất ngờ vì có thêm khoản thưởng nhỏ cho công sức làm việc hai tháng qua. Lạc Vân đã đặt chuyến xe về quê vào sáng hôm sau, nên nàng quyết định đi mua sắm ít đồ cho gia đình

- Nhím ơi, chiều nay chở heo mua ít đồ cho Cha Mẹ nhé – Lạc Vân ngồi trên xe nói với Phương Thư

- Heo muốn đến chỗ nào cứ nói nhím – Phương Thư nói giọng nhẹ nhàng

Cả hai đến cửa hàng quần áo, rồi cửa hàng thuốc, thực phẩm, mỗi thứ Lạc Vân mua một ít. Sau đó nàng rút tiền và cùng Phương Thư ăn tối tại một nhà hàng Tàu

- Hôm nay heo sẽ mời nhím nhé, heo vừa nhận lương – Lạc Vân lắc lắc cái thẻ trên tay

- Tất nhiên là không thể từ chối – Phương Thư cười nhe răng

- Nhím nè, đây là quà của mình, cậu không được từ chối – Lạc Vân chìa phần quà ra

- Dịp gì đây hay định mua chuộc tui cái gì? Phương Thư đưa tay nhận quà

- Cậu mở ra xem có thích không? – Lạc Vân giục bạn

- Oa, đôi giày đẹp thiệt – Phương Thư vừa cúi người xuống thử giày, vừa trầm trồ

- Cậu nhìn xem, mình có một đôi giống cậu nè – Nói rồi, Lạc Vân giơ chân lên

Cả hai cười tươi, cùng chìa điện thoại ra chụp vài tấm hình và đăng lên mạng xã hội với vài dòng ghi note như đánh dấu tính bạn mãi mãi.

Vừa về đến phòng, Lạc Vân nhận được cuộc gọi từ Khải Ân

- Em xuống dưới, anh muốn gặp em - Khải ÂN nói

- Dạ, anh đợi xíu, em xuống ngay thôi - Lạc Vân vừa chạy ra mở cửa vừa nói

Vừa đến nơi, Lạc Vân nhìn thấy xe của Khải Ân, anh đang ngã lưng ra phía sau trông rất mệt mỏi, cô nhẹ nhàng bước đến và gõ vào kính xe

- Em vào trong xe nhé – Khải Ân hạ kính xe xuống nói nhỏ với Lạc Vân

- Dạ

- Em cùng anh đi dạo vài vòng – Khi thấy Lạc Vân đã yên vị trong xe, Khải Ân quay sang nói với Lạc Vân

Xe Khải Ân bon bon trên đường, anh hạ kính xe để gió có thể lùa vào bên trong và mang hết tất thảy những ưu phiền trôi theo làn gió và tan biến. Khải Ân đang gặp rất nhiều vấn đề trong kinh doanh, những vấn đề vặt vảnh cứ liên tiếp xảy ra, khiến anh không có đủ thời gian bên cạnh Lạc Vân. Anh chỉ muốn cùng cô, dù chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi

- Ngày mai em bắt đầu đi mấy giờ? Khải Ân hỏi

- Dạ, khoảng năm giờ sáng ạ - Lạc Vân trả lời

- Anh xin lỗi vì không thể đưa em về quê và thăm hai bác, vì công ty cần anh xử lý vài việc – Khải Ân ái náy

- Em có thể tự lo cho bản thân mình mà, anh cứ yên tâm lo cho công ty nhé – Lạc Vân rất hiểu chuyện

Về đến nơi ở của Lạc Vân, Khải Ân hôn nhẹ lên trán nàng, chào tạm biết ra về. Lạc Vân nhìn xe Khải Ân vội vả rời đi, trong lòng cô không khỏi xót xa, cô đã nghe Phương Thư kể vài vụ việc đã xảy ra trong thời gian vừa qua. Và chắc rằng lúc này Khải Ân đang rất mệt mỏi, anh không muốn chia sẻ với cô, vì phải chăng sợ cô lo lắng…

Lạc Vân quay lưng và bước vào thang máy, cô vừa bước đi vừa có cảm giác ai đó đang nhìn mình, bất ngờ quay lưng lại, vẫn là khoảng không vô định, chỉ có ánh sáng đèn đường lấp lóe lúc sáng lúc mờ ảo

Sáng sớm hôm sau, Lạc Vân kéo vali ra khỏi phòng, tránh tạo âm thành lớn và không muốn Phương Thư thức giấc. Đón một chiếc taxi, xe nhanh chóng đến trạm xe, Lạc Vân ngồi trên xe, nhìn mặt trời bắt đầu ló dạng, những tia nắng đầu tiên của ngày mới bắt đầu thức giấc, cô vội cầm chiếc điện thoại chụp lấy khoảnh khắc ấy và đăng vội lên trang cá nhân… Cuối cùng xe cũng đến thành phố B.

Lạc Vân về đến nhà, đón cô là sự vui mừng và cưng chìu của Cha Mẹ Lạc. Lạc Vân thả mình trên chiếc giường êm ái và đánh một giấc đến xế chiều, lúc cô đang loay hoay vệ sinh cá nhân trong toilet thì chuông điện thoại reo vang

- Em nghe ak – Lạc Vân hạnh phúc nghe điện thoại

- Em về đến nhà khỏe chứ, cho anh gửi lời thăm hai bác – giọng Khải Ân nhẹ nhàng

- Em đi xe hơi mệt xíu thôi, Cha Mẹ vẫn khỏe – Lạc Vân vui vẻ trả lời

- Ngày mai anh xuống đón em nhé – Khải Ân nói

- Không cần đâu, em muốn bản thân trải nghiệm trên chuyến xe công cộng mà – Lạc Vân không muốn Khải Ân phải bận tâm đến mình

- Vậy cũng được, em nghỉ ngơi nhé – Khải Ân giọng buồn buồn nói

- Mai em mời anh cơm tối nhé, Mẹ có chuẩn bị nhiều món ngon lắm nè…. – Lạc Vân thao thao kể chuyện

- Tuân lệnh bà xã - Khải Ân tinh nghịch nói

Buổi chiều, Lạc Vân lại nhận được tin nhắn trách móc của Phương Thư, trách cô không nhắn tin báo bình an, Lạc Vân phải dùng chiêu hứa trở lại thành phố A sớm để nấu cơm tối, Phương Thư mới thôi càu nhàu.

Men theo con đường quê, Lạc Vân hít vào người vào ngụm không khí trong lành, tâm trạng theo đó mà cũng hết sức sảng khoái. Cô đi mãi, cũng ra đến trấn nhỏ gần nhà, định tìm mua ít quà tặng anh chị cùng phòng. Khi Lạc Vân mãi ngắm nhìn mấy món đồ bày bán vô cùng bắt mắt, vô tình chạm phải một bờ ngực vạm vỡ và vững chắc

- Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi – Lạc Vân vừa nói vừa ngại ngùng ngước lên

….

- Anh có sao không, nếu làm anh bị thương, tôi nhất định sẽ bồi thường – Lạc Vân bối rối khi người đàn ông ấy không nói gì

- Bồi thường? – giọng nói toát lên vẻ cao ngạo, lạnh lùng

- Chào Lạc Vân, sao trùng hợp thế - Vũ Nhân từ xa bước đến

- Dạ, chào Vũ tổng – Lạc Vân cảm thấy nhẹ nhàng hơn khi Vũ Nhân xuất hiện

- Đây là… bạn anh, bọn anh đi công việc gần đây – Vũ Nhân vừa nói vừa liếc nhìn người đàn ông trước mặt

- Lúc nảy, em không chú ý va vào người bạn của Vũ tổng – Lạc Vân thở phào nhẹ nhõm

- Không sao không sao, trước lạ sao quen ấy mà, va vào một xíu, không đáng gì, phải không Minh Thiên? - Vũ Nhân nói một hơi dài

- Dạ, nhưng em… - Lạc Vân tuy rằng cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng sự ái ngại vẫn len lỏi đâu đấy

- Không sao, sao em ở thành phố B này thế? - Vũ Nhân hỏi

- Dạ, em sống tại thành phố B, nhà em ở gần đây thôi ạ - Lạc Vân nói

- Chúng ta đi – Người đàn ông im lặng từ đầu đến cuối, lại bất người lên tiếng

- Dạ, mọi người đi thong thả - Lạc Vân hơi cúi đầu chào Vũ Nhân

Người gì mà lạnh như băng, miệng không nở được một nụ cười, lần đầu Lạc Vân gặp phải người như thế, người này còn lạnh hơn cả Ôn Đăng. Nhưng Lạc Vân vẫn cảm thấy đã nhìn thấy người đàn ông này đâu đó, nhưng bất chợt lại không nhớ ra được. Cô khẽ lắc đầu, để bản thân ngừng nghĩ ngợi lung tung thêm phiền não. Cầm túi lớn túi nhỏ về đến nhà cũng là lúc trời chạng vạng tối, ăn tối cùng gia đình, tâm sự với Mẹ nhiều điều, Lạc Vân lên giường đi ngủ đến mặt trời đứng bóng mới thức dậy. Khi Mẹ Lạc săp xếp đồ và quà vào vali thì trời cùng bắt đầu ngã xế chiều, Lạc Vân cũng chưa mua vé xe, cô cứ thử đón xe dọc đường, chắc sẽ có cảm giác lạ lạ. Cô nghĩ, cuộc đời mà, thi thoảng nên thoải mái, thuận theo tự nhiên, chắc sẽ thú vị hơn.

Đứng đợi xe tầm được mười lăm phút, thì một chiếc xe màu đen 7 chỗ chạy ngang qua Lạc Vân, được tầm vài chục mét lại lùi xe đến trước mặt cô

- Lạc Vân, em trở lại thành phố A à? Vũ Nhân hạ xe từ từ xuống, nhìn Lạc Vân hỏi

- Dạ đúng rồi Vũ tổng – Lạc Vân hơi cúi đầu chào

- Em lên xe đi, bọn anh cũng về thành phố A – Vũ Nhân đề nghị

Xe cũng sắp đến rồi ạ, không thể phiền Vũ tổng được ạ - Lạc Vân từ chối

- Anh vừa chạy từ bến xe, thấy có chuyến xe về thành phố A, nhưng lại gặp sự cố gì đấy, còn đậu ven đường. Em cứ lên xe, nếu không sẽ không kịp trở về thành phố A đâu đấy – Vũ Nhân giải thích một hơi

- Anh là Vũ tổng đấy, không phải bọn bắt cóc đâu, nhanh lên cô bé – Vũ Nhân tiếp thêm lời

- Dạ, vậy phiền anh – Lạc Vân khó có thể từ chối

Tài xế bước xuống xe, đỡ hành lý của Lạc Vân ra phía sau xe, mở cửa cho Lạc Vân. Vừa bước vào bên trong xe, Lạc Vân cảm thấy không thoải mái khi thấy người đàn ông lạnh lùng, nhưng cô đã lỡ nhận lời thì không ngồi cũng phải ngồi. Bầu không khí trong xe trầm xuống, tĩnh lặng đến lạnh người. Lạc Vân cố vỗ bản thân vào giấc ngủ, vì đoạn đường khá dài, sẽ tiêu tốn khá nhiều thời gian, cô cũng không muốn bản thân đến hít thở cũng khó khăn khi ngồi cùng người đàn ông bên cạnh. Tiếng nhạc nhẹ nhàng bất ngờ vang lên, Lạc Vân dần chìm vào giấc ngủ êm đềm…

Quảng cáo
Trước /20 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vĩnh Dạ Quân Vương

Copyright © 2022 - MTruyện.net